“Trước kia anh đảm bảo với tôi những gì! Bây giờ khác biệt không phải quá lớn rồi sao?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng chất vấn lạnh lùng.
Cầm ống nghe lạnh lẽo, Long Tuyền không nói gì.
“Anh đảm bảo sẽ cho chị tôi hạnh phúc, tôi mới chịu đồng ý với điều kiện của anh, để chị tôi gả vào Long Môn, bằng không, lấy thực lực của tôi cùng với tài lực hùng hậu của Lôi thị sẽ không bị trò đùa quái ác của Tứ thiếu gia và Ngũ tiểu thư ảnh hưởng.” Lôi Thiên tiếp tục chất vấn.
Có ai có thể nhìn chị gái mình vì một người đàn ông mà từ từ tiều tụy mà không quan tâm đến? Huống chi, cuộc hôn nhân này là anh chủ động đồng ý thay chị gái.
Ban đầu vì để cho Lôi Kỳ Nhi đồng ý gả cho Long Tuyền, anh giả bộ làm một người vô dụng, để nội bộ truyền ra tin đồn tài chính công ty gặp nguy cơ, cũng vì muốn gả cô ra ngoài mà ba mẹ Lôi cũng giả bộ đáng thương. Trước mặt Lôi Kỳ Nhi giả vờ bộ dáng không có gì để cô không cần lo lắng nhưng thường để lộ ra dáng vẻ thở dài, cuối cùng lừa cô đồng ý gả đi.
Long Tuyền vốn đã đồng ý với anh hạ giá bốn phần trăm công trình giao cho Lôi thị, vì ba Lôi kiên trì không bán con gái, chỉ cầu anh đối xử với con gái thật tốt, không cần phụ cô, cho nên Lôi Thiên đành phải nén đau thoái thác công trình này.
Vốn tưởng rằng chị gái sẽ làm một Long thiếu phu nhân thật vui vẻ, ai biết tên khốn kiếp Long Tuyền này lại trong thời gian ngắn như vậy bức chị gái phải bỏ về nhà, sau khi biết chuyện về sau của Long Tuyền, anh chỉ có thể thở dài. Người đàn ông này thật sự ngu xuẩn.
"Đối mặt với chị gái tôi, thế mà anh lại hèn nhát như vậy, thực sự làm cho tôi không dám tin.”
Đối phương vẫn như cũ không nói một câu, dù cho anh có cao giọng trào phúng.
"Được rồi, quên đi, tôi cũng không so đo với anh. Dù sao đối mặt với chị gái tôi anh tỏ ra hèn nhát, trước đó tôi cũng đã chứng kiến qua.”
Giọng điệu Lôi Thiên mang theo ý nói móc.
Nếu như chị gái biết anh chính là “nội gián” mang sự việc trong mười năm nay của cô, từ quen biết bạn bè nào, cho đến học môn học nào cũng đều nói cho Long Tuyền. Anh có thể khẳng định, bản thân nhất định sẽ bị chị gái bóp chết tươi.
“Gần đây cô ấy thế nào?” Long Tuyền hỏi. Anh chỉ muốn biết tình huống gần đây của cô.
Cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi sao? Anh còn tưởng Long Tuyền sẽ ngậm miệng luôn chứ. Ngoan ngoãn giống như đứa con trai nghe mẹ tiếp tục mắng.
“Chị tôi………” Mang theo chút tâm tình đùa cợt, Lôi Thiên dưới tình huống anh không thấy, nở một nụ cười đáng giận “Chị tôi ăn ngon, mặc ấm, ngủ đủ, trong khoảng thời gian ở nhà này được mẹ tôi cẩn thận che chở, trái phải tẩm bổ, cuộc sống trôi qua quả thật vô cùng tốt.”
Vậy sao! Cô vui vẻ thì tốt rồi.
“Chẳng qua nếu đó là sự thật mà không phải tôi tưởng tượng thì tôi nghĩ mình sẽ bớt giận một chút.” Long Tuyền cho rằng anh thật sự rảnh rỗi, có thời gian gọi điện thoại tán gẫu cùng anh sao?
"Có ý gì?"
“Vì anh, chị tôi một chút cũng không tốt. Dù cho mỗi ngày mẹ tôi dùng đồ tốt, nấu canh hầm, chị vẫn ngày càng gầy đi. Nhưng bộ dạng liều mạng làm việc như không muốn sống, giống như muốn làm cho bản thân bận rộn. Tôi nghĩ một thời gian nữa tôi phải mang chị ấy đến bệnh viện truyền nước biển rồi.”
“Các người không chăm sóc cô ấy sao?” Lần này đổi thành Long Tuyền chất vấn, trong giọng nói không khống chế được tức giận.
"Xin hỏi Long tiên sinh, anh có tư cách gì mà chất vấn tôi?” Lôi Thiên hỏi ngược lại. Vì có thể đánh động đến cảm xúc của anh mà mừng rỡ vô cùng.
Biết người đàn ông này mười năm, cảm xúc luôn được Long Tuyền che đậy trong lòng làm cho anh khâm phục không thôi, không ngờ quả thật là một vật khắc một vật, nhược điểm của người đàn ông này thế mà lại là chị của anh.
Mỗi khi chỉ cần liên quan đến chị gái, cảm xúc của Long Tuyền sẽ dao động trên diện rộng. Hơn nữa mỗi lần anh đều đập bàn tán dương.
"Cho anh tối hậu thư, nội trong một tuần phải dỗ chị gái tôi trở về, nếu không, Lôi Thiên tôi xin thề, sau này anh đừng mơ tưởng tôi cho chị gái tôi bước nửa bước vào Long Môn. Tôi tuyệt đối không làm cho chị ấy đau lòng một lần nữa.” Anh không sợ lấy trứng chọi đá. Anh sẽ làm cho Long Tuyệt đẹp mắt.
Lặng lẽ cúp điện thoại. Long Tuyền dựa lưng vào ghế dựa, trong lòng bàn tay là ảnh chụp của hai người trong đêm cuối cùng ở Hawaii.
Cô không mang theo tấm hình này. Không, phải nói là tất cả mọi thứ có liên quan đến anh, toàn bộ cô đều không mang đi, giống như phảng phất nói cho anh biết, cô không cần anh nữa.
Nơi trái tim truyền đến từng cơn đau đớn. Cô là người yêu anh mong đợi nhiều năm, anh làm sao có thể để cho cô đau khổ.
Chỉ là…… “Về sau đừng gặp nhau nữa.” Sáu chữ này giống như lưỡi dao vô tình đâm vào trái tim anh lần nữa, mang đến sự đau đớn khôn nguôi. Cô không muốn gặp anh, anh biết làm thế nào bây giờ?
Nắm chặt tấm ảnh chụp chung của hai người, lại một đêm không ngủ đến sáng.
Ánh mặt trời chói mắt rọi vào cửa sổ.
Thất thần nhìn tia sáng ngoài kia, Lôi Kỳ Nhi lập tức thu hồi lực chú ý của bản thân, cầm sản phẩm đã hoàn thành xong trong tay.
“Tạo hình như thế này có được không?” Thu hồi đường kéo, cô nở nụ cười nghề nghiệp yếu ớt, hỏi khách hàng về tạo hình cô vừa làm. Nhìn bộ dáng của người khách hàng này hẳn là rất vừa lòng.
"Rất tốt rất tốt, tay nghề của Lôi tiểu thư càng ngày càng tốt. Thời gian trước tôi nghe Jenny nói cô lập gia đình cho nên phải thay người tạo hình, tôi còn lo lắng không biết đi nơi nào tìm nhà tạo hình có tay nghề tốt giống như cô đây. Không thể ngờ ông xã cô lại tốt như vậy, còn để cho cô tiếp tục làm việc.”
“Làm gì có, là do cô không ghét bỏ thôi.” Không có nhiều lời giải thích, Lôi Kỳ Nhi phân phó trợ lý tiếp tục công việc còn lại. “Phu nhân, xin lỗi không tiếp được.” Bởi vì cô còn hai người khách chờ phục vụ.
"Không sao, Lôi tiểu thư có việc cứ đi trước.” Quan phu nhân mặt mày hớn hở gật gật đầu, tiếp tục thưởng thức tạo hình mới của bản thân.
"Chờ một chút. Kỳ Nhi.” Thoáng nhìn thấy cô rốt cuộc ngừng tay, Jenny đứng lặng ở một góc đợi cô hồi lâu lập tức nhảy ra, chặn lại bước chân của cô.
"Chuyện gì? Có khách mới hẹn trước sao? Có thể, chờ tôi xử lý tốt hai người khách còn lại là có thể, chắc khoảng bảy giờ tối…..”
“Dừng! Dừng một chút! Lôi Kỳ Nhi, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?” Jenny nổi giận đùng đùng cắt ngang lời của Lôi Kỳ Nhi “Cậu lấy công việc làm mê muội bản thân như thế thật sự không cần, như vậy sẽ chỉ làm suy sụp chính bản thân cậu, sẽ không thể quên người đàn ông kia.”
"Jenny?"
“Cậu nhìn bộ dáng hiện tại của cậu một cái mà xem!” Nhìn khuôn mặt mù mờ ngỡ ngàng của cô, Jenny không để ý ánh mắt của khách hàng trong tiệm, lôi cô đến trước một tấm gương gần đó, để cho bạn tốt nhìn một chút bộ dáng của cô có bao nhiêu tiều tụy.
Lôi Kỳ Nhi khẽ cắn môi, nhìn gương mặt không có chút máu của cô gái trong gương.
"Có trông thấy không? Đây chính là bộ dáng tình cảm chưa dứt với đàn ông, biểu cảm nhớ nhưng muốn chết của phụ nữ tương tư.” Jenny chỉ vào cô gái trong gương, tức giận nói.
Nhìn đi chỗ khác, không hề nhìn vào ảnh ngược trong gương nữa, Lôi Kỳ Nhi nâng lên một chút tươi cười, “Jenny, đừng đùa giỡn nữa, cậu quên mình còn có hai người khách hẹn sao? Khách hàng đã đến, cậu cũng không muốn mất mấy vạn thu vào chứ?” Lấy thứ bạn tốt yêu nhất đến hấp dẫn cậu ấy, cô không tin không có cách chạy thoát ma chưởng của bạn tốt.
Chỉ là không ngờ lần này dụ dỗ thất bại.
“Cậu cho rằng bản tiểu thư sẽ để ý mấy vạn tiền mà coi thường bạn tốt sao?” Jenny tức giận trừng mắt đến sắp rớt ra “Lôi Kỳ Nhi, thời điểm đó cậu đồng ý gì với chúng mình? Cậu đã nói bản thân sẽ hạnh phúc, vì sao hiện tại lại biến bản thân thành cái bộ dáng này? Có phải cậu muốn mình bị đám phụ nữ kia giết chết mới cam lòng?”
“Mình nào có không hạnh phúc? Rời khỏi anh ta về sau mình đều rất tốt nha. Ăn ngon ngủ ngon, còn béo thêm mấy kg này.”
“Cậu nào có ăn ngon ngủ ngon, nào có béo lên vài kg. Mình thấy cậu không những ăn không ngon ngủ không tốt, còn sụt ít nhất năm kg.” Nhìn Lôi Kỳ Nhi lúc trước còn có một chút thịt, bây giờ cả gò má đều hóp vào, làm cô đau lòng muốn chết.
"Không quên được phải đi tìm hắn. Cậu ở đây nửa chết nửa sống, mình nhìn không vừa mắt.”
"Là anh ta ra tay quấy nhiễu công ty ba mình, chút nữa thì hủy đi tâm huyết cả đời của ba mình. Mình sẽ không yêu một người đàn ông như vậy.” Giống như đụng đến chỗ đau nhất trong lòng, nụ cười yếu ớt của Lôi Kỳ Nhi phút chốc biến mất.
"Lôi Kỳ Nhi, Chính cậu nghe một chút, cậu đang nói cái gì đó?” Jenny như là bị túm đến đuôi tóc, hét lớn: “Cậu nói cậu yêu hắn.”
“Mình….Mình không có nói yêu anh ta, mình mới sẽ không yêu…..” Càng nói càng không có sức thuyết phục, thậm chí đến bản thân còn thuyết phục không xong, cô liền ngậm miệng, không nói.
Cô yêu anh, cô yêu Long Tuyền.
Thiếu chút nữa anh đã hủy đi công ty của ba, cô mới sẽ không yêu anh. Nhưng mà, từ lúc rời xa anh, một tháng này, dịu dàng của anh, bá đạo của anh, tất cả của anh, luôn không mời mà đến. Làm cho cô cảm thấy rất nhớ, rất nhớ anh, mà không phải là hận anh.
Nhưng mà, cô càng nghĩ đến anh, càng cảm thấy thật xin lỗi ba và em trai. Cho nên cô rất mâu thuẫn, đành phải lấy công việc đến mê hoặc bản thân. Chẳng qua Jenny nói rất đúng, công việc hoàn toàn không có cách nào giúp cô quên Long Tuyền.
Lúc đêm khuya, cô kéo thân thể mệt mỏi về nhà, trong đầu nghĩ đến tất cả là nhiệt độ cơ thể của anh, hơi thở của anh.
“Nhưng đến cuối cùng anh ta cũng không thật sự hủy đi tâm huyết của ba cậu, mà lại giúp nó đi vào quỹ đạo. Làm cho em trai cậu quản lý càng thêm thoải mái, dễ dàng.”
“Mình không muốn nói đến anh ta nữa, Jenny, mình muốn đi làm việc, để khách hàng chờ là không tốt.” Lôi Kỳ Nhi đà điểu muốn né tránh tất cả mọi chuyện liên quan đến Long Tuyền, lại lấy lý do công việc.
"Lôi Kỳ Nhi, người phụ nữ này sao có thể ngốc như vậy!” Jenny không chịu nổi thét chói tai ra tiếng, làm hù sợ một đám người đang xem kịch.
"Lôi Kỳ Nhi, cậu nghe rõ cho mình. Mình lấy thân phận là chủ tiệm, hủy lịch hẹn kế tiếp của cậu, cho đến khi nào cậu giải quyết vấn đề tình cảm của cậu thì hãy quay trở lại!”
"Jenny?" Cậu ấy không cần tiền nữa sao?
"Lily, Eva, tiễn khách!” Jenny không thèm để ý đến cô, trực tiếp kêu nhóm trợ lý đuổi cô ra khỏi cửa tiệm.
Lời của bà chủ Jenny không ai dám không nghe theo. Cho nên ngay sau đó, Lôi Kỳ Nhi cầm theo túi xách bị đưa ra khỏi tiệm tạo hình.
Cái gì cùng với cái gì vậy? Cô bị đuổi khi nào vậy?
Thấy Jenny một chút ý định hồi tâm chuyển ý cũng không có, Lôi Kỳ Nhi căm giận bất bình mang theo túi xách, xoay người rời đi.
Chỉ là cô không ngờ, cô sẽ gặp một người không nên xuất hiện lúc này…..Long Tĩnh.
“Chị dâu” Giọng điệu chậm rãi lạnh lẽo giống như anh trai của anh phun ra từ môi mỏng.
Thu lại dáng vẻ thất thần, Lôi Kỳ Nhi tức giận bản thân vậy mà lại nhìn xuyên qua Long Tĩnh nhớ đến Long Tuyền.
“Tôi đã không phải là chị dâu của chú, cho nên chú nên gọi tôi là Lôi tiểu thư có vẻ hợp lý hơn.” Tuy rằng không phải do Long Tĩnh, nhưng Lôi Kỳ Nhi không tự chủ để ý nhiều như vậy, trực tiếp giận chó đánh mèo.
"Có thể xin chị bớt chút thời gian được không? Tôi có một số việc muốn chị rõ.” Đối với hành động giận chó đánh mèo của Lôi Kỳ Nhi Long Tĩnh không có phản ứng, anh chỉ tự mình mở miệng.
"Nếu là có quan đến Long Tuyền, mời chú trở về.” Một chút cô cũng không muốn nghe về chuyện của Long Tuyền. Vì nghe được càng nhiều, cô lại càng nhớ đến người đàn ông kia.
“Lần trước anh cả thất hẹn là vì chuyện của tôi.” Không để ý đến việc cô có muốn nghe hay không, Long Tĩnh tiếp tục dùng giọng điệu lạnh lẽo của mình nói.
"Cái gì?" Lôi Kỳ Nhi ngẩn ra.
“Anh cả là một người luôn giữ lời hứa. Nếu không phải tôi bị trúng mai phục, bị thương, anh ấy không thể không tạm thời thay thế chức vụ của tôi, cùng với việc tìm ra gián điệp trong Long Môn. Anh ấy sẽ không thất hẹn với chị, lại càng không chờ đợi ở Long Môn cả một tuần.
“Chú bị đạn bắn bị thương?” Lôi Kỳ Nhi cả kinh “Vậy anh ấy có bị thương hay không?” Kìm lòng không đậu cô bật thốt.
“Anh cả không có bị thương, chẳng qua là trong thời gian đó anh ấy không ngủ không nghỉ, thể lực gần như đến cực hạn. Chính vì muốn mau chóng bắt được nội gián, có thể nhanh chóng về bên cạnh chị.”
Không phải anh cố tình thất hẹn. Không phải cố tình vắng vẻ cô. Chỉ là anh muốn nhanh chóng trở về bên cạnh cô mà thôi……Tim cô đập nhanh vài nhịp.
Không không không, cô không thể vì vậy mà dao động. Dù cho anh không phải cố ý vắng vẻ cô, cũng không có cách nào khiến cô tha thứ cho việc anh có ý định làm hại đến công ty của ba cô.
"Về phần người ra tay quấy nhiễu công ty của bác Lôi, không phải là anh cả.”
Cái gì? Lôi Kỳ Nhi không dám tin phản bác lại Lôi Tĩnh “Không thể nào, là chính miệng anh ấy đã thừa nhận.” Cô nghe được rõ ràng, cho nên mới đau lòng như thế.
"Không phải là anh cả làm, mà là Long Uyên và Long Hồ làm. Bọn họ gây họa, anh cả chỉ là thu thập cục diện rối rắm này thay bọn họ mà thôi.”
Không phải Long Tuyền! Vui sướng giống như từng mạch suối dũng mãnh ùa vào lòng cô, làm cho cô mừng như điên. Chẳng qua….. “Vì sao Long Uyên và Long Hồ phải làm như vậy?”
"Chỉ là bọn họ muốn giúp anh cả mà thôi.” Chẳng qua bọn họ tuyệt đối không dự đoán được sẽ biến khéo thành vụng, hại anh cả.
"Còn nữa, anh cả không có ý lừa chị. Anh cả là đương nhiệm môn chủ Long Môn, có rất nhiều chuyện anh ấy thân bất do kỷ. Từ nhỏ anh ấy vì kế thừa Long Môn mà phải chấp nhận rất nhiều huấn luyện không thuộc về mình, loại huấn luyện này không phải người thường nào cũng có thể chịu đựng. Tôi không ngại nói với chị, anh cả đã từng giết người.”
“Anh ấy . . . . ."
“Nhưng anh cả giết người chỉ vì tự vệ. Khi đó nếu anh ấy không nổ súng thì người chết chính là anh ấy. Mà người tạo ra tất cả, là tôi.” Đôi mày đen của Long Tĩnh buồn bã. Đó là ký ức thật lâu trước kia, cũng là nguyên nhân anh chủ động tiếp nhận một nửa Long Môn. “Anh cả không nói với chị chuyện của Long Môn vì anh ấy sợ ánh mắt e ngại của chị khi nhìn anh ấy.”
Long Tuyền sẽ vì cô mà e sợ? Điều này nghĩa là anh để ý cô?
Rất nhiều chuyện bất ngờ trong nháy mắt đổ ụp xuống cô, trong phốc chốc Lôi Kỳ Nhi không có cách nào tiếp nhận được.
Chỉ là cô có thể xác định, bản thân không có vì chuyện Long Tuyền đã từng giết người mà e sợ anh. Chính là giống như lời Long Tĩnh nói, anh giết người là vì tự vệ, cũng không phải là ác ma lấy mạng người.
“Tôi sẽ không ép chị trở về, nhưng tôi cho rằng phải nói chân tướng sự việc cho chị biết, bằng không là không công bằng với anh cả. Còn có một việc, tôi muốn chị biết.”
“Là chuyện……chuyện gì?” Cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, có thể tiếp nhận giọng điệu kinh người của Long Tĩnh.
“Sở dĩ Uyên và Hồ tìm Lôi thị gây phiền toái, bức ép chị gả cho anh cả là vì bọn chúng biết anh cả đã yêu chị mười năm.” Long Tĩnh chậm rãi ném ra quả bomb nguyên tử lớn nhất trong ngày hôm nay, oanh tạc đầu óc Lôi Kỳ Nhi đến hôn mê.
Long Tuyền yêu cô mười năm?
“Anh ấy đang ở đâu?” Đầu óc cô trống rỗng, chỉ biết một việc, cô phải tìm được Long Tuyền!
Dựa theo sự chỉ dẫn của Long Tĩnh, Lôi Kỳ Nhi tìm đến ngôi nhà lớn phía sau núi.
Tại sao mọi thứ trước mắt thoạt nhìn có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết, phảng phất ở đâu đó thật lâu trước kia cô đã từng đi qua nơi này. Nhưng mà cô không thể nào nhớ ra được, bản thân lúc nào thì đi qua một nơi như vậy?
Lôi Kỳ Nhi vừa đi vừa nhìn bốn phía xung quanh, tìm kiếm bóng dáng cao lớn của anh.
Bỗng dưng cô phát hiện Long Tuyền đang đứng đưa lưng về phía cô. Anh ngồi trên một mảnh cỏ xanh biếc, yên lặng nhìn cảnh sắc phía xa xa. Bóng lưng cô đơn kia đâm vào thật sâu làm lòng cô đau nhói.
Cô vậy mà lại nói ra lời nói tàn nhẫn với anh như vậy. Cô vậy mà lại nói ra lời vô lại như thế với người đàn ông cô yêu nhất.
Giờ phút này cô có xúc động muốn lăng trì bản thân băm thành vạn đoạn, chính là cảm giác đau lòng, đồng thời cô cảm thấy bóng lưng cô đơn đổ xuống rất giống đỉnh núi kia, cho cô một cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Đỉnh núi, Long Môn
Bóng lưng cô đơn, thiếu niên cố nén đau lòng, không muốn để bản thân rơi lệ trước mặt người khác. Thình lình xông vào đầu cô. Thiếu niên không tiếng động đau lòng rơi nước mắt trong lòng cô, chậm rãi hợp thành một cùng với bóng lưng người đàn ông trước mắt này.
Long Tuyền chính là người thiếu niên năm đó! Cô không dám tin dường như ngừng hô hấp, trong lòng truyền đến từng cơn đau đớn.
Cho nên lời Long Tĩnh nói là thật, anh yêu cô mười năm!
Anh yêu cô!
Một trận mừng như điên bắt buộc cô rút chân chạy về phía anh, không nghĩ anh lại cách xa như vậy.
Long Tuyền nghe có tiếng bước chân vội vã tiến về phía mình, người duy nhất, Long Tĩnh biết anh ở ngọn núi này cũng sẽ không có bước chân vội vã lộn xộn như vậy.
Anh đột nhiên quay đầu lại, không dự đoán được đập vào mắt là gương mặt nước mắt như mưa của người anh ngày đêm tưởng nhớ.
Gương mặt đó đã khắc sâu ở trong tim anh thật lâu trước kia. Luôn luôn làm bạn cùng với anh vượt qua mỗi đêm gian nan thống khổ.
Anh yêu cô như thế, chưa hề thay đổi. Anh muốn ôm cô vào lòng, nhưng lời nói của cô hiện lên trong đầu, ngăn trở hành động thiếu suy nghĩ của anh.
Cô hận anh. Hận ý của cô xé rách trái tim anh thành từng mảnh nhỏ, lăng trì anh không chịu nổi.
Ở trước mặt cô, anh không phải là môn chủ Long Môn quyền cao chức trọng. Ở trước mặt cô, anh chẳng qua chỉ là một người đàn ông bình thường vì yêu cô mà cuồng, mà si.
Kỳ Nhi, đừng hận anh. Trong lòng anh mong mỏi nhiều như thế……
Từ từ thu hồi nắm tay, rốt cuộc Lôi Kỳ Nhi không thể khống chế được mà xông về phía trước. Giống như ngày đó của mười năm trước, cô ôm chặt lấy anh.
“Tuyền……Tuyền…….” Cô nức nở ra tiếng, lặp đi lặp lại tên anh.
Cô sai lầm rồi! Hoàn toàn sai lầm rồi! Anh yêu cô như vậy mà cô còn trong tình huống chưa biết rõ sự thật đã làm tổn thương anh.
Hương thơm tươi mát nhẹ nhàng của cô vây quanh anh.
Kỳ Nhi, Kỳ Nhi mà anh yêu nhất. Trở lại bên cạnh anh. Cho nên, đây không phải lả do anh quá nhớ cô mà sinh ra ảo tưởng, đây là Kỳ Nhi chân thật đang trong lòng anh.
Một dòng nước ấm ồ ạt chảy vào tim Long Tuyền, xoa dịu nỗi đau những ngày qua của anh.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là do em sai rồi. Tha thứ cho em được không? Được không?” Còn chưa kịp cảm động, từng câu xin lỗi từ trong tiếng khóc nức nở phát ra từ miệng Lôi Kỳ Nhi, kèm theo từng nụ hôn khẽ đánh úp lên môi anh.
Tha thứ cho cô? Anh chưa bao giờ trách cứ cô, làm sao có chuyện có tha thứ hay không?
"Tuyền?" Không nghe thấy anh đáp lại, cô ngừng lại những nụ hôn khẽ, đôi mắt bị nước mắt thấm ướt vừa lo sợ vừa hoảng loạn nhìn anh. Cô sợ anh không tha thứ cho cô.
Anh dịu dàng vươn tay, lau đi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Vì sao khóc?” Nước mắt đau lòng của cô làm cho lòng anh đau. Chẳng lẽ cô không biết sao?
“Em đã làm rất nhiều chuyện tổn thương anh, nói những lời tệ hại khiến anh đau. Nhưng đó cũng không phải là lời thật lòng của em.” Cô cố gắng giải thích, nước mắt rơi càng nhiều.
"Tha thứ cho em có được hay không? Em sai rồi, không nên không biết rõ mọi chuyện mà đã…..”
“Xuỵt, đừng khóc!” Động tác lau nước mắt không nhanh bằng tốc độ rơi nước mắt của cô, Long Tuyền nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ của cô lên, môi mỏng in lên mi mắt cô, nụ hôn khẽ rơi trên từng giọt lệ.
Cô ôm chặt anh không muốn anh rời đi.
“Anh chưa từng trách em, thật sự, cho nên em đừng khóc nữa. Nước mắt của em làm lòng anh đau, biết không?” Rời khỏi đôi mắt cô, anh vươn tay mơn trớn trên trán cô, lau đi mồ hôi tuôn ra vì lo lắng của cô.
Đây là lần đầu tiên anh nói lời ngon ngọt với cô. Lời nói ngọt đến tận tim, làm cho cô kiềm lòng không đậu hôn lên khóe môi của anh, mang tất cả tình yêu đưa vào nụ hôn này truyền cho anh.
Anh không trách cô, anh không có lừa cô. Bởi vì nụ hôn của anh rất dịu dàng, phảng phất cô giống bảo bối được anh nâng niu trong lòng bàn tay.
“Vì sao muốn gạt em? Rõ ràng không phải là anh sai khiến bọn họ. Vì sao muốn gạt em nói là anh làm? Hại em nói ra lời làm tổn thương anh……”
"Mặc dù không do anh sai khiến, nhưng anh cũng không có ngăn cản bọn họ. Cho nên anh cũng có trách nhiệm.”
"Cái người ngu ngốc này, anh hại em hiểu lầm anh, anh…..” Tự trách lại làm cho hốc mắt cô đỏ lên.
"Đừng khóc. Hiện tại em trở lại bên cạnh anh, vậy là đủ rồi.” Anh không có nói dối, từ đầu đến cuối cái anh muốn duy nhất chỉ là cô gái nhỏ này mà thôi.
Chán ghét! Người đàn ông này làm sao có thể nói ngọt như vậy chứ? Hại trái tim cô đều tan chảy rồi.
"Còn nữa, tại sao không nói với em anh đã từng gặp em rồi?” Hỏi xong một vấn đề lại đến vấn đề thứ hai.
Vui mừng thoáng qua cặp mắt anh “Em nhớ ra rồi?”
“Ừm, em nhớ ra rồi.” Nhớ tới bóng lưng cô đơn vừa rồi của anh, Lôi Kỳ Nhi nhịn không được càng ôm anh chặt hơn, muốn xua đuổi sự cô đơn kia của anh “Vì sao không nói với em, vì sao?”
"Bởi vì em đã quên.” Trong giọng nói không có quá nhiều dao động, nhưng cô vẫn có thể nghe ra trong đó có bao nhiêu chua xót.
"Sẽ không, sẽ không, em sẽ không bao giờ quên anh nữa.” Cô đảm bảo, lại hạ xuống vài cái hôn trên môi anh “Em thề.”
“Anh tin tưởng em.” Nhàn nhạt chua xót nơi đáy lòng vì lời đảm bảo của cô mà tan biến, đong đầy trong tim bây giờ là tình yêu ấm áp của cô.
Nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt tuấn tú của anh làm cô xao động, tình yêu tràn ngập rốt cuộc kìm nén không được, môi cô nhẹ nhàng đặt lên môi anh, quyến luyến triền miên vuốt ve lẫn nhau “Tuyền, em yêu anh…..”
Hô hấp Long Tuyền ngừng lại một chút.
"Lặp lại lần nữa!” Một lúc lâu sau, bàn tay to của anh nâng nhẹ gương mặt cô lên, khàn khàn yêu cầu.
Khẩn cầu trong đời của anh, rốt cuộc thành sự thật rồi? Cảm giác này thật sự quá tốt đẹp, đẹp đến mức anh cho rằng đây chỉ cảnh trong mơ, nghĩ là anh nghe lầm.
Khẩn cầu trong mắt anh làm cho cô đau lòng. Cô cho rằng anh là người quan trọng như vậy, thân là môn chủ Long Môn, anh có lực lượng có thể hô mưa gọi gió, muốn bao nhiêu phụ nữ đều có thể, nhưng mà, anh lại chung tình với duy nhất mình cô.
Quan trọng nhất là, mười năm này anh không có bá đạo bức ép cô đáp trả tình yêu của anh, mà chỉ lặng lẽ yêu cô. Đến khi em trai và em gái anh nhìn không được nữa muốn thay anh làm chút việc, làm cho anh có thể cưới được cô.
Vào ngày hạ táng ông, anh chạy trốn, anh không có mặt mũi đi gặp ông, cũng không có tư cách thay ông nâng linh cữu. Anh mềm yếu, vô năng, anh hoàn toàn không có tư cách thừa kế Long Môn!
"Anh ở đây làm gì?" Một giọng nói thanh thúy vang lên bên cạnh anh, hoangdung_๖ۣۜdiendanlequydncm cũng làm anh ngẩn ra. Nơi này không nên bị người phát hiện, hơn nữa núi này đều thuộc về Long Môn, người bình thường hoàn toàn không thể đi vào.
Thiếu nữ này là ai? Anh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm thiếu nữ mà anh chưa từng thấy qua này.
"Anh đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi như vậy, tôi cũng không muốn xuất hiện ở đây." Giống như cảm thấy anh không tốt, mặt của cô gái đó đỏ lên, có chút cảm giác thẹn quá hóa giận, "Tôi lạc đường."
Lạc đường? Lạc đường trong mảnh đất tư nhân?
"Cô vào bằng cách nào?"
"Tôi? Tới tham dự lễ tang của bạn ông nội!" Nhưng cô ngại loại nghi thức quá mức bi thương đó, huống chi cô lại không biết ông lão kia, cho nên cô liền chạy ra ngoài, đi dạo khắp nơi một chút, nào biết vận khí của cô đen đủi như vậy, lại có thể lạc đường.
Nét mặt của cô không giống đang diễn trò, nhưng Long Tuyền không thể lập tức tin tưởng cô.
"Này, anh là ai?" Thiếu nữ tiếp tục hỏi, "Tại sao lại ở chỗ này?"
Anh là con trai lớn của Long Môn; nhưng anh còn có tư cách nói vậy với cô sao? Long Tuyền im lặng.
"Tại sao không trả lời tôi?" Thiếu nữ đến gần anh, không bị vẻ mặt nặng nề của anh hù dọa chút nào, "Anh và ông lão kia có quan hệ thế nào?"
Ông là ông nội của anh.
"Ông lão kia, chắc là rất quan trọng với anh đúng không? Anh có biết không? Nhìn anh giống như sắp khóc lên vậy." Thiếu nữ ngồi xuống bên cạnh anh, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn chớp chớp đôi mắt long lanh như nước của cô.
Anh? Như sắp khóc sao? Anh được huấn luyện thành một người đàn ông không lộ hỉ nộ, làm sao có thể sẽ làm lộ ra bi thương ở trong lòng, làm sao có thể?
Anh nhìn cô chằm chằm, không có mở miệng.
"Thật ra thì, cá nhân tôi tuyệt không tán thành câu『nam nhi có lệ không dễ rơi』" Quay mặt nhìn bãi cỏ trước mắt, cô không để ý đến cái nhìn giận dữ của anh, thẳng thắn nói: "Đàn ông cũng là người, bọn họ cũng có tình cảm, cũng sẽ đau, tại sao bọn họ không thể khóc? Huống chi, kẻ mạnh cũng không nói không thể khóc mà!"
Lời của cô... nặng nề đánh vào đáy lòng của anh, anh đang được huấn luyện, cũng là muốn làm cho anh trở thành kẻ mạnh; ông nói, nước mắt là thuộc về kẻ yếu, cho nên anh không được khóc thút thít, mà anh cũng vẫn không rơi lệ.
Không ai từng nói với anh, kẻ mạnh cũng có thể khóc, chỉ có cô - một thiếu nữ lần đầu tiên gặp mặt.
"Em. . . . . . là ai?" Anh mở miệng, không lưu loát hỏi tên của người thiếu nữ này.
"Tôi?" Thiếu nữ quay mặt lại nhìn anh, rồi sau đó lộ ra một nụ cười rực rỡ như nắng sớm, "Tôi là Lôi Kỳ Nhi, Lôi trong lôi điện, Kỳ trong kỳ vọng."
Kỳ vọng. . . . . . Tim anh đập mạnh và loạn nhịp nhìn cô, một giây kế tiếp, cô lại xoay người ôm lấy anh thật chặt.
Anh sợ hết hồn, muốn đẩy cô ra, nhưng lại bị lời của cô làm ngừng tất cả động tác, "Anh khóc đi, tôi ở đây, sẽ không có ai thấy nước mắt của anh."
Giọng của cô rất dịu dàng, thấm ướt quần áo của cô, anh mới giật mình, mình rơi lệ ở trước mặt người thiếu nữ này, cô ôm lấy anh là vì che giấu nước mắt của anh, cô không để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy nước mắt của anh, thậm chí ngay cả chính cô cũng không nhìn thấy.
Không nhịn được, anh giơ tay ôm lấy người thiếu nữ trước mặt này, lần đầu cho phép mình rơi lệ trước mặt người khác.
Anh chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, không khóc to, không có nức nở nghẹn ngào, nhưng khóc thút thít ức chế như thế lại làm cho Lôi Kỳ Nhi rất đau lòng, không tự chủ rơi lệ theo anh.
Nghe được cô nức nở nghẹn ngào, Long Tuyền kinh ngạc ngẩng đầu, trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc.
"Nhìn cái gì vậy hả?" Xoay mặt, Lôi Kỳ Nhi hung dữ nói qua: "Chưa từng thấy nữ sinh khóc sao?"
Cô, rơi lệ vì anh? Tâm lạnh lẽo vì thế mà chấn động, cô rơi lệ vì anh!
"Đáng ghét, anh còn nhìn! Anh nhìn nữa tôi sẽ nói chuyện anh khóc cho người khác biết!" Cô trợn mắt với anh, thế nhưng nước mắt lã chã trong đôi mắt đó không hề có một chút uy lực dọa người.
"Cám ơn em." Anh nhẹ giọng nói, duỗi ngón giúp cô lau đi nước mắt.
"Cám ơn cái gì chứ!" Cô kỳ quái nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, nhưng không có buông hai tay đang ôm chặt anh ra.
Cám ơn cô cho anh mượn bả vai gầy nhỏ của cô để dựa vào; cám ơn cô nói ra những lời an ủi anh; cám ơn cô vì anh mà rơi lệ.
"Kỳ Nhi. . . . . ." Anh lẩm bẩm tên của cô, để cho mình tiếp tục ở trong ngực của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, từ lúc bắt đầu vẫn luôn ở sâu thẳm trong đáy lòng anh.
Ngày đó cô bầu bạn với anh, cho đến khi Long Tĩnh tìm được anh.
Không muốn tạm biệt với cô, anh cho là bọn họ sẽ gặp lại rất nhanh, chỉ là anh không đoán được, hôm sau cô liền được ba mẹ cô đưa đến nước Pháp học.
Vì vậy, bọn họ tách ra gần mười năm, mà cô đã sớm quên anh đã từng khóc trong ngực cô.
Ánh mặt trời chói mắt rơi trên mí mắt, làm Lôi Kỳ Nhi giống như đà điểu lật người, lần nữa kéo chăn mền lên che kín cả khuôn mặt.
Ghét, sao lúc trước Hậu Nghệ bắn mặt trời, không bắn rơi tất cả mặt trời đi? Còn dư lại một cái làm gì?
Từ nhỏ đến lớn cô đều khó rời giường, nếu không để cho cô ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, trong ba giờ tiếp theo, đừng hy vọng xa vời có thể thấy sắc mặt tốt của cô.
"Đã tỉnh rồi sao?" Giọng nói trầm thấp của phái nam vang lên ở đỉnh đầu của cô, âm lượng không lớn, nhưng đủ để cho tâm tình cô càng thêm khó chịu.
"Làm gì?" Cô hung dữ kéo chăn đắp trên đầu xuống, giọng nói hung dữ hỏi đối phương, hoàn toàn quên mình phải duy trì hình tượng cô gái nhỏ dịu dàng.
"Em khó rời giường à?" Đối với hình tượng hung dữ của cô gái nhỏ, Long Tuyền nhíu mày, có chút buồn cười hỏi ngược lại cô.
"Đúng, không được sao?" Cô tiếp tục lớn tiếng chất vấn anh, ngón tay dài thon thon dùng sức đâm lồng ngực khỏe mạnh của anh.
Long Tuyền kìm nén nụ cười hiện lên trên môi, anh cho rằng sáng nay cô còn có thể bày ra bộ dáng tao nhã của cô gái nhỏ ngày hôm qua, không ngờ tới cô lại khó rời giường.
Nói thật, so với ngụy trang giả dối kia, anh yêu bộ dáng tùy hứng hiện tại hơn nhiều, cô có chút thô lỗ, như vậy càng đáng yêu.
"Cười? Anh cười cái gì?" Lôi Kỳ Nhi càng đâm càng dùng sức, chỉ là cô đâm làm đau ngón tay của mình, cũng không thấy người đàn ông này lộ ra dáng vẻ đau đớn, "Thịt của anh là làm bằng cái gì, sao lại không đau?" Ngược lại cô thành người đau.
"Đừng đâm." Nhìn cô đâm đến nhíu mày, Long Tuyền dịu dàng cầm ngón tay nhỏ bé của cô, tránh cho cô thật làm bị thương chính mình.
"Anh còn ở lại chỗ này làm gì? Anh không cần đi làm sao?" Đúng lý không tha người, Lôi Kỳ Nhi nóng nảy nói.
"Kỳ Nhi, chúng ta mới vừa kết hôn." Anh nhắc nhở cô gái nhỏ này, "Chúng ta đang ở thời kỳ trăng mật, không cần đi làm." Anh tự làm chủ cho mình nghỉ một tháng, hoàn toàn không để ý công vụ.
Dù sao ba rảnh rỗi không có việc làm, người làm con trai như anh dĩ nhiên không thể để ba quá nhàm chán, tránh cho ông mắc chứng si ngốc sớm của người già.
Vừa kết hôn, tháng trăng mật! Sáu chữ này giống như sấm sét đánh vào đầu óc trì độn của cô, cũng làm dọa chạy tức giận khi rời giường của cô!
Ông trời, mới vừa rồi cô giống như người đàn bà đanh đá, dùng đầu ngón tay đâm anh sao? Có không, có không?
Chú thích:
()Sparta: huấn luyện quân sự tàn khốc
Chiến binh dân tộc Sparta là một trong những đội quân ưu tú, hùng mạnh nhất thế giới cổ đại. Tuy nhiên, để trở thành chiến binh thiện chiến, dũng mãnh, họ phải trải qua quá trình huấn luyện vô cùng khắc khổ ngay từ khi mới sinh. Xã hội Sparta được xây dựng trên nền tảng của những luật lệ nghiêm khắc và ý thức trách nhiệm cao. Con người sống ở thời kỳ này đều phải trải qua quá trình rèn luyện, phấn đấu không mệt mỏi để trở thành công dân ưu tú. Nếu không làm được, họ sẽ bị đào thải và bị giết chết một cách không thương tiếc. Dưới đây là con đường khắc khổ để trở thành một chiến binh Sparta đúng nghĩa.
. Trẻ con Sparta sinh ra phải khỏe mạnh nếu không sẽ bị ném vào hang sâu
. Trẻ em Sparta được huấn luyện trong môi trường quân đội từ năm tuổi
. Khuyến khích trẻ em Sparta bắt nạt và chiến đấu với nhau
. Nam giới Sparta là chiến binh từ khi sinh ra đến lúc chết
. Thỉnh thoảng thanh niên Sparta bị đánh đập đến chết trong cuộc thi về sức chịu đựng
. Nam giới Sparta không được phép sống cùng với vợ cho đến tuổi
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Trước kia anh đảm bảo với tôi những gì! Bây giờ khác biệt không phải quá lớn rồi sao?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng chất vấn lạnh lùng.
Cầm ống nghe lạnh lẽo, Long Tuyền không nói gì.
“Anh đảm bảo sẽ cho chị tôi hạnh phúc, tôi mới chịu đồng ý với điều kiện của anh, để chị tôi gả vào Long Môn, bằng không, lấy thực lực của tôi cùng với tài lực hùng hậu của Lôi thị sẽ không bị trò đùa quái ác của Tứ thiếu gia và Ngũ tiểu thư ảnh hưởng.” Lôi Thiên tiếp tục chất vấn.
Có ai có thể nhìn chị gái mình vì một người đàn ông mà từ từ tiều tụy mà không quan tâm đến? Huống chi, cuộc hôn nhân này là anh chủ động đồng ý thay chị gái.
Ban đầu vì để cho Lôi Kỳ Nhi đồng ý gả cho Long Tuyền, anh giả bộ làm một người vô dụng, để nội bộ truyền ra tin đồn tài chính công ty gặp nguy cơ, cũng vì muốn gả cô ra ngoài mà ba mẹ Lôi cũng giả bộ đáng thương. Trước mặt Lôi Kỳ Nhi giả vờ bộ dáng không có gì để cô không cần lo lắng nhưng thường để lộ ra dáng vẻ thở dài, cuối cùng lừa cô đồng ý gả đi.
Long Tuyền vốn đã đồng ý với anh hạ giá bốn phần trăm công trình giao cho Lôi thị, vì ba Lôi kiên trì không bán con gái, chỉ cầu anh đối xử với con gái thật tốt, không cần phụ cô, cho nên Lôi Thiên đành phải nén đau thoái thác công trình này.
Vốn tưởng rằng chị gái sẽ làm một Long thiếu phu nhân thật vui vẻ, ai biết tên khốn kiếp Long Tuyền này lại trong thời gian ngắn như vậy bức chị gái phải bỏ về nhà, sau khi biết chuyện về sau của Long Tuyền, anh chỉ có thể thở dài. Người đàn ông này thật sự ngu xuẩn.
"Đối mặt với chị gái tôi, thế mà anh lại hèn nhát như vậy, thực sự làm cho tôi không dám tin.”
Đối phương vẫn như cũ không nói một câu, dù cho anh có cao giọng trào phúng.
"Được rồi, quên đi, tôi cũng không so đo với anh. Dù sao đối mặt với chị gái tôi anh tỏ ra hèn nhát, trước đó tôi cũng đã chứng kiến qua.”
Giọng điệu Lôi Thiên mang theo ý nói móc.
Nếu như chị gái biết anh chính là “nội gián” mang sự việc trong mười năm nay của cô, từ quen biết bạn bè nào, cho đến học môn học nào cũng đều nói cho Long Tuyền. Anh có thể khẳng định, bản thân nhất định sẽ bị chị gái bóp chết tươi.
“Gần đây cô ấy thế nào?” Long Tuyền hỏi. Anh chỉ muốn biết tình huống gần đây của cô.
Cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi sao? Anh còn tưởng Long Tuyền sẽ ngậm miệng luôn chứ. Ngoan ngoãn giống như đứa con trai nghe mẹ tiếp tục mắng.
“Chị tôi………” Mang theo chút tâm tình đùa cợt, Lôi Thiên dưới tình huống anh không thấy, nở một nụ cười đáng giận “Chị tôi ăn ngon, mặc ấm, ngủ đủ, trong khoảng thời gian ở nhà này được mẹ tôi cẩn thận che chở, trái phải tẩm bổ, cuộc sống trôi qua quả thật vô cùng tốt.”
Vậy sao! Cô vui vẻ thì tốt rồi.
“Chẳng qua nếu đó là sự thật mà không phải tôi tưởng tượng thì tôi nghĩ mình sẽ bớt giận một chút.” Long Tuyền cho rằng anh thật sự rảnh rỗi, có thời gian gọi điện thoại tán gẫu cùng anh sao?
"Có ý gì?"
“Vì anh, chị tôi một chút cũng không tốt. Dù cho mỗi ngày mẹ tôi dùng đồ tốt, nấu canh hầm, chị vẫn ngày càng gầy đi. Nhưng bộ dạng liều mạng làm việc như không muốn sống, giống như muốn làm cho bản thân bận rộn. Tôi nghĩ một thời gian nữa tôi phải mang chị ấy đến bệnh viện truyền nước biển rồi.”
“Các người không chăm sóc cô ấy sao?” Lần này đổi thành Long Tuyền chất vấn, trong giọng nói không khống chế được tức giận.
"Xin hỏi Long tiên sinh, anh có tư cách gì mà chất vấn tôi?” Lôi Thiên hỏi ngược lại. Vì có thể đánh động đến cảm xúc của anh mà mừng rỡ vô cùng.
Biết người đàn ông này mười năm, cảm xúc luôn được Long Tuyền che đậy trong lòng làm cho anh khâm phục không thôi, không ngờ quả thật là một vật khắc một vật, nhược điểm của người đàn ông này thế mà lại là chị của anh.
Mỗi khi chỉ cần liên quan đến chị gái, cảm xúc của Long Tuyền sẽ dao động trên diện rộng. Hơn nữa mỗi lần anh đều đập bàn tán dương.
"Cho anh tối hậu thư, nội trong một tuần phải dỗ chị gái tôi trở về, nếu không, Lôi Thiên tôi xin thề, sau này anh đừng mơ tưởng tôi cho chị gái tôi bước nửa bước vào Long Môn. Tôi tuyệt đối không làm cho chị ấy đau lòng một lần nữa.” Anh không sợ lấy trứng chọi đá. Anh sẽ làm cho Long Tuyệt đẹp mắt.
Lặng lẽ cúp điện thoại. Long Tuyền dựa lưng vào ghế dựa, trong lòng bàn tay là ảnh chụp của hai người trong đêm cuối cùng ở Hawaii.
Cô không mang theo tấm hình này. Không, phải nói là tất cả mọi thứ có liên quan đến anh, toàn bộ cô đều không mang đi, giống như phảng phất nói cho anh biết, cô không cần anh nữa.
Nơi trái tim truyền đến từng cơn đau đớn. Cô là người yêu anh mong đợi nhiều năm, anh làm sao có thể để cho cô đau khổ.
Chỉ là…… “Về sau đừng gặp nhau nữa.” Sáu chữ này giống như lưỡi dao vô tình đâm vào trái tim anh lần nữa, mang đến sự đau đớn khôn nguôi. Cô không muốn gặp anh, anh biết làm thế nào bây giờ?
Nắm chặt tấm ảnh chụp chung của hai người, lại một đêm không ngủ đến sáng.
Ánh mặt trời chói mắt rọi vào cửa sổ.
Thất thần nhìn tia sáng ngoài kia, Lôi Kỳ Nhi lập tức thu hồi lực chú ý của bản thân, cầm sản phẩm đã hoàn thành xong trong tay.
“Tạo hình như thế này có được không?” Thu hồi đường kéo, cô nở nụ cười nghề nghiệp yếu ớt, hỏi khách hàng về tạo hình cô vừa làm. Nhìn bộ dáng của người khách hàng này hẳn là rất vừa lòng.
"Rất tốt rất tốt, tay nghề của Lôi tiểu thư càng ngày càng tốt. Thời gian trước tôi nghe Jenny nói cô lập gia đình cho nên phải thay người tạo hình, tôi còn lo lắng không biết đi nơi nào tìm nhà tạo hình có tay nghề tốt giống như cô đây. Không thể ngờ ông xã cô lại tốt như vậy, còn để cho cô tiếp tục làm việc.”
“Làm gì có, là do cô không ghét bỏ thôi.” Không có nhiều lời giải thích, Lôi Kỳ Nhi phân phó trợ lý tiếp tục công việc còn lại. “Phu nhân, xin lỗi không tiếp được.” Bởi vì cô còn hai người khách chờ phục vụ.
"Không sao, Lôi tiểu thư có việc cứ đi trước.” Quan phu nhân mặt mày hớn hở gật gật đầu, tiếp tục thưởng thức tạo hình mới của bản thân.
"Chờ một chút. Kỳ Nhi.” Thoáng nhìn thấy cô rốt cuộc ngừng tay, Jenny đứng lặng ở một góc đợi cô hồi lâu lập tức nhảy ra, chặn lại bước chân của cô.
"Chuyện gì? Có khách mới hẹn trước sao? Có thể, chờ tôi xử lý tốt hai người khách còn lại là có thể, chắc khoảng bảy giờ tối…..”
“Dừng! Dừng một chút! Lôi Kỳ Nhi, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?” Jenny nổi giận đùng đùng cắt ngang lời của Lôi Kỳ Nhi “Cậu lấy công việc làm mê muội bản thân như thế thật sự không cần, như vậy sẽ chỉ làm suy sụp chính bản thân cậu, sẽ không thể quên người đàn ông kia.”
"Jenny?"
“Cậu nhìn bộ dáng hiện tại của cậu một cái mà xem!” Nhìn khuôn mặt mù mờ ngỡ ngàng của cô, Jenny không để ý ánh mắt của khách hàng trong tiệm, lôi cô đến trước một tấm gương gần đó, để cho bạn tốt nhìn một chút bộ dáng của cô có bao nhiêu tiều tụy.
Lôi Kỳ Nhi khẽ cắn môi, nhìn gương mặt không có chút máu của cô gái trong gương.
"Có trông thấy không? Đây chính là bộ dáng tình cảm chưa dứt với đàn ông, biểu cảm nhớ nhưng muốn chết của phụ nữ tương tư.” Jenny chỉ vào cô gái trong gương, tức giận nói.
Nhìn đi chỗ khác, không hề nhìn vào ảnh ngược trong gương nữa, Lôi Kỳ Nhi nâng lên một chút tươi cười, “Jenny, đừng đùa giỡn nữa, cậu quên mình còn có hai người khách hẹn sao? Khách hàng đã đến, cậu cũng không muốn mất mấy vạn thu vào chứ?” Lấy thứ bạn tốt yêu nhất đến hấp dẫn cậu ấy, cô không tin không có cách chạy thoát ma chưởng của bạn tốt.
Chỉ là không ngờ lần này dụ dỗ thất bại.
“Cậu cho rằng bản tiểu thư sẽ để ý mấy vạn tiền mà coi thường bạn tốt sao?” Jenny tức giận trừng mắt đến sắp rớt ra “Lôi Kỳ Nhi, thời điểm đó cậu đồng ý gì với chúng mình? Cậu đã nói bản thân sẽ hạnh phúc, vì sao hiện tại lại biến bản thân thành cái bộ dáng này? Có phải cậu muốn mình bị đám phụ nữ kia giết chết mới cam lòng?”
“Mình nào có không hạnh phúc? Rời khỏi anh ta về sau mình đều rất tốt nha. Ăn ngon ngủ ngon, còn béo thêm mấy kg này.”
“Cậu nào có ăn ngon ngủ ngon, nào có béo lên vài kg. Mình thấy cậu không những ăn không ngon ngủ không tốt, còn sụt ít nhất năm kg.” Nhìn Lôi Kỳ Nhi lúc trước còn có một chút thịt, bây giờ cả gò má đều hóp vào, làm cô đau lòng muốn chết.
"Không quên được phải đi tìm hắn. Cậu ở đây nửa chết nửa sống, mình nhìn không vừa mắt.”
"Là anh ta ra tay quấy nhiễu công ty ba mình, chút nữa thì hủy đi tâm huyết cả đời của ba mình. Mình sẽ không yêu một người đàn ông như vậy.” Giống như đụng đến chỗ đau nhất trong lòng, nụ cười yếu ớt của Lôi Kỳ Nhi phút chốc biến mất.
"Lôi Kỳ Nhi, Chính cậu nghe một chút, cậu đang nói cái gì đó?” Jenny như là bị túm đến đuôi tóc, hét lớn: “Cậu nói cậu yêu hắn.”
“Mình….Mình không có nói yêu anh ta, mình mới sẽ không yêu…..” Càng nói càng không có sức thuyết phục, thậm chí đến bản thân còn thuyết phục không xong, cô liền ngậm miệng, không nói.
Cô yêu anh, cô yêu Long Tuyền.
Thiếu chút nữa anh đã hủy đi công ty của ba, cô mới sẽ không yêu anh. Nhưng mà, từ lúc rời xa anh, một tháng này, dịu dàng của anh, bá đạo của anh, tất cả của anh, luôn không mời mà đến. Làm cho cô cảm thấy rất nhớ, rất nhớ anh, mà không phải là hận anh.
Nhưng mà, cô càng nghĩ đến anh, càng cảm thấy thật xin lỗi ba và em trai. Cho nên cô rất mâu thuẫn, đành phải lấy công việc đến mê hoặc bản thân. Chẳng qua Jenny nói rất đúng, công việc hoàn toàn không có cách nào giúp cô quên Long Tuyền.
Lúc đêm khuya, cô kéo thân thể mệt mỏi về nhà, trong đầu nghĩ đến tất cả là nhiệt độ cơ thể của anh, hơi thở của anh.
“Nhưng đến cuối cùng anh ta cũng không thật sự hủy đi tâm huyết của ba cậu, mà lại giúp nó đi vào quỹ đạo. Làm cho em trai cậu quản lý càng thêm thoải mái, dễ dàng.”
“Mình không muốn nói đến anh ta nữa, Jenny, mình muốn đi làm việc, để khách hàng chờ là không tốt.” Lôi Kỳ Nhi đà điểu muốn né tránh tất cả mọi chuyện liên quan đến Long Tuyền, lại lấy lý do công việc.
"Lôi Kỳ Nhi, người phụ nữ này sao có thể ngốc như vậy!” Jenny không chịu nổi thét chói tai ra tiếng, làm hù sợ một đám người đang xem kịch.
"Lôi Kỳ Nhi, cậu nghe rõ cho mình. Mình lấy thân phận là chủ tiệm, hủy lịch hẹn kế tiếp của cậu, cho đến khi nào cậu giải quyết vấn đề tình cảm của cậu thì hãy quay trở lại!”
"Jenny?" Cậu ấy không cần tiền nữa sao?
"Lily, Eva, tiễn khách!” Jenny không thèm để ý đến cô, trực tiếp kêu nhóm trợ lý đuổi cô ra khỏi cửa tiệm.
Lời của bà chủ Jenny không ai dám không nghe theo. Cho nên ngay sau đó, Lôi Kỳ Nhi cầm theo túi xách bị đưa ra khỏi tiệm tạo hình.
Cái gì cùng với cái gì vậy? Cô bị đuổi khi nào vậy?
Thấy Jenny một chút ý định hồi tâm chuyển ý cũng không có, Lôi Kỳ Nhi căm giận bất bình mang theo túi xách, xoay người rời đi.
Chỉ là cô không ngờ, cô sẽ gặp một người không nên xuất hiện lúc này…..Long Tĩnh.
“Chị dâu” Giọng điệu chậm rãi lạnh lẽo giống như anh trai của anh phun ra từ môi mỏng.
Thu lại dáng vẻ thất thần, Lôi Kỳ Nhi tức giận bản thân vậy mà lại nhìn xuyên qua Long Tĩnh nhớ đến Long Tuyền.
“Tôi đã không phải là chị dâu của chú, cho nên chú nên gọi tôi là Lôi tiểu thư có vẻ hợp lý hơn.” Tuy rằng không phải do Long Tĩnh, nhưng Lôi Kỳ Nhi không tự chủ để ý nhiều như vậy, trực tiếp giận chó đánh mèo.
"Có thể xin chị bớt chút thời gian được không? Tôi có một số việc muốn chị rõ.” Đối với hành động giận chó đánh mèo của Lôi Kỳ Nhi Long Tĩnh không có phản ứng, anh chỉ tự mình mở miệng.
"Nếu là có quan đến Long Tuyền, mời chú trở về.” Một chút cô cũng không muốn nghe về chuyện của Long Tuyền. Vì nghe được càng nhiều, cô lại càng nhớ đến người đàn ông kia.
“Lần trước anh cả thất hẹn là vì chuyện của tôi.” Không để ý đến việc cô có muốn nghe hay không, Long Tĩnh tiếp tục dùng giọng điệu lạnh lẽo của mình nói.
"Cái gì?" Lôi Kỳ Nhi ngẩn ra.
“Anh cả là một người luôn giữ lời hứa. Nếu không phải tôi bị trúng mai phục, bị thương, anh ấy không thể không tạm thời thay thế chức vụ của tôi, cùng với việc tìm ra gián điệp trong Long Môn. Anh ấy sẽ không thất hẹn với chị, lại càng không chờ đợi ở Long Môn cả một tuần.
“Chú bị đạn bắn bị thương?” Lôi Kỳ Nhi cả kinh “Vậy anh ấy có bị thương hay không?” Kìm lòng không đậu cô bật thốt.
“Anh cả không có bị thương, chẳng qua là trong thời gian đó anh ấy không ngủ không nghỉ, thể lực gần như đến cực hạn. Chính vì muốn mau chóng bắt được nội gián, có thể nhanh chóng về bên cạnh chị.”
Không phải anh cố tình thất hẹn. Không phải cố tình vắng vẻ cô. Chỉ là anh muốn nhanh chóng trở về bên cạnh cô mà thôi……Tim cô đập nhanh vài nhịp.
Không không không, cô không thể vì vậy mà dao động. Dù cho anh không phải cố ý vắng vẻ cô, cũng không có cách nào khiến cô tha thứ cho việc anh có ý định làm hại đến công ty của ba cô.
"Về phần người ra tay quấy nhiễu công ty của bác Lôi, không phải là anh cả.”
Cái gì? Lôi Kỳ Nhi không dám tin phản bác lại Lôi Tĩnh “Không thể nào, là chính miệng anh ấy đã thừa nhận.” Cô nghe được rõ ràng, cho nên mới đau lòng như thế.
"Không phải là anh cả làm, mà là Long Uyên và Long Hồ làm. Bọn họ gây họa, anh cả chỉ là thu thập cục diện rối rắm này thay bọn họ mà thôi.”
Không phải Long Tuyền! Vui sướng giống như từng mạch suối dũng mãnh ùa vào lòng cô, làm cho cô mừng như điên. Chẳng qua….. “Vì sao Long Uyên và Long Hồ phải làm như vậy?”
"Chỉ là bọn họ muốn giúp anh cả mà thôi.” Chẳng qua bọn họ tuyệt đối không dự đoán được sẽ biến khéo thành vụng, hại anh cả.
"Còn nữa, anh cả không có ý lừa chị. Anh cả là đương nhiệm môn chủ Long Môn, có rất nhiều chuyện anh ấy thân bất do kỷ. Từ nhỏ anh ấy vì kế thừa Long Môn mà phải chấp nhận rất nhiều huấn luyện không thuộc về mình, loại huấn luyện này không phải người thường nào cũng có thể chịu đựng. Tôi không ngại nói với chị, anh cả đã từng giết người.”
“Anh ấy . . . . ."
“Nhưng anh cả giết người chỉ vì tự vệ. Khi đó nếu anh ấy không nổ súng thì người chết chính là anh ấy. Mà người tạo ra tất cả, là tôi.” Đôi mày đen của Long Tĩnh buồn bã. Đó là ký ức thật lâu trước kia, cũng là nguyên nhân anh chủ động tiếp nhận một nửa Long Môn. “Anh cả không nói với chị chuyện của Long Môn vì anh ấy sợ ánh mắt e ngại của chị khi nhìn anh ấy.”
Long Tuyền sẽ vì cô mà e sợ? Điều này nghĩa là anh để ý cô?
Rất nhiều chuyện bất ngờ trong nháy mắt đổ ụp xuống cô, trong phốc chốc Lôi Kỳ Nhi không có cách nào tiếp nhận được.
Chỉ là cô có thể xác định, bản thân không có vì chuyện Long Tuyền đã từng giết người mà e sợ anh. Chính là giống như lời Long Tĩnh nói, anh giết người là vì tự vệ, cũng không phải là ác ma lấy mạng người.
“Tôi sẽ không ép chị trở về, nhưng tôi cho rằng phải nói chân tướng sự việc cho chị biết, bằng không là không công bằng với anh cả. Còn có một việc, tôi muốn chị biết.”
“Là chuyện……chuyện gì?” Cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, có thể tiếp nhận giọng điệu kinh người của Long Tĩnh.
“Sở dĩ Uyên và Hồ tìm Lôi thị gây phiền toái, bức ép chị gả cho anh cả là vì bọn chúng biết anh cả đã yêu chị mười năm.” Long Tĩnh chậm rãi ném ra quả bomb nguyên tử lớn nhất trong ngày hôm nay, oanh tạc đầu óc Lôi Kỳ Nhi đến hôn mê.
Long Tuyền yêu cô mười năm?
“Anh ấy đang ở đâu?” Đầu óc cô trống rỗng, chỉ biết một việc, cô phải tìm được Long Tuyền!
Dựa theo sự chỉ dẫn của Long Tĩnh, Lôi Kỳ Nhi tìm đến ngôi nhà lớn phía sau núi.
Tại sao mọi thứ trước mắt thoạt nhìn có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết, phảng phất ở đâu đó thật lâu trước kia cô đã từng đi qua nơi này. Nhưng mà cô không thể nào nhớ ra được, bản thân lúc nào thì đi qua một nơi như vậy?
Lôi Kỳ Nhi vừa đi vừa nhìn bốn phía xung quanh, tìm kiếm bóng dáng cao lớn của anh.
Bỗng dưng cô phát hiện Long Tuyền đang đứng đưa lưng về phía cô. Anh ngồi trên một mảnh cỏ xanh biếc, yên lặng nhìn cảnh sắc phía xa xa. Bóng lưng cô đơn kia đâm vào thật sâu làm lòng cô đau nhói.
Cô vậy mà lại nói ra lời nói tàn nhẫn với anh như vậy. Cô vậy mà lại nói ra lời vô lại như thế với người đàn ông cô yêu nhất.
Giờ phút này cô có xúc động muốn lăng trì bản thân băm thành vạn đoạn, chính là cảm giác đau lòng, đồng thời cô cảm thấy bóng lưng cô đơn đổ xuống rất giống đỉnh núi kia, cho cô một cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Đỉnh núi, Long Môn
Bóng lưng cô đơn, thiếu niên cố nén đau lòng, không muốn để bản thân rơi lệ trước mặt người khác. Thình lình xông vào đầu cô. Thiếu niên không tiếng động đau lòng rơi nước mắt trong lòng cô, chậm rãi hợp thành một cùng với bóng lưng người đàn ông trước mắt này.
Long Tuyền chính là người thiếu niên năm đó! Cô không dám tin dường như ngừng hô hấp, trong lòng truyền đến từng cơn đau đớn.
Cho nên lời Long Tĩnh nói là thật, anh yêu cô mười năm!
Anh yêu cô!
Một trận mừng như điên bắt buộc cô rút chân chạy về phía anh, không nghĩ anh lại cách xa như vậy.
Long Tuyền nghe có tiếng bước chân vội vã tiến về phía mình, người duy nhất, Long Tĩnh biết anh ở ngọn núi này cũng sẽ không có bước chân vội vã lộn xộn như vậy.
Anh đột nhiên quay đầu lại, không dự đoán được đập vào mắt là gương mặt nước mắt như mưa của người anh ngày đêm tưởng nhớ.
Gương mặt đó đã khắc sâu ở trong tim anh thật lâu trước kia. Luôn luôn làm bạn cùng với anh vượt qua mỗi đêm gian nan thống khổ.
Anh yêu cô như thế, chưa hề thay đổi. Anh muốn ôm cô vào lòng, nhưng lời nói của cô hiện lên trong đầu, ngăn trở hành động thiếu suy nghĩ của anh.
Cô hận anh. Hận ý của cô xé rách trái tim anh thành từng mảnh nhỏ, lăng trì anh không chịu nổi.
Ở trước mặt cô, anh không phải là môn chủ Long Môn quyền cao chức trọng. Ở trước mặt cô, anh chẳng qua chỉ là một người đàn ông bình thường vì yêu cô mà cuồng, mà si.
Kỳ Nhi, đừng hận anh. Trong lòng anh mong mỏi nhiều như thế……
Từ từ thu hồi nắm tay, rốt cuộc Lôi Kỳ Nhi không thể khống chế được mà xông về phía trước. Giống như ngày đó của mười năm trước, cô ôm chặt lấy anh.
“Tuyền……Tuyền…….” Cô nức nở ra tiếng, lặp đi lặp lại tên anh.
Cô sai lầm rồi! Hoàn toàn sai lầm rồi! Anh yêu cô như vậy mà cô còn trong tình huống chưa biết rõ sự thật đã làm tổn thương anh.
Hương thơm tươi mát nhẹ nhàng của cô vây quanh anh.
Kỳ Nhi, Kỳ Nhi mà anh yêu nhất. Trở lại bên cạnh anh. Cho nên, đây không phải lả do anh quá nhớ cô mà sinh ra ảo tưởng, đây là Kỳ Nhi chân thật đang trong lòng anh.
Một dòng nước ấm ồ ạt chảy vào tim Long Tuyền, xoa dịu nỗi đau những ngày qua của anh.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là do em sai rồi. Tha thứ cho em được không? Được không?” Còn chưa kịp cảm động, từng câu xin lỗi từ trong tiếng khóc nức nở phát ra từ miệng Lôi Kỳ Nhi, kèm theo từng nụ hôn khẽ đánh úp lên môi anh.
Tha thứ cho cô? Anh chưa bao giờ trách cứ cô, làm sao có chuyện có tha thứ hay không?
"Tuyền?" Không nghe thấy anh đáp lại, cô ngừng lại những nụ hôn khẽ, đôi mắt bị nước mắt thấm ướt vừa lo sợ vừa hoảng loạn nhìn anh. Cô sợ anh không tha thứ cho cô.
Anh dịu dàng vươn tay, lau đi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Vì sao khóc?” Nước mắt đau lòng của cô làm cho lòng anh đau. Chẳng lẽ cô không biết sao?
“Em đã làm rất nhiều chuyện tổn thương anh, nói những lời tệ hại khiến anh đau. Nhưng đó cũng không phải là lời thật lòng của em.” Cô cố gắng giải thích, nước mắt rơi càng nhiều.
"Tha thứ cho em có được hay không? Em sai rồi, không nên không biết rõ mọi chuyện mà đã…..”
“Xuỵt, đừng khóc!” Động tác lau nước mắt không nhanh bằng tốc độ rơi nước mắt của cô, Long Tuyền nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ của cô lên, môi mỏng in lên mi mắt cô, nụ hôn khẽ rơi trên từng giọt lệ.
Cô ôm chặt anh không muốn anh rời đi.
“Anh chưa từng trách em, thật sự, cho nên em đừng khóc nữa. Nước mắt của em làm lòng anh đau, biết không?” Rời khỏi đôi mắt cô, anh vươn tay mơn trớn trên trán cô, lau đi mồ hôi tuôn ra vì lo lắng của cô.
Đây là lần đầu tiên anh nói lời ngon ngọt với cô. Lời nói ngọt đến tận tim, làm cho cô kiềm lòng không đậu hôn lên khóe môi của anh, mang tất cả tình yêu đưa vào nụ hôn này truyền cho anh.
Anh không trách cô, anh không có lừa cô. Bởi vì nụ hôn của anh rất dịu dàng, phảng phất cô giống bảo bối được anh nâng niu trong lòng bàn tay.
“Vì sao muốn gạt em? Rõ ràng không phải là anh sai khiến bọn họ. Vì sao muốn gạt em nói là anh làm? Hại em nói ra lời làm tổn thương anh……”
"Mặc dù không do anh sai khiến, nhưng anh cũng không có ngăn cản bọn họ. Cho nên anh cũng có trách nhiệm.”
"Cái người ngu ngốc này, anh hại em hiểu lầm anh, anh…..” Tự trách lại làm cho hốc mắt cô đỏ lên.
"Đừng khóc. Hiện tại em trở lại bên cạnh anh, vậy là đủ rồi.” Anh không có nói dối, từ đầu đến cuối cái anh muốn duy nhất chỉ là cô gái nhỏ này mà thôi.
Chán ghét! Người đàn ông này làm sao có thể nói ngọt như vậy chứ? Hại trái tim cô đều tan chảy rồi.
"Còn nữa, tại sao không nói với em anh đã từng gặp em rồi?” Hỏi xong một vấn đề lại đến vấn đề thứ hai.
Vui mừng thoáng qua cặp mắt anh “Em nhớ ra rồi?”
“Ừm, em nhớ ra rồi.” Nhớ tới bóng lưng cô đơn vừa rồi của anh, Lôi Kỳ Nhi nhịn không được càng ôm anh chặt hơn, muốn xua đuổi sự cô đơn kia của anh “Vì sao không nói với em, vì sao?”
"Bởi vì em đã quên.” Trong giọng nói không có quá nhiều dao động, nhưng cô vẫn có thể nghe ra trong đó có bao nhiêu chua xót.
"Sẽ không, sẽ không, em sẽ không bao giờ quên anh nữa.” Cô đảm bảo, lại hạ xuống vài cái hôn trên môi anh “Em thề.”
“Anh tin tưởng em.” Nhàn nhạt chua xót nơi đáy lòng vì lời đảm bảo của cô mà tan biến, đong đầy trong tim bây giờ là tình yêu ấm áp của cô.
Nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt tuấn tú của anh làm cô xao động, tình yêu tràn ngập rốt cuộc kìm nén không được, môi cô nhẹ nhàng đặt lên môi anh, quyến luyến triền miên vuốt ve lẫn nhau “Tuyền, em yêu anh…..”
Hô hấp Long Tuyền ngừng lại một chút.
"Lặp lại lần nữa!” Một lúc lâu sau, bàn tay to của anh nâng nhẹ gương mặt cô lên, khàn khàn yêu cầu.
Khẩn cầu trong đời của anh, rốt cuộc thành sự thật rồi? Cảm giác này thật sự quá tốt đẹp, đẹp đến mức anh cho rằng đây chỉ cảnh trong mơ, nghĩ là anh nghe lầm.
Khẩn cầu trong mắt anh làm cho cô đau lòng. Cô cho rằng anh là người quan trọng như vậy, thân là môn chủ Long Môn, anh có lực lượng có thể hô mưa gọi gió, muốn bao nhiêu phụ nữ đều có thể, nhưng mà, anh lại chung tình với duy nhất mình cô.
Quan trọng nhất là, mười năm này anh không có bá đạo bức ép cô đáp trả tình yêu của anh, mà chỉ lặng lẽ yêu cô. Đến khi em trai và em gái anh nhìn không được nữa muốn thay anh làm chút việc, làm cho anh có thể cưới được cô.