Diệp lão gia cùng Diệp phu nhân rời đi cũng không khiến trong phủ xảy ra chút gợn sóng nào, sau khi hai người rời đi được một tháng, cơ thể Diệp Cốc Thanh đã khôi phục không sai biệt lắm liền triệu tập toàn bộ gia đinh nha hoàn từ trên xuống dưới đến trước chính viện, trong đó gồm cả hai vị di thái.
Đứng trên bậc thềm chính viện, Diệp Cốc Thanh đưa mắt nhìn xuống mười mấy người đang chen chúc đứng dưới, bỗng như quay lại cảnh tượng hắn đứng trong phòng họp ngày trước. Hồng Hề Việt đứng đối diện với Bắc viện, trên người đã khoác lại bộ hồng y, lúc này y đang lười biếng dựa vào khung cửa híp mắt nhìn Diệp Cốc Thanh.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Cốc Thanh, còn có ánh mắt sắc bén sáng ngời, Hồng Hề Việt càng nhìn càng thấy A Ly nhà mình đẹp mắt. Nhớ lại từ khi hai người gặp mặt cho tới giờ, A Ly khi đối diện với mình phần lớn đều dùng vẻ mặt này. Bây giờ lại thấy Diệp Cốc Thanh lộ ra vẻ mặt này trước mặt người khác, Hồng Hề Việt đột nhiên cảm thấy giữa mình và A Ly dường như có một khoảng cách vô hình.
Nhìn bộ dạng của Diệp Cốc Thanh, đáy lòng Hồng Hề Việt bỗng nhiên sinh ra một loại xúc động muốn gỡ bỏ lớp mặt nạ trên khuôn mặt hắn, y muốn nhìn xem A Ly sau khi gỡ xuống lớp ngụy trang rốt cuộc là có bộ dạng gì.
Gió thổi qua bờ môi khô nứt, Hồng Hề Việt không tự chủ được liếm liếm môi rồi quay người rời đi. Gió nhẹ nâng lên lớp vải đỏ, dáng người cao gầy như ẩn như hiện….
Diệp lão gia trước khi rời đi có để lại khế ước mua bán nhà cùng mấy cửa hàng Tuyên thành, còn có mấy tiễn trang (*ngân hàng). Nhưng mà, những thứ này đều phải bán đi, mà sản nghiệp chân chính của Diệp gia ngoại trừ tửu lâu hơn mười năm kia, chỉ còn một số ít việc buôn bán nhỏ.
Trừ mấy thứ đó, trong thư Diệp lão gia cũng nói, tất cả người làm trong Diệp gia đều do Diệp Cốc Thanh chịu trách nhiệm, nhưng mà, hai người vợ bé kia phải cho xuất phủ. Nguyên nhân gì thì trên thư Diệp lão gia cũng không nói, mà Diệp Cốc Thanh cũng không có hứng thú muốn biết. Hơn nữa, hắn cũng cho rằng giữ hai người này ở lại cũng không phải chuyện tốt, ý muốn của Diệp lão gia cũng hợp với tâm ý của hắn. Chỉ là không biết hai vị di nương có hợp tác hay không.
Diệp Cốc Thanh cho Lưu quản gia cầm những văn tự bán mình cùng một rương bạc đặt ở trên bàn, nhìn xuống từng đôi mắt đều ánh lên vẻ kinh hoàng ở phía dưới, Diệp Cốc Thanh cười cười trấn an đám người, nhấc chân đi lên phía trước hai bước.
“Chuyện phụ thân dẫn theo mẫu thân rời đi, ta tin rằng mọi người đều đã biết. Hôm nay gọi mọi người tới đây không phải muốn nói mọi người phải rời đi, chỉ là hỏi ý kiến các ngươi một chút.” Nói xong, Diệp Cốc Thanh nhìn thoáng qua vẻ mặt mọi người, sau đó tiếp tục mở miệng: “Ta biết các ngươi ở Diệp gia một khoảng thời gian cũng không ngắn, hôm nay ta muốn nói, nếu như các ngươi cảm thấy ở Diệp gia buồn chán thì cứ mở miệng. Các ngươi đã vì Diệp gia lao tâm lao lực lâu như vậy, nếu muốn đi cũng sẽ không để cho các ngươi tay không rời đi. Cho không nhiều lắm, mỗi người năm lượng bạc coi như là lễ vật tạm biệt. Nếu không muốn đi, tiền công của các ngươi vẫn như cũ. Hiện tại, muốn đi liền đứng ra, ta sẽ không làm khó các ngươi.”
Nghe Diệp Cốc Thanh nói xong, mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó trong đám người liền phát ra từng tiếng nghị luận. Cũng không lâu lắm, một vài hán tử khoảng chừng ba mươi tuổi từ trong bước ra. Thấy thế, Diệp Cốc Thanh quay qua gật đầu ra hiệu với Lưu quản gia.
Lưu quản gia vội vàng cúi đầu lấy ra năm lượng bạc cùng với văn tự bán mình trả lại cho những người đó. Mấy người cầm đồ trong tay thì nhìn lẫn nhau, sau đó ôm quyền cúi chào Diệp Cốc Thanh, quay người ra khỏi Bắc viện.
Sau mấy người kia, tuy rằng trong đám người không ngừng vang lên tiếng nghị luận, nhưng cũng không có người đi ra. Dù sao bọn họ đã làm ở Diệp gia, dài thì gần mười năm, ngắn cũng đã ba bốn năm, Diệp gia đối đãi với người làm đều rất tốt, tiền công cũng cao, đưa mắt nhìn toàn bộ Tuyên thành không có chỗ nào thích hợp hơn. Người nha, dù sao vẫn là tính chuyện lâu dài, năm lượng bạc không ít, nhưng mà cả đời thì vẫn còn dài.
Sau khi để cho Lưu quản gia thưởng cho mỗi người ít bạc, Diệp Cốc Thanh đưa mắt nhìn sang hai vị di thái ngồi bên. Thấy ánh mắt Diệp Cốc Thanh đưa tới người mình, hai người đang nói chuyện cũng không tự chủ được mà có chút sợ hãi.
“Hai vị di nương, trước khi phụ thân đi có bảo con tiễn hai vị di nương rời khỏi Diệp gia. Đợi chút nữa hai vị di nương về phòng sắp xếp mấy thứ mình muốn mang đi, ngày mai con sẽ tiễn hai người rời đi.”
Nghe thấy Diệp Cốc Thanh nói, Nhị di thái cùng Tam di thái lập tức đứng lên.
“Ngươi muốn đuổi bọn ta đi? Tỷ muội chúng ta đã hầu hạ lão gia nhiều năm như vậy, hiện nay lão gia rời đi chưa lâu, ngươi vậy mà muốn đuổi chúng ta đi?! Diệp Cốc Thanh, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?!”
Đã sớm nghĩ tới hai người sẽ nói như vậy, Diệp Cốc Thanh cười để cho Lưu quản gia cầm lá thư Diệp lão gia rời trước khi đi để lại đưa đến cho hai người.
“Đây là tay chính tay phụ thân viết, cho dù hai người hoài nghi con, cũng không nên hoài nghi Lưu quản gia a. Ông đã theo phụ thân nhiều năm. Trong thư phụ thân viết, chỉ bảo tiễn hai người rời đi, nhưng nhìn hai vị di nương đã hầu hạ phụ thân nhiều năm như vậy, để con bảo Lưu quản gia chuẩn bị cho hai người hai trăm lượng bạc. Hai vị di nương, hãy bảo trọng.”
Nhị di thái cùng Tam di thái dĩ nhiên không tin Diệp lão gia ngay cả một phân tiền cũng không cho hai nàng, lúc này đã muốn khóc lóc la mắng om sòm.
Loại chuyện này trước kia Diệp Cốc Thanh thấy không ít, lúc này thấy hai người như thế thì biểu tình vẫn nhàn nhạt như trước. Một đám người phía dưới thì đang mở to hai mắt nhìn xem kịch vui của tân chủ tử cùng với hai vị phu nhân kết thúc như thế nào, nhất thời không ai nói gì, nhìn xem hai người khóc rống, một người thì vẻ mặt mỉm cười nhìn đối phương.
Diệp Cốc Thanh cứ nhìn hai người như vậy, đợi đến khi hai người khóc mệt, cổ họng gào thét muốn rách rồi, lúc này mới chậm rãi để cho Lưu quản gia cầm một quyển sách đến. Sau đó, trước ánh mắt nghi hoặc của mọi người mà quơ quơ bìa sách qua lại, chỉ thấy trên miếng bìa màu trắng chỉ viết vỏn vẹn bốn chữ ‘Tam tòng tứ đức’.
Diệp Cốc Thanh mở bìa da, đưa cho Lưu quản gia: “Lưu quản gia, niệm một chút đi.”
Lưu quản gia nhận lấy tam tòng tứ đức đọc qua một lần, thấy hai người vẻ mặt xanh lét còn đám người làm bên trong chính viện lại là biểu tình phấn khích, Diệp Cốc Thanh nhìn liếc qua một cái rồi nói: “Vị giá tòng phụ, ký giá tòng phu, phu tử tòng tử. Phụ thân đã giao Diệp phủ cho ta quản lý, hơn nữa trong thư ông cũng có về chuyện rời đi của hai người, hiện tại ta đuổi hai người đi cũng không phải là cái gì quá đáng! vẫn là lời nói vừa rồi, hai trăm lượng bạc hai người muốn lấy thì lấy, không muốn thì để lại phân phát cho dân nghèo trong Tuyên thành! Giải tán.”
(*Phụ nữ có đạo tam tòng, không được phép tự chuyên, chưa lấy chồng thì theo cha, lấy chồng thì theo chồng, chồng chết thì theo con)
Nói xong, Diệp Cốc Thanh chắp tay rời khỏi chính viện, mà hai vị di nương thì đứng tại chỗ một lúc lâu cũng không nhúc nhích.
Trong sân Đông Sương, Thường Dương Tử dẫn theo tiểu đồng tử nhà đem dược liệu ra phơi nắng. Thấy Hồng Hề Việt mang theo ý cười dạt dào trở về thì ngẩng đầu nhìn y một cái, lại cúi đầu tiếp tục công việc.
Hồng Hề Việt thấy tiểu đồng tử ôm một cái gàu xúc (*giống cái đồ hốt í) kiễng chân đặt lên trên kệ, bước nhanh qua đưa tay giúp nó đẩy lên.
“Cảm ơn Hồng ca ca.” tiểu đồng tử cười ngọt ngào với Hồng Hề Việt.
“A Ly nhà đệ không phải đang ở trước chính viện sao, đệ không qua đó hộ giá, còn chạy về đây làm gì?”
Hồng Hề Việt việt thấy mình cũng không giúp được gì, đi đến cái ghế bên cạnh Thường Dương Tử ngồi xuống. Nghĩ đến vừa rồi cả người Diệp Cốc Thanh toát lên vẻ bình thản cùng trầm ổn, trái tim Hồng Hề Việt không khỏi đập thình thịch, nhưng mà vẫn có chút ấm ức.
Tuy rằng hắn là A Ly, nhưng lại cảm thấy chút không giống.
“Ta không có ở đó hắn cũng sẽ làm tốt.”
Phát hiện trong giọng nói của bạn tốt có chút cô đơn, Thường Dương Tử ngẩng đầu nhìn y một cái, phủi đất cát trên tay, đi đến ngồi xuống bên cạnh y.
“Xảy ra chuyện gì? Có phải A Ly nhà đệ không coi trọng đệ, trong lòng không thoải mái?”
“Không có, là đột nhiên cảm thấy A Ly đối với ta vẫn có loại cảm giác xa cách, rõ ràng khi còn bé hắn không như vậy? Tại sao hơn mười năm không thấy, hắn đã thay đổi nhiều như thế?”
Nghe xong, Thường Dương Tử không khỏi bật cười, lập tức nhìn thấy bạn tốt giận dữ liếc một cái, biết rõ đối phương là thật sự tức giận, Thường Dương Tử lập tức ho khan đè nụ cười vào trong.
Nghiêng người rót một chén trà đẩy đến trước mặt Hồng Hề Việt: “Kỳ thật cái này rất bình thường a, biến hóa theo độ tuổi, mỗi người đều sẽ thay đổi. Mà A Ly từ nhỏ đã bị người ta bắt cóc, chúng ta không thể nào biết được, cho nên hắn có biến hóa, đối với mọi người đều sẽ bày ra phòng vệ là chuyện bình thường.”
“Sau khi hắn gặp chuyện không may, trong đầu chính là trống rỗng, sau đó vẫn luôn đi theo vợ chồng Diệp thị. Mà bỗng nhiên xuất hiện một người như đệ, đệ nói với hắn đệ là người thân của hắn, phản ứng đầu tiên của một người bình thường chính là nghĩ đệ là một tên lừa gạt, chuyện hắn bày ra phòng vệ với đệ cũng là bình thường, đệ không cần phải vì thế mà khổ sở. Nếu như muốn hắn thay đổi, sau này cùng hắn tâm sự nhiều một chút, thân cận một chút cũng không phải là chuyện không thể a.”
Nghe Thường Dương Tử an ủi, Hồng Hề Việt cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều, không khỏi thầm cảm thán có huynh đệ thật là tốt, có thể kể ra nỗi lòng, xua tan buồn chán.
Nhưng mà Hồng Hề Việt mới tâng bốc Thường Dương Tử xong, liền nghe đối phương nói: “Nhưng mà, A Ly thoạt nhìn cũng không phải là người dễ dàng thả lỏng phòng ngự trong lòng, nếu như có một ngày hắn không chịu tiếp nhận đệ, đệ cứ ở chỗ này hao tổn như vậy sao? Các ngươi rồi sẽ trưởng thành, sau nữa còn phải có cuộc sống riêng, lấy vợ sinh con, nếu như đệ cứ muốn vĩnh viễn cùng một chỗ với hắn thì còn ra cái dạng gì nữa? Cho dù đệ không phiền, nhưng đệ có thể cam đoan Đường Khanh Ly hắn sẽ không phiền chán?”
Lời Thường Dương Tử giống như một hồi chuông cảnh tỉnh, khiến hai mắt Hồng Hề Việt hoa lên, tay chân lạnh buốt.
Đúng vậy a, A Ly đã mười tám rồi, cái tuổi này cũng đã có người lên chức cha, không lâu nữa A Ly sẽ tìm mấy vị cô nương, lấy vợ sinh con. Đến lúc đó mình thì sao, nhìn bọn họ một nhà vui vẻ?
Ngẫm lại Diệp Cốc Thanh đối với những nữ nhân khác đều bày ra nụ cười ôn nhu, trong lòng y bỗng bực bội khác thường, A Ly đã cùng y lớn lên, bọn họ đã không còn sư phụ, về sau hai người vẫn có thể cùng nhau đi tiếp một con đường, y không muốn có người chắn ngang giữa bọn họ.
Hồng Hề Việt y là của Đường Khanh Ly, mà Đường Khanh Ly cũng là của Hồng Hề Việt y. Cho dù kẻ nào muốn phá hư tình cảm giữa bọn họ, y không ngại rút ra Xích Tiêu bảo kiếm đã lâu chưa nếm máu!
Đứng trên bậc thềm chính viện, Diệp Cốc Thanh đưa mắt nhìn xuống mười mấy người đang chen chúc đứng dưới, bỗng như quay lại cảnh tượng hắn đứng trong phòng họp ngày trước. Hồng Hề Việt đứng đối diện với Bắc viện, trên người đã khoác lại bộ hồng y, lúc này y đang lười biếng dựa vào khung cửa híp mắt nhìn Diệp Cốc Thanh.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Cốc Thanh, còn có ánh mắt sắc bén sáng ngời, Hồng Hề Việt càng nhìn càng thấy A Ly nhà mình đẹp mắt. Nhớ lại từ khi hai người gặp mặt cho tới giờ, A Ly khi đối diện với mình phần lớn đều dùng vẻ mặt này. Bây giờ lại thấy Diệp Cốc Thanh lộ ra vẻ mặt này trước mặt người khác, Hồng Hề Việt đột nhiên cảm thấy giữa mình và A Ly dường như có một khoảng cách vô hình.
Nhìn bộ dạng của Diệp Cốc Thanh, đáy lòng Hồng Hề Việt bỗng nhiên sinh ra một loại xúc động muốn gỡ bỏ lớp mặt nạ trên khuôn mặt hắn, y muốn nhìn xem A Ly sau khi gỡ xuống lớp ngụy trang rốt cuộc là có bộ dạng gì.
Gió thổi qua bờ môi khô nứt, Hồng Hề Việt không tự chủ được liếm liếm môi rồi quay người rời đi. Gió nhẹ nâng lên lớp vải đỏ, dáng người cao gầy như ẩn như hiện….
Diệp lão gia trước khi rời đi có để lại khế ước mua bán nhà cùng mấy cửa hàng Tuyên thành, còn có mấy tiễn trang (*ngân hàng). Nhưng mà, những thứ này đều phải bán đi, mà sản nghiệp chân chính của Diệp gia ngoại trừ tửu lâu hơn mười năm kia, chỉ còn một số ít việc buôn bán nhỏ.
Trừ mấy thứ đó, trong thư Diệp lão gia cũng nói, tất cả người làm trong Diệp gia đều do Diệp Cốc Thanh chịu trách nhiệm, nhưng mà, hai người vợ bé kia phải cho xuất phủ. Nguyên nhân gì thì trên thư Diệp lão gia cũng không nói, mà Diệp Cốc Thanh cũng không có hứng thú muốn biết. Hơn nữa, hắn cũng cho rằng giữ hai người này ở lại cũng không phải chuyện tốt, ý muốn của Diệp lão gia cũng hợp với tâm ý của hắn. Chỉ là không biết hai vị di nương có hợp tác hay không.
Diệp Cốc Thanh cho Lưu quản gia cầm những văn tự bán mình cùng một rương bạc đặt ở trên bàn, nhìn xuống từng đôi mắt đều ánh lên vẻ kinh hoàng ở phía dưới, Diệp Cốc Thanh cười cười trấn an đám người, nhấc chân đi lên phía trước hai bước.
“Chuyện phụ thân dẫn theo mẫu thân rời đi, ta tin rằng mọi người đều đã biết. Hôm nay gọi mọi người tới đây không phải muốn nói mọi người phải rời đi, chỉ là hỏi ý kiến các ngươi một chút.” Nói xong, Diệp Cốc Thanh nhìn thoáng qua vẻ mặt mọi người, sau đó tiếp tục mở miệng: “Ta biết các ngươi ở Diệp gia một khoảng thời gian cũng không ngắn, hôm nay ta muốn nói, nếu như các ngươi cảm thấy ở Diệp gia buồn chán thì cứ mở miệng. Các ngươi đã vì Diệp gia lao tâm lao lực lâu như vậy, nếu muốn đi cũng sẽ không để cho các ngươi tay không rời đi. Cho không nhiều lắm, mỗi người năm lượng bạc coi như là lễ vật tạm biệt. Nếu không muốn đi, tiền công của các ngươi vẫn như cũ. Hiện tại, muốn đi liền đứng ra, ta sẽ không làm khó các ngươi.”
Nghe Diệp Cốc Thanh nói xong, mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó trong đám người liền phát ra từng tiếng nghị luận. Cũng không lâu lắm, một vài hán tử khoảng chừng ba mươi tuổi từ trong bước ra. Thấy thế, Diệp Cốc Thanh quay qua gật đầu ra hiệu với Lưu quản gia.
Lưu quản gia vội vàng cúi đầu lấy ra năm lượng bạc cùng với văn tự bán mình trả lại cho những người đó. Mấy người cầm đồ trong tay thì nhìn lẫn nhau, sau đó ôm quyền cúi chào Diệp Cốc Thanh, quay người ra khỏi Bắc viện.
Sau mấy người kia, tuy rằng trong đám người không ngừng vang lên tiếng nghị luận, nhưng cũng không có người đi ra. Dù sao bọn họ đã làm ở Diệp gia, dài thì gần mười năm, ngắn cũng đã ba bốn năm, Diệp gia đối đãi với người làm đều rất tốt, tiền công cũng cao, đưa mắt nhìn toàn bộ Tuyên thành không có chỗ nào thích hợp hơn. Người nha, dù sao vẫn là tính chuyện lâu dài, năm lượng bạc không ít, nhưng mà cả đời thì vẫn còn dài.
Sau khi để cho Lưu quản gia thưởng cho mỗi người ít bạc, Diệp Cốc Thanh đưa mắt nhìn sang hai vị di thái ngồi bên. Thấy ánh mắt Diệp Cốc Thanh đưa tới người mình, hai người đang nói chuyện cũng không tự chủ được mà có chút sợ hãi.
“Hai vị di nương, trước khi phụ thân đi có bảo con tiễn hai vị di nương rời khỏi Diệp gia. Đợi chút nữa hai vị di nương về phòng sắp xếp mấy thứ mình muốn mang đi, ngày mai con sẽ tiễn hai người rời đi.”
Nghe thấy Diệp Cốc Thanh nói, Nhị di thái cùng Tam di thái lập tức đứng lên.
“Ngươi muốn đuổi bọn ta đi? Tỷ muội chúng ta đã hầu hạ lão gia nhiều năm như vậy, hiện nay lão gia rời đi chưa lâu, ngươi vậy mà muốn đuổi chúng ta đi?! Diệp Cốc Thanh, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?!”
Đã sớm nghĩ tới hai người sẽ nói như vậy, Diệp Cốc Thanh cười để cho Lưu quản gia cầm lá thư Diệp lão gia rời trước khi đi để lại đưa đến cho hai người.
“Đây là tay chính tay phụ thân viết, cho dù hai người hoài nghi con, cũng không nên hoài nghi Lưu quản gia a. Ông đã theo phụ thân nhiều năm. Trong thư phụ thân viết, chỉ bảo tiễn hai người rời đi, nhưng nhìn hai vị di nương đã hầu hạ phụ thân nhiều năm như vậy, để con bảo Lưu quản gia chuẩn bị cho hai người hai trăm lượng bạc. Hai vị di nương, hãy bảo trọng.”
Nhị di thái cùng Tam di thái dĩ nhiên không tin Diệp lão gia ngay cả một phân tiền cũng không cho hai nàng, lúc này đã muốn khóc lóc la mắng om sòm.
Loại chuyện này trước kia Diệp Cốc Thanh thấy không ít, lúc này thấy hai người như thế thì biểu tình vẫn nhàn nhạt như trước. Một đám người phía dưới thì đang mở to hai mắt nhìn xem kịch vui của tân chủ tử cùng với hai vị phu nhân kết thúc như thế nào, nhất thời không ai nói gì, nhìn xem hai người khóc rống, một người thì vẻ mặt mỉm cười nhìn đối phương.
Diệp Cốc Thanh cứ nhìn hai người như vậy, đợi đến khi hai người khóc mệt, cổ họng gào thét muốn rách rồi, lúc này mới chậm rãi để cho Lưu quản gia cầm một quyển sách đến. Sau đó, trước ánh mắt nghi hoặc của mọi người mà quơ quơ bìa sách qua lại, chỉ thấy trên miếng bìa màu trắng chỉ viết vỏn vẹn bốn chữ ‘Tam tòng tứ đức’.
Diệp Cốc Thanh mở bìa da, đưa cho Lưu quản gia: “Lưu quản gia, niệm một chút đi.”
Lưu quản gia nhận lấy tam tòng tứ đức đọc qua một lần, thấy hai người vẻ mặt xanh lét còn đám người làm bên trong chính viện lại là biểu tình phấn khích, Diệp Cốc Thanh nhìn liếc qua một cái rồi nói: “Vị giá tòng phụ, ký giá tòng phu, phu tử tòng tử. Phụ thân đã giao Diệp phủ cho ta quản lý, hơn nữa trong thư ông cũng có về chuyện rời đi của hai người, hiện tại ta đuổi hai người đi cũng không phải là cái gì quá đáng! vẫn là lời nói vừa rồi, hai trăm lượng bạc hai người muốn lấy thì lấy, không muốn thì để lại phân phát cho dân nghèo trong Tuyên thành! Giải tán.”
(*Phụ nữ có đạo tam tòng, không được phép tự chuyên, chưa lấy chồng thì theo cha, lấy chồng thì theo chồng, chồng chết thì theo con)
Nói xong, Diệp Cốc Thanh chắp tay rời khỏi chính viện, mà hai vị di nương thì đứng tại chỗ một lúc lâu cũng không nhúc nhích.
Trong sân Đông Sương, Thường Dương Tử dẫn theo tiểu đồng tử nhà đem dược liệu ra phơi nắng. Thấy Hồng Hề Việt mang theo ý cười dạt dào trở về thì ngẩng đầu nhìn y một cái, lại cúi đầu tiếp tục công việc.
Hồng Hề Việt thấy tiểu đồng tử ôm một cái gàu xúc (*giống cái đồ hốt í) kiễng chân đặt lên trên kệ, bước nhanh qua đưa tay giúp nó đẩy lên.
“Cảm ơn Hồng ca ca.” tiểu đồng tử cười ngọt ngào với Hồng Hề Việt.
“A Ly nhà đệ không phải đang ở trước chính viện sao, đệ không qua đó hộ giá, còn chạy về đây làm gì?”
Hồng Hề Việt việt thấy mình cũng không giúp được gì, đi đến cái ghế bên cạnh Thường Dương Tử ngồi xuống. Nghĩ đến vừa rồi cả người Diệp Cốc Thanh toát lên vẻ bình thản cùng trầm ổn, trái tim Hồng Hề Việt không khỏi đập thình thịch, nhưng mà vẫn có chút ấm ức.
Tuy rằng hắn là A Ly, nhưng lại cảm thấy chút không giống.
“Ta không có ở đó hắn cũng sẽ làm tốt.”
Phát hiện trong giọng nói của bạn tốt có chút cô đơn, Thường Dương Tử ngẩng đầu nhìn y một cái, phủi đất cát trên tay, đi đến ngồi xuống bên cạnh y.
“Xảy ra chuyện gì? Có phải A Ly nhà đệ không coi trọng đệ, trong lòng không thoải mái?”
“Không có, là đột nhiên cảm thấy A Ly đối với ta vẫn có loại cảm giác xa cách, rõ ràng khi còn bé hắn không như vậy? Tại sao hơn mười năm không thấy, hắn đã thay đổi nhiều như thế?”
Nghe xong, Thường Dương Tử không khỏi bật cười, lập tức nhìn thấy bạn tốt giận dữ liếc một cái, biết rõ đối phương là thật sự tức giận, Thường Dương Tử lập tức ho khan đè nụ cười vào trong.
Nghiêng người rót một chén trà đẩy đến trước mặt Hồng Hề Việt: “Kỳ thật cái này rất bình thường a, biến hóa theo độ tuổi, mỗi người đều sẽ thay đổi. Mà A Ly từ nhỏ đã bị người ta bắt cóc, chúng ta không thể nào biết được, cho nên hắn có biến hóa, đối với mọi người đều sẽ bày ra phòng vệ là chuyện bình thường.”
“Sau khi hắn gặp chuyện không may, trong đầu chính là trống rỗng, sau đó vẫn luôn đi theo vợ chồng Diệp thị. Mà bỗng nhiên xuất hiện một người như đệ, đệ nói với hắn đệ là người thân của hắn, phản ứng đầu tiên của một người bình thường chính là nghĩ đệ là một tên lừa gạt, chuyện hắn bày ra phòng vệ với đệ cũng là bình thường, đệ không cần phải vì thế mà khổ sở. Nếu như muốn hắn thay đổi, sau này cùng hắn tâm sự nhiều một chút, thân cận một chút cũng không phải là chuyện không thể a.”
Nghe Thường Dương Tử an ủi, Hồng Hề Việt cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều, không khỏi thầm cảm thán có huynh đệ thật là tốt, có thể kể ra nỗi lòng, xua tan buồn chán.
Nhưng mà Hồng Hề Việt mới tâng bốc Thường Dương Tử xong, liền nghe đối phương nói: “Nhưng mà, A Ly thoạt nhìn cũng không phải là người dễ dàng thả lỏng phòng ngự trong lòng, nếu như có một ngày hắn không chịu tiếp nhận đệ, đệ cứ ở chỗ này hao tổn như vậy sao? Các ngươi rồi sẽ trưởng thành, sau nữa còn phải có cuộc sống riêng, lấy vợ sinh con, nếu như đệ cứ muốn vĩnh viễn cùng một chỗ với hắn thì còn ra cái dạng gì nữa? Cho dù đệ không phiền, nhưng đệ có thể cam đoan Đường Khanh Ly hắn sẽ không phiền chán?”
Lời Thường Dương Tử giống như một hồi chuông cảnh tỉnh, khiến hai mắt Hồng Hề Việt hoa lên, tay chân lạnh buốt.
Đúng vậy a, A Ly đã mười tám rồi, cái tuổi này cũng đã có người lên chức cha, không lâu nữa A Ly sẽ tìm mấy vị cô nương, lấy vợ sinh con. Đến lúc đó mình thì sao, nhìn bọn họ một nhà vui vẻ?
Ngẫm lại Diệp Cốc Thanh đối với những nữ nhân khác đều bày ra nụ cười ôn nhu, trong lòng y bỗng bực bội khác thường, A Ly đã cùng y lớn lên, bọn họ đã không còn sư phụ, về sau hai người vẫn có thể cùng nhau đi tiếp một con đường, y không muốn có người chắn ngang giữa bọn họ.
Hồng Hề Việt y là của Đường Khanh Ly, mà Đường Khanh Ly cũng là của Hồng Hề Việt y. Cho dù kẻ nào muốn phá hư tình cảm giữa bọn họ, y không ngại rút ra Xích Tiêu bảo kiếm đã lâu chưa nếm máu!