Hồng Hề Việt trêu chọc Diệp Cốc Thanh một câu, đều là nam nhân tự nhiên biết rõ buổi sáng nơi nào đó rất có tinh thần là chuyện bình thường, thế là, khi thấy trong mắt Diệp Cốc Thanh lóe lên một tia xấu hổ, sau đó liền khôi phục lại bộ dạng nghiêm túc thường ngày, nên cũng không tiếp tục đùa giỡn hắn.
Chậm rãi rời khỏi người Diệp Cốc Thanh, cúi đầu khép lại vạt áo mở rộng, vẻ mặt lười biếng dựa vào thành giường đối diện Diệp Cốc Thanh. Ánh mắt Hồng Hề Việt đi từ trên xuống dưới, lại từ dưới đi lên, quét khắp người Diệp Cốc Thanh một vòng, cuối cùng đưa tay sờ sờ cằm, bày ra nụ cười đầy quyến rũ.
“Kỳ thật, dáng người của Tử Khâm ngươi cũng không tệ, nếu trải qua rèn luyện một chút, ha, vẫn là rất đáng xem nha.”
Diệp Cốc Thanh vừa mới nhấc chân xuống giường thì nghe thấy lời này của Hồng Hề Việt, chỉ cảm thấy đầu gối mềm nhũn, xém tí nữa té nhào xuống đất, quay đầu liếc mắt nhìn Hồng Hề Việt, làm như không nghe thấy gì mà cởi đi áo ngoài, thay vào bộ quần áo đã giặt sạch mắc trên giá. Còn cái áo lót bên trong đã thấm đầy mồ hôi cùng mùi rượu… vẫn là chờ gia khỏa nằm trên giường kia rời đi rồi mới đổi được a.
Tuy rằng Hồng Hề Việt thích trêu chọc Diệp Cốc Thanh, nhưng mà đại ca kết nghĩa của mình đã chuẩn bị lên đường trở về, nói thế nào cũng phải đến đưa tiễn, về phần Diệp Cốc Thanh, vẫn còn nhiều thời gian nha.
Sau khi hai người rửa mặt, tiểu Thúy nói Thường Dương Tử đã sắp đồ xong đang đứng chờ bên ngoài, thế là hai người vội vàng ra cổng, vừa hay nhìn thấy Thường Dương Tử đang đội đấu lạp (*mũ rộng vành trong phim chưởng í) cho tiểu đồng tử. Có lẽ là nghe được tiếng bước chân, Thường Dương Tử ngẩng đầu nhìn hai người, động tác buộc dây cho tiểu đồng tử thoáng ngừng, sau đó lại lập tức cúi đầu.
“Thường đại phu, hôm qua say rượu không bằng ngày mai hãy đi?” Diệp Cốc Thanh nói, đi đến bên cạnh Thường Dương Tử.
“Không sao đâu, say rượu chỉ là chút bệnh vặt vãnh, nếu như ngay cả cái đó còn không có biện pháp, ta như thế nào còn xưng là đại phu nữa?” Thường Dương Tử cười đáp.
Diệp Cốc Thanh thấy sắc mặt y bình thường, dường như thật sự không có việc gì, gật đầu cũng không nói thêm gì nữa. Nhưng mà thái độ của Hồng Hề Việt lại không được bình thường, nhìn Thường Dương Tử mà không nói một lời.
Diệp Cốc Thanh sóng vai đi cùng Thường Dương Tử tiễn người ra đến cửa phủ, Hồng Hề Việt thì nắm tay tiểu đồng tử đi theo phía sau, lẳng lặng nghe hai người phía trước hàn huyên.
“Thường đại phu, hôm nay cách biệt không biết khi nào mới gặp lại, ngày nào đó có dịp đến Tuyên thành, nhất định phải ghé qua Diệp phủ một chút.”
Nghe Diệp Cốc Thanh nói, Thường Dương Tử cười ha ha, vỗ vỗ vai Diệp Cốc Thanh: “Được, chờ đến lúc ta tới, Tử Khâm ngươi cũng không nên keo kiệt nửa vò Lê hoa tửu nha.” Nói xong, hai người nhìn nhau bật cười, sau đó Thường Dương Tử trở mặt bình thường, nụ cười bỗng tắt, bày ra bộ dạng nghiêm túc nhìn Diệp Cốc Thanh.
“Tử Khâm, với tư cách là đại ca kết nghĩa của Hồng Hề Việt, ta có câu này muốn nói với ngươi.
Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh cũng dần nghiêm túc, đưa tay làm tư thế xin mời với Thường Dương Tử, mở miệng nói: “Thường đại phu, có gì cứ nói.”
Thấy thế, Thường Dương Tử đưa mắt chuyển đến trên người Hồng Hề Việt. Thấy ánh mắt đối phương có chút nghi hoặc, không khỏi thở dài một tiếng: “Ài, đệ đệ ta đây mặc dù yêu đến hồ đồ, nhưng lại là cái người cố chấp. Việc gì nhận định phải làm, chính là tám con ngựa cũng kéo không lại. Chấp niệm sâu đến độ biến thành ma chướng, y tìm ngươi đã vài năm, trong lòng y áy náy với ngươi, thiếu nợ ngươi. Cho nên bất luận cái gì ngươi nói ra y đều để trong lòng. Ta chỉ muốn nói, sau này trước khi các ngươi xảy ra chuyện gì, Tử Khâm ngươi cũng không cần phụ y. Bằng không thì…”
“Thường Dương Tử, chuyện của ta huynh đừng nhúng tay! Đi thì liền đi, tí nữa mặt trời lên cao, Bảo Bảo ngươi say nắng xem ai là người đau lòng.”
Thường Dương Tử trợn mắt nhìn Hồng Hề Việt, sau khí thốt lên ‘Có lòng tốt lại biến thành lòng lang dạ thú’, liền dẫn tiểu đồng tử tiêu sái bước lên xe ngựa Diệp Cốc Thanh đã chuẩn bị cho bọn họ. Theo tiếng xa phu vung roi, bánh xe dần dần lăn bánh, xe ngựa nhanh chóng biến mất chỗ góc cua.
Diệp Cốc Thanh nhìn thấy trong mắt Hồng Hề Việt phảng phất nỗi buồn, cũng không quấy rầy y, thẳng đến khi Hồng Hề Việt không nhìn thấy bóng dáng xe ngựa nữa mới quay đầu, Diệp Cốc Thanh cười cười với y rồi quay người đi vào đại môn.
Sau khi Thường Dương Tử rời đi, Diệp phủ dường như thoáng cái vắng vẻ hẳn. Dạo quanh Diệp phủ một vòng, nhàm chán đến cực điểm Hồng Hề Việt mới đi về Đông Sương, thấy Diệp Cốc Thanh đang ngồi dưới bóng cây xem sổ sách, Hồng Hề Việt đi tới, thấy hắn đang vô cùng tập trung, liền bảo tiểu nha hoàn đang quạt cho hắn lui ra, mình thì cầm lấy quạt lông bắt đầu quạt cho hắn.
Nửa canh giờ sau, Diệp Cốc Thanh khát nước mời dời mắt khỏi sổ ghi chép, thời điểm quay người chuẩn bị rót trà, thì nhìn thấy Hồng Hề Việt đang ngồi phía sau mình đong đưa quạt lông giúp mình quạt mát.
“Ngươi tới lúc nào vậy?” Diệp Cốc Thanh đưa tay rót hai chén trà, cho Hồng Hề Việt một chén, sau đó mới đưa tay cầm lấy quạt lông trên tay y đặt xuống bàn nhỏ.
“Đến một lúc rồi, nhìn ngươi rất tập trung nên không muốn quấy rầy.”
“Aiz, đều là một số công việc ngày trước, nhìn một chút chờ sau này đến khi thật sự bắt tay vào làm cũng không đến nỗi không có chuẩn bị.”
Sau khi nghe Diệp Cốc Thanh nói xong liền gật đầu, ngẩng đầu nhìn sắc mặt Diệp Cốc Thanh, trong lòng thầm nghĩ không biết những lời Thường Dương Tử nói sáng nay rốt cuộc hắn nghĩ như thế nào. Vấn đề này đã vòng mấy vòng bên miệng, nhưng Hồng Hề Việt vẫn không cách nào nói ra.
Thường Dương Tử nói những lời kia, Hồng Hề Việt rất rõ ràng ý tứ trong đó. Lúc trước Thường Dương Tử vẫn luôn hoài nghi mình có tâm tư không nên có với A Ly, y cũng hiểu rõ tính tình của mình, sợ mình làm ra cái gì chọc giận A Ly. Mặc dù cảm thấy Thường Dương Tử vẫn luôn giữ gìn mối quan hệ với mình, nhưng lại cảm thấy hành vi của đối phương quá buồn cười. Nếu như mình thật sự đúng là có tâm tư quá trớn với Đường Khanh Ly, vậy tại sao bản thân y lại không cảm nhận được?
Thời điểm hai người trầm mặc, Lưu quản gia xách vạt áo vội vàng chạy đến. Lau mồ hôi trên trán, cúi người nói: “Thiếu gia, Trương lão gia nghe nói chúng ta muốn bán cửa hàng tơ lụa, cho nên liền phái người đên đây mời người đên Kỳ Lân hồ nói chuyện.”
Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh không khỏi nhíu mày. Bình thường mua đồ đều là mình tới cửa, đoán chừng Trương lão gia thấy hắn vừa tiếp nhận sản nghiệp Diệp gia, liền cảm thấy mình chỉ là một đứa nhỏ miệng còn hôi sữa cái gì cũng không hiểu, nên vội vàng cho người đi tìm hắn.
Chuyện không có giá trị như vậy Diệp Cốc Thanh mặc kệ, hơn nữa cửa hàng kia tuy rằng muốn bán, nhưng cũng không phải vội. Cho nên nghe Lưu quản gia nói như vậy, khoát tay từ chối chỉ để cho ông nói mình không rảnh.
Lưu quản gia nghe lệnh, một đường chạy về từ chối người Trương gia đang chờ ở tiền viện.
Hồng Hề Việt tưởng rằng có thể ra ngoài cùng Diệp Cốc Thanh, thấy hắn từ chối thì trong lòng hơi mất hứng. Đưa tay cầm lấy quạt trên bàn nhẹ nhàng lay động, ánh mắt rồi lại nhìn chằm chằm ngoài cửa.
Nghiêng đầu nhìn thấy vẻ mặt buồn chán của Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh thả quyển sổ xuống bàn lấy quạt lông ra khỏi tay Hồng Hề Việt.
“Hôm nay không có gì làm, nếu không chúng ta ra ngoài chơi đi.”
Diệp Cốc Thanh vừa dứt lời, hai mắt Hồng Hề Việt bỗng nhiên phát sáng vội vã gật đầu, sợ Diệp Cốc Thanh đổi ý. Hai người quay về phòng mình đổi bộ quần áo khác, nói cho Lưu quản gia hôm nay không về ăn cơm, hai người liền ra khỏi Diệp phủ.
Lúc này tuy đã vào hè, nhưng mặt trời vẫn chưa mãnh liệt. Hai người một đỏ một trắng đi trong đám người lại vô cùng nổi bật. Gió hè nhẹ thổi qua, sa y mỏng manh cùng mái tóc dài theo gió cuốn bay, một thì ôn hòa, một thì xinh đẹp khiến đám thiếu niên thiếu nữ nhìn trúng đều là một hồi mặt đỏ tim đập, chờ cho hai người đi qua, mới nhỏ giọng hỏi người bên cạnh, hai vị công tử này là của nhà nào.
Sau khi Diệp Cốc Thanh đến quán trà một chuyến, người nhìn thấy hắn cũng không ít, dĩ nhiên có người nhận ra hắn. Lúc nghe đến người nọ là công tử Diệp gia, những thiếu nam thiếu nữa kia liền sững sờ, sớm biết công tử Diệp gia lớn lên nhìn tốt như vậy, thời điểm Diệp gia kén dâu trong thành, đã lén lút báo danh. Đáng tiếc hối hận cũng muộn, đành phải tiện nghi cho nha đầu Lưu gia kia. Nhưng mà, người bên cạnh Diệp công tử là ai? Trong lòng mọi người đều âm thầm suy đoán.
Diệp Cốc Thanh cùng Hồng Hề Việt chậm rãi bước dọc bờ sông Kính Thành, nhìn mặt nước mênh mông, hai người không khỏi cùng nhau cảm thán. Hàng liễu rũ xuống khẽ đung đưa theo gió, cành dài vươn xuống mặt nước, khiến cho mặt nước yên tĩnh hiện lên những gợn sóng nho nhỏ dần tản ra xung quanh.
Đẩy ra cành liễu rũ trước mắt, Hồng Hề Việt quay đầu nhìn Diệp Cốc Thanh. Mà lúc này đối phương đang nhìn về phía trời nước giao nhau của sông Kính Thành, khóe miệng hơi cong, hiển nhiên là tâm tình vô cùng tốt.
“Có chuyện gì sao?”
Diệp Cốc Thanh vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Hồng Hề Việt đang ngơ ngác nhìn mình, thấy một chiếc lá vàng vướng trên tóc y, Diệp Cốc Thanh giơ tay gỡ bỏ.
“Không có gì a, lần đầu thấy ngươi cao hứng như vậy, nhất thời có chút nhìn đến ngây người.”
Nghe Hồng Hề Việt nói xong, Diệp Cốc Thanh không khỏi cười cười: “Trước kia thân thể không tốt, phụ thân liền không cho phép ta ra ngoài, cũng không nhìn thấy được cảnh sắc xinh đẹp, hôm nay thân thể tốt hơn, nhìn thấy cảnh sắc trước mắt liền khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, trong lòng tự nhiên cao hứng.” Dứt lời, Diệp Cốc Thanh đưa mắt nhìn về tửu lâu ven sông ở phía sau Hồng Hề Việt, mở miệng hỏi: “Đói bụng chưa? Chúng ta ra phía trước ăn chút gì đó đi?”
Diệp Cốc Thanh nói, Hồng Hề Việt làm sao lại không đồng ý. Hơn nữa buổi sáng hai người đi tiễn Thường Dương Tử, cũng chưa ăn bữa sáng, cũng đã có chút đói bụng, nghe hắn nói vậy tự nhiên là gật đầu đồng ý.
Hai người cất bước đi vào tửu lâu, được tiểu nhị nhiệt tình tới mời hỏi, đi lên gian phòng trên lầu hai, chọn lấy một gian có thể nhìn ra được sông Kính Thành, kêu mấy món đặc sắc của tửu lâu liền phất tay cho người lui ra.
Gian phòng của tửu lâu được thiết kế rất lịch sự tao nhã, Diệp Cốc Thanh đưa tay mở cửa sổ, nhìn sông Kính Thành phía dưới, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Một con sông lớn như vậy, cũng không biết chảy ra đâu, nếu có nhánh chảy đến mấy thành trì lớn, có thể tạo ra một con đường buôn bán trên sông nhất định kiếm được mãn bát mãn bồn. (*盆满钵满: bồn mãn bát mãn: chậu, bát đều đầy (tiền), ý chỉ rất nhiều tiền)
“Hồng Hề Việt, con sông này chảy qua những đâu?”
“Sông Kính Thành nối liền với thành Khúc Dương, huyện Minh Giang và một số thành trì lớn, tập trung thành một dòng sông nhỏ chảy vào Đông Hải.”
“Vì sao trên sông không có thuyền?”
“Tuyên thành ở phía nam, nhiều mưa, thời tiết bình thường có rất ít thuyền ra ngoài.”
Nghe vậy, trong lòng Diệp Cốc Thanh không khỏi dao động, bắt đầu âm thầm tính toán. Hồng Hề Việt thấy hắn nhíu mày không nói, biết rõ hắn đang nghĩ cái gì đó, thế là không cắt ngang, đúng lúc, tiểu nhị đi lên đưa cơm, liền kéo Diệp Cốc Thanh ngồi xuống cùng một chỗ bắt đầu ăn cơm.
Bới cơm vào chén, Diệp Cốc Thanh thầm nghĩ, ngày mai nên đi thăm hỏi Thái thú Trương đại nhân một chuyến.
Chậm rãi rời khỏi người Diệp Cốc Thanh, cúi đầu khép lại vạt áo mở rộng, vẻ mặt lười biếng dựa vào thành giường đối diện Diệp Cốc Thanh. Ánh mắt Hồng Hề Việt đi từ trên xuống dưới, lại từ dưới đi lên, quét khắp người Diệp Cốc Thanh một vòng, cuối cùng đưa tay sờ sờ cằm, bày ra nụ cười đầy quyến rũ.
“Kỳ thật, dáng người của Tử Khâm ngươi cũng không tệ, nếu trải qua rèn luyện một chút, ha, vẫn là rất đáng xem nha.”
Diệp Cốc Thanh vừa mới nhấc chân xuống giường thì nghe thấy lời này của Hồng Hề Việt, chỉ cảm thấy đầu gối mềm nhũn, xém tí nữa té nhào xuống đất, quay đầu liếc mắt nhìn Hồng Hề Việt, làm như không nghe thấy gì mà cởi đi áo ngoài, thay vào bộ quần áo đã giặt sạch mắc trên giá. Còn cái áo lót bên trong đã thấm đầy mồ hôi cùng mùi rượu… vẫn là chờ gia khỏa nằm trên giường kia rời đi rồi mới đổi được a.
Tuy rằng Hồng Hề Việt thích trêu chọc Diệp Cốc Thanh, nhưng mà đại ca kết nghĩa của mình đã chuẩn bị lên đường trở về, nói thế nào cũng phải đến đưa tiễn, về phần Diệp Cốc Thanh, vẫn còn nhiều thời gian nha.
Sau khi hai người rửa mặt, tiểu Thúy nói Thường Dương Tử đã sắp đồ xong đang đứng chờ bên ngoài, thế là hai người vội vàng ra cổng, vừa hay nhìn thấy Thường Dương Tử đang đội đấu lạp (*mũ rộng vành trong phim chưởng í) cho tiểu đồng tử. Có lẽ là nghe được tiếng bước chân, Thường Dương Tử ngẩng đầu nhìn hai người, động tác buộc dây cho tiểu đồng tử thoáng ngừng, sau đó lại lập tức cúi đầu.
“Thường đại phu, hôm qua say rượu không bằng ngày mai hãy đi?” Diệp Cốc Thanh nói, đi đến bên cạnh Thường Dương Tử.
“Không sao đâu, say rượu chỉ là chút bệnh vặt vãnh, nếu như ngay cả cái đó còn không có biện pháp, ta như thế nào còn xưng là đại phu nữa?” Thường Dương Tử cười đáp.
Diệp Cốc Thanh thấy sắc mặt y bình thường, dường như thật sự không có việc gì, gật đầu cũng không nói thêm gì nữa. Nhưng mà thái độ của Hồng Hề Việt lại không được bình thường, nhìn Thường Dương Tử mà không nói một lời.
Diệp Cốc Thanh sóng vai đi cùng Thường Dương Tử tiễn người ra đến cửa phủ, Hồng Hề Việt thì nắm tay tiểu đồng tử đi theo phía sau, lẳng lặng nghe hai người phía trước hàn huyên.
“Thường đại phu, hôm nay cách biệt không biết khi nào mới gặp lại, ngày nào đó có dịp đến Tuyên thành, nhất định phải ghé qua Diệp phủ một chút.”
Nghe Diệp Cốc Thanh nói, Thường Dương Tử cười ha ha, vỗ vỗ vai Diệp Cốc Thanh: “Được, chờ đến lúc ta tới, Tử Khâm ngươi cũng không nên keo kiệt nửa vò Lê hoa tửu nha.” Nói xong, hai người nhìn nhau bật cười, sau đó Thường Dương Tử trở mặt bình thường, nụ cười bỗng tắt, bày ra bộ dạng nghiêm túc nhìn Diệp Cốc Thanh.
“Tử Khâm, với tư cách là đại ca kết nghĩa của Hồng Hề Việt, ta có câu này muốn nói với ngươi.
Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh cũng dần nghiêm túc, đưa tay làm tư thế xin mời với Thường Dương Tử, mở miệng nói: “Thường đại phu, có gì cứ nói.”
Thấy thế, Thường Dương Tử đưa mắt chuyển đến trên người Hồng Hề Việt. Thấy ánh mắt đối phương có chút nghi hoặc, không khỏi thở dài một tiếng: “Ài, đệ đệ ta đây mặc dù yêu đến hồ đồ, nhưng lại là cái người cố chấp. Việc gì nhận định phải làm, chính là tám con ngựa cũng kéo không lại. Chấp niệm sâu đến độ biến thành ma chướng, y tìm ngươi đã vài năm, trong lòng y áy náy với ngươi, thiếu nợ ngươi. Cho nên bất luận cái gì ngươi nói ra y đều để trong lòng. Ta chỉ muốn nói, sau này trước khi các ngươi xảy ra chuyện gì, Tử Khâm ngươi cũng không cần phụ y. Bằng không thì…”
“Thường Dương Tử, chuyện của ta huynh đừng nhúng tay! Đi thì liền đi, tí nữa mặt trời lên cao, Bảo Bảo ngươi say nắng xem ai là người đau lòng.”
Thường Dương Tử trợn mắt nhìn Hồng Hề Việt, sau khí thốt lên ‘Có lòng tốt lại biến thành lòng lang dạ thú’, liền dẫn tiểu đồng tử tiêu sái bước lên xe ngựa Diệp Cốc Thanh đã chuẩn bị cho bọn họ. Theo tiếng xa phu vung roi, bánh xe dần dần lăn bánh, xe ngựa nhanh chóng biến mất chỗ góc cua.
Diệp Cốc Thanh nhìn thấy trong mắt Hồng Hề Việt phảng phất nỗi buồn, cũng không quấy rầy y, thẳng đến khi Hồng Hề Việt không nhìn thấy bóng dáng xe ngựa nữa mới quay đầu, Diệp Cốc Thanh cười cười với y rồi quay người đi vào đại môn.
Sau khi Thường Dương Tử rời đi, Diệp phủ dường như thoáng cái vắng vẻ hẳn. Dạo quanh Diệp phủ một vòng, nhàm chán đến cực điểm Hồng Hề Việt mới đi về Đông Sương, thấy Diệp Cốc Thanh đang ngồi dưới bóng cây xem sổ sách, Hồng Hề Việt đi tới, thấy hắn đang vô cùng tập trung, liền bảo tiểu nha hoàn đang quạt cho hắn lui ra, mình thì cầm lấy quạt lông bắt đầu quạt cho hắn.
Nửa canh giờ sau, Diệp Cốc Thanh khát nước mời dời mắt khỏi sổ ghi chép, thời điểm quay người chuẩn bị rót trà, thì nhìn thấy Hồng Hề Việt đang ngồi phía sau mình đong đưa quạt lông giúp mình quạt mát.
“Ngươi tới lúc nào vậy?” Diệp Cốc Thanh đưa tay rót hai chén trà, cho Hồng Hề Việt một chén, sau đó mới đưa tay cầm lấy quạt lông trên tay y đặt xuống bàn nhỏ.
“Đến một lúc rồi, nhìn ngươi rất tập trung nên không muốn quấy rầy.”
“Aiz, đều là một số công việc ngày trước, nhìn một chút chờ sau này đến khi thật sự bắt tay vào làm cũng không đến nỗi không có chuẩn bị.”
Sau khi nghe Diệp Cốc Thanh nói xong liền gật đầu, ngẩng đầu nhìn sắc mặt Diệp Cốc Thanh, trong lòng thầm nghĩ không biết những lời Thường Dương Tử nói sáng nay rốt cuộc hắn nghĩ như thế nào. Vấn đề này đã vòng mấy vòng bên miệng, nhưng Hồng Hề Việt vẫn không cách nào nói ra.
Thường Dương Tử nói những lời kia, Hồng Hề Việt rất rõ ràng ý tứ trong đó. Lúc trước Thường Dương Tử vẫn luôn hoài nghi mình có tâm tư không nên có với A Ly, y cũng hiểu rõ tính tình của mình, sợ mình làm ra cái gì chọc giận A Ly. Mặc dù cảm thấy Thường Dương Tử vẫn luôn giữ gìn mối quan hệ với mình, nhưng lại cảm thấy hành vi của đối phương quá buồn cười. Nếu như mình thật sự đúng là có tâm tư quá trớn với Đường Khanh Ly, vậy tại sao bản thân y lại không cảm nhận được?
Thời điểm hai người trầm mặc, Lưu quản gia xách vạt áo vội vàng chạy đến. Lau mồ hôi trên trán, cúi người nói: “Thiếu gia, Trương lão gia nghe nói chúng ta muốn bán cửa hàng tơ lụa, cho nên liền phái người đên đây mời người đên Kỳ Lân hồ nói chuyện.”
Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh không khỏi nhíu mày. Bình thường mua đồ đều là mình tới cửa, đoán chừng Trương lão gia thấy hắn vừa tiếp nhận sản nghiệp Diệp gia, liền cảm thấy mình chỉ là một đứa nhỏ miệng còn hôi sữa cái gì cũng không hiểu, nên vội vàng cho người đi tìm hắn.
Chuyện không có giá trị như vậy Diệp Cốc Thanh mặc kệ, hơn nữa cửa hàng kia tuy rằng muốn bán, nhưng cũng không phải vội. Cho nên nghe Lưu quản gia nói như vậy, khoát tay từ chối chỉ để cho ông nói mình không rảnh.
Lưu quản gia nghe lệnh, một đường chạy về từ chối người Trương gia đang chờ ở tiền viện.
Hồng Hề Việt tưởng rằng có thể ra ngoài cùng Diệp Cốc Thanh, thấy hắn từ chối thì trong lòng hơi mất hứng. Đưa tay cầm lấy quạt trên bàn nhẹ nhàng lay động, ánh mắt rồi lại nhìn chằm chằm ngoài cửa.
Nghiêng đầu nhìn thấy vẻ mặt buồn chán của Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh thả quyển sổ xuống bàn lấy quạt lông ra khỏi tay Hồng Hề Việt.
“Hôm nay không có gì làm, nếu không chúng ta ra ngoài chơi đi.”
Diệp Cốc Thanh vừa dứt lời, hai mắt Hồng Hề Việt bỗng nhiên phát sáng vội vã gật đầu, sợ Diệp Cốc Thanh đổi ý. Hai người quay về phòng mình đổi bộ quần áo khác, nói cho Lưu quản gia hôm nay không về ăn cơm, hai người liền ra khỏi Diệp phủ.
Lúc này tuy đã vào hè, nhưng mặt trời vẫn chưa mãnh liệt. Hai người một đỏ một trắng đi trong đám người lại vô cùng nổi bật. Gió hè nhẹ thổi qua, sa y mỏng manh cùng mái tóc dài theo gió cuốn bay, một thì ôn hòa, một thì xinh đẹp khiến đám thiếu niên thiếu nữ nhìn trúng đều là một hồi mặt đỏ tim đập, chờ cho hai người đi qua, mới nhỏ giọng hỏi người bên cạnh, hai vị công tử này là của nhà nào.
Sau khi Diệp Cốc Thanh đến quán trà một chuyến, người nhìn thấy hắn cũng không ít, dĩ nhiên có người nhận ra hắn. Lúc nghe đến người nọ là công tử Diệp gia, những thiếu nam thiếu nữa kia liền sững sờ, sớm biết công tử Diệp gia lớn lên nhìn tốt như vậy, thời điểm Diệp gia kén dâu trong thành, đã lén lút báo danh. Đáng tiếc hối hận cũng muộn, đành phải tiện nghi cho nha đầu Lưu gia kia. Nhưng mà, người bên cạnh Diệp công tử là ai? Trong lòng mọi người đều âm thầm suy đoán.
Diệp Cốc Thanh cùng Hồng Hề Việt chậm rãi bước dọc bờ sông Kính Thành, nhìn mặt nước mênh mông, hai người không khỏi cùng nhau cảm thán. Hàng liễu rũ xuống khẽ đung đưa theo gió, cành dài vươn xuống mặt nước, khiến cho mặt nước yên tĩnh hiện lên những gợn sóng nho nhỏ dần tản ra xung quanh.
Đẩy ra cành liễu rũ trước mắt, Hồng Hề Việt quay đầu nhìn Diệp Cốc Thanh. Mà lúc này đối phương đang nhìn về phía trời nước giao nhau của sông Kính Thành, khóe miệng hơi cong, hiển nhiên là tâm tình vô cùng tốt.
“Có chuyện gì sao?”
Diệp Cốc Thanh vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Hồng Hề Việt đang ngơ ngác nhìn mình, thấy một chiếc lá vàng vướng trên tóc y, Diệp Cốc Thanh giơ tay gỡ bỏ.
“Không có gì a, lần đầu thấy ngươi cao hứng như vậy, nhất thời có chút nhìn đến ngây người.”
Nghe Hồng Hề Việt nói xong, Diệp Cốc Thanh không khỏi cười cười: “Trước kia thân thể không tốt, phụ thân liền không cho phép ta ra ngoài, cũng không nhìn thấy được cảnh sắc xinh đẹp, hôm nay thân thể tốt hơn, nhìn thấy cảnh sắc trước mắt liền khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, trong lòng tự nhiên cao hứng.” Dứt lời, Diệp Cốc Thanh đưa mắt nhìn về tửu lâu ven sông ở phía sau Hồng Hề Việt, mở miệng hỏi: “Đói bụng chưa? Chúng ta ra phía trước ăn chút gì đó đi?”
Diệp Cốc Thanh nói, Hồng Hề Việt làm sao lại không đồng ý. Hơn nữa buổi sáng hai người đi tiễn Thường Dương Tử, cũng chưa ăn bữa sáng, cũng đã có chút đói bụng, nghe hắn nói vậy tự nhiên là gật đầu đồng ý.
Hai người cất bước đi vào tửu lâu, được tiểu nhị nhiệt tình tới mời hỏi, đi lên gian phòng trên lầu hai, chọn lấy một gian có thể nhìn ra được sông Kính Thành, kêu mấy món đặc sắc của tửu lâu liền phất tay cho người lui ra.
Gian phòng của tửu lâu được thiết kế rất lịch sự tao nhã, Diệp Cốc Thanh đưa tay mở cửa sổ, nhìn sông Kính Thành phía dưới, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Một con sông lớn như vậy, cũng không biết chảy ra đâu, nếu có nhánh chảy đến mấy thành trì lớn, có thể tạo ra một con đường buôn bán trên sông nhất định kiếm được mãn bát mãn bồn. (*盆满钵满: bồn mãn bát mãn: chậu, bát đều đầy (tiền), ý chỉ rất nhiều tiền)
“Hồng Hề Việt, con sông này chảy qua những đâu?”
“Sông Kính Thành nối liền với thành Khúc Dương, huyện Minh Giang và một số thành trì lớn, tập trung thành một dòng sông nhỏ chảy vào Đông Hải.”
“Vì sao trên sông không có thuyền?”
“Tuyên thành ở phía nam, nhiều mưa, thời tiết bình thường có rất ít thuyền ra ngoài.”
Nghe vậy, trong lòng Diệp Cốc Thanh không khỏi dao động, bắt đầu âm thầm tính toán. Hồng Hề Việt thấy hắn nhíu mày không nói, biết rõ hắn đang nghĩ cái gì đó, thế là không cắt ngang, đúng lúc, tiểu nhị đi lên đưa cơm, liền kéo Diệp Cốc Thanh ngồi xuống cùng một chỗ bắt đầu ăn cơm.
Bới cơm vào chén, Diệp Cốc Thanh thầm nghĩ, ngày mai nên đi thăm hỏi Thái thú Trương đại nhân một chuyến.