Lần này, tiệc tối từ thiện được tổ chức trên núi Yên Nhiên ở thành phố Giang Bắc.
Ngọn núi này không lớn, theo quy cách mà nói, chỉ có thể được gọi là đồi núi.
Nhưng phong cảnh trên ngọn núi cực kỳ đẹp, ứng với câu nói: Xuân có trăm hoa thu có trăng, hạ có gió mát, đông có tuyết, cảnh vật bốn mùa không giống nhau, trong thành phố Giang Bắc sầm uất này là một phong cảnh riêng biệt.
Nhưng mà ngọn núi này vốn cũng không phải tên là Yên Nhiên.
Tương truyền mười mấy năm trước, khi đó cậu chủ của Thịnh Thiên gặp gỡ cô chủ của nhà họ Chiến ở nơi này.
Khi đó hoa đào nở rộ sáng rực một góc trời, cô cả nhà họ Chiến, Chiến Hồng Đào đang ở độ tuổi xuân thì, đứng trong cánh đồng hoa thơm ngát, mỉm cười xinh đẹp, từ đó đã trộm mất trái tim của cậu chủ Thịnh Thiên.
Sau này, cậu chủ Thịnh Thiên đã mua đứt ngọn núi này, đổi tên thành Yên Nhiên.
Sau đó lại xây dựng một biệt thự cực kỳ lộng lẫy trang nhã trên núi Yên Nhiên để làm chứng cho tình yêu của hai người.
Chỉ đáng tiếc, sau này hai người cùng đi Mỹ, mà cơ thể của Chiến Hồng Đào không khỏe, cho nên rất ít khi quay về đây sinh sống.
Nhưng cậu con trai Leo Qin của bọn họ thông cảm được nguyên do bố mẹ lo lắng căn nhà quạnh quẽ, mỗi lần về Giang Bắc, đều sẽ tổ chức tiệc tối từ thiện ở nơi mà bố mẹ kết duyên, cầu phúc cho bố mẹ.
Tiệc tối từ thiện danh giá như vậy, đương nhiên người được mời là những nhân vật nổi tiếng trong xã hội, nhưng cũng không phải ai cũng được mời.
Mỗi một vị khách đều đã trải qua sàng lọc lựa chọn kỹ càng mới có thể đến hiện trường tổ chức.
Cho nên người thể tham gia tiệc tối này đều sẽ cảm thấy rất vinh hạnh, đây cũng được xem như một khẳng định với thân phận của mình.
Nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài người không được mời trà trộn vào hội trường, ví dụ như lúc này, Cố Hoàng Hải đang đi tới đi lui bên trong buổi tiệc.
Cố Hoàng Hải không nhận được thiệp mời, để lấy được thiệp mời của Thịnh Thiên mà anh không thể không tiêu một số tiền lớn, lại không biết xấu hổ cầu xin rất nhiều người mới lấy được một tấm thiệp mời mỏng manh.
Khó khăn lắm mới trà trộn được vào giới thượng lưu ở Giang Bắc, đương nhiên Cố Hoàng Hải không bỏ qua cơ hội này.
Mặc kệ người đến là ai, Cố Hoàng Hải đều sẽ chủ động nghênh đón trước, nói chuyện với bọn họ, nghiễm nhiên xem nơi này thành sân nhà của nhà họ Cố.
Bởi vậy, khi Tần Kính Thiên dẫn Giản Ánh Nhu đến, Cố Hoàng Hải đang bận nịnh hót trong đám người cũng là người đầu tiên nhìn thấy bọn họ.
Khi buổi tiệc được diễn ra hơn phân nửa thì Tần Kính Thiên và Giản Ánh Nhu mới thong dong bước đến, nhưng bọn họ vừa vào trong hội trường, bất kể là người đang nói chuyện, tán tỉnh, uống rượu, tất cả đều ngước mắt nhìn sang đây.
Dường như có một hai giây, hội trường yên tĩnh, rồi sau đó là tiếng tán dương được tạo bởi vô số tiếng rầm rì.
Bất kỳ lời hay ý đẹp nào cũng không đủ để miêu tả cảm giác ngạc nhiên trước vẻ đẹp mà đôi nam nữ mang đến cho người ta.
Tần Kính Thiên cao to đẹp trai, vest thẳng tắp, khí chất cao quý trầm ổn, vừa bước vào đã dập tắt sự ồn ào của cả phòng.
Bên cạnh anh, Giản Ánh Nhu như chim nhỏ nép vào người.
Giản Ánh Nhu khoác tay Tần Kính Thiên, khuôn mặt đơn thuần mà lại khiến người khác rung động.
Cô cười nhẹ, đôi mắt long lanh sáng rỡ, bươm bướm đính đá tinh xảo được kẹp trên bím tóc dài, trang phục Điệp Luyến càng khiến cô như bông hoa Hải Đường đang nở rộ hết cỡ.
Hai người nắm tay nhau đi vào hội trường, thỉnh thoảng lại nhìn ngắm nhau, sự dịu dàng kiên định của chàng trai khiến cô gái hài lòng yên tâm, dường như vừa nhìn la có được cả thế giới.
Mọi người không thể không cảm thán, thật đúng là một đôi thần tiên.
Cố Hoàng Hải cũng không thể không thừa nhận.
Anh ta vẫn luôn biết Giản Ánh Nhu rất đẹp, nét đẹp đó giống như dòng nước trong vắt trong khe núi, róc rách chảy qua, chảy dài không nghỉ.
Mà anh ta không biết, Giản Ánh Nhu có thể như bây giờ, đẹp đến mức ngạt thở, đẹp đến mức tuyệt vọng, có thể khiến bươm bướm liều chết bay theo.
Mà Tần Kính Thiên bên cạnh cô đã ngăn chặn hoàn toàn sự ồn ào trên người Giản Ánh Nhu bằng năng lượng trầm thấp ẩn sâu bên trong, khiến cô đẹp đến mức động lòng người.
Bất giác Cố Hoàng Hải siết chặt ly rượu trong tay đến mức trắng bệch, thậm chí anh ta muốn bước đến cướp Giản Ánh Nhu về, để mọi người đều biết người phụ nữ này thuộc về anh ta.
Dường như buổi tiệc ồn ào lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, Cố Hoàng Hải cũng không nghe được bất kỳ âm thanh gì khác, trong đôi mắt giận dữ đỏ ngầu chỉ nhìn thấy sự tồn tại của Tần Kính Thiên và Giản Ánh Nhu.
Giản Ánh Nhu và Tần Kính Thiên ở bên nhau cười nhăn cả mặt, lúc này anh ta nhìn thấy rất chướng mắt, giống như đang cười nhạo anh ta trong im lặng.
Không, anh ta không thể cứ ngồi chờ chết nữa, anh ta bắt buộc phải chủ động ra quân, nhất định khiến tên họ Tần đó mất mặt.
Chọn ngày không bằng gặp ngày, thế thì tối nay, anh ta sẽ cho tên họ Tần biết vòng tròn thượng lưu này, tuyệt đối không phải một tổng giám đốc nho nhỏ như anh có thể vào được.
Cố Hoàng Hải giơ ly rượu lên, uống cạn rượu vang đỏ ở trong ly, xoay người tìm một nơi bí mật, nấp vào bóng tối, muốn đợi thời cơ hành động.
Sau khi Giản Ánh Nhu rời khỏi Kinh Đô, chưa từng tham gia tiệc tối từ thiện như thế này.
Bây giờ, đột nhiên phải đối mặt với buổi tiệc tráng lệ và những người ở giới thượng lưu, trong lòng ít nhiều cũng hơi thấp thỏm lo âu.
Rất nhiều năm về trước, Giản Ánh Nhu đã từng tham gia cái gọi là tiệc tối từ thiện, nhưng khi đó cô đi cùng bố, lễ phục cũng do bố chuẩn bị cho cô, chưa bao giờ suy xét đến suy nghĩ của cô.
Bố dẫn cô đi tham gia buổi tiệc như thế, mục đích chỉ có một, chính là hy vọng cô có thể quen biết càng nhiều người trong giới thượng lưu, nhỡ đâu bên Cố Hoàng Hải xảy ra sai sót, nhà họ Giản bọn họ vẫn còn lựa chọn khác.
Cho nên, cho dù cô là con gái của ông ta, nhưng khi chọn lễ phục có thể hở được bao nhiêu thì cố gắng hở bấy nhiêu.
Giống như chỉ sợ những người nhà giàu không nhìn thấy đứa con gái này.
Cũng chính vì từng có chuyện như vậy xảy ra, sau này, khi xảy ra những chuyện kia, những người nổi tiếng ở Kinh Đô vẫn đào bức ảnh Giản Ánh Nhu tham gia tiệc tối năm đó lên để bàn chuyện.
Nói cái gì mà, con gái thứ hai của nhà họ Giản đã là món hàng từ lâu, dựa vào việc ăn mặc hở hang để quyến rũ đàn ông, mà bây giờ ngay cả anh rể của mình cũng muốn cướp.
Khi đó, Giản Ánh Nhu cũng từng phản kháng, nhưng lần nào bố cũng chửi ầm lên, thậm chí còn ra tay đánh người mẹ có cơ thể gầy yếu, mỗi lần đều đánh đến mức thương tích đầy mình.
Mà mẹ của cô, người mẹ yếu đuối vô dụng, chỉ biết im lặng khóc lóc, không dám đấu tranh, không dám phản kháng, thậm chí ngay cả cầu xin tha thứ cũng không dám lên tiếng.
Vì thế cô đấu tranh, cô phản kháng, cô cầu xin tha thứ, cô đã từng thử đủ mọi cách để ngăn cản bố, nhưng bố nịnh hót Cố Thị, có chỗ dựa nên không hề sợ hãi, mỗi lần chỉ có thể đổi cách trừng phạt tệ hại hơn.
Cô không cứu được mẹ.
Tình huống này, mãi đến khi cô và Cố Hoàng Hải xác định quan hệ yêu đương, bố mới bắt đầu bớt lại.
Cô của khi ấy, vẫn ngốc nghếch nghĩ rằng Cố Hoàng Hải là anh hùng của cô…
Nhớ đến đây, Giản Ánh Nhu không nhịn được mà nhìn sang Tần Kính Thiên ở bên cạnh.
Dưới ánh sáng ấm áp, đôi mắt của Tần Kính Thiên lóe lên ánh sáng chói mắt, chiếu rọi vào biển sao trong đôi mắt anh càng thêm sáng chói.
Tần Kính Thiên, anh sẽ là anh hùng của em sao?
Cưỡi đám mây ngũ sắc, hứa hẹn suốt đời?
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Giản Ánh Nhu, một đôi tay ấm áp có lực nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của cô, kéo cô đến gần bên cạnh anh.
Tần Kính Thiên nghiêng đầu sang, dịu dàng nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Anh ở đây.”
Ừm, anh ở đây.
Giản Ánh Nhu không khỏi lại thẳng lưng lên, ngẩng cao đầu..