Tôi cảm thấy có lẽ bản thân mình và Mộ Dung Cạnh có số tương khắc nhau, tưởng rằng chơi thân với nhau lâu như vậy, đến giờ nhìn lại mới phát hiện ra, cảm xúc của hai người chẳng có lúc nào đồng đều cả. Khi tôi thích cậu ấy thì cậu ấy thờ ơ với tôi, đến khi cậu ấy trở về, có ý với tôi, tôi lại cảm thấy buồn bực, phiền chán.
Lúc trước cậu ta nói yêu người con gái khác, vậy mà vẫn ba bốn lần tới khiêu khích tôi, cậu ta cứ vô tư, tàn nhẫn với tình cảm của tôi, khiến tôi đau khổ đến nhường nào, nhưng tôi cũng có quyền gì để trách cậu ta,bởi tôi và cậu ta cũng là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi, biết rõ cậu ấy thích người khác, mà vẫn vui vẻ cùng làm tình.
Đến bây giờ, khi tôi đã hoàn toàn có thể thông suốt lại suy nghĩ, cậu ấy lại trở về với bộ dạng cô đơn đáng thương,cái này thật đúng là đổi trắng thay đen a, người nên buồn phiền phải là tôi mới đúng chứ!
Như vậy, chẳng phải là trêu đùa sao? Tôi không muốn gặp mặt cậu ấy, tôi muốn trốn cậu ấy, nhưng như thế lại khiến Tiêu Quân không vui, nhưng việc tôi trốn tránh người đàn ông khác thì ảnh hưởng gì tới anh ấy mà không vui cơ chứ?Lẽ ra nên cảm thấy cao hứng mới đúng?Lẽ ra nên khen ngợi tôi biết tạo khoảng cách với cậu ta mới phải ?Vậy mà, anh ấy đã không khen, còn mắng tôi không biết suy nghĩ, không kiên định!!Thử nghĩ xem có phải anh ấy rất kì lạ không?Tôi thật sự không thể hiểu hết tâm tư của người đàn ông này.
Bảo Tử Phàm đưa Ngôn Tiếu đi chơi, tôi cùng bà ngoại tìm một chỗ râm mát nghỉ ngơi.
Bà ngoại bình thường luôn là một lão bà ranh mãnh trong lốt người già hồ đồ, nhưng khi nói chuyện với bà, tôi lại rất thích, đặc biệt là khi nói những chuyện gì nghiêm túc,có lẽ lần trước gặp Mộ Dung Cạnh, bà đã biết được chuyện giữa bà người chúng tôi, nên mới nói như thế ( Nhím : Cái câu mua chuộc bà ấy….).
Tôi ngồi cắn móng tay. Bối rối không biết có nên cùng bà nói chuyện thẳng thắn, cứ cắn cho đến khi móng tay tưởng như sắp nát,tôi vẫn chưa hạ được quyết tâm.
“Có gì muốn nói thẳng với bà không?” Bà ngoại uống đồ uống trên tay, cười hỏi tôi, khóe mắt tinh nghịch cười híp lại thành những nếp nhăn của tuổi già trên gương mặt,bà quả nhiên là một bà lão tinh ranh.
“Bà ngoại, sao đột nhiên bà lại muốn kể mấy chuyện này cho hai người họ?”Một người đàn ông giàu có mà tôi thầm mến, một người lại là mối tình cũ của tôi, hai người hai thân phận, nhưng một khi biết được chuyện này, tôi đều sẽ xấu hổ.
Bà ngoại vỗ nhẹ vào lưng tôi,“Ngày đó gặp Mộ Dung Cạnh, bà thấy cháu khẩn trương lắm mà, biết đầu bảo bối là của Mộ Dung Cạnh.”
Thành thật gật đầu, tôi thở dài, mắt nhìn về phía xa,“Bà ngoại, nhanh thật đấy, bảo bối đã ba tuổi rưỡi rồi , bốn năm trước cháu cùng Tiêu Quân mới gặp nhau, bà nghĩ bảo bối là con của anh ấy sao? Nói ra ai tin.”Tôi không biết vì sao Tiêu Quân cứ một mực đòi làm cha của Ngôn Tiếu! Theo như tôi nghĩ, đứa con này chắc chắn phải là con của Mộ Dung Cạnh, nếu có một ngày Mộ Dung Cạnh biết, muốn đòi lại đứa nhỏ, liệu tôi có đủ tàn nhẫn mà cắt đứt quan hệ của hai người không?
“Có thể Mộ Dung Cạnh không biết tới sự tồn tại của Ngôn Tiếu.”
“Trước mắt thì chưa, nhưng sau này thì chưa chắc, bà không nhớ ánh mắt của cậu ấy hôm trước khi gặp Ngôn Tiếu sao?.”Trong ánh mắt ấy chứa đầy nghi vấn, mà cũng có vài phần nóng bỏng, giống như đang hy vọng điều gì đó, mà điều đó thì hắn ai cũng nhân ra.
Sự tình phát triển đến tận ngày hôm nay, tôi làm sao còn trách hắn cho được?Cậu ấy sống ở nước Mỹ, hưởng cuộc sống hôn nhân hạnh phục, cũng chẳng về nước lấy một lần!Mà nếu có về cũng không cần gặp tôi,vậy thì cần gì phải mang tới hàng đống rắc rối vào cuộc sống vốn đang yên bình của tôi!
Sau đó cậu ta còn dám bày ra vẻ đáng thương tội nghiệp, người như vậy, cho dù có bị ném lên vũ trụ, chắc cũng bị coi là rác vũ trụ luôn!
“Ai, khi đó bà thấy cháu thường rủ thằng bé tới chơi, còn nghĩ hai đứa chắc chắn sẽ thành đôi, thật không ngờ sau đó nó lại lập gia đình với người khác, thật là tạo hóa trêu ngươi a.”
“Bà ngoại, hiện tại cậu ta đã ly hôn, nhìn theo ý tứ của cậu ta, có vẻ như muốn nối lại với cháu.”
Bà ngoại hít một hơi thật dài, nhẹ giọng,“Việc này quả thật không đơn giản, cho dù cháu có muốn như thế, còn phải xem Tiêu Quân có đồng ý hay không, thân thế đưa nhỏ này quả thực rất khó hiểu”
Tôi cười khổ, đâu chỉ không đơn giản, việc này phải nói là quá phức tạp, đừng nghĩ Tiêu Quân bình thường lúc nào cũng cợt nhả, nhưng thực chất bên trong anh ấy suy nghĩ thế nào chắc chẳng ai hiểu hết, nếu anh ấy trong ngoài như một, nghĩ gì nói nấy, thì mọi người đâu có coi anh ấy như thần thành, sợ anh ấy như sợ cọp.
Tôi trước kia cũng từng lo sợ chuyện này vào lần, anh ấy đã cảnh cáo cả chục lần, chỉ sợ nếu tôi thật sự làm theo cái ý tưởng ấy, chắc anh cũng nghiền tôi nát thành xương tro luôn.
“Bà ngoại,cháu không quan tâm Mộ Dung Cạnh, bây giờ cháu chỉ cảm thấy hận cậu ta mà thôi.”Cái loại cảm giác lo sợ, ủy khuất trong lòng này thật sự khó chịu, nhưng tôi cũng tự biết che giấu nó đi. Cho dù hiện tại chưa thể hoàn toàn gỡ bỏ, nhưng theo sương gió, chắc chắn cũng sẽ dần trôi qua thôi.
Sau đó bà ngoại nói một câu, tưởng như là một câu nói vu vơ bình thường, nhưng lại khiến tôi thông suốt hoàn toàn, hiểu rõ ý tứ của Tiêu Quân!
Bà ngoại nói:“Nếu không có yêu, sẽ không có oán .”
Chẳng lẽ tôi hận Mộ Dung Cạnh, chán ghét cậu ta cũng vì tình cảm xưa cũ còn chưa tan hết?Có phải vì Tiêu Quân sớm đã nhận ra nên mới lên án tôi gay gắt đến vậy? ( Nhím : Còn em thì đã hiểu vì sao người ta bảo đầu chị chậm tiêu!!=_=)
Chẳng lẽ sau bao năm, đối với chuyện tình cảm, tôi vẫn trì độn đến vậy?
Đến giờ tôi mới phát hiện ra, quả thật xung quanh tôi, có quá nhiều chuyện tôi không biết……
Đến tầm chiều tối, tôi nhận được điện thoại của Tiêu Quân, nói có việc bận bên ngoài nên sẽ về trễ, sau đó bảo tôi tới chỗ anh quản lí giải quyết chút chuyện
Đến khi tắt điện thoại tôi vẫn còn ngơ ngác, một khách sạn chuyện nghiệp thì có việc gì cần tôi giải quyết?Ngay cả quản lí được đào tạo chuyện nghiệp, bài bản còn không giải quyết được, vậy mà lại kêu một kẻ không có tí kiến thức về quản lí khách sạn như tôi tới giải quyết? Đây chẳng phải là chuyện cười sao?
Nhưng bà ngoại lại nói tôi cứ đi đi,Tiêu Quân gọi tới chắc chắc là có thể giúp được, nếu không cậu ấy cũng không thèm nhờ.
Được rồi, đi thì đi, miễn sao đừng làm ảnh hưởng tới công việc của người khác là được, mà cho dù có gây ảnh hưởng tới người khác mà vẫn không giúp được thì cũng chẳng trách tôi được, dù sao cũng là anh ấy gọi tôi tới.
Yên chí với những gì đã nghĩ, tôi chuẩn bị đi, mà khoan, giờ tôi đang mặc đồ xuềnh xoàng,đến khách sạn hiện đại, có lẽ cùng nên chọn bộ đồ nào lịch sự hơn.
Đến khách sạn, sau khi nghe quản lí giới thiệu, tôi lại càng cảm thấy may mắn vì mình đã thay một bộ đồ lịch sự, tuy rằng chỉ là một bộ trang phục đơn giản, thanh nhàn, so với lễ phục thì còn kém xa, nhưng so với đồ thường phục ta hay mặc thì bộ này còn tốt gấp n lần.
Trong lòng tôi vô cùng tức giận, anh giỏi lắm Tiêu Quân, anh muốn xem tham dự tiệc Hồng Môn Yến mà không nói trước cho em một tiếng, làm cho em vội vội vàng vàng, lỗ mãng chạy tới, anh định để người khác chê cười em đúng không!Anh thử về nhà xem, xem em xử tội anh thế nào……
Nhìn mấy người đứng bên cạnh đều là đại mỹ nhân, tôi âm thầm đổ mồ hôi lạnh, được rồi, cho dù có bị mất mặt, thì kẻ mất mặt cũng sẽ là Tiêu Quân, ở đây ai cũng biết Ngôn Tử Kỳ là nữ nhân của Tiêu Quân, để cho nữ nhân của mình ăn mặc đơn giản đến ngớ ngẩn như vậy tới dự tiệc, nếu người khác có chê cười,cũng sẽ chê cười Tiêu Quân!
Phát hiện ra suy nghĩ đó, trong đầu tôi không khỏi cười vang thích thú, mấy cái suy nghĩ tức giận, lo ngại ban nãy lập tức biến mất không thấy tăm hơi, sau đó tôi cầm theo li rượu, nghênh ngang như con bướm rêu rao khắp nơi.
Nói thật thì tiệc Hồng Môn Yến này rất khoa trương, chỉ như các bữa tiệc khác về hình thức nhưng quy mô thì thật khủng khiếp, cái gì cũng quá nhiều, thừa thãi, về phần mục đích, lướt qua cũng có thể nhận ra những người tham gia đều là thương nhân, nghị sĩ, những kẻ có tầm ảnh hưởng rất lớn về kinh tế, mục đích cũng chỉ để giao du, đem lại vài món hời cho bản thân.
Mà vì sao tôi lại bị Tiêu Quân lừa gạt tới đây nhỉ?Theo như quản lí nói, thì chủ bữa tiệc này có quan hệ họ hàng với Tiêu Quân, nghe nói hình như là em họ của chú rể của bác Tiêu Quân. Thực ra mà nói, sau khi nghe quản lí giới thiệu về quan hệ của họ, tôi thậm chí còn phải lấy giấy ra phân tích.
Tóm lại một câu, người nọ với Tiêu Quân có quan hệ họ hàng, mà tôi lại là nữ nhân duy nhất của Tiêu Quân trong suốt mấy năm qua nên tôi có xuất hiện ở đây cũng là bình thường.
Tuy rằng Tiêu Quân rất có tiếng trong giới thượng lưu, vậy nên một đống những kẻ trông có vẻ thành đạt, quần áo gọn gàng chủ động tới bắt chuyện với tôi, tôi mới ý thức được mình chưa hoàn toàn hiểu hết về Tiêu Quân, quả thật tôi mới chỉ biết anh ở một phần rất nhỏ, trong tiếm thức của tôi luôn khẳng định Tiêu Quân đứng đầu trong mấy tổ chức áo đen, tuy rằng anh ấy có địa vị cao đến vậy, nhưng khi ở bên tôi lại giảo hoạt nghịch ngợm như một cậu thanh niên, vậy thì làm sao tôi hiểu hết được tầm quan trọng của anh, hơn nữa, đi đến đau người ta cũng gọi anh ấy là“Tiêu lão đại, Tiêu đại ca……”vậy sao tôi tin được anh ấy có tầm ảnh hưởng quan trọng trong giới kinh tế?Cái kiểu xưng hô này, nghe mãi, hiếm ai nghĩ tới được một con người thiện lương.
Tôi vốn biết anh ấy là chủ tịch cả một tập đoàn lớn nhưng không hề ngờ được, sức ảnh hưởng của anh lại lớn mạnh đến thế.
Tuy rằng không thường xuyên cùng Tiêu Quân đi dự tiệc , nhưng tôi vẫn có một chút hiểu biết, mấy trường hợp ứng xử tôi đều làm tốt, biết ăn nói ra sao cho không phật ý người ta, chỉ là có một chuyện khiến tôi cảm thấy khó chịu vô cùng. Ví dụ như cái chuyện đang xảy ra trước mặt tôi đây – mấy người phụ nữ đứng trước mặt tô nói chuyện rôm rả, cười đùa rõ là ồn ào, cứ làm như họ là những người chị em thân thiết chục năm chưa gặp vậy.
“Chị Ngôn, quần áo chị thật đẹp, chị mua ở đâu vậy? Em cũng muốn có một cái.”Một nữ nhân thân hình chữ S lại gần tôi, giả bộ thích thú, làm như thân thiết lắm.
Tôi thiếu chút nữa sắc nước bọt của chính mình, nhìn cô gái này ăn mặc rất có gu, nhìn mặt khá xinh, không hề có dấu hiệu trốn trại thần kinh. Nếu không phải bị tâm thần, tôi thật bội phục cái miệng dẻo quẹo của cô ta, bộ đồ tôi mặc đơn sơ đến vậy mà cũng có thể thích cho nổi, nói dối không đỏ mặt, thật giỏi?.
“Chà, mặt chị Ngôn nhỏ nhắn, để kiểu tóc này thật đẹp.” Một nữ nhân tóc quăn lọn khác nhảy vào nhập hội, hết lời khen ngợi.
Tôi cứng ngắc miệng không nói được gì, tôi cũng thừa nhận kiểu tóc bob ngắn, hơi uốn lọn đằng sau rất hợp với gương mặt mình, nhưng kiểu tóc này đối với sự kiện ngày hôm nay, quả thật quá đơn sơ, không có vuốt keo tạo nếp hay uốn tóc thành kiểu,chỉ đơn giản để nó xõa tung tự nhiên, quả thật không hề phù hợp chút nào.
“Đâu có, vừa rồi vội quá, tôi ăn mặc quá đơn sơ, đã khiến các vị chê cười.”Tôi ho khan, lên tiếng ngăn cản hành động vuốt mông ngựa của mấy cô gái này ( nịnh nọt đó), xem mấy cô gái này thi nhau soi xét người tôi để tìm ưu điểm mà khen, thật khiến người ta dở khóc dở cười mà.
HỌ càng cố gắng khen, tôi càng cảm thấy thống khổ!
Một cô gái khác nhìn khá nhỏ tuổi, chắc là nữ sinh lên tiếng hỏi:“Chị cùng Tiêu tiên sinh thường ở cùng nhau nên chắc tính tình đều lạnh lùng giống nhau?”Xem bộ mặt sùng bái vạn phần của cô gái này, tôi có thể khẳng định, đây lại là một nạn nhân nữa của Tiêu Quân (Nhím : Thật tội nghiệp!).
Tiêu Quân lạnh lùng sao? Tôi cau mày suy nghĩ, trong ấn tượng của tôi, tính cách anh ấy đâu thể gọi là “ Lạnh lùng” được.Theo như tôi nghĩ, cái này phải gọi là “ Sõi đời” mới chuẩn.
“Ha ha, đại khái là thế.”Tôi tiếp tục pha trò, coi như giữ chút hình tượng của Tiêu Quân trong mắt người ngoài, không hiểu sao, trong đầu vẫn hiện rõ hình ảnh anh ấy nóng bỏng, điên cuồng khi làm tình, tại sao thế nhỉ?.( Nhím : Chị bị anh Quân làm hư não rồi!!)
Ứng phó với đám phụ nữ tò mò này một hồi, quá mệt mỏi, tôi tìm cách chuẩn trước, trong tiềm thức chửi rủa Tiêu Quân không dưới 100 lần.
Nhanh chóng đi ra đại sảnh khách sạn, lấy điện thoại gọi cho anh ấy, cứ tập trung vào những tiếng “tút” chờ máy, ngơ ngác thế nào, tôi va vào ai đó đang chuẩn bị tiến vào đại sảnh.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Hôm qua đi làm tóc, tôi chuyển từ tóc thẳng thành tóc quăn, nhưng xem ra kết quả không như tôi mong muốn,hôm nay thức dậy thấy tóc có quăn….. nhưng là quăn hơn cần thiết rất nhiều. TT_TT…………………………
Hơn nữa còn phải ủ tóc hai lần, hỏng hết tóc tôi, tên làm tóc kia, tôi mà tìm đk sẽ cho một trận nên thân!!!!!!
Tôi cảm thấy có lẽ bản thân mình và Mộ Dung Cạnh có số tương khắc nhau, tưởng rằng chơi thân với nhau lâu như vậy, đến giờ nhìn lại mới phát hiện ra, cảm xúc của hai người chẳng có lúc nào đồng đều cả. Khi tôi thích cậu ấy thì cậu ấy thờ ơ với tôi, đến khi cậu ấy trở về, có ý với tôi, tôi lại cảm thấy buồn bực, phiền chán.
Lúc trước cậu ta nói yêu người con gái khác, vậy mà vẫn ba bốn lần tới khiêu khích tôi, cậu ta cứ vô tư, tàn nhẫn với tình cảm của tôi, khiến tôi đau khổ đến nhường nào, nhưng tôi cũng có quyền gì để trách cậu ta,bởi tôi và cậu ta cũng là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi, biết rõ cậu ấy thích người khác, mà vẫn vui vẻ cùng làm tình.
Đến bây giờ, khi tôi đã hoàn toàn có thể thông suốt lại suy nghĩ, cậu ấy lại trở về với bộ dạng cô đơn đáng thương,cái này thật đúng là đổi trắng thay đen a, người nên buồn phiền phải là tôi mới đúng chứ!
Như vậy, chẳng phải là trêu đùa sao? Tôi không muốn gặp mặt cậu ấy, tôi muốn trốn cậu ấy, nhưng như thế lại khiến Tiêu Quân không vui, nhưng việc tôi trốn tránh người đàn ông khác thì ảnh hưởng gì tới anh ấy mà không vui cơ chứ?Lẽ ra nên cảm thấy cao hứng mới đúng?Lẽ ra nên khen ngợi tôi biết tạo khoảng cách với cậu ta mới phải ?Vậy mà, anh ấy đã không khen, còn mắng tôi không biết suy nghĩ, không kiên định!!Thử nghĩ xem có phải anh ấy rất kì lạ không?Tôi thật sự không thể hiểu hết tâm tư của người đàn ông này.
Bảo Tử Phàm đưa Ngôn Tiếu đi chơi, tôi cùng bà ngoại tìm một chỗ râm mát nghỉ ngơi.
Bà ngoại bình thường luôn là một lão bà ranh mãnh trong lốt người già hồ đồ, nhưng khi nói chuyện với bà, tôi lại rất thích, đặc biệt là khi nói những chuyện gì nghiêm túc,có lẽ lần trước gặp Mộ Dung Cạnh, bà đã biết được chuyện giữa bà người chúng tôi, nên mới nói như thế ( Nhím : Cái câu mua chuộc bà ấy….).
Tôi ngồi cắn móng tay. Bối rối không biết có nên cùng bà nói chuyện thẳng thắn, cứ cắn cho đến khi móng tay tưởng như sắp nát,tôi vẫn chưa hạ được quyết tâm.
“Có gì muốn nói thẳng với bà không?” Bà ngoại uống đồ uống trên tay, cười hỏi tôi, khóe mắt tinh nghịch cười híp lại thành những nếp nhăn của tuổi già trên gương mặt,bà quả nhiên là một bà lão tinh ranh.
“Bà ngoại, sao đột nhiên bà lại muốn kể mấy chuyện này cho hai người họ?”Một người đàn ông giàu có mà tôi thầm mến, một người lại là mối tình cũ của tôi, hai người hai thân phận, nhưng một khi biết được chuyện này, tôi đều sẽ xấu hổ.
Bà ngoại vỗ nhẹ vào lưng tôi,“Ngày đó gặp Mộ Dung Cạnh, bà thấy cháu khẩn trương lắm mà, biết đầu bảo bối là của Mộ Dung Cạnh.”
Thành thật gật đầu, tôi thở dài, mắt nhìn về phía xa,“Bà ngoại, nhanh thật đấy, bảo bối đã ba tuổi rưỡi rồi , bốn năm trước cháu cùng Tiêu Quân mới gặp nhau, bà nghĩ bảo bối là con của anh ấy sao? Nói ra ai tin.”Tôi không biết vì sao Tiêu Quân cứ một mực đòi làm cha của Ngôn Tiếu! Theo như tôi nghĩ, đứa con này chắc chắn phải là con của Mộ Dung Cạnh, nếu có một ngày Mộ Dung Cạnh biết, muốn đòi lại đứa nhỏ, liệu tôi có đủ tàn nhẫn mà cắt đứt quan hệ của hai người không?
“Có thể Mộ Dung Cạnh không biết tới sự tồn tại của Ngôn Tiếu.”
“Trước mắt thì chưa, nhưng sau này thì chưa chắc, bà không nhớ ánh mắt của cậu ấy hôm trước khi gặp Ngôn Tiếu sao?.”Trong ánh mắt ấy chứa đầy nghi vấn, mà cũng có vài phần nóng bỏng, giống như đang hy vọng điều gì đó, mà điều đó thì hắn ai cũng nhân ra.
Sự tình phát triển đến tận ngày hôm nay, tôi làm sao còn trách hắn cho được?Cậu ấy sống ở nước Mỹ, hưởng cuộc sống hôn nhân hạnh phục, cũng chẳng về nước lấy một lần!Mà nếu có về cũng không cần gặp tôi,vậy thì cần gì phải mang tới hàng đống rắc rối vào cuộc sống vốn đang yên bình của tôi!
Sau đó cậu ta còn dám bày ra vẻ đáng thương tội nghiệp, người như vậy, cho dù có bị ném lên vũ trụ, chắc cũng bị coi là rác vũ trụ luôn!
“Ai, khi đó bà thấy cháu thường rủ thằng bé tới chơi, còn nghĩ hai đứa chắc chắn sẽ thành đôi, thật không ngờ sau đó nó lại lập gia đình với người khác, thật là tạo hóa trêu ngươi a.”
“Bà ngoại, hiện tại cậu ta đã ly hôn, nhìn theo ý tứ của cậu ta, có vẻ như muốn nối lại với cháu.”
Bà ngoại hít một hơi thật dài, nhẹ giọng,“Việc này quả thật không đơn giản, cho dù cháu có muốn như thế, còn phải xem Tiêu Quân có đồng ý hay không, thân thế đưa nhỏ này quả thực rất khó hiểu”
Tôi cười khổ, đâu chỉ không đơn giản, việc này phải nói là quá phức tạp, đừng nghĩ Tiêu Quân bình thường lúc nào cũng cợt nhả, nhưng thực chất bên trong anh ấy suy nghĩ thế nào chắc chẳng ai hiểu hết, nếu anh ấy trong ngoài như một, nghĩ gì nói nấy, thì mọi người đâu có coi anh ấy như thần thành, sợ anh ấy như sợ cọp.
Tôi trước kia cũng từng lo sợ chuyện này vào lần, anh ấy đã cảnh cáo cả chục lần, chỉ sợ nếu tôi thật sự làm theo cái ý tưởng ấy, chắc anh cũng nghiền tôi nát thành xương tro luôn.
“Bà ngoại,cháu không quan tâm Mộ Dung Cạnh, bây giờ cháu chỉ cảm thấy hận cậu ta mà thôi.”Cái loại cảm giác lo sợ, ủy khuất trong lòng này thật sự khó chịu, nhưng tôi cũng tự biết che giấu nó đi. Cho dù hiện tại chưa thể hoàn toàn gỡ bỏ, nhưng theo sương gió, chắc chắn cũng sẽ dần trôi qua thôi.
Sau đó bà ngoại nói một câu, tưởng như là một câu nói vu vơ bình thường, nhưng lại khiến tôi thông suốt hoàn toàn, hiểu rõ ý tứ của Tiêu Quân!
Bà ngoại nói:“Nếu không có yêu, sẽ không có oán .”
Chẳng lẽ tôi hận Mộ Dung Cạnh, chán ghét cậu ta cũng vì tình cảm xưa cũ còn chưa tan hết?Có phải vì Tiêu Quân sớm đã nhận ra nên mới lên án tôi gay gắt đến vậy? ( Nhím : Còn em thì đã hiểu vì sao người ta bảo đầu chị chậm tiêu!!=_=)
Chẳng lẽ sau bao năm, đối với chuyện tình cảm, tôi vẫn trì độn đến vậy?
Đến giờ tôi mới phát hiện ra, quả thật xung quanh tôi, có quá nhiều chuyện tôi không biết……
Đến tầm chiều tối, tôi nhận được điện thoại của Tiêu Quân, nói có việc bận bên ngoài nên sẽ về trễ, sau đó bảo tôi tới chỗ anh quản lí giải quyết chút chuyện
Đến khi tắt điện thoại tôi vẫn còn ngơ ngác, một khách sạn chuyện nghiệp thì có việc gì cần tôi giải quyết?Ngay cả quản lí được đào tạo chuyện nghiệp, bài bản còn không giải quyết được, vậy mà lại kêu một kẻ không có tí kiến thức về quản lí khách sạn như tôi tới giải quyết? Đây chẳng phải là chuyện cười sao?
Nhưng bà ngoại lại nói tôi cứ đi đi,Tiêu Quân gọi tới chắc chắc là có thể giúp được, nếu không cậu ấy cũng không thèm nhờ.
Được rồi, đi thì đi, miễn sao đừng làm ảnh hưởng tới công việc của người khác là được, mà cho dù có gây ảnh hưởng tới người khác mà vẫn không giúp được thì cũng chẳng trách tôi được, dù sao cũng là anh ấy gọi tôi tới.
Yên chí với những gì đã nghĩ, tôi chuẩn bị đi, mà khoan, giờ tôi đang mặc đồ xuềnh xoàng,đến khách sạn hiện đại, có lẽ cùng nên chọn bộ đồ nào lịch sự hơn.
Đến khách sạn, sau khi nghe quản lí giới thiệu, tôi lại càng cảm thấy may mắn vì mình đã thay một bộ đồ lịch sự, tuy rằng chỉ là một bộ trang phục đơn giản, thanh nhàn, so với lễ phục thì còn kém xa, nhưng so với đồ thường phục ta hay mặc thì bộ này còn tốt gấp n lần.
Trong lòng tôi vô cùng tức giận, anh giỏi lắm Tiêu Quân, anh muốn xem tham dự tiệc Hồng Môn Yến mà không nói trước cho em một tiếng, làm cho em vội vội vàng vàng, lỗ mãng chạy tới, anh định để người khác chê cười em đúng không!Anh thử về nhà xem, xem em xử tội anh thế nào……
Nhìn mấy người đứng bên cạnh đều là đại mỹ nhân, tôi âm thầm đổ mồ hôi lạnh, được rồi, cho dù có bị mất mặt, thì kẻ mất mặt cũng sẽ là Tiêu Quân, ở đây ai cũng biết Ngôn Tử Kỳ là nữ nhân của Tiêu Quân, để cho nữ nhân của mình ăn mặc đơn giản đến ngớ ngẩn như vậy tới dự tiệc, nếu người khác có chê cười,cũng sẽ chê cười Tiêu Quân!
Phát hiện ra suy nghĩ đó, trong đầu tôi không khỏi cười vang thích thú, mấy cái suy nghĩ tức giận, lo ngại ban nãy lập tức biến mất không thấy tăm hơi, sau đó tôi cầm theo li rượu, nghênh ngang như con bướm rêu rao khắp nơi.
Nói thật thì tiệc Hồng Môn Yến này rất khoa trương, chỉ như các bữa tiệc khác về hình thức nhưng quy mô thì thật khủng khiếp, cái gì cũng quá nhiều, thừa thãi, về phần mục đích, lướt qua cũng có thể nhận ra những người tham gia đều là thương nhân, nghị sĩ, những kẻ có tầm ảnh hưởng rất lớn về kinh tế, mục đích cũng chỉ để giao du, đem lại vài món hời cho bản thân.
Mà vì sao tôi lại bị Tiêu Quân lừa gạt tới đây nhỉ?Theo như quản lí nói, thì chủ bữa tiệc này có quan hệ họ hàng với Tiêu Quân, nghe nói hình như là em họ của chú rể của bác Tiêu Quân. Thực ra mà nói, sau khi nghe quản lí giới thiệu về quan hệ của họ, tôi thậm chí còn phải lấy giấy ra phân tích.
Tóm lại một câu, người nọ với Tiêu Quân có quan hệ họ hàng, mà tôi lại là nữ nhân duy nhất của Tiêu Quân trong suốt mấy năm qua nên tôi có xuất hiện ở đây cũng là bình thường.
Tuy rằng Tiêu Quân rất có tiếng trong giới thượng lưu, vậy nên một đống những kẻ trông có vẻ thành đạt, quần áo gọn gàng chủ động tới bắt chuyện với tôi, tôi mới ý thức được mình chưa hoàn toàn hiểu hết về Tiêu Quân, quả thật tôi mới chỉ biết anh ở một phần rất nhỏ, trong tiếm thức của tôi luôn khẳng định Tiêu Quân đứng đầu trong mấy tổ chức áo đen, tuy rằng anh ấy có địa vị cao đến vậy, nhưng khi ở bên tôi lại giảo hoạt nghịch ngợm như một cậu thanh niên, vậy thì làm sao tôi hiểu hết được tầm quan trọng của anh, hơn nữa, đi đến đau người ta cũng gọi anh ấy là“Tiêu lão đại, Tiêu đại ca……”vậy sao tôi tin được anh ấy có tầm ảnh hưởng quan trọng trong giới kinh tế?Cái kiểu xưng hô này, nghe mãi, hiếm ai nghĩ tới được một con người thiện lương.
Tôi vốn biết anh ấy là chủ tịch cả một tập đoàn lớn nhưng không hề ngờ được, sức ảnh hưởng của anh lại lớn mạnh đến thế.
Tuy rằng không thường xuyên cùng Tiêu Quân đi dự tiệc , nhưng tôi vẫn có một chút hiểu biết, mấy trường hợp ứng xử tôi đều làm tốt, biết ăn nói ra sao cho không phật ý người ta, chỉ là có một chuyện khiến tôi cảm thấy khó chịu vô cùng. Ví dụ như cái chuyện đang xảy ra trước mặt tôi đây – mấy người phụ nữ đứng trước mặt tô nói chuyện rôm rả, cười đùa rõ là ồn ào, cứ làm như họ là những người chị em thân thiết chục năm chưa gặp vậy.
“Chị Ngôn, quần áo chị thật đẹp, chị mua ở đâu vậy? Em cũng muốn có một cái.”Một nữ nhân thân hình chữ S lại gần tôi, giả bộ thích thú, làm như thân thiết lắm.
Tôi thiếu chút nữa sắc nước bọt của chính mình, nhìn cô gái này ăn mặc rất có gu, nhìn mặt khá xinh, không hề có dấu hiệu trốn trại thần kinh. Nếu không phải bị tâm thần, tôi thật bội phục cái miệng dẻo quẹo của cô ta, bộ đồ tôi mặc đơn sơ đến vậy mà cũng có thể thích cho nổi, nói dối không đỏ mặt, thật giỏi?.
“Chà, mặt chị Ngôn nhỏ nhắn, để kiểu tóc này thật đẹp.” Một nữ nhân tóc quăn lọn khác nhảy vào nhập hội, hết lời khen ngợi.
Tôi cứng ngắc miệng không nói được gì, tôi cũng thừa nhận kiểu tóc bob ngắn, hơi uốn lọn đằng sau rất hợp với gương mặt mình, nhưng kiểu tóc này đối với sự kiện ngày hôm nay, quả thật quá đơn sơ, không có vuốt keo tạo nếp hay uốn tóc thành kiểu,chỉ đơn giản để nó xõa tung tự nhiên, quả thật không hề phù hợp chút nào.
“Đâu có, vừa rồi vội quá, tôi ăn mặc quá đơn sơ, đã khiến các vị chê cười.”Tôi ho khan, lên tiếng ngăn cản hành động vuốt mông ngựa của mấy cô gái này ( nịnh nọt đó), xem mấy cô gái này thi nhau soi xét người tôi để tìm ưu điểm mà khen, thật khiến người ta dở khóc dở cười mà.
HỌ càng cố gắng khen, tôi càng cảm thấy thống khổ!
Một cô gái khác nhìn khá nhỏ tuổi, chắc là nữ sinh lên tiếng hỏi:“Chị cùng Tiêu tiên sinh thường ở cùng nhau nên chắc tính tình đều lạnh lùng giống nhau?”Xem bộ mặt sùng bái vạn phần của cô gái này, tôi có thể khẳng định, đây lại là một nạn nhân nữa của Tiêu Quân (Nhím : Thật tội nghiệp!).
Tiêu Quân lạnh lùng sao? Tôi cau mày suy nghĩ, trong ấn tượng của tôi, tính cách anh ấy đâu thể gọi là “ Lạnh lùng” được.Theo như tôi nghĩ, cái này phải gọi là “ Sõi đời” mới chuẩn.
“Ha ha, đại khái là thế.”Tôi tiếp tục pha trò, coi như giữ chút hình tượng của Tiêu Quân trong mắt người ngoài, không hiểu sao, trong đầu vẫn hiện rõ hình ảnh anh ấy nóng bỏng, điên cuồng khi làm tình, tại sao thế nhỉ?.( Nhím : Chị bị anh Quân làm hư não rồi!!)
Ứng phó với đám phụ nữ tò mò này một hồi, quá mệt mỏi, tôi tìm cách chuẩn trước, trong tiềm thức chửi rủa Tiêu Quân không dưới lần.
Nhanh chóng đi ra đại sảnh khách sạn, lấy điện thoại gọi cho anh ấy, cứ tập trung vào những tiếng “tút” chờ máy, ngơ ngác thế nào, tôi va vào ai đó đang chuẩn bị tiến vào đại sảnh.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Hôm qua đi làm tóc, tôi chuyển từ tóc thẳng thành tóc quăn, nhưng xem ra kết quả không như tôi mong muốn,hôm nay thức dậy thấy tóc có quăn….. nhưng là quăn hơn cần thiết rất nhiều. TT_TT…………………………
Hơn nữa còn phải ủ tóc hai lần, hỏng hết tóc tôi, tên làm tóc kia, tôi mà tìm đk sẽ cho một trận nên thân!!!!!!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tôi cảm thấy có lẽ bản thân mình và Mộ Dung Cạnh có số tương khắc nhau, tưởng rằng chơi thân với nhau lâu như vậy, đến giờ nhìn lại mới phát hiện ra, cảm xúc của hai người chẳng có lúc nào đồng đều cả. Khi tôi thích cậu ấy thì cậu ấy thờ ơ với tôi, đến khi cậu ấy trở về, có ý với tôi, tôi lại cảm thấy buồn bực, phiền chán.
Lúc trước cậu ta nói yêu người con gái khác, vậy mà vẫn ba bốn lần tới khiêu khích tôi, cậu ta cứ vô tư, tàn nhẫn với tình cảm của tôi, khiến tôi đau khổ đến nhường nào, nhưng tôi cũng có quyền gì để trách cậu ta,bởi tôi và cậu ta cũng là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi, biết rõ cậu ấy thích người khác, mà vẫn vui vẻ cùng làm tình.
Đến bây giờ, khi tôi đã hoàn toàn có thể thông suốt lại suy nghĩ, cậu ấy lại trở về với bộ dạng cô đơn đáng thương,cái này thật đúng là đổi trắng thay đen a, người nên buồn phiền phải là tôi mới đúng chứ!
Như vậy, chẳng phải là trêu đùa sao? Tôi không muốn gặp mặt cậu ấy, tôi muốn trốn cậu ấy, nhưng như thế lại khiến Tiêu Quân không vui, nhưng việc tôi trốn tránh người đàn ông khác thì ảnh hưởng gì tới anh ấy mà không vui cơ chứ?Lẽ ra nên cảm thấy cao hứng mới đúng?Lẽ ra nên khen ngợi tôi biết tạo khoảng cách với cậu ta mới phải ?Vậy mà, anh ấy đã không khen, còn mắng tôi không biết suy nghĩ, không kiên định!!Thử nghĩ xem có phải anh ấy rất kì lạ không?Tôi thật sự không thể hiểu hết tâm tư của người đàn ông này.
Bảo Tử Phàm đưa Ngôn Tiếu đi chơi, tôi cùng bà ngoại tìm một chỗ râm mát nghỉ ngơi.
Bà ngoại bình thường luôn là một lão bà ranh mãnh trong lốt người già hồ đồ, nhưng khi nói chuyện với bà, tôi lại rất thích, đặc biệt là khi nói những chuyện gì nghiêm túc,có lẽ lần trước gặp Mộ Dung Cạnh, bà đã biết được chuyện giữa bà người chúng tôi, nên mới nói như thế ( Nhím : Cái câu mua chuộc bà ấy….).
Tôi ngồi cắn móng tay. Bối rối không biết có nên cùng bà nói chuyện thẳng thắn, cứ cắn cho đến khi móng tay tưởng như sắp nát,tôi vẫn chưa hạ được quyết tâm.
“Có gì muốn nói thẳng với bà không?” Bà ngoại uống đồ uống trên tay, cười hỏi tôi, khóe mắt tinh nghịch cười híp lại thành những nếp nhăn của tuổi già trên gương mặt,bà quả nhiên là một bà lão tinh ranh.
“Bà ngoại, sao đột nhiên bà lại muốn kể mấy chuyện này cho hai người họ?”Một người đàn ông giàu có mà tôi thầm mến, một người lại là mối tình cũ của tôi, hai người hai thân phận, nhưng một khi biết được chuyện này, tôi đều sẽ xấu hổ.
Bà ngoại vỗ nhẹ vào lưng tôi,“Ngày đó gặp Mộ Dung Cạnh, bà thấy cháu khẩn trương lắm mà, biết đầu bảo bối là của Mộ Dung Cạnh.”
Thành thật gật đầu, tôi thở dài, mắt nhìn về phía xa,“Bà ngoại, nhanh thật đấy, bảo bối đã ba tuổi rưỡi rồi , bốn năm trước cháu cùng Tiêu Quân mới gặp nhau, bà nghĩ bảo bối là con của anh ấy sao? Nói ra ai tin.”Tôi không biết vì sao Tiêu Quân cứ một mực đòi làm cha của Ngôn Tiếu! Theo như tôi nghĩ, đứa con này chắc chắn phải là con của Mộ Dung Cạnh, nếu có một ngày Mộ Dung Cạnh biết, muốn đòi lại đứa nhỏ, liệu tôi có đủ tàn nhẫn mà cắt đứt quan hệ của hai người không?
“Có thể Mộ Dung Cạnh không biết tới sự tồn tại của Ngôn Tiếu.”
“Trước mắt thì chưa, nhưng sau này thì chưa chắc, bà không nhớ ánh mắt của cậu ấy hôm trước khi gặp Ngôn Tiếu sao?.”Trong ánh mắt ấy chứa đầy nghi vấn, mà cũng có vài phần nóng bỏng, giống như đang hy vọng điều gì đó, mà điều đó thì hắn ai cũng nhân ra.
Sự tình phát triển đến tận ngày hôm nay, tôi làm sao còn trách hắn cho được?Cậu ấy sống ở nước Mỹ, hưởng cuộc sống hôn nhân hạnh phục, cũng chẳng về nước lấy một lần!Mà nếu có về cũng không cần gặp tôi,vậy thì cần gì phải mang tới hàng đống rắc rối vào cuộc sống vốn đang yên bình của tôi!
Sau đó cậu ta còn dám bày ra vẻ đáng thương tội nghiệp, người như vậy, cho dù có bị ném lên vũ trụ, chắc cũng bị coi là rác vũ trụ luôn!
“Ai, khi đó bà thấy cháu thường rủ thằng bé tới chơi, còn nghĩ hai đứa chắc chắn sẽ thành đôi, thật không ngờ sau đó nó lại lập gia đình với người khác, thật là tạo hóa trêu ngươi a.”
“Bà ngoại, hiện tại cậu ta đã ly hôn, nhìn theo ý tứ của cậu ta, có vẻ như muốn nối lại với cháu.”
Bà ngoại hít một hơi thật dài, nhẹ giọng,“Việc này quả thật không đơn giản, cho dù cháu có muốn như thế, còn phải xem Tiêu Quân có đồng ý hay không, thân thế đưa nhỏ này quả thực rất khó hiểu”
Tôi cười khổ, đâu chỉ không đơn giản, việc này phải nói là quá phức tạp, đừng nghĩ Tiêu Quân bình thường lúc nào cũng cợt nhả, nhưng thực chất bên trong anh ấy suy nghĩ thế nào chắc chẳng ai hiểu hết, nếu anh ấy trong ngoài như một, nghĩ gì nói nấy, thì mọi người đâu có coi anh ấy như thần thành, sợ anh ấy như sợ cọp.
Tôi trước kia cũng từng lo sợ chuyện này vào lần, anh ấy đã cảnh cáo cả chục lần, chỉ sợ nếu tôi thật sự làm theo cái ý tưởng ấy, chắc anh cũng nghiền tôi nát thành xương tro luôn.
“Bà ngoại,cháu không quan tâm Mộ Dung Cạnh, bây giờ cháu chỉ cảm thấy hận cậu ta mà thôi.”Cái loại cảm giác lo sợ, ủy khuất trong lòng này thật sự khó chịu, nhưng tôi cũng tự biết che giấu nó đi. Cho dù hiện tại chưa thể hoàn toàn gỡ bỏ, nhưng theo sương gió, chắc chắn cũng sẽ dần trôi qua thôi.
Sau đó bà ngoại nói một câu, tưởng như là một câu nói vu vơ bình thường, nhưng lại khiến tôi thông suốt hoàn toàn, hiểu rõ ý tứ của Tiêu Quân!
Bà ngoại nói:“Nếu không có yêu, sẽ không có oán .”
Chẳng lẽ tôi hận Mộ Dung Cạnh, chán ghét cậu ta cũng vì tình cảm xưa cũ còn chưa tan hết?Có phải vì Tiêu Quân sớm đã nhận ra nên mới lên án tôi gay gắt đến vậy? ( Nhím : Còn em thì đã hiểu vì sao người ta bảo đầu chị chậm tiêu!!=_=)
Chẳng lẽ sau bao năm, đối với chuyện tình cảm, tôi vẫn trì độn đến vậy?
Đến giờ tôi mới phát hiện ra, quả thật xung quanh tôi, có quá nhiều chuyện tôi không biết……
Đến tầm chiều tối, tôi nhận được điện thoại của Tiêu Quân, nói có việc bận bên ngoài nên sẽ về trễ, sau đó bảo tôi tới chỗ anh quản lí giải quyết chút chuyện
Đến khi tắt điện thoại tôi vẫn còn ngơ ngác, một khách sạn chuyện nghiệp thì có việc gì cần tôi giải quyết?Ngay cả quản lí được đào tạo chuyện nghiệp, bài bản còn không giải quyết được, vậy mà lại kêu một kẻ không có tí kiến thức về quản lí khách sạn như tôi tới giải quyết? Đây chẳng phải là chuyện cười sao?
Nhưng bà ngoại lại nói tôi cứ đi đi,Tiêu Quân gọi tới chắc chắc là có thể giúp được, nếu không cậu ấy cũng không thèm nhờ.
Được rồi, đi thì đi, miễn sao đừng làm ảnh hưởng tới công việc của người khác là được, mà cho dù có gây ảnh hưởng tới người khác mà vẫn không giúp được thì cũng chẳng trách tôi được, dù sao cũng là anh ấy gọi tôi tới.
Yên chí với những gì đã nghĩ, tôi chuẩn bị đi, mà khoan, giờ tôi đang mặc đồ xuềnh xoàng,đến khách sạn hiện đại, có lẽ cùng nên chọn bộ đồ nào lịch sự hơn.
Đến khách sạn, sau khi nghe quản lí giới thiệu, tôi lại càng cảm thấy may mắn vì mình đã thay một bộ đồ lịch sự, tuy rằng chỉ là một bộ trang phục đơn giản, thanh nhàn, so với lễ phục thì còn kém xa, nhưng so với đồ thường phục ta hay mặc thì bộ này còn tốt gấp n lần.
Trong lòng tôi vô cùng tức giận, anh giỏi lắm Tiêu Quân, anh muốn xem tham dự tiệc Hồng Môn Yến mà không nói trước cho em một tiếng, làm cho em vội vội vàng vàng, lỗ mãng chạy tới, anh định để người khác chê cười em đúng không!Anh thử về nhà xem, xem em xử tội anh thế nào……
Nhìn mấy người đứng bên cạnh đều là đại mỹ nhân, tôi âm thầm đổ mồ hôi lạnh, được rồi, cho dù có bị mất mặt, thì kẻ mất mặt cũng sẽ là Tiêu Quân, ở đây ai cũng biết Ngôn Tử Kỳ là nữ nhân của Tiêu Quân, để cho nữ nhân của mình ăn mặc đơn giản đến ngớ ngẩn như vậy tới dự tiệc, nếu người khác có chê cười,cũng sẽ chê cười Tiêu Quân!
Phát hiện ra suy nghĩ đó, trong đầu tôi không khỏi cười vang thích thú, mấy cái suy nghĩ tức giận, lo ngại ban nãy lập tức biến mất không thấy tăm hơi, sau đó tôi cầm theo li rượu, nghênh ngang như con bướm rêu rao khắp nơi.
Nói thật thì tiệc Hồng Môn Yến này rất khoa trương, chỉ như các bữa tiệc khác về hình thức nhưng quy mô thì thật khủng khiếp, cái gì cũng quá nhiều, thừa thãi, về phần mục đích, lướt qua cũng có thể nhận ra những người tham gia đều là thương nhân, nghị sĩ, những kẻ có tầm ảnh hưởng rất lớn về kinh tế, mục đích cũng chỉ để giao du, đem lại vài món hời cho bản thân.
Mà vì sao tôi lại bị Tiêu Quân lừa gạt tới đây nhỉ?Theo như quản lí nói, thì chủ bữa tiệc này có quan hệ họ hàng với Tiêu Quân, nghe nói hình như là em họ của chú rể của bác Tiêu Quân. Thực ra mà nói, sau khi nghe quản lí giới thiệu về quan hệ của họ, tôi thậm chí còn phải lấy giấy ra phân tích.
Tóm lại một câu, người nọ với Tiêu Quân có quan hệ họ hàng, mà tôi lại là nữ nhân duy nhất của Tiêu Quân trong suốt mấy năm qua nên tôi có xuất hiện ở đây cũng là bình thường.
Tuy rằng Tiêu Quân rất có tiếng trong giới thượng lưu, vậy nên một đống những kẻ trông có vẻ thành đạt, quần áo gọn gàng chủ động tới bắt chuyện với tôi, tôi mới ý thức được mình chưa hoàn toàn hiểu hết về Tiêu Quân, quả thật tôi mới chỉ biết anh ở một phần rất nhỏ, trong tiếm thức của tôi luôn khẳng định Tiêu Quân đứng đầu trong mấy tổ chức áo đen, tuy rằng anh ấy có địa vị cao đến vậy, nhưng khi ở bên tôi lại giảo hoạt nghịch ngợm như một cậu thanh niên, vậy thì làm sao tôi hiểu hết được tầm quan trọng của anh, hơn nữa, đi đến đau người ta cũng gọi anh ấy là“Tiêu lão đại, Tiêu đại ca……”vậy sao tôi tin được anh ấy có tầm ảnh hưởng quan trọng trong giới kinh tế?Cái kiểu xưng hô này, nghe mãi, hiếm ai nghĩ tới được một con người thiện lương.
Tôi vốn biết anh ấy là chủ tịch cả một tập đoàn lớn nhưng không hề ngờ được, sức ảnh hưởng của anh lại lớn mạnh đến thế.
Tuy rằng không thường xuyên cùng Tiêu Quân đi dự tiệc , nhưng tôi vẫn có một chút hiểu biết, mấy trường hợp ứng xử tôi đều làm tốt, biết ăn nói ra sao cho không phật ý người ta, chỉ là có một chuyện khiến tôi cảm thấy khó chịu vô cùng. Ví dụ như cái chuyện đang xảy ra trước mặt tôi đây – mấy người phụ nữ đứng trước mặt tô nói chuyện rôm rả, cười đùa rõ là ồn ào, cứ làm như họ là những người chị em thân thiết chục năm chưa gặp vậy.
“Chị Ngôn, quần áo chị thật đẹp, chị mua ở đâu vậy? Em cũng muốn có một cái.”Một nữ nhân thân hình chữ S lại gần tôi, giả bộ thích thú, làm như thân thiết lắm.
Tôi thiếu chút nữa sắc nước bọt của chính mình, nhìn cô gái này ăn mặc rất có gu, nhìn mặt khá xinh, không hề có dấu hiệu trốn trại thần kinh. Nếu không phải bị tâm thần, tôi thật bội phục cái miệng dẻo quẹo của cô ta, bộ đồ tôi mặc đơn sơ đến vậy mà cũng có thể thích cho nổi, nói dối không đỏ mặt, thật giỏi?.
“Chà, mặt chị Ngôn nhỏ nhắn, để kiểu tóc này thật đẹp.” Một nữ nhân tóc quăn lọn khác nhảy vào nhập hội, hết lời khen ngợi.
Tôi cứng ngắc miệng không nói được gì, tôi cũng thừa nhận kiểu tóc bob ngắn, hơi uốn lọn đằng sau rất hợp với gương mặt mình, nhưng kiểu tóc này đối với sự kiện ngày hôm nay, quả thật quá đơn sơ, không có vuốt keo tạo nếp hay uốn tóc thành kiểu,chỉ đơn giản để nó xõa tung tự nhiên, quả thật không hề phù hợp chút nào.
“Đâu có, vừa rồi vội quá, tôi ăn mặc quá đơn sơ, đã khiến các vị chê cười.”Tôi ho khan, lên tiếng ngăn cản hành động vuốt mông ngựa của mấy cô gái này ( nịnh nọt đó), xem mấy cô gái này thi nhau soi xét người tôi để tìm ưu điểm mà khen, thật khiến người ta dở khóc dở cười mà.
HỌ càng cố gắng khen, tôi càng cảm thấy thống khổ!
Một cô gái khác nhìn khá nhỏ tuổi, chắc là nữ sinh lên tiếng hỏi:“Chị cùng Tiêu tiên sinh thường ở cùng nhau nên chắc tính tình đều lạnh lùng giống nhau?”Xem bộ mặt sùng bái vạn phần của cô gái này, tôi có thể khẳng định, đây lại là một nạn nhân nữa của Tiêu Quân (Nhím : Thật tội nghiệp!).
Tiêu Quân lạnh lùng sao? Tôi cau mày suy nghĩ, trong ấn tượng của tôi, tính cách anh ấy đâu thể gọi là “ Lạnh lùng” được.Theo như tôi nghĩ, cái này phải gọi là “ Sõi đời” mới chuẩn.
“Ha ha, đại khái là thế.”Tôi tiếp tục pha trò, coi như giữ chút hình tượng của Tiêu Quân trong mắt người ngoài, không hiểu sao, trong đầu vẫn hiện rõ hình ảnh anh ấy nóng bỏng, điên cuồng khi làm tình, tại sao thế nhỉ?.( Nhím : Chị bị anh Quân làm hư não rồi!!)
Ứng phó với đám phụ nữ tò mò này một hồi, quá mệt mỏi, tôi tìm cách chuẩn trước, trong tiềm thức chửi rủa Tiêu Quân không dưới 100 lần.
Nhanh chóng đi ra đại sảnh khách sạn, lấy điện thoại gọi cho anh ấy, cứ tập trung vào những tiếng “tút” chờ máy, ngơ ngác thế nào, tôi va vào ai đó đang chuẩn bị tiến vào đại sảnh.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Hôm qua đi làm tóc, tôi chuyển từ tóc thẳng thành tóc quăn, nhưng xem ra kết quả không như tôi mong muốn,hôm nay thức dậy thấy tóc có quăn….. nhưng là quăn hơn cần thiết rất nhiều. TT_TT…………………………
Hơn nữa còn phải ủ tóc hai lần, hỏng hết tóc tôi, tên làm tóc kia, tôi mà tìm đk sẽ cho một trận nên thân!!!!!!