Kì nghỉ hè đã qua rồi, vậy mà thời tiết thì vẫn nóng muốn chết. Mặt trời treo lơ lửng trên cao, càng làm nhiệt độ thêm tăng cao Không thể nào tìm được một cơn gió nhỏ nào. Hôm nay Ngôn Tiếu chính thức vào học mẫu giáo, con bé thì vui rồi, nhưng chỉ khổ cho tôi và bà ngoại, tuy trong trường có máy lạnh nhưng đông người như vậy, chen vào cũng muốn bở hơi tai. Cuối cùng , tôi, bà và bé con ra ngồi dưới gốc cây, thở phì phò .
“Trường này được quá.” Bà nhìn xung quanh một lần nữa, hài lòng gật đầu.
“Có thể không được sao. Trường này do Tiêu Quân chọn đấy ạ, chỉ con nhà giàu mới được vào thôi.” Thật ra tôi rất khinh thường mấy cái nơi gán mác « giàu » thế này, ban đầu khi Tiêu Quân nói chọn trường này, tôi đã nhất quyết phản đối. Là mẹ của con bé, tôi chỉ mong nó được sống như người bình thường, được kết bạn với những đứa trẻ cùng trang lứa, tôi không muốn con bé đeo lên đầu cái hào quang vàng chói lóa nhưng quá nặng nề như vậy. Nhưng tôi với anh lại bất đồng quan điểm, anh nói yêu con bé, muốn tạo điều kiện tốt nhất cho nó.
Làm thế nào cũng không lay chuyển được ý anh, tôi đành nghe theo . Nhưng đúng là hôm nay tới xem, nơi này thật không chê vào đâu được.
“Tiêu Quân là một người đàn ông tốt.” Bà ngoại nhận xét.
“Bà à, bà nói câu này đến N lần rồi đó. Tai cháu nghe nhiều đến mức màng nhĩ sắp lòi ra rồi. Có ai không biết anh ấy là người đàn ông tốt chứ, chẳng phải cháu đang theo đuổi anh sao?” Tôi cười, nháy mắt với bà.
“Cháu đó, làm gì thì làm. Đúng là, có người đàn ông tốt như thế bên cạnh còn không biết giữ.”
Tôi cười ngượng ngùng, “Dạ dạ, đều là lỗi của cháu.”
Một lúc sau, bóng dáng người đàn ông xuất hiện, anh cao lớn, tay cầm mấy chai nước lại gần. Ánh nắng buổi trưa tuy gay gắt nhưng xen qua các kẽ lá , chiếu trên người anh lại tạo nên một bức tranh tuyệt mĩ, hài hòa mà lấp lánh.( Nhím : Khéo anh này là thần tiên xã hội đen quá)
Thật ra mấy hôm nay gặp Tiêu Quân vẫn rất khó, lúc nào anh cũng bận rộn. Vậy mà chẳng rõ anh làm thế nào mà lại đến đây dự lễ nhập học của con bé. Từ sáng đến giờ mấy chuyện làm thủ tục, ghi chép… đều là anh làm hết. Chứ người lười như tôi thì làm sao được .
“Bà, bà uống nước đi.” Tiêu Quân cúi người, đưa cho bà chai nước trà xanh, sau đó nói với tôi, “Nóng như vậy, con bé cũng ngủ rồi! Để anh bế cho.”
Cái đầu Ngôn Tiếu không lớn, so với cơ thể thì có hơi nhỏ một chút, khi bế phải giữ cả đầu để người không bị trôi xuống, rất nhanh mỏi . Vì vậy tôi liền chuyển cho anh bế, bất ngờ gặp ánh mắt khinh thường của bà ngoại, còn nháy mắt ra hiệu cho tôi. Tôi đờ cả người ra chẳng hiểu gì, sao ánh mắt đó ý giống như bảo tôi ngốc, bảo tôi tự đi mà bế con bé.
Bà ngoại uống một ngụm nước, rồi ra lệnh cho anh, “Tiêu Quân, cháu đi lấy xe đi. Chúng ta về thôi, ngày mai Ngôn Tiếu mới chính thức nhập học.”
Tiêu Quân gật đầu, cầm lấy một lon nước, bật nắp ra rồi đưa cho tôi. Sau đó mới chịu đi.
Tôi rất khó chịu nhìn bà “Vì sao không cho con để anh ấy bế. Tay con mỏi gần chết rồi!”
Bà ngoại chỉ thẳng vào giữa hai lông mày tôi, mắng, “Cháu đó, mở mồm ra là bảo theo đuổi nó, đây là cái kiểu theo đuổi gì ? Ngay cả chăm sóc một đứa trẻ con cũng không biết ! Thằng bé chạy đi nhận thủ tục này, đóng tiền nọ suốt từ sáng, mồ hôi mồ kê đầm đìa, vất vả như thế mà còn định để nó phải bế con. Cháu chịu khó bế một chút thì có làm sao hả ? Mỏi mấy cũng phải bế!”
Tôi tắc lưỡi, đúng là những lời bà nói rất chí lí, tôi không cãi lại được câu nào. Đúng ra với cương vị của mình, tôi phải chăm sóc cả, anh, cả Ngôn Tiếu mới đúng. Đó là đạo lí thường tình của người phụ nữ. Chẳng biết tôi có đúng với giới tình của mình không nữa!
Tiêu Quân đưa chúng tôi về nhà, còn chưa kịp ăn trưa đã phải đi rồi. Nhìn anh hết xoay bên này lại bên nọ, vất vả cực nhọc mà mình thì chẳng thể giúp gì. Tôi cảm thấy rất đau lòng, chỉ một lòng mong chuyện này sớm kết thúc .
Thật ra, báo thù hay không trong lòng tôi đã có câu trả lời từ lâu. Đối với cha, cái chết chính là sự giải thoát tốt nhất. Nhưng tôi không thể cản anh, vì tôi biết cơ hội trả thù tốt thế này chỉ có một lần, nếu không để anh làm, có lẽ cả đời Tiêu Quân sẽ sống trong bất an, day dứt .
Điều tôi có thể làm lúc này là chờ đợi. Chỉ có thể chờ một ngày anh quay lưng lại nhìn tôi, cưới tôi vào cửa. Ý nghĩ đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, xem ra mấy ngày qua tôi chỉ mải nghĩ nhiều tới việc này.
Vừa ăn cơm trưa xong, tôi định tranh thủ đánh một giấc, ai ngờ vừa thiếp đi đã bị bà gọi dậy, “Dậy đi, có cô nào đó tới tìm cháu đấy.”
Ta cúi thấp đầu, hai mí mắt nặng trịch không nhấc lên được, lê đôi dép trong nhà chậm chạp bước ra phòng khách. Nhưng khi nhìn rõ « cô » đó là ai, tất cả buồn ngủ trong tôi tan thành mây khói.
“Từ Linh, vì sao cậu lại rảnh mà đến đây?”
Ngồi trên ghế sô pha là người con gái xinh đẹp, yêu kiều, gương mặt đó chỉ có thể là Từ Linh.Nhưng vì sao cô ấy lại đến tìm tôi trong lúc này, quả thật có chút kì lạ. Tốt nhất là đừng có chuyện gì không tốt xảy ra, nếu không tôi sẽ chính thức bước sang ranh giới của sự bùng nổ.
“Ngại quá, làm phiền cả nhà nghỉ ngơi.”
“Không sao.” Định đi lấy trà mời người ta, ai ngờ bà ngoại còn nhanh tay hơn tôi. Lúc tôi ra thì bà đã cầm trên tay hai chén trà từ bếp đi ra. Thấy thế tôi đành ngồi vào ghế đối diện cô ấy, bắt đầu giới thiệu, “Bà ơi, đây là Từ Linh, vợ của Mộ Dung Cạnh.”
“Cháu chào bà ngoại.” Cô ấy lễ phép, ân cần chào.
Bà ngoại tất nhiên đã từ nghe qua cái tên này, rất biết ý mà nói, “Được , được. Hai đứa có gì cứ nói chuyện. Bà vào trong nhà, có việc gì thì gọi.”
“Khi nào hai người về Mĩ?” Tôi uống một hớp trà, cố tìm đề tài để nói chuyện. Trong ấn tượng của tôi, cô ấy , Mellie của ngày xưa luôn xinh đẹp, tự tin và kiêu ngạo. Được hầu hết cá chàng trai theo đuổi. Tôi đã từng thấy khi Mộ Dung Cạnh si mê cô ấy thế nào. Nhưng Mellie của bây giờ, tuy vẫn xinh đẹp nhưng không còn sự tự tin của ngày xưa nữa, thay vào đó, là sự buồn bã, mệt mỏi, đau thương. Không phải tôi vô đạo đức đến mức đi xem sự thay đổi của người ta, chỉ là sự thay đổi của cô ấy quá lớn, đến mức chỉ liếc qua cũng thấy..
Cưới nhau bốn năm, có lẽ hai người không hạnh phúc lắm.
“Tạm thời chưa thể trở về. Tuy rằng Mộ Dung Cạnh đã đồng ý cũng tôi cưới lại nhưng …. Anh ấy nói ở nơi này có một người không thể quên, anh không thể trở về Mỹ.” Từ Linh bưng cái tách lên, lông mày khẽ chau lại, có vẻ rất đáng thương nhưng ánh mắt lại quan sát tôi, thậm chí là để ý rất kĩ .
Tôi hít một hơi thật dài, không muốn đoán xem người mà cậu ta không quên được là ai, thực ra, chẳng cần đoán cũng biết.
“Từ Linh, hôn nhân là chuyện hai người , đừng lôi người khác vào cuộc, chẳng lẽ hai người đã trải qua một lần mà vẫn không sáng suốt hơn được tí nào sao?” Ngay tôi đây chưa kết hôn mà còn hiểu được đạo lí đơn giản này. Họ đã cưới nhau đến bốn năm mà còn không biết ? Hay là cố chấp không muốn hiểu.
Từ Linh nhếch khóe miệng, cười khổ “Tử Kỳ này, cậu có biết không, so với lúc trước cậu đã khác rất nhiều, rất tự tin, chín chắn. Thực ra trước kia, lúc theo đuổi tôi, bản thân anh ấy cũng lung lay không chắc giữa tình cảm giành cho tôi và cậu. Cho đến khi cậu tự động rút lui, anh ấy đã chọn tôi. Lúc cùng nhau định cư sang Mĩ, tôi đã rất đắc ý.” Cô ấy uống một hớp trà, lại nói, “Cho đến khi tới Mĩ sống, tôi mới nhận ra một điều, con người ta luôn cho rằng thứ không có được mới là tốt nhất. Anh ấy không thể quên được cậu. Tôi làm sao chịu buông tay để hai người đến được với nhau, nhưng cũng chính vì thế, trong hôn nhân lại có hình bóng người khác xen vào, không thể tránh khỏi cãi vã, mà chủ đề của chúng tôi lúc nào cũng là cậu.”
Tôi không thể nhịn được, ngắt lời “Từ Linh, cậu tới đây để trách tôi sao? Liệu có công bằng không,từ khi hai người ra nước ngoài, tôi đã không liên lạc gì với cậu ta nữa.”
“Tôi lấy quyền gì trách cậu, đây là quyết định của tôi, làm sao trách được ai. Tôi sớm biết Mộ Dung Cạnh là người không quyết đoán với tình cảm của mình.”
Tôi không đủ kiên nhẫn, phất tay, “Từ Linh, hôm nay cậu tới đây chỉ để nói với tôi những điều này?” Tôi và Mộ Dung Cạnh giờ chỉ như người qua đường, chuyện khúc mắc tình cảm của họ không liên quan đến tôi, cũng không hứng thú làm một người lắng nghe, vì tôi sẽ không an ủi cô ấy đâu.
Từ Linh dừng lại, nhận ra tôi không đủ kiên nhẫn, liếm liếm môi, có chút ngượng ngập nói, “Đi Mĩ đến năm thứ hai, tôi có bầu. Nhưng vì thường xuyên cãi nhau nên chẳng mấy chốc tôi bị sảy. Sau này nghe bác sĩ chuẩn đoán rằng không thể có con nữa. Tôi nghe Dung Cạnh nói, Ngôn Tiếu là . . . . . .”
Thì ra đây mới là mục đích, tôi đặt mạnh cái tách xuống bàn, nói, “Từ Linh, những gì tiếp theo….. cô không cần nói nữa… Tôi nói cho biết, không liên quan gì đến các người hết.”
“Tử Kỳ à, Mỹ có nền giáo dục rất tốt, nếu con bé được học ở đó. . . . . .” Cô ta vẫn còn tiếp tục nói.
“Từ Linh, cô có vấn đề phải không ? Chuyện này ngay cả tên họ Mộ đó còn không dám mở mồm, cô có quyền gì mà dám yêu cầu tôi?” Cơn giận bốc lên ngùn ngụt, nếu đối phương không phải cô gái yêu đuối, tôi đã tát cho hả giận .”Cút về đi. Nói cho mà biết, hai người đừng có mong động vào Ngôn Tiếu, chỉ là vọng tưởng thôi.”
“Tử Kỳ, cậu đừng tức giận như thế, đứa trẻ này, Dung Cạnh cũng có phần. . . . . .”
Tôi như bị kích động, toàn thân hỗn loạn không thể điều khiển được. Ngay cả lời nói cũng bị nghẹn ứ lại không thể mở lời. Đến khi ý thức được thì Từ Linh đã bị tôi đuổi ra khỏi cửa rồi, « rầm » , tôi đóng chặt cửa lại..
Dựa lưng vào cửa, tôi dần dần ngồi bệt xuống đất.Bản thân vẫn chưa hết xúc động, trên đời này, những kẻ không được phép mở mồm ra nói tôi ích kỉ chính là họ, Thử hỏi trên đời này có ai ích kỉ được hơn họ không!
Trái Đất này chỉ xoay quanh họ thôi sao, vì cái gì mà cô ta không chửa đẻ được nữa thì đòi tôi để họ nuôi Ngôn Tiếu? Đéo đỡ được! Một cặp thần kinh bệnh hoàn ( Nhím : Hoàn toàn là convert ba chữ Đéo đỡ được nhé, Nhím không sờ vào tí nào đâu).
Không biết từ khi nào bà ngoại đã ôm lấy tôi, một tay vuốt ve tóc tôi.
Tôi ôm chặt bà, “Bà ngoại, bọn họ khinh người quá đáng .”
“Đúng thế, lần sau hai đứa đó mà dám tới, bà sẽ cầm chổi đuổi đi ngay. Có gì phải sợ chứ, … chẳng phải chúng ta còn có Tiêu Quân sao, bảo nó sai mấy người tới dạy cho chúng một trận!” Bà ngoại vỗ vỗ lưng tôi, nhẹ giọng an ủi.
Câu nói của bà làm tôi bật cười, đúng là rất hay. Bao nhiêu buồn phiền đè nặng đều nhanh chóng biến mất hết. ĐÚng thế, lần sau họ mà dám vác mặt đến, tôi sẽ đánh chết cả hai! !
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Dạo này Tuyết Mặc đang mải * đào hố mới* ( truyện mới đó) nên có chút thiếu quan tâm tới cái * hố * này. Dưới sự ủng hộ của mọi người, tác giả sẽ tiếp tục làm nhanh chóng kết thúc truyện này
Kì nghỉ hè đã qua rồi, vậy mà thời tiết thì vẫn nóng muốn chết. Mặt trời treo lơ lửng trên cao, càng làm nhiệt độ thêm tăng cao Không thể nào tìm được một cơn gió nhỏ nào. Hôm nay Ngôn Tiếu chính thức vào học mẫu giáo, con bé thì vui rồi, nhưng chỉ khổ cho tôi và bà ngoại, tuy trong trường có máy lạnh nhưng đông người như vậy, chen vào cũng muốn bở hơi tai. Cuối cùng , tôi, bà và bé con ra ngồi dưới gốc cây, thở phì phò .
“Trường này được quá.” Bà nhìn xung quanh một lần nữa, hài lòng gật đầu.
“Có thể không được sao. Trường này do Tiêu Quân chọn đấy ạ, chỉ con nhà giàu mới được vào thôi.” Thật ra tôi rất khinh thường mấy cái nơi gán mác « giàu » thế này, ban đầu khi Tiêu Quân nói chọn trường này, tôi đã nhất quyết phản đối. Là mẹ của con bé, tôi chỉ mong nó được sống như người bình thường, được kết bạn với những đứa trẻ cùng trang lứa, tôi không muốn con bé đeo lên đầu cái hào quang vàng chói lóa nhưng quá nặng nề như vậy. Nhưng tôi với anh lại bất đồng quan điểm, anh nói yêu con bé, muốn tạo điều kiện tốt nhất cho nó.
Làm thế nào cũng không lay chuyển được ý anh, tôi đành nghe theo . Nhưng đúng là hôm nay tới xem, nơi này thật không chê vào đâu được.
“Tiêu Quân là một người đàn ông tốt.” Bà ngoại nhận xét.
“Bà à, bà nói câu này đến N lần rồi đó. Tai cháu nghe nhiều đến mức màng nhĩ sắp lòi ra rồi. Có ai không biết anh ấy là người đàn ông tốt chứ, chẳng phải cháu đang theo đuổi anh sao?” Tôi cười, nháy mắt với bà.
“Cháu đó, làm gì thì làm. Đúng là, có người đàn ông tốt như thế bên cạnh còn không biết giữ.”
Tôi cười ngượng ngùng, “Dạ dạ, đều là lỗi của cháu.”
Một lúc sau, bóng dáng người đàn ông xuất hiện, anh cao lớn, tay cầm mấy chai nước lại gần. Ánh nắng buổi trưa tuy gay gắt nhưng xen qua các kẽ lá , chiếu trên người anh lại tạo nên một bức tranh tuyệt mĩ, hài hòa mà lấp lánh.( Nhím : Khéo anh này là thần tiên xã hội đen quá)
Thật ra mấy hôm nay gặp Tiêu Quân vẫn rất khó, lúc nào anh cũng bận rộn. Vậy mà chẳng rõ anh làm thế nào mà lại đến đây dự lễ nhập học của con bé. Từ sáng đến giờ mấy chuyện làm thủ tục, ghi chép… đều là anh làm hết. Chứ người lười như tôi thì làm sao được .
“Bà, bà uống nước đi.” Tiêu Quân cúi người, đưa cho bà chai nước trà xanh, sau đó nói với tôi, “Nóng như vậy, con bé cũng ngủ rồi! Để anh bế cho.”
Cái đầu Ngôn Tiếu không lớn, so với cơ thể thì có hơi nhỏ một chút, khi bế phải giữ cả đầu để người không bị trôi xuống, rất nhanh mỏi . Vì vậy tôi liền chuyển cho anh bế, bất ngờ gặp ánh mắt khinh thường của bà ngoại, còn nháy mắt ra hiệu cho tôi. Tôi đờ cả người ra chẳng hiểu gì, sao ánh mắt đó ý giống như bảo tôi ngốc, bảo tôi tự đi mà bế con bé.
Bà ngoại uống một ngụm nước, rồi ra lệnh cho anh, “Tiêu Quân, cháu đi lấy xe đi. Chúng ta về thôi, ngày mai Ngôn Tiếu mới chính thức nhập học.”
Tiêu Quân gật đầu, cầm lấy một lon nước, bật nắp ra rồi đưa cho tôi. Sau đó mới chịu đi.
Tôi rất khó chịu nhìn bà “Vì sao không cho con để anh ấy bế. Tay con mỏi gần chết rồi!”
Bà ngoại chỉ thẳng vào giữa hai lông mày tôi, mắng, “Cháu đó, mở mồm ra là bảo theo đuổi nó, đây là cái kiểu theo đuổi gì ? Ngay cả chăm sóc một đứa trẻ con cũng không biết ! Thằng bé chạy đi nhận thủ tục này, đóng tiền nọ suốt từ sáng, mồ hôi mồ kê đầm đìa, vất vả như thế mà còn định để nó phải bế con. Cháu chịu khó bế một chút thì có làm sao hả ? Mỏi mấy cũng phải bế!”
Tôi tắc lưỡi, đúng là những lời bà nói rất chí lí, tôi không cãi lại được câu nào. Đúng ra với cương vị của mình, tôi phải chăm sóc cả, anh, cả Ngôn Tiếu mới đúng. Đó là đạo lí thường tình của người phụ nữ. Chẳng biết tôi có đúng với giới tình của mình không nữa!
Tiêu Quân đưa chúng tôi về nhà, còn chưa kịp ăn trưa đã phải đi rồi. Nhìn anh hết xoay bên này lại bên nọ, vất vả cực nhọc mà mình thì chẳng thể giúp gì. Tôi cảm thấy rất đau lòng, chỉ một lòng mong chuyện này sớm kết thúc .
Thật ra, báo thù hay không trong lòng tôi đã có câu trả lời từ lâu. Đối với cha, cái chết chính là sự giải thoát tốt nhất. Nhưng tôi không thể cản anh, vì tôi biết cơ hội trả thù tốt thế này chỉ có một lần, nếu không để anh làm, có lẽ cả đời Tiêu Quân sẽ sống trong bất an, day dứt .
Điều tôi có thể làm lúc này là chờ đợi. Chỉ có thể chờ một ngày anh quay lưng lại nhìn tôi, cưới tôi vào cửa. Ý nghĩ đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, xem ra mấy ngày qua tôi chỉ mải nghĩ nhiều tới việc này.
Vừa ăn cơm trưa xong, tôi định tranh thủ đánh một giấc, ai ngờ vừa thiếp đi đã bị bà gọi dậy, “Dậy đi, có cô nào đó tới tìm cháu đấy.”
Ta cúi thấp đầu, hai mí mắt nặng trịch không nhấc lên được, lê đôi dép trong nhà chậm chạp bước ra phòng khách. Nhưng khi nhìn rõ « cô » đó là ai, tất cả buồn ngủ trong tôi tan thành mây khói.
“Từ Linh, vì sao cậu lại rảnh mà đến đây?”
Ngồi trên ghế sô pha là người con gái xinh đẹp, yêu kiều, gương mặt đó chỉ có thể là Từ Linh.Nhưng vì sao cô ấy lại đến tìm tôi trong lúc này, quả thật có chút kì lạ. Tốt nhất là đừng có chuyện gì không tốt xảy ra, nếu không tôi sẽ chính thức bước sang ranh giới của sự bùng nổ.
“Ngại quá, làm phiền cả nhà nghỉ ngơi.”
“Không sao.” Định đi lấy trà mời người ta, ai ngờ bà ngoại còn nhanh tay hơn tôi. Lúc tôi ra thì bà đã cầm trên tay hai chén trà từ bếp đi ra. Thấy thế tôi đành ngồi vào ghế đối diện cô ấy, bắt đầu giới thiệu, “Bà ơi, đây là Từ Linh, vợ của Mộ Dung Cạnh.”
“Cháu chào bà ngoại.” Cô ấy lễ phép, ân cần chào.
Bà ngoại tất nhiên đã từ nghe qua cái tên này, rất biết ý mà nói, “Được , được. Hai đứa có gì cứ nói chuyện. Bà vào trong nhà, có việc gì thì gọi.”
“Khi nào hai người về Mĩ?” Tôi uống một hớp trà, cố tìm đề tài để nói chuyện. Trong ấn tượng của tôi, cô ấy , Mellie của ngày xưa luôn xinh đẹp, tự tin và kiêu ngạo. Được hầu hết cá chàng trai theo đuổi. Tôi đã từng thấy khi Mộ Dung Cạnh si mê cô ấy thế nào. Nhưng Mellie của bây giờ, tuy vẫn xinh đẹp nhưng không còn sự tự tin của ngày xưa nữa, thay vào đó, là sự buồn bã, mệt mỏi, đau thương. Không phải tôi vô đạo đức đến mức đi xem sự thay đổi của người ta, chỉ là sự thay đổi của cô ấy quá lớn, đến mức chỉ liếc qua cũng thấy..
Cưới nhau bốn năm, có lẽ hai người không hạnh phúc lắm.
“Tạm thời chưa thể trở về. Tuy rằng Mộ Dung Cạnh đã đồng ý cũng tôi cưới lại nhưng …. Anh ấy nói ở nơi này có một người không thể quên, anh không thể trở về Mỹ.” Từ Linh bưng cái tách lên, lông mày khẽ chau lại, có vẻ rất đáng thương nhưng ánh mắt lại quan sát tôi, thậm chí là để ý rất kĩ .
Tôi hít một hơi thật dài, không muốn đoán xem người mà cậu ta không quên được là ai, thực ra, chẳng cần đoán cũng biết.
“Từ Linh, hôn nhân là chuyện hai người , đừng lôi người khác vào cuộc, chẳng lẽ hai người đã trải qua một lần mà vẫn không sáng suốt hơn được tí nào sao?” Ngay tôi đây chưa kết hôn mà còn hiểu được đạo lí đơn giản này. Họ đã cưới nhau đến bốn năm mà còn không biết ? Hay là cố chấp không muốn hiểu.
Từ Linh nhếch khóe miệng, cười khổ “Tử Kỳ này, cậu có biết không, so với lúc trước cậu đã khác rất nhiều, rất tự tin, chín chắn. Thực ra trước kia, lúc theo đuổi tôi, bản thân anh ấy cũng lung lay không chắc giữa tình cảm giành cho tôi và cậu. Cho đến khi cậu tự động rút lui, anh ấy đã chọn tôi. Lúc cùng nhau định cư sang Mĩ, tôi đã rất đắc ý.” Cô ấy uống một hớp trà, lại nói, “Cho đến khi tới Mĩ sống, tôi mới nhận ra một điều, con người ta luôn cho rằng thứ không có được mới là tốt nhất. Anh ấy không thể quên được cậu. Tôi làm sao chịu buông tay để hai người đến được với nhau, nhưng cũng chính vì thế, trong hôn nhân lại có hình bóng người khác xen vào, không thể tránh khỏi cãi vã, mà chủ đề của chúng tôi lúc nào cũng là cậu.”
Tôi không thể nhịn được, ngắt lời “Từ Linh, cậu tới đây để trách tôi sao? Liệu có công bằng không,từ khi hai người ra nước ngoài, tôi đã không liên lạc gì với cậu ta nữa.”
“Tôi lấy quyền gì trách cậu, đây là quyết định của tôi, làm sao trách được ai. Tôi sớm biết Mộ Dung Cạnh là người không quyết đoán với tình cảm của mình.”
Tôi không đủ kiên nhẫn, phất tay, “Từ Linh, hôm nay cậu tới đây chỉ để nói với tôi những điều này?” Tôi và Mộ Dung Cạnh giờ chỉ như người qua đường, chuyện khúc mắc tình cảm của họ không liên quan đến tôi, cũng không hứng thú làm một người lắng nghe, vì tôi sẽ không an ủi cô ấy đâu.
Từ Linh dừng lại, nhận ra tôi không đủ kiên nhẫn, liếm liếm môi, có chút ngượng ngập nói, “Đi Mĩ đến năm thứ hai, tôi có bầu. Nhưng vì thường xuyên cãi nhau nên chẳng mấy chốc tôi bị sảy. Sau này nghe bác sĩ chuẩn đoán rằng không thể có con nữa. Tôi nghe Dung Cạnh nói, Ngôn Tiếu là . . . . . .”
Thì ra đây mới là mục đích, tôi đặt mạnh cái tách xuống bàn, nói, “Từ Linh, những gì tiếp theo….. cô không cần nói nữa… Tôi nói cho biết, không liên quan gì đến các người hết.”
“Tử Kỳ à, Mỹ có nền giáo dục rất tốt, nếu con bé được học ở đó. . . . . .” Cô ta vẫn còn tiếp tục nói.
“Từ Linh, cô có vấn đề phải không ? Chuyện này ngay cả tên họ Mộ đó còn không dám mở mồm, cô có quyền gì mà dám yêu cầu tôi?” Cơn giận bốc lên ngùn ngụt, nếu đối phương không phải cô gái yêu đuối, tôi đã tát cho hả giận .”Cút về đi. Nói cho mà biết, hai người đừng có mong động vào Ngôn Tiếu, chỉ là vọng tưởng thôi.”
“Tử Kỳ, cậu đừng tức giận như thế, đứa trẻ này, Dung Cạnh cũng có phần. . . . . .”
Tôi như bị kích động, toàn thân hỗn loạn không thể điều khiển được. Ngay cả lời nói cũng bị nghẹn ứ lại không thể mở lời. Đến khi ý thức được thì Từ Linh đã bị tôi đuổi ra khỏi cửa rồi, « rầm » , tôi đóng chặt cửa lại..
Dựa lưng vào cửa, tôi dần dần ngồi bệt xuống đất.Bản thân vẫn chưa hết xúc động, trên đời này, những kẻ không được phép mở mồm ra nói tôi ích kỉ chính là họ, Thử hỏi trên đời này có ai ích kỉ được hơn họ không!
Trái Đất này chỉ xoay quanh họ thôi sao, vì cái gì mà cô ta không chửa đẻ được nữa thì đòi tôi để họ nuôi Ngôn Tiếu? Đéo đỡ được! Một cặp thần kinh bệnh hoàn ( Nhím : Hoàn toàn là convert ba chữ Đéo đỡ được nhé, Nhím không sờ vào tí nào đâu).
Không biết từ khi nào bà ngoại đã ôm lấy tôi, một tay vuốt ve tóc tôi.
Tôi ôm chặt bà, “Bà ngoại, bọn họ khinh người quá đáng .”
“Đúng thế, lần sau hai đứa đó mà dám tới, bà sẽ cầm chổi đuổi đi ngay. Có gì phải sợ chứ, … chẳng phải chúng ta còn có Tiêu Quân sao, bảo nó sai mấy người tới dạy cho chúng một trận!” Bà ngoại vỗ vỗ lưng tôi, nhẹ giọng an ủi.
Câu nói của bà làm tôi bật cười, đúng là rất hay. Bao nhiêu buồn phiền đè nặng đều nhanh chóng biến mất hết. ĐÚng thế, lần sau họ mà dám vác mặt đến, tôi sẽ đánh chết cả hai! !
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Dạo này Tuyết Mặc đang mải đào hố mới ( truyện mới đó) nên có chút thiếu quan tâm tới cái hố này. Dưới sự ủng hộ của mọi người, tác giả sẽ tiếp tục làm nhanh chóng kết thúc truyện này