Tuyệt Mị nhìn lướt qua đám người té xuống đất không đứng lên nổi, sau đó đi tới trước mặt của Tư Đình Nhiễn, hai mắt Tư Đình Nhiễn mở to ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Tuyệt Mị.
"Có thể đứng dậy chưa?" Thoạt nhìn dường như toàn là vết thương ngoài da, vì không có gì nghiêm trọng.
"Có thể!" Tư Đình Nhiễn ngay lập tức đứng lên, vết thương khẽ động, nhe răng kêu một tiếng.
"Bị thương nghiêm trọng không?" Tuyệt Mị nhìn mặt mũi của Tư Đình Nhiễn sưng lên, khó mà không quan tâm được nên chủ động hỏi.
Tư Đình Nhiễn nhếch miệng cười.
"Không có việc gì, đều là vết thương ngoài da." Ngay cả khi có chuyện hắn cũng nói là không có việc gì, ở trước mặt Tuyệt Mị không thể để mất mặt được… Nhưng trong lúc bất chợt, Tư Đình Nhiễn giống như là nghĩ tới điều gì đó, dáng vẻ hưng phấn chỉ một lúc lại biến thành mặt khổ qua, thật mất mặt, nghĩ đến tình huống vừa rồi Tuyệt Mị động thủ, hắn cảm thấy mình hiện tại chẳng khác gì Tử Đô (*), đường đường là đàn ông mà lại vô dụng, để một cô gái bảo vệ mình!
(*) Tử Đô nằm trong list các tuyệt đại mỹ nam của Trung Quốc (có thật), bạch mã hoàng tử đẹp trai siêu cấp. Ngụ ý của tác giả muốn so sánh Tư Đình Nhiễn mang vẻ ngoài đẹp trai như Tư Đô thì có ít gì, cũng không bảo vệ được người phụ nữ mình thích.
(#editor) :speaker: Ù ôi, tác giả so sánh như vậy là dìm hàng Tư Đô :shoot: , người ta đường đường là mỹ nam lưu danh sử sách. Tư Đình Nhiễn làm sao có thể so sánh với Tư Đô được chứ :thumbdown: :chair: . Ta cũng tìm hiểu sơ qua về Tử Đô, nếu bạn nào quan tâm thì dưới cuối chương ta có trích thêm ít thông tin tìm được liên quan tới tuyệt sắc mỹ nam này :love: .
Tuyệt Mị nhìn bộ dạng của Tư Đình Nhiễn, đại khái hắn chỉ bị thương ngoài da, liền chuyển tầm mắt đến đám người nằm trên đất.
"Tính khí ta không tốt lắm, các ngươi tốt nhất đừng chọc đến ta!" Câu này, Tuyệt Mị nói đầy khí thế, không chỉ làm đám người bị đánh nằm dưới đất kia khiếp sợ, mà ngay cả Tư Đình Nhiễn cũng nuốt ngụm nước miếng, biết cha của Tuyệt Mị là xã hội đen, không ngờ hiện tại Tuyệt Mị cũng không khác gì đại ca của xã hội đen.
Nói xong, Tuyệt Mị cũng không để ý đến đám người kia bị dọa sợ, thẳng lưng rời đi, hôm nay làm cô về trễ, người đàn ông kia chắc đang chờ cô về ăn cơm.
"Hừ!" Tư Đình Nhiễn trợn mắt lạnh lùng nhìn đám người này một cái, cũng rời đi theo sau Tuyệt Mị. Hắn đã ghi tạc bọn chúng trong đầu, hôm nay bọn chúng khiến cho hắn mất mặt như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đám người này!
Nhà mới Tuyệt Mị ở rất gần trường học, đi bộ chừng mười phút đồng hồ, cho nên cũng không cần xe đưa đón, nhưng Lãnh Thiên Cuồng đã phái thêm người bảo vệ Tuyệt Mị. Vì vậy, vào thời điểm Tuyệt Mị cùng Tư Đình Nhiễn bị chặn lại, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là xông ra giải quyết chuyện này, nhưng trước đó bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Tuyệt Mị phóng tới, bị dọa sợ nên bọn họ cũng không dám động đậy. Sau đó thấy Tư Đình Nhiễn lấy một địch mười, còn Tuyệt Mị tự mình động thủ dẫn tới màn đặc sắc kia.
Nơi Tuyệt Mị và bọn kia đánh nhau cũng không phải ở nơi vắng vẻ, cũng không phải chỉ một hai người bắt gặp, cho nên chuyện này nhanh chóng bị lan truyền ra ngoài, dĩ nhiên Lãnh Thiên Cuồng cũng đã sớm nhận được báo cáo về chuyện ở đây.
Vì vậy trước khi Tuyệt Mị và Tư Đình Nhiễn một trước một sau về đến cửa nhà trọ, Lãnh Thiên Cuồng đã sớm chờ ở trong, toàn thân phát ra hàn khí, dọa những người đi đường sợ khiếp không dám đi ngang qua con đường cũ.
"Nha đầu, không sao chứ?" Mặc dù biết con gái của hắn rất bản lĩnh, nhưng lần đầu tiên nghe thấy đánh nhau với người khác, hắn ít nhiều cũng có chút không yên tâm.
Tuyệt Mị lắc đầu một cái, chỉ mấy đứa sinh viên thôi mà, làm sao có thể sảy ra chuyện gì được chứ, không uổng công cô bưng bít chuyện kiếp trước.
Lúc này Lãnh Thiên Cuồng nhìn thấy Tư Đình Nhiễn ở sau lưng Tuyệt Mị, chân mày tự nhiên liền nhíu lại, mặc dù về mọi phương diện thằng nhóc này dường như cũng không tệ, nhưng hắn cũng không thích thấy tên nhóc này xuất hiện bên cạnh Tuyệt Mị, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
"Con dẫn hắn tới ư?" Lời này là hỏi Tuyệt Mị, nhưng ánh mắt của Lãnh Thiên Cuồng lại hướng về phía Tư Đình Nhiễn, ánh mắt biểu hiện rõ sự chán ghét, tên nhóc này làm thế nào lại xuất hiện ở đây.
Tư Đình Nhiễn cũng không chịu yếu thế trợn mắt nhìn lại, dáng vẻ thẳng thắn ngạo nghễ, mặc dù là cha của người hắn thích, hơn nữa còn là một nhân vật rất tài giỏi, nhưng hắn cũng không sợ!
Ánh mắt hai người đàn ông một lớn một nhỏ này cứ giằng co qua lại.
"Không có." Một câu nói của Tuyệt Mị khiến Tư Đình Nhiễn nhất thời cúi đầu, dáng vẻ cúi đầu ủ rũ hiển nhiên cho thấy đã chịu rất nhiều đả kích.
"Ở đây, chúng ta không hoan nghênh những vị khách không mời mà tới." Lãnh Thiên Cuồng ‘bỏ đá xuống giếng’ tiếp tục đả kích Tư Đình Nhiễn. "Thưa bác, cháu tới để chúc mừng công việc của bác đã gặt hái thành công, hơn nữa cháu và Tuyệt Mị cũng quen biết lâu rồi, bác cũng không nên xem cháu như khách." Tư Đình Nhiễn mặt dày nói, nếu không phải da mặt hắn dày như vậy, đoán chừng đã sớm bị Tuyệt Mị làm cho chết rét, làm gì có thể kiên trì đến tận bây giờ.
Một câu gọi bác khiến Lãnh Thiên Cuồng càng thêm không thoải mái, hắn năm nay hai mươi chín tuổi, bị một tên tiểu quỷ 10 tuổi gọi bằng bác, liền cảm thấy mình bị thua thiệt. Nghĩ tới đây, Lãnh Thiên Cuồng chợt nghĩ tới chuyện khác, bảy năm rồi, dường như cả đời hắn chưa từng nghe nha đầu gọi hắn là cha, nguyên nhân là vì sao…
"Tôi đói bụng." Tuyệt Mị tiến vào đại sảnh bấm thang máy, cũng không quan tâm đến hai người đàn ông này.
"Nhìn thấy ngươi vì con bé mà bị thương, ngươi đã có ý muốn tới thì cũng lên đi." Lãnh Thiên Cuồng quẳng lại một câu liền theo Tuyệt Mị vào trong thang máy, Tư Đình Nhiễn nhếch miệng cười làm động tới vết thương, nhưng vẫn rất vui vẻ bước vào thang máy.
Buổi tối hôm đó, lần đầu tiên Tư Đình Nhiễn ngồi dùng cơm ở nhà Tuyệt Mị, đây cũng là lần đầu tiên trên bàn cơm xuất hiện thêm một người, trừ Lãnh Thiên Cuồng và Tuyệt Mị ra. Sức ăn Tuyệt Mị vẫn bình thường, ngược lại Tư Đình Nhiễn và Lãnh Thiên Cuồng ăn rất ít, vì nguyên nhân không giống nhau, một người lo cười trộm nên không có ăn cơm, một người thấy nụ cười của tên nhóc kia liền nuốt không trôi.
Cơm nước xong Tư Đình Nhiễn vốn muốn thừa cơ nán lại thêm lúc nữa, lại bị Lãnh Thiên Cuồng đuổi ra ngoài, hắn tức giận trợn mắt đứng trước cửa 5 phút, không biết nghĩ đến việc gì sau đó cười khúc khích rời đi.
"Nha đầu, con thích tên nhóc kia sao?" Sau khi ăn cơm xong, liền đuổi tên mình không vừa mắt đi, Lãnh Thiên Cuồng lập tức đem Tuyệt Mị ôm vào lòng, vô cảm hỏi.
"Không ghét." Tuyệt Mị suy nghĩ một chút đáp.
Lãnh Thiên Cuồng hiển nhiên rất không hài lòng đối với đáp án trên, suy nghĩ một chút liền hỏi tiếp: "Vậy con có thích ta không?"
Lần này Tuyệt Mị trầm mặc suy nghĩ rất lâu, cô nhìn Lãnh Thiên Cuồng, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, hình như hôm nay người đàn ông này có gì đó là lạ không giống bình thường, vì cớ gì trong lúc bất chợt lại hỏi cô như vậy
"Tại sao lại hỏi như vậy?" Tuyệt Mị hỏi ngược lại.
"Ta đương nhiên là muốn biết." Tên nhóc kia ở bên cô hơn bảy năm nhận được câu không ghét, vậy còn hắn thì sao, rốt cuộc cô đối với hắn có cảm giác gì?
“Không biết…" Nói ra rất phức tạp, từ bảy năm trước khi nhìn nhận hắn, dường như không còn bất đồng tình tính và bất đồng tình cảm từng chút một chầm chậm thấm vào cô và người đàn ông này giữa, cụ thể không nói rõ ràng được.
"A, tại sao lại như vậy!" Lãnh Thiên Cuồng bất mãn kêu lên một tiếng, vì sao lại là không biết.
"Đừng hỏi những chuyện như vậy, không biết chính là không biết, nhưng, ông là đặc biệt, không cần phải mang bản thân ra so sánh với người khác!" Tuyệt Mị đột nhiên vươn tay giữ lấy đầu người đàn ông này, hướng ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, từng câu từng chữ nói rất chân thành.
Người đàn ông sửng sốt, nhưng ngay sau đó mỉm cười. Đúng, nhiều năm cùng chung sống như vậy, thật ra hắn đã sớm thấu hiểu đạo lý này, nha đầu này đối với hắn là không phải như vậy, rất không giống nhau, hắn làm sao có thể vì một đứa bé trai mà rối loại tim của mình được.
"Nha đầu, chuyện ở trường học ta giúp con giải quyết được không? Ta không xem nhẹ con, cũng không muốn con phiền lòng." Lãnh Thiên Cuồng đổi đề tài, trên mặt tỏa ra một tầng hàn khí rất đáng sợ.
"Đã nói rồi, lần này coi như xong." Chỉ là đám sinh viên năm nhất, cô cũng không xem việc này ra gì.
"Được, vậy cũng tốt." Hắn sẽ không để cho bọn đó có thêm lần nào nữa!
…………
[Tử Đô – nguồn 'Mỹ nhân tóm lượt truyện' (trang 12)]
"Sơn hữu phù tô, thấp hữu hà hoa.
Bất kiến Tử Đô, nãi kiến cuồng thả"
Dịch:
"Núi cao có phù tô, vùng trũng có hoa sen.
Không gặp được Tử Đô, chỉ gặp kẻ cuồng dại"
Chàng Tử Đô được nhắc đến trong hai cầu thơ trên là một trong những mỹ nam nổi tiếng của Trung Quốc. Đương thời, chàng đã đốn ngã không biết bao nhiêu trái tim của người thiếu nữ. Chàng khiến họ ngày đêm cầu mong được hẹn hò và nên duyên cùng chàng. Và không chỉ có nữ giới, với nam nhân chàng cũng được xem là hình mẫu lý tưởng mà họ ước ao. Trong sách Mạnh Tử có đoạn viết về chàng như sau:
“Nói đến Tử Đô, trong thiên hạ này không ai không biết đến vẻ đẹp của chàng. Ai không biết đến vẻ đẹp của Tử Đô thì chẳng khác gì là kẻ đui mù.”
Từ đó ta có thể thấy được sức quyến rũ không thể nào cưỡng lại của chàng Tử Đô này. Vậy rốt cuộc, chàng là ai?
Tử Đô tên thực là Công Tôn Yên, người nước Trịnh thời Xuân Thu - Chiến quốc. Tài liệu về chàng đến nay không còn nhiều nhưng không vì thế mà chàng không được lưu danh trong sử sách. Chàng không chỉ nổi tiếng về vẻ đẹp mà con nổi tiếng về tài bắn cung. Trong Tả truyện Ẩn Công Thập Nhất Niên có ghi chép như sau: “vì tranh xe mà chàng đã bắn chết Kỷ Phương Đại tướng Dĩ Khảo Trúc”. Từ đó ta thấy được Tử Đô thiếu khoan dung và còn khá nhỏ nhen, ích kỉ. Song điều đó không hề làm lung lay địa vị của chàng trong lòng các thiếu nữ nước Trịnh. Các thiếu nữ cho rằng, nếu có thể gặp được chàng Tử Đô đẹp nhất nước thì đó là điều vinh hạnh; để có thể gặp được chàng, các cô gái thậm chí đã không tiếc mấy giờ liền đứng chờ đợi. Từ đó có thể thấy rằng, khi chưa nhìn thấy Tử Đô mà lại gặp ngay một lão ngốc nghếch thì các cô gái sẽ đau buồn, ai oán và bi thương đến nhường nào.
Một mỹ nam như vậy không những đã đánh cắp biết bao nhiêu trái tim của thiếu nữ, mà còn làm chao đảo cánh mày râu như Trang công (vừa đại diện cho mày râu vừa đại diện cho quyền thế), Mạnh Tử (vừa là đại diện của hậu thế vừa là đại diện cho nho sĩ).
Thân thế của chàng tuy không được nhắc đến nhiều trong sử sách nhưng vẻ đẹp của chàng lại được ca tụng hết lời, đủ thấy được sức hút của một mỹ nam không chỉ đương thời mà còn cả hậu thế, không chỉ đối với quân vương mà còn với kẻ sĩ./
Tuyệt Mị nhìn lướt qua đám người té xuống đất không đứng lên nổi, sau đó đi tới trước mặt của Tư Đình Nhiễn, hai mắt Tư Đình Nhiễn mở to ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Tuyệt Mị.
"Có thể đứng dậy chưa?" Thoạt nhìn dường như toàn là vết thương ngoài da, vì không có gì nghiêm trọng.
"Có thể!" Tư Đình Nhiễn ngay lập tức đứng lên, vết thương khẽ động, nhe răng kêu một tiếng.
"Bị thương nghiêm trọng không?" Tuyệt Mị nhìn mặt mũi của Tư Đình Nhiễn sưng lên, khó mà không quan tâm được nên chủ động hỏi.
Tư Đình Nhiễn nhếch miệng cười.
"Không có việc gì, đều là vết thương ngoài da." Ngay cả khi có chuyện hắn cũng nói là không có việc gì, ở trước mặt Tuyệt Mị không thể để mất mặt được… Nhưng trong lúc bất chợt, Tư Đình Nhiễn giống như là nghĩ tới điều gì đó, dáng vẻ hưng phấn chỉ một lúc lại biến thành mặt khổ qua, thật mất mặt, nghĩ đến tình huống vừa rồi Tuyệt Mị động thủ, hắn cảm thấy mình hiện tại chẳng khác gì Tử Đô (), đường đường là đàn ông mà lại vô dụng, để một cô gái bảo vệ mình!
() Tử Đô nằm trong list các tuyệt đại mỹ nam của Trung Quốc (có thật), bạch mã hoàng tử đẹp trai siêu cấp. Ngụ ý của tác giả muốn so sánh Tư Đình Nhiễn mang vẻ ngoài đẹp trai như Tư Đô thì có ít gì, cũng không bảo vệ được người phụ nữ mình thích.
(editor) :speaker: Ù ôi, tác giả so sánh như vậy là dìm hàng Tư Đô :shoot: , người ta đường đường là mỹ nam lưu danh sử sách. Tư Đình Nhiễn làm sao có thể so sánh với Tư Đô được chứ :thumbdown: :chair: . Ta cũng tìm hiểu sơ qua về Tử Đô, nếu bạn nào quan tâm thì dưới cuối chương ta có trích thêm ít thông tin tìm được liên quan tới tuyệt sắc mỹ nam này :love: .
Tuyệt Mị nhìn bộ dạng của Tư Đình Nhiễn, đại khái hắn chỉ bị thương ngoài da, liền chuyển tầm mắt đến đám người nằm trên đất.
"Tính khí ta không tốt lắm, các ngươi tốt nhất đừng chọc đến ta!" Câu này, Tuyệt Mị nói đầy khí thế, không chỉ làm đám người bị đánh nằm dưới đất kia khiếp sợ, mà ngay cả Tư Đình Nhiễn cũng nuốt ngụm nước miếng, biết cha của Tuyệt Mị là xã hội đen, không ngờ hiện tại Tuyệt Mị cũng không khác gì đại ca của xã hội đen.
Nói xong, Tuyệt Mị cũng không để ý đến đám người kia bị dọa sợ, thẳng lưng rời đi, hôm nay làm cô về trễ, người đàn ông kia chắc đang chờ cô về ăn cơm.
"Hừ!" Tư Đình Nhiễn trợn mắt lạnh lùng nhìn đám người này một cái, cũng rời đi theo sau Tuyệt Mị. Hắn đã ghi tạc bọn chúng trong đầu, hôm nay bọn chúng khiến cho hắn mất mặt như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đám người này!
Nhà mới Tuyệt Mị ở rất gần trường học, đi bộ chừng mười phút đồng hồ, cho nên cũng không cần xe đưa đón, nhưng Lãnh Thiên Cuồng đã phái thêm người bảo vệ Tuyệt Mị. Vì vậy, vào thời điểm Tuyệt Mị cùng Tư Đình Nhiễn bị chặn lại, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là xông ra giải quyết chuyện này, nhưng trước đó bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Tuyệt Mị phóng tới, bị dọa sợ nên bọn họ cũng không dám động đậy. Sau đó thấy Tư Đình Nhiễn lấy một địch mười, còn Tuyệt Mị tự mình động thủ dẫn tới màn đặc sắc kia.
Nơi Tuyệt Mị và bọn kia đánh nhau cũng không phải ở nơi vắng vẻ, cũng không phải chỉ một hai người bắt gặp, cho nên chuyện này nhanh chóng bị lan truyền ra ngoài, dĩ nhiên Lãnh Thiên Cuồng cũng đã sớm nhận được báo cáo về chuyện ở đây.
Vì vậy trước khi Tuyệt Mị và Tư Đình Nhiễn một trước một sau về đến cửa nhà trọ, Lãnh Thiên Cuồng đã sớm chờ ở trong, toàn thân phát ra hàn khí, dọa những người đi đường sợ khiếp không dám đi ngang qua con đường cũ.
"Nha đầu, không sao chứ?" Mặc dù biết con gái của hắn rất bản lĩnh, nhưng lần đầu tiên nghe thấy đánh nhau với người khác, hắn ít nhiều cũng có chút không yên tâm.
Tuyệt Mị lắc đầu một cái, chỉ mấy đứa sinh viên thôi mà, làm sao có thể sảy ra chuyện gì được chứ, không uổng công cô bưng bít chuyện kiếp trước.
Lúc này Lãnh Thiên Cuồng nhìn thấy Tư Đình Nhiễn ở sau lưng Tuyệt Mị, chân mày tự nhiên liền nhíu lại, mặc dù về mọi phương diện thằng nhóc này dường như cũng không tệ, nhưng hắn cũng không thích thấy tên nhóc này xuất hiện bên cạnh Tuyệt Mị, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
"Con dẫn hắn tới ư?" Lời này là hỏi Tuyệt Mị, nhưng ánh mắt của Lãnh Thiên Cuồng lại hướng về phía Tư Đình Nhiễn, ánh mắt biểu hiện rõ sự chán ghét, tên nhóc này làm thế nào lại xuất hiện ở đây.
Tư Đình Nhiễn cũng không chịu yếu thế trợn mắt nhìn lại, dáng vẻ thẳng thắn ngạo nghễ, mặc dù là cha của người hắn thích, hơn nữa còn là một nhân vật rất tài giỏi, nhưng hắn cũng không sợ!
Ánh mắt hai người đàn ông một lớn một nhỏ này cứ giằng co qua lại.
"Không có." Một câu nói của Tuyệt Mị khiến Tư Đình Nhiễn nhất thời cúi đầu, dáng vẻ cúi đầu ủ rũ hiển nhiên cho thấy đã chịu rất nhiều đả kích.
"Ở đây, chúng ta không hoan nghênh những vị khách không mời mà tới." Lãnh Thiên Cuồng ‘bỏ đá xuống giếng’ tiếp tục đả kích Tư Đình Nhiễn. "Thưa bác, cháu tới để chúc mừng công việc của bác đã gặt hái thành công, hơn nữa cháu và Tuyệt Mị cũng quen biết lâu rồi, bác cũng không nên xem cháu như khách." Tư Đình Nhiễn mặt dày nói, nếu không phải da mặt hắn dày như vậy, đoán chừng đã sớm bị Tuyệt Mị làm cho chết rét, làm gì có thể kiên trì đến tận bây giờ.
Một câu gọi bác khiến Lãnh Thiên Cuồng càng thêm không thoải mái, hắn năm nay hai mươi chín tuổi, bị một tên tiểu quỷ tuổi gọi bằng bác, liền cảm thấy mình bị thua thiệt. Nghĩ tới đây, Lãnh Thiên Cuồng chợt nghĩ tới chuyện khác, bảy năm rồi, dường như cả đời hắn chưa từng nghe nha đầu gọi hắn là cha, nguyên nhân là vì sao…
"Tôi đói bụng." Tuyệt Mị tiến vào đại sảnh bấm thang máy, cũng không quan tâm đến hai người đàn ông này.
"Nhìn thấy ngươi vì con bé mà bị thương, ngươi đã có ý muốn tới thì cũng lên đi." Lãnh Thiên Cuồng quẳng lại một câu liền theo Tuyệt Mị vào trong thang máy, Tư Đình Nhiễn nhếch miệng cười làm động tới vết thương, nhưng vẫn rất vui vẻ bước vào thang máy.
Buổi tối hôm đó, lần đầu tiên Tư Đình Nhiễn ngồi dùng cơm ở nhà Tuyệt Mị, đây cũng là lần đầu tiên trên bàn cơm xuất hiện thêm một người, trừ Lãnh Thiên Cuồng và Tuyệt Mị ra. Sức ăn Tuyệt Mị vẫn bình thường, ngược lại Tư Đình Nhiễn và Lãnh Thiên Cuồng ăn rất ít, vì nguyên nhân không giống nhau, một người lo cười trộm nên không có ăn cơm, một người thấy nụ cười của tên nhóc kia liền nuốt không trôi.
Cơm nước xong Tư Đình Nhiễn vốn muốn thừa cơ nán lại thêm lúc nữa, lại bị Lãnh Thiên Cuồng đuổi ra ngoài, hắn tức giận trợn mắt đứng trước cửa phút, không biết nghĩ đến việc gì sau đó cười khúc khích rời đi.
"Nha đầu, con thích tên nhóc kia sao?" Sau khi ăn cơm xong, liền đuổi tên mình không vừa mắt đi, Lãnh Thiên Cuồng lập tức đem Tuyệt Mị ôm vào lòng, vô cảm hỏi.
"Không ghét." Tuyệt Mị suy nghĩ một chút đáp.
Lãnh Thiên Cuồng hiển nhiên rất không hài lòng đối với đáp án trên, suy nghĩ một chút liền hỏi tiếp: "Vậy con có thích ta không?"
Lần này Tuyệt Mị trầm mặc suy nghĩ rất lâu, cô nhìn Lãnh Thiên Cuồng, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, hình như hôm nay người đàn ông này có gì đó là lạ không giống bình thường, vì cớ gì trong lúc bất chợt lại hỏi cô như vậy
"Tại sao lại hỏi như vậy?" Tuyệt Mị hỏi ngược lại.
"Ta đương nhiên là muốn biết." Tên nhóc kia ở bên cô hơn bảy năm nhận được câu không ghét, vậy còn hắn thì sao, rốt cuộc cô đối với hắn có cảm giác gì?
“Không biết…" Nói ra rất phức tạp, từ bảy năm trước khi nhìn nhận hắn, dường như không còn bất đồng tình tính và bất đồng tình cảm từng chút một chầm chậm thấm vào cô và người đàn ông này giữa, cụ thể không nói rõ ràng được.
"A, tại sao lại như vậy!" Lãnh Thiên Cuồng bất mãn kêu lên một tiếng, vì sao lại là không biết.
"Đừng hỏi những chuyện như vậy, không biết chính là không biết, nhưng, ông là đặc biệt, không cần phải mang bản thân ra so sánh với người khác!" Tuyệt Mị đột nhiên vươn tay giữ lấy đầu người đàn ông này, hướng ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, từng câu từng chữ nói rất chân thành.
Người đàn ông sửng sốt, nhưng ngay sau đó mỉm cười. Đúng, nhiều năm cùng chung sống như vậy, thật ra hắn đã sớm thấu hiểu đạo lý này, nha đầu này đối với hắn là không phải như vậy, rất không giống nhau, hắn làm sao có thể vì một đứa bé trai mà rối loại tim của mình được.
"Nha đầu, chuyện ở trường học ta giúp con giải quyết được không? Ta không xem nhẹ con, cũng không muốn con phiền lòng." Lãnh Thiên Cuồng đổi đề tài, trên mặt tỏa ra một tầng hàn khí rất đáng sợ.
"Đã nói rồi, lần này coi như xong." Chỉ là đám sinh viên năm nhất, cô cũng không xem việc này ra gì.
"Được, vậy cũng tốt." Hắn sẽ không để cho bọn đó có thêm lần nào nữa!
…………
[Tử Đô – nguồn 'Mỹ nhân tóm lượt truyện' (trang )]
"Sơn hữu phù tô, thấp hữu hà hoa.
Bất kiến Tử Đô, nãi kiến cuồng thả"
Dịch:
"Núi cao có phù tô, vùng trũng có hoa sen.
Không gặp được Tử Đô, chỉ gặp kẻ cuồng dại"
Chàng Tử Đô được nhắc đến trong hai cầu thơ trên là một trong những mỹ nam nổi tiếng của Trung Quốc. Đương thời, chàng đã đốn ngã không biết bao nhiêu trái tim của người thiếu nữ. Chàng khiến họ ngày đêm cầu mong được hẹn hò và nên duyên cùng chàng. Và không chỉ có nữ giới, với nam nhân chàng cũng được xem là hình mẫu lý tưởng mà họ ước ao. Trong sách Mạnh Tử có đoạn viết về chàng như sau:
“Nói đến Tử Đô, trong thiên hạ này không ai không biết đến vẻ đẹp của chàng. Ai không biết đến vẻ đẹp của Tử Đô thì chẳng khác gì là kẻ đui mù.”
Từ đó ta có thể thấy được sức quyến rũ không thể nào cưỡng lại của chàng Tử Đô này. Vậy rốt cuộc, chàng là ai?
Tử Đô tên thực là Công Tôn Yên, người nước Trịnh thời Xuân Thu - Chiến quốc. Tài liệu về chàng đến nay không còn nhiều nhưng không vì thế mà chàng không được lưu danh trong sử sách. Chàng không chỉ nổi tiếng về vẻ đẹp mà con nổi tiếng về tài bắn cung. Trong Tả truyện Ẩn Công Thập Nhất Niên có ghi chép như sau: “vì tranh xe mà chàng đã bắn chết Kỷ Phương Đại tướng Dĩ Khảo Trúc”. Từ đó ta thấy được Tử Đô thiếu khoan dung và còn khá nhỏ nhen, ích kỉ. Song điều đó không hề làm lung lay địa vị của chàng trong lòng các thiếu nữ nước Trịnh. Các thiếu nữ cho rằng, nếu có thể gặp được chàng Tử Đô đẹp nhất nước thì đó là điều vinh hạnh; để có thể gặp được chàng, các cô gái thậm chí đã không tiếc mấy giờ liền đứng chờ đợi. Từ đó có thể thấy rằng, khi chưa nhìn thấy Tử Đô mà lại gặp ngay một lão ngốc nghếch thì các cô gái sẽ đau buồn, ai oán và bi thương đến nhường nào.
Một mỹ nam như vậy không những đã đánh cắp biết bao nhiêu trái tim của thiếu nữ, mà còn làm chao đảo cánh mày râu như Trang công (vừa đại diện cho mày râu vừa đại diện cho quyền thế), Mạnh Tử (vừa là đại diện của hậu thế vừa là đại diện cho nho sĩ).
Thân thế của chàng tuy không được nhắc đến nhiều trong sử sách nhưng vẻ đẹp của chàng lại được ca tụng hết lời, đủ thấy được sức hút của một mỹ nam không chỉ đương thời mà còn cả hậu thế, không chỉ đối với quân vương mà còn với kẻ sĩ./