"Xấu hổ quá, mặc dù rất muốn cùng con đi xem sân huấn luyện đó một chút, nhưng có một việc cần ta đi xử lý ngay bây giờ, ta để Lôi Đình đưa người về trước được không, chờ thêm hai ngày ta lại dẫn con đi." mặc dù trong lòng Lãnh Thiên Cuồng hết sức tức giận, nhưng vẫn giữ khuôn mặt hòa hoãn nói với Tuyệt Mị, nét mặt xin lỗi làm người ta không đành lòng trách móc.
"Huyết độc là vật gì?" Tuyệt Mị hơi nhíu lông mày, cái từ này khiến cho cô liên tưởng đến cái gì đó không tốt.
". . . . . . Này, con còn nhỏ. . . . . ." Lãnh Thiên Cuồng do dự nói, bố của hắn chính là đại ca xã hội đen , mà hắn đã dựa trên cơ sở của bố hắn đưa Cuồng Môn phát triển mạnh mẽ, vì lấy được quyền lợi tuyệt đối, chỉ cần có thể kiếm được toàn bộ tiền buôn bán, Nhất Tương Công Thành Vạn Cốt Khô(*),sau lưng sự thành công của hắn có vô số máu tươi và nước mắt, nhưng hắn chưa từng áy náy hay chột dạ , không có ai có thể dao động bước chân tiến tới của hắn, cho dù là đạp vô số thi thể, chỉ là bây giờ nhìn lên cô bé lạnh lùng trước mặt này, thế nhưng hắn lại có một loại tâm tình hoảng loạn, không biết là vì cảm thấy chột dạ, hay không muốn cho cô biết hắn đã làm những chuyện xấu gì.
(*)(Nghĩa đen) Một ông tướng đến khi công thành danh toại thì sẽ dẫn đến cả vạn bộ xương binh lính chết khô. (Đây là câu cuối trong bài thơ thất ngôn Kỉ Hợi tuế nhị thủ của Tào Tùng, đời Đường).
(Nghĩa bóng) Lời phê phán tai họa của chiến tranh, bên nào cũng mất bao người chết trận.
Là cô để cho hắn có loại cảm giác chột dạ này, cũng đánh thức một phần lương thiện trong hắn.
"Không cần phải lấy cái cớ qua loa buồn cười này đối với tôi , ông không phải muốn nói thì thôi, nhưng ngàn vạn lần đừng để cho tôi nghe được câu này, tôi không thích!" Không thích, hết sức không thích, cô ghét người đàn ông này dùng cái cớ buồn cười này đuổi cô, cô không phải là trẻ con.
"Thật xin lỗi!" Chưa bao giờ hướng người nào tạ tội, hắn thốt ra lời xin lỗi, lại cảm thấy những lời này quá nhẹ, không đủ để biểu đạt sự áy náy trong lòng hắn, bởi vì hắn nhìn ra trong cặp mắt lạnh nhạt kia là sự chán ghét và không vui, điều này làm cho hắn khổ sở.
Nghe lời xin lỗi thật lòng của hắn Tuyệt Mị cũng cảm thấy phản ứng của mình có chút quá đáng, mặc dù tâm trí của nàng không phải đứa trẻ, nhưng bây giờ quả thật là bộ dáng của một đứa bé, hơn nữa tâm tình quá mức bất an phải cố gắng giữ tỉnh táo, cô có chút luống cuống, này không giống cô, kiếp trước tâm tình của cô rất ít khi biến hóa như thế.
"Không sao." cô nên bình tĩnh lại, người đàn ông này rất vô tội. . . . . . Tuyệt Mị khẽ cúi đầu, bộ dáng kiểm điểm.
Chỉ là, hắn lại hiểu nhầm phản ứng của cô, cho là trong lòng cô vẫn còn khổ sở, trong lòng không tránh khỏi nhói đau, nắm chặt tay Tuyết Mị, giọng nói càng thêm ôn nhu nói: "Thật xin lỗi, về sau ta sẽ không bao giờ nói như vậy nữa, đừng khổ sở, con khổ sở ta cũng sẽ khó chịu ,con muốn biết cái gì ta đều nói cho con biết, có được hay không?"
Hắn thật sự không nên dùng cái cớ qua loa như vậy với Tuyệt Mị, thông minh như Tuyệt Mị làm sao không hiểu chứ, thời điểm hai người bọn họ ở chung thay vì nghĩ cô là phụ nữ , không bằng nói cô là bằng hữu thì đúng hơn, như địa vị hai người bằng hữu ngang nhau, cô thông minh làm cho người ta kinh ngạc, nói chuyện một lúc là người ta quên luôn số tuổi của cô.
"Tùy , con vui vẻ là tốt rồi." cô không muốn miễn cưỡng hắn, cho dù hắn nói một chút cũng không miễn cưỡng,.
"Đừng như vậy, cái dáng vẻ này của con làm cho ta rất lo lắng." Lãnh Thiên Cuồng cho là Tuyệt Mị vẫn đang giận, không khỏi có chút hoảng hốt, làm thế nào, hắn chưa bao giờ dỗ dành qua người nào, lúc này hắn nên làm như thế nào mới có thể làm cho cô không tức giận nữa.
"Tôi không sao, thật. . . . . ." Tuyệt Mị cũng đã nhận ra Lãnh Thiên Cuồng lo lắng, có chút kinh ngạc nhìn về phía Lãnh Thiên cuồng, mới phát hiện vẻ mặt hoảng hốt của hắn giống như đang sợ cái gì, "Ông thật sự sợ hãi sao?" Cô không khỏi mở miệng, đây là hắn bởi vì cô mà lo sợ sao?
"Sợ, sợ con tức giận không để ý tới ta." Lãnh Thiên Cuồng có chút uất ức nói , giống như là đứa bé trai sợ hãi bị bạn gái ghét bỏ, thật ra thì hắn cũng mới hai mươi hai tuổi mà thôi, mặc dù lúc xử lý công vụ thì nhìn hắn trầm ổn, thành thục như người đàn ông ba bốn chục tuổi, nhưng trên thực tế là lần đầu tiên khiến hắn chung đụng với cô gái nhỏ nên không biết phải làm sao, thật may là nha đầu này không phải thật như đứa bé, mới khiến hắn không đến nỗi luống cuống, nhưng bây giờ đối mặt với việc lạnh lùng tức giận của nha đầu , hắn thật không biết làm sao cho phải, nếu như có thể, hắn thật muốn thu hồi câu nói kia.
". . . . . . Ông đi xử lý chuyện đi, tôi về nhà." Tuyệt Mị cảm thấy không nên tiếp tục mất thời gian nói về vấn đề này, cô chỉ vì nhất thời không khống chế được tâm tình mà thôi, người đàn ông này luôn lộ ra những bộ mặt khác ẩn dấu sâu trong lòng cô.
"Vậy ta đưa con trở về ." lúc này thấy khuôn mặt nha đầu không rõ còn tức giận hay không, giọng nói bình thản giống như đang nói chuyện với người xa lạ, Lãnh Thiên Cuồng chỉ có thể bất đắc dĩ nói, vừa rồi vì chuyện cách điều chế bị trộm mà kinh sợ, hiện tại cũng chẳng còn quan trọng, nếu như không phải vẫn còn có một tia lý trí ở đây, hắn thật muốn dành thời gian một ngày với cô .
"Ám Lôi, trở về." Lãnh Thiên Cuồng hướng về phía tài xế phân phó nói.
Xe quay lại, trở về đường cũ.
"Ông không phải đi xử lý vấn đề?" Tuyệt Mị nhìn này hắn hình như không muốn rời đi nói.
"Lát rồi đi, trước đưa con trở về." Đối với hắn mà nói, không có gì quan trọng hơn cô.
Nghe hắn nói Tuyệt Mị cũng không nói gì thêm nữa, bên trong xe tức khắc an tĩnh lại.
Sau đó không lâu xe lại trở về biệt thự, Lãnh Thiên Cuồng xuống xe trước sau đó muốn ôm Tuyệt Mị đi xuống, lại tự mình mở cửa xe bên kia, hắn bất đắc dĩ vòng qua sườn xe, giằng co ôm Tuyệt Mị đi lên.
"Tiểu nha đầu đừng nóng giận, ta sẽ giải quyết xong vấn đề một cách nhanh chóng rồi trở về với con." trong lòng Lãnh Thiên Cuồng một chút cũng không muốn rời đi, nhưng chuyện thật sự là quá nghiêm trọng, hắn không thể bỏ mặc.
"Tôi không phải đứa bé, không cần ông bên cạnh." Tuyệt Mị có vẻ lạnh lùng nói ra.
"Đúng vậy nha, đứa bé sáu tuổi, con không cần ta bên cạnh, vậy ta cần con bên cạnh là được."Núi không phải là ta thì ta sẽ là núi, đổi cách nói lại cũng là một ý hay.
". . . . . ." quan sát kỹ sẽ thấy sự do dự trong ánh mắt của Tuyệt Mị một nhiều hơn , sau đó hơi có vẻ nặng nề nói: "Người tốt và người xấu là một ranh giới rất mơ hồ, không phải tất cả người xấu đều là người xấu, đối với hai người có sự khác nhau mà nói có sự vui vẻ không giống nhau, một người mang tội giết người, nhưng hắn cũng có thể là người chồng tốt với vợ, cha tốt của đứa con; một người là nhà từ thiện, nhưng có thể ở sau lưng trốn thuế, buôn lậu, tham ô, nhận hối lộ, không có người nào là hoàn toàn tốt, cũng sẽ không có người nào là hoàn toàn xấu, chỉ là, tôi cảm thấy tôi cũng cần nói cho ông biết một việc, đó là tôi không thích ma túy, hết sức không thích!"
Một phen làm cho người ta kinh ngạc khắc sâu đạo lý và lời giải thích đặc biệt này, lúc Lãnh Thiên Cuồng vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ, Tuyệt Mị dùng mánh khóe khiến Lãnh Thiên Cuồng giảm sức lực , khiến cho hắn buông lỏng tay, dễ dàng thoát khỏi ngực hắn đi thẳng tới biệt thự.
Không có ai có thể giam cầm tự do của cô, trừ khi cô nguyện ý, cô rất ít gởi gắm hi vọng với người khác, hiểu được quý trọng mới có được sự tin tưởng của cô ,chỉ là lần này, cô hi vọng người đàn ông này không làm cho cô thất vọng
. . . . . .
"Xấu hổ quá, mặc dù rất muốn cùng con đi xem sân huấn luyện đó một chút, nhưng có một việc cần ta đi xử lý ngay bây giờ, ta để Lôi Đình đưa người về trước được không, chờ thêm hai ngày ta lại dẫn con đi." mặc dù trong lòng Lãnh Thiên Cuồng hết sức tức giận, nhưng vẫn giữ khuôn mặt hòa hoãn nói với Tuyệt Mị, nét mặt xin lỗi làm người ta không đành lòng trách móc.
"Huyết độc là vật gì?" Tuyệt Mị hơi nhíu lông mày, cái từ này khiến cho cô liên tưởng đến cái gì đó không tốt.
". . . . . . Này, con còn nhỏ. . . . . ." Lãnh Thiên Cuồng do dự nói, bố của hắn chính là đại ca xã hội đen , mà hắn đã dựa trên cơ sở của bố hắn đưa Cuồng Môn phát triển mạnh mẽ, vì lấy được quyền lợi tuyệt đối, chỉ cần có thể kiếm được toàn bộ tiền buôn bán, Nhất Tương Công Thành Vạn Cốt Khô(),sau lưng sự thành công của hắn có vô số máu tươi và nước mắt, nhưng hắn chưa từng áy náy hay chột dạ , không có ai có thể dao động bước chân tiến tới của hắn, cho dù là đạp vô số thi thể, chỉ là bây giờ nhìn lên cô bé lạnh lùng trước mặt này, thế nhưng hắn lại có một loại tâm tình hoảng loạn, không biết là vì cảm thấy chột dạ, hay không muốn cho cô biết hắn đã làm những chuyện xấu gì.
()(Nghĩa đen) Một ông tướng đến khi công thành danh toại thì sẽ dẫn đến cả vạn bộ xương binh lính chết khô. (Đây là câu cuối trong bài thơ thất ngôn Kỉ Hợi tuế nhị thủ của Tào Tùng, đời Đường).
(Nghĩa bóng) Lời phê phán tai họa của chiến tranh, bên nào cũng mất bao người chết trận.
Là cô để cho hắn có loại cảm giác chột dạ này, cũng đánh thức một phần lương thiện trong hắn.
"Không cần phải lấy cái cớ qua loa buồn cười này đối với tôi , ông không phải muốn nói thì thôi, nhưng ngàn vạn lần đừng để cho tôi nghe được câu này, tôi không thích!" Không thích, hết sức không thích, cô ghét người đàn ông này dùng cái cớ buồn cười này đuổi cô, cô không phải là trẻ con.
"Thật xin lỗi!" Chưa bao giờ hướng người nào tạ tội, hắn thốt ra lời xin lỗi, lại cảm thấy những lời này quá nhẹ, không đủ để biểu đạt sự áy náy trong lòng hắn, bởi vì hắn nhìn ra trong cặp mắt lạnh nhạt kia là sự chán ghét và không vui, điều này làm cho hắn khổ sở.
Nghe lời xin lỗi thật lòng của hắn Tuyệt Mị cũng cảm thấy phản ứng của mình có chút quá đáng, mặc dù tâm trí của nàng không phải đứa trẻ, nhưng bây giờ quả thật là bộ dáng của một đứa bé, hơn nữa tâm tình quá mức bất an phải cố gắng giữ tỉnh táo, cô có chút luống cuống, này không giống cô, kiếp trước tâm tình của cô rất ít khi biến hóa như thế.
"Không sao." cô nên bình tĩnh lại, người đàn ông này rất vô tội. . . . . . Tuyệt Mị khẽ cúi đầu, bộ dáng kiểm điểm.
Chỉ là, hắn lại hiểu nhầm phản ứng của cô, cho là trong lòng cô vẫn còn khổ sở, trong lòng không tránh khỏi nhói đau, nắm chặt tay Tuyết Mị, giọng nói càng thêm ôn nhu nói: "Thật xin lỗi, về sau ta sẽ không bao giờ nói như vậy nữa, đừng khổ sở, con khổ sở ta cũng sẽ khó chịu ,con muốn biết cái gì ta đều nói cho con biết, có được hay không?"
Hắn thật sự không nên dùng cái cớ qua loa như vậy với Tuyệt Mị, thông minh như Tuyệt Mị làm sao không hiểu chứ, thời điểm hai người bọn họ ở chung thay vì nghĩ cô là phụ nữ , không bằng nói cô là bằng hữu thì đúng hơn, như địa vị hai người bằng hữu ngang nhau, cô thông minh làm cho người ta kinh ngạc, nói chuyện một lúc là người ta quên luôn số tuổi của cô.
"Tùy , con vui vẻ là tốt rồi." cô không muốn miễn cưỡng hắn, cho dù hắn nói một chút cũng không miễn cưỡng,.
"Đừng như vậy, cái dáng vẻ này của con làm cho ta rất lo lắng." Lãnh Thiên Cuồng cho là Tuyệt Mị vẫn đang giận, không khỏi có chút hoảng hốt, làm thế nào, hắn chưa bao giờ dỗ dành qua người nào, lúc này hắn nên làm như thế nào mới có thể làm cho cô không tức giận nữa.
"Tôi không sao, thật. . . . . ." Tuyệt Mị cũng đã nhận ra Lãnh Thiên Cuồng lo lắng, có chút kinh ngạc nhìn về phía Lãnh Thiên cuồng, mới phát hiện vẻ mặt hoảng hốt của hắn giống như đang sợ cái gì, "Ông thật sự sợ hãi sao?" Cô không khỏi mở miệng, đây là hắn bởi vì cô mà lo sợ sao?
"Sợ, sợ con tức giận không để ý tới ta." Lãnh Thiên Cuồng có chút uất ức nói , giống như là đứa bé trai sợ hãi bị bạn gái ghét bỏ, thật ra thì hắn cũng mới hai mươi hai tuổi mà thôi, mặc dù lúc xử lý công vụ thì nhìn hắn trầm ổn, thành thục như người đàn ông ba bốn chục tuổi, nhưng trên thực tế là lần đầu tiên khiến hắn chung đụng với cô gái nhỏ nên không biết phải làm sao, thật may là nha đầu này không phải thật như đứa bé, mới khiến hắn không đến nỗi luống cuống, nhưng bây giờ đối mặt với việc lạnh lùng tức giận của nha đầu , hắn thật không biết làm sao cho phải, nếu như có thể, hắn thật muốn thu hồi câu nói kia.
". . . . . . Ông đi xử lý chuyện đi, tôi về nhà." Tuyệt Mị cảm thấy không nên tiếp tục mất thời gian nói về vấn đề này, cô chỉ vì nhất thời không khống chế được tâm tình mà thôi, người đàn ông này luôn lộ ra những bộ mặt khác ẩn dấu sâu trong lòng cô.
"Vậy ta đưa con trở về ." lúc này thấy khuôn mặt nha đầu không rõ còn tức giận hay không, giọng nói bình thản giống như đang nói chuyện với người xa lạ, Lãnh Thiên Cuồng chỉ có thể bất đắc dĩ nói, vừa rồi vì chuyện cách điều chế bị trộm mà kinh sợ, hiện tại cũng chẳng còn quan trọng, nếu như không phải vẫn còn có một tia lý trí ở đây, hắn thật muốn dành thời gian một ngày với cô .
"Ám Lôi, trở về." Lãnh Thiên Cuồng hướng về phía tài xế phân phó nói.
Xe quay lại, trở về đường cũ.
"Ông không phải đi xử lý vấn đề?" Tuyệt Mị nhìn này hắn hình như không muốn rời đi nói.
"Lát rồi đi, trước đưa con trở về." Đối với hắn mà nói, không có gì quan trọng hơn cô.
Nghe hắn nói Tuyệt Mị cũng không nói gì thêm nữa, bên trong xe tức khắc an tĩnh lại.
Sau đó không lâu xe lại trở về biệt thự, Lãnh Thiên Cuồng xuống xe trước sau đó muốn ôm Tuyệt Mị đi xuống, lại tự mình mở cửa xe bên kia, hắn bất đắc dĩ vòng qua sườn xe, giằng co ôm Tuyệt Mị đi lên.
"Tiểu nha đầu đừng nóng giận, ta sẽ giải quyết xong vấn đề một cách nhanh chóng rồi trở về với con." trong lòng Lãnh Thiên Cuồng một chút cũng không muốn rời đi, nhưng chuyện thật sự là quá nghiêm trọng, hắn không thể bỏ mặc.
"Tôi không phải đứa bé, không cần ông bên cạnh." Tuyệt Mị có vẻ lạnh lùng nói ra.
"Đúng vậy nha, đứa bé sáu tuổi, con không cần ta bên cạnh, vậy ta cần con bên cạnh là được."Núi không phải là ta thì ta sẽ là núi, đổi cách nói lại cũng là một ý hay.
". . . . . ." quan sát kỹ sẽ thấy sự do dự trong ánh mắt của Tuyệt Mị một nhiều hơn , sau đó hơi có vẻ nặng nề nói: "Người tốt và người xấu là một ranh giới rất mơ hồ, không phải tất cả người xấu đều là người xấu, đối với hai người có sự khác nhau mà nói có sự vui vẻ không giống nhau, một người mang tội giết người, nhưng hắn cũng có thể là người chồng tốt với vợ, cha tốt của đứa con; một người là nhà từ thiện, nhưng có thể ở sau lưng trốn thuế, buôn lậu, tham ô, nhận hối lộ, không có người nào là hoàn toàn tốt, cũng sẽ không có người nào là hoàn toàn xấu, chỉ là, tôi cảm thấy tôi cũng cần nói cho ông biết một việc, đó là tôi không thích ma túy, hết sức không thích!"
Một phen làm cho người ta kinh ngạc khắc sâu đạo lý và lời giải thích đặc biệt này, lúc Lãnh Thiên Cuồng vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ, Tuyệt Mị dùng mánh khóe khiến Lãnh Thiên Cuồng giảm sức lực , khiến cho hắn buông lỏng tay, dễ dàng thoát khỏi ngực hắn đi thẳng tới biệt thự.
Không có ai có thể giam cầm tự do của cô, trừ khi cô nguyện ý, cô rất ít gởi gắm hi vọng với người khác, hiểu được quý trọng mới có được sự tin tưởng của cô ,chỉ là lần này, cô hi vọng người đàn ông này không làm cho cô thất vọng
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Xấu hổ quá, mặc dù rất muốn cùng con đi xem sân huấn luyện đó một chút, nhưng có một việc cần ta đi xử lý ngay bây giờ, ta để Lôi Đình đưa người về trước được không, chờ thêm hai ngày ta lại dẫn con đi." mặc dù trong lòng Lãnh Thiên Cuồng hết sức tức giận, nhưng vẫn giữ khuôn mặt hòa hoãn nói với Tuyệt Mị, nét mặt xin lỗi làm người ta không đành lòng trách móc.
"Huyết độc là vật gì?" Tuyệt Mị hơi nhíu lông mày, cái từ này khiến cho cô liên tưởng đến cái gì đó không tốt.
". . . . . . Này, con còn nhỏ. . . . . ." Lãnh Thiên Cuồng do dự nói, bố của hắn chính là đại ca xã hội đen , mà hắn đã dựa trên cơ sở của bố hắn đưa Cuồng Môn phát triển mạnh mẽ, vì lấy được quyền lợi tuyệt đối, chỉ cần có thể kiếm được toàn bộ tiền buôn bán, Nhất Tương Công Thành Vạn Cốt Khô(*),sau lưng sự thành công của hắn có vô số máu tươi và nước mắt, nhưng hắn chưa từng áy náy hay chột dạ , không có ai có thể dao động bước chân tiến tới của hắn, cho dù là đạp vô số thi thể, chỉ là bây giờ nhìn lên cô bé lạnh lùng trước mặt này, thế nhưng hắn lại có một loại tâm tình hoảng loạn, không biết là vì cảm thấy chột dạ, hay không muốn cho cô biết hắn đã làm những chuyện xấu gì.
(*)(Nghĩa đen) Một ông tướng đến khi công thành danh toại thì sẽ dẫn đến cả vạn bộ xương binh lính chết khô. (Đây là câu cuối trong bài thơ thất ngôn Kỉ Hợi tuế nhị thủ của Tào Tùng, đời Đường).
(Nghĩa bóng) Lời phê phán tai họa của chiến tranh, bên nào cũng mất bao người chết trận.
Là cô để cho hắn có loại cảm giác chột dạ này, cũng đánh thức một phần lương thiện trong hắn.
"Không cần phải lấy cái cớ qua loa buồn cười này đối với tôi , ông không phải muốn nói thì thôi, nhưng ngàn vạn lần đừng để cho tôi nghe được câu này, tôi không thích!" Không thích, hết sức không thích, cô ghét người đàn ông này dùng cái cớ buồn cười này đuổi cô, cô không phải là trẻ con.
"Thật xin lỗi!" Chưa bao giờ hướng người nào tạ tội, hắn thốt ra lời xin lỗi, lại cảm thấy những lời này quá nhẹ, không đủ để biểu đạt sự áy náy trong lòng hắn, bởi vì hắn nhìn ra trong cặp mắt lạnh nhạt kia là sự chán ghét và không vui, điều này làm cho hắn khổ sở.
Nghe lời xin lỗi thật lòng của hắn Tuyệt Mị cũng cảm thấy phản ứng của mình có chút quá đáng, mặc dù tâm trí của nàng không phải đứa trẻ, nhưng bây giờ quả thật là bộ dáng của một đứa bé, hơn nữa tâm tình quá mức bất an phải cố gắng giữ tỉnh táo, cô có chút luống cuống, này không giống cô, kiếp trước tâm tình của cô rất ít khi biến hóa như thế.
"Không sao." cô nên bình tĩnh lại, người đàn ông này rất vô tội. . . . . . Tuyệt Mị khẽ cúi đầu, bộ dáng kiểm điểm.
Chỉ là, hắn lại hiểu nhầm phản ứng của cô, cho là trong lòng cô vẫn còn khổ sở, trong lòng không tránh khỏi nhói đau, nắm chặt tay Tuyết Mị, giọng nói càng thêm ôn nhu nói: "Thật xin lỗi, về sau ta sẽ không bao giờ nói như vậy nữa, đừng khổ sở, con khổ sở ta cũng sẽ khó chịu ,con muốn biết cái gì ta đều nói cho con biết, có được hay không?"
Hắn thật sự không nên dùng cái cớ qua loa như vậy với Tuyệt Mị, thông minh như Tuyệt Mị làm sao không hiểu chứ, thời điểm hai người bọn họ ở chung thay vì nghĩ cô là phụ nữ , không bằng nói cô là bằng hữu thì đúng hơn, như địa vị hai người bằng hữu ngang nhau, cô thông minh làm cho người ta kinh ngạc, nói chuyện một lúc là người ta quên luôn số tuổi của cô.
"Tùy , con vui vẻ là tốt rồi." cô không muốn miễn cưỡng hắn, cho dù hắn nói một chút cũng không miễn cưỡng,.
"Đừng như vậy, cái dáng vẻ này của con làm cho ta rất lo lắng." Lãnh Thiên Cuồng cho là Tuyệt Mị vẫn đang giận, không khỏi có chút hoảng hốt, làm thế nào, hắn chưa bao giờ dỗ dành qua người nào, lúc này hắn nên làm như thế nào mới có thể làm cho cô không tức giận nữa.
"Tôi không sao, thật. . . . . ." Tuyệt Mị cũng đã nhận ra Lãnh Thiên Cuồng lo lắng, có chút kinh ngạc nhìn về phía Lãnh Thiên cuồng, mới phát hiện vẻ mặt hoảng hốt của hắn giống như đang sợ cái gì, "Ông thật sự sợ hãi sao?" Cô không khỏi mở miệng, đây là hắn bởi vì cô mà lo sợ sao?
"Sợ, sợ con tức giận không để ý tới ta." Lãnh Thiên Cuồng có chút uất ức nói , giống như là đứa bé trai sợ hãi bị bạn gái ghét bỏ, thật ra thì hắn cũng mới hai mươi hai tuổi mà thôi, mặc dù lúc xử lý công vụ thì nhìn hắn trầm ổn, thành thục như người đàn ông ba bốn chục tuổi, nhưng trên thực tế là lần đầu tiên khiến hắn chung đụng với cô gái nhỏ nên không biết phải làm sao, thật may là nha đầu này không phải thật như đứa bé, mới khiến hắn không đến nỗi luống cuống, nhưng bây giờ đối mặt với việc lạnh lùng tức giận của nha đầu , hắn thật không biết làm sao cho phải, nếu như có thể, hắn thật muốn thu hồi câu nói kia.
". . . . . . Ông đi xử lý chuyện đi, tôi về nhà." Tuyệt Mị cảm thấy không nên tiếp tục mất thời gian nói về vấn đề này, cô chỉ vì nhất thời không khống chế được tâm tình mà thôi, người đàn ông này luôn lộ ra những bộ mặt khác ẩn dấu sâu trong lòng cô.
"Vậy ta đưa con trở về ." lúc này thấy khuôn mặt nha đầu không rõ còn tức giận hay không, giọng nói bình thản giống như đang nói chuyện với người xa lạ, Lãnh Thiên Cuồng chỉ có thể bất đắc dĩ nói, vừa rồi vì chuyện cách điều chế bị trộm mà kinh sợ, hiện tại cũng chẳng còn quan trọng, nếu như không phải vẫn còn có một tia lý trí ở đây, hắn thật muốn dành thời gian một ngày với cô .
"Ám Lôi, trở về." Lãnh Thiên Cuồng hướng về phía tài xế phân phó nói.
Xe quay lại, trở về đường cũ.
"Ông không phải đi xử lý vấn đề?" Tuyệt Mị nhìn này hắn hình như không muốn rời đi nói.
"Lát rồi đi, trước đưa con trở về." Đối với hắn mà nói, không có gì quan trọng hơn cô.
Nghe hắn nói Tuyệt Mị cũng không nói gì thêm nữa, bên trong xe tức khắc an tĩnh lại.
Sau đó không lâu xe lại trở về biệt thự, Lãnh Thiên Cuồng xuống xe trước sau đó muốn ôm Tuyệt Mị đi xuống, lại tự mình mở cửa xe bên kia, hắn bất đắc dĩ vòng qua sườn xe, giằng co ôm Tuyệt Mị đi lên.
"Tiểu nha đầu đừng nóng giận, ta sẽ giải quyết xong vấn đề một cách nhanh chóng rồi trở về với con." trong lòng Lãnh Thiên Cuồng một chút cũng không muốn rời đi, nhưng chuyện thật sự là quá nghiêm trọng, hắn không thể bỏ mặc.
"Tôi không phải đứa bé, không cần ông bên cạnh." Tuyệt Mị có vẻ lạnh lùng nói ra.
"Đúng vậy nha, đứa bé sáu tuổi, con không cần ta bên cạnh, vậy ta cần con bên cạnh là được."Núi không phải là ta thì ta sẽ là núi, đổi cách nói lại cũng là một ý hay.
". . . . . ." quan sát kỹ sẽ thấy sự do dự trong ánh mắt của Tuyệt Mị một nhiều hơn , sau đó hơi có vẻ nặng nề nói: "Người tốt và người xấu là một ranh giới rất mơ hồ, không phải tất cả người xấu đều là người xấu, đối với hai người có sự khác nhau mà nói có sự vui vẻ không giống nhau, một người mang tội giết người, nhưng hắn cũng có thể là người chồng tốt với vợ, cha tốt của đứa con; một người là nhà từ thiện, nhưng có thể ở sau lưng trốn thuế, buôn lậu, tham ô, nhận hối lộ, không có người nào là hoàn toàn tốt, cũng sẽ không có người nào là hoàn toàn xấu, chỉ là, tôi cảm thấy tôi cũng cần nói cho ông biết một việc, đó là tôi không thích ma túy, hết sức không thích!"
Một phen làm cho người ta kinh ngạc khắc sâu đạo lý và lời giải thích đặc biệt này, lúc Lãnh Thiên Cuồng vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ, Tuyệt Mị dùng mánh khóe khiến Lãnh Thiên Cuồng giảm sức lực , khiến cho hắn buông lỏng tay, dễ dàng thoát khỏi ngực hắn đi thẳng tới biệt thự.
Không có ai có thể giam cầm tự do của cô, trừ khi cô nguyện ý, cô rất ít gởi gắm hi vọng với người khác, hiểu được quý trọng mới có được sự tin tưởng của cô ,chỉ là lần này, cô hi vọng người đàn ông này không làm cho cô thất vọng