Thiệu Tuấn thật bị động tác của Tăng Tĩnh Ngữ Hỏa hù sợ, vội vàng bắt tay người đang làm loạn, mặt nghiêm trang nói: "Trên lưng anh có vết sẹo rất khó coi." Anh đã từng soi gương xem qua, này vết sẹo chi chít chằng chịt, giống như những con sâu lớn đang bò trên lưng, có chút ghê tởm.
"Anh cũng không phải là em, nói không chừng em cảm thấy rất đẹp mắt thì sao?" Tăng Tĩnh Ngữ cưỡng từ đoạt lý, tay bị bắt nên sẽ dùng miệng đi cắn, không cởi được quần áo của anh thề không bỏ qua.
Thiệu Tuấn dứt khoát buông cô ra tay trực tiếp đem người siết thật chặt tại trong ngực, chưa từ bỏ ý định tiếp tục khuyên: "Anh không lừa em, thật là khó coi."
Tăng Tĩnh Ngữ phát tiết, cách lớp quần áo hung hăng cắn trên vai anh một cái, Thiệu Tuấn hết sức chịu đựng, cho đến khi cô nhả ra mới thử dò xét hỏi: "Đã bớt giận?"
Tăng Tĩnh Ngữ lắc đầu một cái nói: "Không có, trừ phi anh cho em xem."
Thiệu Tuấn thái độ rất kiên quyết nói: "Không thể."
Đôi mày thanh tú của Tăng Tĩnh Ngữ nhíu chặt, lời nói ra mà không làm cho người ta kinh ngạc thì chết cũng không ngừng mà nói: "Chẳng lẽ tương lai chúng ta lên giường anh cũng không cởi quần áo?"
Thiệu Tuấn: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Thân thể cứng đờ, quay mặt qua chỗ khác không muốn nhìn cô.
Tăng Tĩnh Ngữ cười cười, "Cho nên, đến lúc đó vẫn không thể không cởi cho em xem, chuyện sớm hay muộn, anh rối rắm Pi a." (tiếng khinh bỉ trong trong TQ)
Thiệu Tuấn hơi thả lỏng tay siết chặt lấy cô, Tăng Tĩnh Ngữ nhanh rèn sắt khi còn nóng, "Anh hãy yên tâm đi, em từ trước đến giờ gan lớn, không sợ."
Cũng không đợi câu trả lời của anh, Tăng Tĩnh Ngữ lập tức tránh thoát giam cầm của anh, tự động cởi bỏ đồng phục tác chiến cùng huấn luyện của anh, da tay của anh rất tốt, màu da lúa mì khỏe mạnh dưới ánh mặt trời chiếu xuống phản xạ tạo ra ánh sáng bạch, Tăng Tĩnh Ngữ như một tên trộm, trộm lấy quần áo Thiệu Tuấn, thấy anh không có ý tứ phản kháng trong nháy mắt sắc tâm nổi lên, giơ tay lên trực tiếp sờ soạng đi lên, Thiệu Tuấn bất thình lình run rẩy, Tăng Tĩnh Ngữ cúi đầu cười trộm, đùa dai di chuyển tay đến bóp diểm nho nho trước ngực anh .
"Hừ. . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Thiệu Tuấn nhạy cảm hừ ra tiếng , vội vàng bắt được tay của cô cảnh cáo nói: "Em đừng sờ loạn."
Tăng Tĩnh Ngữ đặc biệt nghe lời gật đầu, "Anh buông em ra, bảo đảm không sờ soạng lung tung."
Thiệu Tuấn trong lòng vẫn còn sợ hãi buông tay cô ra, Tăng Tĩnh Ngữ mặt nghiêm chỉnh di động qua lại, như con chim nhỏ nép sát vào trong ngực Thiệu Tuấn, đầu dựa vào bờ vai của anh, giơ tay lên thử góc độ một chút, nhưng luôn là đến chỉ có thể nhìn nửa gương mặt Thiệu Tuấn , cuối cùng cô có chút tiết khí đưa di động cho Thiệu Tuấn, ỉu xìu mà nói: "Anh tới chụp thôi."
Thiệu Tuấn giơ tay lên thử một chút góc độ, rất nhanh sẽ"Rắc rắc" một tiếng." Ngay sau đó đẩy Tăng Tĩnh Ngữ một cái nói: "Hiện tại anh có thể mặc quần áo vào."
Tăng Tĩnh Ngữ nghiêng đầu tại trên mặt hắn hôn một cái, "Chưa dược, chụp mấy tấm nữa." Sau đó đứng lên đưa tay đi kéo anh, Thiệu Tuấn tránh tay của cô ra, cẩn thận đứng dậy tận lực không để cho cô nhìn thấy lưng của mình, hai người đưa lưng về phía biển hoa, Thiệu Tuấn phối hợp động tác của cô ôm cô, hoặc là thân mật dán mặt vào của cô, chỉ là vẻ mặt trước sau như một, nghiêm túc, giống như người khác thiếu anh mấy triệu.
Tăng Tĩnh Ngữ đem hình đưa cho anh nhìn, có chút ghét bỏ mà nói: "Làm sao anh đều không có cười." Sau đó thừa dịp anh không để ý chạy đến sau lưng của anh, Thiệu Tuấn nhanh chóng xoay người, nhưng vẫn là không mau hơn ánh mắt của Tăng Tĩnh Ngữ.
Thiệu Tuấn nắm chặt điện thoại di động trong tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, thân thể cứng ngắc sắc mặt đen thui, thật ra thì anh đối với Tăng Tĩnh Ngữ cho tới bây giờ đều chưa từng tự tin, cô luôn nói là "Em phát hiện anh mạnh khỏe đẹp trai nha, em cảm thấy được anh so với anh ta đẹp trai hơn."
Nghe nhiều anh tự nhiên nhưng mà cảm thấy, Tăng Tĩnh Ngữ bởi vì anh lớn lên đẹp trai nên mới thích anh, cho nên anh sợ Tăng Tĩnh Ngữ nhìn đến anh một mặt xấu xí, anh sợ Tăng Tĩnh Ngữ thấy được sẽ sợ hãi hoặc là ánh mắt chán ghét.
Tăng Tĩnh Ngữ bị bộ dáng phẫn nộ của anh hù sợ, gian nan nuốt nước miếng một cái không dám nói chuyện, thật ra thì cái nhìn kia thật cô thật sự bị sợ, tất cả vết sẹo lớn nhỏ kia chi chít chằng chịt nhét chung một chỗ, giống như từng những con sâu lớn nằm rạp ở trên lưng, còn có một vết sẹo chừng mười cm, giống như con rết từ phần lưng quanh co xuống phía dưới, cho đến bị quần che kín cũng không thấy tung tích nữa, cũng không phải rất kinh khủng, chủ yếu là cảm thấy buồn nôn.
Không khí đột nhiên có chút xấu hổ, Thiệu Tuấn tuyệt vọng nhắm mắt lại xoay người rời đi, không bao giờ cố kỵ sẹo trên lưng có bị cô xem hay không nữa, Tăng Tĩnh Ngữ đột nhiên phản ứng điên cuồng đuổi theo, đi từ phía sau lưng ôm anh thật chặt, cô nhìn thấy trên mặt anh bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng, cô căn bản không có ý tứ ghét bỏ, mới vừa rồi một cái chớp mắt chỉ là phản xạ có điều kiện mà thôi, nhưng cô lại hậu tri hậu giác làm thương tổn anh.
"Em buông ra." Thiệu Tuấn giọng nói lạnh như băng.
"Không buông, chết cũng không buông." mặt của Tăng Tĩnh Ngữ gắt gao dán lên lưng hiện đầy vết thương của anh, vô cùng kiên định mà nói: "Em không có sợ hãi, thật, em không có chút nào sợ."
Thiệu Tuấn hít sâu một hơi, trong lòng như có kim nhẹ nhàng đâm vào, vừa đau vừa thương. Anh yêu Tăng Tĩnh Ngữ, bất luận Phú Quý nghèo khó, bất luận bệnh tật khổ sở cũng không thể thay đổi anh yêu, nhưng đồng dạng, anh nghĩ muốn hồi báo tình yêu của Tăng Tĩnh Ngữ dành cho anh, không phải nông cạn chỉ chú trọng bề ngoài, mà là dù anh trọng thương tàn tật, mặt mũi đã bị hủy cũng không chia không tách, khắc cốt ghi tâm mà yêu. Nhưng Tăng Tĩnh Ngữ mới vừa trầm mặc làm anh bừng tỉnh, thật ra thì, cô là để ý, cô là sợ.
Cô đáp ứng làm bạn gái người khác nhưng không tới một tuần lễ liền nói lên chia tay, nguyên nhân là cô không có cảm giác, cô yêu thích trai đẹp, bởi vì trai đẹp tương đối đẹp mắt, anh không dám tưởng tượng nếu là ngày nào đó cô chán ghét mặt của anh, cảm thấy anh tuyệt không đẹp trai thì phải làm thế nào.
Thiệu Tuấn đột nhiên cảm thấy rất vô lực.
"Tĩnh Ngữ, em yêu thích anh cái gì?" Thiệu Tuấn vẫn là nhịn không được hỏi.
Tăng Tĩnh Ngữ ngẩn người, thích anh cái gì? Cái vấn đề này dường như cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ tới. Tăng Tĩnh Ngữ ngẩn người, thích anh cái gì? Cái vấn đề này dường như cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ tới.
Thật chẳng lẽ chỉ là bởi vì anh lớn lên đẹp trai?
Phi phi phi! ! ! Cô mới không có nông cạn thế này.
Lại nghĩ, cuối cùng cô rất thành thực mà nói: "Em không thích anh đi xem mắt, không thích anh nhận điện thoại của cô gái khác, không thích anh cô gái khác xem ngoại trừ em, anh nói đây coi là ghen sao?"
Thiệu Tuấn có chút dở khóc dở cười, dạng này tính sao? Thật ra thì anh cũng không biết, chỉ là đáp án này so nói thích anh đẹp trai còn là tốt hơn rất nhiều.
"Không tức giận?" Tăng Tĩnh Ngữ thấy Thiệu Tuấn không nói, ngượng ngùng nhón chân lên, ngước đầu tiến tới bên lỗ tai anh thổi khí nói: "Thật ra thì em thích nhất là đùa giỡn anh."
Thiệu Tuấn im lặng nhìn trời, anh đột nhiên phát hiện anh tìm không phải bạn gái, hoàn toàn là nữ lưu manh, từ tư tưởng đến hành động, tuyệt đối là Nữ Lưu Manh, bởi vì trước khi anh mặc quần áo Tăng Tĩnh Ngữ mặt dày mày dạn khi sờ soạng trên ngực anh một cái.
Anh nghĩ, may nhờ anh định lực cao không có sờ sờ lại cô, nếu là đổi thành người khác, đoán chừng đã sớm đem cô ăn, liền cặn bã đều không còn. Đừng tưởng rằng anh không nói lời nào sẽ không phản ứng, nếu lại mò xuống, vậy coi như nói không chính xác rồi.
Mà Tăng Tĩnh Ngữ thì ngược lại, cô nghĩ, lấy một chút lợi ích trước, tương lai tới cô về đây làm việc, nhất định phải đem anh gặm nhắm, liền cặn bã đều không còn, cuối cùng vẫn còn rất vô sỉ tưởng tượng tình cảnh Thiệu Tuấn bị cô đè xuống giường hô to không cần.
Tăng Tĩnh Ngữ đi, Thiệu Tuấn cũng không có tới đưa cô.
Cô đi trước một ngày, trong ánh vàng rực rỡ của biển hoa hoa hướng dương, Thiệu Tuấn cái gì cũng chưa nói, chỉ rất là thâm tình hôn cô.
Cô nghĩ, thật ra thì anh không có chút nào khó chịu, chỉ là bên ngoài quá nghiêm túc, lạnh lùng mà thôi, hôn tới bản thân hả hê ý loạn tình mê.
Ngày tựu trường tới rất nhanh, lại gặp được hai chị em tốt Trầm Ngôn cùng Trịnh Hòa Ninh.
Tăng Tĩnh Ngữ hưng phấn cầm chụp ảnh chung cô và Thiệu Tuấn ra ngoài khoe khoang.
Trong hình, Thiệu Tuấn cởi trần ôm cô, cô đùa dai tới gần phía trước tại trên mặt hắn hôn một cái.
Trịnh Hòa Ninh nói: "Cậu nha, hoàn toàn chính là hạng nhất manh, cường hôn vẫn không tính là gì, cần phải đem người ta cho lột sạch mới cam tâm."
Tăng Tĩnh Ngữ hả hê cười cười, "Tớ lại không phải là cậu, gấp cái gì."
Trịnh Hòa Ninh bộ dáng gạt đi nước mắt, kêu rên nói: "Ta thương cảm cho Thiệu Tuấn, trinh tiết anh ta cứ như vậy mà bị lưu manh cướp đi."
"Huấn luyện viên Thiệu thế nào?" Lý Ngọc từ thư viện trở lại, nghe được có người nói về huấn luyện viên Thiệu không nhịn được hỏi một câu.
Trầm Ngôn dịu dàng cười cười, sau đó đem điện thoại Tăng Tĩnh Ngữ đưa cho cô, lúc này trên màn ảnh hiện lên là ảnh chụp tiếp theo, Tăng Tĩnh Ngữ nắm cả cổ của Thiệu Tuấn, cười như ánh nắng mặt trời rực rỡ, Thiệu Tuấn hôn gò má Tăng Tĩnh Ngữ, có thể từ hình dáng rõ ràng phân biệt ra được anh là ai.
Lý Ngọc tự cảm thấy mình bị đóng băng, thân thể cứng ngắc, tứ chi rét run, hô hấp chợt lỡ mất một nhịp.
Mặc dù ở trong một ký túc xá, nhưng cô lại cùng ba người khác không có chút nào thân thiết, trừ tiếp xúc cần thiết, những thời điểm khác đều là độc lai độc vãng. Cô hoàn toàn không tin tưởng Thiệu Tuấn sẽ cùng Tăng Tĩnh Ngữ ở chung một chỗ, bọn họ không phải đối đầu nhau sao? Thiệu Tuấn, huấn luyện viên không phải rất ghét Tăng Tĩnh Ngữ sao?
Cô chỉ cảm thấy trong đầu loạn như muốn nổ tung, lúc cô nhập ngũ liền thích Thiệu Tuấn, chỉ là tính tình quá mức hàm súc kín kẽ, chưa bao giờ hướng Thiệu Tuấn biểu đạt qua. Cô giận dữ nghĩ Tăng Tĩnh Ngữ tại sao, dựa vào cái gì, liền Tăng Tĩnh Ngữ thành tích, nếu là không có cha là quân trưởng ở thành phố X thì cửa trường cũng vào không được.
"Như thế nào, rất xứng đôi phải không?." Tăng Tĩnh Ngữ đi tới sau lưng Lý Ngọc, đẩy cánh tay của cô một cái nói.
Lý Ngọc chợt phản ảnh tới đây, mất thăng bằng, điện thoại di động rơi xuống đất, "Ai nha, thật xin lỗi thật xin lỗi, tớ xem đến ngây dại." Cô liên tục không ngừng nói xin lỗi, khom lưng nhặt điện thoại di động lên.
"Tớ đền cho cậu cái khác. Nhìn màn ảnh điện thoại màu đen, Lý Ngọc xin lỗi nói.
Tăng Tĩnh Ngữ nhận lấy điện thoại di động, hào phóng cười cười, "Cậu đừng kích động, không có chuyện gì không có chuyện gì."
Bên trên Trầm Ngôn cùng Trịnh Hòa Ninh cũng đi theo nói không có việc gì, Lý Ngọc không nhịn được lại nói một câu: "Thật ngượng ngùng."
Tăng Tĩnh Ngữ đưa điện thoại di động vào trong túi, vỗ vỗ bả vai Lý Ngọc nói: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều, không phải chỉ là một cái điện thoại di động ư, thật không có việc gì."
Chủ nhật, Tăng Tĩnh Ngữ đi tiệm sửa điện thoại di động, vừa lúc ở cửa trường học đụng phải cô Tô.
Cô tăng nhanh bước chân đi theo phía trước, rất vô sỉ đắp bả vai cô Tô nói: "Sao lại trùng hợp vậy."
Tô Đạo ghét bỏ đẩy móng vuốt cô ra, vươn tay ra nhàn nhạt nói: "100 đồng."
Tăng Tĩnh Ngữ hào phóng cầm tay của cô, "Cô xem hai chúng ta tốt tình cảm như vậy , tại sao có thể muốn tiền đây?"
Tô Đạo liếc cô một cái, "Huynh đệ ruột sổ sách còn phải rõ ràng nữa chứ? Quay lại nếu em nhất định không trả cho cô, cô sẽ đem em bán đi."
Tăng Tĩnh Ngữ không ngừng gật đầu đồng ý, ngân phiếu khống ai không biết mở !
Cô nguyên tưởng rằng Tô Đạo cũng chỉ là nói đùa một chút , ai có thể nghĩ, cuối cùng cô thật bị bán đi, chỉ thấy trước mắt Tô Mặc nhìn thấy cô hai mắt tỏa ánh sáng, không nói hai lời đem cô kéo đến trước mặt người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, mặt không đỏ tim không đập mà nói: "Mẹ, đây là bạn gái của con."