Nghe được lời này Tăng Tĩnh Ngữ rất hưởng thụ, mặc dù lời nói Thiệu Tuấn bình thường chỉ có thể theo từ mặt chữ hiểu ý tứ, nhưng cô không nhịn được đem những lời này suy rộng ra, có một loại cảm giác vô luận cô phạm lỗi gì Thiệu Tuấn cũng sẽ bao dung . Cô tâm tình thật tốt, sung sướng nhảy đi.
Trong phòng bếp, cô giúp việc đang đứng bên cạnh bếp gas nấu thức ăn, Tăng Tĩnh Ngữ đi lên phía trước nhìn trong nồi mấy lần, thịt hợp với tỏi, sắc thái cũng rõ nét, cả phòng bếp cũng tràn đầy hương vị. Cô hơi tham ăn trực tiếp đem tay hướng trong nồi với tới, nghĩ bóc một miếng nếm thử một chút, cô giúp việc thấy động tác cô vội vàng đem nồi từ trên lửa lấy ra, trong miệng kích động nói qua: "Coi chừng nóng, con nên cầm chiếc đũa ."
Tăng Tĩnh Ngữ ngượng ngùng thu tay lại, nói sang chuyện khác: "Không phải dì nói muốn nấu cơm sao? Sao con lại không thấy?"
Cô giúp việc đem nồi để lại lên bếp gas, tiếp tục công việc đang dang dở, rồi sau đó mới trả lời Tĩnh Ngữ: "Lúc nãy cô chợt nhớ là, trong nhà chỉ có một cái nồi cơm điện, cho nên phải ăn xong rồi mới có thể tiếp tục nấu."
"Vậy coi như xong." giọng Tăng Tĩnh Ngữ có hơi không tốt nói. Cô rất không thích hai chữ "Trong nhà" trong miệng dì giúp việc, nghe giống như dì cũng là người trong nhà này. Nếu là người năm sáu chục tuổi cô sẽ không có ý kiến, nhưng mấu chốt là dì giúp việc này không chỉ có trẻ tuổi, dáng dấp cũng mi thanh mục tú, cô cảm giác người này đối với ba cô có ý đồ bất chính, vọng tưởng làm mẹ ghẻ của cô.
Có lúc liền chính cô cũng rất mâu thuẫn, rõ ràng rất hận mẹ cô, tuy nhiên nó lại trăm phương ngàn kế ngăn cản ba cô tìm mùa xuân thứ hai, giống như chỉ sợ khi mẹ cô trở về ba của cô đã cưới người khác , nhưng cô lại không muốn thừa nhận, cho nên lúc này cô đều sẽ nói cho mình, tất cả mẹ ghẻ đều là ác độc, tựa như công chúa Bạch Tuyết và hoàng hậu, cô phá hư mùa xuân thứ hai của cha cô, hoàn toàn là vì gia đình hài hòa cùng ổn định, cùng cái cô gọi nữ nhân không có nửa xu quan hệ là mẹ.
Lúc Tăng Tĩnh Ngữ từ phòng bếp đi ra Tăng Trường Quân cùng Thiệu Tuấn đã tán gẫu xong rồi, đề tài từ quân hiệu đến bộ đội, từ kỹ năng quân sự hàn huyên tới thiết bị quân sự Hiện Đại Hóa, hai người giống như có chuyện nói mãi không hết , hơn nữa Thiệu Tuấn vẫn là một người rất có lý tưởng, đối với chuyện gì đều có thể giải thích, không khỏi làm đồng chí quân trưởng nhìn với cặp mắt khác xa, kết quả là hai người càng trò chuyện thân thiện .
"Con nói, hai người sao lại có thể bỏ mặt con như thế? Thật là quá đáng." Tăng Tĩnh Ngữ oán khí mười phần chen vào nói.
"Hả?" Tăng Trường Quân nói chuyện quá chú tâm, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.
Tăng Tĩnh Ngữ thấy mặt ba cô dáng vẻ mờ mịt, rất kiên nhẫn giải thích nói: "Ba lôi kéo Thiệu Tuấn nói chuyện, con ghen."
Cô, lời nói này quá căng thẳng, cho tới khi đồng chí quân trưởng hiểu ra đột nhiên có cảm giác áy náy, sao ông lại có đứa con gái ăn nói không biêt xấu hổ như vậy, nói thẳng ra là Tĩnh Ngữ bị ông làm hư rồi, không dạy con là lỗi do ông....
Tăng Tĩnh Ngữ xem thường, ở một bên thêm dầu thêm mỡ nói: "Ba, ba sai lầm rồi, là lo gene của ba không tốt nên con mới như vậy."
Mấy người họ lại trêu ghẹo một phen, cho đến khi dì giúp việc gọi ăn cơm mới kết thúc.
Dì giúp việc dọn xong bát đũa sau lại trở về phòng bếp thu dọn đồ đạc, Thiệu Tuấn cũng không biết đây chẳng qua là người giúp việc của Tăng gia, anh rất là lễ phép nói: "Bác gái, bác ăn cơm xong rồi hãy dọn dẹp."
Dì giúp việc đột nhiên lặng rồi một giây, lại làm bộ không nghe thấy dường như tiếp tục dọn dẹp bồn rửa. Tăng Tĩnh Ngữ cùng Tăng Trường Quân nghe cũng là cả kinh, chỉ là Tăng Trường Quân rất nhanh sẽ phản ứng, theo lời Thiệu Tuấn nói với dì giúp việc trong phòng bếp: "Cô cũng đừng làm nữa, tới đây cùng nhau ăn đi."
Dì giúp việc nghe vậy có chút thấp thỏm, bà mỗi lần đều là làm xong cơm, dọn dẹp xong bồn rửa liền chạy lấy người , này muốn cùng thủ trưởng ngồi cùng cô ăn cơm, vẫn là đại cô nương lên kiệu lần đầu a, cô rất muốn cự tuyệt, nhưng Tăng Trường Quân giống như xem thấu cô , lên giọng lại tăng thêm một câu: "Ăn một bữa cơm mà thôi, không có gì phải khẩn trương."
Thiệu Tuấn đối với tình trạng hiện tại có chút không hiểu, nhưng cũng không có rõ ràng biểu hiện ra. Cô giúp việc rất nhanh ngồi xuống, Tăng Tĩnh Ngữ đẩy Thiệu Tuấn cánh tay giới thiệu nói: "Thiệu Tuấn, đây là cô Trương, cô giúp việc nhà em, cô giúp việc, đây là bạn trai con, Thiệu Tuấn."
Trương Tuệ hướng Thiệu Tuấn gật đầu ý chào, coi như là chào hỏi, Thiệu Tuấn ngay sau đó cũng lễ phép kêu một tiếng cô giúp việc mạnh khỏe, Tăng Tĩnh Ngữ bởi vì này hai câu của ba cô trong lòng có chút rất ấm ức, một bữa cơm chưa nói qua mấy câu, còn có Trương Tuệ, cái cô giúp việc dáng dấp mi thanh mục tú đó, cũng vẫn không nói chuyện, chỉ có Tăng Trường Quân cùng Thiệu Tuấn thỉnh thoảng nói lên đôi câu, thật cũng không quá mức lúng túng, khó xử.
Sau khi ăn xong, cô giúp việc đi phòng bếp rửa chén đũa, Tăng Trường Quân lôi kéo Thiệu Tuấn chơi cờ tướng, còn chưa kịp đánh cờ, điện thoại di động Tăng Trường Quân vang lên, nói là Vương Chính ủy tìm anh có chút việc, vừa đúng lúc này cô giúp việc làm xong công việc phải về nhà.
Tăng Trường Quân thấy Trương Tuệ thu thập xong đồ chuẩn bị ra cửa, thuận miệng hỏi một câu: "Ở đâu?"
Trương Tuệ rất nhanh nói một chỗ địa chỉ.
Tăng Trường Quân lập tức nói: "Vừa đúng thuận đường, tôi đưa cô đoạn đường."
Trong nhà chỉ còn lại Thiệu Tuấn cùng Tăng Tĩnh Ngữ, Tăng Tĩnh Ngữ rất hưng phấn mang theo Thiệu Tuấn thăm quan nhà cô một lượt, lầu dưới, phòng bếp, phòng ăn, phòng khách, còn có hai gian phòng khách, trên lầu có hai gian phòng ngủ cùng một gian thư phòng, nhà cô thiết kế theo phong cách cổ, vô luận là gia cụ hay là dùng cụ, ngay cả tranh treo trên tường cảm giác lịch sử cực mạnh, tranh thuỷ mặc Sơn Hà.
Thiệu Tuấn đi theo sau lưng Tăng Tĩnh Ngữ rất cẩn thận đem Tăng gia quan sát một lần, anh mới biết cuộc sống mình và Tăng Tĩnh Ngữ là có bao nhiêu chênh lệch, anh không khỏi nhớ tới Tăng Trường Quân mới vừa rồi nói với anh , không nhịn được liền hỏi Tằng Tĩnh : "Nếu như mà em vĩnh viễn đều không được cuộc sống tốt như vậy , em sẽ hối hận sao?"
"Cắt ~~~" Tăng Tĩnh Ngữ cho Thiệu Tuấn một cái xem thường, mặt không giải thích được nói: "Có tật xấu, có thời gian nghĩ cái này còn không bằng nhiều để cho em đùa giỡn một chút." Nói xong cũng không đợi Thiệu Tuấn phản ứng, trực tiếp ôm lấy của cổ Thiệu Tuấn hôn lên.
Nghe được lời này Tăng Tĩnh Ngữ rất hưởng thụ, mặc dù lời nói Thiệu Tuấn bình thường chỉ có thể theo từ mặt chữ hiểu ý tứ, nhưng cô không nhịn được đem những lời này suy rộng ra, có một loại cảm giác vô luận cô phạm lỗi gì Thiệu Tuấn cũng sẽ bao dung . Cô tâm tình thật tốt, sung sướng nhảy đi.
Trong phòng bếp, cô giúp việc đang đứng bên cạnh bếp gas nấu thức ăn, Tăng Tĩnh Ngữ đi lên phía trước nhìn trong nồi mấy lần, thịt hợp với tỏi, sắc thái cũng rõ nét, cả phòng bếp cũng tràn đầy hương vị. Cô hơi tham ăn trực tiếp đem tay hướng trong nồi với tới, nghĩ bóc một miếng nếm thử một chút, cô giúp việc thấy động tác cô vội vàng đem nồi từ trên lửa lấy ra, trong miệng kích động nói qua: "Coi chừng nóng, con nên cầm chiếc đũa ."
Tăng Tĩnh Ngữ ngượng ngùng thu tay lại, nói sang chuyện khác: "Không phải dì nói muốn nấu cơm sao? Sao con lại không thấy?"
Cô giúp việc đem nồi để lại lên bếp gas, tiếp tục công việc đang dang dở, rồi sau đó mới trả lời Tĩnh Ngữ: "Lúc nãy cô chợt nhớ là, trong nhà chỉ có một cái nồi cơm điện, cho nên phải ăn xong rồi mới có thể tiếp tục nấu."
"Vậy coi như xong." giọng Tăng Tĩnh Ngữ có hơi không tốt nói. Cô rất không thích hai chữ "Trong nhà" trong miệng dì giúp việc, nghe giống như dì cũng là người trong nhà này. Nếu là người năm sáu chục tuổi cô sẽ không có ý kiến, nhưng mấu chốt là dì giúp việc này không chỉ có trẻ tuổi, dáng dấp cũng mi thanh mục tú, cô cảm giác người này đối với ba cô có ý đồ bất chính, vọng tưởng làm mẹ ghẻ của cô.
Có lúc liền chính cô cũng rất mâu thuẫn, rõ ràng rất hận mẹ cô, tuy nhiên nó lại trăm phương ngàn kế ngăn cản ba cô tìm mùa xuân thứ hai, giống như chỉ sợ khi mẹ cô trở về ba của cô đã cưới người khác , nhưng cô lại không muốn thừa nhận, cho nên lúc này cô đều sẽ nói cho mình, tất cả mẹ ghẻ đều là ác độc, tựa như công chúa Bạch Tuyết và hoàng hậu, cô phá hư mùa xuân thứ hai của cha cô, hoàn toàn là vì gia đình hài hòa cùng ổn định, cùng cái cô gọi nữ nhân không có nửa xu quan hệ là mẹ.
Lúc Tăng Tĩnh Ngữ từ phòng bếp đi ra Tăng Trường Quân cùng Thiệu Tuấn đã tán gẫu xong rồi, đề tài từ quân hiệu đến bộ đội, từ kỹ năng quân sự hàn huyên tới thiết bị quân sự Hiện Đại Hóa, hai người giống như có chuyện nói mãi không hết , hơn nữa Thiệu Tuấn vẫn là một người rất có lý tưởng, đối với chuyện gì đều có thể giải thích, không khỏi làm đồng chí quân trưởng nhìn với cặp mắt khác xa, kết quả là hai người càng trò chuyện thân thiện .
"Con nói, hai người sao lại có thể bỏ mặt con như thế? Thật là quá đáng." Tăng Tĩnh Ngữ oán khí mười phần chen vào nói.
"Hả?" Tăng Trường Quân nói chuyện quá chú tâm, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.
Tăng Tĩnh Ngữ thấy mặt ba cô dáng vẻ mờ mịt, rất kiên nhẫn giải thích nói: "Ba lôi kéo Thiệu Tuấn nói chuyện, con ghen."
Cô, lời nói này quá căng thẳng, cho tới khi đồng chí quân trưởng hiểu ra đột nhiên có cảm giác áy náy, sao ông lại có đứa con gái ăn nói không biêt xấu hổ như vậy, nói thẳng ra là Tĩnh Ngữ bị ông làm hư rồi, không dạy con là lỗi do ông....
Tăng Tĩnh Ngữ xem thường, ở một bên thêm dầu thêm mỡ nói: "Ba, ba sai lầm rồi, là lo gene của ba không tốt nên con mới như vậy."
Mấy người họ lại trêu ghẹo một phen, cho đến khi dì giúp việc gọi ăn cơm mới kết thúc.
Dì giúp việc dọn xong bát đũa sau lại trở về phòng bếp thu dọn đồ đạc, Thiệu Tuấn cũng không biết đây chẳng qua là người giúp việc của Tăng gia, anh rất là lễ phép nói: "Bác gái, bác ăn cơm xong rồi hãy dọn dẹp."
Dì giúp việc đột nhiên lặng rồi một giây, lại làm bộ không nghe thấy dường như tiếp tục dọn dẹp bồn rửa. Tăng Tĩnh Ngữ cùng Tăng Trường Quân nghe cũng là cả kinh, chỉ là Tăng Trường Quân rất nhanh sẽ phản ứng, theo lời Thiệu Tuấn nói với dì giúp việc trong phòng bếp: "Cô cũng đừng làm nữa, tới đây cùng nhau ăn đi."
Dì giúp việc nghe vậy có chút thấp thỏm, bà mỗi lần đều là làm xong cơm, dọn dẹp xong bồn rửa liền chạy lấy người , này muốn cùng thủ trưởng ngồi cùng cô ăn cơm, vẫn là đại cô nương lên kiệu lần đầu a, cô rất muốn cự tuyệt, nhưng Tăng Trường Quân giống như xem thấu cô , lên giọng lại tăng thêm một câu: "Ăn một bữa cơm mà thôi, không có gì phải khẩn trương."
Thiệu Tuấn đối với tình trạng hiện tại có chút không hiểu, nhưng cũng không có rõ ràng biểu hiện ra. Cô giúp việc rất nhanh ngồi xuống, Tăng Tĩnh Ngữ đẩy Thiệu Tuấn cánh tay giới thiệu nói: "Thiệu Tuấn, đây là cô Trương, cô giúp việc nhà em, cô giúp việc, đây là bạn trai con, Thiệu Tuấn."
Trương Tuệ hướng Thiệu Tuấn gật đầu ý chào, coi như là chào hỏi, Thiệu Tuấn ngay sau đó cũng lễ phép kêu một tiếng cô giúp việc mạnh khỏe, Tăng Tĩnh Ngữ bởi vì này hai câu của ba cô trong lòng có chút rất ấm ức, một bữa cơm chưa nói qua mấy câu, còn có Trương Tuệ, cái cô giúp việc dáng dấp mi thanh mục tú đó, cũng vẫn không nói chuyện, chỉ có Tăng Trường Quân cùng Thiệu Tuấn thỉnh thoảng nói lên đôi câu, thật cũng không quá mức lúng túng, khó xử.
Sau khi ăn xong, cô giúp việc đi phòng bếp rửa chén đũa, Tăng Trường Quân lôi kéo Thiệu Tuấn chơi cờ tướng, còn chưa kịp đánh cờ, điện thoại di động Tăng Trường Quân vang lên, nói là Vương Chính ủy tìm anh có chút việc, vừa đúng lúc này cô giúp việc làm xong công việc phải về nhà.
Tăng Trường Quân thấy Trương Tuệ thu thập xong đồ chuẩn bị ra cửa, thuận miệng hỏi một câu: "Ở đâu?"
Trương Tuệ rất nhanh nói một chỗ địa chỉ.
Tăng Trường Quân lập tức nói: "Vừa đúng thuận đường, tôi đưa cô đoạn đường."
Trong nhà chỉ còn lại Thiệu Tuấn cùng Tăng Tĩnh Ngữ, Tăng Tĩnh Ngữ rất hưng phấn mang theo Thiệu Tuấn thăm quan nhà cô một lượt, lầu dưới, phòng bếp, phòng ăn, phòng khách, còn có hai gian phòng khách, trên lầu có hai gian phòng ngủ cùng một gian thư phòng, nhà cô thiết kế theo phong cách cổ, vô luận là gia cụ hay là dùng cụ, ngay cả tranh treo trên tường cảm giác lịch sử cực mạnh, tranh thuỷ mặc Sơn Hà.
Thiệu Tuấn đi theo sau lưng Tăng Tĩnh Ngữ rất cẩn thận đem Tăng gia quan sát một lần, anh mới biết cuộc sống mình và Tăng Tĩnh Ngữ là có bao nhiêu chênh lệch, anh không khỏi nhớ tới Tăng Trường Quân mới vừa rồi nói với anh , không nhịn được liền hỏi Tằng Tĩnh : "Nếu như mà em vĩnh viễn đều không được cuộc sống tốt như vậy , em sẽ hối hận sao?"
"Cắt ~~~" Tăng Tĩnh Ngữ cho Thiệu Tuấn một cái xem thường, mặt không giải thích được nói: "Có tật xấu, có thời gian nghĩ cái này còn không bằng nhiều để cho em đùa giỡn một chút." Nói xong cũng không đợi Thiệu Tuấn phản ứng, trực tiếp ôm lấy của cổ Thiệu Tuấn hôn lên.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nghe được lời này Tăng Tĩnh Ngữ rất hưởng thụ, mặc dù lời nói Thiệu Tuấn bình thường chỉ có thể theo từ mặt chữ hiểu ý tứ, nhưng cô không nhịn được đem những lời này suy rộng ra, có một loại cảm giác vô luận cô phạm lỗi gì Thiệu Tuấn cũng sẽ bao dung . Cô tâm tình thật tốt, sung sướng nhảy đi.
Trong phòng bếp, cô giúp việc đang đứng bên cạnh bếp gas nấu thức ăn, Tăng Tĩnh Ngữ đi lên phía trước nhìn trong nồi mấy lần, thịt hợp với tỏi, sắc thái cũng rõ nét, cả phòng bếp cũng tràn đầy hương vị. Cô hơi tham ăn trực tiếp đem tay hướng trong nồi với tới, nghĩ bóc một miếng nếm thử một chút, cô giúp việc thấy động tác cô vội vàng đem nồi từ trên lửa lấy ra, trong miệng kích động nói qua: "Coi chừng nóng, con nên cầm chiếc đũa ."
Tăng Tĩnh Ngữ ngượng ngùng thu tay lại, nói sang chuyện khác: "Không phải dì nói muốn nấu cơm sao? Sao con lại không thấy?"
Cô giúp việc đem nồi để lại lên bếp gas, tiếp tục công việc đang dang dở, rồi sau đó mới trả lời Tĩnh Ngữ: "Lúc nãy cô chợt nhớ là, trong nhà chỉ có một cái nồi cơm điện, cho nên phải ăn xong rồi mới có thể tiếp tục nấu."
"Vậy coi như xong." giọng Tăng Tĩnh Ngữ có hơi không tốt nói. Cô rất không thích hai chữ "Trong nhà" trong miệng dì giúp việc, nghe giống như dì cũng là người trong nhà này. Nếu là người năm sáu chục tuổi cô sẽ không có ý kiến, nhưng mấu chốt là dì giúp việc này không chỉ có trẻ tuổi, dáng dấp cũng mi thanh mục tú, cô cảm giác người này đối với ba cô có ý đồ bất chính, vọng tưởng làm mẹ ghẻ của cô.
Có lúc liền chính cô cũng rất mâu thuẫn, rõ ràng rất hận mẹ cô, tuy nhiên nó lại trăm phương ngàn kế ngăn cản ba cô tìm mùa xuân thứ hai, giống như chỉ sợ khi mẹ cô trở về ba của cô đã cưới người khác , nhưng cô lại không muốn thừa nhận, cho nên lúc này cô đều sẽ nói cho mình, tất cả mẹ ghẻ đều là ác độc, tựa như công chúa Bạch Tuyết và hoàng hậu, cô phá hư mùa xuân thứ hai của cha cô, hoàn toàn là vì gia đình hài hòa cùng ổn định, cùng cái cô gọi nữ nhân không có nửa xu quan hệ là mẹ.
Lúc Tăng Tĩnh Ngữ từ phòng bếp đi ra Tăng Trường Quân cùng Thiệu Tuấn đã tán gẫu xong rồi, đề tài từ quân hiệu đến bộ đội, từ kỹ năng quân sự hàn huyên tới thiết bị quân sự Hiện Đại Hóa, hai người giống như có chuyện nói mãi không hết , hơn nữa Thiệu Tuấn vẫn là một người rất có lý tưởng, đối với chuyện gì đều có thể giải thích, không khỏi làm đồng chí quân trưởng nhìn với cặp mắt khác xa, kết quả là hai người càng trò chuyện thân thiện .
"Con nói, hai người sao lại có thể bỏ mặt con như thế? Thật là quá đáng." Tăng Tĩnh Ngữ oán khí mười phần chen vào nói.
"Hả?" Tăng Trường Quân nói chuyện quá chú tâm, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.
Tăng Tĩnh Ngữ thấy mặt ba cô dáng vẻ mờ mịt, rất kiên nhẫn giải thích nói: "Ba lôi kéo Thiệu Tuấn nói chuyện, con ghen."
Cô, lời nói này quá căng thẳng, cho tới khi đồng chí quân trưởng hiểu ra đột nhiên có cảm giác áy náy, sao ông lại có đứa con gái ăn nói không biêt xấu hổ như vậy, nói thẳng ra là Tĩnh Ngữ bị ông làm hư rồi, không dạy con là lỗi do ông....
Tăng Tĩnh Ngữ xem thường, ở một bên thêm dầu thêm mỡ nói: "Ba, ba sai lầm rồi, là lo gene của ba không tốt nên con mới như vậy."
Mấy người họ lại trêu ghẹo một phen, cho đến khi dì giúp việc gọi ăn cơm mới kết thúc.
Dì giúp việc dọn xong bát đũa sau lại trở về phòng bếp thu dọn đồ đạc, Thiệu Tuấn cũng không biết đây chẳng qua là người giúp việc của Tăng gia, anh rất là lễ phép nói: "Bác gái, bác ăn cơm xong rồi hãy dọn dẹp."
Dì giúp việc đột nhiên lặng rồi một giây, lại làm bộ không nghe thấy dường như tiếp tục dọn dẹp bồn rửa. Tăng Tĩnh Ngữ cùng Tăng Trường Quân nghe cũng là cả kinh, chỉ là Tăng Trường Quân rất nhanh sẽ phản ứng, theo lời Thiệu Tuấn nói với dì giúp việc trong phòng bếp: "Cô cũng đừng làm nữa, tới đây cùng nhau ăn đi."
Dì giúp việc nghe vậy có chút thấp thỏm, bà mỗi lần đều là làm xong cơm, dọn dẹp xong bồn rửa liền chạy lấy người , này muốn cùng thủ trưởng ngồi cùng cô ăn cơm, vẫn là đại cô nương lên kiệu lần đầu a, cô rất muốn cự tuyệt, nhưng Tăng Trường Quân giống như xem thấu cô , lên giọng lại tăng thêm một câu: "Ăn một bữa cơm mà thôi, không có gì phải khẩn trương."
Thiệu Tuấn đối với tình trạng hiện tại có chút không hiểu, nhưng cũng không có rõ ràng biểu hiện ra. Cô giúp việc rất nhanh ngồi xuống, Tăng Tĩnh Ngữ đẩy Thiệu Tuấn cánh tay giới thiệu nói: "Thiệu Tuấn, đây là cô Trương, cô giúp việc nhà em, cô giúp việc, đây là bạn trai con, Thiệu Tuấn."
Trương Tuệ hướng Thiệu Tuấn gật đầu ý chào, coi như là chào hỏi, Thiệu Tuấn ngay sau đó cũng lễ phép kêu một tiếng cô giúp việc mạnh khỏe, Tăng Tĩnh Ngữ bởi vì này hai câu của ba cô trong lòng có chút rất ấm ức, một bữa cơm chưa nói qua mấy câu, còn có Trương Tuệ, cái cô giúp việc dáng dấp mi thanh mục tú đó, cũng vẫn không nói chuyện, chỉ có Tăng Trường Quân cùng Thiệu Tuấn thỉnh thoảng nói lên đôi câu, thật cũng không quá mức lúng túng, khó xử.
Sau khi ăn xong, cô giúp việc đi phòng bếp rửa chén đũa, Tăng Trường Quân lôi kéo Thiệu Tuấn chơi cờ tướng, còn chưa kịp đánh cờ, điện thoại di động Tăng Trường Quân vang lên, nói là Vương Chính ủy tìm anh có chút việc, vừa đúng lúc này cô giúp việc làm xong công việc phải về nhà.
Tăng Trường Quân thấy Trương Tuệ thu thập xong đồ chuẩn bị ra cửa, thuận miệng hỏi một câu: "Ở đâu?"
Trương Tuệ rất nhanh nói một chỗ địa chỉ.
Tăng Trường Quân lập tức nói: "Vừa đúng thuận đường, tôi đưa cô đoạn đường."
Trong nhà chỉ còn lại Thiệu Tuấn cùng Tăng Tĩnh Ngữ, Tăng Tĩnh Ngữ rất hưng phấn mang theo Thiệu Tuấn thăm quan nhà cô một lượt, lầu dưới, phòng bếp, phòng ăn, phòng khách, còn có hai gian phòng khách, trên lầu có hai gian phòng ngủ cùng một gian thư phòng, nhà cô thiết kế theo phong cách cổ, vô luận là gia cụ hay là dùng cụ, ngay cả tranh treo trên tường cảm giác lịch sử cực mạnh, tranh thuỷ mặc Sơn Hà.
Thiệu Tuấn đi theo sau lưng Tăng Tĩnh Ngữ rất cẩn thận đem Tăng gia quan sát một lần, anh mới biết cuộc sống mình và Tăng Tĩnh Ngữ là có bao nhiêu chênh lệch, anh không khỏi nhớ tới Tăng Trường Quân mới vừa rồi nói với anh , không nhịn được liền hỏi Tằng Tĩnh : "Nếu như mà em vĩnh viễn đều không được cuộc sống tốt như vậy , em sẽ hối hận sao?"
"Cắt ~~~" Tăng Tĩnh Ngữ cho Thiệu Tuấn một cái xem thường, mặt không giải thích được nói: "Có tật xấu, có thời gian nghĩ cái này còn không bằng nhiều để cho em đùa giỡn một chút." Nói xong cũng không đợi Thiệu Tuấn phản ứng, trực tiếp ôm lấy của cổ Thiệu Tuấn hôn lên.