Thiệu Tuấn nhìn Tăng Tĩnh Ngữ dùng sức đem chiếc nhẫn nhỏ hơn một số hướng trên ngón vô danh của anh đeo vào, cũng không phản kháng, chỉ là rất bình tĩnh nói: "Em thích là tốt rồi."
Đốt ngón tay của anh rất lớn, Tăng Tĩnh Ngữ chụp vào thật lâu cũng không đeo vào được, anh ngược lại sẽ không để ý, để tùy cô giày vò, gương mặt Tăng Tĩnh Ngữ cũng thất vọng, cô rất thích câu kia "Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già." Nhưng ngón tay Thiệu Tuấn lớn quá, đeo không vừa.
Thiệu Tuấn không đành lòng nhìn mặt nét thất vọng của cô, ngẩng đầu hỏi ông chủ: "Có số lớn hơn một chút không?"
Ông chủ mặt tiếc nuối,"Không có, chúng ta nơi này đều là tự mình thiết kế, mỗi một mẫu chỉ có một đôi, chỉ là các anh có thể xem những thứ khác một chút."
Tăng Tĩnh Ngữ lại dò xét vòng quanh cửa hàng một vòng, cũng không có thấy cái gì thích, ngược lại Thiệu Tuấn, rất cẩn thận nhìn chằm chằm trong tủ kiếng, từng đôi từng đôi nhìn sang, rất nhanh chỉ vào một đôi trong đó nói với Tằng Tĩnh: "Cái này như thế nào?"
Tăng Tĩnh Ngữ theo ngón tay thon dài Thiệu Tuấn hướng quầy thủy tinh nhìn, chỉ thấy hộc tủ bên trái bày một đôi nhẫn cùng kiểu dáng mới vừa rồi không sai biệt lắm, chỉ là bên ngoài mặt nhẫn trên có khắc hoa văn một mũi tên xuyên tim, Tăng Tĩnh Ngữ nhíu mày một cái, có chút ghét bỏ cái hoa văn quê mùa đó, nói thẳng khó coi, cô cảm thấy cặp mới vừa được, đơn giản lại hào phóng, chủ yếu nhất là, còn có thể khắc chữ.
Vì vậy, cô lại chưa từ bỏ ý định chạy đi cùng ông chủ nói: "Tôi vẫn là rất thích cặp nhẫn vừa rồi, có thể đặt được không?"
"Như vậy a. . . . . . . . . . . . . . . ." Ông chủ trầm tư mấy giây, vẻ mặt nghiêm túc giống như đang làm cái quyết định quan trọng gì, cho đến khi Tăng Tĩnh Ngữ muốn buông tay thì mới hơi có vẻ gian nan nói: "Đặt thì cũng có thể, nhưng là không thể giống nhau như đúc, hơn nữa phương diện giá cũng sẽ đắt một chút."
Tăng Tĩnh Ngữ rất là khẳng khái, mặt nhà giàu mới nổi hào khí, "Giá tiền không thành vấn đề, chỉ cần đẹp mắt là được." Ngay sau đó lại vỗ vỗ Thiệu Tuấn bả vai, "Dù sao là anh bỏ tiền."
Khó được khách hào phóng như vậy , ông chủ bên cạnh hưng phấn cười không ngừng, híp mắt lại, lộ ra những nếp nhăn, khen hai người bọn họ tình cảm thật tốt. Tăng Tĩnh Ngữ nghe rất là vui sướng, cười yếu ớt quấn lên cánh tay Thiệu Tuấn, bày ra một bộ ân ái, nói: "Đó là chuyện tất nhiên."
Thiệu Tuấn rút ra cánh tay bị người khác cuốn lấy, ngược lại ôm bả vai của cô, khóe miệng khẽ nâng lên nụ cười thật lớn, thật đẹp mắt, giống như gió xuân thổi qua, trên gương mặt cường tráng hiện lên nhu hòa trong nháy mắt, "Em muốn đổi thành cái dạng gì?"
Tăng Tĩnh Ngữ tựa đầu vào bả vai Thiệu Tuấn suy nghĩ trong chốc lát, "Như vậy đi, làm cho chúng tôi giống như vậy, hai bên trái phải khăc thêm hoa văn đơn giản, bên ngoài khắc lên tên tuổi hai người chúng tôi, bên trong à. . . . . . . . . . . ." Cô vốn là muốn nói "Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già" nhưng mới vừa rồi câu này bên trong đã có, mặc dù thích, nhưng loại này là người người thích, cô lại không giống người khác, cho nên. . . . . . . . . . . . . . . . .
"Thiệu Tuấn, bên trong khắc cái gì?" Cô không nghĩ ra được liền lắc cánh tay Thiệu Tuấn, nghĩ thầm, nhẫn đôi nha, hai người đều thích thì tốt hơn, mặc dù không tin tưởng thẩm mỹ của anh , nhưng thông minh vẫn là thật tốt, ít nhất cao hơn cô.
Thiệu Tuấn cũng không có tâm địa gian giảo nhiều như Tăng Tĩnh Ngữ vậy, rất tùy ý nói: "Liền khắc thường bên nhau đi, đơn giản giản một chút là được."
Tăng Tĩnh Ngữ lặng rồi một giây, không hiểu hỏi: "Tại sao là thường bên nhau?"
Thiệu Tuấn không kiềm hãm được, bàn tay khoác trên vai Tăng Tĩnh Ngữ nắm thật chặt, anh quanh năm suốt tháng khó có được một lần trở về, người khác gần nhau là chuyện bình thường, nhưng điều đó với anh mà nói, là một loại hy vọng xa vời chỉ có trong mộng mới có thể thấy, cho nên khắc thường gần nhau, thời thời khắc khắc thay thế anh bảo vệ em.
Mặc dù trong lòng nhộn nhạo, nhưng, nhưng mà trên mặt lại biểu hiện bình tĩnh như không có chuyện gì mà nói, "Coi như nó thay anh coi chừng em."
Lần này Tăng Tĩnh Ngữ cũng không có phản bác nữa, theo ý cô "Thường bên nhau" ba chữ quả thật phù hợp Thiệu Tuấn, phong cách cụ thể đơn giản, một chút cũng không quá lời. Đối với quân nhân mà nói, cho dù là bên nhau đơn giản nhất cũng là một loại xa xỉ, người sinh ra ở gia đình quân nhân như cô, làm sao không hiểu cái này để ý.
Kiểu dáng định xong, ông chủ rất nhanh lấy dây nhỏ đo kích cỡ của hai người bọn họ, ghi chép lại những thứ mà hai người họ yêu cầu, cũng nói cho bọn anh biết thời gian lấy chiếc nhẫn, trùng hợp ngay ngày Thiệu Tuấn đi, Thiệu Tuấn nghĩ, có thể mang một ngày cũng là tốt rồi.
Ngày nghỉ của Thiệu Tuấn chỉ còn lại hai ngày, Tăng Tĩnh Ngữ đã lôi kéo Thiệu Tuấn làm những chuyện có thể làm, những chuyện anh thiếu cô, những chuyện mà cô có thể nghĩ ra đều làm cho hết một lần, trong quyển nhật ký ghi chép những khoản kia, mấy ngày trước cũng đã làm gần xong hết rồi. Mấy ngày nay cô một mực suy nghĩ hai ngày cuối cùng muốn làm gì, tối qua nghĩ đến nửa đêm cũng không nghĩ ra được manh mối gì , không công lăn qua lăn lại, mắt bị thăm nặng và chính thức gia nhập vào hàng ngũ quốc bảo, hơn nữa sáng sớm bị đói tỉnh.
Lúc đó trời còn không chưa có sáng rõ, người khác đang ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh, cả người mơ mơ màng màng, cũng không quản cái vấn đề có hình tượng hay không có hình tượng gì, mặc đồ ngủ, như con gà gật gật gù gù mổ thóc, sờ sờ tác tác hướng phòng bếp ở lầu dưới đi tới.
Trương Tuệ lúc này vừa tới Tằng gia, bình thường cô sáu giờ rưỡi chạy tới Tằng gia làm điểm tâm, đại khái tới bảy giờ sẽ làm xong, Tăng Trường Quân luyện công buổi sáng trở lại vừa đúng có thể ăn được cháo nóng mới ra lò. Cố kỵ Tăng Tĩnh Ngữ còn đang ngủ lên trên lầu, lúc nào cô vào cửa động tác cũng đều nhẹ nhàng êm ái, cũng không mở đèn, mượn ánh sáng nho nhỏ xuyên qua khe hở từ rèm cửa sổ chậm rãi bước đi tới nhà bếp.
Lúc Tăng Tĩnh Ngữ ở nhà bình thường dậy rất trễ, cô cũng không biết Trương Tuệ mỗi ngày sáu giờ rưỡi tới nhà làm điểm tâm, cho nên, khi cô lần đầu nhìn thấy bóng đen dưới lầu lén lút thì lập tức liền nghĩ đến ăn trộm, cô từ trước đến giờ là tính tình luôn nôn nóng, hơn nữa công phu tự luyến cũng khá là cao, cứ như vậy liều mạng chạy tới, dâng lên một cước "Phật Sơn Vô Ảnh Cước."
Trương Tuệ lúc ấy đứng quay lưng về phía Tăng Tĩnh Ngữ , một cước kia vừa đúng đá vào xương hông cô, cả người nghiêng người hướng trên đất ngã xuống, kèm theo tiếng kêu thảm thiết của Trương Tuệ, Tăng Tĩnh Ngữ hoàn toàn tỉnh táo, cô cũng quát to theo một tiếng.
Ngắn ngủi sau khi kinh ngạc tốc độ phục hồi lại tinh thần của cô rất nhanh, vội vàng chạy đi mở đèn, chỉ thấy Trương Tuệ giống như một con tôm, khom người nằm nghiêng trên mặt đất, trên mặt bởi vì đau đớn mà có vẻ tái nhợt, vốn là gương mặt thanh tú nhưng vì đau lại vo thành một nắm.
Tăng Tĩnh Ngữ cố gắng đỡ Trương Tuệ dậy, nhưng Trương Tuệ lại kêu đau, hơn nữa căn bản không đứng lên nổi. Tăng Tĩnh Ngữ trong lúc bất chợt liền luống cuống tay chân, mặc dù cô bướng bỉnh, thỉnh thoảng còn trêu chọc người khác một chút, nhưng giống như hành vi bạo lực bây giờ, từ tới nay chưa từng có, hơn nữa làm một sinh viên học lâm sàng học, cô mơ hồ có thể đoán ra bả vai mảnh Trương Tuệ va đập trên đất rât có thể đã gặp vấn đề rồi.
Trong lúc nhất thời cô cũng không dám lộn xộn, chỉ là dặn dò Trương Tuệ đừng động, sau đó chạy đi gọi điện thoại cấp cứu. Xe cấp cứu tới, Tăng Trường Quân cũng vừa chạy về, bình tĩnh đứng nhìn bác sĩ mang băng ca có người bị thương mang đi ra ngoài, lập tức sắc mặt liền trầm xuống, Tăng Tĩnh Ngữ âu sầu trong lòng, lo lo lắng lắng giải thích nói: "Con cho là trong nhà có trộm, nên mới chạy tới đá cô ấy, con thật sự là không có cố ý ."
Vậy mà Tăng Trường Quân cũng không nghe lời cô giải thích, xoay người đi theo phía sau băng ca, lên xe rời đi, lưu lại Tăng Tĩnh Ngữ một người ngây ngốc tại cửa ra vào, mắt nhìn chằm chằm xe đi xa, thật lâu chưa tỉnh hồn lại.
Cô đột nhiên nhớ đến công chúa Bạch Tuyết chuyện xưa, Quốc vương có hoàng hậu cũng không yêu công chúa nữa rồi, từ đó đối với công chúa không quan tâm, thậm chí ngay cả hoàng hậu hại chết công chúa cũng không quản. Nghĩ đến lúc Tăng Trường Quân rời đi, ánh mắt tức giận này, đó là một loại quở trách không tiếng động, cô không thấy mình sai lầm, đây chẳng qua là hành động theo bản năng, cô cũng không có cố ý muốn hại Trương Tuệ, nhưng ý tứ trong đôi mắt Tăng Trường Quân, cô rõ ràng cảm thấy trách cứ.
Cô cơ hồ lập tức liền đem mình và công chúa Bạch Tuyết gợp chung làm một, số phận như nhau, mà lúc này, Trương Tuệ tuyệt đối chính cống là hoàng hậu ác độc. Có lẽ Trương Tuệ sẽ thêm dầu thêm mỡ cùng cô cha nói lung tung, vừa thông suốt, đến lúc đó ba cô sẽ tin tưởng ai? Sự tích chói lọi trước kia bày ra, cô một chút tự tin cũng không có.
Tăng Tĩnh Ngữ thay xong quần áo liền vội vàng gọi taxi đi bệnh viện, lúc tới bệnh viện thì Trương Tuệ vẫn còn ở bên trong chụp X quang. Lúc này mới bảy giờ rưỡi sáng, quang cảnh, hành lang bệnh viện, người bên trong không nhiều, từ chỗ thang nhìn lại là có thể nhìn thấy Tăng Trường Quân mặc đồ rằn ri an tĩnh ngồi ở trên ghế nhựa màu xanh dương, sống lưng thẳng tắp, mắt nhìn chằm chằm cửa phòng chụp X quang, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Ba, cô ấy không có sao chứ?" Tăng Tĩnh Ngữ ngồi xuống cái ghế bên cạnh Tăng Trường Quân, Tăng Trường Quân đen đặc nhíu mày, quay đầu tiếc nhìn Tăng Tĩnh Ngữ một cái, rất nhanh lại quay đầu đi, giọng nói rất là trầm thấp nói: "Vẫn còn ở bên trong kiểm tra."
"Cái đó. . . . . . . . . . . . . . Sẽ không có chuyện gì chứ, thật ra thì con không dùng bao nhiêu lực." Tăng Tĩnh Ngữ thấp giọng an ủi nói, trời mới biết cô mới vừa rồi một cước kia dùng hết sức lực bú sữa mẹ đạp ra ngoài , lúc ấy cô còn nghĩ không chết cũng phải đạp tàn ngươi.
Nhưng giờ phút này, cô là hy vọng dường nào, một cước mới vừa rồi cũng chỉ là nhẹ nhàng đụng một cái, sẽ không đem người ta trở thành người tàn tật, làm cho trong lòng hiện tại bất ổn, hơn nữa ba cô đã tức, phát tính khí ý định cũng không có, trên căn bản đã là đối với cô thì làm như không thấy.
"Ba, người nên về thay quần áo trước đi, nơi này con coi chừng là được." Tăng Tĩnh Ngữ thấy đồng chí quân trưởng không để ý tới cô, lại bắt đầu không chuyện nói nhảm. Lúc này đồng chí quân trưởng ngược lại quay đầu lại phủi cô một cái, không nói chuyện cũng không nhiều, liền nhàn nhạt hai chữ "Không cần."
Tăng Tĩnh Ngữ vốn chính là không có kiên nhẫn, nhiều lần bị đồng chí quân trưởng không nhìn, một chút áy náy đã sớm không còn sót lại chút gì, phản tướng, một cỗ không chịu cam lòng bị lãnh lạc oán khí hiện lên, liền đứng thẳng tắp lên cao, vừa đúng lúc Trương Tuệ được đẩy ra từ phòng X quang đi ra hoàn toàn bộc phát.
Tăng Tĩnh Ngữ cơ hồ là cắn răng nghiến lợi chất vấn ba cô: "Ba cứ như vậy thích Trương Tuệ, thích đến ngay cả đứa con gái này của ba, ba cũng không cần?"
Thiệu Tuấn nhìn Tăng Tĩnh Ngữ dùng sức đem chiếc nhẫn nhỏ hơn một số hướng trên ngón vô danh của anh đeo vào, cũng không phản kháng, chỉ là rất bình tĩnh nói: "Em thích là tốt rồi."
Đốt ngón tay của anh rất lớn, Tăng Tĩnh Ngữ chụp vào thật lâu cũng không đeo vào được, anh ngược lại sẽ không để ý, để tùy cô giày vò, gương mặt Tăng Tĩnh Ngữ cũng thất vọng, cô rất thích câu kia "Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già." Nhưng ngón tay Thiệu Tuấn lớn quá, đeo không vừa.
Thiệu Tuấn không đành lòng nhìn mặt nét thất vọng của cô, ngẩng đầu hỏi ông chủ: "Có số lớn hơn một chút không?"
Ông chủ mặt tiếc nuối,"Không có, chúng ta nơi này đều là tự mình thiết kế, mỗi một mẫu chỉ có một đôi, chỉ là các anh có thể xem những thứ khác một chút."
Tăng Tĩnh Ngữ lại dò xét vòng quanh cửa hàng một vòng, cũng không có thấy cái gì thích, ngược lại Thiệu Tuấn, rất cẩn thận nhìn chằm chằm trong tủ kiếng, từng đôi từng đôi nhìn sang, rất nhanh chỉ vào một đôi trong đó nói với Tằng Tĩnh: "Cái này như thế nào?"
Tăng Tĩnh Ngữ theo ngón tay thon dài Thiệu Tuấn hướng quầy thủy tinh nhìn, chỉ thấy hộc tủ bên trái bày một đôi nhẫn cùng kiểu dáng mới vừa rồi không sai biệt lắm, chỉ là bên ngoài mặt nhẫn trên có khắc hoa văn một mũi tên xuyên tim, Tăng Tĩnh Ngữ nhíu mày một cái, có chút ghét bỏ cái hoa văn quê mùa đó, nói thẳng khó coi, cô cảm thấy cặp mới vừa được, đơn giản lại hào phóng, chủ yếu nhất là, còn có thể khắc chữ.
Vì vậy, cô lại chưa từ bỏ ý định chạy đi cùng ông chủ nói: "Tôi vẫn là rất thích cặp nhẫn vừa rồi, có thể đặt được không?"
"Như vậy a. . . . . . . . . . . . . . . ." Ông chủ trầm tư mấy giây, vẻ mặt nghiêm túc giống như đang làm cái quyết định quan trọng gì, cho đến khi Tăng Tĩnh Ngữ muốn buông tay thì mới hơi có vẻ gian nan nói: "Đặt thì cũng có thể, nhưng là không thể giống nhau như đúc, hơn nữa phương diện giá cũng sẽ đắt một chút."
Tăng Tĩnh Ngữ rất là khẳng khái, mặt nhà giàu mới nổi hào khí, "Giá tiền không thành vấn đề, chỉ cần đẹp mắt là được." Ngay sau đó lại vỗ vỗ Thiệu Tuấn bả vai, "Dù sao là anh bỏ tiền."
Khó được khách hào phóng như vậy , ông chủ bên cạnh hưng phấn cười không ngừng, híp mắt lại, lộ ra những nếp nhăn, khen hai người bọn họ tình cảm thật tốt. Tăng Tĩnh Ngữ nghe rất là vui sướng, cười yếu ớt quấn lên cánh tay Thiệu Tuấn, bày ra một bộ ân ái, nói: "Đó là chuyện tất nhiên."
Thiệu Tuấn rút ra cánh tay bị người khác cuốn lấy, ngược lại ôm bả vai của cô, khóe miệng khẽ nâng lên nụ cười thật lớn, thật đẹp mắt, giống như gió xuân thổi qua, trên gương mặt cường tráng hiện lên nhu hòa trong nháy mắt, "Em muốn đổi thành cái dạng gì?"
Tăng Tĩnh Ngữ tựa đầu vào bả vai Thiệu Tuấn suy nghĩ trong chốc lát, "Như vậy đi, làm cho chúng tôi giống như vậy, hai bên trái phải khăc thêm hoa văn đơn giản, bên ngoài khắc lên tên tuổi hai người chúng tôi, bên trong à. . . . . . . . . . . ." Cô vốn là muốn nói "Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già" nhưng mới vừa rồi câu này bên trong đã có, mặc dù thích, nhưng loại này là người người thích, cô lại không giống người khác, cho nên. . . . . . . . . . . . . . . . .
"Thiệu Tuấn, bên trong khắc cái gì?" Cô không nghĩ ra được liền lắc cánh tay Thiệu Tuấn, nghĩ thầm, nhẫn đôi nha, hai người đều thích thì tốt hơn, mặc dù không tin tưởng thẩm mỹ của anh , nhưng thông minh vẫn là thật tốt, ít nhất cao hơn cô.
Thiệu Tuấn cũng không có tâm địa gian giảo nhiều như Tăng Tĩnh Ngữ vậy, rất tùy ý nói: "Liền khắc thường bên nhau đi, đơn giản giản một chút là được."
Tăng Tĩnh Ngữ lặng rồi một giây, không hiểu hỏi: "Tại sao là thường bên nhau?"
Thiệu Tuấn không kiềm hãm được, bàn tay khoác trên vai Tăng Tĩnh Ngữ nắm thật chặt, anh quanh năm suốt tháng khó có được một lần trở về, người khác gần nhau là chuyện bình thường, nhưng điều đó với anh mà nói, là một loại hy vọng xa vời chỉ có trong mộng mới có thể thấy, cho nên khắc thường gần nhau, thời thời khắc khắc thay thế anh bảo vệ em.
Mặc dù trong lòng nhộn nhạo, nhưng, nhưng mà trên mặt lại biểu hiện bình tĩnh như không có chuyện gì mà nói, "Coi như nó thay anh coi chừng em."
Lần này Tăng Tĩnh Ngữ cũng không có phản bác nữa, theo ý cô "Thường bên nhau" ba chữ quả thật phù hợp Thiệu Tuấn, phong cách cụ thể đơn giản, một chút cũng không quá lời. Đối với quân nhân mà nói, cho dù là bên nhau đơn giản nhất cũng là một loại xa xỉ, người sinh ra ở gia đình quân nhân như cô, làm sao không hiểu cái này để ý.
Kiểu dáng định xong, ông chủ rất nhanh lấy dây nhỏ đo kích cỡ của hai người bọn họ, ghi chép lại những thứ mà hai người họ yêu cầu, cũng nói cho bọn anh biết thời gian lấy chiếc nhẫn, trùng hợp ngay ngày Thiệu Tuấn đi, Thiệu Tuấn nghĩ, có thể mang một ngày cũng là tốt rồi.
Ngày nghỉ của Thiệu Tuấn chỉ còn lại hai ngày, Tăng Tĩnh Ngữ đã lôi kéo Thiệu Tuấn làm những chuyện có thể làm, những chuyện anh thiếu cô, những chuyện mà cô có thể nghĩ ra đều làm cho hết một lần, trong quyển nhật ký ghi chép những khoản kia, mấy ngày trước cũng đã làm gần xong hết rồi. Mấy ngày nay cô một mực suy nghĩ hai ngày cuối cùng muốn làm gì, tối qua nghĩ đến nửa đêm cũng không nghĩ ra được manh mối gì , không công lăn qua lăn lại, mắt bị thăm nặng và chính thức gia nhập vào hàng ngũ quốc bảo, hơn nữa sáng sớm bị đói tỉnh.
Lúc đó trời còn không chưa có sáng rõ, người khác đang ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh, cả người mơ mơ màng màng, cũng không quản cái vấn đề có hình tượng hay không có hình tượng gì, mặc đồ ngủ, như con gà gật gật gù gù mổ thóc, sờ sờ tác tác hướng phòng bếp ở lầu dưới đi tới.
Trương Tuệ lúc này vừa tới Tằng gia, bình thường cô sáu giờ rưỡi chạy tới Tằng gia làm điểm tâm, đại khái tới bảy giờ sẽ làm xong, Tăng Trường Quân luyện công buổi sáng trở lại vừa đúng có thể ăn được cháo nóng mới ra lò. Cố kỵ Tăng Tĩnh Ngữ còn đang ngủ lên trên lầu, lúc nào cô vào cửa động tác cũng đều nhẹ nhàng êm ái, cũng không mở đèn, mượn ánh sáng nho nhỏ xuyên qua khe hở từ rèm cửa sổ chậm rãi bước đi tới nhà bếp.
Lúc Tăng Tĩnh Ngữ ở nhà bình thường dậy rất trễ, cô cũng không biết Trương Tuệ mỗi ngày sáu giờ rưỡi tới nhà làm điểm tâm, cho nên, khi cô lần đầu nhìn thấy bóng đen dưới lầu lén lút thì lập tức liền nghĩ đến ăn trộm, cô từ trước đến giờ là tính tình luôn nôn nóng, hơn nữa công phu tự luyến cũng khá là cao, cứ như vậy liều mạng chạy tới, dâng lên một cước "Phật Sơn Vô Ảnh Cước."
Trương Tuệ lúc ấy đứng quay lưng về phía Tăng Tĩnh Ngữ , một cước kia vừa đúng đá vào xương hông cô, cả người nghiêng người hướng trên đất ngã xuống, kèm theo tiếng kêu thảm thiết của Trương Tuệ, Tăng Tĩnh Ngữ hoàn toàn tỉnh táo, cô cũng quát to theo một tiếng.
Ngắn ngủi sau khi kinh ngạc tốc độ phục hồi lại tinh thần của cô rất nhanh, vội vàng chạy đi mở đèn, chỉ thấy Trương Tuệ giống như một con tôm, khom người nằm nghiêng trên mặt đất, trên mặt bởi vì đau đớn mà có vẻ tái nhợt, vốn là gương mặt thanh tú nhưng vì đau lại vo thành một nắm.
Tăng Tĩnh Ngữ cố gắng đỡ Trương Tuệ dậy, nhưng Trương Tuệ lại kêu đau, hơn nữa căn bản không đứng lên nổi. Tăng Tĩnh Ngữ trong lúc bất chợt liền luống cuống tay chân, mặc dù cô bướng bỉnh, thỉnh thoảng còn trêu chọc người khác một chút, nhưng giống như hành vi bạo lực bây giờ, từ tới nay chưa từng có, hơn nữa làm một sinh viên học lâm sàng học, cô mơ hồ có thể đoán ra bả vai mảnh Trương Tuệ va đập trên đất rât có thể đã gặp vấn đề rồi.
Trong lúc nhất thời cô cũng không dám lộn xộn, chỉ là dặn dò Trương Tuệ đừng động, sau đó chạy đi gọi điện thoại cấp cứu. Xe cấp cứu tới, Tăng Trường Quân cũng vừa chạy về, bình tĩnh đứng nhìn bác sĩ mang băng ca có người bị thương mang đi ra ngoài, lập tức sắc mặt liền trầm xuống, Tăng Tĩnh Ngữ âu sầu trong lòng, lo lo lắng lắng giải thích nói: "Con cho là trong nhà có trộm, nên mới chạy tới đá cô ấy, con thật sự là không có cố ý ."
Vậy mà Tăng Trường Quân cũng không nghe lời cô giải thích, xoay người đi theo phía sau băng ca, lên xe rời đi, lưu lại Tăng Tĩnh Ngữ một người ngây ngốc tại cửa ra vào, mắt nhìn chằm chằm xe đi xa, thật lâu chưa tỉnh hồn lại.
Cô đột nhiên nhớ đến công chúa Bạch Tuyết chuyện xưa, Quốc vương có hoàng hậu cũng không yêu công chúa nữa rồi, từ đó đối với công chúa không quan tâm, thậm chí ngay cả hoàng hậu hại chết công chúa cũng không quản. Nghĩ đến lúc Tăng Trường Quân rời đi, ánh mắt tức giận này, đó là một loại quở trách không tiếng động, cô không thấy mình sai lầm, đây chẳng qua là hành động theo bản năng, cô cũng không có cố ý muốn hại Trương Tuệ, nhưng ý tứ trong đôi mắt Tăng Trường Quân, cô rõ ràng cảm thấy trách cứ.
Cô cơ hồ lập tức liền đem mình và công chúa Bạch Tuyết gợp chung làm một, số phận như nhau, mà lúc này, Trương Tuệ tuyệt đối chính cống là hoàng hậu ác độc. Có lẽ Trương Tuệ sẽ thêm dầu thêm mỡ cùng cô cha nói lung tung, vừa thông suốt, đến lúc đó ba cô sẽ tin tưởng ai? Sự tích chói lọi trước kia bày ra, cô một chút tự tin cũng không có.
Tăng Tĩnh Ngữ thay xong quần áo liền vội vàng gọi taxi đi bệnh viện, lúc tới bệnh viện thì Trương Tuệ vẫn còn ở bên trong chụp X quang. Lúc này mới bảy giờ rưỡi sáng, quang cảnh, hành lang bệnh viện, người bên trong không nhiều, từ chỗ thang nhìn lại là có thể nhìn thấy Tăng Trường Quân mặc đồ rằn ri an tĩnh ngồi ở trên ghế nhựa màu xanh dương, sống lưng thẳng tắp, mắt nhìn chằm chằm cửa phòng chụp X quang, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Ba, cô ấy không có sao chứ?" Tăng Tĩnh Ngữ ngồi xuống cái ghế bên cạnh Tăng Trường Quân, Tăng Trường Quân đen đặc nhíu mày, quay đầu tiếc nhìn Tăng Tĩnh Ngữ một cái, rất nhanh lại quay đầu đi, giọng nói rất là trầm thấp nói: "Vẫn còn ở bên trong kiểm tra."
"Cái đó. . . . . . . . . . . . . . Sẽ không có chuyện gì chứ, thật ra thì con không dùng bao nhiêu lực." Tăng Tĩnh Ngữ thấp giọng an ủi nói, trời mới biết cô mới vừa rồi một cước kia dùng hết sức lực bú sữa mẹ đạp ra ngoài , lúc ấy cô còn nghĩ không chết cũng phải đạp tàn ngươi.
Nhưng giờ phút này, cô là hy vọng dường nào, một cước mới vừa rồi cũng chỉ là nhẹ nhàng đụng một cái, sẽ không đem người ta trở thành người tàn tật, làm cho trong lòng hiện tại bất ổn, hơn nữa ba cô đã tức, phát tính khí ý định cũng không có, trên căn bản đã là đối với cô thì làm như không thấy.
"Ba, người nên về thay quần áo trước đi, nơi này con coi chừng là được." Tăng Tĩnh Ngữ thấy đồng chí quân trưởng không để ý tới cô, lại bắt đầu không chuyện nói nhảm. Lúc này đồng chí quân trưởng ngược lại quay đầu lại phủi cô một cái, không nói chuyện cũng không nhiều, liền nhàn nhạt hai chữ "Không cần."
Tăng Tĩnh Ngữ vốn chính là không có kiên nhẫn, nhiều lần bị đồng chí quân trưởng không nhìn, một chút áy náy đã sớm không còn sót lại chút gì, phản tướng, một cỗ không chịu cam lòng bị lãnh lạc oán khí hiện lên, liền đứng thẳng tắp lên cao, vừa đúng lúc Trương Tuệ được đẩy ra từ phòng X quang đi ra hoàn toàn bộc phát.
Tăng Tĩnh Ngữ cơ hồ là cắn răng nghiến lợi chất vấn ba cô: "Ba cứ như vậy thích Trương Tuệ, thích đến ngay cả đứa con gái này của ba, ba cũng không cần?"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thiệu Tuấn nhìn Tăng Tĩnh Ngữ dùng sức đem chiếc nhẫn nhỏ hơn một số hướng trên ngón vô danh của anh đeo vào, cũng không phản kháng, chỉ là rất bình tĩnh nói: "Em thích là tốt rồi."
Đốt ngón tay của anh rất lớn, Tăng Tĩnh Ngữ chụp vào thật lâu cũng không đeo vào được, anh ngược lại sẽ không để ý, để tùy cô giày vò, gương mặt Tăng Tĩnh Ngữ cũng thất vọng, cô rất thích câu kia "Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già." Nhưng ngón tay Thiệu Tuấn lớn quá, đeo không vừa.
Thiệu Tuấn không đành lòng nhìn mặt nét thất vọng của cô, ngẩng đầu hỏi ông chủ: "Có số lớn hơn một chút không?"
Ông chủ mặt tiếc nuối,"Không có, chúng ta nơi này đều là tự mình thiết kế, mỗi một mẫu chỉ có một đôi, chỉ là các anh có thể xem những thứ khác một chút."
Tăng Tĩnh Ngữ lại dò xét vòng quanh cửa hàng một vòng, cũng không có thấy cái gì thích, ngược lại Thiệu Tuấn, rất cẩn thận nhìn chằm chằm trong tủ kiếng, từng đôi từng đôi nhìn sang, rất nhanh chỉ vào một đôi trong đó nói với Tằng Tĩnh: "Cái này như thế nào?"
Tăng Tĩnh Ngữ theo ngón tay thon dài Thiệu Tuấn hướng quầy thủy tinh nhìn, chỉ thấy hộc tủ bên trái bày một đôi nhẫn cùng kiểu dáng mới vừa rồi không sai biệt lắm, chỉ là bên ngoài mặt nhẫn trên có khắc hoa văn một mũi tên xuyên tim, Tăng Tĩnh Ngữ nhíu mày một cái, có chút ghét bỏ cái hoa văn quê mùa đó, nói thẳng khó coi, cô cảm thấy cặp mới vừa được, đơn giản lại hào phóng, chủ yếu nhất là, còn có thể khắc chữ.
Vì vậy, cô lại chưa từ bỏ ý định chạy đi cùng ông chủ nói: "Tôi vẫn là rất thích cặp nhẫn vừa rồi, có thể đặt được không?"
"Như vậy a. . . . . . . . . . . . . . . ." Ông chủ trầm tư mấy giây, vẻ mặt nghiêm túc giống như đang làm cái quyết định quan trọng gì, cho đến khi Tăng Tĩnh Ngữ muốn buông tay thì mới hơi có vẻ gian nan nói: "Đặt thì cũng có thể, nhưng là không thể giống nhau như đúc, hơn nữa phương diện giá cũng sẽ đắt một chút."
Tăng Tĩnh Ngữ rất là khẳng khái, mặt nhà giàu mới nổi hào khí, "Giá tiền không thành vấn đề, chỉ cần đẹp mắt là được." Ngay sau đó lại vỗ vỗ Thiệu Tuấn bả vai, "Dù sao là anh bỏ tiền."
Khó được khách hào phóng như vậy , ông chủ bên cạnh hưng phấn cười không ngừng, híp mắt lại, lộ ra những nếp nhăn, khen hai người bọn họ tình cảm thật tốt. Tăng Tĩnh Ngữ nghe rất là vui sướng, cười yếu ớt quấn lên cánh tay Thiệu Tuấn, bày ra một bộ ân ái, nói: "Đó là chuyện tất nhiên."
Thiệu Tuấn rút ra cánh tay bị người khác cuốn lấy, ngược lại ôm bả vai của cô, khóe miệng khẽ nâng lên nụ cười thật lớn, thật đẹp mắt, giống như gió xuân thổi qua, trên gương mặt cường tráng hiện lên nhu hòa trong nháy mắt, "Em muốn đổi thành cái dạng gì?"
Tăng Tĩnh Ngữ tựa đầu vào bả vai Thiệu Tuấn suy nghĩ trong chốc lát, "Như vậy đi, làm cho chúng tôi giống như vậy, hai bên trái phải khăc thêm hoa văn đơn giản, bên ngoài khắc lên tên tuổi hai người chúng tôi, bên trong à. . . . . . . . . . . ." Cô vốn là muốn nói "Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già" nhưng mới vừa rồi câu này bên trong đã có, mặc dù thích, nhưng loại này là người người thích, cô lại không giống người khác, cho nên. . . . . . . . . . . . . . . . .
"Thiệu Tuấn, bên trong khắc cái gì?" Cô không nghĩ ra được liền lắc cánh tay Thiệu Tuấn, nghĩ thầm, nhẫn đôi nha, hai người đều thích thì tốt hơn, mặc dù không tin tưởng thẩm mỹ của anh , nhưng thông minh vẫn là thật tốt, ít nhất cao hơn cô.
Thiệu Tuấn cũng không có tâm địa gian giảo nhiều như Tăng Tĩnh Ngữ vậy, rất tùy ý nói: "Liền khắc thường bên nhau đi, đơn giản giản một chút là được."
Tăng Tĩnh Ngữ lặng rồi một giây, không hiểu hỏi: "Tại sao là thường bên nhau?"
Thiệu Tuấn không kiềm hãm được, bàn tay khoác trên vai Tăng Tĩnh Ngữ nắm thật chặt, anh quanh năm suốt tháng khó có được một lần trở về, người khác gần nhau là chuyện bình thường, nhưng điều đó với anh mà nói, là một loại hy vọng xa vời chỉ có trong mộng mới có thể thấy, cho nên khắc thường gần nhau, thời thời khắc khắc thay thế anh bảo vệ em.
Mặc dù trong lòng nhộn nhạo, nhưng, nhưng mà trên mặt lại biểu hiện bình tĩnh như không có chuyện gì mà nói, "Coi như nó thay anh coi chừng em."
Lần này Tăng Tĩnh Ngữ cũng không có phản bác nữa, theo ý cô "Thường bên nhau" ba chữ quả thật phù hợp Thiệu Tuấn, phong cách cụ thể đơn giản, một chút cũng không quá lời. Đối với quân nhân mà nói, cho dù là bên nhau đơn giản nhất cũng là một loại xa xỉ, người sinh ra ở gia đình quân nhân như cô, làm sao không hiểu cái này để ý.
Kiểu dáng định xong, ông chủ rất nhanh lấy dây nhỏ đo kích cỡ của hai người bọn họ, ghi chép lại những thứ mà hai người họ yêu cầu, cũng nói cho bọn anh biết thời gian lấy chiếc nhẫn, trùng hợp ngay ngày Thiệu Tuấn đi, Thiệu Tuấn nghĩ, có thể mang một ngày cũng là tốt rồi.
Ngày nghỉ của Thiệu Tuấn chỉ còn lại hai ngày, Tăng Tĩnh Ngữ đã lôi kéo Thiệu Tuấn làm những chuyện có thể làm, những chuyện anh thiếu cô, những chuyện mà cô có thể nghĩ ra đều làm cho hết một lần, trong quyển nhật ký ghi chép những khoản kia, mấy ngày trước cũng đã làm gần xong hết rồi. Mấy ngày nay cô một mực suy nghĩ hai ngày cuối cùng muốn làm gì, tối qua nghĩ đến nửa đêm cũng không nghĩ ra được manh mối gì , không công lăn qua lăn lại, mắt bị thăm nặng và chính thức gia nhập vào hàng ngũ quốc bảo, hơn nữa sáng sớm bị đói tỉnh.
Lúc đó trời còn không chưa có sáng rõ, người khác đang ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh, cả người mơ mơ màng màng, cũng không quản cái vấn đề có hình tượng hay không có hình tượng gì, mặc đồ ngủ, như con gà gật gật gù gù mổ thóc, sờ sờ tác tác hướng phòng bếp ở lầu dưới đi tới.
Trương Tuệ lúc này vừa tới Tằng gia, bình thường cô sáu giờ rưỡi chạy tới Tằng gia làm điểm tâm, đại khái tới bảy giờ sẽ làm xong, Tăng Trường Quân luyện công buổi sáng trở lại vừa đúng có thể ăn được cháo nóng mới ra lò. Cố kỵ Tăng Tĩnh Ngữ còn đang ngủ lên trên lầu, lúc nào cô vào cửa động tác cũng đều nhẹ nhàng êm ái, cũng không mở đèn, mượn ánh sáng nho nhỏ xuyên qua khe hở từ rèm cửa sổ chậm rãi bước đi tới nhà bếp.
Lúc Tăng Tĩnh Ngữ ở nhà bình thường dậy rất trễ, cô cũng không biết Trương Tuệ mỗi ngày sáu giờ rưỡi tới nhà làm điểm tâm, cho nên, khi cô lần đầu nhìn thấy bóng đen dưới lầu lén lút thì lập tức liền nghĩ đến ăn trộm, cô từ trước đến giờ là tính tình luôn nôn nóng, hơn nữa công phu tự luyến cũng khá là cao, cứ như vậy liều mạng chạy tới, dâng lên một cước "Phật Sơn Vô Ảnh Cước."
Trương Tuệ lúc ấy đứng quay lưng về phía Tăng Tĩnh Ngữ , một cước kia vừa đúng đá vào xương hông cô, cả người nghiêng người hướng trên đất ngã xuống, kèm theo tiếng kêu thảm thiết của Trương Tuệ, Tăng Tĩnh Ngữ hoàn toàn tỉnh táo, cô cũng quát to theo một tiếng.
Ngắn ngủi sau khi kinh ngạc tốc độ phục hồi lại tinh thần của cô rất nhanh, vội vàng chạy đi mở đèn, chỉ thấy Trương Tuệ giống như một con tôm, khom người nằm nghiêng trên mặt đất, trên mặt bởi vì đau đớn mà có vẻ tái nhợt, vốn là gương mặt thanh tú nhưng vì đau lại vo thành một nắm.
Tăng Tĩnh Ngữ cố gắng đỡ Trương Tuệ dậy, nhưng Trương Tuệ lại kêu đau, hơn nữa căn bản không đứng lên nổi. Tăng Tĩnh Ngữ trong lúc bất chợt liền luống cuống tay chân, mặc dù cô bướng bỉnh, thỉnh thoảng còn trêu chọc người khác một chút, nhưng giống như hành vi bạo lực bây giờ, từ tới nay chưa từng có, hơn nữa làm một sinh viên học lâm sàng học, cô mơ hồ có thể đoán ra bả vai mảnh Trương Tuệ va đập trên đất rât có thể đã gặp vấn đề rồi.
Trong lúc nhất thời cô cũng không dám lộn xộn, chỉ là dặn dò Trương Tuệ đừng động, sau đó chạy đi gọi điện thoại cấp cứu. Xe cấp cứu tới, Tăng Trường Quân cũng vừa chạy về, bình tĩnh đứng nhìn bác sĩ mang băng ca có người bị thương mang đi ra ngoài, lập tức sắc mặt liền trầm xuống, Tăng Tĩnh Ngữ âu sầu trong lòng, lo lo lắng lắng giải thích nói: "Con cho là trong nhà có trộm, nên mới chạy tới đá cô ấy, con thật sự là không có cố ý ."
Vậy mà Tăng Trường Quân cũng không nghe lời cô giải thích, xoay người đi theo phía sau băng ca, lên xe rời đi, lưu lại Tăng Tĩnh Ngữ một người ngây ngốc tại cửa ra vào, mắt nhìn chằm chằm xe đi xa, thật lâu chưa tỉnh hồn lại.
Cô đột nhiên nhớ đến công chúa Bạch Tuyết chuyện xưa, Quốc vương có hoàng hậu cũng không yêu công chúa nữa rồi, từ đó đối với công chúa không quan tâm, thậm chí ngay cả hoàng hậu hại chết công chúa cũng không quản. Nghĩ đến lúc Tăng Trường Quân rời đi, ánh mắt tức giận này, đó là một loại quở trách không tiếng động, cô không thấy mình sai lầm, đây chẳng qua là hành động theo bản năng, cô cũng không có cố ý muốn hại Trương Tuệ, nhưng ý tứ trong đôi mắt Tăng Trường Quân, cô rõ ràng cảm thấy trách cứ.
Cô cơ hồ lập tức liền đem mình và công chúa Bạch Tuyết gợp chung làm một, số phận như nhau, mà lúc này, Trương Tuệ tuyệt đối chính cống là hoàng hậu ác độc. Có lẽ Trương Tuệ sẽ thêm dầu thêm mỡ cùng cô cha nói lung tung, vừa thông suốt, đến lúc đó ba cô sẽ tin tưởng ai? Sự tích chói lọi trước kia bày ra, cô một chút tự tin cũng không có.
Tăng Tĩnh Ngữ thay xong quần áo liền vội vàng gọi taxi đi bệnh viện, lúc tới bệnh viện thì Trương Tuệ vẫn còn ở bên trong chụp X quang. Lúc này mới bảy giờ rưỡi sáng, quang cảnh, hành lang bệnh viện, người bên trong không nhiều, từ chỗ thang nhìn lại là có thể nhìn thấy Tăng Trường Quân mặc đồ rằn ri an tĩnh ngồi ở trên ghế nhựa màu xanh dương, sống lưng thẳng tắp, mắt nhìn chằm chằm cửa phòng chụp X quang, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Ba, cô ấy không có sao chứ?" Tăng Tĩnh Ngữ ngồi xuống cái ghế bên cạnh Tăng Trường Quân, Tăng Trường Quân đen đặc nhíu mày, quay đầu tiếc nhìn Tăng Tĩnh Ngữ một cái, rất nhanh lại quay đầu đi, giọng nói rất là trầm thấp nói: "Vẫn còn ở bên trong kiểm tra."
"Cái đó. . . . . . . . . . . . . . Sẽ không có chuyện gì chứ, thật ra thì con không dùng bao nhiêu lực." Tăng Tĩnh Ngữ thấp giọng an ủi nói, trời mới biết cô mới vừa rồi một cước kia dùng hết sức lực bú sữa mẹ đạp ra ngoài , lúc ấy cô còn nghĩ không chết cũng phải đạp tàn ngươi.
Nhưng giờ phút này, cô là hy vọng dường nào, một cước mới vừa rồi cũng chỉ là nhẹ nhàng đụng một cái, sẽ không đem người ta trở thành người tàn tật, làm cho trong lòng hiện tại bất ổn, hơn nữa ba cô đã tức, phát tính khí ý định cũng không có, trên căn bản đã là đối với cô thì làm như không thấy.
"Ba, người nên về thay quần áo trước đi, nơi này con coi chừng là được." Tăng Tĩnh Ngữ thấy đồng chí quân trưởng không để ý tới cô, lại bắt đầu không chuyện nói nhảm. Lúc này đồng chí quân trưởng ngược lại quay đầu lại phủi cô một cái, không nói chuyện cũng không nhiều, liền nhàn nhạt hai chữ "Không cần."
Tăng Tĩnh Ngữ vốn chính là không có kiên nhẫn, nhiều lần bị đồng chí quân trưởng không nhìn, một chút áy náy đã sớm không còn sót lại chút gì, phản tướng, một cỗ không chịu cam lòng bị lãnh lạc oán khí hiện lên, liền đứng thẳng tắp lên cao, vừa đúng lúc Trương Tuệ được đẩy ra từ phòng X quang đi ra hoàn toàn bộc phát.
Tăng Tĩnh Ngữ cơ hồ là cắn răng nghiến lợi chất vấn ba cô: "Ba cứ như vậy thích Trương Tuệ, thích đến ngay cả đứa con gái này của ba, ba cũng không cần?"