Tăng Tĩnh Ngữ sau khi từ Thiệu gia ra ngoài lập tức lên một chiếc xe taxi, tài xế hỏi cô đi đâu, cô lau nước mắt nghẹn ngào nói: "Không biết, anh tùy tiện chạy đi." Rồi sau đó lưu loát lấy điện thoại di động tháo pin ra.
Tài xế thấy cô khóc đau lòng như vậy, không khỏi trong lòng mấy phần sinh ra thương hại, vừa lái xe vừa khuyên cô: "Cô gái à, năm hết tết đến khóc cái gì nha, mau đừng khóc, xúi quẩy, nên nghĩ những chuyện vui mừng thôi."
Tăng Tĩnh Ngữ vừa nghe, khóc ác hơn rồi, từ lúc mới bắt đầu nhỏ giọng nức nở nghẹn ngào đột nhiên biến thành lớn tiếng nức nở, dừng lại cũng không ngừng được. Thấy như thế, tài xế cũng không dám nữa khuyên, chỉ sợ càng nói cô khóc càng dữ hơn thôi.
Xe ở trên đường cái chạy không mục đích, vu vơ, bâng quơ đi rất xa, mắt thấy đồng hồ đếm tiền gần hai trăm rồi, Tăng Tĩnh Ngữ vẫn còn đang khóc, cô vốn cho mình là công chúa Bạch Tuyết sẽ là bị hoàng hậu ác độc ngược đãi đáng thương, ai ngờ sự tình đột biến, thành tiết mục công chúa Bạch Tuyết ác độc khi dễ mẹ ghẻ mềm yếu , hiện tại, mọi người ai cũng đồng tình với Trương Tuệ, đều cho rằng cô sai lầm rồi, đều ở đây chỉ trích cô, nhưng tâm tình của cô ai có thể hiểu đây?
Cô đá thương Trương Tuệ thật chỉ là ngoài ý muốn, cô không phải cố ý, cô cũng không có không muốn nói xin lỗi, cô chỉ không hi vọng Trương Tuệ làm mẹ ghẻ cô mà thôi, nhưng ba cô không có chút nào bận tâm cảm nhận của cô, ngay trước mặt Trương Tuệ cáu kỉnh quát lớn cô, kêu cô đi nói xin lỗi, như vậy sẽ chỉ làm cô cảm thấy ba của cô yêu Trương Tuệ cũng không yêu cô rồi, cô ở trước mặt Trương Tuệ, cái gì cũng không còn, cái cảm giác loại đó, không ai để ý, không ai quan tâm, quả thật so cắt thịt của cô, còn khó chịu hơn.
Cô là người thiếu thốn tình thương, ông bà đều đã qua đời, mẹ cùng người khác chạy đi, trên đời này, chỉ có ba cùng cô sống nương tựa lẫn nhau. Vậy mà, có chừng này tình thương của ba cũng là thật là ít ỏi , ba cô luôn là rất bận rộn, mỗi ngày trời còn chưa sáng liền rời giường đi huấn luyện bộ đội, buổi tối rất khuya mới trở về, có lúc đi ra ngoài diễn tập, thậm chí có khi đi gần một tháng, vì vậy, từ lúc bắt đầu trung học cô liền bị đưa đi trường học nội trú.
Khi đó cô đang đứng ở kỳ phản nghịch, cố ý chạy đi cắt cái nồi khăn voan, mỗi ngày đi theo một đám nam sinh xưng huynh gọi đệ, đánh nhau, cúp cua, chơi trò chơi, sau đó cố ý để giáo viên tóm gáy, yêu cầu gặp người nhà, nghĩ thầm như vậy ba cô có phải sẽ chú ý cô một chút hay không, nhưng là, thật vất vả mong đợi ba cô tới, lại giống như huấn luyện binh lính của ông, ngay trước mặt giáo viên, tức giận mắng, mắng xong về nhà, nói là úp mặt vào tường sám hối.
Nếu nói úp mặt vào tường sám hối chính là nhốt cô ở trong phòng, không cho phép ra cửa, cho đến cô nhàn không chịu nổi, chủ động nhận lầm cũng bảo đảm lần sau không như vậy nữa mới được thả ra tiếp tục đi học, như thế vòng đi vòng lại, mãi cho đến lúc học trường quân y.
Thậm chí có lúc cô nghĩ, nếu cô là con trai đoán chừng sớm đã bị ba cô đánh đến nỗi phân không rõ đông nam tây bắc rồi, chưa bao giờ biết dùng chính sách dụ dỗ, vĩnh viễn chỉ là tăng cường chế áp . Chỉ là cô cũng không bởi vì những chuyện này mà hận cô ba, dù sao không có cô, ba mệt mỏi như vậy, công việc cực nhọc như thế, cũng không thể trôi qua như vô ưu vô lo, cô từ trước đến giờ không thích không ốm mà rên, ở điểm này đối với ba cũng không có quá lớn ý kiến, chỉ hi vọng là ba cô có thể quan tâm kỹ càng mình là một chút mà thôi.
Theo ý cô, ba cô vốn rất yêu thương cô, nếu lấy mẹ ghẻ sẽ bị chia sẻ, nếu là mẹ ghẻ sinh một em trai tiếp tục bị chia sẻ, khi đó chỉ sợ trong mắt ba cô cũng không thấy được cô- đứa con gái này nữa, ông có người tương thân tương ái một nhà, mà cô lại thành người ngoài cuộc.
Đó là cục diện cô thấy, cho nên tới nay cô đều rất hiểu và đề phòng chuyện chưa xảy ra, ý tưởng thiết pháp phá hư cuộc xem mắt của ba, chỉ là không ngờ, an tĩnh ít năm như vậy, ba cô lại xuân tâm nhộn nhạo rồi.
Có lẽ, ba thật sự cô đơn, tịch mịch, muốn kết hôn đi, chỉ là, nếu như có thể, người kia, người kia có thể hay không là mẹ ruột cô, mẹ ruột dù sao cũng hơn mẹ ghẻ.
Nghĩ thông suốt, khóc đủ rồi, tâm cũng bình ổn lại rồi, đau buồn bi thương cũng không thể bao lâu, lại trở về Tăng Tĩnh Ngữ hấp tấp ngày thường. Mạnh mẽ, ‘hùng dũng’ gạt đi nước mắt, nước mũi trên mặt, trong lòng đưa ra quyết định, cô phải về quê, cô muốn đi Thường Trữ, nếu như ông trời có mắt , để cho cô tìm được mẹ cô, hơn nữa nếu mẹ cô chưa tái giá, vậy thì trừ mẹ cô, ba cô cả đời cũng đừng nghĩ cưới người khác, nhưng nếu như không tìm được, hoặc là mẹ cô đã kết hôn rồi, có lẽ thật sự là ba mẹ cô hữu duyên vô phận, mọi việc do trời, cô sẽ chấp nhận, về sau ba cô yêu người nào cưới người nào, cô tuyệt không gây khó dễ.
Kết quả là, cô lập tức ngừng khóc, lớn tiếng nói với bác tài xế: "Bác tài, đến ga xe lửa." Thật ra thì cô muốn đi phi trường hơn, nhưng trong túi không đủ tiền. (hú hú, cho chị chít, ai biểu ko chịu hiểu ý anh TT chi).
Bây giờ đang là mùa xuân, người ta đi lại rất nhiều, phòng vé to như vậy, đầu người rung động, người xếp hàng mua vé từ cửa sổ dài đến sảnh phía ngoài, tận đến hành lang, Tăng Tĩnh Ngữ nhìn dòng người xếp hàng xiêu xiêu vẹo vẹo, trong lòng thật lạnh thật lạnh, chờ đợi như vậy, phải chờ đến lúc nào mới đến phiên cô. . . . . . . .
Người nào đó xưa nay không có kiên nhẫn nên càng chờ càng nóng lòng, sau lại dứt khoát từ trong đội ngũ đi ra bay thẳng đến cửa sổ, nghĩ thầm, nếu có thể đụng phải người tốt bụng có thể giúp cô mua dùm thì thật là tốt.
Tính như thế thật là tốt, đáng tiếc vận số quá kém, trên đường không có một người nào bằng lòng mua giúp cô, cô vừa tức vừa phiền, trong lòng tùy tiện mắng mắng chỉ là không có kêu thành tiếng, dù sao người ta không có nghĩa vụ giúp cô mua vé, mà cô cũng chỉ là không mua được vé, trong lòng phiền não mà thôi.
Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, ngoài cửa chẳng biết mưa tí tách rơi từ lúc nào, lúc này cô lại được đầu xếp hàng, đứng ở ngoài hành lang bị mưa tạt trúng, lạnh, cô không cầm được, run rẩy, vừa mệt vừa đói.
Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, ngoài cửa chẳng biết mưa tí tách rơi từ lúc nào, lúc này cô lại được đầu xếp hàng, đứng ở ngoài hành lang bị mưa tạt trúng, lạnh, cô không cầm được, run rẩy, vừa mệt vừa đói.
Cô thề, đây là tình huống bi thương nhất mà nàng trải qua từ trước đến giờ, rõ ràng trong tay có tiền lại không thể đi mua đồ ăn, bởi vì cô vừa đi, phải xếp hàng lại lần nữa, cho nên chỉ có thể duy trì chịu đựng, liếm liếm môi khô khốc, quan trọng hơn hàm răng tự nói với mình, thật ra thì mình không có chút nào đói, cô căn bản là không ngửi thấy trước mặt truyền tới mùi thơm của bánh bao, không nhìn thấy anh trai bên cạnh kia trong miệng đang gặm bánh bao.
Trời cao không phụ người có lòng, sau bốn tiếng xếp hàng, cô rốt cuộc mua được vé đi Thường Trữ . Lúc này đã đến 6 giờ chiều, bảy giờ rưỡi tối lên xe, tám giờ sáng mai mới có thể đến Thường Trữ. Vừa lấy được vé xe, cô liền như con ngựa đứt cương, vội vã chạy ra ngoài, cô thật sự là quá đói, từ buổi sáng đến bây giờ, bảy, tám tiếng, cô chỉ mới ăn một chén mì, bụng đã sớm rỗng tuếch.
Tùy tiện ở bên ngoài tìm một quán cơm ăn một bữa, lại đi đến siêu thị bên cạnh mua một túi đồ ăn vặt, ví tiền cấp tốc rút lại, ba của cô cho một ít tiền mừng tuổi, hôm nay chỉ còn lại không tới hai trăm, chỉ là mới vừa rồi cô mua vé xe khứ hồi rồi, nếu không đến đó liền tiền trở về cũng không có, sớm biết thế cô thì không nên điên khùng mà ngồi xe taxi chạy tới chạy lui, tiền a tiền. . . . . . . . . . . . . . Giờ khắc này, cô mới biết tiền quan trọng đến cỡ nào.
Trong phòng đợi nhiều người có chút nằm ngoài dự đoán của cô, tựa như trong sách nói, đông nghịt, khắp nơi đều mang túi lớn, xách phía hành lý lên xe. Chỉ là, cũng may nhiều người thở ra các-bon-đi ô-xít cũng nhiều, trong lúc vô hình tạo nên nhiệt độ cao, cũng không có lạnh lắm, chỉ là mùi không tốt chút nào, hút thuốc lá, ăn mì ăn liền , nhai cây cau thậm chí còn có một đứa bé đi tiểu tiện trên đất, các loại mùi vị trong cùng một chỗ xen lẫn, thật sự là khiến một cô gái lần đầu tiên thấy loại cảnh tượng này hận không thể đem những gì mới ăn vừa rồi tất cả đều phun ra.
Thật vất vả lên xe, vậy thì càng không thể, cơ hồ là ngay cả địa phương cũng không có, một đám người giống như là chạy đi đầu thai vậy, cô thiếu chút nữa liền bị người ta chen lấn đến ngã, sau lại rốt cuộc tìm được một chỗ yên ổn, hai hàng chỗ ngồi trong xe đã chật ních người , bởi vì chỗ ngồi có thể dựa vào, lúc này mới vững vàng ngồi lại, nhưng mà vẫn là rất khổ ép, bởi vì thường có nhân viên tàu đẩy xe tới đây bán một số thứ, mỗi khi như vậy sẽ phải nhường đường, cô phải liều mạng mà dán người vào chỗ ngồi mới có thể nặn ra một chút xíu không gian, mỗi lần chiếc xe đẩy ấy đi qua thì quần áo trắng sạch sẽ nhanh chóng có màu xám tro. Lúc ấy, cô thật sự là tâm muốn chết, cô mới chân chính cảm thấy, mình trước kia đi máy bay có bao nhiêu hạnh phúc.
Như thế hỗn hỗn độn độn đứng cả đêm, lúc xuống xe, cô đã cảm thấy chân cũng không giống là của chính mình, mỗi đi một bước vừa đau vừa tê, mà bi thống nhất là, khi cô móc túi quần, phát hiện ra, điện thoại và thẻ của cô đã bị mất, trái phải hai bên là thẻ và điện thoại, tất cả đều không thấy tam hơi, mà hôm nay còn dư lại bên túi trái là một khối đen nhánh. . .
Thật là làm người ta khóc không ra nước mắt mà, chỉ là vẫn còn một chút may mắn, đó chính là ví tiền của cô cùng vé xe là để trong túi áo , mà hai tay của cô cả đêm cũng cắm ở trong túi áo, cho nên tiền của cô cùng vé xe vẫn còn, thật là may mắn trong may mắn a!
9h sáng, Tăng Tĩnh Ngữ ngồi xe đi tới chỗ trước kia cô ở cùng mẹ lúc cô chín tuổi.
Ban đầu lúc rời đi, nơi này là tòa cao ốc mười tầng, nó được coi là nhà trọ cao cấp nhất Thường Trữ, nhưng hôm nay, so với nhà cao tầng tinh mới bên cạnh, nó quả thật tựa như một tuấn nam, mỹ nữ đứng bên cạnh lão gù già, ấy thật là không hợp nhau.
Cô còn nhớ rõ ban đầu nhà các cô ở tại lầu năm, hộ thứ ba bên trái, bằng vào trí nhớ, cô tìm được căn nhà năm đó, thì ra là cửa gỗ đã sớm đổi lại thành cửa chống trộm màu nâu, cửa chống trộm khóa chặt bên trong, không lưu lại một khe hở cho cô rình coi.
Cô chỉ phải gõ cửa, gõ thật lâu, tay cũng gõ đến đỏ, bên trong cũng không có nửa điểm động tĩnh, xem ra phải chờ.
Mùa đông Phương Nam cùng Bắc Phương bất đồng, mặc dù nhiệt độ hơi cao một chút, nhưng lại không có khí ấm, cô lạnh, thân thể cuộn thành một đoàn đứng ở góc tường muốn đợi chủ nhân phòng ốc trở lại, vậy mà, cô chờ nhiều giờ cũng không có thấy nửa bóng người, sau lại thật sự không có cách nào, cô lại phủi mông một cái đứng lên, dọc theo hành lang đi gõ cửa từng nhà.
Vào thời điểm này, mọi người không phải cả nhà đi du lịch chính là đi chúc tết, rất ít có người ở nhà, cô gõ đến hộ thứ năm mới có người đến mở cửa.
Mở cửa là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi , vừa thấy Tăng Tĩnh Ngữ đầu tóc rối bời, không khỏi nhíu mày, không thiện ý hỏi, "Làm cái gì?"
Tăng Tĩnh Ngữ hiển nhiên không ngờ mình sẽ bị người ghét bỏ, cúi đầu nhìn coi quần áo của mình, quần jean ở trên xe bị chen lấn nhăn nhăn nhúm nhúm, ống quần bị người chen lấn đạp đạp nên có mấy dấu chân, áo nhung màu trắng dấu bết lại càng rõ hơn, tóc. . . . . . . . Đoán chừng cũng không có tốt hơn bao nhiêu, mới vừa rồi cô là mang theo cái mũ núp ở góc tường , hiện tại đem cái mũ đến buông xuống, đoán chừng đã loạn thành chuồng gà rồi, mặt cũng không có rửa, cũng không chải chuốc, không biết miệng có thối hay không.
Biết dạng của mình 囧, cô cũng không khỏi có chút xấu hổ , hơi có vẻ chột dạ thả nhẹ âm điệu, chỉa về phía nhà trước kia của cô hỏi: "Xin hỏi anh biết này hộ ai ở không?"
Người đàn ông theo ngón tay thon dài của cô nhìn sang, cúi đầu suy nghĩ mấy giây nói: "Hình như là người nữ, trước kia tôi có gặp qua một lần."
"Cô ấy hình dáng thế nào?"
"Xinh đẹp quá."
"Vậy. . . . . . . . . . ." Cô còn muốn hỏi vậy anh có biết cô đi đâu không, cũng không đợi cô hỏi xong, người đàn ông đã phiền não cắt đứt lời cô nói: "Tôi cũng không biết rồi, cô đi hỏi người khác thôi."
Cửa bị người từ bên trong nặng nề đóng, Tăng Tĩnh Ngữ tức giận nghĩ gầm thét, nhưng gầm thét thì có ích lợi gì, cô thất bại đem đồ ăn vặt mang theo trong tay hung hăng ngã trên mặt đất, cứ như vậy đứng lẳng lặng, ngơ ngác nhìn cái bọc kia nước cùng mấy cái bánh bao mang theo, cũng không biết đang suy nghĩ gì, hồi lâu, mới cúi người nhặt túi lên, chậm rãi đi tới cầu thang.
Tăng Tĩnh Ngữ sau khi từ Thiệu gia ra ngoài lập tức lên một chiếc xe taxi, tài xế hỏi cô đi đâu, cô lau nước mắt nghẹn ngào nói: "Không biết, anh tùy tiện chạy đi." Rồi sau đó lưu loát lấy điện thoại di động tháo pin ra.
Tài xế thấy cô khóc đau lòng như vậy, không khỏi trong lòng mấy phần sinh ra thương hại, vừa lái xe vừa khuyên cô: "Cô gái à, năm hết tết đến khóc cái gì nha, mau đừng khóc, xúi quẩy, nên nghĩ những chuyện vui mừng thôi."
Tăng Tĩnh Ngữ vừa nghe, khóc ác hơn rồi, từ lúc mới bắt đầu nhỏ giọng nức nở nghẹn ngào đột nhiên biến thành lớn tiếng nức nở, dừng lại cũng không ngừng được. Thấy như thế, tài xế cũng không dám nữa khuyên, chỉ sợ càng nói cô khóc càng dữ hơn thôi.
Xe ở trên đường cái chạy không mục đích, vu vơ, bâng quơ đi rất xa, mắt thấy đồng hồ đếm tiền gần hai trăm rồi, Tăng Tĩnh Ngữ vẫn còn đang khóc, cô vốn cho mình là công chúa Bạch Tuyết sẽ là bị hoàng hậu ác độc ngược đãi đáng thương, ai ngờ sự tình đột biến, thành tiết mục công chúa Bạch Tuyết ác độc khi dễ mẹ ghẻ mềm yếu , hiện tại, mọi người ai cũng đồng tình với Trương Tuệ, đều cho rằng cô sai lầm rồi, đều ở đây chỉ trích cô, nhưng tâm tình của cô ai có thể hiểu đây?
Cô đá thương Trương Tuệ thật chỉ là ngoài ý muốn, cô không phải cố ý, cô cũng không có không muốn nói xin lỗi, cô chỉ không hi vọng Trương Tuệ làm mẹ ghẻ cô mà thôi, nhưng ba cô không có chút nào bận tâm cảm nhận của cô, ngay trước mặt Trương Tuệ cáu kỉnh quát lớn cô, kêu cô đi nói xin lỗi, như vậy sẽ chỉ làm cô cảm thấy ba của cô yêu Trương Tuệ cũng không yêu cô rồi, cô ở trước mặt Trương Tuệ, cái gì cũng không còn, cái cảm giác loại đó, không ai để ý, không ai quan tâm, quả thật so cắt thịt của cô, còn khó chịu hơn.
Cô là người thiếu thốn tình thương, ông bà đều đã qua đời, mẹ cùng người khác chạy đi, trên đời này, chỉ có ba cùng cô sống nương tựa lẫn nhau. Vậy mà, có chừng này tình thương của ba cũng là thật là ít ỏi , ba cô luôn là rất bận rộn, mỗi ngày trời còn chưa sáng liền rời giường đi huấn luyện bộ đội, buổi tối rất khuya mới trở về, có lúc đi ra ngoài diễn tập, thậm chí có khi đi gần một tháng, vì vậy, từ lúc bắt đầu trung học cô liền bị đưa đi trường học nội trú.
Khi đó cô đang đứng ở kỳ phản nghịch, cố ý chạy đi cắt cái nồi khăn voan, mỗi ngày đi theo một đám nam sinh xưng huynh gọi đệ, đánh nhau, cúp cua, chơi trò chơi, sau đó cố ý để giáo viên tóm gáy, yêu cầu gặp người nhà, nghĩ thầm như vậy ba cô có phải sẽ chú ý cô một chút hay không, nhưng là, thật vất vả mong đợi ba cô tới, lại giống như huấn luyện binh lính của ông, ngay trước mặt giáo viên, tức giận mắng, mắng xong về nhà, nói là úp mặt vào tường sám hối.
Nếu nói úp mặt vào tường sám hối chính là nhốt cô ở trong phòng, không cho phép ra cửa, cho đến cô nhàn không chịu nổi, chủ động nhận lầm cũng bảo đảm lần sau không như vậy nữa mới được thả ra tiếp tục đi học, như thế vòng đi vòng lại, mãi cho đến lúc học trường quân y.
Thậm chí có lúc cô nghĩ, nếu cô là con trai đoán chừng sớm đã bị ba cô đánh đến nỗi phân không rõ đông nam tây bắc rồi, chưa bao giờ biết dùng chính sách dụ dỗ, vĩnh viễn chỉ là tăng cường chế áp . Chỉ là cô cũng không bởi vì những chuyện này mà hận cô ba, dù sao không có cô, ba mệt mỏi như vậy, công việc cực nhọc như thế, cũng không thể trôi qua như vô ưu vô lo, cô từ trước đến giờ không thích không ốm mà rên, ở điểm này đối với ba cũng không có quá lớn ý kiến, chỉ hi vọng là ba cô có thể quan tâm kỹ càng mình là một chút mà thôi.
Theo ý cô, ba cô vốn rất yêu thương cô, nếu lấy mẹ ghẻ sẽ bị chia sẻ, nếu là mẹ ghẻ sinh một em trai tiếp tục bị chia sẻ, khi đó chỉ sợ trong mắt ba cô cũng không thấy được cô- đứa con gái này nữa, ông có người tương thân tương ái một nhà, mà cô lại thành người ngoài cuộc.
Đó là cục diện cô thấy, cho nên tới nay cô đều rất hiểu và đề phòng chuyện chưa xảy ra, ý tưởng thiết pháp phá hư cuộc xem mắt của ba, chỉ là không ngờ, an tĩnh ít năm như vậy, ba cô lại xuân tâm nhộn nhạo rồi.
Có lẽ, ba thật sự cô đơn, tịch mịch, muốn kết hôn đi, chỉ là, nếu như có thể, người kia, người kia có thể hay không là mẹ ruột cô, mẹ ruột dù sao cũng hơn mẹ ghẻ.
Nghĩ thông suốt, khóc đủ rồi, tâm cũng bình ổn lại rồi, đau buồn bi thương cũng không thể bao lâu, lại trở về Tăng Tĩnh Ngữ hấp tấp ngày thường. Mạnh mẽ, ‘hùng dũng’ gạt đi nước mắt, nước mũi trên mặt, trong lòng đưa ra quyết định, cô phải về quê, cô muốn đi Thường Trữ, nếu như ông trời có mắt , để cho cô tìm được mẹ cô, hơn nữa nếu mẹ cô chưa tái giá, vậy thì trừ mẹ cô, ba cô cả đời cũng đừng nghĩ cưới người khác, nhưng nếu như không tìm được, hoặc là mẹ cô đã kết hôn rồi, có lẽ thật sự là ba mẹ cô hữu duyên vô phận, mọi việc do trời, cô sẽ chấp nhận, về sau ba cô yêu người nào cưới người nào, cô tuyệt không gây khó dễ.
Kết quả là, cô lập tức ngừng khóc, lớn tiếng nói với bác tài xế: "Bác tài, đến ga xe lửa." Thật ra thì cô muốn đi phi trường hơn, nhưng trong túi không đủ tiền. (hú hú, cho chị chít, ai biểu ko chịu hiểu ý anh TT chi).
Bây giờ đang là mùa xuân, người ta đi lại rất nhiều, phòng vé to như vậy, đầu người rung động, người xếp hàng mua vé từ cửa sổ dài đến sảnh phía ngoài, tận đến hành lang, Tăng Tĩnh Ngữ nhìn dòng người xếp hàng xiêu xiêu vẹo vẹo, trong lòng thật lạnh thật lạnh, chờ đợi như vậy, phải chờ đến lúc nào mới đến phiên cô. . . . . . . .
Người nào đó xưa nay không có kiên nhẫn nên càng chờ càng nóng lòng, sau lại dứt khoát từ trong đội ngũ đi ra bay thẳng đến cửa sổ, nghĩ thầm, nếu có thể đụng phải người tốt bụng có thể giúp cô mua dùm thì thật là tốt.
Tính như thế thật là tốt, đáng tiếc vận số quá kém, trên đường không có một người nào bằng lòng mua giúp cô, cô vừa tức vừa phiền, trong lòng tùy tiện mắng mắng chỉ là không có kêu thành tiếng, dù sao người ta không có nghĩa vụ giúp cô mua vé, mà cô cũng chỉ là không mua được vé, trong lòng phiền não mà thôi.
Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, ngoài cửa chẳng biết mưa tí tách rơi từ lúc nào, lúc này cô lại được đầu xếp hàng, đứng ở ngoài hành lang bị mưa tạt trúng, lạnh, cô không cầm được, run rẩy, vừa mệt vừa đói.
Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, ngoài cửa chẳng biết mưa tí tách rơi từ lúc nào, lúc này cô lại được đầu xếp hàng, đứng ở ngoài hành lang bị mưa tạt trúng, lạnh, cô không cầm được, run rẩy, vừa mệt vừa đói.
Cô thề, đây là tình huống bi thương nhất mà nàng trải qua từ trước đến giờ, rõ ràng trong tay có tiền lại không thể đi mua đồ ăn, bởi vì cô vừa đi, phải xếp hàng lại lần nữa, cho nên chỉ có thể duy trì chịu đựng, liếm liếm môi khô khốc, quan trọng hơn hàm răng tự nói với mình, thật ra thì mình không có chút nào đói, cô căn bản là không ngửi thấy trước mặt truyền tới mùi thơm của bánh bao, không nhìn thấy anh trai bên cạnh kia trong miệng đang gặm bánh bao.
Trời cao không phụ người có lòng, sau bốn tiếng xếp hàng, cô rốt cuộc mua được vé đi Thường Trữ . Lúc này đã đến giờ chiều, bảy giờ rưỡi tối lên xe, tám giờ sáng mai mới có thể đến Thường Trữ. Vừa lấy được vé xe, cô liền như con ngựa đứt cương, vội vã chạy ra ngoài, cô thật sự là quá đói, từ buổi sáng đến bây giờ, bảy, tám tiếng, cô chỉ mới ăn một chén mì, bụng đã sớm rỗng tuếch.
Tùy tiện ở bên ngoài tìm một quán cơm ăn một bữa, lại đi đến siêu thị bên cạnh mua một túi đồ ăn vặt, ví tiền cấp tốc rút lại, ba của cô cho một ít tiền mừng tuổi, hôm nay chỉ còn lại không tới hai trăm, chỉ là mới vừa rồi cô mua vé xe khứ hồi rồi, nếu không đến đó liền tiền trở về cũng không có, sớm biết thế cô thì không nên điên khùng mà ngồi xe taxi chạy tới chạy lui, tiền a tiền. . . . . . . . . . . . . . Giờ khắc này, cô mới biết tiền quan trọng đến cỡ nào.
Trong phòng đợi nhiều người có chút nằm ngoài dự đoán của cô, tựa như trong sách nói, đông nghịt, khắp nơi đều mang túi lớn, xách phía hành lý lên xe. Chỉ là, cũng may nhiều người thở ra các-bon-đi ô-xít cũng nhiều, trong lúc vô hình tạo nên nhiệt độ cao, cũng không có lạnh lắm, chỉ là mùi không tốt chút nào, hút thuốc lá, ăn mì ăn liền , nhai cây cau thậm chí còn có một đứa bé đi tiểu tiện trên đất, các loại mùi vị trong cùng một chỗ xen lẫn, thật sự là khiến một cô gái lần đầu tiên thấy loại cảnh tượng này hận không thể đem những gì mới ăn vừa rồi tất cả đều phun ra.
Thật vất vả lên xe, vậy thì càng không thể, cơ hồ là ngay cả địa phương cũng không có, một đám người giống như là chạy đi đầu thai vậy, cô thiếu chút nữa liền bị người ta chen lấn đến ngã, sau lại rốt cuộc tìm được một chỗ yên ổn, hai hàng chỗ ngồi trong xe đã chật ních người , bởi vì chỗ ngồi có thể dựa vào, lúc này mới vững vàng ngồi lại, nhưng mà vẫn là rất khổ ép, bởi vì thường có nhân viên tàu đẩy xe tới đây bán một số thứ, mỗi khi như vậy sẽ phải nhường đường, cô phải liều mạng mà dán người vào chỗ ngồi mới có thể nặn ra một chút xíu không gian, mỗi lần chiếc xe đẩy ấy đi qua thì quần áo trắng sạch sẽ nhanh chóng có màu xám tro. Lúc ấy, cô thật sự là tâm muốn chết, cô mới chân chính cảm thấy, mình trước kia đi máy bay có bao nhiêu hạnh phúc.
Như thế hỗn hỗn độn độn đứng cả đêm, lúc xuống xe, cô đã cảm thấy chân cũng không giống là của chính mình, mỗi đi một bước vừa đau vừa tê, mà bi thống nhất là, khi cô móc túi quần, phát hiện ra, điện thoại và thẻ của cô đã bị mất, trái phải hai bên là thẻ và điện thoại, tất cả đều không thấy tam hơi, mà hôm nay còn dư lại bên túi trái là một khối đen nhánh. . .
Thật là làm người ta khóc không ra nước mắt mà, chỉ là vẫn còn một chút may mắn, đó chính là ví tiền của cô cùng vé xe là để trong túi áo , mà hai tay của cô cả đêm cũng cắm ở trong túi áo, cho nên tiền của cô cùng vé xe vẫn còn, thật là may mắn trong may mắn a!
h sáng, Tăng Tĩnh Ngữ ngồi xe đi tới chỗ trước kia cô ở cùng mẹ lúc cô chín tuổi.
Ban đầu lúc rời đi, nơi này là tòa cao ốc mười tầng, nó được coi là nhà trọ cao cấp nhất Thường Trữ, nhưng hôm nay, so với nhà cao tầng tinh mới bên cạnh, nó quả thật tựa như một tuấn nam, mỹ nữ đứng bên cạnh lão gù già, ấy thật là không hợp nhau.
Cô còn nhớ rõ ban đầu nhà các cô ở tại lầu năm, hộ thứ ba bên trái, bằng vào trí nhớ, cô tìm được căn nhà năm đó, thì ra là cửa gỗ đã sớm đổi lại thành cửa chống trộm màu nâu, cửa chống trộm khóa chặt bên trong, không lưu lại một khe hở cho cô rình coi.
Cô chỉ phải gõ cửa, gõ thật lâu, tay cũng gõ đến đỏ, bên trong cũng không có nửa điểm động tĩnh, xem ra phải chờ.
Mùa đông Phương Nam cùng Bắc Phương bất đồng, mặc dù nhiệt độ hơi cao một chút, nhưng lại không có khí ấm, cô lạnh, thân thể cuộn thành một đoàn đứng ở góc tường muốn đợi chủ nhân phòng ốc trở lại, vậy mà, cô chờ nhiều giờ cũng không có thấy nửa bóng người, sau lại thật sự không có cách nào, cô lại phủi mông một cái đứng lên, dọc theo hành lang đi gõ cửa từng nhà.
Vào thời điểm này, mọi người không phải cả nhà đi du lịch chính là đi chúc tết, rất ít có người ở nhà, cô gõ đến hộ thứ năm mới có người đến mở cửa.
Mở cửa là một người đàn ông trung niên hơn tuổi , vừa thấy Tăng Tĩnh Ngữ đầu tóc rối bời, không khỏi nhíu mày, không thiện ý hỏi, "Làm cái gì?"
Tăng Tĩnh Ngữ hiển nhiên không ngờ mình sẽ bị người ghét bỏ, cúi đầu nhìn coi quần áo của mình, quần jean ở trên xe bị chen lấn nhăn nhăn nhúm nhúm, ống quần bị người chen lấn đạp đạp nên có mấy dấu chân, áo nhung màu trắng dấu bết lại càng rõ hơn, tóc. . . . . . . . Đoán chừng cũng không có tốt hơn bao nhiêu, mới vừa rồi cô là mang theo cái mũ núp ở góc tường , hiện tại đem cái mũ đến buông xuống, đoán chừng đã loạn thành chuồng gà rồi, mặt cũng không có rửa, cũng không chải chuốc, không biết miệng có thối hay không.
Biết dạng của mình 囧, cô cũng không khỏi có chút xấu hổ , hơi có vẻ chột dạ thả nhẹ âm điệu, chỉa về phía nhà trước kia của cô hỏi: "Xin hỏi anh biết này hộ ai ở không?"
Người đàn ông theo ngón tay thon dài của cô nhìn sang, cúi đầu suy nghĩ mấy giây nói: "Hình như là người nữ, trước kia tôi có gặp qua một lần."
"Cô ấy hình dáng thế nào?"
"Xinh đẹp quá."
"Vậy. . . . . . . . . . ." Cô còn muốn hỏi vậy anh có biết cô đi đâu không, cũng không đợi cô hỏi xong, người đàn ông đã phiền não cắt đứt lời cô nói: "Tôi cũng không biết rồi, cô đi hỏi người khác thôi."
Cửa bị người từ bên trong nặng nề đóng, Tăng Tĩnh Ngữ tức giận nghĩ gầm thét, nhưng gầm thét thì có ích lợi gì, cô thất bại đem đồ ăn vặt mang theo trong tay hung hăng ngã trên mặt đất, cứ như vậy đứng lẳng lặng, ngơ ngác nhìn cái bọc kia nước cùng mấy cái bánh bao mang theo, cũng không biết đang suy nghĩ gì, hồi lâu, mới cúi người nhặt túi lên, chậm rãi đi tới cầu thang.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tăng Tĩnh Ngữ sau khi từ Thiệu gia ra ngoài lập tức lên một chiếc xe taxi, tài xế hỏi cô đi đâu, cô lau nước mắt nghẹn ngào nói: "Không biết, anh tùy tiện chạy đi." Rồi sau đó lưu loát lấy điện thoại di động tháo pin ra.
Tài xế thấy cô khóc đau lòng như vậy, không khỏi trong lòng mấy phần sinh ra thương hại, vừa lái xe vừa khuyên cô: "Cô gái à, năm hết tết đến khóc cái gì nha, mau đừng khóc, xúi quẩy, nên nghĩ những chuyện vui mừng thôi."
Tăng Tĩnh Ngữ vừa nghe, khóc ác hơn rồi, từ lúc mới bắt đầu nhỏ giọng nức nở nghẹn ngào đột nhiên biến thành lớn tiếng nức nở, dừng lại cũng không ngừng được. Thấy như thế, tài xế cũng không dám nữa khuyên, chỉ sợ càng nói cô khóc càng dữ hơn thôi.
Xe ở trên đường cái chạy không mục đích, vu vơ, bâng quơ đi rất xa, mắt thấy đồng hồ đếm tiền gần hai trăm rồi, Tăng Tĩnh Ngữ vẫn còn đang khóc, cô vốn cho mình là công chúa Bạch Tuyết sẽ là bị hoàng hậu ác độc ngược đãi đáng thương, ai ngờ sự tình đột biến, thành tiết mục công chúa Bạch Tuyết ác độc khi dễ mẹ ghẻ mềm yếu , hiện tại, mọi người ai cũng đồng tình với Trương Tuệ, đều cho rằng cô sai lầm rồi, đều ở đây chỉ trích cô, nhưng tâm tình của cô ai có thể hiểu đây?
Cô đá thương Trương Tuệ thật chỉ là ngoài ý muốn, cô không phải cố ý, cô cũng không có không muốn nói xin lỗi, cô chỉ không hi vọng Trương Tuệ làm mẹ ghẻ cô mà thôi, nhưng ba cô không có chút nào bận tâm cảm nhận của cô, ngay trước mặt Trương Tuệ cáu kỉnh quát lớn cô, kêu cô đi nói xin lỗi, như vậy sẽ chỉ làm cô cảm thấy ba của cô yêu Trương Tuệ cũng không yêu cô rồi, cô ở trước mặt Trương Tuệ, cái gì cũng không còn, cái cảm giác loại đó, không ai để ý, không ai quan tâm, quả thật so cắt thịt của cô, còn khó chịu hơn.
Cô là người thiếu thốn tình thương, ông bà đều đã qua đời, mẹ cùng người khác chạy đi, trên đời này, chỉ có ba cùng cô sống nương tựa lẫn nhau. Vậy mà, có chừng này tình thương của ba cũng là thật là ít ỏi , ba cô luôn là rất bận rộn, mỗi ngày trời còn chưa sáng liền rời giường đi huấn luyện bộ đội, buổi tối rất khuya mới trở về, có lúc đi ra ngoài diễn tập, thậm chí có khi đi gần một tháng, vì vậy, từ lúc bắt đầu trung học cô liền bị đưa đi trường học nội trú.
Khi đó cô đang đứng ở kỳ phản nghịch, cố ý chạy đi cắt cái nồi khăn voan, mỗi ngày đi theo một đám nam sinh xưng huynh gọi đệ, đánh nhau, cúp cua, chơi trò chơi, sau đó cố ý để giáo viên tóm gáy, yêu cầu gặp người nhà, nghĩ thầm như vậy ba cô có phải sẽ chú ý cô một chút hay không, nhưng là, thật vất vả mong đợi ba cô tới, lại giống như huấn luyện binh lính của ông, ngay trước mặt giáo viên, tức giận mắng, mắng xong về nhà, nói là úp mặt vào tường sám hối.
Nếu nói úp mặt vào tường sám hối chính là nhốt cô ở trong phòng, không cho phép ra cửa, cho đến cô nhàn không chịu nổi, chủ động nhận lầm cũng bảo đảm lần sau không như vậy nữa mới được thả ra tiếp tục đi học, như thế vòng đi vòng lại, mãi cho đến lúc học trường quân y.
Thậm chí có lúc cô nghĩ, nếu cô là con trai đoán chừng sớm đã bị ba cô đánh đến nỗi phân không rõ đông nam tây bắc rồi, chưa bao giờ biết dùng chính sách dụ dỗ, vĩnh viễn chỉ là tăng cường chế áp . Chỉ là cô cũng không bởi vì những chuyện này mà hận cô ba, dù sao không có cô, ba mệt mỏi như vậy, công việc cực nhọc như thế, cũng không thể trôi qua như vô ưu vô lo, cô từ trước đến giờ không thích không ốm mà rên, ở điểm này đối với ba cũng không có quá lớn ý kiến, chỉ hi vọng là ba cô có thể quan tâm kỹ càng mình là một chút mà thôi.
Theo ý cô, ba cô vốn rất yêu thương cô, nếu lấy mẹ ghẻ sẽ bị chia sẻ, nếu là mẹ ghẻ sinh một em trai tiếp tục bị chia sẻ, khi đó chỉ sợ trong mắt ba cô cũng không thấy được cô- đứa con gái này nữa, ông có người tương thân tương ái một nhà, mà cô lại thành người ngoài cuộc.
Đó là cục diện cô thấy, cho nên tới nay cô đều rất hiểu và đề phòng chuyện chưa xảy ra, ý tưởng thiết pháp phá hư cuộc xem mắt của ba, chỉ là không ngờ, an tĩnh ít năm như vậy, ba cô lại xuân tâm nhộn nhạo rồi.
Có lẽ, ba thật sự cô đơn, tịch mịch, muốn kết hôn đi, chỉ là, nếu như có thể, người kia, người kia có thể hay không là mẹ ruột cô, mẹ ruột dù sao cũng hơn mẹ ghẻ.
Nghĩ thông suốt, khóc đủ rồi, tâm cũng bình ổn lại rồi, đau buồn bi thương cũng không thể bao lâu, lại trở về Tăng Tĩnh Ngữ hấp tấp ngày thường. Mạnh mẽ, ‘hùng dũng’ gạt đi nước mắt, nước mũi trên mặt, trong lòng đưa ra quyết định, cô phải về quê, cô muốn đi Thường Trữ, nếu như ông trời có mắt , để cho cô tìm được mẹ cô, hơn nữa nếu mẹ cô chưa tái giá, vậy thì trừ mẹ cô, ba cô cả đời cũng đừng nghĩ cưới người khác, nhưng nếu như không tìm được, hoặc là mẹ cô đã kết hôn rồi, có lẽ thật sự là ba mẹ cô hữu duyên vô phận, mọi việc do trời, cô sẽ chấp nhận, về sau ba cô yêu người nào cưới người nào, cô tuyệt không gây khó dễ.
Kết quả là, cô lập tức ngừng khóc, lớn tiếng nói với bác tài xế: "Bác tài, đến ga xe lửa." Thật ra thì cô muốn đi phi trường hơn, nhưng trong túi không đủ tiền. (hú hú, cho chị chít, ai biểu ko chịu hiểu ý anh TT chi).
Bây giờ đang là mùa xuân, người ta đi lại rất nhiều, phòng vé to như vậy, đầu người rung động, người xếp hàng mua vé từ cửa sổ dài đến sảnh phía ngoài, tận đến hành lang, Tăng Tĩnh Ngữ nhìn dòng người xếp hàng xiêu xiêu vẹo vẹo, trong lòng thật lạnh thật lạnh, chờ đợi như vậy, phải chờ đến lúc nào mới đến phiên cô. . . . . . . .
Người nào đó xưa nay không có kiên nhẫn nên càng chờ càng nóng lòng, sau lại dứt khoát từ trong đội ngũ đi ra bay thẳng đến cửa sổ, nghĩ thầm, nếu có thể đụng phải người tốt bụng có thể giúp cô mua dùm thì thật là tốt.
Tính như thế thật là tốt, đáng tiếc vận số quá kém, trên đường không có một người nào bằng lòng mua giúp cô, cô vừa tức vừa phiền, trong lòng tùy tiện mắng mắng chỉ là không có kêu thành tiếng, dù sao người ta không có nghĩa vụ giúp cô mua vé, mà cô cũng chỉ là không mua được vé, trong lòng phiền não mà thôi.
Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, ngoài cửa chẳng biết mưa tí tách rơi từ lúc nào, lúc này cô lại được đầu xếp hàng, đứng ở ngoài hành lang bị mưa tạt trúng, lạnh, cô không cầm được, run rẩy, vừa mệt vừa đói.
Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, ngoài cửa chẳng biết mưa tí tách rơi từ lúc nào, lúc này cô lại được đầu xếp hàng, đứng ở ngoài hành lang bị mưa tạt trúng, lạnh, cô không cầm được, run rẩy, vừa mệt vừa đói.
Cô thề, đây là tình huống bi thương nhất mà nàng trải qua từ trước đến giờ, rõ ràng trong tay có tiền lại không thể đi mua đồ ăn, bởi vì cô vừa đi, phải xếp hàng lại lần nữa, cho nên chỉ có thể duy trì chịu đựng, liếm liếm môi khô khốc, quan trọng hơn hàm răng tự nói với mình, thật ra thì mình không có chút nào đói, cô căn bản là không ngửi thấy trước mặt truyền tới mùi thơm của bánh bao, không nhìn thấy anh trai bên cạnh kia trong miệng đang gặm bánh bao.
Trời cao không phụ người có lòng, sau bốn tiếng xếp hàng, cô rốt cuộc mua được vé đi Thường Trữ . Lúc này đã đến 6 giờ chiều, bảy giờ rưỡi tối lên xe, tám giờ sáng mai mới có thể đến Thường Trữ. Vừa lấy được vé xe, cô liền như con ngựa đứt cương, vội vã chạy ra ngoài, cô thật sự là quá đói, từ buổi sáng đến bây giờ, bảy, tám tiếng, cô chỉ mới ăn một chén mì, bụng đã sớm rỗng tuếch.
Tùy tiện ở bên ngoài tìm một quán cơm ăn một bữa, lại đi đến siêu thị bên cạnh mua một túi đồ ăn vặt, ví tiền cấp tốc rút lại, ba của cô cho một ít tiền mừng tuổi, hôm nay chỉ còn lại không tới hai trăm, chỉ là mới vừa rồi cô mua vé xe khứ hồi rồi, nếu không đến đó liền tiền trở về cũng không có, sớm biết thế cô thì không nên điên khùng mà ngồi xe taxi chạy tới chạy lui, tiền a tiền. . . . . . . . . . . . . . Giờ khắc này, cô mới biết tiền quan trọng đến cỡ nào.
Trong phòng đợi nhiều người có chút nằm ngoài dự đoán của cô, tựa như trong sách nói, đông nghịt, khắp nơi đều mang túi lớn, xách phía hành lý lên xe. Chỉ là, cũng may nhiều người thở ra các-bon-đi ô-xít cũng nhiều, trong lúc vô hình tạo nên nhiệt độ cao, cũng không có lạnh lắm, chỉ là mùi không tốt chút nào, hút thuốc lá, ăn mì ăn liền , nhai cây cau thậm chí còn có một đứa bé đi tiểu tiện trên đất, các loại mùi vị trong cùng một chỗ xen lẫn, thật sự là khiến một cô gái lần đầu tiên thấy loại cảnh tượng này hận không thể đem những gì mới ăn vừa rồi tất cả đều phun ra.
Thật vất vả lên xe, vậy thì càng không thể, cơ hồ là ngay cả địa phương cũng không có, một đám người giống như là chạy đi đầu thai vậy, cô thiếu chút nữa liền bị người ta chen lấn đến ngã, sau lại rốt cuộc tìm được một chỗ yên ổn, hai hàng chỗ ngồi trong xe đã chật ních người , bởi vì chỗ ngồi có thể dựa vào, lúc này mới vững vàng ngồi lại, nhưng mà vẫn là rất khổ ép, bởi vì thường có nhân viên tàu đẩy xe tới đây bán một số thứ, mỗi khi như vậy sẽ phải nhường đường, cô phải liều mạng mà dán người vào chỗ ngồi mới có thể nặn ra một chút xíu không gian, mỗi lần chiếc xe đẩy ấy đi qua thì quần áo trắng sạch sẽ nhanh chóng có màu xám tro. Lúc ấy, cô thật sự là tâm muốn chết, cô mới chân chính cảm thấy, mình trước kia đi máy bay có bao nhiêu hạnh phúc.
Như thế hỗn hỗn độn độn đứng cả đêm, lúc xuống xe, cô đã cảm thấy chân cũng không giống là của chính mình, mỗi đi một bước vừa đau vừa tê, mà bi thống nhất là, khi cô móc túi quần, phát hiện ra, điện thoại và thẻ của cô đã bị mất, trái phải hai bên là thẻ và điện thoại, tất cả đều không thấy tam hơi, mà hôm nay còn dư lại bên túi trái là một khối đen nhánh. . .
Thật là làm người ta khóc không ra nước mắt mà, chỉ là vẫn còn một chút may mắn, đó chính là ví tiền của cô cùng vé xe là để trong túi áo , mà hai tay của cô cả đêm cũng cắm ở trong túi áo, cho nên tiền của cô cùng vé xe vẫn còn, thật là may mắn trong may mắn a!
9h sáng, Tăng Tĩnh Ngữ ngồi xe đi tới chỗ trước kia cô ở cùng mẹ lúc cô chín tuổi.
Ban đầu lúc rời đi, nơi này là tòa cao ốc mười tầng, nó được coi là nhà trọ cao cấp nhất Thường Trữ, nhưng hôm nay, so với nhà cao tầng tinh mới bên cạnh, nó quả thật tựa như một tuấn nam, mỹ nữ đứng bên cạnh lão gù già, ấy thật là không hợp nhau.
Cô còn nhớ rõ ban đầu nhà các cô ở tại lầu năm, hộ thứ ba bên trái, bằng vào trí nhớ, cô tìm được căn nhà năm đó, thì ra là cửa gỗ đã sớm đổi lại thành cửa chống trộm màu nâu, cửa chống trộm khóa chặt bên trong, không lưu lại một khe hở cho cô rình coi.
Cô chỉ phải gõ cửa, gõ thật lâu, tay cũng gõ đến đỏ, bên trong cũng không có nửa điểm động tĩnh, xem ra phải chờ.
Mùa đông Phương Nam cùng Bắc Phương bất đồng, mặc dù nhiệt độ hơi cao một chút, nhưng lại không có khí ấm, cô lạnh, thân thể cuộn thành một đoàn đứng ở góc tường muốn đợi chủ nhân phòng ốc trở lại, vậy mà, cô chờ nhiều giờ cũng không có thấy nửa bóng người, sau lại thật sự không có cách nào, cô lại phủi mông một cái đứng lên, dọc theo hành lang đi gõ cửa từng nhà.
Vào thời điểm này, mọi người không phải cả nhà đi du lịch chính là đi chúc tết, rất ít có người ở nhà, cô gõ đến hộ thứ năm mới có người đến mở cửa.
Mở cửa là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi , vừa thấy Tăng Tĩnh Ngữ đầu tóc rối bời, không khỏi nhíu mày, không thiện ý hỏi, "Làm cái gì?"
Tăng Tĩnh Ngữ hiển nhiên không ngờ mình sẽ bị người ghét bỏ, cúi đầu nhìn coi quần áo của mình, quần jean ở trên xe bị chen lấn nhăn nhăn nhúm nhúm, ống quần bị người chen lấn đạp đạp nên có mấy dấu chân, áo nhung màu trắng dấu bết lại càng rõ hơn, tóc. . . . . . . . Đoán chừng cũng không có tốt hơn bao nhiêu, mới vừa rồi cô là mang theo cái mũ núp ở góc tường , hiện tại đem cái mũ đến buông xuống, đoán chừng đã loạn thành chuồng gà rồi, mặt cũng không có rửa, cũng không chải chuốc, không biết miệng có thối hay không.
Biết dạng của mình 囧, cô cũng không khỏi có chút xấu hổ , hơi có vẻ chột dạ thả nhẹ âm điệu, chỉa về phía nhà trước kia của cô hỏi: "Xin hỏi anh biết này hộ ai ở không?"
Người đàn ông theo ngón tay thon dài của cô nhìn sang, cúi đầu suy nghĩ mấy giây nói: "Hình như là người nữ, trước kia tôi có gặp qua một lần."
"Cô ấy hình dáng thế nào?"
"Xinh đẹp quá."
"Vậy. . . . . . . . . . ." Cô còn muốn hỏi vậy anh có biết cô đi đâu không, cũng không đợi cô hỏi xong, người đàn ông đã phiền não cắt đứt lời cô nói: "Tôi cũng không biết rồi, cô đi hỏi người khác thôi."
Cửa bị người từ bên trong nặng nề đóng, Tăng Tĩnh Ngữ tức giận nghĩ gầm thét, nhưng gầm thét thì có ích lợi gì, cô thất bại đem đồ ăn vặt mang theo trong tay hung hăng ngã trên mặt đất, cứ như vậy đứng lẳng lặng, ngơ ngác nhìn cái bọc kia nước cùng mấy cái bánh bao mang theo, cũng không biết đang suy nghĩ gì, hồi lâu, mới cúi người nhặt túi lên, chậm rãi đi tới cầu thang.