Theo mức độ đó mà nói, Tăng Tĩnh Ngữ là một người cực kỳ có chủ kiến. Cô rất ít tức giận với bạn bè, bình thường tức giận cũng sẽ không nổi trận lôi đình. Bởi vì sau khi cô phát giận sẽ mở miệng hướng đối phương đòi hỏi bồi thường, rồi sau đó rất nhanh hết giận.
Thiệu Tuấn biết rõ điểm này ở Tăng Tĩnh Ngữ, cho nên mới phải chủ động hỏi "Cô muốn như thế nào ?"
Chỉ thấy Tăng Tĩnh Ngữ hai mắt sáng đen trắng rõ ràng nhanh chóng lóe lên tinh quang, môi đỏ, mỏng, khẽ nâng lên, vẻ mặt phách lối giơ cánh tay lên làm ra biểu tượng "OK" trước mặt Thiệu Tuấn.
"Có ý gì?" Đôi môi Thiệu Tuấn khẽ mở, trong mắt hơi nghi vấn. Trong lòng không nhịn được cảm thán, đoán chừng anh và Tăng Tĩnh Ngữ suy nghĩ vĩnh viễn sẽ không giống nhau, không tâm linh tương thông hay ý tưởng lơn gặp nhau được.
Tăng Tĩnh Ngữ khó có thể có tính tình dễ chịu như bây giờ, không nhân cơ hội chế nhạo anh. Ngón tay trắng noãn dưới ánh mặt trời chậm rãi lay động, nụ cười chói lọi tươi như hoa, giọng nói du dương mà vui sướng: "Rất đơn giản, chỉ cần anh đáp ứng em ba điều kiện là được."
Mặt Thiệu Tuấn không chút thay đổi, nhìn người trước mắt hả hê, ngưng mắt ngẫm nghĩ chốc lát, cân nhắc hơn thiệt cảm , thấy có thể sau mới lành lạnh nói: "Cô nói đi."
Tăng Tĩnh Ngữ nghe vậy mừng rỡ, ngón trỏ dựng đứng, còn lại bốn ngón nắm quyền, dằng dặc nói: "Thứ nhất, không cho phép anh cùng cái gì Hiểu kia liên lạc."
Thiệu Tuấn gật đầu, anh hôm nay đã cùng Lý Hiểu nói rõ, không thể nào liên lạc được nữa, điểm này coi như là đồng ý.
Tăng Tĩnh Ngữ không ngừng cố gắng, đem ngón giữa cũng giơ lên, làm ra biểu tượng V: "Thứ hai, không được đi xem mắt nữa."
Thiệu Tuấn hừ nhẹ một tiếng, anh vốn là không thích xem mắt, hơn nữa mới vừa rồi cùng mẹ Thiệu ngả bài, cái này cũng có thể đồng ý.
Cuối cùng, Tăng Tĩnh Ngữ đôi tay khoác lên sau lưng, ưỡn ngực thót bụng, cằm khẽ giơ lên, cao ngạo giống như nữ vương, "Thứ ba, em muốn làm bạn gái anh ."
Thiệu Tuấn đột nhiên mở to mắt, kinh ngạc nhìn về phía Tăng Tĩnh Ngữ, nghi ngờ mình vừa nghe nhầm. Cặp mắt chăm chú nhìn gò má đỏ tươi do đứng dưới nắng mặt trời của Tăng Tĩnh Ngữ, giống như muốn ở trên mặt cô nhìn ra điểm gì đó bất thường.
Tăng Tĩnh Ngữ bị anh nhìn chăm chú có chút sợ hãi, không nhịn được khẽ nhíu mày, vội vàng hỏi: "Có được hay không, anh nói câu đi, nhìn em cái gì mà nhìn."
Thiệu Tuấn không chút cử động, đột nhiên cúi đầu xuống, lẳng lặng trầm mặc mấy giây, rồi sau đó mới chậm rãi cự tuyệt nói: "Không thể nào." Âm thanh vang vang có lực.
Tăng Tĩnh Ngữ sắc mặt chợt trầm xuống, trong mắt thoáng lên một chút đau thương nhưng rất nhanh liền biến mất, ngay sau đó giận dữ, "Tại sao?"
Trong mắt bùng lên ngọn lửa tức giận, hận không thể đem Thiệu Tuấn đốt thành tro bụi.
Trừ bỏ bị cự tuyệt mà đau lòng, cô cũng không hiểu tức giận cái gì, NND (câu chửi thề ở TQ), lần đầu tiên tỏ tình liền bị cự tuyệt, thật không có mặt mũi.
Đã chung đụng lâu như vậy, cô cảm thấy không phải Thiệu Tuấn đối với cô không có cảm giác. Mẹ Thiệu lấy cớ lưu mình lại thì Thiệu Tuấn thay cô giải vây; mỗi lần cô gọi điện thoại tới doanh trại, cho dù cô nói những chuyện rất nhàm chán nhưng Thiệu Tuấn cũng sẽ lẳng lặng nghe, mặc dù anh ít nói, là người lạnh nhạt, nhưng cho tới nay vẫn chưa lộ ra một tia chán nản hoặc là tức giận đối với cô. Hơn nữa mới vừa rồi Thiệu Tuấn tự biên tự diễn không phải là vì che giấu cho cô sao?
Hai vai Thiệu Tuấn rũ xuống, ánh mắt có chút mờ mịt, thật giống như đang chuyên chú nhìn chằm chằm cái gì đó, mà kì thực bên trong trống rỗng vô hồn, môi mím lại thật chặt tạo thành một đường thẳng. Tăng Tĩnh Ngữ xưa nay sảng khoái phóng khoáng, ghét nhất chính là tánh tình này của anh, trên mặt xem ra rối rắm vạn lần, nhưng miệng lại không nói nửa chữ. Cô phiền não, đem túi đeo sau lưng hung hăng đập lên người Thiệu Tuấn, âm thanh chợt cất cao: "Nói chuyện với anh đó, anh đây như vậy là sao ?."
Thiệu Tuấn đưa tay vững vàng tiếp được cái túi cô đập tới, đột nhiên nghiêng đầu chống lại ánh mắt phẫn nộ của Tăng Tĩnh Ngữ, sắc mặt vẫn nguội lạnh như cũ, giọng nói lạnh nhạt như thường, "Tôi không thích cô, cho nên, chúng ta không thể nào."
"Anh. . . . . . . . . . . . . . . ." Tăng Tĩnh Ngữ bị anh nói như vậy làm cho á khẩu, không trả lời được, mắt to trừng anh, mũi hít từng trận khí lớn, tay chân luống cuống quay đầu đi chỗ khác, trong lòng cảm thấy chua chát, ánh mắt không khỏi có chút bi thương, trong đầu không ngừng nhớ đến câu nói của Thiệu Tuấn "Tôi không thích cô."
Vị trí hai người lúc này là ở lối vào ngõ hẻm, hai bên ngõ hẻm là phòng ốc đã cũ đứng thẳng vây quanh, phía trước là đường cái rộng rãi, cũng may lúc này người đi đường không nhiều lắm, hai người đứng ở góc khuất của con đường, cách đường cái một đoạn, mới không có đưa tới sự chú ý của người đi đường.
Thiệu Tuấn khó khăn lắm quay lưng đi, không dám nhìn Tăng Tĩnh Ngữ, anh không muốn nhìn bóng lưng bi thương rời đi của Tăng Tĩnh Ngữ, nhưng anh càng không thể chấp nhận Tăng Tĩnh Ngữ làm bạn gái anh, có lẽ từ nay về sau, hai người liền bạn bè cũng không thể làm được.
Lại nói, từ lúc hiểu chuyện đến nay, chuyện của người khác Thiệu Tuấn đều không quan tâm, nhưng.....
Tăng Tĩnh Ngữ tức giận, hận không ăn được thịt của anh, uống máu của anh, càng nhìn càng cảm thấy Thiệu Tuấn rất đáng đánh đòn, thật đúng là động lòng không bằng hành động, người nào đó nóng nảy hung hăng đập mấy quyền vào bả vai bền chắc của Thiệu Tuấn, vừa đánh người vừa tức giận chất vấn: "Vậy anh thích người nào?"
Thiệu Tuấn chậm rãi xoay người lại, một bên khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên, giống như tự giễu, cười khổ nói: "Tôi cũng không biết mình thích ai nữa." Thích đối với anh hiện tại chính xác mà nói, quá xa xỉ, anh không tiêu phí nổi.
"Vậy. . . . . . . . ." Tăng Tĩnh Ngữ lặng im, quả đấm khó khăn cứng lại giữa không trung, cô vốn cho là anh có người thích mới có thể cự tuyệt triệt để thế kia, thì ra là không phải vậy a. Ngay sau đó tức giận cũng giảm bớt, thu hồi quả đấm, trên mặt vui mừng, lại biến trở về thành Tiểu Cường vạm vỡ đánh không chết , giọng nói hết sức phóng khoáng: "Anh không yêu thích em thì sao, em thích anh là được. Yên tâm đi, anh sẽ rất nhanh thích em thôi." Nói xong hai tay mạnh mẽ vỗ vỗ bả vai Thiệu Tuấn , giống như an ủi anh .
Trên mặt Thiệu Tuấn nguội lạnh từ từ xuất hiện một tia vết nứt, môi khẽ nhúc nhích, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói ra, theo sự hiểu biết của anh đối với Tăng Tĩnh Ngữ, bất luận anh nói gì cuối cùng đều sẽ bị phản bác trở về, hơn nữa kết quả cuối cùng thường thường là cảm giác bị cô chọc mình tức giận đến hận không được đập đầu chết được.
Vì vậy trong lòng Thiệu Tuấn không ngừng tự nhủ: bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Vì vậy trong lòng Thiệu Tuấn không ngừng tự nhủ: bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tăng Tĩnh Ngữ thấy anh không nói lời nào, trong bụng vui mừng, lại khôi phục có chút trạng thái tự tin quá đáng , "Im lặng có nghĩa là đồng ý, em biết rõ anh rất tán thành ý nghĩ của em."
Thiệu Tuấn: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Về vấn đề bạn gái như vậy không giải quyết được gì, cho đến cuối cùng cũng không có kết luận gì.
Một giờ trưa, chính là lúc mặt trời lên cao nhất, nóng nhất, trên đất bốc hơi nóng, hận không thể đem người nướng chín . Hai người ở góc khuất đứng gần mười phút, Thiệu Tuấn nửa ngày không nói một câu, Tăng Tĩnh Ngữ ở một bên ngáp liên tục.
"Thiệu Tuấn, chúng ta đi dạo thành phố Y một chút đi, em thật tò mò."
Thiệu Tuấn không phản bác cô, vì vậy người nọ được voi đòi tiên, bắt được tay Thiệu Tuấn như không có chuyện gì xảy ra lôi kéo người ta đi dạo quanh thành phố Y.
Tay Thiệu Tuấn thật lạnh, giống như nắm khối băng, thoải mái khiến Tăng Tĩnh Ngữ không tự chủ nắm chặt hơn. Lòng bàn tay hai người kề nhau, tay Thiệu Tuấn rất lớn và có rất nhiều vết chai, biểu thị cho sự siêng năng luyện tập cũng như anh thường xuyên phải làm việc nặng, trong lòng Tăng Tĩnh Ngữ đột nhiên ngứa ngáy, nhưng trên mặt lại làm bộ như không có xảy ra chuyện gì, thật sự rất khó chịu.
Trường đại học Y rất lớn, cổng cao lớn tạo thành vòm, trên cổng vòm là tên trường học. Trường học là kiểu cởi mở , cũng không có cửa, ra vào tùy ý. Phong cảnh đầu tiên sau khi vào cửa là đài phun nước thật to, nước phun ra dày đặc như tơ, tiêu tiêu sái sái phun ra, giống như một đóa hoa bọt nước. Nước phun chia hai bên ra thành một khu phòng học (chộ này ta ko hiểu nên để nguyên lun), phía sau là bậc thang lằng đá cẩm thạch, nấc thang cuối nối liền với thư viện cao 10 tầng.
Lúc nghỉ trưa , trong sân trường không có người đi lại, hai người đứng sóng vai dưới bóng của cổng vòm, tay Tăng Tĩnh Ngữ mềm mại thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, tuy nhiên dù thế nào cũng không buông tay Thiệu Tuấn ra, Thiệu Tuấn khẽ dùng sức cố gắng tránh thoát, nhưng người nọ càng bắt chặt, cuối cùng dứt khoát buông tha.
"Chúng ta đi thư viện đi, ở đây nắng quá, em không chịu nổi."
"Tại sao không chịu nói sớm." Thiệu Tuấn có chút hơi giận.
"Nói sớm có lợi ích gì không?" Tăng Tĩnh Ngữ cố ý giả ngu, nghiêng đầu hỏi.
Trên mặt Thiệu Tuấn thoáng qua một tia áy náy, âm thanh trong nháy mắt nhu hòa rất nhiều, "Đi thư viện phải có thẻ sinh viên, chúng ta đi khu phòng học đi." Rồi sau đó cũng không đợi Tăng Tĩnh Ngữ trả lời liền lôi kéo cô đi tới khu phòng học.
Thiệu Tuấn đi ở phía trước, Tăng Tĩnh Ngữ sau lưng không nhịn được cười trôm, một lần nữa khẳng định ý nghĩ của mình, Thiệu Tuấn đối với cô tuyệt đối có ý tứ, coi như hiện tại không có gì hay là anh còn chưa có phát hiện anh đối với mình có ý tứ.
Khu phòng học cao 8 tầng, cùng đại học y X tương đối giống nhau, cả tòa lầu đang an tĩnh chỉ nghe tiếng chân giày cao gót Tăng Tĩnh Ngữ phát ra"Đăng đăng".
Trong đại sảnh dưới lầu trừ một chiếc gương không có gì cả, vốn là còn nghĩ tìm một chỗ ngồi nghỉ một lúc, làm gì cả tầng lầu lại không có một phòng học nào mở cửa, không cam, lòng Tăng Tĩnh Ngữ lại lôi kéo Thiệu Tuấn lên lầu hai.
Lầu hai cùng lầu một không sai biệt lắm, ba mặt đều là phòng học, chỉ là ở đại sảnh lầu một không có bày một hàng thật dài ghế ngồi làm bằng gỗ như ở lầu hai này. Tăng Tĩnh Ngữ hưng phấn giống như trong sa mạc thấy được ốc đảo, lập tức buông tay ra Thiệu Tuấn , đặt mông ngồi xuống rồi tháo giày cao gót ra.
Đã rất lâu cô không có mang giày cao gót rồi, mới đi một chút như vậy đã bắt đầu đau chân, lòng bàn chân còn có chút ê ẩm, cả thân thể cong xuống, tay nhỏ bé xoa xoa mắt cá chân.
Thiệu Tuấn đem một loạt động tác Tăng Tĩnh Ngữ thu hết vào mắt, trong lòng hơi quan tâm hỏi: "Rất đau sao?"
Tăng Tĩnh Ngữ nghe vậy ngẩng đầu cười một tiếng, lôi kéo Thiệu Tuấn ngồi xuống ở bên người, rồi sau đó nâng lên chân phải. Chỉ chỉ vết nước phồng, lạc đề mà nói: "Nhớ bồi thường cho em."
Thiệu Tuấn theo ngón tay của cô nhìn sang, sắc mặt sắc đột nhiên có chút khó chịu, hồi lâu mới đè xuống khó chịu trong lòng, vẻ mặt lạnh nhạt nói: " Bồi thường thế nào?"
Tăng Tĩnh Ngữ khẽ nhích lại gần Thiệu Tuấn, nghiêng đầu dựa vào vai anh, nhẹ nhàng nói: "Để cho em dựa vào một lát, em mệt rồi."
Tăng Tĩnh Ngữ rất nhanh ngủ thiếp đi, nhẹ thở ra một hơi, Thiệu Tuấn như lâm đại địch, cả thân thể cứng ngắc, giống như bức tượng điêu khắc, một cử động nhỏ cũng không dám.
Hơi gió mát nhẹ nhàng thổi qua, tóc ngắn mềm mại của Tăng Tĩnh Ngữ tung bay theo gió, Thiệu Tuấn chỉ cảm thấy trên mặt ngứa một chút, nhưng nửa ngày cũng không có vươn tay ra gãi, chỉ hơi hơi quay đầu, ánh mắt nhìn Tăng Tĩnh Ngữ điềm tĩnh ngủ, khóe miệng đột nhiên kéo ra tạo thành một độ cong hoàn hảo, ánh sáng trong mắt lung linh.