Kỳ Lạc Hi lấy lại thần sắc bình tĩnh, con mắt sáng khóa chặt Tể tướng: “Tể tướng, lần đi sứ này trẫm sẽ phái chuyên gia cùng đi với ngươi, toàn bộ cần phải an bài cho tốt!”
Hà phi trúng độc tuyệt đối là người của Dạ Hàn Quốc cố ý gây nên, bằng không bọn họ cũng sẽ không đưa ra yêu cầu Hà phi cũng dự họp nghi thức lần này, hắn không có ngờ tới động tác của Dạ Hàn Quốc sẽ nhanh như vậy, Hà phi tốt nhất có thể mau chóng hồi phục, nếu không chỉ có dùng thủ đoạn phi thường . . . . . .
Sau khi bãi triều, Kỳ Lạc Hi đi thẳng đến tẩm cung, tìm được Hạ Như Thanh.
“Ngươi biết chuyện này a!” Hạ Như Thanh đứng dậy đi đến trước mặt Kỳ Lạc Hi, thần sắc nghiêm túc nhìn hắn, ngọc dung hoàn mỹ nhiễm lên một tầng trong sạch, lông mi thật dài đóng lại bóng tối nhàn nhạt, môi anh đào phấn nộn có chút câu dẫn ra.
“Hẳn là Dạ Hàn Quốc làm a, chết tiệt, lần đi sứ này Hà phi còn phải lộ diện!” Kỳ Lạc Hi khơi mào đuôi lông mày, nhìn qua Hạ Như Thanh, trong mắt đầy dẫy lạnh như băng.
“Vậy ngươi định làm như thế nào?” Hạ Như Thanh ngước mắt, tay chống đỡ hàm dưới, lần này nàng cũng không muốn giao thiệp quá nhiều, dù sao chuyện này liên quan đến là không chỉ có hậu cung, còn kể cả chính trị cùng lúc .
“Hoàng hậu cứ yên tâm đi, nếu như Hà phi là thật sự bệnh không thể di chuyển, chúng ta đây sẽ làm việc ly miêu hoán thái tử. . . . . .” Kỳ Lạc Hi mang theo một chút cười xấu xa, trong mắt đảo qua một tia khôn khéo.
“Hoàng hậu không hiếu kỳ lần đi sứ này do ai phụ trách sao?” Kỳ Lạc Hi nâng khóe môi lên, đối Hạ Như Thanh nói đến.
“Chẳng lẽ lại là Tể tướng?” Hạ Như Thanh nghi hoặc nhìn Kỳ Lạc Hi, chiêu này cũng quá mạo hiểm a, bất quá đổi thành nàng cũng sẽ cho Tể tướng phụ trách chuyện này.
” Nữ nhân của Trẫm uả nhiên thông minh. . . . . .” Kỳ Lạc Hi vừa định hôn trộm một cái, bất đắc dĩ bị Hạ Như Thanh nghiêng người một cái tránh khỏi.
“Như vậy lần này phải là Bổn cung đi can thiệp đàm phán!” Ngữ khí Hạ Như Thanh rất kiên định, thành phù này nhất định phải đến trên tay của nàng, nếu không nàng sợ Tể tướng mưu tính làm cái gì.
Còn chưa chờ Kỳ Lạc Hi hồi phục, Hạ Như Thanh lập tức liền đoạt lời nói: “Cứ quyết định như vậy, Bổn cung đi trước tìm Ngọc Nhi đi chuẩn bị. . . . . .”
Lời còn chưa dứt liền biến mất ở trước mắt Kỳ Lạc Hi.
Kỳ Lạc Hi bất đắc dĩ cười cười, vốn là cố ý để cho nàng đi, hoàng hậu thật đúng là nóng vội a, đáng tiếc hắn không thể cùng đi, ít nhất trước muốn giải quyết một chuyện trong nội cung .
Đôi mắt nhiễm lên lạnh như băng, khóe môi băng càng sáng lạn. . . . . .
Kỳ Lạc Hi lấy lại thần sắc bình tĩnh, con mắt sáng khóa chặt Tể tướng: “Tể tướng, lần đi sứ này trẫm sẽ phái chuyên gia cùng đi với ngươi, toàn bộ cần phải an bài cho tốt!”
Hà phi trúng độc tuyệt đối là người của Dạ Hàn Quốc cố ý gây nên, bằng không bọn họ cũng sẽ không đưa ra yêu cầu Hà phi cũng dự họp nghi thức lần này, hắn không có ngờ tới động tác của Dạ Hàn Quốc sẽ nhanh như vậy, Hà phi tốt nhất có thể mau chóng hồi phục, nếu không chỉ có dùng thủ đoạn phi thường . . . . . .
Sau khi bãi triều, Kỳ Lạc Hi đi thẳng đến tẩm cung, tìm được Hạ Như Thanh.
“Ngươi biết chuyện này a!” Hạ Như Thanh đứng dậy đi đến trước mặt Kỳ Lạc Hi, thần sắc nghiêm túc nhìn hắn, ngọc dung hoàn mỹ nhiễm lên một tầng trong sạch, lông mi thật dài đóng lại bóng tối nhàn nhạt, môi anh đào phấn nộn có chút câu dẫn ra.
“Hẳn là Dạ Hàn Quốc làm a, chết tiệt, lần đi sứ này Hà phi còn phải lộ diện!” Kỳ Lạc Hi khơi mào đuôi lông mày, nhìn qua Hạ Như Thanh, trong mắt đầy dẫy lạnh như băng.
“Vậy ngươi định làm như thế nào?” Hạ Như Thanh ngước mắt, tay chống đỡ hàm dưới, lần này nàng cũng không muốn giao thiệp quá nhiều, dù sao chuyện này liên quan đến là không chỉ có hậu cung, còn kể cả chính trị cùng lúc .
“Hoàng hậu cứ yên tâm đi, nếu như Hà phi là thật sự bệnh không thể di chuyển, chúng ta đây sẽ làm việc ly miêu hoán thái tử. . . . . .” Kỳ Lạc Hi mang theo một chút cười xấu xa, trong mắt đảo qua một tia khôn khéo.
“Hoàng hậu không hiếu kỳ lần đi sứ này do ai phụ trách sao?” Kỳ Lạc Hi nâng khóe môi lên, đối Hạ Như Thanh nói đến.
“Chẳng lẽ lại là Tể tướng?” Hạ Như Thanh nghi hoặc nhìn Kỳ Lạc Hi, chiêu này cũng quá mạo hiểm a, bất quá đổi thành nàng cũng sẽ cho Tể tướng phụ trách chuyện này.
” Nữ nhân của Trẫm uả nhiên thông minh. . . . . .” Kỳ Lạc Hi vừa định hôn trộm một cái, bất đắc dĩ bị Hạ Như Thanh nghiêng người một cái tránh khỏi.
“Như vậy lần này phải là Bổn cung đi can thiệp đàm phán!” Ngữ khí Hạ Như Thanh rất kiên định, thành phù này nhất định phải đến trên tay của nàng, nếu không nàng sợ Tể tướng mưu tính làm cái gì.
Còn chưa chờ Kỳ Lạc Hi hồi phục, Hạ Như Thanh lập tức liền đoạt lời nói: “Cứ quyết định như vậy, Bổn cung đi trước tìm Ngọc Nhi đi chuẩn bị. . . . . .”
Lời còn chưa dứt liền biến mất ở trước mắt Kỳ Lạc Hi.
Kỳ Lạc Hi bất đắc dĩ cười cười, vốn là cố ý để cho nàng đi, hoàng hậu thật đúng là nóng vội a, đáng tiếc hắn không thể cùng đi, ít nhất trước muốn giải quyết một chuyện trong nội cung .
Đôi mắt nhiễm lên lạnh như băng, khóe môi băng càng sáng lạn. . . . . .