Lại là. . . . . . người đứng đầu hậu cung —— Hạ Như Thanh.
Nàng làm sao có thể , chẳng lẽ là tới giám thị hắn? Kỳ Liên Quốc đối với hắn đã có hoài nghi sao?
Tể tướng ngẩng đầu nhìn Hạ Như Thanh, thần sắc thật là lúng túng đến cực điểm, hắn đong đưa ống tay áo, sợ hãi mà giữ lễ tiết hướng Hạ Như Thanh nói: “Vi thần có mắt như mù, mong khâm sai đại nhân bớt giận. . . . . .”
Các quan lại khác cũng thấy kỳ quái, cái Tể tướng này chính là quan dưới một người trên vạn người, làm sao có thể đối một khâm sai nho nhỏ mà cung kính như thế?
Cái chuyện này ở đằng sau khẳng định là có nguyên nhân, bọn họ cũng không dám quá mạo phạm, cũng đều hướng Hạ Như Thanh mà giữ lễ tiết bồi tội.
Kỳ thật bọn họ không biết Hạ Như Thanh cũng có nguyên nhân, Hạ Như Thanh trừ đại điển sắc phong cùng tiệc tối là có lộ diện qua, cơ bản đều sống ở hậu cung. Mà những người chức quan nhỏ bé này, mắt may mắn thấy phượng nhan của người là đã ít lại càng ít.
Gặp quần chúng như thế, Hạ Như Thanh cũng không nên khước từ, nàng hướng phía trước mà đi đến, đi ngang qua bên người Tể tướng liền dừng bước một chút, nhẹ giọng nói:
” Thân phận của Bổn cung bây giờ cũng chỉ là một khâm sai mà thôi, không cần phải rêu rao quá mức rồi, Tể tướng nên biết làm. . . . . .”
Hạ Như Thanh cười nhẹ tiếp tục đi, dẫn Bách Lý Lương đi vào trên kiệu mềm mại mà Tể tướng đã cho chuẩn bị tốt.
“Không biết Hà phi nương nương. . . . . .”
Tể tướng đột nhiên nhớ tới lần đàm phán này còn có nhân vật quan trọng chưa có tới, hắn vội vàng hướng Hạ Như Thanh mà hỏi đến, Hà phi lần này đã bị trúng độc nên cũng không có khỏe nhanh như vậy.
Cho dù là đã khỏe, Dạ Hàn Quốc cũng có thể đến nửa đường mà cướp giết. . . . . .
“Tể tướng quá lo lắng, hành trình của Hà phi, hoàng thượng tự có an bài. . . . . .”
Hạ Như Thanh không vui nhướng lông mày, liếc nhìn Tể tướng.
” Hà phi nàng. . . . . .”
Tể tướng liều chết, muốn từ trong miệng của Hạ Như Thanh mà moi ra chút ít lời nói để cung cấp cho Dạ Hàn Quốc, đáng tiếc hắn đã chọn sai người rồi.
“Tể tướng phải chăng là vượt quyền rồi?”
Lời nói của Hạ Như Thanh, đem mũi dùi nhắm thẳng vào Tể tướng, lai giả bất thiện.
“Vi thần không dám, vi thần lập tức tổ chức xuất phát. . . . . .”
Tể tướng âm thầm kinh sợ, quả nhiên là đến điều tra, hắn cũng phải hành sự cẩn thận.
Một lát sau, đội ngũ xuất phát. . . . . .
Lại là. . . . . . người đứng đầu hậu cung —— Hạ Như Thanh.
Nàng làm sao có thể , chẳng lẽ là tới giám thị hắn? Kỳ Liên Quốc đối với hắn đã có hoài nghi sao?
Tể tướng ngẩng đầu nhìn Hạ Như Thanh, thần sắc thật là lúng túng đến cực điểm, hắn đong đưa ống tay áo, sợ hãi mà giữ lễ tiết hướng Hạ Như Thanh nói: “Vi thần có mắt như mù, mong khâm sai đại nhân bớt giận. . . . . .”
Các quan lại khác cũng thấy kỳ quái, cái Tể tướng này chính là quan dưới một người trên vạn người, làm sao có thể đối một khâm sai nho nhỏ mà cung kính như thế?
Cái chuyện này ở đằng sau khẳng định là có nguyên nhân, bọn họ cũng không dám quá mạo phạm, cũng đều hướng Hạ Như Thanh mà giữ lễ tiết bồi tội.
Kỳ thật bọn họ không biết Hạ Như Thanh cũng có nguyên nhân, Hạ Như Thanh trừ đại điển sắc phong cùng tiệc tối là có lộ diện qua, cơ bản đều sống ở hậu cung. Mà những người chức quan nhỏ bé này, mắt may mắn thấy phượng nhan của người là đã ít lại càng ít.
Gặp quần chúng như thế, Hạ Như Thanh cũng không nên khước từ, nàng hướng phía trước mà đi đến, đi ngang qua bên người Tể tướng liền dừng bước một chút, nhẹ giọng nói:
” Thân phận của Bổn cung bây giờ cũng chỉ là một khâm sai mà thôi, không cần phải rêu rao quá mức rồi, Tể tướng nên biết làm. . . . . .”
Hạ Như Thanh cười nhẹ tiếp tục đi, dẫn Bách Lý Lương đi vào trên kiệu mềm mại mà Tể tướng đã cho chuẩn bị tốt.
“Không biết Hà phi nương nương. . . . . .”
Tể tướng đột nhiên nhớ tới lần đàm phán này còn có nhân vật quan trọng chưa có tới, hắn vội vàng hướng Hạ Như Thanh mà hỏi đến, Hà phi lần này đã bị trúng độc nên cũng không có khỏe nhanh như vậy.
Cho dù là đã khỏe, Dạ Hàn Quốc cũng có thể đến nửa đường mà cướp giết. . . . . .
“Tể tướng quá lo lắng, hành trình của Hà phi, hoàng thượng tự có an bài. . . . . .”
Hạ Như Thanh không vui nhướng lông mày, liếc nhìn Tể tướng.
” Hà phi nàng. . . . . .”
Tể tướng liều chết, muốn từ trong miệng của Hạ Như Thanh mà moi ra chút ít lời nói để cung cấp cho Dạ Hàn Quốc, đáng tiếc hắn đã chọn sai người rồi.
“Tể tướng phải chăng là vượt quyền rồi?”
Lời nói của Hạ Như Thanh, đem mũi dùi nhắm thẳng vào Tể tướng, lai giả bất thiện.
“Vi thần không dám, vi thần lập tức tổ chức xuất phát. . . . . .”
Tể tướng âm thầm kinh sợ, quả nhiên là đến điều tra, hắn cũng phải hành sự cẩn thận.
Một lát sau, đội ngũ xuất phát. . . . . .