Hạ Như Thanh câu dẫn khóe miệng ra, cười lạnh, nghĩ muốn hiểu rõ nàng? Vậy tới thử xem đi, là khi nàng yếu lòng sao?
Bóng đêm bao phủ hai người, trong mắt bạc mới thả ra ánh sáng lạnh so với ánh trăng còn lạnh hơn, xem ra có người muốn gặp tai ương. . . . . .
Bách Lý Lương một bên nhìn mà trong nội tâm không ngừng sợ hãi, chọc ai cũng không thể chọc tổ tông ở trước mắt này, bằng không bị lật thuyền trong cống rảnh cũng không biết tại sao. . . . . .
Ngày thứ hai, tất cả tựa hồ cũng rất yên bình.
Bầu trời bao la hiện ra nhẹ nhàng sáng sủa xanh trong, trong không khí mang theo một chút hương thơm của bùn đất.
Xe trong kiệu xóc nảy ——
“Ngươi xác định là hôm nay bọn họ sẽ động thủ sao?”
Bách Lý Lương nhìn Hạ Như Thanh có chút hoài nghi, hôm nay mà động thủ không khỏi cũng nóng vội quá đi.
“Hiện tại chúng ta ngày đêm đều đi thần tốc, hẳn là rất nhanh sẽ đến Dạ Hàn Quốc, vì không muốn cho Bổn cung nắm được thành phù, bọn họ tuyệt đối sẽ thừa dịp thời điểm Bổn cung còn chưa ra Kỳ Liên Quốc sẽ động thủ, không ra ngày hôm nay, bọn họ khẳng định kềm nén không được. . . . . .”
Hạ Như Thanh nói nhẹ nhàng như mây, giống như người ám sát cùng nàng dường như không có quan hệ.
“Tể tướng hắn cũng không sợ lộ ra có thể sẽ bị phạt?”
Bách Lý Lương nâng đuôi lông mày, ngược lại nàng là người bị hại, một chút cũng không lo lắng, nhưng phiền chết hắn.
“Bổn cung nói là Tể tướng sẽ động thủ sao? Có thể chính là nam tử tối hôm qua, hiện tại Tể tướng không dám động thủ với Bổn cung, nhưng cũng không có nghĩa là phía sau hắn thì người kia lại không dám. . . . . .”
Hạ Như Thanh ngước mắt nhìn Bách Lý Lương, hiện lên một tia khôn khéo.
“Vậy ngươi định làm như thế nào, sẽ không phải lại cùng kéo ta xuống nước theo chứ. . . . . .”
Bách Lý Lương thở dài than thở, kiếp trước thật sự là, cuộc đời trước đó, cuộc đời trước đó là thiếu nợ nàng.
“Theo như thế cục bây giờ mà xem, người của Dạ Hàn Quốc sẽ không có ý định ám sát Bổn Cung, nhưng là vì không muốn cho Bổn cung nhận được thành phù kia, nếu đúng như lời của Bổn cung nói…, Bổn cung sẽ chọn bị giam cầm. . . . . .”
Hạ Như Thanh bưng trà xanh trên bàn gỗ ở trên giường, uống một ngụm nhỏ.
“Cho nên ngươi sẽ phải thừa dịp cơ hội lần này, mà tương kế tựu kế, điều tra đối Dạ Hàn Quốc? Đúng hay không?”
Xem ra Bách Lý Lương đã biết được một ít, nữ nhân này lớn gan thật, cũng không sợ nhỡ ra bọn họ nổi lên ý muốn ám sát. . . . . .
“Bọn họ đã hảo tâm mời Bổn cung, Bổn cung làm sao có thể lại nghịch ý tốt của bọn họ ?”
Hạ Như Thanh cong môi cười, lại đem Bách Lý Lương hù đến ứa ra mồ hôi lạnh.
” Buổi tối hôm nay, nhớ rõ đi đón Bổn cung trở về. . . . . .”
Bách Lý Lương bất đắc dĩ liếc nhìn Hạ Như Thanh, thật là điên cuồng , nàng cho rằng Dạ Hàn Quốc là dễ dàng mà xông vào? Đi đến thoải mái?
Bất quá cũng chỉ tiếp cận dễ dàng.
Dạ Hàn Quốc sẽ dùng hình thức gì xuất hiện đây?
Hạ Như Thanh câu dẫn khóe miệng ra, cười lạnh, nghĩ muốn hiểu rõ nàng? Vậy tới thử xem đi, là khi nàng yếu lòng sao?
Bóng đêm bao phủ hai người, trong mắt bạc mới thả ra ánh sáng lạnh so với ánh trăng còn lạnh hơn, xem ra có người muốn gặp tai ương. . . . . .
Bách Lý Lương một bên nhìn mà trong nội tâm không ngừng sợ hãi, chọc ai cũng không thể chọc tổ tông ở trước mắt này, bằng không bị lật thuyền trong cống rảnh cũng không biết tại sao. . . . . .
Ngày thứ hai, tất cả tựa hồ cũng rất yên bình.
Bầu trời bao la hiện ra nhẹ nhàng sáng sủa xanh trong, trong không khí mang theo một chút hương thơm của bùn đất.
Xe trong kiệu xóc nảy ——
“Ngươi xác định là hôm nay bọn họ sẽ động thủ sao?”
Bách Lý Lương nhìn Hạ Như Thanh có chút hoài nghi, hôm nay mà động thủ không khỏi cũng nóng vội quá đi.
“Hiện tại chúng ta ngày đêm đều đi thần tốc, hẳn là rất nhanh sẽ đến Dạ Hàn Quốc, vì không muốn cho Bổn cung nắm được thành phù, bọn họ tuyệt đối sẽ thừa dịp thời điểm Bổn cung còn chưa ra Kỳ Liên Quốc sẽ động thủ, không ra ngày hôm nay, bọn họ khẳng định kềm nén không được. . . . . .”
Hạ Như Thanh nói nhẹ nhàng như mây, giống như người ám sát cùng nàng dường như không có quan hệ.
“Tể tướng hắn cũng không sợ lộ ra có thể sẽ bị phạt?”
Bách Lý Lương nâng đuôi lông mày, ngược lại nàng là người bị hại, một chút cũng không lo lắng, nhưng phiền chết hắn.
“Bổn cung nói là Tể tướng sẽ động thủ sao? Có thể chính là nam tử tối hôm qua, hiện tại Tể tướng không dám động thủ với Bổn cung, nhưng cũng không có nghĩa là phía sau hắn thì người kia lại không dám. . . . . .”
Hạ Như Thanh ngước mắt nhìn Bách Lý Lương, hiện lên một tia khôn khéo.
“Vậy ngươi định làm như thế nào, sẽ không phải lại cùng kéo ta xuống nước theo chứ. . . . . .”
Bách Lý Lương thở dài than thở, kiếp trước thật sự là, cuộc đời trước đó, cuộc đời trước đó là thiếu nợ nàng.
“Theo như thế cục bây giờ mà xem, người của Dạ Hàn Quốc sẽ không có ý định ám sát Bổn Cung, nhưng là vì không muốn cho Bổn cung nhận được thành phù kia, nếu đúng như lời của Bổn cung nói…, Bổn cung sẽ chọn bị giam cầm. . . . . .”
Hạ Như Thanh bưng trà xanh trên bàn gỗ ở trên giường, uống một ngụm nhỏ.
“Cho nên ngươi sẽ phải thừa dịp cơ hội lần này, mà tương kế tựu kế, điều tra đối Dạ Hàn Quốc? Đúng hay không?”
Xem ra Bách Lý Lương đã biết được một ít, nữ nhân này lớn gan thật, cũng không sợ nhỡ ra bọn họ nổi lên ý muốn ám sát. . . . . .
“Bọn họ đã hảo tâm mời Bổn cung, Bổn cung làm sao có thể lại nghịch ý tốt của bọn họ ?”
Hạ Như Thanh cong môi cười, lại đem Bách Lý Lương hù đến ứa ra mồ hôi lạnh.
” Buổi tối hôm nay, nhớ rõ đi đón Bổn cung trở về. . . . . .”
Bách Lý Lương bất đắc dĩ liếc nhìn Hạ Như Thanh, thật là điên cuồng , nàng cho rằng Dạ Hàn Quốc là dễ dàng mà xông vào? Đi đến thoải mái?
Bất quá cũng chỉ tiếp cận dễ dàng.
Dạ Hàn Quốc sẽ dùng hình thức gì xuất hiện đây?