“Mỹ nhân công tử, thời gian không còn sớm, tiệc tối cũng không xê xích gì nhiều, chúng ta nhanh a. . . . . .”
Mộc Thuần Hi có chút khẩn cấp, nàng thuận thế kéo cùi chỏ của Hạ Như Thanh, như chim nhỏ nép vào người trên người Hạ Như Thanh.
Chỉ cần qua buổi tiệc này, mỹ nhân công tử chính là của nàng . . . . . .
Hai người một đường “Tình ý nồng đậm, khó bỏ khó phân” , bộ dáng của Hạ Như Thanh có vẻ mặt khó xử, chính là Mộc Thuần Hi này tựa hồ phát hiện không bình thường, một đường say mê lấy mình.
Quay lại với các tiểu đệ sơn tặc, cả đám đều giống như đã gặp quỷ, nhìn sơn trại tiểu thư thẹn thùng.
Trời ạ, đây là đại tiểu thư của bọn họ sao, nhăn nhăn nhó nhó , hành động thật đúng là *** rất thật!
Cuối cùng rốt cục đã chính thức vào trong tiệc rượu, phong cách không có không thể hiện tính tình ngang bướng thô kệch .
Một trận gió mát thổi qua, mang theo một tia hơi nước thanh thuần, lại mơ hồ lộ ra một cổ mùi thơm lạ lùng, Hạ Như Thanh nhíu nhíu mày, cái mùi này làm cho nàng cực kỳ không thoải mái, thậm chí có chút ít bất an, nàng từ trước đến nay đối một ít đồ rất mẫn cảm.
Nói thí dụ như, độc dược. . . . . .
Hạ Như Thanh thoáng dùng sức nắm chặt ống tay áo, chẳng lẽ lại là người của Dạ Hàn Quốc đến diệt khẩu? Hay là sơn trại này có kẻ thù khác?
Tạm thời còn chưa rõ , đi một bước tính một bước a. . . . . .
“Hắc! Đại tiểu thư đến đây. . . . . .”
Xa xa ở bên trong tiếng người một mảnh hỗn tạp, đột nhiên nhảy ra một câu, một nam tử đang mặc trang phục cưỡi ngựa màu cà phê, chân bó tay bó mà hướng Mộc Thuần Hi ở bên này gọi tới.
“Cái tiểu tử chết tiệt này. . . . . .”
Mộc Thuần Hi bất mãn nhỏ giọng lầu bầu nói, nàng ngàn vạn không thể ở trước mặt mỹ nhân công tử mà mất mặt, phải ngụy trang bộ dáng thục nữ thật tốt.
Mộc Thuần Hi môi mấp máy, không muốn để ý tới phía trước chính là “Đại lão thô” kia, chuyển con mắt nhìn Hạ Như Thanh chê cười.
“Đại tiểu thư, làm sao ngươi không để ý tới ta à, huynh đệ chúng ta vẫn chờ ngươi vung vài quyền uống rượu, lần trước huynh đệ đã thua, lần này nhất định phải thắng trở lại!”
Vừa rồi chính là “Đại lão thô” kia từ từ đi vài bước liền lẻn đến trước mặt các nàng.
“Long Vũ, đừng làm rộn!”
Mộc Thuần Hi trừng mắt nhìn đại hán phía trước, rất là khó chịu, rõ ràng yêu sách trước mặt đối tượng của nàng, lá gan không nhỏ, nhưng lúc này là ngại Hạ Như Thanh, không tiện phát tác, chỉ có dùng ánh mắt mà công kích!
“Đại tiểu thư, đây là mỹ nhân mới nhất của ngươi sao? Trưởng thành còn rất xinh đẹp. . . . . .”
Vừa dứt lời, đại hán kia liền muốn thân thủ chạm vào Hạ Như Thanh. . . . . .
“Mỹ nhân công tử, thời gian không còn sớm, tiệc tối cũng không xê xích gì nhiều, chúng ta nhanh a. . . . . .”
Mộc Thuần Hi có chút khẩn cấp, nàng thuận thế kéo cùi chỏ của Hạ Như Thanh, như chim nhỏ nép vào người trên người Hạ Như Thanh.
Chỉ cần qua buổi tiệc này, mỹ nhân công tử chính là của nàng . . . . . .
Hai người một đường “Tình ý nồng đậm, khó bỏ khó phân” , bộ dáng của Hạ Như Thanh có vẻ mặt khó xử, chính là Mộc Thuần Hi này tựa hồ phát hiện không bình thường, một đường say mê lấy mình.
Quay lại với các tiểu đệ sơn tặc, cả đám đều giống như đã gặp quỷ, nhìn sơn trại tiểu thư thẹn thùng.
Trời ạ, đây là đại tiểu thư của bọn họ sao, nhăn nhăn nhó nhó , hành động thật đúng là rất thật!
Cuối cùng rốt cục đã chính thức vào trong tiệc rượu, phong cách không có không thể hiện tính tình ngang bướng thô kệch .
Một trận gió mát thổi qua, mang theo một tia hơi nước thanh thuần, lại mơ hồ lộ ra một cổ mùi thơm lạ lùng, Hạ Như Thanh nhíu nhíu mày, cái mùi này làm cho nàng cực kỳ không thoải mái, thậm chí có chút ít bất an, nàng từ trước đến nay đối một ít đồ rất mẫn cảm.
Nói thí dụ như, độc dược. . . . . .
Hạ Như Thanh thoáng dùng sức nắm chặt ống tay áo, chẳng lẽ lại là người của Dạ Hàn Quốc đến diệt khẩu? Hay là sơn trại này có kẻ thù khác?
Tạm thời còn chưa rõ , đi một bước tính một bước a. . . . . .
“Hắc! Đại tiểu thư đến đây. . . . . .”
Xa xa ở bên trong tiếng người một mảnh hỗn tạp, đột nhiên nhảy ra một câu, một nam tử đang mặc trang phục cưỡi ngựa màu cà phê, chân bó tay bó mà hướng Mộc Thuần Hi ở bên này gọi tới.
“Cái tiểu tử chết tiệt này. . . . . .”
Mộc Thuần Hi bất mãn nhỏ giọng lầu bầu nói, nàng ngàn vạn không thể ở trước mặt mỹ nhân công tử mà mất mặt, phải ngụy trang bộ dáng thục nữ thật tốt.
Mộc Thuần Hi môi mấp máy, không muốn để ý tới phía trước chính là “Đại lão thô” kia, chuyển con mắt nhìn Hạ Như Thanh chê cười.
“Đại tiểu thư, làm sao ngươi không để ý tới ta à, huynh đệ chúng ta vẫn chờ ngươi vung vài quyền uống rượu, lần trước huynh đệ đã thua, lần này nhất định phải thắng trở lại!”
Vừa rồi chính là “Đại lão thô” kia từ từ đi vài bước liền lẻn đến trước mặt các nàng.
“Long Vũ, đừng làm rộn!”
Mộc Thuần Hi trừng mắt nhìn đại hán phía trước, rất là khó chịu, rõ ràng yêu sách trước mặt đối tượng của nàng, lá gan không nhỏ, nhưng lúc này là ngại Hạ Như Thanh, không tiện phát tác, chỉ có dùng ánh mắt mà công kích!
“Đại tiểu thư, đây là mỹ nhân mới nhất của ngươi sao? Trưởng thành còn rất xinh đẹp. . . . . .”
Vừa dứt lời, đại hán kia liền muốn thân thủ chạm vào Hạ Như Thanh. . . . . .