Trương Manh Manh vốn là viên minh châu cả nhà nâng niu, vóc dáng xinh đẹp, học tập giỏi giang, cho nên từ khi còn nhỏ đến lúc học trung học đều là hoa khôi trong trường, thành ra tạo nên tính cách kênh kiệu do được nuông chiều, nhưng cô ta lại rất biết giả bộ, lúc nào cũng tỏ ra mình là một thiên kim tiểu thư yếu đuối, gái trai vây xung quanh mình lúc nào cũng phải bỏ tiền ra để lấy lòng, cứ như vậy, trong trường học cô ta cũng xem như là có vị trí, rất nhiều học sinh nữ ngầm xem cô ta như người đứng đầu.
Từ sau khi Lăng Sóc chuyển trường đến, ánh mắt lúc nào cũng cao hơn đỉnh đầu cùng tâm hồn thiếu nữ của cô ta liền bám dính lấy Lăng Sóc đẹp trai cao ráo, tưởng rằng có thể tạo nên cổ tích về tình yêu giữa công chúa và hoàng tử thì hóa ra Lăng Sóc căn bản chẳng để ý gì đến cô ta, hoặc là những nhỏ con gái xung quanh. Hắn lúc nào cũng độc lai độc vãng, cho dù là đụng phải khiêu khích của tên Diệp Đồng du côn thì cũng chẳng thèm để ý.
Trương Manh Manh nhìn thấy nhiều đứa con gái gởi thư tình cho Lăng Sóc nhưng ánh mắt của Lăng Sóc chẳng thèm liếc qua nhìn lá thư phải dốc hết tâm tư mới viết ra được kia, lòng cô ta cũng cảm thấy được xoa dịu chút ít, tối thiểu, không có con nhỏ nào lọt được vào trong mắt Lăng Sóc.
Giả bộ rụt rè hơn một năm trời Trương Manh Manh cũng phát hiện ra Lăng Sóc sẽ chẳng bao giờ chủ động theo đuổi hoa khôi trường học là cô ta, chỉ có thể chủ động đón đầu, hẹn Lăng Sóc lên sân thượng của trường để bày tỏ.
Nhìn thấy cửa ra sân thượng bị đẩy ra, Lăng Sóc ưu nhã đi về phía mình, tim của cô ta đập thình thịch, trên mặt cũng đỏ bừng.
Cô ta nghĩ, Lăng Sóc chưa từng liếc mắt nhìn đến con gái trước giờ lúc này thật sự đã đến gặp cô ta, có phải đây chính là Lăng Sóc thật ra đã thích cô ta từ lâu, bởi vì mắc cỡ, cho nên mới giả bộ như không quan tâm đến cô ta không?
“Em thích anh, Lăng Sóc, chúng mình hẹn hò nha.”
Nhưng giây tiếp theo, Trương Manh Manh mặt không còn giọt máu, ánh mắt ái mộ ngượng ngùng nháy mắt đã chuyển thành không thể tin được.
Cô ta nghi ngờ mình đã nghe lầm, đôi môi trắng nhợt mấp máy hỏi lại lần nữa.
“Tôi không thích con gái chủ động, càng không thích con gái không thành thật!”
Cô ta khiếp sợ giật lùi lại, đến khi lưng cũng chạm vào lan can sân thượng…
Sau đó, cô ta khóc, khóc thật lâu, đến khi tỉnh táo lại thì trời cũng đã tối, cô ta sợ hãi vô cùng, may mà cô ta còn đủ sức gọi điện thoại kêu người nhà đến đón về.
Bởi vì không ai biết cô ta tỏ tình với Lăng Sóc, cũng không ai biết chuyện cô ta bị Lăng Sóc từ chối, mặc dù cô ta vẫn tỏ ra không có chuyện gì, nhưng mà ánh mắt lại không thể kềm chế lúc nào cũng đuổi theo bóng dáng Lăng Sóc, cô ta nghĩ nhất định cô ta đã yêu Lăng Sóc rồi.
Nhưng mà phải làm sao bây giờ đây? Trương Manh Manh một bên khi nghe bạn bè bàn tán về Lăng Sóc thì làm như không thèm để ý, một bên lại len lén quan sát theo có con nhỏ nào đi bày tỏ với Lăng Sóc hay không, nếu như mà biết thì mặc kệ con nhỏ đó có đưa được thư tới tay Lăng Sóc hay là được Lăng Sóc nhìn tới hay không, trong lòng cô ta đều ghen tị đến điên cuồng. Đợi đến khi ra khỏi cổng trường cô ta sẽ tìm người dạy cho con nhỏ kia một bài học nên thân, không những vậy còn cảnh cáo không cho con nhỏ kia được mách lại nhà trường.
Tất nhiên, Trương Manh Manh cũng không dại dột trong lúc cảnh cáo những con nhỏ khác mà để lộ ra chuyện không được thích Lăng Sóc, nếu không rất dễ khiến cho những kẻ bị ăn đòn liên tưởng này nọ.
Chỉ là Trương Manh Manh tuyệt đối không thể ngờ được, đề phòng con gái lại không đề phòng đến bọn con trai, lại là cái kẻ mà tất cả mọi người chẳng bao giờ nghĩ tới.
Một đứa giống như là bị tẩy chay chẳng ai nhìn tới vừa què lại xấu tên là Cốc Vũ.
Cả năm trời không thấy Lăng Sóc chủ động tiếp cận bất kì học sinh nào ở trong trường, thế mà lại chủ động đối xử tốt với thằng Cốc Vũ chết bằm kia.
Trương Manh Manh nổi điên đến thiếu chút nữa thì lộ bản tính ngang ngược hợm hĩnh của mình ra luôn, khi nghe đến những lời điên cuồng mà Lăng Sóc bắn ra, khuôn mặt cũng méo mó theo, bộ móng được dưỡng vô dùng tốt bị cô ta cắn trụi lủi.
Cô ta cố sức kiên nhẫn, trong lòng oán hận ngập trời, kiểu gì cũng phải tìm cơ hội đập thằng Cốc Vũđó một trận nhớ đời, hơn nữa, cô ta cảm thấy, có rất nhiều kẻ có ý giống như mình, cô ta chỉ việc chờ là được.
Sau đó, cô ta rốt cuộc cũng đã chờ được cơ hội.
—
Khi Cốc Vũ vào cửa hàng đồ chơi của Hoàng Thải Vân, bên trong có mấy cô gái đang lựa thú bông. Cậu đi đến lựa mấy nguyên liệu làm đồ thủ công, sau khi chọn xong những món cần thiết thì đến quần tính tiền.
Ngồi ở quầy tính tiền là Hoàng Thải Vân, nhìn thấy Cốc Vũ, lại nhìn thấy mấy thứ Cốc Vũđặt trên bàn, cười cười nói: “Bốn đồng ba xu.” Lại hỏi, “Cốc Vũ, dạo này em bận lắm à?”
Cốc Vũ lắc đầu, một bên rút ra tờ 10 đồng đưa cho Hoàng Thải Vân, nói: “Cũng giống như mấy hôm thôi chị ạ.”
“Chị đang có mấy đơn đặt hàng cần làm gấp, nếu em không bận gì thì giúp chị làm nha.” Hoàng Thải Vân đề nghị không hề khách sáo, một bên thối lại cho Cốc Vũ năm đồng bảy xu.
“Dạ.” Vừa mới đồng ý xong, Cốc Vũđột nhiên nhớ đến đã từng đồng ý với Lăng Sóc không nhận may y phục cho búp bê nữa, nhưng lại quên mất, chưa chi đã đồng ý rồi, cái này thật là làm khó Cốc Vũ rồi.
Hoàng Thải Vân nhìn ra vẻ khó xử của Cốc Vũ, hỏi: “Sao vậy em? Có gì khó xử à?”
“Không có ạ. Chị Thải Vân, có nhiều không vậy chị, với có cần gấp lắm không?”
“Không nhiều lắm, chỉ có ba mươi bộ thôi, giao trong vòng một tuần, chỉ là chị rất tin tưởng vào tay nghề của Cốc Vũ, nếu để người khác làm thì chị còn phải tự kiểm tra kĩ lưỡng.”
“Dạ được, giờ chị đưa em hay là tối em đến chỗ bác Hoàng nhận đồ?”
“Tối đến tiệm của cha chị lấy đồ nha, còn mấy bộ chị chưa có cắt xong.”
“Dạ.” Cốc Vũ nhận lấy cái túi đồ nhỏ Hoàng Thải Vân đưa qua, xoay người đi ra khỏi cửa tiệm.
Cốc Vũ vừa đi, mấy cô gái đang cúi đầu lựa thú bông cũng nhanh chóng tính tiền, bám sát theo Cốc Vũ.
—
Cốc Vũ nhìn sáu cô gái đang chặn trước mặt mình, không có can đảm nhìn kĩ liền cúi đầu, nhưng mà cậu nghĩ có lẽ những cô gái này là bạn học trong trường, nhưng cậu cũng không biết những người này là ai.
Bộ dạng cùng ánh mắt hung dữ của những người này làm cho Cốc Vũ rất bồn chồn hồi hộp, rất sợ, bởi vì ánh mắt thế này cậu từng nhìn thấy trong mắt Diệp Đồng cùng nhóm Vương Hiền Binh rất nhiều lần.
Cốc Vũ không định gây chuyện, tay dắt xe đạp vừa di chuyển một chút, thế mà những cô gái này lại cố tình gây sự, bước vài bước ra sức chặn Cốc Vũ lại.
“Cốc Vũ, bọn tao muốn nói chuyện với mày mấy câu, đi theo bọn tao.” Có một nhỏ con gái nhai kẹo cao su thổi bong bóng ngang ngược nói.
Bàn tay Cốc Vũ siết chặt lấy chiếc xe đạp, thân người hơi lui về sau, không trả lời.
“Mày bị câm điếc hả? Rốt cuộc mày có theo bọn tao không hả?!” Một con nhỏ tóc nhuộm màu đỏ sậm nóng nảy, một tay ôm gấu bông mới mua, một hay hung hãng nhéo tay Cốc Vũ.
Cốc Vũ bị nhéo đến điếng người, thiếu điều không giữ vững được chiếc xe đạp, cất giọng yếu ớt: “Tôi đi với mấy cô.”
Mặc dù xung quanh có không ít người qua đường nhìn ngó, nhưng mà bộ dáng ai nấy đều làm như là chuyện không liên quan đến mình, trong lòng cảm thấy áy náy chút đỉnh, thành ra đều tự thôi miên bản thân đây chỉ là trò đùa nghịch của trẻ con.
—
Cốc Vũ không biết những người này định đưa cậu tới đâu, dù sao là người yếu thế, cậu biết cái “tai họa bất ngờ” này chẳng thể nào tránh được, chỉ là hi vọng vềđến nhà không bị mẹ phát hiện.
Cứ thế, hai đứa con gái đi trước dẫn đường, bốn đứa con gái chặn ở phía sau đề phòng Cốc Vũ bỏ chạy, đi được một lúc, Cốc Vũ rất nghi hoặc, tại sao càng lúc càng có nhiều người, chẳng lẽ là do cậu suy nghĩ nhiều quá sao? Nhưng mà ánh mắt của sáu đứa con gái kia chẳng hề có lấy một tia hòa nhã, đằng đằng sát khí, cậu không có khả năng nhìn lầm.
Đầu kia đi lại năm đứa con trai, đều khoảng mười lăm mười sáu tuổi, tóc nhuộm đủ thứ màu, đi đến trên đường thì dừng lại, toàn thân tỏa ra hai chữ lưu manh. Một đứa con trai tóc nhuộm vàng hoe bày ra nụ cười côn đồ, hai con mắt khi nhìn thấy một đứa con gái đi phía sau có vẻ yếu đuối thì liền sáng rực, thần sắc như là ái mộ.
Bọn chúng gật đầu chào sáu đứa con gái kia: “Chào chị Trương, chị Ngô, chị Du, chị Hùng, chị Nhạc, chị Hà.”
Sau đó, một thằng da dẻ đen như than tổ ong đảo quanh Cốc Vũ một vòng, nói: “Ai cha, mày là thằng nào, thế mà lại được sáu chị xinh đẹp bảo vệ ở giữa à, chẳng lẽ nó làm cái gì khiến các chị mất hứng à? Mấy chị đừng sợ, bọn em sẽ giúp các chị xả giận.”
“Oh, thì ra là Ngũ hổ tướng của trường Chí Hưng à, mấy người chúng tôi định đến Karaoke K chơi đây, có muốn đi chung không, chúng tôi mời.” Đứa con gái tóc đỏ sau khi thấy được ánh mắt của đứa tóc dài, cất giọng cười quyến rũ nói với năm đứa con trai.
Sáu nữ năm nam không nói một lời trao đổi với nhau bằng ánh mắt trong không khí, sau đó xẹt nhìn qua Cốc Vũđang cúi đầu, sau đó, đều đã hiểu rõ ý định của nhau, cho nên thằng da đen nói: “Sáu chị xinh đẹp đã mời thì tất nhiên phải đi chứ.”
Sống lưng Cốc Vũ lạnh toát, trong lòng phát sầu, chỉ cầu lúc đó còn có thể toàn mạng về nhà.
Trương Manh Manh vốn là viên minh châu cả nhà nâng niu, vóc dáng xinh đẹp, học tập giỏi giang, cho nên từ khi còn nhỏ đến lúc học trung học đều là hoa khôi trong trường, thành ra tạo nên tính cách kênh kiệu do được nuông chiều, nhưng cô ta lại rất biết giả bộ, lúc nào cũng tỏ ra mình là một thiên kim tiểu thư yếu đuối, gái trai vây xung quanh mình lúc nào cũng phải bỏ tiền ra để lấy lòng, cứ như vậy, trong trường học cô ta cũng xem như là có vị trí, rất nhiều học sinh nữ ngầm xem cô ta như người đứng đầu.
Từ sau khi Lăng Sóc chuyển trường đến, ánh mắt lúc nào cũng cao hơn đỉnh đầu cùng tâm hồn thiếu nữ của cô ta liền bám dính lấy Lăng Sóc đẹp trai cao ráo, tưởng rằng có thể tạo nên cổ tích về tình yêu giữa công chúa và hoàng tử thì hóa ra Lăng Sóc căn bản chẳng để ý gì đến cô ta, hoặc là những nhỏ con gái xung quanh. Hắn lúc nào cũng độc lai độc vãng, cho dù là đụng phải khiêu khích của tên Diệp Đồng du côn thì cũng chẳng thèm để ý.
Trương Manh Manh nhìn thấy nhiều đứa con gái gởi thư tình cho Lăng Sóc nhưng ánh mắt của Lăng Sóc chẳng thèm liếc qua nhìn lá thư phải dốc hết tâm tư mới viết ra được kia, lòng cô ta cũng cảm thấy được xoa dịu chút ít, tối thiểu, không có con nhỏ nào lọt được vào trong mắt Lăng Sóc.
Giả bộ rụt rè hơn một năm trời Trương Manh Manh cũng phát hiện ra Lăng Sóc sẽ chẳng bao giờ chủ động theo đuổi hoa khôi trường học là cô ta, chỉ có thể chủ động đón đầu, hẹn Lăng Sóc lên sân thượng của trường để bày tỏ.
Nhìn thấy cửa ra sân thượng bị đẩy ra, Lăng Sóc ưu nhã đi về phía mình, tim của cô ta đập thình thịch, trên mặt cũng đỏ bừng.
Cô ta nghĩ, Lăng Sóc chưa từng liếc mắt nhìn đến con gái trước giờ lúc này thật sự đã đến gặp cô ta, có phải đây chính là Lăng Sóc thật ra đã thích cô ta từ lâu, bởi vì mắc cỡ, cho nên mới giả bộ như không quan tâm đến cô ta không?
“Em thích anh, Lăng Sóc, chúng mình hẹn hò nha.”
Nhưng giây tiếp theo, Trương Manh Manh mặt không còn giọt máu, ánh mắt ái mộ ngượng ngùng nháy mắt đã chuyển thành không thể tin được.
Cô ta nghi ngờ mình đã nghe lầm, đôi môi trắng nhợt mấp máy hỏi lại lần nữa.
“Tôi không thích con gái chủ động, càng không thích con gái không thành thật!”
Cô ta khiếp sợ giật lùi lại, đến khi lưng cũng chạm vào lan can sân thượng…
Sau đó, cô ta khóc, khóc thật lâu, đến khi tỉnh táo lại thì trời cũng đã tối, cô ta sợ hãi vô cùng, may mà cô ta còn đủ sức gọi điện thoại kêu người nhà đến đón về.
Bởi vì không ai biết cô ta tỏ tình với Lăng Sóc, cũng không ai biết chuyện cô ta bị Lăng Sóc từ chối, mặc dù cô ta vẫn tỏ ra không có chuyện gì, nhưng mà ánh mắt lại không thể kềm chế lúc nào cũng đuổi theo bóng dáng Lăng Sóc, cô ta nghĩ nhất định cô ta đã yêu Lăng Sóc rồi.
Nhưng mà phải làm sao bây giờ đây? Trương Manh Manh một bên khi nghe bạn bè bàn tán về Lăng Sóc thì làm như không thèm để ý, một bên lại len lén quan sát theo có con nhỏ nào đi bày tỏ với Lăng Sóc hay không, nếu như mà biết thì mặc kệ con nhỏ đó có đưa được thư tới tay Lăng Sóc hay là được Lăng Sóc nhìn tới hay không, trong lòng cô ta đều ghen tị đến điên cuồng. Đợi đến khi ra khỏi cổng trường cô ta sẽ tìm người dạy cho con nhỏ kia một bài học nên thân, không những vậy còn cảnh cáo không cho con nhỏ kia được mách lại nhà trường.
Tất nhiên, Trương Manh Manh cũng không dại dột trong lúc cảnh cáo những con nhỏ khác mà để lộ ra chuyện không được thích Lăng Sóc, nếu không rất dễ khiến cho những kẻ bị ăn đòn liên tưởng này nọ.
Chỉ là Trương Manh Manh tuyệt đối không thể ngờ được, đề phòng con gái lại không đề phòng đến bọn con trai, lại là cái kẻ mà tất cả mọi người chẳng bao giờ nghĩ tới.
Một đứa giống như là bị tẩy chay chẳng ai nhìn tới vừa què lại xấu tên là Cốc Vũ.
Cả năm trời không thấy Lăng Sóc chủ động tiếp cận bất kì học sinh nào ở trong trường, thế mà lại chủ động đối xử tốt với thằng Cốc Vũ chết bằm kia.
Trương Manh Manh nổi điên đến thiếu chút nữa thì lộ bản tính ngang ngược hợm hĩnh của mình ra luôn, khi nghe đến những lời điên cuồng mà Lăng Sóc bắn ra, khuôn mặt cũng méo mó theo, bộ móng được dưỡng vô dùng tốt bị cô ta cắn trụi lủi.
Cô ta cố sức kiên nhẫn, trong lòng oán hận ngập trời, kiểu gì cũng phải tìm cơ hội đập thằng Cốc Vũđó một trận nhớ đời, hơn nữa, cô ta cảm thấy, có rất nhiều kẻ có ý giống như mình, cô ta chỉ việc chờ là được.
Sau đó, cô ta rốt cuộc cũng đã chờ được cơ hội.
—
Khi Cốc Vũ vào cửa hàng đồ chơi của Hoàng Thải Vân, bên trong có mấy cô gái đang lựa thú bông. Cậu đi đến lựa mấy nguyên liệu làm đồ thủ công, sau khi chọn xong những món cần thiết thì đến quần tính tiền.
Ngồi ở quầy tính tiền là Hoàng Thải Vân, nhìn thấy Cốc Vũ, lại nhìn thấy mấy thứ Cốc Vũđặt trên bàn, cười cười nói: “Bốn đồng ba xu.” Lại hỏi, “Cốc Vũ, dạo này em bận lắm à?”
Cốc Vũ lắc đầu, một bên rút ra tờ đồng đưa cho Hoàng Thải Vân, nói: “Cũng giống như mấy hôm thôi chị ạ.”
“Chị đang có mấy đơn đặt hàng cần làm gấp, nếu em không bận gì thì giúp chị làm nha.” Hoàng Thải Vân đề nghị không hề khách sáo, một bên thối lại cho Cốc Vũ năm đồng bảy xu.
“Dạ.” Vừa mới đồng ý xong, Cốc Vũđột nhiên nhớ đến đã từng đồng ý với Lăng Sóc không nhận may y phục cho búp bê nữa, nhưng lại quên mất, chưa chi đã đồng ý rồi, cái này thật là làm khó Cốc Vũ rồi.bg-ssp-{height:px}
Hoàng Thải Vân nhìn ra vẻ khó xử của Cốc Vũ, hỏi: “Sao vậy em? Có gì khó xử à?”
“Không có ạ. Chị Thải Vân, có nhiều không vậy chị, với có cần gấp lắm không?”
“Không nhiều lắm, chỉ có ba mươi bộ thôi, giao trong vòng một tuần, chỉ là chị rất tin tưởng vào tay nghề của Cốc Vũ, nếu để người khác làm thì chị còn phải tự kiểm tra kĩ lưỡng.”
“Dạ được, giờ chị đưa em hay là tối em đến chỗ bác Hoàng nhận đồ?”
“Tối đến tiệm của cha chị lấy đồ nha, còn mấy bộ chị chưa có cắt xong.”
“Dạ.” Cốc Vũ nhận lấy cái túi đồ nhỏ Hoàng Thải Vân đưa qua, xoay người đi ra khỏi cửa tiệm.
Cốc Vũ vừa đi, mấy cô gái đang cúi đầu lựa thú bông cũng nhanh chóng tính tiền, bám sát theo Cốc Vũ.
—
Cốc Vũ nhìn sáu cô gái đang chặn trước mặt mình, không có can đảm nhìn kĩ liền cúi đầu, nhưng mà cậu nghĩ có lẽ những cô gái này là bạn học trong trường, nhưng cậu cũng không biết những người này là ai.
Bộ dạng cùng ánh mắt hung dữ của những người này làm cho Cốc Vũ rất bồn chồn hồi hộp, rất sợ, bởi vì ánh mắt thế này cậu từng nhìn thấy trong mắt Diệp Đồng cùng nhóm Vương Hiền Binh rất nhiều lần.
Cốc Vũ không định gây chuyện, tay dắt xe đạp vừa di chuyển một chút, thế mà những cô gái này lại cố tình gây sự, bước vài bước ra sức chặn Cốc Vũ lại.
“Cốc Vũ, bọn tao muốn nói chuyện với mày mấy câu, đi theo bọn tao.” Có một nhỏ con gái nhai kẹo cao su thổi bong bóng ngang ngược nói.
Bàn tay Cốc Vũ siết chặt lấy chiếc xe đạp, thân người hơi lui về sau, không trả lời.
“Mày bị câm điếc hả? Rốt cuộc mày có theo bọn tao không hả?!” Một con nhỏ tóc nhuộm màu đỏ sậm nóng nảy, một tay ôm gấu bông mới mua, một hay hung hãng nhéo tay Cốc Vũ.
Cốc Vũ bị nhéo đến điếng người, thiếu điều không giữ vững được chiếc xe đạp, cất giọng yếu ớt: “Tôi đi với mấy cô.”
Mặc dù xung quanh có không ít người qua đường nhìn ngó, nhưng mà bộ dáng ai nấy đều làm như là chuyện không liên quan đến mình, trong lòng cảm thấy áy náy chút đỉnh, thành ra đều tự thôi miên bản thân đây chỉ là trò đùa nghịch của trẻ con.
—
Cốc Vũ không biết những người này định đưa cậu tới đâu, dù sao là người yếu thế, cậu biết cái “tai họa bất ngờ” này chẳng thể nào tránh được, chỉ là hi vọng vềđến nhà không bị mẹ phát hiện.
Cứ thế, hai đứa con gái đi trước dẫn đường, bốn đứa con gái chặn ở phía sau đề phòng Cốc Vũ bỏ chạy, đi được một lúc, Cốc Vũ rất nghi hoặc, tại sao càng lúc càng có nhiều người, chẳng lẽ là do cậu suy nghĩ nhiều quá sao? Nhưng mà ánh mắt của sáu đứa con gái kia chẳng hề có lấy một tia hòa nhã, đằng đằng sát khí, cậu không có khả năng nhìn lầm.
Đầu kia đi lại năm đứa con trai, đều khoảng mười lăm mười sáu tuổi, tóc nhuộm đủ thứ màu, đi đến trên đường thì dừng lại, toàn thân tỏa ra hai chữ lưu manh. Một đứa con trai tóc nhuộm vàng hoe bày ra nụ cười côn đồ, hai con mắt khi nhìn thấy một đứa con gái đi phía sau có vẻ yếu đuối thì liền sáng rực, thần sắc như là ái mộ.
Bọn chúng gật đầu chào sáu đứa con gái kia: “Chào chị Trương, chị Ngô, chị Du, chị Hùng, chị Nhạc, chị Hà.”
Sau đó, một thằng da dẻ đen như than tổ ong đảo quanh Cốc Vũ một vòng, nói: “Ai cha, mày là thằng nào, thế mà lại được sáu chị xinh đẹp bảo vệ ở giữa à, chẳng lẽ nó làm cái gì khiến các chị mất hứng à? Mấy chị đừng sợ, bọn em sẽ giúp các chị xả giận.”
“Oh, thì ra là Ngũ hổ tướng của trường Chí Hưng à, mấy người chúng tôi định đến Karaoke K chơi đây, có muốn đi chung không, chúng tôi mời.” Đứa con gái tóc đỏ sau khi thấy được ánh mắt của đứa tóc dài, cất giọng cười quyến rũ nói với năm đứa con trai.
Sáu nữ năm nam không nói một lời trao đổi với nhau bằng ánh mắt trong không khí, sau đó xẹt nhìn qua Cốc Vũđang cúi đầu, sau đó, đều đã hiểu rõ ý định của nhau, cho nên thằng da đen nói: “Sáu chị xinh đẹp đã mời thì tất nhiên phải đi chứ.”
Sống lưng Cốc Vũ lạnh toát, trong lòng phát sầu, chỉ cầu lúc đó còn có thể toàn mạng về nhà.