Năm mới qua được vài ngày, Yến Tổ Nhi đã từ Anh trở về, mà vài ngày tới, ở trường cũng bắt đầu nghỉ đông, Lăng Sóc tiện thể quay về nhà chính, vui vẻ cùng Yến Tổ Nhi, về chuyện đính hôn, cái này không cần đến hai người bọn họ quan tâm.
Lăng Sóc tuy là bên cạnh Yến Tổ Nhi, nhưng mà ngày nào cũng đều gọi điện thoại cho Cốc Vũ, đơn giản làm muốn giám sát từ xa chuyện ăn uống của Cốc Vũ.
Làm hại Yến Tổ Nhi lên cơn “Ghen”, rất muốn nhìn thấy “Quản gia” khiến cho Lăng Sóc trong lúc hẹn hò với cô mà vẫn nhung nhớ, bị Lăng Sóc lạnh lùng từ chối.
Trong lòng Yến Tổ Nhi lưu lại một nút thắt, tuy mặt vẫn cười, cũng không hề nhắc đến chuyện này nữa.
—
Thi Lệ có một cảm giác, cảm giác thấy lúc này mẹ thật sự không thể vượt qua được nữa, cũng không biết là có thể vượt qua được cái tết đang gần kề trong gang tấc nữa hay không.
Cốc Vũ muốn đưa mẹ đến bệnh viện, mẹ không chịu đi, bởi vì đi thì cũng phải dùng đến tiền, bệnh vốn đã không thể chữa được rồi, bằng không, đã nhiều năm qua cũng không phải dựa vào một mình Cốc Vũ, nếu như có thể chữa cho tốt, mẹ cũng đã đến bệnh viện từ lâu, cũng không cần chờ cho đến bây giờ.
Chỉ là mẹ không yên lòng về Vũ Nhi của mẹ, hơn nữa, trong lòng mẹ vẫn còn cất giấu một bí mật.
Mẹ rất sợ nếu nói ra, Vũ Nhi của mẹ vốn đã rất khổ rồi, nếu như Vũ Nhi nghe được bí mật của mẹ, sẽ trở nên như thế nào đây? Sẽ càng khốn khổ hơn sao.
“Khụ khụ.” Thi Lệ cầm khăn che miệng ho nhẹ, Cốc Vũ thì một tay đang bưng chén thuốc vừa sắc xong còn bốc khói, một tay vén rèm cửa đi vào, vội vàng đem khăn tay giấu vào trong chăn, ngẩng đầu cười dịu dàng, nói: “Vũ Nhi, cẩn thận nha con, coi chừng nóng.”
Cốc Vũ đặt chén thuốc xuống cái bàn nhỏ đầu giường mẹ xong mới nói: “Không có gì đâu, không nóng mẹ ạ. Mẹ, hôm nay mẹ uống ăn gì, lát nữa con làm.”
Ngón tay gầy guộc của Thi Lệ nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc lòa xòa trước trán của Cốc Vũ, nói: “Mẹ muốn ăn gà nướng, còn có đậu hũ nữa.”
“Dạ, mẹ uống thuốc xong con sẽ đi mua, bây giờ con ra ngoài làm bài tập một xíu nha.” Vừa nói, Cốc Vũ vừa quay người định đi.
Thi Lệ vội kéo Cốc Vũ lại, để cho con ngồi xuống bên giường, nói: “Vũ Nhi, ở cạnh mẹ nói chuyện chút đi con.”
“Dạ.” Cốc Vũ đáp nhẹ, nhìn khuôn mặt tái nhợt của mẹ, trong người rất khổ sở, khổ sở đến mức cậu muốn rớt nước mắt, nhưng mà cậu không thể. Mẹ không chịu đi bệnh viện, lại luôn dùng ánh mắt rất không nỡ nhìn cậu, cậu mơ hồ cảm thấy, bệnh của mẹ đã không xong rồi.
Cậu cũng giống mẹ, đều không nói ra, mẹ cậu không nỡ bỏ cậu, cậu cũng không nỡ bỏ bẹ, giống như chỉ cần cười như thế này, bầu không khí nặng nề gần như không thở được kia lại như chẳng hề tồn tại.
Nhưng cả hai đều biết, chỉ là lừa mình dối người.
Cái chết, đang lượn lờ dưới hiên nhà của hai mẹ con.
Thi Lệ hỏi: “Vũ Nhi, thời gian này sao không thấy con đi qua bên nhà bạn học tên Lăng Sóc gì đó vậy con? Có phải là…”
Cốc Vũ cũng biết mẹ hỏi ra cũng không có ý gì, chỉ cười nhẹ nói: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, Lăng Sóc anh ấy không có đuổi việc con, chỉ là đang nghỉ đông, cho nên anh ấy về ở trong nhà chính, chỉ dặn con một tuần qua dọn dẹp nhà cửa một lần là được. Hơn nữa, mẹ cũng thấy mà, ngày nào anh ấy cũng gọi điện thoại cho con mà.”
Thi Lệ cũng cười theo, trong lòng đột nhiên lại nảy lên một suy nghĩ, chỉ là suy nghĩ này cũng không có biện pháp nào thực hiện được, có lẽ, đứa bé kia sẽ đồng ý cũng không chừng, mẹ phải thử xem có được hay là không?!
“Vũ Nhi cũng đâu có nói với mẹ, mỗi ngày Lăng Sóc gọi cho Vũ Nhi nói chuyện đâu.”
“Mẹ, đâu phải con không nói với mẹ đâu, chỉ là mỗi ngày anh ấy gọi điện thoại toàn giục con ăn nhiềm cơm thôi.”
“Hi hi, thấy Vũ Nhi có bạn quan tâm, mẹ vui lắm! Nếu có một ngày mẹ thật sự phải đi, Vũ Nhi vẫn còn có bạn.”
“Mẹ, mẹ sẽ tốt mà.” Cốc Vũ nghe Thi Lệ nói, đôi mắt cũng đỏ hoe, lời nói cũng nghẹn đi, có chút không tiếp nhận được, vội vàng bưng chén thuốc qua, cố nói thật thoải mái: “Mẹ, uống thuốc nào, hết nóng rồi.”
Thi Lệ nhận chén thuốc uống xong, tự mình cầm chén đặt lại xuống bàn, rồi lại nhận lấy nước lọc Cốc Vũ đưa lên súc miệng, mắt thấy Cốc Vũ cầm chén thuốc không cùng li không định rời khỏi phòng, nói: “Vũ Nhi, những gì mẹ nói đều là sự thật, người của mình ra sao mẹ biết mà, nhân lúc bây giờ còn tỉnh táo, còn có thể nói chuyện, mẹ chỉ là muốn nói với con, con cũng đừng thương tâm quá, mẹ đã làm phiền con lâu lắm rồi, bởi vì muốn nhìn thấy Vũ Nhi lớn lến như thế nào, bây giờ biết rồi, Vũ Nhi là một đứa trẻ kiên cường, cho nên dù mẹ đi, Vũ Nhi cũng không cần sợ, mẹ sẽ ở trên thiên đàng nhìn Vũ Nhi.”
Nói tới đây, Thi Lệ ngừng một chút, mới tiếp tục nói: “Hơn nữa, Vũ Nhi, mẹ có mất, con cũng không phải còn lại một mình, thật ra, cha con vẫn còn sống.”
Rốt cuộc nói ra rồi, Thi Lệ thở dài một hơi, nhìn bóng lưng cứng ngắc của con, mẹ không tưởng tượng ra được khuôn mặt con giờ đây đang khổ sở thế nào.
Không khí cũng im lặng vô cùng.
Thi Lệ nhìn bóng lưng cứng còng của con dần run rẩy nhè nhẹ, khóe mắt của mẹ cũng ướt nước, cổ họng nghẹn lại, đôi môi mấy máy vài lần mới nói được thành câu: “Vũ Nhi, lại đây, nghe mẹ nói cho hết, nếu như bây giờ không nói ra, mẹ sợ sẽ không có đủ can đảm cùng quyết tâm nói ra thêm lần nào nữa.”
Cốc Vũ dùng ống tay áo quẹt lên mặt vài cái, cầm cái chén không cùng li không quay lại giường ngồi xuống, hít hít cánh mũi, cố nở nụ cười vui vẻ: “Mẹ, mẹ nói đi, con nghe đây. Chỉ cần mẹ đừng nói cái gì mà không còn cơ hội này nọ, con nghe đau lòng lắm. Mẹ sẽ sống rất lâu là, còn phải nhìn con sau này kết hôn sinh con nữa chứ.”
“Uh, tất nhiên là mẹ muốn rồi, mẹ còn muốn gặp bạn gái của Vũ Nhi nữa, nhưng mà mẹ không muốn gạt Vũ Nhi, bởi vì Vũ Nhi lớn rồi.” Thi Lệ dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Cốc Vũ, “Những lời này mẹ chôn ở trong lòng đã mười mấy năm rồi, cũng nên để cho Vũ Nhi biết. Chỉ là mẹ hi vọng Vũ Nhi sau khi nghe xong thì không giận mẹ.”
“Mẹ, sẽ không đâu, con không bao giờ giận mẹ đâu.” Cốc Vũ vội vàng nói.
“Hi hi, mẹ nghe Vũ Nhi nói như vậy thì an tâm rồi. Vũ Nhi, con từ nhỏ đã hiểu chuyện, mẹ cũng biết con ở ngoài phải chịu rất nhiều chuyện bất công, có mấy lần con vừa khóc vừa chạy về, hỏi mẹ tại sao con không có cha, mà người khác lại có, mẹ còn nhớ lúc đó mắng con rất hung dữ, lại còn đánh con, sau đó, con cũng không còn hỏi nữa. Thật ra, vốn là lỗi của mẹ với cha con, để con phải chịu khổ cùng cha mẹ. Mẹ và cha con là anh em họ, bởi vì bị người nhà phát hiện đang yêu nhau, cho nên cùng bỏ trốn khỏi nhà, sau đó đến thành phố này thay tên đổi họ trụ lại đây.”
“Nhà của cha mẹ cũng không phải thuộc hàng giàu có gì, chỉ thuộc dạng bình thường ở quê, nhiều năm đã qua rồi, hoặc đã mất, hoặc cũng đã quên mất cha mẹ rồi, nghĩ lại, mẹ với cha con đúng là rất bất hiếu! Mặc kệ là lúc trước hay là lúc này, nhưng mà tình cảm của mẹ với cha con lúc ấy ở quê bị xem là chuyện trời đất không thể dung tha; cha mẹ vì tình yêu của mình, mà bỏ trốn khỏi nông thôn lưu lạc đến thành phố, bằng cấp không có kinh nghiệm làm việc cũng không cho nên cuộc sống của cha mẹ rất cực, nhưng mà cha mẹ yêu nhau, cho nên cũng không còn cảm thấy cực khổ nữa.”
“Đến thành phố này không lâu, mẹ đã có thai con, lúc ấy mẹ rất sợ, đứa con cận huyết rất dễ có chuyện, nhưng mà, cha của con thì rất mong chờ ngày con ra đời, nói, mặc kệ là con có bị tật nguyền hay thiểu năng, thì vẫn yêu con vô cùng. Lời nói này, không có người phụ nữ nào nghe xong lại không cảm động.
“Bởi vì như thế, cuộc sống cũng càng thêm túng bấn, vì để cho mẹ có thể ăn ngon hơn một chút, để cho con có thể phát triển khỏe mạnh, cha con cái gì cũng làm, khi đó, cha con chỉ mới mười tám tuổi. Sau đó, khi con được sinh ra, cha con vui muốn phát điên, bởi vì ngoại trừ trên trán con có cái bớt, thì trí lực của con hoàn toàn bình thường, cơ thể cũng…” Thi Lệ đột nhiên ngừng lại, cái câu [cơ thể cũng hoàn toàn khỏe mạnh] nghẹn lại ở trong cổ họng không cách nào nói ra được.
Bất quá Cốc Vũ không có nghe được, hỏi ngược lại: “Vậy chân của con?” Cốc Vũ tưởng rằng chân của cậu là bị tật bẩm, sinh, nhưng lúc này nghe mẹ nói, hình như là có lí do gì đó mới khiến cho chân trái bị tật.
Từng giọt nước mắt mang theo bi thương chất chồng của Thi Lệ theo nhau tuôn ra khỏi khóe mắt, bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve tóc của Cốc Vũ cũng buông thõng xuống, đặt xuống dưới chăn, tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Chân trái của con là vì cha con không cẩn thận làm gãy.”
“A.” Cốc Vũ giật mình kêu nhỏ một tiếng, đôi mắt mở to, tràn đầy khó hiểu.
“Vũ Nhi, cha con rất thương con, mỗi lần ở bên ngoài làm thuê về nhà, cha nói chỉ cần nhìn thấy Vũ Nhi thì bao nhiêu khổ cực cũng không còn nữa. Khi đó, Vũ Nhi chỉ mới một tuổi rưỡi, cũng rất quấn quít cha, chỉ cần đến chiều, Vũ Nhi sẽ ngồi ngoài sân đợi cha về. Bởi vì khi cha con về sẽ luôn đó đem theo ít quà vặt cho Vũ Nhi, hi hi, mẹ nghĩ Vũ Nhi nhất định là bị mấy món ăn vặt này dụ dỗ rồi. Cha con thích nhất là chọt lét cho Vũ Nhi bị nhột, ai bảo Vũ Nhi cười khanh khách lên lại dễ thương như vậy chứ. Vũ Nhi thích nhất là được cha con bế tung lên cao.”
Nói đến đây, ánh mắt Thi Lệ buồn bã, bao nhiêu bi thương chôn sâu trong đáy lòng toàn bộ cũng bị đào ra.
Cốc Vũ đột nhiên cũng có một loại cảm giác, cảm giác chân trái rất đau, trước mắt giống như là đang hiện lên những hình ảnh nhạt nhòa…
�…
Năm mới qua được vài ngày, Yến Tổ Nhi đã từ Anh trở về, mà vài ngày tới, ở trường cũng bắt đầu nghỉ đông, Lăng Sóc tiện thể quay về nhà chính, vui vẻ cùng Yến Tổ Nhi, về chuyện đính hôn, cái này không cần đến hai người bọn họ quan tâm.
Lăng Sóc tuy là bên cạnh Yến Tổ Nhi, nhưng mà ngày nào cũng đều gọi điện thoại cho Cốc Vũ, đơn giản làm muốn giám sát từ xa chuyện ăn uống của Cốc Vũ.
Làm hại Yến Tổ Nhi lên cơn “Ghen”, rất muốn nhìn thấy “Quản gia” khiến cho Lăng Sóc trong lúc hẹn hò với cô mà vẫn nhung nhớ, bị Lăng Sóc lạnh lùng từ chối.
Trong lòng Yến Tổ Nhi lưu lại một nút thắt, tuy mặt vẫn cười, cũng không hề nhắc đến chuyện này nữa.
—
Thi Lệ có một cảm giác, cảm giác thấy lúc này mẹ thật sự không thể vượt qua được nữa, cũng không biết là có thể vượt qua được cái tết đang gần kề trong gang tấc nữa hay không.
Cốc Vũ muốn đưa mẹ đến bệnh viện, mẹ không chịu đi, bởi vì đi thì cũng phải dùng đến tiền, bệnh vốn đã không thể chữa được rồi, bằng không, đã nhiều năm qua cũng không phải dựa vào một mình Cốc Vũ, nếu như có thể chữa cho tốt, mẹ cũng đã đến bệnh viện từ lâu, cũng không cần chờ cho đến bây giờ.
Chỉ là mẹ không yên lòng về Vũ Nhi của mẹ, hơn nữa, trong lòng mẹ vẫn còn cất giấu một bí mật.
Mẹ rất sợ nếu nói ra, Vũ Nhi của mẹ vốn đã rất khổ rồi, nếu như Vũ Nhi nghe được bí mật của mẹ, sẽ trở nên như thế nào đây? Sẽ càng khốn khổ hơn sao.
“Khụ khụ.” Thi Lệ cầm khăn che miệng ho nhẹ, Cốc Vũ thì một tay đang bưng chén thuốc vừa sắc xong còn bốc khói, một tay vén rèm cửa đi vào, vội vàng đem khăn tay giấu vào trong chăn, ngẩng đầu cười dịu dàng, nói: “Vũ Nhi, cẩn thận nha con, coi chừng nóng.”
Cốc Vũ đặt chén thuốc xuống cái bàn nhỏ đầu giường mẹ xong mới nói: “Không có gì đâu, không nóng mẹ ạ. Mẹ, hôm nay mẹ uống ăn gì, lát nữa con làm.”
Ngón tay gầy guộc của Thi Lệ nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc lòa xòa trước trán của Cốc Vũ, nói: “Mẹ muốn ăn gà nướng, còn có đậu hũ nữa.”
“Dạ, mẹ uống thuốc xong con sẽ đi mua, bây giờ con ra ngoài làm bài tập một xíu nha.” Vừa nói, Cốc Vũ vừa quay người định đi.
Thi Lệ vội kéo Cốc Vũ lại, để cho con ngồi xuống bên giường, nói: “Vũ Nhi, ở cạnh mẹ nói chuyện chút đi con.”
“Dạ.” Cốc Vũ đáp nhẹ, nhìn khuôn mặt tái nhợt của mẹ, trong người rất khổ sở, khổ sở đến mức cậu muốn rớt nước mắt, nhưng mà cậu không thể. Mẹ không chịu đi bệnh viện, lại luôn dùng ánh mắt rất không nỡ nhìn cậu, cậu mơ hồ cảm thấy, bệnh của mẹ đã không xong rồi.
Cậu cũng giống mẹ, đều không nói ra, mẹ cậu không nỡ bỏ cậu, cậu cũng không nỡ bỏ bẹ, giống như chỉ cần cười như thế này, bầu không khí nặng nề gần như không thở được kia lại như chẳng hề tồn tại.
Nhưng cả hai đều biết, chỉ là lừa mình dối người.
Cái chết, đang lượn lờ dưới hiên nhà của hai mẹ con.
Thi Lệ hỏi: “Vũ Nhi, thời gian này sao không thấy con đi qua bên nhà bạn học tên Lăng Sóc gì đó vậy con? Có phải là…”
Cốc Vũ cũng biết mẹ hỏi ra cũng không có ý gì, chỉ cười nhẹ nói: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, Lăng Sóc anh ấy không có đuổi việc con, chỉ là đang nghỉ đông, cho nên anh ấy về ở trong nhà chính, chỉ dặn con một tuần qua dọn dẹp nhà cửa một lần là được. Hơn nữa, mẹ cũng thấy mà, ngày nào anh ấy cũng gọi điện thoại cho con mà.”
Thi Lệ cũng cười theo, trong lòng đột nhiên lại nảy lên một suy nghĩ, chỉ là suy nghĩ này cũng không có biện pháp nào thực hiện được, có lẽ, đứa bé kia sẽ đồng ý cũng không chừng, mẹ phải thử xem có được hay là không?!
“Vũ Nhi cũng đâu có nói với mẹ, mỗi ngày Lăng Sóc gọi cho Vũ Nhi nói chuyện đâu.”bg-ssp-{height:px}
“Mẹ, đâu phải con không nói với mẹ đâu, chỉ là mỗi ngày anh ấy gọi điện thoại toàn giục con ăn nhiềm cơm thôi.”
“Hi hi, thấy Vũ Nhi có bạn quan tâm, mẹ vui lắm! Nếu có một ngày mẹ thật sự phải đi, Vũ Nhi vẫn còn có bạn.”
“Mẹ, mẹ sẽ tốt mà.” Cốc Vũ nghe Thi Lệ nói, đôi mắt cũng đỏ hoe, lời nói cũng nghẹn đi, có chút không tiếp nhận được, vội vàng bưng chén thuốc qua, cố nói thật thoải mái: “Mẹ, uống thuốc nào, hết nóng rồi.”
Thi Lệ nhận chén thuốc uống xong, tự mình cầm chén đặt lại xuống bàn, rồi lại nhận lấy nước lọc Cốc Vũ đưa lên súc miệng, mắt thấy Cốc Vũ cầm chén thuốc không cùng li không định rời khỏi phòng, nói: “Vũ Nhi, những gì mẹ nói đều là sự thật, người của mình ra sao mẹ biết mà, nhân lúc bây giờ còn tỉnh táo, còn có thể nói chuyện, mẹ chỉ là muốn nói với con, con cũng đừng thương tâm quá, mẹ đã làm phiền con lâu lắm rồi, bởi vì muốn nhìn thấy Vũ Nhi lớn lến như thế nào, bây giờ biết rồi, Vũ Nhi là một đứa trẻ kiên cường, cho nên dù mẹ đi, Vũ Nhi cũng không cần sợ, mẹ sẽ ở trên thiên đàng nhìn Vũ Nhi.”
Nói tới đây, Thi Lệ ngừng một chút, mới tiếp tục nói: “Hơn nữa, Vũ Nhi, mẹ có mất, con cũng không phải còn lại một mình, thật ra, cha con vẫn còn sống.”
Rốt cuộc nói ra rồi, Thi Lệ thở dài một hơi, nhìn bóng lưng cứng ngắc của con, mẹ không tưởng tượng ra được khuôn mặt con giờ đây đang khổ sở thế nào.
Không khí cũng im lặng vô cùng.
Thi Lệ nhìn bóng lưng cứng còng của con dần run rẩy nhè nhẹ, khóe mắt của mẹ cũng ướt nước, cổ họng nghẹn lại, đôi môi mấy máy vài lần mới nói được thành câu: “Vũ Nhi, lại đây, nghe mẹ nói cho hết, nếu như bây giờ không nói ra, mẹ sợ sẽ không có đủ can đảm cùng quyết tâm nói ra thêm lần nào nữa.”
Cốc Vũ dùng ống tay áo quẹt lên mặt vài cái, cầm cái chén không cùng li không quay lại giường ngồi xuống, hít hít cánh mũi, cố nở nụ cười vui vẻ: “Mẹ, mẹ nói đi, con nghe đây. Chỉ cần mẹ đừng nói cái gì mà không còn cơ hội này nọ, con nghe đau lòng lắm. Mẹ sẽ sống rất lâu là, còn phải nhìn con sau này kết hôn sinh con nữa chứ.”
“Uh, tất nhiên là mẹ muốn rồi, mẹ còn muốn gặp bạn gái của Vũ Nhi nữa, nhưng mà mẹ không muốn gạt Vũ Nhi, bởi vì Vũ Nhi lớn rồi.” Thi Lệ dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Cốc Vũ, “Những lời này mẹ chôn ở trong lòng đã mười mấy năm rồi, cũng nên để cho Vũ Nhi biết. Chỉ là mẹ hi vọng Vũ Nhi sau khi nghe xong thì không giận mẹ.”
“Mẹ, sẽ không đâu, con không bao giờ giận mẹ đâu.” Cốc Vũ vội vàng nói.
“Hi hi, mẹ nghe Vũ Nhi nói như vậy thì an tâm rồi. Vũ Nhi, con từ nhỏ đã hiểu chuyện, mẹ cũng biết con ở ngoài phải chịu rất nhiều chuyện bất công, có mấy lần con vừa khóc vừa chạy về, hỏi mẹ tại sao con không có cha, mà người khác lại có, mẹ còn nhớ lúc đó mắng con rất hung dữ, lại còn đánh con, sau đó, con cũng không còn hỏi nữa. Thật ra, vốn là lỗi của mẹ với cha con, để con phải chịu khổ cùng cha mẹ. Mẹ và cha con là anh em họ, bởi vì bị người nhà phát hiện đang yêu nhau, cho nên cùng bỏ trốn khỏi nhà, sau đó đến thành phố này thay tên đổi họ trụ lại đây.”
“Nhà của cha mẹ cũng không phải thuộc hàng giàu có gì, chỉ thuộc dạng bình thường ở quê, nhiều năm đã qua rồi, hoặc đã mất, hoặc cũng đã quên mất cha mẹ rồi, nghĩ lại, mẹ với cha con đúng là rất bất hiếu! Mặc kệ là lúc trước hay là lúc này, nhưng mà tình cảm của mẹ với cha con lúc ấy ở quê bị xem là chuyện trời đất không thể dung tha; cha mẹ vì tình yêu của mình, mà bỏ trốn khỏi nông thôn lưu lạc đến thành phố, bằng cấp không có kinh nghiệm làm việc cũng không cho nên cuộc sống của cha mẹ rất cực, nhưng mà cha mẹ yêu nhau, cho nên cũng không còn cảm thấy cực khổ nữa.”
“Đến thành phố này không lâu, mẹ đã có thai con, lúc ấy mẹ rất sợ, đứa con cận huyết rất dễ có chuyện, nhưng mà, cha của con thì rất mong chờ ngày con ra đời, nói, mặc kệ là con có bị tật nguyền hay thiểu năng, thì vẫn yêu con vô cùng. Lời nói này, không có người phụ nữ nào nghe xong lại không cảm động.
“Bởi vì như thế, cuộc sống cũng càng thêm túng bấn, vì để cho mẹ có thể ăn ngon hơn một chút, để cho con có thể phát triển khỏe mạnh, cha con cái gì cũng làm, khi đó, cha con chỉ mới mười tám tuổi. Sau đó, khi con được sinh ra, cha con vui muốn phát điên, bởi vì ngoại trừ trên trán con có cái bớt, thì trí lực của con hoàn toàn bình thường, cơ thể cũng…” Thi Lệ đột nhiên ngừng lại, cái câu [cơ thể cũng hoàn toàn khỏe mạnh] nghẹn lại ở trong cổ họng không cách nào nói ra được.
Bất quá Cốc Vũ không có nghe được, hỏi ngược lại: “Vậy chân của con?” Cốc Vũ tưởng rằng chân của cậu là bị tật bẩm, sinh, nhưng lúc này nghe mẹ nói, hình như là có lí do gì đó mới khiến cho chân trái bị tật.
Từng giọt nước mắt mang theo bi thương chất chồng của Thi Lệ theo nhau tuôn ra khỏi khóe mắt, bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve tóc của Cốc Vũ cũng buông thõng xuống, đặt xuống dưới chăn, tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Chân trái của con là vì cha con không cẩn thận làm gãy.”
“A.” Cốc Vũ giật mình kêu nhỏ một tiếng, đôi mắt mở to, tràn đầy khó hiểu.
“Vũ Nhi, cha con rất thương con, mỗi lần ở bên ngoài làm thuê về nhà, cha nói chỉ cần nhìn thấy Vũ Nhi thì bao nhiêu khổ cực cũng không còn nữa. Khi đó, Vũ Nhi chỉ mới một tuổi rưỡi, cũng rất quấn quít cha, chỉ cần đến chiều, Vũ Nhi sẽ ngồi ngoài sân đợi cha về. Bởi vì khi cha con về sẽ luôn đó đem theo ít quà vặt cho Vũ Nhi, hi hi, mẹ nghĩ Vũ Nhi nhất định là bị mấy món ăn vặt này dụ dỗ rồi. Cha con thích nhất là chọt lét cho Vũ Nhi bị nhột, ai bảo Vũ Nhi cười khanh khách lên lại dễ thương như vậy chứ. Vũ Nhi thích nhất là được cha con bế tung lên cao.”
Nói đến đây, ánh mắt Thi Lệ buồn bã, bao nhiêu bi thương chôn sâu trong đáy lòng toàn bộ cũng bị đào ra.
Cốc Vũ đột nhiên cũng có một loại cảm giác, cảm giác chân trái rất đau, trước mắt giống như là đang hiện lên những hình ảnh nhạt nhòa…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
�…
Năm mới qua được vài ngày, Yến Tổ Nhi đã từ Anh trở về, mà vài ngày tới, ở trường cũng bắt đầu nghỉ đông, Lăng Sóc tiện thể quay về nhà chính, vui vẻ cùng Yến Tổ Nhi, về chuyện đính hôn, cái này không cần đến hai người bọn họ quan tâm.
Lăng Sóc tuy là bên cạnh Yến Tổ Nhi, nhưng mà ngày nào cũng đều gọi điện thoại cho Cốc Vũ, đơn giản làm muốn giám sát từ xa chuyện ăn uống của Cốc Vũ.
Làm hại Yến Tổ Nhi lên cơn “Ghen”, rất muốn nhìn thấy “Quản gia” khiến cho Lăng Sóc trong lúc hẹn hò với cô mà vẫn nhung nhớ, bị Lăng Sóc lạnh lùng từ chối.
Trong lòng Yến Tổ Nhi lưu lại một nút thắt, tuy mặt vẫn cười, cũng không hề nhắc đến chuyện này nữa.
—
Thi Lệ có một cảm giác, cảm giác thấy lúc này mẹ thật sự không thể vượt qua được nữa, cũng không biết là có thể vượt qua được cái tết đang gần kề trong gang tấc nữa hay không.
Cốc Vũ muốn đưa mẹ đến bệnh viện, mẹ không chịu đi, bởi vì đi thì cũng phải dùng đến tiền, bệnh vốn đã không thể chữa được rồi, bằng không, đã nhiều năm qua cũng không phải dựa vào một mình Cốc Vũ, nếu như có thể chữa cho tốt, mẹ cũng đã đến bệnh viện từ lâu, cũng không cần chờ cho đến bây giờ.
Chỉ là mẹ không yên lòng về Vũ Nhi của mẹ, hơn nữa, trong lòng mẹ vẫn còn cất giấu một bí mật.
Mẹ rất sợ nếu nói ra, Vũ Nhi của mẹ vốn đã rất khổ rồi, nếu như Vũ Nhi nghe được bí mật của mẹ, sẽ trở nên như thế nào đây? Sẽ càng khốn khổ hơn sao.
“Khụ khụ.” Thi Lệ cầm khăn che miệng ho nhẹ, Cốc Vũ thì một tay đang bưng chén thuốc vừa sắc xong còn bốc khói, một tay vén rèm cửa đi vào, vội vàng đem khăn tay giấu vào trong chăn, ngẩng đầu cười dịu dàng, nói: “Vũ Nhi, cẩn thận nha con, coi chừng nóng.”
Cốc Vũ đặt chén thuốc xuống cái bàn nhỏ đầu giường mẹ xong mới nói: “Không có gì đâu, không nóng mẹ ạ. Mẹ, hôm nay mẹ uống ăn gì, lát nữa con làm.”
Ngón tay gầy guộc của Thi Lệ nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc lòa xòa trước trán của Cốc Vũ, nói: “Mẹ muốn ăn gà nướng, còn có đậu hũ nữa.”
“Dạ, mẹ uống thuốc xong con sẽ đi mua, bây giờ con ra ngoài làm bài tập một xíu nha.” Vừa nói, Cốc Vũ vừa quay người định đi.
Thi Lệ vội kéo Cốc Vũ lại, để cho con ngồi xuống bên giường, nói: “Vũ Nhi, ở cạnh mẹ nói chuyện chút đi con.”
“Dạ.” Cốc Vũ đáp nhẹ, nhìn khuôn mặt tái nhợt của mẹ, trong người rất khổ sở, khổ sở đến mức cậu muốn rớt nước mắt, nhưng mà cậu không thể. Mẹ không chịu đi bệnh viện, lại luôn dùng ánh mắt rất không nỡ nhìn cậu, cậu mơ hồ cảm thấy, bệnh của mẹ đã không xong rồi.
Cậu cũng giống mẹ, đều không nói ra, mẹ cậu không nỡ bỏ cậu, cậu cũng không nỡ bỏ bẹ, giống như chỉ cần cười như thế này, bầu không khí nặng nề gần như không thở được kia lại như chẳng hề tồn tại.
Nhưng cả hai đều biết, chỉ là lừa mình dối người.
Cái chết, đang lượn lờ dưới hiên nhà của hai mẹ con.
Thi Lệ hỏi: “Vũ Nhi, thời gian này sao không thấy con đi qua bên nhà bạn học tên Lăng Sóc gì đó vậy con? Có phải là…”
Cốc Vũ cũng biết mẹ hỏi ra cũng không có ý gì, chỉ cười nhẹ nói: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, Lăng Sóc anh ấy không có đuổi việc con, chỉ là đang nghỉ đông, cho nên anh ấy về ở trong nhà chính, chỉ dặn con một tuần qua dọn dẹp nhà cửa một lần là được. Hơn nữa, mẹ cũng thấy mà, ngày nào anh ấy cũng gọi điện thoại cho con mà.”
Thi Lệ cũng cười theo, trong lòng đột nhiên lại nảy lên một suy nghĩ, chỉ là suy nghĩ này cũng không có biện pháp nào thực hiện được, có lẽ, đứa bé kia sẽ đồng ý cũng không chừng, mẹ phải thử xem có được hay là không?!
“Vũ Nhi cũng đâu có nói với mẹ, mỗi ngày Lăng Sóc gọi cho Vũ Nhi nói chuyện đâu.”
“Mẹ, đâu phải con không nói với mẹ đâu, chỉ là mỗi ngày anh ấy gọi điện thoại toàn giục con ăn nhiềm cơm thôi.”
“Hi hi, thấy Vũ Nhi có bạn quan tâm, mẹ vui lắm! Nếu có một ngày mẹ thật sự phải đi, Vũ Nhi vẫn còn có bạn.”
“Mẹ, mẹ sẽ tốt mà.” Cốc Vũ nghe Thi Lệ nói, đôi mắt cũng đỏ hoe, lời nói cũng nghẹn đi, có chút không tiếp nhận được, vội vàng bưng chén thuốc qua, cố nói thật thoải mái: “Mẹ, uống thuốc nào, hết nóng rồi.”
Thi Lệ nhận chén thuốc uống xong, tự mình cầm chén đặt lại xuống bàn, rồi lại nhận lấy nước lọc Cốc Vũ đưa lên súc miệng, mắt thấy Cốc Vũ cầm chén thuốc không cùng li không định rời khỏi phòng, nói: “Vũ Nhi, những gì mẹ nói đều là sự thật, người của mình ra sao mẹ biết mà, nhân lúc bây giờ còn tỉnh táo, còn có thể nói chuyện, mẹ chỉ là muốn nói với con, con cũng đừng thương tâm quá, mẹ đã làm phiền con lâu lắm rồi, bởi vì muốn nhìn thấy Vũ Nhi lớn lến như thế nào, bây giờ biết rồi, Vũ Nhi là một đứa trẻ kiên cường, cho nên dù mẹ đi, Vũ Nhi cũng không cần sợ, mẹ sẽ ở trên thiên đàng nhìn Vũ Nhi.”
Nói tới đây, Thi Lệ ngừng một chút, mới tiếp tục nói: “Hơn nữa, Vũ Nhi, mẹ có mất, con cũng không phải còn lại một mình, thật ra, cha con vẫn còn sống.”
Rốt cuộc nói ra rồi, Thi Lệ thở dài một hơi, nhìn bóng lưng cứng ngắc của con, mẹ không tưởng tượng ra được khuôn mặt con giờ đây đang khổ sở thế nào.
Không khí cũng im lặng vô cùng.
Thi Lệ nhìn bóng lưng cứng còng của con dần run rẩy nhè nhẹ, khóe mắt của mẹ cũng ướt nước, cổ họng nghẹn lại, đôi môi mấy máy vài lần mới nói được thành câu: “Vũ Nhi, lại đây, nghe mẹ nói cho hết, nếu như bây giờ không nói ra, mẹ sợ sẽ không có đủ can đảm cùng quyết tâm nói ra thêm lần nào nữa.”
Cốc Vũ dùng ống tay áo quẹt lên mặt vài cái, cầm cái chén không cùng li không quay lại giường ngồi xuống, hít hít cánh mũi, cố nở nụ cười vui vẻ: “Mẹ, mẹ nói đi, con nghe đây. Chỉ cần mẹ đừng nói cái gì mà không còn cơ hội này nọ, con nghe đau lòng lắm. Mẹ sẽ sống rất lâu là, còn phải nhìn con sau này kết hôn sinh con nữa chứ.”
“Uh, tất nhiên là mẹ muốn rồi, mẹ còn muốn gặp bạn gái của Vũ Nhi nữa, nhưng mà mẹ không muốn gạt Vũ Nhi, bởi vì Vũ Nhi lớn rồi.” Thi Lệ dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Cốc Vũ, “Những lời này mẹ chôn ở trong lòng đã mười mấy năm rồi, cũng nên để cho Vũ Nhi biết. Chỉ là mẹ hi vọng Vũ Nhi sau khi nghe xong thì không giận mẹ.”
“Mẹ, sẽ không đâu, con không bao giờ giận mẹ đâu.” Cốc Vũ vội vàng nói.
“Hi hi, mẹ nghe Vũ Nhi nói như vậy thì an tâm rồi. Vũ Nhi, con từ nhỏ đã hiểu chuyện, mẹ cũng biết con ở ngoài phải chịu rất nhiều chuyện bất công, có mấy lần con vừa khóc vừa chạy về, hỏi mẹ tại sao con không có cha, mà người khác lại có, mẹ còn nhớ lúc đó mắng con rất hung dữ, lại còn đánh con, sau đó, con cũng không còn hỏi nữa. Thật ra, vốn là lỗi của mẹ với cha con, để con phải chịu khổ cùng cha mẹ. Mẹ và cha con là anh em họ, bởi vì bị người nhà phát hiện đang yêu nhau, cho nên cùng bỏ trốn khỏi nhà, sau đó đến thành phố này thay tên đổi họ trụ lại đây.”
“Nhà của cha mẹ cũng không phải thuộc hàng giàu có gì, chỉ thuộc dạng bình thường ở quê, nhiều năm đã qua rồi, hoặc đã mất, hoặc cũng đã quên mất cha mẹ rồi, nghĩ lại, mẹ với cha con đúng là rất bất hiếu! Mặc kệ là lúc trước hay là lúc này, nhưng mà tình cảm của mẹ với cha con lúc ấy ở quê bị xem là chuyện trời đất không thể dung tha; cha mẹ vì tình yêu của mình, mà bỏ trốn khỏi nông thôn lưu lạc đến thành phố, bằng cấp không có kinh nghiệm làm việc cũng không cho nên cuộc sống của cha mẹ rất cực, nhưng mà cha mẹ yêu nhau, cho nên cũng không còn cảm thấy cực khổ nữa.”
“Đến thành phố này không lâu, mẹ đã có thai con, lúc ấy mẹ rất sợ, đứa con cận huyết rất dễ có chuyện, nhưng mà, cha của con thì rất mong chờ ngày con ra đời, nói, mặc kệ là con có bị tật nguyền hay thiểu năng, thì vẫn yêu con vô cùng. Lời nói này, không có người phụ nữ nào nghe xong lại không cảm động.
“Bởi vì như thế, cuộc sống cũng càng thêm túng bấn, vì để cho mẹ có thể ăn ngon hơn một chút, để cho con có thể phát triển khỏe mạnh, cha con cái gì cũng làm, khi đó, cha con chỉ mới mười tám tuổi. Sau đó, khi con được sinh ra, cha con vui muốn phát điên, bởi vì ngoại trừ trên trán con có cái bớt, thì trí lực của con hoàn toàn bình thường, cơ thể cũng…” Thi Lệ đột nhiên ngừng lại, cái câu [cơ thể cũng hoàn toàn khỏe mạnh] nghẹn lại ở trong cổ họng không cách nào nói ra được.
Bất quá Cốc Vũ không có nghe được, hỏi ngược lại: “Vậy chân của con?” Cốc Vũ tưởng rằng chân của cậu là bị tật bẩm, sinh, nhưng lúc này nghe mẹ nói, hình như là có lí do gì đó mới khiến cho chân trái bị tật.
Từng giọt nước mắt mang theo bi thương chất chồng của Thi Lệ theo nhau tuôn ra khỏi khóe mắt, bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve tóc của Cốc Vũ cũng buông thõng xuống, đặt xuống dưới chăn, tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Chân trái của con là vì cha con không cẩn thận làm gãy.”
“A.” Cốc Vũ giật mình kêu nhỏ một tiếng, đôi mắt mở to, tràn đầy khó hiểu.
“Vũ Nhi, cha con rất thương con, mỗi lần ở bên ngoài làm thuê về nhà, cha nói chỉ cần nhìn thấy Vũ Nhi thì bao nhiêu khổ cực cũng không còn nữa. Khi đó, Vũ Nhi chỉ mới một tuổi rưỡi, cũng rất quấn quít cha, chỉ cần đến chiều, Vũ Nhi sẽ ngồi ngoài sân đợi cha về. Bởi vì khi cha con về sẽ luôn đó đem theo ít quà vặt cho Vũ Nhi, hi hi, mẹ nghĩ Vũ Nhi nhất định là bị mấy món ăn vặt này dụ dỗ rồi. Cha con thích nhất là chọt lét cho Vũ Nhi bị nhột, ai bảo Vũ Nhi cười khanh khách lên lại dễ thương như vậy chứ. Vũ Nhi thích nhất là được cha con bế tung lên cao.”
Nói đến đây, ánh mắt Thi Lệ buồn bã, bao nhiêu bi thương chôn sâu trong đáy lòng toàn bộ cũng bị đào ra.
Cốc Vũ đột nhiên cũng có một loại cảm giác, cảm giác chân trái rất đau, trước mắt giống như là đang hiện lên những hình ảnh nhạt nhòa…