Tần Tử Mặc làm ầm ï đến như vậy, người quản sự của Cẩm Tú Lâu chắc chắn không thể ngồi yên được.
“Hóa ra vị công tử này chính là người đứng đầu Nội các danh chấn kinh thành, nghe như sấm bên tai.”
Một nữ tử trung niên bước ra khỏi một căn phòng trong Cẩm Tú Lâu, theo sau là sáu nữ tử xinh đẹp.
Bà ta tên là Mục Ngôn Hoan, là người quản lý Cẩm Tú Lâu, rất ít xuất hiện bên ngoài.
Tần Tử Mặc quay đầu nhìn Mục Ngôn Hoan, trong lòng tự nhủ: “Tám năm trôi qua, Cẩm Tú Lâu vẫn không có thay đổi gì lớn.”
'Tần Tử Mặc nhận ra Mục Ngôn Hoan, nhưng Mục Ngôn Hoan lại không còn nhận ra Tân Tử Mặc.
Có ai sẽ còn nhớ đến một người đã chết chứ?
Hơn nữa, Tần Tử Mặc đã hơi điều chỉnh hình dáng khuôn mặt một chút, dung mạo thay đổi rất nhiều.
“Nói vậy, bà chính là Mục cô cô của Cẩm Tú Lâu.”
Quan lớn quý nhân trong kinh thành đều rất tôn kính Mục Ngôn Hoan, thường gọi là Mục cô cô.Trước mặt nhiều người như vậy, Tân Tử Mặc đương nhiên sẽ không đắc tội Mục Ngôn Hoan.
“Các chủ nhân là nhân vật lớn, thiếp thân không nhận nổi một tiếng cô cô này.
Mục Ngôn Hoan đi ữa đại sảnh, cúi thấp người hành lễ với Tân Tử Mặc, từng lời nói và hành động đồng đều khiến người ta cảm thấy như gió xuân.
“Mục cô cô đích thân ra mặt, có chuyện gì sao? Chẳng lẽ là muốn đuổi ta ra ngoài?”
Tân Tử Mặc vẫn bình tĩnh tự nhiên như trước, không hề sợ đắc tội Cẩm Tú Lâu.
Tiết Ninh đứng sang một bên, quần áo đã ướt đâm mồ hôi lạnh.
“Các chủ nói đùa rồi, ngài là nhất phẩm đại thần trong triều, đứng hàng tam công. Ngài có thể ghé qua Cẩm Tú Lâu chính là may mắn của Cẩm Tú Lâu, hầu hạ chậm trễ, sao còn dám vô lễ đuổi khách?”
Hiển nhiên, Mục Ngôn Hoan đang muốn ra tay hòa giải mọi chuyện.
Liên quan đến mặt mũi của Cẩm Tú Lâu, liên quan đến con cái của các đại quan, nếu Mục Ngôn Hoan không đứng ra hòa giải, sự việc có thể sẽ càng rắc rối hơn.
“Ta không thích lộn xộn, nếu Mục cô cô không còn chuyện gì khác thì mời lên lầu đi!"
Người tinh tường đều có thể nhìn ra Mục Ngôn Hoan đang muốn hòa giải sự việc, nhưng Tần Tử Mặc lại giả vờ như không biết, khiến mọi người không khỏi nghi ngờ về cách làm của Tần Tử Mặc.
“Các chủ, chờ một chút, vừa rồi thiếp thân nghe nói ngài và mấy vị công tử đây đánh cược, cho nên đặc biệt xuống lầu xem thử.”
Cẩm Tú Lâu không cho phép gây rối, đây là quy định.
Một mặt, để ngăn chặn sự việc ngày càng lớn hơn, Mục Ngôn Hoan phải ra ngoài xem xét.
Mặt khác, Mục Ngôn Hoan cũng muốn tận mắt nhìn xem người đứng đầu Nội các trông như thế nào.
Dám động đến Đại Lý Tự Thiếu Khanh, một mình giế t chết hơn hai trăm tỉnh binh là tướng quân lĩnh binh.
Sự việc xảy ra chấn động như vậy, đủ để khiến Các chủ Nội các Tân Uyên nổi tiếng khắp thiên hạ.
Đương nhiên, Mục Ngôn Hoan vô cùng tò mò về sự xuất hiện đột ngột của người đứng đầu Nội các.
“Chẳng lẽ Mục cô cô không muốn để ta nhận số bạc này?”
Tân Tử Mặc hỏi ngược lại.
“Các vị công tử này không có kinh nghiệm sống, xin các chủ đừng so đo với bọn họ. Hôm nay thiếp thân làm chủ, đích thân mời các chủ một chén rượu, hơn nữa còn để Thiển Linh đánh đàn tiếp khách, các chủ nghĩ thế nào?”
Mục Ngôn Hoan đã làm đến như vậy, cũng coi như cho Tân Tử Mặc mặt mũi.
Bạch Thiển Linh là thanh quan nhân nổi tiếng nhất của Cẩm Tú Lâu, hiến khi có thể gặp được.
“Mục cô cô thật rộng lượng! Vậy mà lại để Bạch cô nương đánh đàn tiếp khách.”
Những vị khách ở Cẩm Tú Lâu đều dùng ánh mắt hâm mộ và ghen tị nhìn Tân Tử Mặc.
Dư Mộ Bạch và đám con cháu quan lại hừ lạnh một tiếng, cảm thấy mấy người bọn họ đang giúp Tần Tử Mặc làm một việc tốt, vô cùng khó chịu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bọn họ cũng không ngờ Tân Tử Mặc lại là người đứng đầu Nội các, ai nấy đều khiếp sợ.