“Đại nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định lấy cái chết ra bảo vệ”
Lý Nam và Nội các có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, không có đường quay lại.
Tân Tử Mặc lập tức đi vào hoàng cung, ngoài mặt không có bất kỳ biểu cảm dao động nào, làm cho người ta không đoán ra được hân đang suy nghĩ gì.
Hoàng cung ở kinh thành, bây giờ đã loạn thành một nồi cháo, bách quan lấy cái chết bức bách quân hoàng phế bỏ Nội các.
Quân hoàng Cố Tinh Thần gấp đến sứt đầu mẻ. trán, chỉ có thể kéo dài thời gian chờ đợi Niên các lão thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.
Vốn dĩ Cố Tinh Thần cũng chuẩn bị dùng hết sức lực dẹp yên hỗn loạn này, ai ngờ Niên các lão lại đập thẳng đầu vào tường, lấy cái chết bày tỏ chí hướng, làm rối loạn mọi kế hoạch của Cố Tinh Thần.
Tân Tử Mặc cưỡi ngựa không lâu sau đã đến bên ngoài hoàng cung.
Lúc này bên ngoài hoàng cung có rất nhiều dân chúng xúm lại, đều là bị người nào đó kích động tới đây tạo áp lực cho quân hoàng.
Hàng trăm hàng ngàn dân chúng quỳ gối bên ngoài cửa lớn, số lượng càng ngày càng nhiều, đông nghịt người.
Hơn nữa, bách tính còn đang khóc lóc kêu r3n: "Thỉnh quân thượng phế bỏ Nội các, để báo đảm hoàng triều vững chắc”Quả nhiên không thể khinh thường thủ đoạn mê hoặc lòng người của thế gia được.
Nếu quân thượng không quan tâm bách quan buộc tội, chẳng lẽ có thể bỏ qua ý kiến của hàng nghìn dân chúng sao?
Tân Tử Mặc vừa đi tới cửa lớn đã có người chỉ vào Tân Tử Mặc nói: "Hắn chính là người đứng đầu Nội cáo, nếu không bởi vì hắn thì nước Nam Huyền chúng ta sao có thể loạn như vậy được chứ?”
Âm thanh này vừa vang lên, dân chúng đều quay đầu lại nhìn chẳm chằm vào Tân Tử Mặc, không ngừng chửi rủa.
Tân Tử Mặc dường như không nghe thấy mà tiếp. tục đi về phía trước.
Lạch cạch!
Lúc này, không biết là ai ném một chiếc giày thối ra, đánh trúng vào người Tân Tử Mặc.
Trong lúc nhất thời, Tân Tử Mặc dừng bước và nhìn vẽ phía người ném giày.
“Có gan thì giết hết bọn ta đi! Nếu không phải ngươi gây ra nhiều chuyện như vậy thì triều đình Nam Huyền biến thành tình trạng như bây giờ sao?”
Người ném giày hoàn toàn không sợ ánh mắt lạnh như băng của Tân Tử Mặc mà hét lên thảm thiết.
Dân chúng bình thường làm sao có lá gan lớn như vậy?
Tần Tử Mặc vừa nhìn đã biết đây là thám tử mà thế gia sắp xếp trong dân chúng, nhằm kích động lòng người, khiến cho dân chúng phẫn nộ.
Tân Tử Mặc không ra tay, nếu như hôm nay hắn ra tay thì hắn thật sự sẽ thua.
“Có thể để bọn ta sống một cuộc sống yên bình được không?”
“Đánh chết hẳn! Chỉ cần hắn chết thì nước Nam Huyền nhất định có thể khôi phục thái bình như xưa”
“Hủy bỏ Nội các!”
Sau đó, càng ngày càng nhiều dân chúng noi theo, ném những thứ vô giá trị trên người mình về phía Tần Tử Mặc.
Tần Tử Mặc không nói một lời, mặt cũng không chút thay đối, lập tức đi vào hoàng cung.
Tất cả thế lực ở kinh thành đều chú ý tới động ĩnh trong cung, bọn họ ngay lập tức biết được cảnh ngộ Tần Tử Mặc đang gặp phải.
“Cho dù hẳn là đệ tử của Yến Trúc Khách thì sao, còn không phải bị chúng ta đùa bỡn trong lòng bàn tay à."
Một số thế gia tỏ ra tự tin, phẳng phất như đã nhìn thấy cảnh Nội các bị phế bỏ.
Sự xuất hiện của Nội các đã ảnh hưởng đến lợi ích và quyền lực của vô số người.
Đương nhiên, Nội các không thể dung thứ trong mắt mọi người, cũng không thể để Nội các có chỗ đứng vững chắc được.
"Tần đại nhân, ta đã sớm nói nước ở kinh thành rất sâu mà”
“Ngươi nói ai sâu hơn nữa cũng không nhấn chìm được ngươi, ta ngược lại muốn xem ngươi phá vỡ tình thế này như thế nào”
Ở vị trí cao nhất của Cẩm Tú lâu, Mục Ngôn Hoan.
nhớ mang máng hình ảnh Tần Tử Mặc lướt qua mặt mình.
Sau đó không lâu, Tân Tử Mặc xuất hiện trên đại điện hoàng cung, đối mặt với bá quan.