Người sống một đời, làm sao có thể không có một ít vết nhơ? Suy cho cùng đều là người phàm tục, làm sao có thể thoát khỏi thất tình lục dục, tham sân si hận.
“Ta còn biết rất nhiều chuyện của Niên các lão, có cần ta kể ra từng chuyện một hay không?”
Nụ cười trên khóe miệng của Tân Tử Mặc trở nên cực kỳ đáng sợ trong mắt Niên các lão.
Một khi mấy chuyện này lan truyền ra bên ngoài thì danh tiếng cả đời của Niên gia sẽ bị hủy hoại, hơn nữa chắc chắn kết cục là vô cùng thê thảm.
“Tại sao ngươi lại biết mấy chuyện này? Ngươi muốn làm gì?" Niên các lão hoảng loạn, y sam trên người đã thấm ướt mồ hôi lạnh.
“Không phải ta muốn làm gì, mà là các lão đang làm gì đấy?" Tân Tử Mặc đứng dậy đi tới bên tường, mở cửa sổ ra, ngắm nhìn bầu trời trong xanh: “Các lão, ngươi không cảm thấy bầu trời kinh thành đã bị một tầng sương mù bao phủ à? Có lẽ lần này ta sẽ đụng đến lợi ích của toàn bộ thế gia, nhưng nói về chuyện lâu dài, chẳng phải đây là chuyện tốt à?”
Niên các lão im lặng không nói gì, cùng Tân Tử Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt thất thần.
“Các lão, ngươi vẫn còn nhớ sơ tâm của mình chứ?” Tần Tử Mặc xoay người nhìn Niên các lão, nói sâu xa: “Trăm năm hoàng triều, nghìn năm thế gia. Quả thật lời này không hề giả. Dù triều đại thay đổi thế nào thì thế gia vẫn tồn tại. Thế nhưng đừng quên thân phận của chính mình và dòng máu đang chảy trong người ngươi.”“Lão phu...” Niên các lão ấp úng, không biết phải phản bác Tân Tử Mặc như thế nào.
“Ngươi là các lão của nước Nam Huyền, là nước Nam Huyền đã cho ngươi mọi thứ của ngày hôm nay. Ngươi hãy đặt tay lên ngực mà hỏi, xuất phát từ góc độ của hoàng triều, ngươi cho rằng mọi chuyện ta làm là sai à?”
Tần Tử Mặc uy hiếp Niên các lão trước, bây giờ lại dùng thuyết phục bằng lý trí và chạm đến cảm xúc của người khác khiến Niên các lão dần mất chống đỡ.
“Hành động này rất có lợi cho hoàng triều.”
Chí ít từ tình hình trước mắt cho thấy, Nội các không hề làm ra chuyện gì trái ngược với lợi ích của triều đình.
“Nấu đã như vậy, tại sao các lão vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ? Ngươi muốn để lại tiếng thơm nghìn đời hay là để tiếng xấu muôn đời?"
Năm đó Tân Tử Mặc nằm giữ quyền cao, nên biết được bí mật của rất nhiều người trong triều. Hôm nay chỉ cần Niên các lão đứng sai đội ngũ, vậy thì ngày mai Niên gia sẽ biến thành chó mất chủ
Không nói điều gì khác, chỉ dựa vào việc đã ném vòng ngọc mà Thái hậu ban thưởng, một khi mang chắc tội danh này Niên gia sẽ vạn kiếp bất phục.
“Lão phu hiểu rồi” Niên các lão như già đi rất nhiều, iu xìu đáp.
“Ngươi biết thì tốt, ta đợi các lão ở đại điện, hy vọng các lão đừng khiến ta thất vọng” Tần Tử Mặc để lại một câu rồi mở cửa chính thiên điện.
Niên các lão có thể không quan tâm đ ến tính mạng của mình, nhưng ông ta lại coi danh tiếng vượt xa mọi thứ. Đúng là như thế, để nhận được danh trung thần, Niên các lão đã cam tâm tình nguyện dùng cái chết để khuyên can.
Đại điện hoàng cung, bá quan vẫn đang quỳ, run rẩy bất an.
Sau khi Tân Tử Mặc đi vào, sắc mặt của quân hoàng Cố Tinh Thần mới tốt lên một tí: "Niên các lão sao rồi?"
“Các lão rất ổn, quân thượng cứ yên tâm”
Đoạn đối thoại giữa Tân Tử Mặc và Cố Tinh Thần mang ý nghĩa sâu xa. Nghe vậy, cuối cùng trái tim luôn reo lơ lửng của Cố Tinh Thăn cũng được thả lỏng.
Một lúc sau, Niên các lão mặc quan phục từ tốn đi vào đại điện, trên trán ông ta vẫn còn một mảng bầm tím dính máu.
“Các lão không sao thì quá tốt rồi” Bá quan quay đầu nhìn Niên các lão, ai cũng vui mừng khôn xiết
Mọi người cứ như nhìn thấy tiếp theo Niên các lão sẽ tiếp tục yết kiến kiên trì hủy bỏ Nội các, đến lúc đó bọn họ sẽ mượn tí lực, như vậy có thể hoàn toàn xóa bỏ Nội các.
Cố Tinh Thần lắng lặng nhìn Niên các lão đang đi tới đây, không nói một lời.
“Tội thần Niên Phương Lâm bái kiến quân thượng” Niên các lão quỳ xuống, dập đầu hành lễ.
“Cơ thể Niên lão không thích hợp nên không căn phải làm đại lễ, đứng lên đi”
Cố Tinh Thần liếc nhìn Tân Tử Mặc, y tin rằng hắn đã giải quyết ổn thỏa mọi chuyện