Sau một buổi sáng làm việc bận rộn, Lý Nam mới sắp xếp xong tất cả thông tin của những người đã báo danh.
"Đại nhân, có tổng cộng 633 người đã, mời ngài xem qua.”
Lý Nam trình lên thông tin của người khảo hạch.
"Ta biết rồi, chuẩn bị tiến hành khảo hạch đi!"
Những chuyện nhỏ nhặt này đều được giao cho. Lý Nam, Tần Tử Mặc còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Buổi chiều, Lý Nam tiến hành khảo hạch và sàng lọc tuyển chọn theo quy tắc do Tân Tử Mặc đặt ra.
Cuối cùng, chỉ có bảy mươi bốn người được thông qua.
Nội các cần tỉnh binh, chứ không phải là loại tôm cá tạp nham. Nhân số bao nhiêu cũng không quan trọng, mà điều quan trọng là phải hoàn toàn sạch sẽ.
“Đại nhân, xin ngài hãy phân phó”Khi hoàng hôn đến gần, Lý Nam dẫn theo bảy mươi bốn người đã thông qua khảo hạch đến đại điện Nội các.
Tần Tử Mặc buông công vụ trong tay xuống, ra hiệu cho Lý Nam có thể đi xuống trước.
Sau đó, Tân Tử Mặc cầm lấy danh sách của những người đã thông qua khảo hạch, hắn muốn chọn lại lần nữa để xem là liệu rằng còn có tên gián điệp nào được giấu trong đó không.
"Vương Vân, ra khỏi hàng."
Tân Tử Mặc đọc lên một cái tên.
Cơ thể của một nam nhân trung niên khẽ run lên, hắn ta tiến lên phía trước nửa bước: "Tiểu nhân là Vương Vân, xin bái kiến đại nhân.
Tần Tử Mặc liếc nhìn Vương Vân đánh giá vài lần, điều này làm cho Vương Vân bất giác toát mồ hôi lạnh.
"Hình như ngươi rất sợ ta?”
Vương Vân không dám nhìn thẳng vào mắt Tân Tử Mặc, ánh mắt có hơi né tránh.
"Uy danh của đại nhân lan xa, tiểu nhân hiển nhiên sẽ có chút kính sợ.”
Vương Vân cúi đầu nói.
"Thật sao?"
“Tất cả những người của đại thế gia đều cút đi! Đừng để cho ta bắt được"
Tần Tử Mặc từ từ nhắm hai mắt lại, hắn chợp mắt một lát: "Trong vòng một khả, nếu còn không chịu cút đi thì tự gánh lấy hậu quả."
Mọi người thấy vậy, cả đám đều cảm thấy lo lắng và tâm thần bất định, trong lòng họ có một cuộc đấu. tranh cực lớn.
Rốt cuộc, tất cả những gián điệp của đại thế gia đều không thể chịu được uy áp của Tân Tử Mặc, cho nên tất cả họ đều đã xoay người rời đi.
Một khắc sau, bảy mươi bốn người cuối cùng đã giảm xuống còn năm mươi người.
Cho đến khi Tân Tử Mặc mở mắt ra một lần nữa, hẳn xét duyệt rất nhiều lăn và xác nhận rằng những người ở lại không còn bất cứ chuyện mờ ám gì nữa
Lúc này Dương Băng từ hậu viện đi vào: "Ta muốn hai mươi người" . ngôn tình sủng
“Tự mình chọn đi!"
Sáng sớm Tân Tử Mặc đã đồng ý với Dương Băng.
Dưới nhãn lực sắc bén của Dương Băng, ông ta trực tiếp chọn ra hai người có năng lực.