Phùng Thiếu Quân cảm thấy một lực lượng khủng khiếp giáng lên lưng mình, cả người gần như đứt đôi, lảo đảo ngã về phía trước.
Thân thể anh ta nện xuống đất, mặt đất lập tức xuất hiện một chiếc hố lớn hình người.
Dương Thiên nhảy xa hơn mười mét, tới bên cạnh Phùng Thiếu Quân.
“Tôi nhận thua!” Phùng Thiếu Quân vội vàng nói.
Lúc này, trên người anh ta đều là đã vụn, sắc mặt cũng tái nhợt.
Dương Thiên ra tay vẫn nể tình.
Hắn cảm nhận được Phùng Thiếu Quân không có địch ý với hắn, thế nên lúc ra tay cũng chú ý sức lực.
Đối với tố chất thân thể của Phùng Thiếu Quân mà nói thì chút vết thương này không có gì đáng ngại.
Long trời lở đất!
Đây đúng là cuộc đấu giữa các siêu nhân!
Mọi người nhìn chiếc hố hình người to đùng trên mặt đất thì sợ hãi không khép miệng lại được.
Thực lực của Phùng Thiếu Quân thì ai cũng công nhận, nhưng không ai ngờ Dương Thiên cũng có một lực lượng kinh người đến như thế!
Đúng là hai siêu nhân đánh nhau!
“Ôi mẹ ơi! Lợi hại quá!” Đới Văn Quân ở bên cạnh hô lên.
Dương Lộ Tâm và Tịch Mộng Dao cũng vô cùng vui vẻ khi Dương Thiên giành được thắng lợi.
Lãnh Tình đứng ở một bên, há hốc miệng, gương mặt không thể nào tin được.
Dương Thiên có thể phát ra được lực lượng kinh người như thế sao?
Cô đột nhiên cảm thấy có phải trước kia mình đã hiểu lầm gì không?
Sau khi Dương Thiên đột nhiên bùng nổ, đánh ngã Phùng Thiếu Quân, thì xung quanh lập tức rơi vào im lặng.
Trong cuộc sống thực, làm sao có người nào có thể có được sức lực mạnh mẽ như thế cơ chứ? Nhìn thấy mà rợn cả người.
Đến cả Sở bá vương cũng không thể nào như thế được.
Lãnh Tình đứng một bên, cảm thấy hơi hối hận vì lúc trước mình không lên tiếng nói đỡ cho Dương Thiên.
Đưa than trong ngày tuyết rơi có thể khiến người ta nhớ kỹ, nhưng dệt hoa trên gấm lại chẳng có bất cứ ý nghĩa gì.
Những người có năng lực như Dương Thiên rất đáng để kết giao.
Nhưng mà cô quen biết Dương Thiên còn sớm hơn cả Tịch Mộng Dao và Đới Văn Quân, nhưng lại không nhìn ra được thực lực của hắn.
Ngay cả thiếu tá Phùng Thiếu Quân lợi hại như vậy mà cũng không phải đối thủ của Dương Thiên.
Chỉ cần Dương Thiên gia nhập quân đội thì chắc chắn sẽ trở thành binh vương, còn có thể nhanh chóng được thăng làm Thiếu tá.
Đáng tiếc, khi Dương Thiên bị công kích thì cô lại lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, thế nên đã bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất để kết bạn với Dương Thiên.
Còn Trương Dương Lâm lúc này lại ngập tràn sợ hãi.
Ông ta biết Phùng Thiếu Quân lợi hại như thế nào, người này là binh vương của bộ đội đặc chủng, còn trẻ đã giữ chức vị thiếu người mạnh mẽ như thế mà cũng không phải đối thủ của Dương Thiên.
“Anh không sao chứ?” Lúc này, Dương Thiên mỉm cười, nhìn Phùng Thiếu Quân đang nằm dưới đất.
“Không sao, không sao!” Phùng Thiếu Quân lập tức bò dậy, phủi đất cát trên người.
Anh ta biết Dương Thiên nương tay lưu lại đường sống cho mình, cười nói: “Cảm ơn đã thủ hạ lưu tình.”
Dương Thiên xua tay.
“Thiếu tá Phùng, Dương Thiên cực kỳ hung ác, sức phá hoại kinh người.
Tôi đề nghị lập một đội quân tới trấn áp cậu ta!” Trương Dương Lân vẻ mặt chính khí nói.
Phùng Thiếu Quân nghe Trương Dương Lâm nói vậy thì lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
“Ông có tư cách phái người tới bắt tôi à?” Dương Thiên nhìn Trương Dương Lâm, lạnh lùng hỏi.
“Hừ! Vớ vẩn! Cậu chỉ là một người bình thường, tại sao tôi lại không có tư cách bắt cậu chứ?” Trương Dương Lâm vô cùng tức giận.
Cho dù thực lực của Dương Thiên có kh ủng bố thế nào đi nữa thì cũng chỉ là người bình thường mà thôi.
Hắn có thể chống đỡ được mười người, chống đỡ được trăm người, nhưng chẳng lẽ có thể chống đỡ được ngàn người sao?
“Trương Dương Lâm, quân đội đi bắt người đều là bắt những tên tội phạm hung ác, Dương Thiên đã phạm tội gì chứ?” Đới Văn Quân ở bên cạnh nói.
“Đầu tiên, Dương Thiên vô cớ đánh bị thương Trương Thiên Trạch và Lâm Phúc, sau đó lại chống đối không chịu bị bắt, dám tấn công cả quân nhân.
Cuối cùng, Dương Thiên còn dám đánh thiếu úy Phùng bị thương, những chuyện này chẳng lẽ còn không đủ để trở thành tội phạm sao?” Trương Dương Lâm lớn tiếng nói, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
“Đúng vậy! Dương Thiên tội ác tày trời, nhất định phải bắt ngay lập tức! Tôi kiến nghị bắt cậu ta nhốt vào tù, không bao giờ thả ra!” Trương Thiên Trạch ở bên cạnh lớn tiếng nói.
Cậu ta nhìn Dương Thiên bằng ánh mắt oán độc, chỉ muốn xé xác hắn ra.
“Trương Thiên Trạch, chẳng phải cậu và Dương Thiên chỉ có chút mâu thuẫn thôi sao, việc gì phải tuyệt tình đến như vậy chứ?” Dương Lộ Tâm ở bên cạnh phẫn nộ nói.
“Lộ Tâm, tớ làm tất cả mọi chuyện chẳng phải là vì cậu hay sao? Thế mà cậu lại không hiểu tớ! Hừ! Chờ tớ xử lý xong Dương Thiên thì sẽ nói rõ ràng với cậu!” Trương Thiên Trạch nhìn về phía Dương Lộ Tâm, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng.
Cậu ta làm tất cả mọi chuyện đều vì muốn lấy lòng Dương Lộ Tâm, thế mà bây giờ Dương Lộ Tâm lại đứng về phía Dương Thiên.
“Đủ rồi!” Phùng Thiếu Quân đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
Anh ta nhìn xung quanh một chút, sau đó nhìn về phía nhóm người Trương Dương Lâm, nghiêm túc nói: “Dương Thiên nói không sai, ông đúng là không có tư cách bắt cậu ấy!”
“Thiếu tá Phùng, anh...” Trương Dương Lâm hoảng hốt nhìn Phùng Thiếu Quân, không ngờ anh ta lại nói đỡ cho Dương Thiên.