“Bang Chiến là cái gì? Cũng là một bang phái sao?” Lâm Đình nhỏ giọng hỏi Lưu Thiếu Đông.
Cô ta cảm thấy bang chủ bang Thanh khách khí với Thiên như vậy thì vô cùng khó hiểu, nhóm người Trương Thi Ninh đứng bên cạnh cũng tò mò nhìn sang đây.
“Bang Chiến này thực lực ghê gớm lắm!” Lưu Thiếu Đông nhỏ giọng nói: “Nghe nói bang Chiến mới nổi lên cách đây khoảng một tháng thôi, nhưng đã tiêu diệt không biết bao nhiêu thế lực ngầm của thành phố Hải.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà họ đã vươn lên thành một trong những thế lực ngầm đỉnh cấp nhất, thực lực cũng không hề thua bang Thanh!”
Mọi người trố mắt ngạc nhiên.
Lúc này, Thiên chậm rãi cười nói: “Uống rượu thì miễn đi, lần này tôi tới đây chỉ là để báo cho Tào lão đại một tin tức thôi!”
“Tin tức gì?” Tào Mãnh hỏi.
Thiên chậm rãi thu hồi ý cười trên gương mặt, lạnh lùng nói: “Từ hôm nay trở đi, bang Thanh không còn tồn tại nữa!”
Sắc mặt Thiên rất bình thường, nhưng lại nói ra những lời long trời lở đất!
Bang Thanh là một thế lực k hủng bố thế nào? Thế mà lại bị người ta nói hôm nay sẽ không tồn tại nữa? Đúng là khiến người ta không thể tin được.
“Nực cười!” Sắc mặt Tào Mãnh lập tức trầm xuống, nói: “Bang Thanh của tôi tồn tại nhiều năm như vậy, làm gì có mưa gió nào chưa trải qua? Chỉ dựa vào bang phái nhỏ bé vừa mới quật khởi một tháng mà muốn tiêu diệt bang Thanh? Thật đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ!”
Cho dù trong lòng vẫn kiêng kỵ bang Chiến, nhưng Tào Mãnh cũng bị câu nói này của Thiên chọc giận!
“Ha ha! Không thì Tào lão đại gọi điện xem một chút?” Thiên cười nói.
Tào Mãnh nhìn thấy Thiên cười như vậy thì lập tức cảm nhận được có gì không đúng.
Ông ta vội vàng lôi điện thoại ra, gọi điện cho các phân bộ của bang Thanh.
Không ai nghe máy! Không ai nghe máy!
Ông ta gọi liên tiếp vài cuộc gọi, nếu không phải không có người nghe máy thì là không liên lạc được.
Rốt cuộc, sau khi Tào Mãnh gọi mười mấy cuộc gọi thì cuối cùng cũng đã liên lạc được với một người.
“Bang chủ, bang Thanh chúng ta gặp phải tập kích quy mô lớn, các anh em đã không chống đỡ được nữa rồi!” Trong điện thoại bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét lớn, sắc mặt Tào Mãnh lập tức trở nên dữ tợn dị thường.
“Bang Chiến các người có ý gì vậy hả? Bang Thanh chúng tôi có trêu chọc gì các người đâu?” Tào Mãnh lạnh lùng nói.
“Ha ha, Tào lão đại, sao lại nói như thế chứ?” Thiên cười nói: “Một núi không thể có hai hổ, đây là đạo lý mà trẻ con cũng biết, chắc Tào lão đại cũng biết mà, đúng không?”
“Hừ! Miệng lưỡi sắc bén lắm! Cho dù sau này bang Thanh chúng tôi không tồn tại nữa thì các người cũng đừng hòng rời khỏi nơi này!” Tào Mãnh tức giận nói.
“Thế sao?” Thiên cười ha ha, trong mắt lộ ra một ánh sáng quỷ dị.
Tào Mãnh đột nhiên kinh hãi, đột nhiên ông ta cảm nhận được một cảm giác tim đập chân run từ sau lưng truyền đến, vội vàng trốn sang bên trái.
“Rầm!” Mặc dù Tào Mãnh đã cảm nhận được nguy hiểm nhưng vẫn không thể trốn tránh được.
Trên tay ông ta lập tức xuất hiện một vết thương dài khoảng chừng mười centimet.
Tào Mãnh xoay người lại, vẻ mặt khó tin nhìn Lưu Văn Thanh đang cầm con dao trên tay, mắng lớn: “Lão tam, cậu làm cái gì thế hả?”
Tào Quân sợ hãi đến mức ngã ngồi xuống đất, nhìn thấy tình hình căng thẳng thì vội vã bò đến bên cạnh cha mình.
“Lão đại, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, bây giờ tôi đã là người của bang Chiến rồi!” Lưu Văn Thanh cười nói.
“Lão tam! Cậu!!!” Kim Bưu đứng bên cạnh cũng không thể nào tin tưởng được.
Ông ta vô cùng phẫn nộ, nhào đến phía Lưu Văn Thanh.
“Ngăn ông ta lại!” Lưu Văn Thanh rất rõ ràng thực lực của Kim Bưu, vội vàng hét lên, mười mấy người phía sau ông ta lập tức nhào lên.
Những người này đều là đường chủ lớn nhỏ của bang Thanh, không ngờ tất cả đều làm phản.
Lưu Văn Thanh vội vàng bước tới bên cạnh Thiên , lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta biết Thiên có thực lực vô cùng kh ủng bố, hơn nữa những người có thực lực như Thiên ở bang Chiến lại nhiều vô kể, thế nên ông ta cũng không dám đối đầu với bọn họ!
Không thể không nói, sức chiến đấu của Kim Bưu kh ủng bố vô cùng, một quyền đấm ra là một người bị hạ gục.
Chỉ sau vài phút ngắn ngủi, mười mấy người này đã bị Kim Bưu giải quyết hết.
“Lão nhị, chúng ta đi thôi!” Tào Mãnh vừa lôi kéo con trai mình vừa nói với Kim Bưu.
Bây giờ ông ta cảm thấy mọi chuyện vô cùng không thích hợp, muốn nhân lúc còn sớm mà rời đi, nếu không chỉ sợ không kịp.
“Hừ! Muốn chạy?” Thiên thấy ba người kia định rời đi thì lập tức tiến lên, vươn tay ra ngăn Tào Mãnh.
“Cút ngay!”
Kim Bưu ở bên cạnh Tào Mãnh, từ trước đến nay vẫn luôn là người trung thành.
Ông ta lập tức vung tay đánh Thiên .
Thiên vội vàng nghiêng người sang một bên, Kim Bưu không thu kịp tay về, nắm đấm nặng nề nện lên vách tường.
Bức tường bị ông ta đấm lõm vào, vụn đá rơi đầy đất.
Nhóm người Lưu Thiếu Đông nhìn thấy mà vã mồ hôi lạnh.
Vừa rồi bọn họ đứng ngay cạnh bức tường đó, nhìn thấy Kim Bưu và Thiên đánh nhau thì lập tức chạy ra chỗ này.
Không ngờ chỉ trong nháy mắt bức tường đã biến thành cái dạng này.
Nếu như nắm đấm đó nện lên người bọn họ thì sẽ thế nào? Không ai dám tưởng tượng.
“Tiểu tử, mày không ngăn cản được tao đâu! Nếu mày xông lên tao sẽ đánh hãy xương mày!” Kim Bưu cười dữ tợn, tấn công về phía Thiên .
Ông ta đã nhìn ra, nếu như không giải quyết được Thiên thì bọn họ sẽ không thể nào rời khỏi đây được..