“Đúng nha… Người đó chính là em. Thật sự là em! Chúng ta tuy gặp thoáng qua đôi chút nhưng tôi đặc biệt liếc nhìn em rất nhiều. Tiểu lăng em biết không, bộ dạng của em lần đó cực kỳ xinh đẹp (sâu: anh bị M à :v….). Cực đẹp trai, cực ngầu nha, cũng rất là mê người nữa. Haizz… sau này cứ hễ tôi nhớ lại là không nhịn được mà chảy nước miếng (sâu: móe…thật là M :v).
Từ nãy giờ Đỗ Lăng vẫn không nói gì, một mực bất động nhưng có thể thấy được là cậu vẫn lắng nghe rất chân thành. Đến khi nghe đến câu chảy nước miếng từ miệng Vu vân, Đỗ Lăng không nhịn được mà nhếch mép cười. Vu Vân nhìn thấy biến hóa trên mặt cậu cũng ha hả cười theo, trong đầu thầm nhủ đó là hiện tương tốt.
Vu Vân tiếp tục dụ dỗ: “Tiểu Lăng, lúc đó tâm tình tôi rất tệ cho nên liền nhanh chóng rời khỏi đó tìm một chỗ khuất yên tĩnh mà bình ổn tâm tình nào ngờ phát hiện làm rớt “kẹo”. Tôi nghĩ là lúc rời khỏi rạp quên cầm đi, cũng may rạp lúc đó cũng không nhiều người có lẽ sẽ không bị người lấy mất. Kỳ thật là tôi luôn hối hận tại sao nhìn thấy người dễ nhìn, lại là thể loại tôi thích vậy mà tôi lại bỏ đi… Haizzz, vừa hối hận ta vừa quay trở lại rạp chiếu phim.”
“Tiểu Lăng khúc sau cũng muốn tôi nói sao?”
“A…cái kia… Cái kia “kẹo”.. là.. Là anh…” Đỗ Lăng âm thanh càng lúc càng nhỏ.
“Đúng! Cái túi giấy đó là của tôi làm rơi. Loại này trên thế giới chỉ có hai người có, Ngũ mất còn lại đương nhiên là tôi rồi. Tiểu Lăng này, lúc đó em ăn rất xuất thần cũng không có phát hiện tôi đang ở phía sau em. rạp chiếu phim có bức tường được che bằng vải, lúc đó là tôi trốn ở đó nhìn em ăn kẹo…”
Vu vân ngừng lại, nhìn Đỗ Lăng từ đầu đến chân đều hiện một mảng đỏ hồng. Vu vân ở trong lòng đều đã mê muội, tính xấu lại nổi lên: “Tiểu Lăng em thật thích “kẹo” kia đúng không? Hì hì… Thích thì tốt rồi, sau này tôi lại làm thật nhiều cho em ăn chịu không? Tôi để em tùy ý chế khẩu vị nhé? Làm càng nhiều loại khẩu vị còn không tốt sao? Em thẹn thùng cái gì, ngày đó không phải em rất thích sao. Tôi còn rất nhiều thứ tốt lắm, sau này từ từ đều đem ra cho em dùng, được chứ?”
“Ế? Em đừng có xoay người sang chỗ khác mà, như vậy không thấy được sự đẹp trai mê người của em đâu, đừng giấu nó chứ? Không cho tôi xem chẳng phải rất đáng tiếc sao? Thật sự rất đáng yêu đó, lúc đó tôi còn chảy cả máu mũi nữa (sâu: bắt đầu thấy sợ sự bt của anh =.=”). Cưng ơi lần đó nếu em “làm” lâu một chút nữa tôi tin chắc là mình sẽ mất máu mà chết đó. Haizz~ thật là một hình ảnh làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, tôi nghĩ là tôi yêu em vào giây phút đó.”
“Tiểu Lăng em có biết là em khi đó phát ra âm thanh rất là mê người không? haizz! Tôi cũng không tin được khi mà nó cứ ám ảnh tôi suốt ba ngày liền, tôi phải mất nửa năm mới vất nó ra sau đầu…. Nhiều năm qua đi! Hắc… Tôi dường như nhớ lại thanh âm của em khi đó rôi, có muốn tôi kêu cho em nghe không?”
“Á.. Được rồi, được rồi…Tôi không nói.” Cánh tay bị Đỗ Lăng cắn một ngụm, rất đau nha. Vu Vân quyết định thức thời làm một trang tuấn kiệt: “Em lúc đó một mực lẩm bẩm Ngũ gì đó, tôi vốn nghĩ là nhìn em rất quen mắt, lại nghe em thanh âm em mang theo vài tia tưởng niệm tôi liền nhớ ngay em là ai. Tôi cũng có nói rồi, Ngũ lúc trước đã cho tôi một tấm hình hai người chụp chung. Vồn là đang khó hiểu vì sao em lại biết công dụng của “kẹo” đó. Chính là như vậy đó Tiểu lăng, thấy em thích cái này hay là tôi đem tặng nó cho em nhé!”
A! Nói sai rồi: “Ha ha… Tiểu Lăng đừng manh động, tôi nói tiếp đây. Khi đó thì tôi nhận ra em là ai. Đó là toàn bộ câu truyện nha… A, đừng nóng… Ha ha…cái này em không thể trách tôi được. Tôi xin thề, sau này chỉ yêu thương một mình em..A! ui….tin tưởng tôi, xin thề!!”
……..
“Á ui da~~~~ Tiểu Lăng a! Tôi biết sai rồi, em buông tôi ra được không? Đau quá nha, đừng như vậy mà! Em còn muốn biết cái gì nữa thì tôi đều sẽ thú tội hết…. Đừng cắn nữa, tôi đều thú tội hết không được sao?”
“Nhìn lén!”
“Oan uổng quá nha… Tôi đâu có cố ý rình coi em đâu (sên: ngụy biện =.=”). Tôi chỉ là trong lúc đi tìm cái kia mà tình cờ nhìn thấy thôi mà! Nhìn thấy em chuyên tâm “thưởng thức” tư vị của viên kẹo kia, tôi đâu thể nào quấy rầy được! Lúc sau, em lại đi quá nhanh chờ tôi đuổi theo thì em đã mất dạng rồi. Không đuổi kịp!”
“Vậy sau đó thì thế nào?”
“Sau đó thì tôi về nhà, tôi biết em là Đỗ Lăng. Cũng biết em là người yêu của Ngũ, nhìn bộ dạng em khi đó thì tôi chỉ biết là khi đó bất luận kẻ nào xuất hiện ngỏ ý với em thì hẳn sẽ rất đáng sợ. Hơn nữa khi đó tôi cũng không có thời gian để nghĩ đến chuyện tình cảm. Tôi phải đem mọi ân oán gia tộc giải quyết ổn thỏa mới có thể có thời gian mà theo đuổi em.”
“Sau đó tôi cuối cùng cũng báo được thù. Thế nhưng tôi phát hiện giữa chúng ta có một khoảng cách quá xa, cơ hội chỉ là số không.” Vu Vân đột nhiên oán hận mà cắn đầu vai Đỗ lăng: “Mỗi ngày tôi đều đến Club nhìn em luyện tập, nhưng em thì sao. Em chẳng thèm nhìn tôi một cái, vất vả lắm mới có cơ hội để tôi có thể thổ lộ cùng em. Còn em thì sao hả? Em thì kiêu ngạo như một con khổng tước, luôn bày ra thái độ khách khí nhưng thực chất là đang khinh thường người khác rồi lại làm bộ dịu dàng dùng thái độ như đối đãi với bạn bè mà nói: “Xin lỗi tôi có bạn gái rồi.”.. Hừ! Với cái thân thể này, em còn nghĩ đến chuyện tìm bạn gái sao?!!”
“Anh!! Tôi muốn cả đời này không hề có mối quan hệ nào với anh!”
“Lăng tôi biết em rất yêu Ngũ, một mực tưởng niệm anh ta. Ngũ đối với em mà nói chẵng những không quên được nhưng mọi chuyện đã là quá khứ. Hai năm qua tôi luôn dõi theo em, nhìn em miễn cưỡng vui cười, nhìn em cô độc, làm những chuyện khiến người khác không ngừng lo lắng. Tiểu Lăng, tôi không muốn em cứ như vậy mà cô độc suốt quãng đời còn lại… Hãy cố quên đi hồi ức mà tìm người thay thế Ngũ yêu thương em được chứ!”
Chìm đắm trong hưng phấn, vu vân không hề phát hiện thanh âm Đỗ Lăng đột nhiên trở nên trầm thấp: “Ngay cả việc ép buộc tôi?”
“Ừ… A!!!”
Vu Vân đột nhiên thấy cơ thể mình nhẹ hẫng, một lực mạnh hất hắn xuống sàn đau đến nhe răng trợn mắt. Không đợi hắn tỉnh táo lại thì cả người đã bị Đỗ lăng sử dụng chiêu trong Nhu đạo mà chặt chẽ giữ ở dưới thân. Hai tay hắn bị cậu giử chặt ở hai bên đỉnh đầu, Đỗ lăng rất chuẩn ác mà tìm được yết hầu của Vu Vân mà cắn xuống hầu kết của hắn.
Vu vân hai mắt khép lại trong đầu nghĩ mình chắc chắn tiêu đời!! Bạn đang �
“Đúng nha… Người đó chính là em. Thật sự là em! Chúng ta tuy gặp thoáng qua đôi chút nhưng tôi đặc biệt liếc nhìn em rất nhiều. Tiểu lăng em biết không, bộ dạng của em lần đó cực kỳ xinh đẹp (sâu: anh bị M à :v….). Cực đẹp trai, cực ngầu nha, cũng rất là mê người nữa. Haizz… sau này cứ hễ tôi nhớ lại là không nhịn được mà chảy nước miếng (sâu: móe…thật là M :v).
Từ nãy giờ Đỗ Lăng vẫn không nói gì, một mực bất động nhưng có thể thấy được là cậu vẫn lắng nghe rất chân thành. Đến khi nghe đến câu chảy nước miếng từ miệng Vu vân, Đỗ Lăng không nhịn được mà nhếch mép cười. Vu Vân nhìn thấy biến hóa trên mặt cậu cũng ha hả cười theo, trong đầu thầm nhủ đó là hiện tương tốt.
Vu Vân tiếp tục dụ dỗ: “Tiểu Lăng, lúc đó tâm tình tôi rất tệ cho nên liền nhanh chóng rời khỏi đó tìm một chỗ khuất yên tĩnh mà bình ổn tâm tình nào ngờ phát hiện làm rớt “kẹo”. Tôi nghĩ là lúc rời khỏi rạp quên cầm đi, cũng may rạp lúc đó cũng không nhiều người có lẽ sẽ không bị người lấy mất. Kỳ thật là tôi luôn hối hận tại sao nhìn thấy người dễ nhìn, lại là thể loại tôi thích vậy mà tôi lại bỏ đi… Haizzz, vừa hối hận ta vừa quay trở lại rạp chiếu phim.”
“Tiểu Lăng khúc sau cũng muốn tôi nói sao?”
“A…cái kia… Cái kia “kẹo”.. là.. Là anh…” Đỗ Lăng âm thanh càng lúc càng nhỏ.
“Đúng! Cái túi giấy đó là của tôi làm rơi. Loại này trên thế giới chỉ có hai người có, Ngũ mất còn lại đương nhiên là tôi rồi. Tiểu Lăng này, lúc đó em ăn rất xuất thần cũng không có phát hiện tôi đang ở phía sau em. rạp chiếu phim có bức tường được che bằng vải, lúc đó là tôi trốn ở đó nhìn em ăn kẹo…”
Vu vân ngừng lại, nhìn Đỗ Lăng từ đầu đến chân đều hiện một mảng đỏ hồng. Vu vân ở trong lòng đều đã mê muội, tính xấu lại nổi lên: “Tiểu Lăng em thật thích “kẹo” kia đúng không? Hì hì… Thích thì tốt rồi, sau này tôi lại làm thật nhiều cho em ăn chịu không? Tôi để em tùy ý chế khẩu vị nhé? Làm càng nhiều loại khẩu vị còn không tốt sao? Em thẹn thùng cái gì, ngày đó không phải em rất thích sao. Tôi còn rất nhiều thứ tốt lắm, sau này từ từ đều đem ra cho em dùng, được chứ?”
“Ế? Em đừng có xoay người sang chỗ khác mà, như vậy không thấy được sự đẹp trai mê người của em đâu, đừng giấu nó chứ? Không cho tôi xem chẳng phải rất đáng tiếc sao? Thật sự rất đáng yêu đó, lúc đó tôi còn chảy cả máu mũi nữa (sâu: bắt đầu thấy sợ sự bt của anh =.=”). Cưng ơi lần đó nếu em “làm” lâu một chút nữa tôi tin chắc là mình sẽ mất máu mà chết đó. Haizz~ thật là một hình ảnh làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, tôi nghĩ là tôi yêu em vào giây phút đó.”
“Tiểu Lăng em có biết là em khi đó phát ra âm thanh rất là mê người không? haizz! Tôi cũng không tin được khi mà nó cứ ám ảnh tôi suốt ba ngày liền, tôi phải mất nửa năm mới vất nó ra sau đầu…. Nhiều năm qua đi! Hắc… Tôi dường như nhớ lại thanh âm của em khi đó rôi, có muốn tôi kêu cho em nghe không?”
“Á.. Được rồi, được rồi…Tôi không nói.” Cánh tay bị Đỗ Lăng cắn một ngụm, rất đau nha. Vu Vân quyết định thức thời làm một trang tuấn kiệt: “Em lúc đó một mực lẩm bẩm Ngũ gì đó, tôi vốn nghĩ là nhìn em rất quen mắt, lại nghe em thanh âm em mang theo vài tia tưởng niệm tôi liền nhớ ngay em là ai. Tôi cũng có nói rồi, Ngũ lúc trước đã cho tôi một tấm hình hai người chụp chung. Vồn là đang khó hiểu vì sao em lại biết công dụng của “kẹo” đó. Chính là như vậy đó Tiểu lăng, thấy em thích cái này hay là tôi đem tặng nó cho em nhé!”
A! Nói sai rồi: “Ha ha… Tiểu Lăng đừng manh động, tôi nói tiếp đây. Khi đó thì tôi nhận ra em là ai. Đó là toàn bộ câu truyện nha… A, đừng nóng… Ha ha…cái này em không thể trách tôi được. Tôi xin thề, sau này chỉ yêu thương một mình em..A! ui….tin tưởng tôi, xin thề!!”
……..
“Á ui da~~~~ Tiểu Lăng a! Tôi biết sai rồi, em buông tôi ra được không? Đau quá nha, đừng như vậy mà! Em còn muốn biết cái gì nữa thì tôi đều sẽ thú tội hết…. Đừng cắn nữa, tôi đều thú tội hết không được sao?”
“Nhìn lén!”
“Oan uổng quá nha… Tôi đâu có cố ý rình coi em đâu (sên: ngụy biện =.=”). Tôi chỉ là trong lúc đi tìm cái kia mà tình cờ nhìn thấy thôi mà! Nhìn thấy em chuyên tâm “thưởng thức” tư vị của viên kẹo kia, tôi đâu thể nào quấy rầy được! Lúc sau, em lại đi quá nhanh chờ tôi đuổi theo thì em đã mất dạng rồi. Không đuổi kịp!”
“Vậy sau đó thì thế nào?”
“Sau đó thì tôi về nhà, tôi biết em là Đỗ Lăng. Cũng biết em là người yêu của Ngũ, nhìn bộ dạng em khi đó thì tôi chỉ biết là khi đó bất luận kẻ nào xuất hiện ngỏ ý với em thì hẳn sẽ rất đáng sợ. Hơn nữa khi đó tôi cũng không có thời gian để nghĩ đến chuyện tình cảm. Tôi phải đem mọi ân oán gia tộc giải quyết ổn thỏa mới có thể có thời gian mà theo đuổi em.”
“Sau đó tôi cuối cùng cũng báo được thù. Thế nhưng tôi phát hiện giữa chúng ta có một khoảng cách quá xa, cơ hội chỉ là số không.” Vu Vân đột nhiên oán hận mà cắn đầu vai Đỗ lăng: “Mỗi ngày tôi đều đến Club nhìn em luyện tập, nhưng em thì sao. Em chẳng thèm nhìn tôi một cái, vất vả lắm mới có cơ hội để tôi có thể thổ lộ cùng em. Còn em thì sao hả? Em thì kiêu ngạo như một con khổng tước, luôn bày ra thái độ khách khí nhưng thực chất là đang khinh thường người khác rồi lại làm bộ dịu dàng dùng thái độ như đối đãi với bạn bè mà nói: “Xin lỗi tôi có bạn gái rồi.”.. Hừ! Với cái thân thể này, em còn nghĩ đến chuyện tìm bạn gái sao?!!”
“Anh!! Tôi muốn cả đời này không hề có mối quan hệ nào với anh!”
“Lăng tôi biết em rất yêu Ngũ, một mực tưởng niệm anh ta. Ngũ đối với em mà nói chẵng những không quên được nhưng mọi chuyện đã là quá khứ. Hai năm qua tôi luôn dõi theo em, nhìn em miễn cưỡng vui cười, nhìn em cô độc, làm những chuyện khiến người khác không ngừng lo lắng. Tiểu Lăng, tôi không muốn em cứ như vậy mà cô độc suốt quãng đời còn lại… Hãy cố quên đi hồi ức mà tìm người thay thế Ngũ yêu thương em được chứ!”
Chìm đắm trong hưng phấn, vu vân không hề phát hiện thanh âm Đỗ Lăng đột nhiên trở nên trầm thấp: “Ngay cả việc ép buộc tôi?”
“Ừ… A!!!”
Vu Vân đột nhiên thấy cơ thể mình nhẹ hẫng, một lực mạnh hất hắn xuống sàn đau đến nhe răng trợn mắt. Không đợi hắn tỉnh táo lại thì cả người đã bị Đỗ lăng sử dụng chiêu trong Nhu đạo mà chặt chẽ giữ ở dưới thân. Hai tay hắn bị cậu giử chặt ở hai bên đỉnh đầu, Đỗ lăng rất chuẩn ác mà tìm được yết hầu của Vu Vân mà cắn xuống hầu kết của hắn.
Vu vân hai mắt khép lại trong đầu nghĩ mình chắc chắn tiêu đời!! Bạn đang �