Phong cảnh ở New York rất đẹp, rất rất đẹp. Tất cả đều theo kế hoạch dự tính mà tiến hành, song phương hợp tác đều vui vẻ thuận lợi mà ký hợp đồng. Công việc kết thúc, Đỗ Lăng quyết định cho mình nghỉ ngơi một chút. New York, Đỗ Lăng đã trở về chốn cũ. Thế là cậu hẹn mấy thằng bạn tốt trước đây, triệt để đi du lịch một phen.
Khi về đến nhà, hầu như tất cả mọi người đều thấy khuôn mặt cậu như tỏa sáng, phong thái hiên ngang cùng với mấy ngày trước thì chẳng thể nào so sánh nổi.
Đỗ Lăng quả thật rất hạnh phúc bởi vì Vu Vân không có liên lạc với cậu. Không thấy điện thoại đến, cũng không thấy gửi email. Đỗ Lăng trong bụng cười thầm: sợ rồi sao? Hắc hắc…. Coi như mày thông minh, lúc này cho dù mày dùng cách gì để liệc lạc cho tao thì ngay lập tức mày sẽ bị tóm gọn. Để xem tao sẽ xử mày như thế nào đây? Chỉ cần mày gọi đến sẽ lập tức tra ra được địa chỉ, đến lúc đó mày chỉ có nước chết!!!!
Tất cả đều bình thường, Đỗ Lăng liền khôi phục những ngày tháng tự do của mình. Thật ra nếu nhìn theo góc độ của một người hiện đại thì cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của Đỗ Lăng đều rất có quy luật. Mỗi ngày đều đi làm chăm chỉ, thỉnh thoảng tan tầm thì đi uống vài chén với đồng nghiệp, bạn bè, khách hàng nhưng cũng không uống nhiều. Phần lớn khách hàng của cậu đều là bạn bè của anh cả hoặc anh hai, vì Đỗ Lăng chuyên ngành kiến trúc, là một kiến trúc sư ưu tú đã tốt nghiệp tại Stanford. Cho nên khi người quen muốn thay đổi phòng ốc, hay xây nhà mới thì luôn đến tham khảo ý kiến của cậu.
Khoảng thời gian rảnh rỗi Đỗ Lăng thích nghe nhạc, hoặc ra ngoài vận động. Đương nhiên là cậu cũng dành thời gian đến Club ít nhất là hai lần mỗi ngày cuối tuần.
Nói đến Club, Đỗ Lăng hiện tại không sánh bằng trước đây rất nhiều. Từ lúc ở New York trở về, thời gian Đỗ Lăng đến Club đều cố ý ở bên trong đi lòng vòng vài lần, tận dụng mọi khả năng để cùng mọi người tiếp xúc. Tuy là từ hành động này cậu nhận được không ít thư tình, nhưng chung quy cũng làm cậu quen biết được vài người.
Hôm này là thứ bảy, buổi chiều nhàn tản lại không có việc gì để làm Đỗ Lăng liền đến Club sớm hơn mọi bữa. Sau khi thể hiện khả năng tự bảo vệ của mình với hai ông anh thì Đỗ Lăng cuối cũng cũng thoạt được kiếp không có vệ sĩ sau đuôi. Nguyên một buổi trưa vận động kịch liệt, một thân mồ hôi dính dính khó chịu, Đỗ Lăng không muốn ở Club tắm rửa nên quyết định về nhà. Như thường lệ, Đỗ Lăng không trực tiếp xuống bãi đỗ xe mà đi đường vòng từ đại sảnh đi ra.
Vừa xuống lầu thì thấy cô bé Y Vân từng bị cậu cho là chậm hiểu. Nghĩ đến cái này, Đỗ Lăng cảm thấy xấu hổ, Y vân hôm đó nhìn bộ dạng còn tưởng là…. Haizzz! Về sau mới biết Y Vân rất thông minh nhưng là hài tử số khổ, lúc nhỏ bị người nhốt trong lồng nuôi nhiều năm, sau lại được thả ra ngoài nên có chút không thích ứng.
Thế nhưng hôm nay hấp dẫn ánh mắt của Đỗ Lăng không phải là cô bé xinh đẹp dễ thương này mà là thứ được cô bé cầm trong tay.
Đó là một tấm hình, là ảnh chụp của hai nam nhân. Đó là ảnh chụp của Ngũ và Đỗ Lăng lúc còn trẻ cái đó đáng lẽ nên nằm trong ví tiền của cậu.
Có lẽ do lúc nhỏ đã rất bất hạnh, Y Vân trở thành một cô bé hết sức mẫn cảm. Đỗ Lăng cẩn thận nở nụ cười cùng bé chào hỏi: “Tiểu Y Vân~~~~~~~~~~”
“Anh lớn!”
“Ừ, Y Vân!”
“Sao có một mình em ở chỗ này chơi vậy?”
“Chờ Ba ba.”
“Uh! Phải ngoan nha! Ý? Nói cho anh biết cái ảnh này sao lại nằm trong tay em vậy?”
“Hì hì….. Cái này là từ trên người một anh kia rơi xuống, em nhặt được. Vốn đòi trả lại cho ảnh nhưng ảnh nói không cần. Anh lớn, người trong hình rất giống anh đó!”
Đương nhiên là giống rồi! Đó là tôi mà….
“Để anh xem, thật sự rất giống nha… Y Vân em có thể cho anh cái này không? Lần sau anh sẽ cho em mấy món ăn rất ngon, còn có một con búp bê thật xinh đẹp. Được chứ?”
“Búp bê barbie sao? Em muốn nó mặc lễ phục dạ hội.”
“Được, không thành vấn đề. Lần sau anh sẽ đem đến cho em.”
“Dạ, thành giao! Cái này cho anh!”
“Y Vân nói cho anh biết vừa rồi cái người làm rơi bức ảnh đi hướng nào?”
“Dạ là chỗ đó!” Y Vân chỉ vào chỗ cầu thang dẫn xuống tầng hầm.
“Uh? Vậy em có thấy hắn đi đâu không Y Vân?”
Y Vân lắc đầu.
Thật tốt
“Vậy còn hình dáng của hắn thì sao?”
“Dạ, anh đó rất cao nhưng không cao bằng anh, mặc âu phục. Nhưng mà…. hihi, rất kỳ quái nha, anh đó không đeo caravat.”
Thật tốt quá.
“Cảm ơn em nha, ngày mai anh sẽ đem một con búp bê thật xinh đẹp đén cho em.”
Chỗ này là Đỗ thị thi công và thiết kế, nên Đỗ Lăng hiểu rõ cấu trúc ở chỗ này. Tầng hầm nguyên bản là có hai cửa ra vào, nhưng sau khi quyết định lấy chỗ này làm nhà kho thì một cửa đã bị bịt kín.
Đỗ Lăng từ từ đi xuống tầng hầm, người này có lẽ là chưa đi xa.
Toàn bộ tầng hầm được xây thành ba kho hàng lớn, khu vực trống trải liếc qua là nhìn thấy hết. Ánh sáng ở dưới này rất yếu, nhưng cũng đủ để Đỗ Lăng thấy rõ chung quanh không có ai.
Có một thang máy, chuyên dùng để vận chuyển dụng cụ to lớn. Bởi vì rất ít dùng cho nên được khóa kín, không có khả năng là ở đó.
Nhà kho một có khóa bên trên, Đỗ Lăng bỏ qua.
Nhà kho thứ hai và ba thì song song nhau, cách nhau cũng không xa. Cửa sắt rất lớn, toàn đựng mấy thứ khóa dạng ẩn. Đến gần, Đỗ Lăng phát hiện có một cái khép hờ…. Ha ha, xem ra là chỗ này rồi. Đỗ Lăng nhẹ nhàng đẩy cửa ra chút rồi lách mình vào trong.
Gian phòng trước mặt rất lớn, các loại dụng cụ tập thể hình và vũ khí tập võ chất một đống. Một ít thì bị gấp đôi, đặt lung tung có chút mất trật tự.
Dưới ánh đèn mờ ảo, nhẹ nhàng vượt qua tất cả các chướng ngại vật. Đỗ Lăng rẽ trái rẽ phải đi qua mấy cái đệm đôi, hướng nơi phát ra âm thanh chậm rãi tới gần….
Lúc đó bất ngờ “Rắc!” một tiếng, trước mặt Đỗ Lăng bỗng trở nên đen kịt. Không xong, hắn cắt nguồn điện rồi. Đỗ Lăng theo bản năng dựa vào trí nhớ, xoay người men theo tia sáng yếu ớt bên ngoài cửa mà chạy ra. Chạy chưa đến phân nữa, Đỗ Lăng đã bị vấp ngã. “Chết tiệt!” tuy rằng ngã xuống nệm cũng không có đau lắm, nhưng Đỗ Lăng không nhịn được mà chửi thề. Trong lúc đang giãy dụa để đứng lên, bên tai liền nghe thấy “Phanh!” một tiếng, là thanh âm cửa bị đóng lại.
Đỗ Lăng lẳng lăng lắng nghe động tĩnh bên trong, giác quan thứ sáu cho cậu biết là mình bị lừa rồi, người này là Vu Vân. Bên trong tối đen, đưa tay ra cũng không thấy năm ngón tay đâu. Đỗ Lăng không dám động, địch không động ta không động. Lúc này lấy tĩnh chế động mới nắm chắc phần thắng.
Đỗ Lăng yên lặng đợi thật lâu, trong kho hàng hoàn toàn yên tĩnh. Yên lặng đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Đỗ Lăng hơi chần chừ…. Chẳng lẽ không phải hắn? Chẳng lẽ là tên nào đó trộm ví tiền của mình sau lại phát hiện mình đuổi theo thì tắt công tắc điện để chạy trốn, bởi vì sợ mình đuổi theo hắn nên mới nhốt mình ở chỗ này?
Qua chừng năm phút, trong kho hàng ngoại trừ hô hấp của cậu thì Đỗ Lăng không hề nghe thấy bất kỳ thanh âm nào. A!! Hình như không phải hắn…. Ha ha, có lẽ do thần kinh quá nhạy cảm rồi. Dù sao thì ảnh chụp quan trọng cũng cầm về rồi, những thứ khác coi như xong. Rủi ro tiêu tai, coi như là quyên tiền đi. Đỗ Lăng quyết định đi ra ngoài, bất quá chỉ khóa lại bằng một cái khóa, từ bên trong cũng có thể mở ra mà! Không sao, cho dù từ bên trong không thể mở, cũng chẳng làm khó được cậu.
Đỗ Lăng theo phương hướng cửa mà đi đến. Trên mặt đất có rất nhiều vật để lung tung, mới đi có hai mươi bước đã đụng một chút. Đỗ Lăng lại bị cái gì đó trên mặt đất làm vấp ngã….Con mẹ nó!!! Không đúng, trong kho hàng còn có người. Lông tơ trên người Đỗ Lăng đều dựng thẳng, cậu thậm chí còn cảm giác được tiếng xé gió của một người nào đó đang đi lại gần. Là Vu Vân… Nhất định là hắn!!!!!!!!
Nơi này là tầng hầm ngầm, tuyệt đối là không có cửa sổ để tia sáng hắt vào. Đỗ Lăng cũng không đứng dậy mà trực tiếp dùng tứ chi bò trên đất, chậm rãi tiền về phía trước mà thăm dò. Cậu cẩn thận không phát ra một thanh âm nào, tận lực mà rời xa nơi vừa ngã xuống. Hắc hắc…. Tao không nhìn thấy gì, mày cũng như vậy thôi. Đến đây nha~, thân thủ của mày làm sao mà tốt bằng tao, chẳng biết là ai chết đâu à nha!!!
Trên mặt đất vật dụng càng lúc càng ít, Đỗ Lăng cảm giác là mình đã bò đến một mảnh đất trống. Hình như là ra tới cửa rồi! Đỗ Lăng âm thầm thở dài. Vừa mới sờ sờ cái mộng định đứng dậy đã bị người từ phía sau đạp một cước, Đỗ Lăng cả người lảo đảo nhanh nhẹn tránh qua hai bên rồi lại bị cái nệm ngáng chân mà ngã xuống. Hử? Đỗ Lăng một bên chuẩn bị sẵn sàng tùy thời có thể đánh nhau, một bên kỳ quái… Hắn làm sao có thể nhìn thấy rõ hành động của mình?
Giữa lúc Đỗ Lăng đang thăm hỏi mười tám đời tổ tông của người kia thì dưới chân đột nhiên lại lòi ra một cây mộc côn, làm cho khuôn mặt anh tuấn của cậu lần nữa ôm hôn đất mẹ, ngực thì mạnh mẽ ôm lấy nền đất. Đau quá nha!!!! Nhưng thảm hơn chính là không đợi cậu suy nghĩ được nhiều, phía sau một thân thể nam nhân rất chuẩn xác ngồi lên ngang hông của cậu. Đỗ Lăng liền hiểu ra…. Mẹ nó!! Hắn có kính nhìn trong đêm!!!
Hai tay bị người ta dùng thủ pháp trói phía sau, một thanh âm khiến Đỗ Lăng hận nhất mà văng vẳng bên tai: “Lâu không gặp, Bảo bối của tôi~~~”
Thật sự là hắn! Đỗ Lăng nhịn xuống xúc động muốn chửi người, không ngừng tự nhủ là phải bình tĩnh lại. Vu Vân đều đem tất cả sức nặng cơ thể ép xuống lưng của Đỗ Lăng, cuối người xuống ở bên tai Đỗ Lăng thổi khí, dùng răng khẽ day day vành tai đồi thời bàn tay thon gọn vuốt ve khuôn mặt cậu: “Tiểu Lăng cưng ơi~, gần đây cưng rất vui vẻ nha có hay không quên tôi rồi?”
Khụ! Nặng quá! Ngứa nữa, không thể để hắn cứ dán lên lưng mình mà nói như vậy được. Đỗ Lăng quẩy người một cái… Nhưng mà dù sao thì người ngồi phía trên cũng là một thằng đàn ông, rất nặng nên nhất thời không thể nào giãy thoát được… Buông tha!!!
Vu Vân thuận thế mà cắn mạnh vào vành tai Đỗ Lăng: “Trời a~ anh đợi cưng lâu lắm rồi đó!”
“A!” Đỗ Lăng bị đau kêu lên, ở trong lòng đem cả mười tám đời tổ tông nhà Vu Vân ra mà hỏi thăm một lượt…. Hứ! Chờ chết đi!
“Đau không? Trong lòng tôi càng đau hơn đó! Cưng à, em phản bội sự tín nhiệm của tôi đối với em. Nói thử xem, tôi nên làm gì để trừng phạt em đây?” Ngón tay khẽ vuốt lấy khuôn mặt rồi dần dần hạ xuống trước ngực Đỗ lăng, mở ra vạt áo hướng phía trong thăm dò.
Trừng phạt? Muốn tìm lý do để ăn hiếp mình sao. ” Nhưng mà tôi muốn hỏi em một câu: em thật sự thích tấm hình này ư?” ý thức được cái thứ đang cạo cạo nhẹ trên ngực mình là tấm hình không biết Vu Vân lấy ra bằng cách nào, Đỗ Lăng có chút hoảng hốt.
“Em nói thử nếu tôi đem nó xé nát thì thế nào?”
“Đừng!!” Đỗ Lăng nóng nảy. Ngũ đối với chụp ảnh có chút bài xích, đây là tấm hình duy nhất còn sót lại. “Đừng mà, đem nó trả tôi, anh muốn thế nào tôi cũng đồng ý.”
“Tôi muốn thế nào em còn không biết sao? Tôi nghĩ là lần trước tôi đã nói rất rõ ràng với em rồi. Em quý trọng cái này sao? Hắc hắc…. tốt lắm!”
Tay Vu Vân như ma quỷ, mang theo lửa nóng từ trên ngực di chuyển một đường xuống dưới mở ra thắt lưng của Đỗ Lăng mà đi vào, thủ pháp linh hoạt làm cho nhiệt độ cơ thể Đỗ Lăng tăng vọt. Cảm thấy được Đỗ Lăng thở một cách dồn dập, nam căn cũng trở nên cứng rắn. Vu Vân cười một tiếng, thu tay lại thuận lợi rút ra dây lưng của Đỗ Lăng.
Ô~~~~~~ Đỗ Lăng có xúc động muốn khóc, tại sao… Tại sao mỗi lần gặp hắn mình đều bị ăn triệt để như vậy. Mặc dù Vu Vân có âm mưu quỷ kế rất nhiều, mình như thế nào lại ngốc như thế. Tại sao mỗi lần gặp mình đều mắc mưu hắn, hơn nữa mỗi lần đều bi hắn bắt được nhược điểm… Oán hận nha~~~~~~~~
“Cưng ơi, càng lúc càng chơi vui nha. Ha ha, tôi thích khiêu chiến sự khó khăn. Tôi càm thấy mình càng ngày càng thích em rồi đó. Nhưng mà, em phải hiểu là em thất hứa nên phải chịu phạt.”
Vu Vân đứng lên trọng lượng trên lưng liền biến mất, Đỗ Lăng cũng đứng dậy. Tuy là hai tay bị trói ra sau lưng sẽ làm cho cơ thể đứng không vững nhưng Đỗ Lăng từng được huấn luyện viên chuyên nghiệp giúp khắc phục chuyện này. Nhưng làm cho Đỗ Lăng cảm thấy xấu hổ chính là bị Vu Vân rút mất cái dây lưng cho nên cái quần hiện tại đang nằm ở dưới mắt cá chân cậu. Haizz!! Thật là suy yếu tới nơi rồi, một cơ hội phản kháng cũng không có. Thật ra thì hai tay đang bị trói sau lưng, nếu như thật sự cùng Vu Vân đánh nhau thì… Đỗ Lăng rất có tự tin sẽ thắng, ít nhất cũng có một cơ hội phản kháng. Thế nhưng cái quần bị tuột xuống chân vô tình trở thành một cái xiềng xích, thật sự không có biện pháp nào hết. Haizz! Ở đây tối thui không có ánh sáng, tay chân lại bị trói chặt. có thể thấy Vu Vân là một người có tâm tư rất cẩn thận.
Kéo Đỗ Lăng đến một cái đệm, Vu Vân đè nửa người trên của Vu Vân xuống cái nệm cao đến thắt lưng, sau đó còn đem một cái tạ 50kg đặt ngang ngay cổ cậu làm Đỗ Lăng chỉ có thể nửa nằm trên nệm. Vì sợ Đỗ Lăng đứng dậy, Vu Vân đặc biệt ở hai bên đầu tạ tăng thêm trọng lượng. Cuối cùng, Vu Vân một bên trêu chọc dục vọng của Đỗ lăng, một bên chậm rãi cởi quần lót của cậu ra.
Đỗ Lăng ở trong lòng thầm than: Haizz! Được rồi nếu đã trốn không xong vậy thì nhẫn nại vậy! Nếu như không cất đi kiêu ngạo… như vậy sẽ rất khổ sở nha. Hừ! Ở chỗ này thì hắn cũng chẳng thể mà chơi đến hai ngày ba đêm!
Thế nhưng lịch sử cũng không có lặp lại, thình lình dây lưng lại quất vào mông Đỗ Lăng làm cậu cả kinh mà la lên.
Phong cảnh ở New York rất đẹp, rất rất đẹp. Tất cả đều theo kế hoạch dự tính mà tiến hành, song phương hợp tác đều vui vẻ thuận lợi mà ký hợp đồng. Công việc kết thúc, Đỗ Lăng quyết định cho mình nghỉ ngơi một chút. New York, Đỗ Lăng đã trở về chốn cũ. Thế là cậu hẹn mấy thằng bạn tốt trước đây, triệt để đi du lịch một phen.
Khi về đến nhà, hầu như tất cả mọi người đều thấy khuôn mặt cậu như tỏa sáng, phong thái hiên ngang cùng với mấy ngày trước thì chẳng thể nào so sánh nổi.
Đỗ Lăng quả thật rất hạnh phúc bởi vì Vu Vân không có liên lạc với cậu. Không thấy điện thoại đến, cũng không thấy gửi email. Đỗ Lăng trong bụng cười thầm: sợ rồi sao? Hắc hắc…. Coi như mày thông minh, lúc này cho dù mày dùng cách gì để liệc lạc cho tao thì ngay lập tức mày sẽ bị tóm gọn. Để xem tao sẽ xử mày như thế nào đây? Chỉ cần mày gọi đến sẽ lập tức tra ra được địa chỉ, đến lúc đó mày chỉ có nước chết!!!!
Tất cả đều bình thường, Đỗ Lăng liền khôi phục những ngày tháng tự do của mình. Thật ra nếu nhìn theo góc độ của một người hiện đại thì cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của Đỗ Lăng đều rất có quy luật. Mỗi ngày đều đi làm chăm chỉ, thỉnh thoảng tan tầm thì đi uống vài chén với đồng nghiệp, bạn bè, khách hàng nhưng cũng không uống nhiều. Phần lớn khách hàng của cậu đều là bạn bè của anh cả hoặc anh hai, vì Đỗ Lăng chuyên ngành kiến trúc, là một kiến trúc sư ưu tú đã tốt nghiệp tại Stanford. Cho nên khi người quen muốn thay đổi phòng ốc, hay xây nhà mới thì luôn đến tham khảo ý kiến của cậu.
Khoảng thời gian rảnh rỗi Đỗ Lăng thích nghe nhạc, hoặc ra ngoài vận động. Đương nhiên là cậu cũng dành thời gian đến Club ít nhất là hai lần mỗi ngày cuối tuần.
Nói đến Club, Đỗ Lăng hiện tại không sánh bằng trước đây rất nhiều. Từ lúc ở New York trở về, thời gian Đỗ Lăng đến Club đều cố ý ở bên trong đi lòng vòng vài lần, tận dụng mọi khả năng để cùng mọi người tiếp xúc. Tuy là từ hành động này cậu nhận được không ít thư tình, nhưng chung quy cũng làm cậu quen biết được vài người.
Hôm này là thứ bảy, buổi chiều nhàn tản lại không có việc gì để làm Đỗ Lăng liền đến Club sớm hơn mọi bữa. Sau khi thể hiện khả năng tự bảo vệ của mình với hai ông anh thì Đỗ Lăng cuối cũng cũng thoạt được kiếp không có vệ sĩ sau đuôi. Nguyên một buổi trưa vận động kịch liệt, một thân mồ hôi dính dính khó chịu, Đỗ Lăng không muốn ở Club tắm rửa nên quyết định về nhà. Như thường lệ, Đỗ Lăng không trực tiếp xuống bãi đỗ xe mà đi đường vòng từ đại sảnh đi ra.
Vừa xuống lầu thì thấy cô bé Y Vân từng bị cậu cho là chậm hiểu. Nghĩ đến cái này, Đỗ Lăng cảm thấy xấu hổ, Y vân hôm đó nhìn bộ dạng còn tưởng là…. Haizzz! Về sau mới biết Y Vân rất thông minh nhưng là hài tử số khổ, lúc nhỏ bị người nhốt trong lồng nuôi nhiều năm, sau lại được thả ra ngoài nên có chút không thích ứng.
Thế nhưng hôm nay hấp dẫn ánh mắt của Đỗ Lăng không phải là cô bé xinh đẹp dễ thương này mà là thứ được cô bé cầm trong tay.
Đó là một tấm hình, là ảnh chụp của hai nam nhân. Đó là ảnh chụp của Ngũ và Đỗ Lăng lúc còn trẻ cái đó đáng lẽ nên nằm trong ví tiền của cậu.
Có lẽ do lúc nhỏ đã rất bất hạnh, Y Vân trở thành một cô bé hết sức mẫn cảm. Đỗ Lăng cẩn thận nở nụ cười cùng bé chào hỏi: “Tiểu Y Vân~~~~~~~~~~”
“Anh lớn!”
“Ừ, Y Vân!”
“Sao có một mình em ở chỗ này chơi vậy?”
“Chờ Ba ba.”
“Uh! Phải ngoan nha! Ý? Nói cho anh biết cái ảnh này sao lại nằm trong tay em vậy?”
“Hì hì….. Cái này là từ trên người một anh kia rơi xuống, em nhặt được. Vốn đòi trả lại cho ảnh nhưng ảnh nói không cần. Anh lớn, người trong hình rất giống anh đó!”
Đương nhiên là giống rồi! Đó là tôi mà….
“Để anh xem, thật sự rất giống nha… Y Vân em có thể cho anh cái này không? Lần sau anh sẽ cho em mấy món ăn rất ngon, còn có một con búp bê thật xinh đẹp. Được chứ?”
“Búp bê barbie sao? Em muốn nó mặc lễ phục dạ hội.”
“Được, không thành vấn đề. Lần sau anh sẽ đem đến cho em.”
“Dạ, thành giao! Cái này cho anh!”
“Y Vân nói cho anh biết vừa rồi cái người làm rơi bức ảnh đi hướng nào?”
“Dạ là chỗ đó!” Y Vân chỉ vào chỗ cầu thang dẫn xuống tầng hầm.
“Uh? Vậy em có thấy hắn đi đâu không Y Vân?”
Y Vân lắc đầu.
Thật tốt
“Vậy còn hình dáng của hắn thì sao?”
“Dạ, anh đó rất cao nhưng không cao bằng anh, mặc âu phục. Nhưng mà…. hihi, rất kỳ quái nha, anh đó không đeo caravat.”
Thật tốt quá.
“Cảm ơn em nha, ngày mai anh sẽ đem một con búp bê thật xinh đẹp đén cho em.”
Chỗ này là Đỗ thị thi công và thiết kế, nên Đỗ Lăng hiểu rõ cấu trúc ở chỗ này. Tầng hầm nguyên bản là có hai cửa ra vào, nhưng sau khi quyết định lấy chỗ này làm nhà kho thì một cửa đã bị bịt kín.
Đỗ Lăng từ từ đi xuống tầng hầm, người này có lẽ là chưa đi xa.
Toàn bộ tầng hầm được xây thành ba kho hàng lớn, khu vực trống trải liếc qua là nhìn thấy hết. Ánh sáng ở dưới này rất yếu, nhưng cũng đủ để Đỗ Lăng thấy rõ chung quanh không có ai.
Có một thang máy, chuyên dùng để vận chuyển dụng cụ to lớn. Bởi vì rất ít dùng cho nên được khóa kín, không có khả năng là ở đó.
Nhà kho một có khóa bên trên, Đỗ Lăng bỏ qua.
Nhà kho thứ hai và ba thì song song nhau, cách nhau cũng không xa. Cửa sắt rất lớn, toàn đựng mấy thứ khóa dạng ẩn. Đến gần, Đỗ Lăng phát hiện có một cái khép hờ…. Ha ha, xem ra là chỗ này rồi. Đỗ Lăng nhẹ nhàng đẩy cửa ra chút rồi lách mình vào trong.
Gian phòng trước mặt rất lớn, các loại dụng cụ tập thể hình và vũ khí tập võ chất một đống. Một ít thì bị gấp đôi, đặt lung tung có chút mất trật tự.
Dưới ánh đèn mờ ảo, nhẹ nhàng vượt qua tất cả các chướng ngại vật. Đỗ Lăng rẽ trái rẽ phải đi qua mấy cái đệm đôi, hướng nơi phát ra âm thanh chậm rãi tới gần….
Lúc đó bất ngờ “Rắc!” một tiếng, trước mặt Đỗ Lăng bỗng trở nên đen kịt. Không xong, hắn cắt nguồn điện rồi. Đỗ Lăng theo bản năng dựa vào trí nhớ, xoay người men theo tia sáng yếu ớt bên ngoài cửa mà chạy ra. Chạy chưa đến phân nữa, Đỗ Lăng đã bị vấp ngã. “Chết tiệt!” tuy rằng ngã xuống nệm cũng không có đau lắm, nhưng Đỗ Lăng không nhịn được mà chửi thề. Trong lúc đang giãy dụa để đứng lên, bên tai liền nghe thấy “Phanh!” một tiếng, là thanh âm cửa bị đóng lại.
Đỗ Lăng lẳng lăng lắng nghe động tĩnh bên trong, giác quan thứ sáu cho cậu biết là mình bị lừa rồi, người này là Vu Vân. Bên trong tối đen, đưa tay ra cũng không thấy năm ngón tay đâu. Đỗ Lăng không dám động, địch không động ta không động. Lúc này lấy tĩnh chế động mới nắm chắc phần thắng.
Đỗ Lăng yên lặng đợi thật lâu, trong kho hàng hoàn toàn yên tĩnh. Yên lặng đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Đỗ Lăng hơi chần chừ…. Chẳng lẽ không phải hắn? Chẳng lẽ là tên nào đó trộm ví tiền của mình sau lại phát hiện mình đuổi theo thì tắt công tắc điện để chạy trốn, bởi vì sợ mình đuổi theo hắn nên mới nhốt mình ở chỗ này?
Qua chừng năm phút, trong kho hàng ngoại trừ hô hấp của cậu thì Đỗ Lăng không hề nghe thấy bất kỳ thanh âm nào. A!! Hình như không phải hắn…. Ha ha, có lẽ do thần kinh quá nhạy cảm rồi. Dù sao thì ảnh chụp quan trọng cũng cầm về rồi, những thứ khác coi như xong. Rủi ro tiêu tai, coi như là quyên tiền đi. Đỗ Lăng quyết định đi ra ngoài, bất quá chỉ khóa lại bằng một cái khóa, từ bên trong cũng có thể mở ra mà! Không sao, cho dù từ bên trong không thể mở, cũng chẳng làm khó được cậu.
Đỗ Lăng theo phương hướng cửa mà đi đến. Trên mặt đất có rất nhiều vật để lung tung, mới đi có hai mươi bước đã đụng một chút. Đỗ Lăng lại bị cái gì đó trên mặt đất làm vấp ngã….Con mẹ nó!!! Không đúng, trong kho hàng còn có người. Lông tơ trên người Đỗ Lăng đều dựng thẳng, cậu thậm chí còn cảm giác được tiếng xé gió của một người nào đó đang đi lại gần. Là Vu Vân… Nhất định là hắn!!!!!!!!
Nơi này là tầng hầm ngầm, tuyệt đối là không có cửa sổ để tia sáng hắt vào. Đỗ Lăng cũng không đứng dậy mà trực tiếp dùng tứ chi bò trên đất, chậm rãi tiền về phía trước mà thăm dò. Cậu cẩn thận không phát ra một thanh âm nào, tận lực mà rời xa nơi vừa ngã xuống. Hắc hắc…. Tao không nhìn thấy gì, mày cũng như vậy thôi. Đến đây nha~, thân thủ của mày làm sao mà tốt bằng tao, chẳng biết là ai chết đâu à nha!!!
Trên mặt đất vật dụng càng lúc càng ít, Đỗ Lăng cảm giác là mình đã bò đến một mảnh đất trống. Hình như là ra tới cửa rồi! Đỗ Lăng âm thầm thở dài. Vừa mới sờ sờ cái mộng định đứng dậy đã bị người từ phía sau đạp một cước, Đỗ Lăng cả người lảo đảo nhanh nhẹn tránh qua hai bên rồi lại bị cái nệm ngáng chân mà ngã xuống. Hử? Đỗ Lăng một bên chuẩn bị sẵn sàng tùy thời có thể đánh nhau, một bên kỳ quái… Hắn làm sao có thể nhìn thấy rõ hành động của mình?
Giữa lúc Đỗ Lăng đang thăm hỏi mười tám đời tổ tông của người kia thì dưới chân đột nhiên lại lòi ra một cây mộc côn, làm cho khuôn mặt anh tuấn của cậu lần nữa ôm hôn đất mẹ, ngực thì mạnh mẽ ôm lấy nền đất. Đau quá nha!!!! Nhưng thảm hơn chính là không đợi cậu suy nghĩ được nhiều, phía sau một thân thể nam nhân rất chuẩn xác ngồi lên ngang hông của cậu. Đỗ Lăng liền hiểu ra…. Mẹ nó!! Hắn có kính nhìn trong đêm!!!
Hai tay bị người ta dùng thủ pháp trói phía sau, một thanh âm khiến Đỗ Lăng hận nhất mà văng vẳng bên tai: “Lâu không gặp, Bảo bối của tôi~~~”
Thật sự là hắn! Đỗ Lăng nhịn xuống xúc động muốn chửi người, không ngừng tự nhủ là phải bình tĩnh lại. Vu Vân đều đem tất cả sức nặng cơ thể ép xuống lưng của Đỗ Lăng, cuối người xuống ở bên tai Đỗ Lăng thổi khí, dùng răng khẽ day day vành tai đồi thời bàn tay thon gọn vuốt ve khuôn mặt cậu: “Tiểu Lăng cưng ơi~, gần đây cưng rất vui vẻ nha có hay không quên tôi rồi?”
Khụ! Nặng quá! Ngứa nữa, không thể để hắn cứ dán lên lưng mình mà nói như vậy được. Đỗ Lăng quẩy người một cái… Nhưng mà dù sao thì người ngồi phía trên cũng là một thằng đàn ông, rất nặng nên nhất thời không thể nào giãy thoát được… Buông tha!!!
Vu Vân thuận thế mà cắn mạnh vào vành tai Đỗ Lăng: “Trời a~ anh đợi cưng lâu lắm rồi đó!”
“A!” Đỗ Lăng bị đau kêu lên, ở trong lòng đem cả mười tám đời tổ tông nhà Vu Vân ra mà hỏi thăm một lượt…. Hứ! Chờ chết đi!
“Đau không? Trong lòng tôi càng đau hơn đó! Cưng à, em phản bội sự tín nhiệm của tôi đối với em. Nói thử xem, tôi nên làm gì để trừng phạt em đây?” Ngón tay khẽ vuốt lấy khuôn mặt rồi dần dần hạ xuống trước ngực Đỗ lăng, mở ra vạt áo hướng phía trong thăm dò.
Trừng phạt? Muốn tìm lý do để ăn hiếp mình sao. ” Nhưng mà tôi muốn hỏi em một câu: em thật sự thích tấm hình này ư?” ý thức được cái thứ đang cạo cạo nhẹ trên ngực mình là tấm hình không biết Vu Vân lấy ra bằng cách nào, Đỗ Lăng có chút hoảng hốt.
“Em nói thử nếu tôi đem nó xé nát thì thế nào?”
“Đừng!!” Đỗ Lăng nóng nảy. Ngũ đối với chụp ảnh có chút bài xích, đây là tấm hình duy nhất còn sót lại. “Đừng mà, đem nó trả tôi, anh muốn thế nào tôi cũng đồng ý.”
“Tôi muốn thế nào em còn không biết sao? Tôi nghĩ là lần trước tôi đã nói rất rõ ràng với em rồi. Em quý trọng cái này sao? Hắc hắc…. tốt lắm!”
Tay Vu Vân như ma quỷ, mang theo lửa nóng từ trên ngực di chuyển một đường xuống dưới mở ra thắt lưng của Đỗ Lăng mà đi vào, thủ pháp linh hoạt làm cho nhiệt độ cơ thể Đỗ Lăng tăng vọt. Cảm thấy được Đỗ Lăng thở một cách dồn dập, nam căn cũng trở nên cứng rắn. Vu Vân cười một tiếng, thu tay lại thuận lợi rút ra dây lưng của Đỗ Lăng.
Ô~~~~~~ Đỗ Lăng có xúc động muốn khóc, tại sao… Tại sao mỗi lần gặp hắn mình đều bị ăn triệt để như vậy. Mặc dù Vu Vân có âm mưu quỷ kế rất nhiều, mình như thế nào lại ngốc như thế. Tại sao mỗi lần gặp mình đều mắc mưu hắn, hơn nữa mỗi lần đều bi hắn bắt được nhược điểm… Oán hận nha~~~~~~~~
“Cưng ơi, càng lúc càng chơi vui nha. Ha ha, tôi thích khiêu chiến sự khó khăn. Tôi càm thấy mình càng ngày càng thích em rồi đó. Nhưng mà, em phải hiểu là em thất hứa nên phải chịu phạt.”
Vu Vân đứng lên trọng lượng trên lưng liền biến mất, Đỗ Lăng cũng đứng dậy. Tuy là hai tay bị trói ra sau lưng sẽ làm cho cơ thể đứng không vững nhưng Đỗ Lăng từng được huấn luyện viên chuyên nghiệp giúp khắc phục chuyện này. Nhưng làm cho Đỗ Lăng cảm thấy xấu hổ chính là bị Vu Vân rút mất cái dây lưng cho nên cái quần hiện tại đang nằm ở dưới mắt cá chân cậu. Haizz!! Thật là suy yếu tới nơi rồi, một cơ hội phản kháng cũng không có. Thật ra thì hai tay đang bị trói sau lưng, nếu như thật sự cùng Vu Vân đánh nhau thì… Đỗ Lăng rất có tự tin sẽ thắng, ít nhất cũng có một cơ hội phản kháng. Thế nhưng cái quần bị tuột xuống chân vô tình trở thành một cái xiềng xích, thật sự không có biện pháp nào hết. Haizz! Ở đây tối thui không có ánh sáng, tay chân lại bị trói chặt. có thể thấy Vu Vân là một người có tâm tư rất cẩn thận.
Kéo Đỗ Lăng đến một cái đệm, Vu Vân đè nửa người trên của Vu Vân xuống cái nệm cao đến thắt lưng, sau đó còn đem một cái tạ kg đặt ngang ngay cổ cậu làm Đỗ Lăng chỉ có thể nửa nằm trên nệm. Vì sợ Đỗ Lăng đứng dậy, Vu Vân đặc biệt ở hai bên đầu tạ tăng thêm trọng lượng. Cuối cùng, Vu Vân một bên trêu chọc dục vọng của Đỗ lăng, một bên chậm rãi cởi quần lót của cậu ra.
Đỗ Lăng ở trong lòng thầm than: Haizz! Được rồi nếu đã trốn không xong vậy thì nhẫn nại vậy! Nếu như không cất đi kiêu ngạo… như vậy sẽ rất khổ sở nha. Hừ! Ở chỗ này thì hắn cũng chẳng thể mà chơi đến hai ngày ba đêm!
Thế nhưng lịch sử cũng không có lặp lại, thình lình dây lưng lại quất vào mông Đỗ Lăng làm cậu cả kinh mà la lên.