Dương Phỉ một tay cầm sandwich, một tay bưng sữa, từ trong bếp chạy ra, vẻ mặt tò mò “lại nữa à”.
“Vờ cái gì? Là tự sát thật.”
Tựa hồ cảm thấy tò mò với tin tức này, Dương Phỉ đặt mông ngồi xuống bên cạnh Bạch Phong Dao, cảm thán chậc chậc hai tiếng.
“Nghe chuyên gia nói, loại người thật sự muốn chết thì sẽ không rên một tiếng đã chạy đi tự sát, còn cái loại đứng trên sân thượng hô to “tôi muốn tự sát”, như vậy cũng không thật sự muốn chết, nhiều lắm là làm cho đội phòng cháy chữa cháy vận động một chút mà thôi.” Bỗng dưng, Dương Phỉ nhìn chằm chằm tivi kinh ngạc kêu lên: “Oa oa! Phong Dao, cậu xem! Đó không phải ông Trần sao? Trời! Ổng lên tivi kìa.”
Ông Trần cũng giống như ông Trương, đều làm trong công ty bảo an, bọn họ đảm nhiệm nhiệm vụ bảo vệ khu nhà này.
Nhìn bộ dáng ông Trần trên TV hình như đang chuẩn bị đi làm, mặc đồng phục của công ty bảo an, thay công ty bọn họ quảng cáo.
Nếu để cho ông chủ đang ăn bữa sáng của bọn họ thấy, nói không chừng sẽ lập tức chụp bàn nhảy lên, cười ha ha ba tiếng, hô to “trời cũng giúp ta” đi.
Đây chính là phương pháp tốt nhất tiết kiệm tiết kiệm không ít tiền quảng cáo a.
Đối mặt một đám phóng viên ùa lên, ông Trần chỉ có thể ngại ngùng gãi đầu, không còn chút hình tượng đáng sợ thường ngày.
“Ha ha ha! Cái ông Trần đó, thẹn thùng đến đỏ mặt, cười chết người!” Dương phỉ chỉ vào TV ôm bụng cười to.
Bạch Phong Dao cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ thay ông Trần giải oan, nói: “Những người dân bình thường như chúng ta rất ít có cơ hội lên TV, ông nói không chừng cũng giống như con gái lên xe hoa, lần đầu tiên gặp phải, mới có thể khẩn trương như vậy.”
Dương Phỉ gật đầu, không quan tâm nói mát.
“Đại khái là vậy đi? Bất quá ông Trần này cũng thực xui xẻo, tôi nhớ rõ ổng sống ở nơi hoang dã thời hiện đại, nơi “gà không đẻ trứng, chim chẳng thèm thải, rùa không lên bờ”, đúng không? Cư nhiên cũng sẽ xui xẻo như vậy, sáng sớm liền để cho ổng gặp phải chuyện này, thật đúng là ý trời…”
“Ý trời cái gì? Chỉ đơn thuần là vận khi không tốt thôi mà?”
Dương Phỉ lắc lắc ngón trỏ, phản bác nói: “Đây là ý trời! Phải bảo ông Trần đi tụng kinh mới được, miễn cho lúc ngủ thấy ác mộng. Người tự sát bằng xe lửa trạng thái khi chết đều rất thê thảm, tay chân và nội tạng bay loạn khắp nơi, tôi nghe nói, muốn nhặt xác cũng rất khó, có đôi khi thậm chí còn phải giành giật với lũ chó hoang, bởi vì bọn chúng sẽ tha những khối thịt này ăn mất.” Nói xong, hắn rùng mình một cái, mới nghĩ đã cảm thấy ghê tởm muốn chết.
Bạch Phong Dao búng trán hắn một cái coi như trừng phạt, nhíu mày nói: “Đang ăn cơm không nên đề cập đến những chuyện này, sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị.”
Dương Phỉ mếu máo nói: “Tôi nói sự thật mà, thật không hiểu suy nghĩ của mấy người tự sát bằng xe lửa này, kiểu chết này có gì tốt, nếu muốn tự sát, không bằng nhảy từ sân thượng cao ốc xuống, còn kịp ăn xong bát mì rồi mới chết, thật tốt.”
Bạch Phong Dao cười khó hiểu nói: “Dựa trên nguyên lý gia tốc trọng lực, muốn ăn bát mì rồi mới chết, sợ là không kịp.”
Dương Phỉ lập tức không chút hoang mang sửa lời: “Vậy mang cơm nắm theo, hẳn là đủ thời gian đem cơm nắm cuốn thành cơm nắm rong biển hình tam giác đi.”
Như vậy làm sao lấy cơm ra khỏi túi nilông rồi cuộn với rong biển cho thật đẹp đây, với “tay nghề” của Dương Phỉ, hắn không phải đem rong biển cùng cơm nắm tách riêng, thì cũng làm cho rong biển rách tung tóe.
“Mì cũng được, mà cơm nắm cũng tốt, Dương đại gia, mời ngài ăn nhanh lên, chúng ta còn có tiết.” Bạch Phong Dao liếc nhìn đồng hồ treo tường ám chỉ.
Nhờ Bạch Phong Dao nhắc tỉnh, Dương Phỉ vội vàng vùi đầu ăn, nếu đến muộn, bằng điểm thi của hắn, không cần giáo viên nói nhiều, hắn lấy nhân phẩm của mình cam đoan thành tích cuối kỳ của hắn tuyệt đối thật “đỏ”.