Các dong binh đoàn gần 2 năm nay rất bực bội. Rừng ma thú lớn nhất nhì đại lục dạo này hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở cuồng vọng của ma thú. Nếu như vậy, có khả năng có vị ma pháp sư cao cấp nào đó đã đến đây. Ngặt nỗi, ngay đến cái bóng họ cũng không phát hiện. Vậy thử hỏi có bực mình không?
Sâu trong Tạp Liên, một bóng dáng nhỏ bé mặc bạch y xoẹt qua khiến nhiều người nghĩ mình nhìn nhầm. Tốc độ đó, hoàn toàn có thể sánh với người có phong ma pháp, khiến người thường chỉ thấy tàn ảnh. Thân ảnh bé nhỏ nhanh nhẹn tiến tới gần đầm Hàm Băng.
Đầm Hàm Băng như tên, lạnh thấu như băng. Nơi đây rất thích hợp để luyện thủy ma pháp. Chính thế mà Hạ Vũ phát hiện ra rất vui vẻ, thường chạy đến đây chơi.
Đã gần 2 năm trời kể từ ngày Hạ gia bên kia rời đi. Nghe nói, ông ta cũng chọn được vài đứa trẻ có tư chất. Hạ Tiểu Mãn nhà kế bên chẳng hạn. Hạ Vũ chỉ nhớ lờ mờ đó là một cô bé có vẻ hơi đanh đá. Dáng vẻ nàng ta thế nào nàng cũng quên sạch. Thêm vào đó hình như có mấy người trong đội ngũ hay bắt nạt Hạ Nguyệt nữa. Có 1 thằng nhóc Hạ tiểu mập thích Hạ Tiểu Mãn, luôn lẽo đẽo theo sau nàng ta. Aizzz, trẻ con trong thôn đi mấy đứa mà vắng hẳn.
Không phải nhà nàng không tốt, mà từ nhỏ các ca ca đã không hứng thú với danh vọng xa vời như thế. Hơn nữa bên kia cũng “đặc biệt dặn dò” không quan tâm tới nhà nàng. Bởi vậy, mặc dù trong nhà ai cũng có tài nhưng không được để ý đến.
“Cầu Cầu. Ra đi.”
“Chiếp chiếp”
Cầu Cầu là một con dị thú, chắc thế. Nàng không biết. Tiểu Bạch cũng thế. Nó bộ dạng một bộ lông xù trắng muốt, nhỏ bằng lòng bàn tay. Ba tháng trước nó tự dâng đến cửa cho nàng. Chẳng là Hạ Vũ càng ngày gan càng to mới đi vào sâu trong Tạp Liên. Hôm đó hai dị thú đánh nhau giành thức ăn là Cầu Cầu. Cầu Cầu mới sinh, toàn thân chỉ có da nhăn nheo rất xấu xí. Bộ dạng ướt nhẹp nằm bẹp một chỗ rất đáng thương. Lúc đó nó mở to mắt ra, rất đáng thương kêu “chiếp chiếp”. Hạ Vũ thừa nhận không có sức đề kháng với những thứ đáng thương như thế, mặc dù bộ dáng của nó rất-không-đẹp-mắt. Nhưng may mắn cho nó thẩm mĩ của Hạ Vũ cũng rất-đặc-biệt nên đã cứu nó. Hai con ma thú cấp 8, vất vả lắm mới đánh bại. Lại dùng 1 đống dược chả biết là gì cho Cầu Cầu ăn. Vậy mà ăn xong, nó lập tức vào trạng thái tu luyện. Một vầng sáng bao quanh nó khiến Hạ Vũ cũng không thể động đến. Ba ngày ba đêm sau, nó tiến hóa thành dạng Cầu Cầu bây giờ.
“Ta mang đồ ăn tới nè. Cầu Cầu đáng yêu.”
Cầu Cầu nhà nàng thích ăn thịt nướng. Hạ Vũ thỉnh thoảng hứng thú sẽ làm cho nó ăn. Hạ Vũ không biết nó là ma thú dạng gì. Kể cả trong không gian phong ấn cũng không có tư liệu về nó. Đến bây giờ, ngoài ăn ngủ, nàng chả thấy nó làm gì. Đương nhiên, nó sống trong rừng. Hạ Vũ cũng không mang nó về.
“Cầu Cầu, ta sắp phải đi rồi. Sau này sẽ không cho mày ăn thịt nướng nữa.”
“Chiếp chiếp” Cầu Cầu ngước đôi mắt to tròn lên nhìn nàng
“Nhà ta sắp chuyển đi rồi. Đại ca đi lịch lãm vài ngày nữa sẽ về. Chúng ta đợi ngày này lâu rồi.”
Hơn 1 năm trước, đại ca Hạ Phong quyết định đi lịch lãm. Hắn năm đó 17 tuổi, chuyến này đi cũng hơn 1 năm trời rồi. Hạ Vũ sắp 7 tuổi, đã lại đột phá thất cấp. Còn Hạ Phong viết thư về, không nói rõ tình hình, nhưng hình như cũng đột phá.
“Lần này đi không biết có trở về nữa không.” Hạ Vũ thở dài, vuốt ve Cầu Cầu “Mày ở đây phải tự mình bảo vệ nhé.”
“Chiếp chiếp”
“Mày muốn đi sao?”
“Chiếp chiếp”
“Ôi, Cầu Cầu ngoan. Giang hồ hiểm ác mày biết không? Đi theo ta mày phải tự học cách bảo vệ mình đấy!”
“Chiếp chiếp”
Bộ dạng nó gật đầu, à không, là cúi cả người gật gật đáng yêu hết cỡ. Hạ Vũ nhịn không được cầm lấy nó tung lên mấy lượt khiến nó tức giận chiếp chiếp 1 hồi. Chơi đùa chán chê, nàng thả Cầu Cầu vào túi đi về.
Hạ Vũ thấy mình càng ngày càng trẻ con rồi. Nhớ kiếp trước, chỉ ngồi 1 chỗ xem chúng bạn cười đùa mà buồn bã. Bây giờ, nàng có thể chạy, chạy thật nhanh, chạy đua với gió. Cảm nhận không khí sượt qua tai, nghe thấy nhịp tim đều đặn thật sung sướng. Cuộc sống như vậy nhiều lúc nhớ lại, sẽ chỉ cảm thấy như có mùi sát trùng ở bệnh viện. Màu trắng toát của ga trải, của tường. Kí ức của nàng gần như chỉ dừng ở bệnh viện mà thôi.
Thi thoảng nàng nhớ tới cha mẹ ở hiện đại mà lại hốt hoảng. Nàng đã quên khuôn mặt của họ. Dường như kiếp trước chỉ như một giấc mộng phù sinh mà thôi. Nàng chỉ nhớ được mẹ nàng là một người phụ nữ rất đẹp, rất đẹp. Tiếng hát của bà làm linh hồn người ta cảm thấy tĩnh lặng. Đó là giọng ca của thiên đường. Nàng từng khao khát hát được như thế, nhưng âm thanh thốt ra tuyệt nhiên không có tuyệt diệu như vậy, lại rất nhanh tốn sức mà cảm thấy tim đập nhanh. Còn cha nàng, nàng chỉ thấy ông trên ti vi, qua báo chí với những tuyên ngôn chiến lược phát triển hùng hồn. Người đàn ông đấy chưa từng nhìn nàng lấy một cái. Hoặc lười, hoặc coi như không có đứa con gái như nàng. Đó, là gia đình sao?
“Nghĩ gì vậy?”
“Ca…” Hạ Vũ cười ngọt ngào. Không, đó vốn không phải là nơi nàng thuộc về. Đây mới là gia đình của nàng. Có sáu nam nhân yêu chiều nàng, quan tâm, ủng hộ nàng. Đây chính là gia đình.
“Ngẩn người rồi, về thôi. Đại ca có lẽ cũng sắp về.”
Hạ Thiên vẫn quan tâm nàng nhất. Hắn năm nay cũng đã 14 tuổi. Bộ dáng lớn lên càng khiến cho người ta yêu thích. Nhiều lúc, nàng nghĩ hắn không phải ca ca thì tốt rồi. Lớn lên phải gả một người như hắn thì yên tâm. Sau đó lại tự cười ý nghĩ ngây thơ của mình.
Ở đây, người ta lấy nhau khá muộn. Nam thường ngoài 20, nữ cũng ngoài 18. Vậy cũng tốt. Nếu phải lập gia đình sớm, nàng cũng sợ này. Nhưng không sao, thời gian còn dài.
Mấy năm nay, gia đình nàng bắt đầu di chuyển bớt giấy tờ đất đai và tiền bạc. Hạ Nam không phải đứa ngốc, ông bắt đầu chú trọng việc kinh doanh khác ngoài ruộng vườn. Hiện nay, tài sản riêng của họ cũng đã khá rồi. Hạ Vũ đưa ra chiến lược kinh doanh, Hạ Thiên quản lí chính. Hạ Phong vốn đi lịch lãm chưa về. Còn Hạ Vân, Hạ Tinh ngày ngày đi học. Hạ Nguyệt trong giai đoạn tu luyện có gặp bất trắc, thỉnh thoảng nàng sẽ giúp hắn. Hạ Nguyệt song tu cũng đạt chút thành tựu. Tuy không bằng nàng nhưng 9 tuổi đạt thành tựu tứ cấp ma pháp, tam cấp chiến sĩ là giỏi rồi.
“Hai đứa về rồi.”
“Cha, con mang Cầu Cầu về.”
“Cầu Cầu? Oa, là con vật muội nói rất xinh đẹp sao? Cho ta xem.” Hạ Tinh năm nay đã 17 18 mà không khác trẻ con là bao.
“Đây nè. Cho huynh xem.”
Cầu Cầu từ trong túi thò ra. Cả người toàn lông trắng muốt, nhỏ bằng bàn tay của Hạ Vũ. Nó ngơ ngác mở to mắt nhìn cả nhà.
“Ôi, thật đáng yêu.”
“Oa, muội muội, ta cũng muốn.”
Hạ Tinh vươn tay muốn bắt lấy Cầu Cầu, bị nó hung dữ dùng móng vuốt cào.
“ai da, thật hung dữ.” Hạ Tinh ai oán nói.
“Hì hì, nó chỉ thân muội thôi.” Hạ Vũ cười cười
“Thật không vui”
Cả nhà cười nói vui vẻ, Hạ Nguyệt từ ngoài chạy vào.
“Cha, đại ca về rồi.”
Từ xa, xe ngựa chạy lại. Ngồi ngoài chính là đại ca Hạ Phong. Hắn cũng đã 19 rồi. Bạch y nam tử vẻ ngoài tuấn mĩ lạnh lùng khẽ cong môi, vẫy vẫy tay. Mọi người vui vẻ chạy ra đón. Hạ Vũ có thể cảm nhận hơi thở cường đại của hắn.
“Thật không ngờ, mới hơn 1 năm hắn đã đạt cấp bậc thống lĩnh cao nhất rồi.” Tiểu Bạch cảm thán.
Hạ Vũ nhớ đại ca từ năm 15 đến trước khi đi vừa vặn đạt cửu cấp. Không ngờ, mới đó hắn đã vượt qua cao cấp, bước vào giai đoạn thống lĩnh rồi.
“Có lẽ là truyền thừa đi.” Tiểu Bạch nói
Nói đến truyền thừa năng lực này, phải nói có duyên mới gặp được. Các vị tiền bối ngoài thần cấp sẽ đạt tới ngưỡng hư vô. Cái này Hạ Vũ đọc trong sách. Những người như vậy tuổi thọ càng cao, có thể tùy tiện thay đổi nhan sắc bề ngoài. Khi họ chết đi, họ sẽ đưa hơn nửa tu vi đời mình vào cái gọi là truyền thừa năng lượng. Những người có duyên, có tài, vượt qua thử thách của họ có thể thăng cấp rất nhanh, vượt vài cấp là chuyện bình thường.
“Cha, cả nhà, con đã về.”
“Về là tốt rồi.”
Hạ Phong cười tươi, rồi từ trên xe xuống. Bấy giờ Hạ Vũ mới để ý đằng sau hắn có một người. Nam nhân thân hình cao khoảng mét bảy, nhìn hơi gầy. Mái tóc hắn màu xanh và đôi con ngươi tím. Nhìn hắn thực sự không có gì đặc sắc lắm. Năng lực cũng chỉ là lục cấp mà thôi. Hạ Vũ tò mò nhìn hắn, lại thấy hắn cười cười nhìn lại.
“Đây là tiểu muội của ngươi sao Phong Phong?”
A? Đây là…
“Nàng ta là nữ.” Tiểu Bạch nói
Thôi rồi, đại ca, huynh đã vướng phải cái gì thế này?
“Xin chào, ta là Hạ Vũ.” Hạ Vũ tươi cười
“Đây là Tiêu Ngũ.” Hạ Phong bất đắc dĩ giới thiệu
“Chào thúc phụ, con là Tiêu Ngũ, cả nhà cứ gọi con là tiểu Ngũ. Để con đoán nhé, vị này khỏi nói là tiểu muội Hạ Vũ rồi. Đây là hai đệ đệ Hạ Vân và Hạ Tinh đi. Còn vị này, trên người có mùi thuốc nhàn nhạt, chắc chắn là Hạ Thiên rồi. Vậy đây chính là Hạ Nguyệt.”
“Nàng ta là nữ.” Hạ Phong đau đầu giải đáp thắc mắc của mọi người. “Vào nhà rồi nói.”
Mọi người cùng nhau vào nhà. Hạ Vũ quan sát Tiêu Ngũ. Họ Tiêu, liệu có liên quan tới Tiêu gia kia không? Họ Tiêu cũng là một trong tứ đại thế gia đó.
“Đại ca, chúc mừng huynh đột phá cao cấp, vào đến thống lĩnh cấp bậc.” Hạ Vũ bỗng mở miệng.
Đúng như tiểu Bạch đoán, Hạ Phong nhận truyền thừa của một vị tiền bối nào đó. Sau đó, trong mê cung truyền thừa hắn cứu được Tiêu Ngũ. Cứ thế đồng hành trở ra, Tiêu Ngũ cũng cứu hắn lại 1 lần. Nàng ta nói không có nơi để đi, dứt khoát đi theo hắn.
Hạ Vũ nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ 1 cách thiếu tự nhiên, cười thầm trong bụng. Đại ca mặc dù nhìn thì giống khối băng, nhưng mà rất tốt nhé. Còn Tiêu Ngũ này, chưa biết thế nào, liệu có thành đại tẩu của nàng hay không đây.
“Chuyện kia thế nào rồi?”
“Cũng đã sắp xếp xong. Vài ngày nữa chúng ta có thể chuyển đi rồi.”
“Thật đáng tiếc. Mọi người xung quanh đều rất tốt.”
“Cha.”
“Ta hiểu.” Hạ Nam thở dài. “Chỉ là không đành lòng.”
Vài ngày sau, trời còn chưa sáng, cả gia đình đã chuyển đi. Nhìn nơi mình lớn lên, gắn bó gần 7 năm trời này, Hạ Vũ không đành lòng.
“Đi thôi, Vũ nhi.”
Tất cả chìm trong biển lửa. Hạ gia của nàng không còn. Từ nay, phong vân lưu chuyển, gia đình nàng vì nàng mà phải chuyển đi, vì nàng đắc tội với cả đại gia tộc hùng mạnh như thế.
“Không phải lỗi tại muội.” Hạ Thiên ôn nhu. “Ngày này đến, chỉ là sớm hay muộn thôi.”
Hạ Vũ nhìn lại ngôi nhà lần nữa, khóe môi khẽ mấp máy. Sau đó, nàng xoay người, theo cả nhà rời đi.
Hạ gia thôn 1 đêm rực rỡ. Người ta nghĩ, có lẽ gia đình họ vùi trong biển lửa rồi. Cũng có người nói, cả nhà họ đã bỏ đi mất dạng. Nhưng dù sao, mọi người thi thoảng vẫn nhớ tới những người trong ngôi nhà đấy. Những người mà sau này họ sẽ nghe thấy tên rất nhiều, rất nhiều lần.
Truyền thuyết mới được mở ra.
Bệnh viện Tân Á, khoa tim mạch, phòng .
Một cô gái mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh ngồi trên giường bệnh. Khuôn mặt trắng hơi xanh nghiêng nghiêng nhìn vào cuốn sách trên tay. Đó là một cuốn sách về y lý đã ngả màu. Căn phòng tĩnh lặng thỉnh thoảng lại có tiếng lật sách sột soạt.
“Cạch”
Cửa mở ra. Bước vào là một người đàn ông tầm hơn , mặc áo trắng bác sĩ. Trước ngực là thẻ ghi tên Viêm Hàm, trưởng khoa tim mạch bệnh viện Tân Á. Nhìn thấy hình ảnh trong phòng, ông lại thở dài.
Một cô gái đáng thương.
“Bác sĩ Viêm”. – Hạ Vũ hạ quyển sách xuống, nghiêng đầu mỉm cười.
“Uhm. Tiểu Vũ hôm nay thế nào?”
“Rất tốt.” – khóe miệng hơi nhếch, như có như không trả lời.
“Hôm nay , có thể ra ngoài rồi.”
“Thật?”
Viêm Hàm hơi ngẩn ngơ nhìn cô gái trước mặt.
Hạ Vũ, tuổi, là bệnh nhân quen thuộc ở đây. Cha cô là một doanh nhân thành đạt, mẹ là ca sĩ nổi tiếng. Gia cảnh rất tốt, nhưng lại đáng thương đến tội. Cô là bệnh nhân đầu tiên của ông. Hạ Vũ bị bệnh tim bẩm sinh. Lần đầu tiên cô nhập viện năm đó ông mới có hai mấy, còn cô lại là một cô bé tuổi. Hơn năm chữa trị, cô bé luôn kiên cường năm nào đã trở thành một thiếu nữ tĩnh lặng đến não lòng.
“Bác sĩ, hôm nay cháu có thể chơi lâu một chút? Cháu rất nhớ tiểu Bạch.”
Tiểu Bạch là con chó Hạ Vũ nuôi đã được năm, một con chó già nhưng thông minh. Cô không có bạn, chỉ có mình nó là niềm an ủi lớn nhất. Ông thở dài. Bệnh viện cấm mang súc vật vào. Từ năm trước, gần như tháng nào Hạ Vũ cũng phải ở viện, tiểu Bạch đã bị chuyển ra nhờ người chăm sóc. Con bé này chỉ khi nhắc tới “người bạn” này mới lộ chút thần sắc vui mừng. Đáng tiếc, còn trẻ như vậy…
“Được rồi.” – ông mỉm cười. – “Nhớ về sớm nhé.”
“Cảm ơn bác.” – cô cười thật lòng.
Đã bao lâu không được hít thở thoải mái như vậy?
Nhớ lại những cơn đau triền miên, khó thở day dứt, Hạ Vũ cụp mi xuống.
Cô khao khát được như những đứa trẻ kia, chạy nhảy tự do. Cô khao khát một trái tim khỏe mạnh. Nhưng tất cả chỉ là mong ước. Từ nhỏ cô đã không như người khác, chỉ yên lặng ngồi đó đọc sách. Dường như thế giới của cô chỉ có sách làm bạn. Năm tuổi, lần đầu tiên thử chạy nhảy như thế, kết quả nằm viện đúng nửa năm, thật chế giễu.
“gâu gâu”
“Tiểu Bạch…”
Cô mỉm cười. Đã lâu không thấy, xem ra nó càng ngày càng lười rồi. Béo ú thế kia cơ mà. Khuôn viên của công viên rộng lớn. Tiếng cười đùa huyên náo làm tim cô ấm áp hơn nhiều. Bên ngoài, vẫn thật tốt.
“Tiểu thư… Chó của cô.”
“Cảm ơn dì.”
Hạ Vũ chậm rãi đứng dậy ôm lấy bộ lông xù của tiểu Bạch. Nó vui vẻ quẫy đuôi, le lưỡi liếm tay cô. Hạ Vũ bật cười.
“Chúng ta đi dạo.”
Bất tri bất giác, một người một chó cứ chậm chạp mà tiến bước trong công viên. Trời về chiều có phần dịu đi. Hạ Vũ đi một lúc đã thấy không thở nổi. Cô cười khổ. Thân xác này, thật đúng là phế phẩm.
“A”
Bỗng tiểu Bạch đứt xích chạy đi mất. Hạ Vũ lo lắng, chạy theo vài bước mới thấy không ổn. Cô ra sức gọi tiểu Bạch, nhưng nó vẫn chạy. Trái tim cô bang bang nhảy lên, nhịp thở gấp gáp. Hạ Vũ gập người thở gấp. Tiểu Bạch, tiểu Bạch, nó làm sao vậy? Cô cố đi thêm vài bước, nó cũng dừng lại. Hạ Vũ chỉ cảm thấy mình không xong rồi. Cô cố gắng lấy thuốc ra uống, nhưng tay run run đánh rơi lọ thuốc tung tóe. Dường như tiểu Bạch thấy cô không ổn, nó quay lại sủa vang. Hạ Vũ ngồi bệt xuống, nhặt viên thuốc lên. Trái tim co rút lại. Tiểu Bạch chạy đến, liếm lấy viên thuốc trên tay cô. Hạ Vũ ngạc nhiên trợn tròn mắt. Ý thức cuối cùng của cô, là tại sao tiểu Bạch lại có thể vô lí như thế. Nhưng ánh mắt cuối cùng của nó là có ý gì? Ngăn cản cô uống thuốc? Cầu khẩn? Cô như mất đi ý thức, không còn biết gì nữa.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Rừng Tạp Liên.
Các dong binh đoàn gần 2 năm nay rất bực bội. Rừng ma thú lớn nhất nhì đại lục dạo này hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở cuồng vọng của ma thú. Nếu như vậy, có khả năng có vị ma pháp sư cao cấp nào đó đã đến đây. Ngặt nỗi, ngay đến cái bóng họ cũng không phát hiện. Vậy thử hỏi có bực mình không?
Sâu trong Tạp Liên, một bóng dáng nhỏ bé mặc bạch y xoẹt qua khiến nhiều người nghĩ mình nhìn nhầm. Tốc độ đó, hoàn toàn có thể sánh với người có phong ma pháp, khiến người thường chỉ thấy tàn ảnh. Thân ảnh bé nhỏ nhanh nhẹn tiến tới gần đầm Hàm Băng.
Đầm Hàm Băng như tên, lạnh thấu như băng. Nơi đây rất thích hợp để luyện thủy ma pháp. Chính thế mà Hạ Vũ phát hiện ra rất vui vẻ, thường chạy đến đây chơi.
Đã gần 2 năm trời kể từ ngày Hạ gia bên kia rời đi. Nghe nói, ông ta cũng chọn được vài đứa trẻ có tư chất. Hạ Tiểu Mãn nhà kế bên chẳng hạn. Hạ Vũ chỉ nhớ lờ mờ đó là một cô bé có vẻ hơi đanh đá. Dáng vẻ nàng ta thế nào nàng cũng quên sạch. Thêm vào đó hình như có mấy người trong đội ngũ hay bắt nạt Hạ Nguyệt nữa. Có 1 thằng nhóc Hạ tiểu mập thích Hạ Tiểu Mãn, luôn lẽo đẽo theo sau nàng ta. Aizzz, trẻ con trong thôn đi mấy đứa mà vắng hẳn.
Không phải nhà nàng không tốt, mà từ nhỏ các ca ca đã không hứng thú với danh vọng xa vời như thế. Hơn nữa bên kia cũng “đặc biệt dặn dò” không quan tâm tới nhà nàng. Bởi vậy, mặc dù trong nhà ai cũng có tài nhưng không được để ý đến.
“Cầu Cầu. Ra đi.”
“Chiếp chiếp”
Cầu Cầu là một con dị thú, chắc thế. Nàng không biết. Tiểu Bạch cũng thế. Nó bộ dạng một bộ lông xù trắng muốt, nhỏ bằng lòng bàn tay. Ba tháng trước nó tự dâng đến cửa cho nàng. Chẳng là Hạ Vũ càng ngày gan càng to mới đi vào sâu trong Tạp Liên. Hôm đó hai dị thú đánh nhau giành thức ăn là Cầu Cầu. Cầu Cầu mới sinh, toàn thân chỉ có da nhăn nheo rất xấu xí. Bộ dạng ướt nhẹp nằm bẹp một chỗ rất đáng thương. Lúc đó nó mở to mắt ra, rất đáng thương kêu “chiếp chiếp”. Hạ Vũ thừa nhận không có sức đề kháng với những thứ đáng thương như thế, mặc dù bộ dáng của nó rất-không-đẹp-mắt. Nhưng may mắn cho nó thẩm mĩ của Hạ Vũ cũng rất-đặc-biệt nên đã cứu nó. Hai con ma thú cấp 8, vất vả lắm mới đánh bại. Lại dùng 1 đống dược chả biết là gì cho Cầu Cầu ăn. Vậy mà ăn xong, nó lập tức vào trạng thái tu luyện. Một vầng sáng bao quanh nó khiến Hạ Vũ cũng không thể động đến. Ba ngày ba đêm sau, nó tiến hóa thành dạng Cầu Cầu bây giờ.
“Ta mang đồ ăn tới nè. Cầu Cầu đáng yêu.”
Cầu Cầu nhà nàng thích ăn thịt nướng. Hạ Vũ thỉnh thoảng hứng thú sẽ làm cho nó ăn. Hạ Vũ không biết nó là ma thú dạng gì. Kể cả trong không gian phong ấn cũng không có tư liệu về nó. Đến bây giờ, ngoài ăn ngủ, nàng chả thấy nó làm gì. Đương nhiên, nó sống trong rừng. Hạ Vũ cũng không mang nó về.
“Cầu Cầu, ta sắp phải đi rồi. Sau này sẽ không cho mày ăn thịt nướng nữa.”
“Chiếp chiếp” Cầu Cầu ngước đôi mắt to tròn lên nhìn nàng
“Nhà ta sắp chuyển đi rồi. Đại ca đi lịch lãm vài ngày nữa sẽ về. Chúng ta đợi ngày này lâu rồi.”
Hơn 1 năm trước, đại ca Hạ Phong quyết định đi lịch lãm. Hắn năm đó 17 tuổi, chuyến này đi cũng hơn 1 năm trời rồi. Hạ Vũ sắp 7 tuổi, đã lại đột phá thất cấp. Còn Hạ Phong viết thư về, không nói rõ tình hình, nhưng hình như cũng đột phá.
“Lần này đi không biết có trở về nữa không.” Hạ Vũ thở dài, vuốt ve Cầu Cầu “Mày ở đây phải tự mình bảo vệ nhé.”
“Chiếp chiếp”
“Mày muốn đi sao?”
“Chiếp chiếp”
“Ôi, Cầu Cầu ngoan. Giang hồ hiểm ác mày biết không? Đi theo ta mày phải tự học cách bảo vệ mình đấy!”
“Chiếp chiếp”
Bộ dạng nó gật đầu, à không, là cúi cả người gật gật đáng yêu hết cỡ. Hạ Vũ nhịn không được cầm lấy nó tung lên mấy lượt khiến nó tức giận chiếp chiếp 1 hồi. Chơi đùa chán chê, nàng thả Cầu Cầu vào túi đi về.
Hạ Vũ thấy mình càng ngày càng trẻ con rồi. Nhớ kiếp trước, chỉ ngồi 1 chỗ xem chúng bạn cười đùa mà buồn bã. Bây giờ, nàng có thể chạy, chạy thật nhanh, chạy đua với gió. Cảm nhận không khí sượt qua tai, nghe thấy nhịp tim đều đặn thật sung sướng. Cuộc sống như vậy nhiều lúc nhớ lại, sẽ chỉ cảm thấy như có mùi sát trùng ở bệnh viện. Màu trắng toát của ga trải, của tường. Kí ức của nàng gần như chỉ dừng ở bệnh viện mà thôi.
Thi thoảng nàng nhớ tới cha mẹ ở hiện đại mà lại hốt hoảng. Nàng đã quên khuôn mặt của họ. Dường như kiếp trước chỉ như một giấc mộng phù sinh mà thôi. Nàng chỉ nhớ được mẹ nàng là một người phụ nữ rất đẹp, rất đẹp. Tiếng hát của bà làm linh hồn người ta cảm thấy tĩnh lặng. Đó là giọng ca của thiên đường. Nàng từng khao khát hát được như thế, nhưng âm thanh thốt ra tuyệt nhiên không có tuyệt diệu như vậy, lại rất nhanh tốn sức mà cảm thấy tim đập nhanh. Còn cha nàng, nàng chỉ thấy ông trên ti vi, qua báo chí với những tuyên ngôn chiến lược phát triển hùng hồn. Người đàn ông đấy chưa từng nhìn nàng lấy một cái. Hoặc lười, hoặc coi như không có đứa con gái như nàng. Đó, là gia đình sao?
“Nghĩ gì vậy?”
“Ca…” Hạ Vũ cười ngọt ngào. Không, đó vốn không phải là nơi nàng thuộc về. Đây mới là gia đình của nàng. Có sáu nam nhân yêu chiều nàng, quan tâm, ủng hộ nàng. Đây chính là gia đình.
“Ngẩn người rồi, về thôi. Đại ca có lẽ cũng sắp về.”
Hạ Thiên vẫn quan tâm nàng nhất. Hắn năm nay cũng đã 14 tuổi. Bộ dáng lớn lên càng khiến cho người ta yêu thích. Nhiều lúc, nàng nghĩ hắn không phải ca ca thì tốt rồi. Lớn lên phải gả một người như hắn thì yên tâm. Sau đó lại tự cười ý nghĩ ngây thơ của mình.
Ở đây, người ta lấy nhau khá muộn. Nam thường ngoài 20, nữ cũng ngoài 18. Vậy cũng tốt. Nếu phải lập gia đình sớm, nàng cũng sợ này. Nhưng không sao, thời gian còn dài.
Mấy năm nay, gia đình nàng bắt đầu di chuyển bớt giấy tờ đất đai và tiền bạc. Hạ Nam không phải đứa ngốc, ông bắt đầu chú trọng việc kinh doanh khác ngoài ruộng vườn. Hiện nay, tài sản riêng của họ cũng đã khá rồi. Hạ Vũ đưa ra chiến lược kinh doanh, Hạ Thiên quản lí chính. Hạ Phong vốn đi lịch lãm chưa về. Còn Hạ Vân, Hạ Tinh ngày ngày đi học. Hạ Nguyệt trong giai đoạn tu luyện có gặp bất trắc, thỉnh thoảng nàng sẽ giúp hắn. Hạ Nguyệt song tu cũng đạt chút thành tựu. Tuy không bằng nàng nhưng 9 tuổi đạt thành tựu tứ cấp ma pháp, tam cấp chiến sĩ là giỏi rồi.
“Hai đứa về rồi.”
“Cha, con mang Cầu Cầu về.”
“Cầu Cầu? Oa, là con vật muội nói rất xinh đẹp sao? Cho ta xem.” Hạ Tinh năm nay đã 17 18 mà không khác trẻ con là bao.
“Đây nè. Cho huynh xem.”
Cầu Cầu từ trong túi thò ra. Cả người toàn lông trắng muốt, nhỏ bằng bàn tay của Hạ Vũ. Nó ngơ ngác mở to mắt nhìn cả nhà.
“Ôi, thật đáng yêu.”
“Oa, muội muội, ta cũng muốn.”
Hạ Tinh vươn tay muốn bắt lấy Cầu Cầu, bị nó hung dữ dùng móng vuốt cào.
“ai da, thật hung dữ.” Hạ Tinh ai oán nói.
“Hì hì, nó chỉ thân muội thôi.” Hạ Vũ cười cười
“Thật không vui”
Cả nhà cười nói vui vẻ, Hạ Nguyệt từ ngoài chạy vào.
“Cha, đại ca về rồi.”
Từ xa, xe ngựa chạy lại. Ngồi ngoài chính là đại ca Hạ Phong. Hắn cũng đã 19 rồi. Bạch y nam tử vẻ ngoài tuấn mĩ lạnh lùng khẽ cong môi, vẫy vẫy tay. Mọi người vui vẻ chạy ra đón. Hạ Vũ có thể cảm nhận hơi thở cường đại của hắn.
“Thật không ngờ, mới hơn 1 năm hắn đã đạt cấp bậc thống lĩnh cao nhất rồi.” Tiểu Bạch cảm thán.
Hạ Vũ nhớ đại ca từ năm 15 đến trước khi đi vừa vặn đạt cửu cấp. Không ngờ, mới đó hắn đã vượt qua cao cấp, bước vào giai đoạn thống lĩnh rồi.
“Có lẽ là truyền thừa đi.” Tiểu Bạch nói
Nói đến truyền thừa năng lực này, phải nói có duyên mới gặp được. Các vị tiền bối ngoài thần cấp sẽ đạt tới ngưỡng hư vô. Cái này Hạ Vũ đọc trong sách. Những người như vậy tuổi thọ càng cao, có thể tùy tiện thay đổi nhan sắc bề ngoài. Khi họ chết đi, họ sẽ đưa hơn nửa tu vi đời mình vào cái gọi là truyền thừa năng lượng. Những người có duyên, có tài, vượt qua thử thách của họ có thể thăng cấp rất nhanh, vượt vài cấp là chuyện bình thường.
“Cha, cả nhà, con đã về.”
“Về là tốt rồi.”
Hạ Phong cười tươi, rồi từ trên xe xuống. Bấy giờ Hạ Vũ mới để ý đằng sau hắn có một người. Nam nhân thân hình cao khoảng mét bảy, nhìn hơi gầy. Mái tóc hắn màu xanh và đôi con ngươi tím. Nhìn hắn thực sự không có gì đặc sắc lắm. Năng lực cũng chỉ là lục cấp mà thôi. Hạ Vũ tò mò nhìn hắn, lại thấy hắn cười cười nhìn lại.
“Đây là tiểu muội của ngươi sao Phong Phong?”
A? Đây là…
“Nàng ta là nữ.” Tiểu Bạch nói
Thôi rồi, đại ca, huynh đã vướng phải cái gì thế này?
“Xin chào, ta là Hạ Vũ.” Hạ Vũ tươi cười
“Đây là Tiêu Ngũ.” Hạ Phong bất đắc dĩ giới thiệu
“Chào thúc phụ, con là Tiêu Ngũ, cả nhà cứ gọi con là tiểu Ngũ. Để con đoán nhé, vị này khỏi nói là tiểu muội Hạ Vũ rồi. Đây là hai đệ đệ Hạ Vân và Hạ Tinh đi. Còn vị này, trên người có mùi thuốc nhàn nhạt, chắc chắn là Hạ Thiên rồi. Vậy đây chính là Hạ Nguyệt.”
“Nàng ta là nữ.” Hạ Phong đau đầu giải đáp thắc mắc của mọi người. “Vào nhà rồi nói.”
Mọi người cùng nhau vào nhà. Hạ Vũ quan sát Tiêu Ngũ. Họ Tiêu, liệu có liên quan tới Tiêu gia kia không? Họ Tiêu cũng là một trong tứ đại thế gia đó.
“Đại ca, chúc mừng huynh đột phá cao cấp, vào đến thống lĩnh cấp bậc.” Hạ Vũ bỗng mở miệng.
Đúng như tiểu Bạch đoán, Hạ Phong nhận truyền thừa của một vị tiền bối nào đó. Sau đó, trong mê cung truyền thừa hắn cứu được Tiêu Ngũ. Cứ thế đồng hành trở ra, Tiêu Ngũ cũng cứu hắn lại 1 lần. Nàng ta nói không có nơi để đi, dứt khoát đi theo hắn.
Hạ Vũ nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ 1 cách thiếu tự nhiên, cười thầm trong bụng. Đại ca mặc dù nhìn thì giống khối băng, nhưng mà rất tốt nhé. Còn Tiêu Ngũ này, chưa biết thế nào, liệu có thành đại tẩu của nàng hay không đây.
“Chuyện kia thế nào rồi?”
“Cũng đã sắp xếp xong. Vài ngày nữa chúng ta có thể chuyển đi rồi.”
“Thật đáng tiếc. Mọi người xung quanh đều rất tốt.”
“Cha.”
“Ta hiểu.” Hạ Nam thở dài. “Chỉ là không đành lòng.”
Vài ngày sau, trời còn chưa sáng, cả gia đình đã chuyển đi. Nhìn nơi mình lớn lên, gắn bó gần 7 năm trời này, Hạ Vũ không đành lòng.
“Đi thôi, Vũ nhi.”
Tất cả chìm trong biển lửa. Hạ gia của nàng không còn. Từ nay, phong vân lưu chuyển, gia đình nàng vì nàng mà phải chuyển đi, vì nàng đắc tội với cả đại gia tộc hùng mạnh như thế.
“Không phải lỗi tại muội.” Hạ Thiên ôn nhu. “Ngày này đến, chỉ là sớm hay muộn thôi.”
Hạ Vũ nhìn lại ngôi nhà lần nữa, khóe môi khẽ mấp máy. Sau đó, nàng xoay người, theo cả nhà rời đi.
Hạ gia thôn 1 đêm rực rỡ. Người ta nghĩ, có lẽ gia đình họ vùi trong biển lửa rồi. Cũng có người nói, cả nhà họ đã bỏ đi mất dạng. Nhưng dù sao, mọi người thi thoảng vẫn nhớ tới những người trong ngôi nhà đấy. Những người mà sau này họ sẽ nghe thấy tên rất nhiều, rất nhiều lần.