Hạ Vũ tiến vào, đầu tiên tìm một chậu nước, bỏ quả trứng ra. Tiểu Cầu sống chết không thả. Nó ấp trứng như vậy, thực khiến Hạ Vũ dở khóc dở cười.
Hạ Vũ thấy quả trứng phát sáng, hơi nứt ra, dứt khoát lấy nó ra khỏi móng vuốt của Cầu Cầu. Cầu Cầu bất mãn kêu “chiếp chiếp” hai tiếng, nhưng vẫn thả ra. Hạ Vũ cho trứng vào trong nước, nín thở chờ đợi.
Đợi đến mười phút vẫn không thấy động tĩnh gì, Hạ Vũ sợ nha đầu kia đợi lâu, đi ra trước, cho Cầu Cầu trông trứng.
“Gần đây có suối nào không?”
“Sau hậu viện có một thác nước. Nhưng hậu viện là nơi các trưởng lão cấm vào. Cô nương có chuyện gì sao?”
“Không có gì.” Hạ Vũ nói, lại quay trở vào.
Bây giờ nên làm thế nào? Hạ Vũ có chút rầu rĩ.
“Cầu Cầu, em nói làm sao bây giờ?” Hạ Vũ chán nản
“chiếp chiếp” chủ nhân, em sẽ trông nom nó mà
Cầu Cầu ưỡn bụng lên, đôi mắt lóe lên đắc ý. Hai cái tay ngắn tũn ôm vòng cái chậu nhỏ. Hạ Vũ cực buồn cười, cũng hiểu là nó sẽ trông tốt, liền dặn dò nó ấp trứng tiếp rồi theo hạ nhân đi ra.
***
“Đứa nhỏ, ngươi không phải bị tiêu chảy chứ? Tại sao lâu vậy?”
Mọi người lúc này cũng đã lên được hết. Số còn lại là nhờ các trưởng lão cứu ra khỏi trận pháp. Vừa nghe thấy lão trêu chọc liền quay lại, thấy Hạ Vũ, tất cả cũng không nén nhịn ý cười.
“Ha ha ha, nhóc con không phải do quá gấp nên phải tìm đường lên trước chứ?”
Gã mở miệng ra Hạ Vũ biết. Chính là nam nhân nằm dưới đất sợ hãi bị ma chướng điều khiển dưới chân núi. Chỉ thấy hắn một thân lam bào, trên mặt nụ cười đáng khinh. Đường nét tầm tầm, nhưng lại là thuần huyết gia tộc nên cực kì kiêu ngạo. Người như hắn, đáng lẽ không nên cứu mới đúng.
“Đa tạ lão quan tâm.” Hạ Vũ nhàn nhạt “Bụng dạ ta luôn không tốt.”
Bụng dạ có hai nghĩa nha. Nàng là muốn nói nàng cũng không tốt bụng lắm đâu.
“Oa nhi dứt sữa chưa sạch nên về nhà thì hơn.” Gã lại hừ lạnh một tiếng
“Muốn chết?” Vũ Dực ánh mắt lóe lên sát khí, đứng lên trước mặt Hạ Vũ
“Lại một con chó nịnh chủ a… Hừ, còn nhỏ tuổi đã dưỡng nam nhân. Này, tiểu nương tử ngươi cần đàn ông vậy sao? Có cần ca ca an ủi không?”
Vũ Dực tức giận muốn tiến lên liền bị Hạ Vũ giữ lại. Những lời chó cắn bừa như vậy, nàng thực không quan tâm. Chỉ là một kẻ ghen ăn tức ở, so đo bây giờ người thiệt là nàng. Nàng có một ngàn lẻ một cách khiến hắn chịu thiệt mà không biết kêu ai cơ. Không nên để Vũ Dực bị liên lụy.
“Được rồi.” Một lão hủ già nua lên tiếng
Người này chính là trưởng lão của chính điện Tạ Từ Tâm, cũng là lão hủ già nhăn nheo sử dụng tinh cầu lúc nãy. Chỉ thấy lão nheo mắt đánh giá mấy người. Ai nha, tuổi trẻ khí thịnh. Cứ nghĩ đánh nhau rồi chứ. Đứa nhỏ kia cũng thực sự biết thiệt hơn, không so đo ăn thua. Ngược lại có chút ý tứ.
“Các ngươi đã lên đến đây, thì phải hiểu qui củ ở đây. Bây giờ đi lấy đồng phục và sách vở. Tối nay ở nhà ăn sẽ có người phổ biến qui củ. Sáng mai bắt đầu thử nhiệm thứ hai để chọn giáo sư và lớp học. Các ngươi rõ chưa?”
Giọng lão khàn khàn, uy nghiêm mà bức bách. Một số người tu vi không đủ cao cảm thấy như bị ép nghẹt thở, mồ hôi chảy ra. Mọi người hô rõ, rồi được phân đi lấy đồ.
Nữ lần này có sáu người, nam có mười chín. Hạ Vũ nhìn sơ qua để nhớ rõ. Nữ có Hạ Tiểu Mãn là người quen. Bốn người còn lại, một là nữ nhân hồng y dữ tợn vừa rồi dưới chân núi tên Thẩm Ninh, thứ nữ họ Thẩm,khoảng 15 tuổi, không thuần huyết. Một người có vẻ tĩnh lặng, như một cái bóng, cực kì bình thường, khoảng 20. Nàng làm ngươi có cảm giác gần như không tồn tại, tên Niệm. Một cặp song sinh khoảng 13 tuổi, nhìn cực kì xinh đẹp, lại có con ngươi hai màu. Nếu không phải đồng tử các nàng khác màu, Hạ Vũ cũng không phân biệt được. Tỷ tỷ tên Đan Niên, mắt trái màu vàng, mắt phải màu trà, muội muội là Đan Nhiên, mắt phải màu vàng, mắt trái màu trà. Hai người này lúc nào cũng tươi cười.
Bên nam có mười chín người. Ngoại trừ Hạ Tiểu Quang và Vũ Dực, Hạ Vũ cũng chỉ ấn tượng với nam nhân hắc bào tên Thí Thiên. Cả cái nam nhân thích gây chuyện kia, Thẩm Tích, trưởng nam họ Thẩm, là ca ca vị Thẩm Ninh kia. Hai người quả là tuyệt phối rồi.
“Mỗi người một phòng. Đây gọi là Mặc viện. Các cô nương nghỉ ngơi trong phòng, đừng nên đi ra khỏi viện trước khi trời tối.”
“Hừ, chỉ là hạ nhân mà cũng dám ngăn cản ta.” Thẩm Ninh tức giận “Ta muốn ra ngoài xem”
“Cũng được. Có điều, trong núi rất nhiều cơ quan bẫy rập. Thẩm cô nương đi ra mà trở về toàn mạng được thì cứ việc.”
“Ngươi…”
Hạ Vũ lắc đầu, lựa chọn cho mình một căn phòng trong Mặc viện. Nàng để ý thấy cô nương tên Niệm kia sớm tự tìm phòng rồi vào rồi.
Căn phòng cực kì sạch sẽ và đơn sơ. Hạ Vũ rất vừa lòng. Không tồi. Bấy giờ mới nhớ ra, quay người muốn đi tìm Cầu Cầu về thì nó lù lù xuất hiện ở trên bàn.
“Em bê nó đến tận đây sao? Không bị ai phát hiện chứ?”
“Chiếp chiếp” đương nhiên rồi, cũng không nghĩ xem em là ai…
“Vật nhỏ, không nên quá kiêu ngạo…”
Hạ Vũ lại phát hiện quả trứng có dị động liền quay sang. Một tầng sáng mỏng manh bao lấy quả trứng. Vỏ trứng khẽ nứt ra rắc rắc. Cả quá trình, Hạ Vũ không dám buông lỏng chút nào. Nàng nhận ra, không khí xung quanh quả trứng dao động.
“Nó đang hấp thu nguyên tố?” Hạ Vũ cực kì kinh ngạc
“Chiếp chiếp” đúng vậy chủ nhân
Cũng không thể trách tại sao Hạ Vũ lại có phản ứng như vậy. Bình thường, sách ghi chép về nhân ngư tộc rất ít thấy. Phần lớn lại được cất giữ trong hoàng cung hoặc thư viện trường học ma pháp. Nhưng muốn vào trường đã khó, lên thư viện đọc sách lại càng khó khăn. Vậy nên tri thức này cũng là tuyệt đối bí mật.
Nhưng Hạ Vũ trong không gian một thời gian, có loại sách nào chưa xem qua. Hơn 5 năm trời, Hạ Vũ đọc rất nhiều sách có thông tin liên quan tới Tô Vũ Á đại lục, các tộc sinh sống, các đất nước. Trong đó đương nhiên có nhân ngư tộc. Chỉ có điều nó không được chi tiết và cụ thể cho lắm.
Giả như trường hợp này. Rõ ràng trứng nhân ngư ít nhất 50 năm mới nở, quả trứng này mới gần 1 năm đã muốn nở. Hay như việc hấp thu nguyên tố. Nếu quả thực chưa nở trứng đã hấp thu nguyên tố, thì quả trứng này quả thực không bình thường. Hoặc có thể nói, nó sinh ra chính là để làm vương. Một vương giả từ trong trứng.
“Này cũng quá cường hãn rồi!” Hạ Vũ cảm thán
Rắc rắc…
Tiếng vỡ vụn rất nhỏ. Cả quá trình yên lặng chờ đợi, Hạ Vũ hơi sốt ruột. Cuối cùng, trứng cũng bóc tách. Một mảnh, hai mảnh, ba mảnh…. Bất ngờ, một ánh sáng lục sắc từ trong trứng bật tung ra. Sau đó, dường như một làn sóng lớn mang uy áp không nhỏ làm rung chuyển mọi thứ. Hạ Vũ thất kinh, ôm lấy Cầu Cầu muốn tạo ra một kết giới bảo vệ nhưng không kịp. Kì lạ là, làn sóng đó đánh vào người nàng rồi biến mất.
Trong đại điện.
Một màn vừa rồi kinh động không nhỏ đến các bậc trưởng giả ở đây. Đỉnh Hắc Nhai gặp phải chấn động, mấy vị trưởng lão biến sắc ngay lập tức bày trận pháp để chế trụ uy áp. Khoảng thời gian một phút sau đó, Hắc Nhai mới yên tĩnh lại. Cũng trong lúc này….
“điều này sao có thể…?”
“Uy áp phát ra từ phía Mặc viện.”
“Không thể nào… Uy áp này rõ ràng không phải người thường hay ma thú bình thường có thể phát ra. Chẳng lẽ vương tộc tiếp theo đã ra đời?”
“Theo tình hình hiện nay, ma tộc từ lâu đã phong ấn. Thần tộc cũng đã ngủ say mấy ngàn năm. Tinh linh tộc chưa nghe nói có việc vui. Còn nhân ngư… không phải nói không lâu trước đã phong ấn tộc, quyết không tham gia tộc chiến sắp tới sao? Vả lại…”
“Vương tộc đời kế tiếp, là bạn hay thù còn chưa rõ…”
Tiếng bàn tán mấy lão nhân ngày càng thấp. Người hầu trong Mặc viện chạy đến thưa không xác định được uy áp từ đâu. Lần này, đại điện có chút trầm mặc.
***
Đây là…
Hạ Vũ nghĩ những gì mình thấy nằm ngoài hiểu biết rồi. Xem đi, tại sao một con cá nở ra lại có thể biến dị tới bậc này? Quá trình tu luyện của nhân ngư có thể nói là dài dòng nhất. Đầu tiên là trứng hấp thu dinh dưỡng từ dịch nhầy sau khi sinh. 50 năm sau mới nở. Sau đó tu luyện thêm 100 năm nữa mới hóa thành nhân ngư. Tốn thêm hơn 50 năm nữa hoàn toàn có thể hóa thành người. Như vậy, cả quá trình phải hơn 200 năm. Vậy mà nhân ngư trước mắt nàng lại là dị biến. Vương giả dị biến.
Một nhân ngư bé bằng bàn tay của nàng đang nửa dựa nửa nằm lên thành chậu. Đôi mắt xanh lúng liếng ướt nước đang nhìn quanh. Bắt gặp ánh mắt của nàng, nó thích chí cười rộ lên khanh khách, giơ tay ra đòi bế. Hai cánh tay nhỏ xíu, trắng nõn. Miệng I I nha nha chưa nói được. Bộ dạng cực độ khả ái đáng yêu.
Nó cư nhiên trở thành nhân ngư luôn rồi?
Hạ Vũ tròn mắt nhìn bé con trong chậu, cực kì thích chí. Thực sợ hãi chạm vào sẽ hỏng mất con bé. Miệng nó sau một hồi phát âm không ra gì, bắt đầu nói bập bẹ.
“Mẹ… mẹ… bế…”
Hạ Vũ hoàn toàn khiếp sợ rồi. Ai nói cho nàng biết chuyện gì xảy ra đi.
“Chiếp chiếp” ta bế
Cầu Cầu nhanh chóng vươn bộ vuốt ra tóm lấy nhân ngư kia. Bây giờ, Cầu Cầu to bằng quả bóng, thân hình vẫn tròn trịa trắng muốt. Bộ lông xù đã bị ướt nhẹp. Hai cái tay cũn cỡn của nó chìa ra bế cục cưng nhỏ bằng lòng bàn tay thực sự dọa Hạ Vũ hết hồn. Nó… như vậy còn có thể sống được trên cạn?
QUả nhiên là dị biến chi vương. Nhân ngư này sinh ra chính là vương giả.
“Cha cha…”
“Chiếp chiếp” Không đúng, phải gọi là…
“Cha cha…”
“Chiếp chiếp”
“Cha cha…”
Hạ Vũ đen mặt ==II ai nói cho nàng Cầu Cầu muốn dưỡng cô dâu từ nhỏ là sao? Thật không khoa học. Không đúng, kể từ lúc nàng được sinh ra đã không có khoa học rồi. Thế giới quan của nàng ầm ầm đổ trong lòng. Thật là…
“Hạ cô nương, có sao không?”
“Ta không sao” Hạ Vũ nhét Cầu Cầu và nhân ngư kia vào giường rồi ra mở cửa “Vừa có chuyện gì vậy?”
“Các vị đại nhân nói mong mọi người yên tâm, không có chuyện gì.” Nữ tì mỉm cười. “Song, phải làm phiền các cô nương chuyển đi để điều tra rồi.”
“Không sao. Ta cũng chưa dọn đồ ra.” Hạ Vũ cười ngọt ngào “chờ chút”
Nàng quay lại, xác định Cầu Cầu đã đưa nhân ngư kia đi mới yên tâm cầm túi đồ của mình. Phần lớn đồ trong nhẫn không gian rồi nên nàng không có đồ. Cái tay nải trong đó có trứng nhân ngư và Cầu Cầu, nay trống rỗng nên nàng đành bỏ tạm gì đó vào. Xác định không có bất ổn mới đi ra. Mới ra đến cửa đã nghe tiếng mắng nhiếc của Thẩm Ninh.
“Cái trường rách rưới này, chỗ ở cũng không an bài tử tế. Chúng ta ăn không của các người chắc. Đóng một khoản học phí khổng lồ để tiến đến một nơi ma chê quỉ hờn. Vừa vào đã xảy ra chuyện. Trường này thực có thực lực sao?”
“Ngươi đừng tưởng có tí thiên phú mà lên mặt. Mẹ kiếp, ai lên được đến đây chẳng có thiên phú tốt. Đừng tưởng ngươi họ Thẩm thì muốn làm gì thì làm. Họ Thẩm thì sao chứ? Cũng chỉ là 1 trong 10 họ sáng lập ra học viện ma pháp này. Đến đời ngươi không một trăm thì cũng một ngàn người rồi. Còn phách lối?”
“Tiện nhân. Ngươi cũng chỉ là một thôn nữ được nhặt từ biệt trang họ Hạ thôi. Lớn lối cái gì?”
“Ngươi…. Một thứ nữ do nô tì sinh ra cũng đến thế mà thôi.”
“Tiện nhân”
Thấy hai người sắp sửa xông vào động thủ, một giọng nói già nua bỗng vang đến. Hai người lập tức xanh mặt.
“Muốn đánh nhau thì rời khỏi học viện trước đi.”
Hạ Vũ nhìn ra cổng. Cả đoàn trưởng lão đến. Phía sau là các nam sinh của trường. Hạ Vũ thấy Vũ Dực đang lo lắng nhìn qua, mỉm cười vẫy tay.
“Còn chưa dọn đi sao?”
“Thưa trưởng lão, các cô nương đủ cả sẽ chuyển ngay ạ.” Nữ nô cung kính đáp
“Đến Liên viện đi. Chỗ đó cũng gần sát Hoàng viện. Cũng gần ngay thư viện, tiện cho họ đi lại.”
“Dạ…”
Mọi người đi ra. Rõ ràng Hạ Vũ thấy mấy trưởng lão có vẻ sốt ruột tiến vào xem xét. Dư quang thấy Vũ Dực đang canh cánh bên kia, nàng dùng tâm thức nói với hắn “Là trứng nhân ngư”
“Ngươi không sao chứ?”
“Không sao. Uy áp của nó không ảnh hưởng đến ta”
“Vậy thì tốt.”
Tâm thức là một môn bí truyền của huyết ước. Dùng nó khá tốn tinh thần lực. Mà muốn thành thạo, không chỉ tinh thần lực cao mà còn phải có độ tâm lí tương thông cao. Như hai người này, Vũ Dực thì đã rịn ra một tầng mồ hôi, còn Hạ Vũ chỉ hơi khó chịu, chứng tỏ luyện tâm thức không tồi.
“Ngươi về đi. Ta không sao.”
“Tốt, có gì hãy gọi ta.”
Vì vậy, Hạ Vũ chuyển sang phòng mới, còn Cầu Cầu dẫn theo nhân ngư đi nuôi dưỡng chốn nào không hay.
Có lẽ nàng đã chết rồi, Hạ Vũ nghĩ.
Hạ Vũ cảm giác cả cơ thể nhẹ bẫng, trôi bồng bềnh trên không. Tất cả tối đen như mực. Hạ Vũ cố gắng mở mắt ra, lại thấy một tia sáng.
Nơi đó tiểu Bạch đang gọi nàng.
Hạ Vũ kinh ngạc phát hiện mình đang chạy như bay về phía đó mà không hề mệt mỏi. Trái tim của nàng hoàn toàn ổn định. Một cảm giác khoan khoái nhẹ bẫng tràn đến toàn thân. Hạ Vũ chạy theo đến chỗ tia sáng kia.
Rồi một lực hút vô hình kéo nàng về phía đó. Hạ Vũ giật mình, quay ngược lại muốn chạy nhưng sức lực như bị hút sạch vậy. Điểm sáng đó mang Hạ Vũ đến, mặc cho nàng dãy dụa cũng không thể nào thoát khỏi.
Ánh sáng tràn ngập. Một tiếng động lớn như tiếng sấm vang lên khiến Hạ Vũ giật mình oa lên một tiếng. Hạ Vũ giật mình nhận ra, đây không phải giọng mình.
“Là một bé gái. Lão Hạ, chúc mừng.”
“Oa, là con gái, con gái. Hạ Nam ta cuối cùng cũng có nữ nhi. Ha ha ha…”
“Cha, là muội muội sao?”
“Muội muội nhăn như con khỉ.”
“Tại sao muội muội xấu xí vậy?”
“Ngốc, tại vì mới sinh nên như vậy.”
“Lăn hết ra ngoài cho lão tử. Bà đỡ, Yên nhi sao rồi? Tại sao nàng…”
"Hạ phu nhân không trụ được đến cuối cùng. “
Sau đó là tiếng khóc than. Hạ Vũ vẫn đang trong trạng thái tê liệt chưa thoát khỏi.
Nàng chưa chết? Nàng vừa được sinh ra? Mẹ nàng vì khó sinh mà chết? Đây là đâu? Tại sao lại thế này?
“Hạ Vũ đừng sợ, em sẽ không hại chị.”
Trong đầu nàng xuất hiện bóng dáng của tiểu Bạch. Nó đang nói? Hạ Vũ trái tim bây giờ dù khỏe mạnh cũng không thể chống đỡ nổi. Nàng nghe thấy tim mình đập dữ dội.
“Tiểu Bạch, em đang nói chuyện với chị?”
“Dạ.”
“Lại đây cào cho chị một cái xem nào. Chị đang nằm mơ phải không?”
“Không, Hạ Vũ, thân xác ở hiện đại chị đã chết rồi. Chính em đã mang chị đến đây đấy.”
“A? Đây là đâu?”
“Đây là Tô Vũ Á đại lục, là nơi em thuộc về. Hạ Vũ, em sống với chị ngót nghét chục năm rồi, nhưng chị chưa từng vui vẻ hạnh phúc. Chị chỉ nhìn em với ánh mắt khát vọng, vì em có thể chạy nhảy vui vẻ. Chị rất cô đơn. Cha mẹ không yêu chị. Ngoài bác sĩ Viêm và dì Hạnh, chị chẳng có gì. Nhưng chị lại đem tất cả thế giới màu sắc của chị cho em. Vì vậy, em không đành lòng.”
“Tiểu Bạch, em nói gì vậy?”
“Đây là dị giới, cũng là thế giới của em. Em mong chị có một gia đình thật vui vẻ. Chị sẽ sống thật hạnh phúc. Em sẽ ở bên bảo vệ giúp đỡ chị. Chỉ xin chị giúp em tìm về bản thể.”
“Tiểu Bạch….”
“Em biết thật đường đột khi kéo chị đến đây. Chỉ là…”
“Cảm ơn em…”
Hạ Vũ nghĩ, quen biết tiểu Bạch là hạnh phúc nhất cuộc đời nàng. Ở hiện đại, cha mẹ lạnh nhạt, bỏ mặc nàng tự sinh tự diệt. Nàng gần như không có lí do để sinh tồn. Ngày ngày làm bạn với sách khiến tâm tính nàng có chút lạnh nhạt. Nay tiểu Bạch đưa nàng đến đây, nói sẽ giúp nàng hạnh phúc. Mặc dù hơi có lỗi với cha mẹ bên kia, nhưng Hạ Vũ lại có tia cảm động. Nàng tin tiểu Bạch. Nhất định nàng sẽ hạnh phúc.
“Cha, muội muội gọi là gì?”
Mở mắt ra, nàng choáng váng với ánh mắt tròn vo của tiểu tử này. Hài tử này cùng lắm là tuổi. Khuôn mặt bầu bĩnh với ánh mắt xanh lam. Mái tóc vàng được búi thành củ tỏi thực sự đáng yêu chết mất. Hạ Vũ yên lặng quan sát khắp cả phòng, lại lần nữa cảm thấy trái tim ẩn ẩn đau.
“Vậy gọi nàng là Hạ Vũ đi.” – nam nhân nhìn ra ngoài trời mưa đì đùng. – “Hạ Vũ, giáng mưa xuống sao?” – trong giọng pha chút mất mát. – “bế muội muội lại đây nào.”
Tiểu hài tử bế nàng ra. Nam nhân đưa tay, cẩn thận đón lấy.
Hạ Vũ lặng yên đánh giá nam nhân này. Trẻ tuổi tuấn lãng, nhìn cũng gần . Hắn có đôi mắt màu xám tro và mái tóc vàng kim. Con người ở đây thật kì lạ, các “ca ca” nhà nàng bộ dáng cũng như vậy. Hạ Vũ cực kì đau đầu khi nhìn lũ khỉ con kia.
Hạ Nam ôm nữ nhi vào lòng. Nữ nhi mà hắn mong ngóng nhất chào đời, lại không được hưởng tình thương của mẹ. Nàng trừ lúc chào đời kêu lên một tiếng, rồi lại yên lặng. Đôi mắt xanh lam lóe lên tia xám. Nữ nhi của hắn, Hạ Vũ, hắn sẽ yêu thương bù đắp cho nàng hết thảy để nàng không tự ti. Hắn thở dài.
Yên nhi, nàng có thấy không? Đây là nữ nhi của chúng ta đấy. Ta sẽ thật thương yêu nó. Nàng yên tâm đi.
Hạ Nam rung rung nôi, nhìn bé con dần đi vào giấc ngủ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hạ Vũ tiến vào, đầu tiên tìm một chậu nước, bỏ quả trứng ra. Tiểu Cầu sống chết không thả. Nó ấp trứng như vậy, thực khiến Hạ Vũ dở khóc dở cười.
Hạ Vũ thấy quả trứng phát sáng, hơi nứt ra, dứt khoát lấy nó ra khỏi móng vuốt của Cầu Cầu. Cầu Cầu bất mãn kêu “chiếp chiếp” hai tiếng, nhưng vẫn thả ra. Hạ Vũ cho trứng vào trong nước, nín thở chờ đợi.
Đợi đến mười phút vẫn không thấy động tĩnh gì, Hạ Vũ sợ nha đầu kia đợi lâu, đi ra trước, cho Cầu Cầu trông trứng.
“Gần đây có suối nào không?”
“Sau hậu viện có một thác nước. Nhưng hậu viện là nơi các trưởng lão cấm vào. Cô nương có chuyện gì sao?”
“Không có gì.” Hạ Vũ nói, lại quay trở vào.
Bây giờ nên làm thế nào? Hạ Vũ có chút rầu rĩ.
“Cầu Cầu, em nói làm sao bây giờ?” Hạ Vũ chán nản
“chiếp chiếp” chủ nhân, em sẽ trông nom nó mà
Cầu Cầu ưỡn bụng lên, đôi mắt lóe lên đắc ý. Hai cái tay ngắn tũn ôm vòng cái chậu nhỏ. Hạ Vũ cực buồn cười, cũng hiểu là nó sẽ trông tốt, liền dặn dò nó ấp trứng tiếp rồi theo hạ nhân đi ra.
***
“Đứa nhỏ, ngươi không phải bị tiêu chảy chứ? Tại sao lâu vậy?”
Mọi người lúc này cũng đã lên được hết. Số còn lại là nhờ các trưởng lão cứu ra khỏi trận pháp. Vừa nghe thấy lão trêu chọc liền quay lại, thấy Hạ Vũ, tất cả cũng không nén nhịn ý cười.
“Ha ha ha, nhóc con không phải do quá gấp nên phải tìm đường lên trước chứ?”
Gã mở miệng ra Hạ Vũ biết. Chính là nam nhân nằm dưới đất sợ hãi bị ma chướng điều khiển dưới chân núi. Chỉ thấy hắn một thân lam bào, trên mặt nụ cười đáng khinh. Đường nét tầm tầm, nhưng lại là thuần huyết gia tộc nên cực kì kiêu ngạo. Người như hắn, đáng lẽ không nên cứu mới đúng.
“Đa tạ lão quan tâm.” Hạ Vũ nhàn nhạt “Bụng dạ ta luôn không tốt.”
Bụng dạ có hai nghĩa nha. Nàng là muốn nói nàng cũng không tốt bụng lắm đâu.
“Oa nhi dứt sữa chưa sạch nên về nhà thì hơn.” Gã lại hừ lạnh một tiếng
“Muốn chết?” Vũ Dực ánh mắt lóe lên sát khí, đứng lên trước mặt Hạ Vũ
“Lại một con chó nịnh chủ a… Hừ, còn nhỏ tuổi đã dưỡng nam nhân. Này, tiểu nương tử ngươi cần đàn ông vậy sao? Có cần ca ca an ủi không?”
Vũ Dực tức giận muốn tiến lên liền bị Hạ Vũ giữ lại. Những lời chó cắn bừa như vậy, nàng thực không quan tâm. Chỉ là một kẻ ghen ăn tức ở, so đo bây giờ người thiệt là nàng. Nàng có một ngàn lẻ một cách khiến hắn chịu thiệt mà không biết kêu ai cơ. Không nên để Vũ Dực bị liên lụy.
“Được rồi.” Một lão hủ già nua lên tiếng
Người này chính là trưởng lão của chính điện Tạ Từ Tâm, cũng là lão hủ già nhăn nheo sử dụng tinh cầu lúc nãy. Chỉ thấy lão nheo mắt đánh giá mấy người. Ai nha, tuổi trẻ khí thịnh. Cứ nghĩ đánh nhau rồi chứ. Đứa nhỏ kia cũng thực sự biết thiệt hơn, không so đo ăn thua. Ngược lại có chút ý tứ.
“Các ngươi đã lên đến đây, thì phải hiểu qui củ ở đây. Bây giờ đi lấy đồng phục và sách vở. Tối nay ở nhà ăn sẽ có người phổ biến qui củ. Sáng mai bắt đầu thử nhiệm thứ hai để chọn giáo sư và lớp học. Các ngươi rõ chưa?”
Giọng lão khàn khàn, uy nghiêm mà bức bách. Một số người tu vi không đủ cao cảm thấy như bị ép nghẹt thở, mồ hôi chảy ra. Mọi người hô rõ, rồi được phân đi lấy đồ.
Nữ lần này có sáu người, nam có mười chín. Hạ Vũ nhìn sơ qua để nhớ rõ. Nữ có Hạ Tiểu Mãn là người quen. Bốn người còn lại, một là nữ nhân hồng y dữ tợn vừa rồi dưới chân núi tên Thẩm Ninh, thứ nữ họ Thẩm,khoảng 15 tuổi, không thuần huyết. Một người có vẻ tĩnh lặng, như một cái bóng, cực kì bình thường, khoảng 20. Nàng làm ngươi có cảm giác gần như không tồn tại, tên Niệm. Một cặp song sinh khoảng 13 tuổi, nhìn cực kì xinh đẹp, lại có con ngươi hai màu. Nếu không phải đồng tử các nàng khác màu, Hạ Vũ cũng không phân biệt được. Tỷ tỷ tên Đan Niên, mắt trái màu vàng, mắt phải màu trà, muội muội là Đan Nhiên, mắt phải màu vàng, mắt trái màu trà. Hai người này lúc nào cũng tươi cười.
Bên nam có mười chín người. Ngoại trừ Hạ Tiểu Quang và Vũ Dực, Hạ Vũ cũng chỉ ấn tượng với nam nhân hắc bào tên Thí Thiên. Cả cái nam nhân thích gây chuyện kia, Thẩm Tích, trưởng nam họ Thẩm, là ca ca vị Thẩm Ninh kia. Hai người quả là tuyệt phối rồi.
“Mỗi người một phòng. Đây gọi là Mặc viện. Các cô nương nghỉ ngơi trong phòng, đừng nên đi ra khỏi viện trước khi trời tối.”
“Hừ, chỉ là hạ nhân mà cũng dám ngăn cản ta.” Thẩm Ninh tức giận “Ta muốn ra ngoài xem”
“Cũng được. Có điều, trong núi rất nhiều cơ quan bẫy rập. Thẩm cô nương đi ra mà trở về toàn mạng được thì cứ việc.”
“Ngươi…”
Hạ Vũ lắc đầu, lựa chọn cho mình một căn phòng trong Mặc viện. Nàng để ý thấy cô nương tên Niệm kia sớm tự tìm phòng rồi vào rồi.
Căn phòng cực kì sạch sẽ và đơn sơ. Hạ Vũ rất vừa lòng. Không tồi. Bấy giờ mới nhớ ra, quay người muốn đi tìm Cầu Cầu về thì nó lù lù xuất hiện ở trên bàn.
“Em bê nó đến tận đây sao? Không bị ai phát hiện chứ?”
“Chiếp chiếp” đương nhiên rồi, cũng không nghĩ xem em là ai…
“Vật nhỏ, không nên quá kiêu ngạo…”
Hạ Vũ lại phát hiện quả trứng có dị động liền quay sang. Một tầng sáng mỏng manh bao lấy quả trứng. Vỏ trứng khẽ nứt ra rắc rắc. Cả quá trình, Hạ Vũ không dám buông lỏng chút nào. Nàng nhận ra, không khí xung quanh quả trứng dao động.
“Nó đang hấp thu nguyên tố?” Hạ Vũ cực kì kinh ngạc
“Chiếp chiếp” đúng vậy chủ nhân
Cũng không thể trách tại sao Hạ Vũ lại có phản ứng như vậy. Bình thường, sách ghi chép về nhân ngư tộc rất ít thấy. Phần lớn lại được cất giữ trong hoàng cung hoặc thư viện trường học ma pháp. Nhưng muốn vào trường đã khó, lên thư viện đọc sách lại càng khó khăn. Vậy nên tri thức này cũng là tuyệt đối bí mật.
Nhưng Hạ Vũ trong không gian một thời gian, có loại sách nào chưa xem qua. Hơn 5 năm trời, Hạ Vũ đọc rất nhiều sách có thông tin liên quan tới Tô Vũ Á đại lục, các tộc sinh sống, các đất nước. Trong đó đương nhiên có nhân ngư tộc. Chỉ có điều nó không được chi tiết và cụ thể cho lắm.
Giả như trường hợp này. Rõ ràng trứng nhân ngư ít nhất 50 năm mới nở, quả trứng này mới gần 1 năm đã muốn nở. Hay như việc hấp thu nguyên tố. Nếu quả thực chưa nở trứng đã hấp thu nguyên tố, thì quả trứng này quả thực không bình thường. Hoặc có thể nói, nó sinh ra chính là để làm vương. Một vương giả từ trong trứng.
“Này cũng quá cường hãn rồi!” Hạ Vũ cảm thán
Rắc rắc…
Tiếng vỡ vụn rất nhỏ. Cả quá trình yên lặng chờ đợi, Hạ Vũ hơi sốt ruột. Cuối cùng, trứng cũng bóc tách. Một mảnh, hai mảnh, ba mảnh…. Bất ngờ, một ánh sáng lục sắc từ trong trứng bật tung ra. Sau đó, dường như một làn sóng lớn mang uy áp không nhỏ làm rung chuyển mọi thứ. Hạ Vũ thất kinh, ôm lấy Cầu Cầu muốn tạo ra một kết giới bảo vệ nhưng không kịp. Kì lạ là, làn sóng đó đánh vào người nàng rồi biến mất.
Trong đại điện.
Một màn vừa rồi kinh động không nhỏ đến các bậc trưởng giả ở đây. Đỉnh Hắc Nhai gặp phải chấn động, mấy vị trưởng lão biến sắc ngay lập tức bày trận pháp để chế trụ uy áp. Khoảng thời gian một phút sau đó, Hắc Nhai mới yên tĩnh lại. Cũng trong lúc này….
“điều này sao có thể…?”
“Uy áp phát ra từ phía Mặc viện.”
“Không thể nào… Uy áp này rõ ràng không phải người thường hay ma thú bình thường có thể phát ra. Chẳng lẽ vương tộc tiếp theo đã ra đời?”
“Theo tình hình hiện nay, ma tộc từ lâu đã phong ấn. Thần tộc cũng đã ngủ say mấy ngàn năm. Tinh linh tộc chưa nghe nói có việc vui. Còn nhân ngư… không phải nói không lâu trước đã phong ấn tộc, quyết không tham gia tộc chiến sắp tới sao? Vả lại…”
“Vương tộc đời kế tiếp, là bạn hay thù còn chưa rõ…”
Tiếng bàn tán mấy lão nhân ngày càng thấp. Người hầu trong Mặc viện chạy đến thưa không xác định được uy áp từ đâu. Lần này, đại điện có chút trầm mặc.
***
Đây là…
Hạ Vũ nghĩ những gì mình thấy nằm ngoài hiểu biết rồi. Xem đi, tại sao một con cá nở ra lại có thể biến dị tới bậc này? Quá trình tu luyện của nhân ngư có thể nói là dài dòng nhất. Đầu tiên là trứng hấp thu dinh dưỡng từ dịch nhầy sau khi sinh. 50 năm sau mới nở. Sau đó tu luyện thêm 100 năm nữa mới hóa thành nhân ngư. Tốn thêm hơn 50 năm nữa hoàn toàn có thể hóa thành người. Như vậy, cả quá trình phải hơn 200 năm. Vậy mà nhân ngư trước mắt nàng lại là dị biến. Vương giả dị biến.
Một nhân ngư bé bằng bàn tay của nàng đang nửa dựa nửa nằm lên thành chậu. Đôi mắt xanh lúng liếng ướt nước đang nhìn quanh. Bắt gặp ánh mắt của nàng, nó thích chí cười rộ lên khanh khách, giơ tay ra đòi bế. Hai cánh tay nhỏ xíu, trắng nõn. Miệng I I nha nha chưa nói được. Bộ dạng cực độ khả ái đáng yêu.
Nó cư nhiên trở thành nhân ngư luôn rồi?
Hạ Vũ tròn mắt nhìn bé con trong chậu, cực kì thích chí. Thực sợ hãi chạm vào sẽ hỏng mất con bé. Miệng nó sau một hồi phát âm không ra gì, bắt đầu nói bập bẹ.
“Mẹ… mẹ… bế…”
Hạ Vũ hoàn toàn khiếp sợ rồi. Ai nói cho nàng biết chuyện gì xảy ra đi.
“Chiếp chiếp” ta bế
Cầu Cầu nhanh chóng vươn bộ vuốt ra tóm lấy nhân ngư kia. Bây giờ, Cầu Cầu to bằng quả bóng, thân hình vẫn tròn trịa trắng muốt. Bộ lông xù đã bị ướt nhẹp. Hai cái tay cũn cỡn của nó chìa ra bế cục cưng nhỏ bằng lòng bàn tay thực sự dọa Hạ Vũ hết hồn. Nó… như vậy còn có thể sống được trên cạn?
QUả nhiên là dị biến chi vương. Nhân ngư này sinh ra chính là vương giả.
“Cha cha…”
“Chiếp chiếp” Không đúng, phải gọi là…
“Cha cha…”
“Chiếp chiếp”
“Cha cha…”
Hạ Vũ đen mặt ==II ai nói cho nàng Cầu Cầu muốn dưỡng cô dâu từ nhỏ là sao? Thật không khoa học. Không đúng, kể từ lúc nàng được sinh ra đã không có khoa học rồi. Thế giới quan của nàng ầm ầm đổ trong lòng. Thật là…
“Hạ cô nương, có sao không?”
“Ta không sao” Hạ Vũ nhét Cầu Cầu và nhân ngư kia vào giường rồi ra mở cửa “Vừa có chuyện gì vậy?”
“Các vị đại nhân nói mong mọi người yên tâm, không có chuyện gì.” Nữ tì mỉm cười. “Song, phải làm phiền các cô nương chuyển đi để điều tra rồi.”
“Không sao. Ta cũng chưa dọn đồ ra.” Hạ Vũ cười ngọt ngào “chờ chút”
Nàng quay lại, xác định Cầu Cầu đã đưa nhân ngư kia đi mới yên tâm cầm túi đồ của mình. Phần lớn đồ trong nhẫn không gian rồi nên nàng không có đồ. Cái tay nải trong đó có trứng nhân ngư và Cầu Cầu, nay trống rỗng nên nàng đành bỏ tạm gì đó vào. Xác định không có bất ổn mới đi ra. Mới ra đến cửa đã nghe tiếng mắng nhiếc của Thẩm Ninh.
“Cái trường rách rưới này, chỗ ở cũng không an bài tử tế. Chúng ta ăn không của các người chắc. Đóng một khoản học phí khổng lồ để tiến đến một nơi ma chê quỉ hờn. Vừa vào đã xảy ra chuyện. Trường này thực có thực lực sao?”
“Ngươi đừng tưởng có tí thiên phú mà lên mặt. Mẹ kiếp, ai lên được đến đây chẳng có thiên phú tốt. Đừng tưởng ngươi họ Thẩm thì muốn làm gì thì làm. Họ Thẩm thì sao chứ? Cũng chỉ là 1 trong 10 họ sáng lập ra học viện ma pháp này. Đến đời ngươi không một trăm thì cũng một ngàn người rồi. Còn phách lối?”
“Tiện nhân. Ngươi cũng chỉ là một thôn nữ được nhặt từ biệt trang họ Hạ thôi. Lớn lối cái gì?”
“Ngươi…. Một thứ nữ do nô tì sinh ra cũng đến thế mà thôi.”
“Tiện nhân”
Thấy hai người sắp sửa xông vào động thủ, một giọng nói già nua bỗng vang đến. Hai người lập tức xanh mặt.
“Muốn đánh nhau thì rời khỏi học viện trước đi.”
Hạ Vũ nhìn ra cổng. Cả đoàn trưởng lão đến. Phía sau là các nam sinh của trường. Hạ Vũ thấy Vũ Dực đang lo lắng nhìn qua, mỉm cười vẫy tay.
“Còn chưa dọn đi sao?”
“Thưa trưởng lão, các cô nương đủ cả sẽ chuyển ngay ạ.” Nữ nô cung kính đáp
“Đến Liên viện đi. Chỗ đó cũng gần sát Hoàng viện. Cũng gần ngay thư viện, tiện cho họ đi lại.”
“Dạ…”
Mọi người đi ra. Rõ ràng Hạ Vũ thấy mấy trưởng lão có vẻ sốt ruột tiến vào xem xét. Dư quang thấy Vũ Dực đang canh cánh bên kia, nàng dùng tâm thức nói với hắn “Là trứng nhân ngư”
“Ngươi không sao chứ?”
“Không sao. Uy áp của nó không ảnh hưởng đến ta”
“Vậy thì tốt.”
Tâm thức là một môn bí truyền của huyết ước. Dùng nó khá tốn tinh thần lực. Mà muốn thành thạo, không chỉ tinh thần lực cao mà còn phải có độ tâm lí tương thông cao. Như hai người này, Vũ Dực thì đã rịn ra một tầng mồ hôi, còn Hạ Vũ chỉ hơi khó chịu, chứng tỏ luyện tâm thức không tồi.
“Ngươi về đi. Ta không sao.”
“Tốt, có gì hãy gọi ta.”
Vì vậy, Hạ Vũ chuyển sang phòng mới, còn Cầu Cầu dẫn theo nhân ngư đi nuôi dưỡng chốn nào không hay.