Phía Tây Tô Châu, có một ngọn núi cao vút đứng thẳng, tên là Vân Ải Sơn, tương truyền, ở đây quanh năm không có dấu vết của con người vào núi, nhưng lại có Hỏa phượng hoàng.
Nghe nói Hỏa Phượng hoàng trong ngàn năm chỉ có một con, tu hành ngàn năm mới có năng lực hóa thành hình người.
Trung thu mười lăm, đêm trăng tròn, đỉnh núi Vân Ải Sơn tràn ngập không khí bất thường, tất cả chim bay cá nhảy đều tụ tập trên đỉnh núi, tựa hồ đang đợi cái gì.
Trăng sáng nhưng bạch ngọc giữa bầu trời đêm, bốn phía ánh sao như bảo thạch chiếu sáng, càng làm tôn lên vẻ đẹp của cảnh đêm.
Tất cả tinh hoa vạn vật đều ngưng tụ linh khí xuất thần dưới ánh trăng, khi một vệt sáng bay lên thì một đạo ngân quang mãnh liệt xung quanh ánh trăng bắn tán loạn ra ngoài, tạo thành một quang cầu.
Cơ hồ là cũng trong lúc đó, phía chân trời đột nhiên vang lên một tiếng phượng hót, không chỉ có trời đất rung động, mà còn dẫn tới tất cả động vật xôn xao cực lớn.
Trên bầu trời đêm rực rỡ xuất hiện một con Hỏa phượng hoàng toàn thân Hoàng Kim Sắc, nó vỗ cánh bay lượn, tư thái ưu nhã lại xinh đẹp.
Khi quang cầu đi đến một tòa bạch ngọc trên đỉnh núi thì Hỏa phượng hoàng cũng đáp xuống trên đài, nó ngẩng cái cổ xinh đẹp lên nhìn trời hót lên một tiếng thật dài.
Chỉ thấy màu bạc của quang cầu bao phủ toàn thân nó, dần dần, trên người nó vốn là Hoàng Kim Sắc như ngọn lửa cũng từ từ rút đi chuyển hóa thành một bộ lông vàng rực rỡ.
Trong mông lung của những lông chim rơi lả tả có thể thấy được một cô gái xinh đẹp.
Ngọn lửa của Hoàng Kim Sắc bị màu bạc ánh trăng thay thế, nhẹ nhà chiếu lên người nàng, làm tôn lên hình dáng của nàng, làm cho da thịt của nàng càng thêm trắng noãn không tỳ vết.
Một mái tóc mềm mại dài chấm đất, lại làm tôn lên vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn dung nhan mỹ lệ, thân thể thướt tha mềm mại như dương liễu, phảng phất giống như Hằng Nga lén hạ phàm.
Tối nay chính là Hỏa phượng hoàng trong truyền thuyết muốn dục hỏa trùng sinh, thời khắc quan trọng để thoát thai hoán cốt.
Vậy mà, đang lúc Hỏa phượng hoàng sắp hoàn toàn biến hóa thành hình người thì một tiếng động rung chuyển lòng người từ trên trời truyền đến.
Nhìn theo hướng âm thanh phát ra, nhất thời lại làm nên một trận xôn xao.
Không thể nào?
Một con Hỏa phượng hoàng khác xuất hiện? Nhưng khác nhau là, ngọn lửa trên người con Hỏa phượng hoàng này không phải là Kim Hoàng Sắc, mà là Hắc hỏa kinh người, âm thanh chói tai giống như quỷ khóc thần.
Không! Đó không phải là Hỏa phượng hoàng, mà là kẻ thù không đội trời chung của Hỏa phượng hoàng —— Hỏa Điểu tộc.
Hóa ra nó là tới thừa cơ đánh lén?
Bóng đen nhanh chóng đánh mạnh về phía Hỏa phượng hoàng, nhắm chuẩn vào Hỏa phượng hoàng giống như không cho Hỏa phượng hoàng có cơ hội phản kích.
Mà chính vào thời khắc quan trọng Hỏa phượng hoàng không thể làm gì khác hơn là từ hình người lần nữa biến trở về nguyên hình giương cánh bay cao, trốn tránh Hỏa Điểu vô tình công kích.
Trong khoảng thời gian ngắn, bầu trời đêm bị Hỏa phượng hoàng cùng Hỏa Điểu chiếm cứ, đêm tối cũng bị nhuộm thành màu vàng kim và màu hắc hồng.
Trong nhân gian có truyền thuyết, Hỏa phượng hoàng cùng Hỏa Điểu năm ngàn năm trước vốn là cùng nguồn gốc, cũng coi là đồng loại, nhưng bởi vì hoàng đế được Hỏa phượng hoàng trợ giúp, cho nên đặc biệt ban cho “Phượng Hoàng” cái tên Cát Tường, từ đó thân phận phi phàm.
Đồng bạn Hỏa Điểu thấy thế tất nhiên đỏ mắt, tự nhiên sinh lòng đố kỵ, kết làm tâm kết, thù hận càng ngày càng sâu, cũng không biết khi nào chấm dứt.
“Hỏa phượng hoàng, đêm nay là ngày ngươi dục hỏa trùng sinh, không có năng lực đối kháng với ta, ta đối với ngươi cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi, giác ngộ đi!” Nói xong, thân hình Hỏa Điểu nhanh tựa như gió, âm u bất chợt bay tới trước mặt Hỏa phượng hoàng.
Hỏa phượng hoàng vô lực tiến công, chỉ có thể hết sức né tránh.
Hỏa Điểu dùng cái mỏ sắc bén không ngừng công kích, tiếng đánh nhau kịch liệt pha lẫn tiếng chim kêu bén nhọn làm khiếp đảm hồn người.
Không biết qua bao lâu, vốn là hết sức né tránh toàn thân Hỏa phượng hoàng một hồi co rút, nó duỗi dài cổ, hướng lên trời phát ra tiếng như thống khổ rên rỉ.
Trong Kim sắc quang, Hỏa phượng hoàng và hình thể một cô gái xinh đẹp đang biến hóa lẫn nhau, căn bản không cách nào đối kháng Hỏa Điểu.
Hỏa Điểu không thể mất thời cơ, mở rộng hai cánh dùng sức đánh về phía Hỏa phượng hoàng đang biến thân, thanh thế như phong ba sóng lớn, từng lớp mãnh liệt.
Hỏa phượng hoàng cứng rắn chịu đựng chưởng phong của Hỏa Điểu, bay ngược về sau hai trượng, nhưng Hỏa Điểu càng thêm bức người bổ khuyết thêm một chưởng.
Trong bầu trời đêm, chỉ thấy Hỏa phượng hoàng đột nhiên rơi xuống, giống như một quả cầu lửa nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng.
Hỏa Điểu dương dương đắc ý bay tới đài ngọc thạch mà ban đầu Hỏa phượng hoàng đứng, nó nhìn lên trời phát ra một tiếng kêu lớn, giống như là đang tuyên cáo thắng lợi của nó.
Giống như là đang nói từ đây trên đời không còn Hỏa phượng hoàng.
Ta thích nghe tiếng ngươi thở gấp rên rỉ. Giống như một loại âm thanh của thiên nhiên. Kích thích ta vĩnh viễn yêu thương ngươi không có tận cùng.
---o0o---
Bắc Kinh, nhà Thanh năm Càn Long.
Đức thân vương phủ trên dưới một khung cảnh hân hoan, bởi vì hôm nay là ngày vui của Đức Chiêu bối lặc, tân nương là Trân cách cách một mỹ nữ xinh đẹp thông minh nhất được mọi người ca tụng.
Đến khi động phòng, Đức Chiêu cho lui tất cả những người khác, cả tân phòng chỉ còn lại hắn và tân nương. Bất quá hắn cũng không đưa tay vén khăn trùm của tân nương mà ngồi bên cạnh bàn một mình buồn bực uống rượu.
Theo lẻ hôm nay là ngày tam hỉ lâm môn, Đức Chiêu so bất luận kẻ nào đều cao hứng hơn, nhưng ngoại nhân không biết, hôm nay người cưới thê tử Trân cách cách không phải là nhị bối lặc của Đức thân vương phủ.
Phải là huynh trưởng của hắn Đức Long bối lặc!
Việc hôn sự này mặc dù là hoàng thượng tự mình ban hôn, ai cũng không dám kháng chỉ, nếu không sẽ bị chém đầu. Nhưng đối mặt với nữ nhân vốn nên gọi là tẩu tẩu này, Đức Chiêu chỉ có thể cầm lấy ly rượu, một chén nhận lại một chén uống lấy uống để, nhưng trong lòng không nghĩ ra bất kỳ ngôn ngữ thỏa đáng nào để nói với tân nương. Cứ như vậy, hai người trầm mặc qua hai canh giờ.
“Tại sao ngươi lại muốn thú ta?”
Vốn đang trầm mặc Trân cách cách lên tiếng, ly rượu định đưa lên miệng của Đức Chiêu cũng dừng ở giữa không trung, ánh mắt của hắn rơi vào cái khăn đỏ trước mặt che lấy gương mặt nhỏ của nữ tử.
“Ngươi nói cái gì?” Hắn mở miệng hỏi, giọng nói mang theo men say.
“Ngươi hối hận thú ta sao?” Nàng hỏi.
Đức Chiêu không trả lời, không khí lại rơi vào trầm mặc, hai người như hai pho tượng phảng phất là không có sinh mạng ngồi đối diện nhau.
Bất chợt, Trân cách cách đưa tay muốn gạt khăn đỏ, lại bị Đức Chiêu ngăn cản.
“Chờ một chút! Xin hãy nghe ta nói, nếu như sau khi ngươi nghe xong không muốn trở thành thê tử của ta, ta tuyệt không làm khó dễ ngươi.”
Nàng không trả lời lại rõ ràng chần chờ một chút, sau đó gật đầu một cái.
“Ta không phải là tân lang của ngươi, ngươi nên gả là đại bối lặc của Đức thân vương phủ, huynh trưởng của ta, bất quá xảy ra một chút ngoài ý muốn, cho nên. . . . . . Bởi vì hoàng thượng đã ban hôn, vì không để thánh nhan nổi giận, không thể làm gì khác hơn là ủy khuất cách cách gả cho ta một tân lang thế thân.”
“Đức Long bối lặc xảy chuyện gì?”
“Hắn. . . . . . Xin cách cách giữ bí mật.”
“Ngươi tốt nhất nói thật, không nói ta liền hồi bẩm hoàng Ama nói các ngươi lừa gạt.” Âm thanh của nàng mềm mại nhưng lại mang theo một tia lạnh lùng uy hiếp.
“Không, ta không tính lừa gạt, bởi vì đại ca không được khỏe, tất cả Đức thân vương phủ đều do ta thừa kế, mà Trân cách cách ngươi. . . . . .”
“Người phải gả cũng là ngươi, có đúng hay không?” Nàng cắt đứt lời của hắn.
“Ngươi không cần lo lắng, chỉ cần đại ca tốt. . . . . .”
“Hắn thế nào?”
“Một thời gian trước hắn gặp cướp, những tên cướp đáng chết kia chẳng những đoạt tiền, còn dùng đá đánh vào đầu hắn, cho đến khi hắn được người ta phát hiện thì chỉ còn một hơi thở, mà đại phu nói, hắn có thể sẽ nửa người tàn phế. . . . . . Cả đời.” Giọng Đức Chiêu vang vọng trong tân phòng, trên bàn long phượng ngọn lửa đèn cày ở trong không khí lóe lên khung cảnh đầy mị hoặc.
“Nếu như ngươi không muốn cuộc hôn nhân này. . . . . .”
“Nếu như Đức Long bối lặc cả đời không tốt lên, ngươi làm như thế nào?” Nàng hỏi ngược lại.
“Ta tuyệt đối sẽ không buông tay.”
Vừa một hồi trầm mặc, bên trong phòng tĩnh lặng đến dọa người.
“Ta nên trở về cung nói cho hoàng Ama, đây chính là tội khi quân! Ta nên gả chính là đại bối lặc của Đức thân vương phủ, phải là người thừa kế huyết thống chân chính của Đức thân vương, trở thành phúc tấn cao quý uy quyền, mà không phải gả cho nhị bối lặc không có gì cả. Ngươi biết không? Trên dưới triều đình trên bao nhiêu kiệt xuất vương hoàng thân quốc thích tộc muốn chạm đến cửa hôn sự này.”
Mặc dù Trân cách cách chỉ là nghĩa nữ của hoàng hậu, nhưng ở trong cung được cưng chìu không khác với nữ nhi ruột thịt.
“Ta biết, nếu như cách cách cố ý. . . . . .”
“Nếu đã cùng ngươi bái đường, ta chính là thê tử của ngươi.”
Đức Chiêu trợn to mắt, ánh mắt mãnh liệt tựa hồ muốn xuyên qua khăn đỏ để nhìn thẳng ánh mắt của nàng, hắn cũng không khỏi tò mò muốn biết, Trân cách cách được muôn vàn sủng ái sẽ có bộ dáng như thế nào.
Không báo trước, nàng đưa tay gạt khăn đỏ trên đầu mình ra, lộ ra dung mạo quốc sắc thiên hương ưu nhã, Đức Chiêu cảm giác chấn động toàn thân, ánh mắt cơ hồ không cách nào rời đi dung nhan xinh đẹp của nàng.
Trân nhi cũng rung động nhìn nam nhân ở trước mắt, dưới ánh nến, thân hình cao lớn của hắn ngồi ở trên ghế, khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất xuất sắc, khiến cho hắn thoạt nhìn ngạo mạn lại cao quý.
Nàng cảm giác được tim mình cuồng loạn khi nhìn hắn, một chút cũng không thấy được sự tĩnh táo của ngày xưa.
“Cách cách, ngươi có thể lựa chọn không muốn cuộc hôn nhân này, lựa chọn không quan tâm ta, nhị bối lặc không có gì cả này.”
Khẩu khí của hắn mang theo sự bất đắc dĩ cùng khổ sở, người bên cạnh có lẽ nghe không hiểu, bởi vì hắn có thể che giấu rất khá. Nhưng chẳng biết tại sao, Trân nhi lại nghe ra được ra, nhưng nàng lại lựa chọn trầm mặc.
Tầm mắt của Đức Chiêu chưa từng rời khỏi hai mắt nàng, hắn cưỡng bách mình không có chút tình cảm nào nói: “Hồi cung đi, nếu không muốn lưu lại.”
“Nếu như ta không trở về cung?” Giọng hơi khàn khàn tiết lộ nội tâm của nàng. Tại sao? Nàng đối với một nam nhân mới lần đầu gặp mặt lại có khát vọng mãnh liệt, thật là quá xấu hổ, loại cảm giác này không nên xuất hiện ở một thiên kim tiểu thư từ nhỏ đã thuộc lòng tam tòng tứ đức.
Nhưng khi nàng nhìn thằng vào mắt hắn thì phảng phất như bị hành hạ linh hồn. Tình cảm mãnh liệt đánh thẳng vào lòng nàng, cho tới bây giờ nàng cũng không tin chuyện nhất kiến chung tình, nhưng khi nàng nhìn thằng vào đôi con ngươi đen như mực của hắn nàng hiểu ra một chuyện. Nàng đối với nam nhân trước mặt này vừa thấy đã chung tình.
“Nếu như ngươi không trở về cung, ta sẽ cho là ngươi đón nhận cuộc hôn sự này, đón nhận. . . . . . Ta.” Hắn chậm rãi nói. Hắn từ từ đi tới trước mặt nàng, vươn tay chạm khuôn mặt tinh tế của nàng.
Trân nhi cảm giác được hơi thở nặng nề của hắn, thở hào hển, cảm giác được mình bị lạc trong con ngươi cô độc của hắn, nàng hiểu tim của mình đã bị nam tử tuấn vỹ trước mắt bắt lấy. Trong lòng có một thanh âm rất rõ ràng nói cho nàng biết, là hắn rồi, là nam nhân này sẽ đi cùng nàng cả đời.
“Ngươi. . . . . .” Nàng chần chờ vươn tay nắm chặt hắn: “Thật muốn ta đi sao?”
Hắn có muốn không? Không, hắn lần đầu tiên nhìn thấy nàng liền hiểu mình hãm sâu rồi, đám chìm trong đôi mắt ôn nhu tràn đầy trí tuệ của nàng.
“Không!” Đức Chiêu nhẹ giọng khạc ra cái chữ này, sau đó đưa tay đem nàng kéo vào trong ngực, liều lĩnh hôn nàng.
Trong lòng hắn âm thầm quyết định, coi như là hoàng thượng cầm đao để lên cổ hắn, cũng không ngăn cản được quyết tâm muốn có nàng của hắn.
Hắn lầm bầm nói: “Không! Ta không cho ngươi đi!”
---
Khi Đức thân vương phủ từ trên xuống dưới một mảnh hoan thiên hỉ địa, phi thường náo nhiệt thì ở một nơi khác trong phủ khác biệt một trời một vực, giống như đen nhánh, không có chút sức sống nào.
Trên đất bừa bãi những mãnh chén bể, vốn là một căn phòng khí phái hoa lệ bởi vì bị người phá hư mà trở thành không chịu nổi. Trong bóng đêm cả phòng như tràn ngập không khí tử vong.
Đức Long một thân một mình ngồi trên xe lăn làm bằng gỗ, cặp mắt nhìn phía đông được pháo hoa chiếu sáng cả bầu trời đêm. Trên gương mặt tuấn vỹ của hắn không có bất kỳ biểu tình gì, giống như một pho tượng hoàn mỹ không có sinh mạng.
Không biết qua bao lâu, một tiểu nha hoàn thoạt nhìn khoảng mười ba, bốn tuổi xuất hiện ở bên cạnh hắn. Nàng gọi là tiểu Nhã, vốn làm việc ở phòng giặt quần áo, lại bị Phúc tổng quản phái tới hầu hạ Đức Long bối lặc.
Trong phủ từ trên xuống dưới không một người làm dám đến phục vụ vị chủ tử tính tình đáng sợ này, mà nàng mới vào phủ không bao lâu, cho nên nghe lời là tự nhiên. Thấy bối lặc gia không nhúc nhích, giống như là chết rồi, tiểu Nhã có loại xung động muốn khóc.
Trong phủ ngắn ngủn mấy tháng, nàng cũng đã nghe nói những chuyện có liên quan đến Đức Long bối lặc, trong triều đình, người nào không biết hắn là đại hồng nhân rất được hoàng thượng tin chìu, nắm giữ quyền lực đủ để hô phong hoán vũ, có thể nói là muốn gì được đó.
Coi như hắn không có tâm đòi hỏi cũng sẽ có người cung kính hai tay dâng lên, cho nên Đức Long bối lặc tự nhiên được người người hâm mộ.
Bề ngoài, quyền lực, tiền tài và quyền thế, tất cả những gì con người yêu thích và ngưỡng mộ đều rơi vào trên người hắn, thế nhân cảm thấy ông trời cũng quá ưu ái hắn.
Nhưng tất cả vận mệnh tốt đẹp này, đều biến mất ở ba tháng trước sau một lần ngoài ý muốn, bây giờ Đức Long chẳng những không có tư thế oai hùng toả sáng. Một không đi được, không cách nào mở miệng nói chuyện! Không có bất kỳ hỉ nộ ai nhạc chỉ còn là một phế nhân.
Gần đây nghe nói càng thêm hỏng bét, bệnh tình tuy nói là tốt được một chút, nhưng bất chợt hắn lại sẽ giống như dã thú nổi điên công kích người. Lần trước một gia đinh tới giúp hắn thoa thuốc đột nhiên bị hắn điên cuồng cắt đứt sống mũi, cộng thêm những vết thương lớn nhỏ để làm hắn ở trên giường ước chừng nằm hơn một tháng mới có thể xuống.
Tiểu Nhã nghĩ đến chỗ này không nhịn được nuốt nước miếng một cái, sợ mình sẽ trở thành người luyện quyền của bối lặc gia. Bằng vào thân hình bé nhỏ của nàng, nếu như bị cứng rắn ném ra khỏi phòng, không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng.
“Chủ tử, ta tên là tiểu Nhã, tới hầu hạ. . . . . . Hầu hạ ——”
Lời nói còn chưa nói xong, tiểu Nhã liền thấy mình đón nhận một đôi mắt lạnh như băng, làm người ta phát run lạnh lẻo thẳng từ lòng bàn chân vọt lên. Thật là một ánh mắt đáng sợ, giống như muốn giết người. . . . . .
“Ta. . . . . . Ta muốn. . . . . . Muốn hỏi. . . . . . Chủ. . . . . . Chủ. . . . . .” Nàng sợ đến ngay cả lời đều nói không ra được.
Mà lúc này, tiểu Nhã mở to mắt, vẫn không rõ Đức Long muốn làm cái gì, chỉ thấy hắn từ từ cầm lên một vật gì đó, tiếp theo không báo trước ném vào người nàng.
“A ——” Tiểu Nhã thét thê lương chói tai hoảng hốt chạy ra khỏi phòng.
Bốn phía chỉ còn một mình Đức Long cô đơn. Mặt hắn mặt không chút thay đổi nhìn trời, đắm chìm trong thế giới của mình, bất đồng duy nhất chính là, đáy mắt hắn xóa sạch nụ cười ác ý, phảng phất như là thấy người khác hoảng hốt luống cuống là một loại khoái cảm được trả thù.
Hắn lại ngửa đầu lẳng lặng nhìn những ngôi sao trong đêm đen, làm người ta có loại cảm như mộng như thực, mà ở lúc này, hắn nhìn thấy một chấm nhỏ càng ngày càng sáng. Nhưng tới gần, hắn mới hiểu, tỏa sáng là không là sao, mà là một hỏa cầu nhanh chóng đang rơi xuống.
Hỏa cầu? Sao lại có hỏa cầu?
Hỏa cầu còn bao vây lấy một vật, giống như là. . . . . .
Vốn là gương mặt không chút thay đổi của nam nhân lúc này bị vật được hỏa cầu vây quanh thì ánh mắt đột nhiên trợn to, ngay cả miệng cũng kinh ngạc không khép lại được.
Là người! Một nữ nhân! Phát hiện muốn né tránh thì hắn căn bản là không cách nào tránh! Đã không kịp, hỏa cầu rơi vào người hắn, mắt thấy sẽ phải đụng vào. . . . . .
“Đại ca?” Đức Chiêu sợ hãi nương theo tiếng va chạm cực lớn ở cửa đại môn vang lên.
“A! Chuyện gì xảy ra? Đại ca!”
Vốn là đến nhìn xem huynh trưởng, Đức Chiêu thế nào cũng không nghĩ ra, vừa mới đi tới cửa liền thấy đến hỏa cầu khổng lồ rơi xuống người Đức Long. Khói mù tràn ngập, tia lửa văng khắp nơi, phòng bốn phía lập tức phát hỏa, tình huống khiến cho tất cả mọi người luống cuống tay chân, vừa cứu người vừa cứu hỏa.
“Đại ca?”
Đức Chiêu muốn xông lên phía trước, lại bị người chung quanh kéo.
“Nhị bối lặc, đừng đi! Va chạm này nếu không chết, đại bối lặc cũng sẽ bị lửa thiêu chết, người cũng không thể cứu.”
“Không! Người đâu! Mau tắt lửa, nhanh.” Đức Chiêu lớn tiếng ra lệnh, cuối cùng cầm thùng gỗ giúp một tay cứu hỏa. Trong lòng hắn không ngừng cầu ông trời đừng tàn khốc như vậy, cướp đi người thân duy nhất của hắn ở trên đời.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên từ trong ngọn lửa truyền ra một tiếng kêu vang dội của chim phượng, khiến cho tất cả mọi người đều sửng sờ tại chỗ, ánh mắt tập trung vào ngọn lửa.
Chuyện thần kỳ vào lúc này xảy ra, vốn là ngọn lửa hết sức mãnh liệt lại từ từ nhỏ đi, nhìn thấy cảnh tượng này khiến cho mọi người cũng há to miệng. Đức Chiêu cũng không dám tin, thùng gỗ trong tay rơi trên mặt đất không tự giác phát ra tiếng vang.
Ánh mắt của mọi người toàn bộ rơi vào một thân đen sẫm cháy khét của Đức Long, gương mặt tuấn mỹ của hắn bị hun đến đen, y phục bị cháy sạch rách tung toé, dáng vẻ chật vật, buồn cười.
Nhưng là, mọi người giật mình là, hắn. . . . . .Cư nhiên đứng thẳng! Hơn nữa trong ngực còn ôm một nữ tử đang hôn mê bất tỉnh.
“Đại ca, ngươi không sao chứ?” Mặt Đức Long không chút thay đổi, đối với mọi người loại vẻ mặt này vốn là rất bình thường.
Bởi vì, sau khi Đức Long ngoài ý muốn bị thương, hắn vẫn là loại vẻ mặt này, duy nhất mọi người sinh lòng rùng mình ánh mắt của hắn không giống như lúc trước. Chỉ thấy hai mắt của hắn không hề trống rỗng mờ mịt nữa, ngược lại tràn đầy cuồng dã, tà nịnh, như ẩn như hiện của tà ma của màn đêm.
Mọi người nhìn hắn ôm nữ tử từ trên trời giáng xuống chậm rãi đi vào trong phủ, đối mặt với tất cả kỳ quái này, ai cũng giống như đang nằm mộng.
“Đại ca!” Đức Chiêu vọt tới trước mặt hắn, kích động nói: “Ngươi có thể đi, ngươi đã tỉnh, vậy là ngươi sẽ phục hồi như cũ?”
Đức Long không nói gì, chẳng qua là lướt qua hắn tiếp tục đi về phía trước.
“Đại ca, ngươi. . . . . .” Đức Chiêu đau lòng nhìn bóng lưng của huynh trưởng. Chẳng lẽ đại ca như cũ không nhận biết hắn? Không! Nếu xuất hiện kỳ tích để cho hai chân tàn phế của đại ca có thể đi được, vậy hắn nhất định sẽ phục hồi như cũ, nhất định là khỏe mạnh rồi!
Đức Chiêu lần nữa vọt tới trước mặt Đức Long ngăn cản đường đi của hắn.
“Đại ca! Nữ tử này. . . . . .” Hắn mới đưa tay muốn chạm nàng, lại bị Đức Long gầm lên giận dữ cho hù dọa:
“Đại ca, ngươi. . . . . .”
“Nàng —— là —— ta —— !” Trong bóng đêm lạnh lùng, giọng đứt quãng của Đức Long vang vọng như dã thú, tựa hồ thống khổ mà thong thả gầm thét mãnh liệt, ra vẻ hắn không cho bất luận kẻ nào đụng vào nàng tham muốn giữ lấy.
Mãi cho đến hắn biến mất ở trước mắt hồi lâu, Đức Chiêu cũng không có cử động. Hắn rung động nhìn huynh trưởng có thể nói chuyện, có thể đi bộ. Điều này đại biểu cái gì?
Vậy mà, bất kể đại biểu chính là cái gì, có thể tin chắc chính là, kỳ tích đã xảy ra, là do hỏa cầu kia sau khi rơi xuống người Vương huynh rồi xuất hiện một nữ tử xa lạ.
Đức Chiêu quyết định, vô luận như thế nào hắn cũng sẽ đem hết toàn lực cảm tạ ân nhân cứu mạng này.
Phía Tây Tô Châu, có một ngọn núi cao vút đứng thẳng, tên là Vân Ải Sơn, tương truyền, ở đây quanh năm không có dấu vết của con người vào núi, nhưng lại có Hỏa phượng hoàng.
Nghe nói Hỏa Phượng hoàng trong ngàn năm chỉ có một con, tu hành ngàn năm mới có năng lực hóa thành hình người.
Trung thu mười lăm, đêm trăng tròn, đỉnh núi Vân Ải Sơn tràn ngập không khí bất thường, tất cả chim bay cá nhảy đều tụ tập trên đỉnh núi, tựa hồ đang đợi cái gì.
Trăng sáng nhưng bạch ngọc giữa bầu trời đêm, bốn phía ánh sao như bảo thạch chiếu sáng, càng làm tôn lên vẻ đẹp của cảnh đêm.
Tất cả tinh hoa vạn vật đều ngưng tụ linh khí xuất thần dưới ánh trăng, khi một vệt sáng bay lên thì một đạo ngân quang mãnh liệt xung quanh ánh trăng bắn tán loạn ra ngoài, tạo thành một quang cầu.
Cơ hồ là cũng trong lúc đó, phía chân trời đột nhiên vang lên một tiếng phượng hót, không chỉ có trời đất rung động, mà còn dẫn tới tất cả động vật xôn xao cực lớn.
Trên bầu trời đêm rực rỡ xuất hiện một con Hỏa phượng hoàng toàn thân Hoàng Kim Sắc, nó vỗ cánh bay lượn, tư thái ưu nhã lại xinh đẹp.
Khi quang cầu đi đến một tòa bạch ngọc trên đỉnh núi thì Hỏa phượng hoàng cũng đáp xuống trên đài, nó ngẩng cái cổ xinh đẹp lên nhìn trời hót lên một tiếng thật dài.
Chỉ thấy màu bạc của quang cầu bao phủ toàn thân nó, dần dần, trên người nó vốn là Hoàng Kim Sắc như ngọn lửa cũng từ từ rút đi chuyển hóa thành một bộ lông vàng rực rỡ.
Trong mông lung của những lông chim rơi lả tả có thể thấy được một cô gái xinh đẹp.
Ngọn lửa của Hoàng Kim Sắc bị màu bạc ánh trăng thay thế, nhẹ nhà chiếu lên người nàng, làm tôn lên hình dáng của nàng, làm cho da thịt của nàng càng thêm trắng noãn không tỳ vết.
Một mái tóc mềm mại dài chấm đất, lại làm tôn lên vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn dung nhan mỹ lệ, thân thể thướt tha mềm mại như dương liễu, phảng phất giống như Hằng Nga lén hạ phàm.
Tối nay chính là Hỏa phượng hoàng trong truyền thuyết muốn dục hỏa trùng sinh, thời khắc quan trọng để thoát thai hoán cốt.
Vậy mà, đang lúc Hỏa phượng hoàng sắp hoàn toàn biến hóa thành hình người thì một tiếng động rung chuyển lòng người từ trên trời truyền đến.
Nhìn theo hướng âm thanh phát ra, nhất thời lại làm nên một trận xôn xao.
Không thể nào?
Một con Hỏa phượng hoàng khác xuất hiện? Nhưng khác nhau là, ngọn lửa trên người con Hỏa phượng hoàng này không phải là Kim Hoàng Sắc, mà là Hắc hỏa kinh người, âm thanh chói tai giống như quỷ khóc thần.
Không! Đó không phải là Hỏa phượng hoàng, mà là kẻ thù không đội trời chung của Hỏa phượng hoàng —— Hỏa Điểu tộc.
Hóa ra nó là tới thừa cơ đánh lén?
Bóng đen nhanh chóng đánh mạnh về phía Hỏa phượng hoàng, nhắm chuẩn vào Hỏa phượng hoàng giống như không cho Hỏa phượng hoàng có cơ hội phản kích.
Mà chính vào thời khắc quan trọng Hỏa phượng hoàng không thể làm gì khác hơn là từ hình người lần nữa biến trở về nguyên hình giương cánh bay cao, trốn tránh Hỏa Điểu vô tình công kích.
Trong khoảng thời gian ngắn, bầu trời đêm bị Hỏa phượng hoàng cùng Hỏa Điểu chiếm cứ, đêm tối cũng bị nhuộm thành màu vàng kim và màu hắc hồng.
Trong nhân gian có truyền thuyết, Hỏa phượng hoàng cùng Hỏa Điểu năm ngàn năm trước vốn là cùng nguồn gốc, cũng coi là đồng loại, nhưng bởi vì hoàng đế được Hỏa phượng hoàng trợ giúp, cho nên đặc biệt ban cho “Phượng Hoàng” cái tên Cát Tường, từ đó thân phận phi phàm.
Đồng bạn Hỏa Điểu thấy thế tất nhiên đỏ mắt, tự nhiên sinh lòng đố kỵ, kết làm tâm kết, thù hận càng ngày càng sâu, cũng không biết khi nào chấm dứt.
“Hỏa phượng hoàng, đêm nay là ngày ngươi dục hỏa trùng sinh, không có năng lực đối kháng với ta, ta đối với ngươi cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi, giác ngộ đi!” Nói xong, thân hình Hỏa Điểu nhanh tựa như gió, âm u bất chợt bay tới trước mặt Hỏa phượng hoàng.
Hỏa phượng hoàng vô lực tiến công, chỉ có thể hết sức né tránh.
Hỏa Điểu dùng cái mỏ sắc bén không ngừng công kích, tiếng đánh nhau kịch liệt pha lẫn tiếng chim kêu bén nhọn làm khiếp đảm hồn người.
Không biết qua bao lâu, vốn là hết sức né tránh toàn thân Hỏa phượng hoàng một hồi co rút, nó duỗi dài cổ, hướng lên trời phát ra tiếng như thống khổ rên rỉ.
Trong Kim sắc quang, Hỏa phượng hoàng và hình thể một cô gái xinh đẹp đang biến hóa lẫn nhau, căn bản không cách nào đối kháng Hỏa Điểu.
Hỏa Điểu không thể mất thời cơ, mở rộng hai cánh dùng sức đánh về phía Hỏa phượng hoàng đang biến thân, thanh thế như phong ba sóng lớn, từng lớp mãnh liệt.
Hỏa phượng hoàng cứng rắn chịu đựng chưởng phong của Hỏa Điểu, bay ngược về sau hai trượng, nhưng Hỏa Điểu càng thêm bức người bổ khuyết thêm một chưởng.
Trong bầu trời đêm, chỉ thấy Hỏa phượng hoàng đột nhiên rơi xuống, giống như một quả cầu lửa nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng.
Hỏa Điểu dương dương đắc ý bay tới đài ngọc thạch mà ban đầu Hỏa phượng hoàng đứng, nó nhìn lên trời phát ra một tiếng kêu lớn, giống như là đang tuyên cáo thắng lợi của nó.
Giống như là đang nói từ đây trên đời không còn Hỏa phượng hoàng.
Ta thích nghe tiếng ngươi thở gấp rên rỉ. Giống như một loại âm thanh của thiên nhiên. Kích thích ta vĩnh viễn yêu thương ngươi không có tận cùng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Phía Tây Tô Châu, có một ngọn núi cao vút đứng thẳng, tên là Vân Ải Sơn, tương truyền, ở đây quanh năm không có dấu vết của con người vào núi, nhưng lại có Hỏa phượng hoàng.
Nghe nói Hỏa Phượng hoàng trong ngàn năm chỉ có một con, tu hành ngàn năm mới có năng lực hóa thành hình người.
Trung thu mười lăm, đêm trăng tròn, đỉnh núi Vân Ải Sơn tràn ngập không khí bất thường, tất cả chim bay cá nhảy đều tụ tập trên đỉnh núi, tựa hồ đang đợi cái gì.
Trăng sáng nhưng bạch ngọc giữa bầu trời đêm, bốn phía ánh sao như bảo thạch chiếu sáng, càng làm tôn lên vẻ đẹp của cảnh đêm.
Tất cả tinh hoa vạn vật đều ngưng tụ linh khí xuất thần dưới ánh trăng, khi một vệt sáng bay lên thì một đạo ngân quang mãnh liệt xung quanh ánh trăng bắn tán loạn ra ngoài, tạo thành một quang cầu.
Cơ hồ là cũng trong lúc đó, phía chân trời đột nhiên vang lên một tiếng phượng hót, không chỉ có trời đất rung động, mà còn dẫn tới tất cả động vật xôn xao cực lớn.
Trên bầu trời đêm rực rỡ xuất hiện một con Hỏa phượng hoàng toàn thân Hoàng Kim Sắc, nó vỗ cánh bay lượn, tư thái ưu nhã lại xinh đẹp.
Khi quang cầu đi đến một tòa bạch ngọc trên đỉnh núi thì Hỏa phượng hoàng cũng đáp xuống trên đài, nó ngẩng cái cổ xinh đẹp lên nhìn trời hót lên một tiếng thật dài.
Chỉ thấy màu bạc của quang cầu bao phủ toàn thân nó, dần dần, trên người nó vốn là Hoàng Kim Sắc như ngọn lửa cũng từ từ rút đi chuyển hóa thành một bộ lông vàng rực rỡ.
Trong mông lung của những lông chim rơi lả tả có thể thấy được một cô gái xinh đẹp.
Ngọn lửa của Hoàng Kim Sắc bị màu bạc ánh trăng thay thế, nhẹ nhà chiếu lên người nàng, làm tôn lên hình dáng của nàng, làm cho da thịt của nàng càng thêm trắng noãn không tỳ vết.
Một mái tóc mềm mại dài chấm đất, lại làm tôn lên vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn dung nhan mỹ lệ, thân thể thướt tha mềm mại như dương liễu, phảng phất giống như Hằng Nga lén hạ phàm.
Tối nay chính là Hỏa phượng hoàng trong truyền thuyết muốn dục hỏa trùng sinh, thời khắc quan trọng để thoát thai hoán cốt.
Vậy mà, đang lúc Hỏa phượng hoàng sắp hoàn toàn biến hóa thành hình người thì một tiếng động rung chuyển lòng người từ trên trời truyền đến.
Nhìn theo hướng âm thanh phát ra, nhất thời lại làm nên một trận xôn xao.
Không thể nào?
Một con Hỏa phượng hoàng khác xuất hiện? Nhưng khác nhau là, ngọn lửa trên người con Hỏa phượng hoàng này không phải là Kim Hoàng Sắc, mà là Hắc hỏa kinh người, âm thanh chói tai giống như quỷ khóc thần.
Không! Đó không phải là Hỏa phượng hoàng, mà là kẻ thù không đội trời chung của Hỏa phượng hoàng —— Hỏa Điểu tộc.
Hóa ra nó là tới thừa cơ đánh lén?
Bóng đen nhanh chóng đánh mạnh về phía Hỏa phượng hoàng, nhắm chuẩn vào Hỏa phượng hoàng giống như không cho Hỏa phượng hoàng có cơ hội phản kích.
Mà chính vào thời khắc quan trọng Hỏa phượng hoàng không thể làm gì khác hơn là từ hình người lần nữa biến trở về nguyên hình giương cánh bay cao, trốn tránh Hỏa Điểu vô tình công kích.
Trong khoảng thời gian ngắn, bầu trời đêm bị Hỏa phượng hoàng cùng Hỏa Điểu chiếm cứ, đêm tối cũng bị nhuộm thành màu vàng kim và màu hắc hồng.
Trong nhân gian có truyền thuyết, Hỏa phượng hoàng cùng Hỏa Điểu năm ngàn năm trước vốn là cùng nguồn gốc, cũng coi là đồng loại, nhưng bởi vì hoàng đế được Hỏa phượng hoàng trợ giúp, cho nên đặc biệt ban cho “Phượng Hoàng” cái tên Cát Tường, từ đó thân phận phi phàm.
Đồng bạn Hỏa Điểu thấy thế tất nhiên đỏ mắt, tự nhiên sinh lòng đố kỵ, kết làm tâm kết, thù hận càng ngày càng sâu, cũng không biết khi nào chấm dứt.
“Hỏa phượng hoàng, đêm nay là ngày ngươi dục hỏa trùng sinh, không có năng lực đối kháng với ta, ta đối với ngươi cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi, giác ngộ đi!” Nói xong, thân hình Hỏa Điểu nhanh tựa như gió, âm u bất chợt bay tới trước mặt Hỏa phượng hoàng.
Hỏa phượng hoàng vô lực tiến công, chỉ có thể hết sức né tránh.
Hỏa Điểu dùng cái mỏ sắc bén không ngừng công kích, tiếng đánh nhau kịch liệt pha lẫn tiếng chim kêu bén nhọn làm khiếp đảm hồn người.
Không biết qua bao lâu, vốn là hết sức né tránh toàn thân Hỏa phượng hoàng một hồi co rút, nó duỗi dài cổ, hướng lên trời phát ra tiếng như thống khổ rên rỉ.
Trong Kim sắc quang, Hỏa phượng hoàng và hình thể một cô gái xinh đẹp đang biến hóa lẫn nhau, căn bản không cách nào đối kháng Hỏa Điểu.
Hỏa Điểu không thể mất thời cơ, mở rộng hai cánh dùng sức đánh về phía Hỏa phượng hoàng đang biến thân, thanh thế như phong ba sóng lớn, từng lớp mãnh liệt.
Hỏa phượng hoàng cứng rắn chịu đựng chưởng phong của Hỏa Điểu, bay ngược về sau hai trượng, nhưng Hỏa Điểu càng thêm bức người bổ khuyết thêm một chưởng.
Trong bầu trời đêm, chỉ thấy Hỏa phượng hoàng đột nhiên rơi xuống, giống như một quả cầu lửa nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng.
Hỏa Điểu dương dương đắc ý bay tới đài ngọc thạch mà ban đầu Hỏa phượng hoàng đứng, nó nhìn lên trời phát ra một tiếng kêu lớn, giống như là đang tuyên cáo thắng lợi của nó.
Giống như là đang nói từ đây trên đời không còn Hỏa phượng hoàng.
Ta thích nghe tiếng ngươi thở gấp rên rỉ. Giống như một loại âm thanh của thiên nhiên. Kích thích ta vĩnh viễn yêu thương ngươi không có tận cùng.
---o0o---
Bắc Kinh, nhà Thanh năm Càn Long.
Đức thân vương phủ trên dưới một khung cảnh hân hoan, bởi vì hôm nay là ngày vui của Đức Chiêu bối lặc, tân nương là Trân cách cách một mỹ nữ xinh đẹp thông minh nhất được mọi người ca tụng.
Đến khi động phòng, Đức Chiêu cho lui tất cả những người khác, cả tân phòng chỉ còn lại hắn và tân nương. Bất quá hắn cũng không đưa tay vén khăn trùm của tân nương mà ngồi bên cạnh bàn một mình buồn bực uống rượu.
Theo lẻ hôm nay là ngày tam hỉ lâm môn, Đức Chiêu so bất luận kẻ nào đều cao hứng hơn, nhưng ngoại nhân không biết, hôm nay người cưới thê tử Trân cách cách không phải là nhị bối lặc của Đức thân vương phủ.
Phải là huynh trưởng của hắn Đức Long bối lặc!
Việc hôn sự này mặc dù là hoàng thượng tự mình ban hôn, ai cũng không dám kháng chỉ, nếu không sẽ bị chém đầu. Nhưng đối mặt với nữ nhân vốn nên gọi là tẩu tẩu này, Đức Chiêu chỉ có thể cầm lấy ly rượu, một chén nhận lại một chén uống lấy uống để, nhưng trong lòng không nghĩ ra bất kỳ ngôn ngữ thỏa đáng nào để nói với tân nương. Cứ như vậy, hai người trầm mặc qua hai canh giờ.
“Tại sao ngươi lại muốn thú ta?”
Vốn đang trầm mặc Trân cách cách lên tiếng, ly rượu định đưa lên miệng của Đức Chiêu cũng dừng ở giữa không trung, ánh mắt của hắn rơi vào cái khăn đỏ trước mặt che lấy gương mặt nhỏ của nữ tử.
“Ngươi nói cái gì?” Hắn mở miệng hỏi, giọng nói mang theo men say.
“Ngươi hối hận thú ta sao?” Nàng hỏi.
Đức Chiêu không trả lời, không khí lại rơi vào trầm mặc, hai người như hai pho tượng phảng phất là không có sinh mạng ngồi đối diện nhau.
Bất chợt, Trân cách cách đưa tay muốn gạt khăn đỏ, lại bị Đức Chiêu ngăn cản.
“Chờ một chút! Xin hãy nghe ta nói, nếu như sau khi ngươi nghe xong không muốn trở thành thê tử của ta, ta tuyệt không làm khó dễ ngươi.”
Nàng không trả lời lại rõ ràng chần chờ một chút, sau đó gật đầu một cái.
“Ta không phải là tân lang của ngươi, ngươi nên gả là đại bối lặc của Đức thân vương phủ, huynh trưởng của ta, bất quá xảy ra một chút ngoài ý muốn, cho nên. . . . . . Bởi vì hoàng thượng đã ban hôn, vì không để thánh nhan nổi giận, không thể làm gì khác hơn là ủy khuất cách cách gả cho ta một tân lang thế thân.”
“Đức Long bối lặc xảy chuyện gì?”
“Hắn. . . . . . Xin cách cách giữ bí mật.”
“Ngươi tốt nhất nói thật, không nói ta liền hồi bẩm hoàng Ama nói các ngươi lừa gạt.” Âm thanh của nàng mềm mại nhưng lại mang theo một tia lạnh lùng uy hiếp.
“Không, ta không tính lừa gạt, bởi vì đại ca không được khỏe, tất cả Đức thân vương phủ đều do ta thừa kế, mà Trân cách cách ngươi. . . . . .”
“Người phải gả cũng là ngươi, có đúng hay không?” Nàng cắt đứt lời của hắn.
“Ngươi không cần lo lắng, chỉ cần đại ca tốt. . . . . .”
“Hắn thế nào?”
“Một thời gian trước hắn gặp cướp, những tên cướp đáng chết kia chẳng những đoạt tiền, còn dùng đá đánh vào đầu hắn, cho đến khi hắn được người ta phát hiện thì chỉ còn một hơi thở, mà đại phu nói, hắn có thể sẽ nửa người tàn phế. . . . . . Cả đời.” Giọng Đức Chiêu vang vọng trong tân phòng, trên bàn long phượng ngọn lửa đèn cày ở trong không khí lóe lên khung cảnh đầy mị hoặc.
“Nếu như ngươi không muốn cuộc hôn nhân này. . . . . .”
“Nếu như Đức Long bối lặc cả đời không tốt lên, ngươi làm như thế nào?” Nàng hỏi ngược lại.
“Ta tuyệt đối sẽ không buông tay.”
Vừa một hồi trầm mặc, bên trong phòng tĩnh lặng đến dọa người.
“Ta nên trở về cung nói cho hoàng Ama, đây chính là tội khi quân! Ta nên gả chính là đại bối lặc của Đức thân vương phủ, phải là người thừa kế huyết thống chân chính của Đức thân vương, trở thành phúc tấn cao quý uy quyền, mà không phải gả cho nhị bối lặc không có gì cả. Ngươi biết không? Trên dưới triều đình trên bao nhiêu kiệt xuất vương hoàng thân quốc thích tộc muốn chạm đến cửa hôn sự này.”
Mặc dù Trân cách cách chỉ là nghĩa nữ của hoàng hậu, nhưng ở trong cung được cưng chìu không khác với nữ nhi ruột thịt.
“Ta biết, nếu như cách cách cố ý. . . . . .”
“Nếu đã cùng ngươi bái đường, ta chính là thê tử của ngươi.”
Đức Chiêu trợn to mắt, ánh mắt mãnh liệt tựa hồ muốn xuyên qua khăn đỏ để nhìn thẳng ánh mắt của nàng, hắn cũng không khỏi tò mò muốn biết, Trân cách cách được muôn vàn sủng ái sẽ có bộ dáng như thế nào.
Không báo trước, nàng đưa tay gạt khăn đỏ trên đầu mình ra, lộ ra dung mạo quốc sắc thiên hương ưu nhã, Đức Chiêu cảm giác chấn động toàn thân, ánh mắt cơ hồ không cách nào rời đi dung nhan xinh đẹp của nàng.
Trân nhi cũng rung động nhìn nam nhân ở trước mắt, dưới ánh nến, thân hình cao lớn của hắn ngồi ở trên ghế, khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất xuất sắc, khiến cho hắn thoạt nhìn ngạo mạn lại cao quý.
Nàng cảm giác được tim mình cuồng loạn khi nhìn hắn, một chút cũng không thấy được sự tĩnh táo của ngày xưa.
“Cách cách, ngươi có thể lựa chọn không muốn cuộc hôn nhân này, lựa chọn không quan tâm ta, nhị bối lặc không có gì cả này.”
Khẩu khí của hắn mang theo sự bất đắc dĩ cùng khổ sở, người bên cạnh có lẽ nghe không hiểu, bởi vì hắn có thể che giấu rất khá. Nhưng chẳng biết tại sao, Trân nhi lại nghe ra được ra, nhưng nàng lại lựa chọn trầm mặc.
Tầm mắt của Đức Chiêu chưa từng rời khỏi hai mắt nàng, hắn cưỡng bách mình không có chút tình cảm nào nói: “Hồi cung đi, nếu không muốn lưu lại.”
“Nếu như ta không trở về cung?” Giọng hơi khàn khàn tiết lộ nội tâm của nàng. Tại sao? Nàng đối với một nam nhân mới lần đầu gặp mặt lại có khát vọng mãnh liệt, thật là quá xấu hổ, loại cảm giác này không nên xuất hiện ở một thiên kim tiểu thư từ nhỏ đã thuộc lòng tam tòng tứ đức.
Nhưng khi nàng nhìn thằng vào mắt hắn thì phảng phất như bị hành hạ linh hồn. Tình cảm mãnh liệt đánh thẳng vào lòng nàng, cho tới bây giờ nàng cũng không tin chuyện nhất kiến chung tình, nhưng khi nàng nhìn thằng vào đôi con ngươi đen như mực của hắn nàng hiểu ra một chuyện. Nàng đối với nam nhân trước mặt này vừa thấy đã chung tình.
“Nếu như ngươi không trở về cung, ta sẽ cho là ngươi đón nhận cuộc hôn sự này, đón nhận. . . . . . Ta.” Hắn chậm rãi nói. Hắn từ từ đi tới trước mặt nàng, vươn tay chạm khuôn mặt tinh tế của nàng.
Trân nhi cảm giác được hơi thở nặng nề của hắn, thở hào hển, cảm giác được mình bị lạc trong con ngươi cô độc của hắn, nàng hiểu tim của mình đã bị nam tử tuấn vỹ trước mắt bắt lấy. Trong lòng có một thanh âm rất rõ ràng nói cho nàng biết, là hắn rồi, là nam nhân này sẽ đi cùng nàng cả đời.
“Ngươi. . . . . .” Nàng chần chờ vươn tay nắm chặt hắn: “Thật muốn ta đi sao?”
Hắn có muốn không? Không, hắn lần đầu tiên nhìn thấy nàng liền hiểu mình hãm sâu rồi, đám chìm trong đôi mắt ôn nhu tràn đầy trí tuệ của nàng.
“Không!” Đức Chiêu nhẹ giọng khạc ra cái chữ này, sau đó đưa tay đem nàng kéo vào trong ngực, liều lĩnh hôn nàng.
Trong lòng hắn âm thầm quyết định, coi như là hoàng thượng cầm đao để lên cổ hắn, cũng không ngăn cản được quyết tâm muốn có nàng của hắn.
Hắn lầm bầm nói: “Không! Ta không cho ngươi đi!”
---
Khi Đức thân vương phủ từ trên xuống dưới một mảnh hoan thiên hỉ địa, phi thường náo nhiệt thì ở một nơi khác trong phủ khác biệt một trời một vực, giống như đen nhánh, không có chút sức sống nào.
Trên đất bừa bãi những mãnh chén bể, vốn là một căn phòng khí phái hoa lệ bởi vì bị người phá hư mà trở thành không chịu nổi. Trong bóng đêm cả phòng như tràn ngập không khí tử vong.
Đức Long một thân một mình ngồi trên xe lăn làm bằng gỗ, cặp mắt nhìn phía đông được pháo hoa chiếu sáng cả bầu trời đêm. Trên gương mặt tuấn vỹ của hắn không có bất kỳ biểu tình gì, giống như một pho tượng hoàn mỹ không có sinh mạng.
Không biết qua bao lâu, một tiểu nha hoàn thoạt nhìn khoảng mười ba, bốn tuổi xuất hiện ở bên cạnh hắn. Nàng gọi là tiểu Nhã, vốn làm việc ở phòng giặt quần áo, lại bị Phúc tổng quản phái tới hầu hạ Đức Long bối lặc.
Trong phủ từ trên xuống dưới không một người làm dám đến phục vụ vị chủ tử tính tình đáng sợ này, mà nàng mới vào phủ không bao lâu, cho nên nghe lời là tự nhiên. Thấy bối lặc gia không nhúc nhích, giống như là chết rồi, tiểu Nhã có loại xung động muốn khóc.
Trong phủ ngắn ngủn mấy tháng, nàng cũng đã nghe nói những chuyện có liên quan đến Đức Long bối lặc, trong triều đình, người nào không biết hắn là đại hồng nhân rất được hoàng thượng tin chìu, nắm giữ quyền lực đủ để hô phong hoán vũ, có thể nói là muốn gì được đó.
Coi như hắn không có tâm đòi hỏi cũng sẽ có người cung kính hai tay dâng lên, cho nên Đức Long bối lặc tự nhiên được người người hâm mộ.
Bề ngoài, quyền lực, tiền tài và quyền thế, tất cả những gì con người yêu thích và ngưỡng mộ đều rơi vào trên người hắn, thế nhân cảm thấy ông trời cũng quá ưu ái hắn.
Nhưng tất cả vận mệnh tốt đẹp này, đều biến mất ở ba tháng trước sau một lần ngoài ý muốn, bây giờ Đức Long chẳng những không có tư thế oai hùng toả sáng. Một không đi được, không cách nào mở miệng nói chuyện! Không có bất kỳ hỉ nộ ai nhạc chỉ còn là một phế nhân.
Gần đây nghe nói càng thêm hỏng bét, bệnh tình tuy nói là tốt được một chút, nhưng bất chợt hắn lại sẽ giống như dã thú nổi điên công kích người. Lần trước một gia đinh tới giúp hắn thoa thuốc đột nhiên bị hắn điên cuồng cắt đứt sống mũi, cộng thêm những vết thương lớn nhỏ để làm hắn ở trên giường ước chừng nằm hơn một tháng mới có thể xuống.
Tiểu Nhã nghĩ đến chỗ này không nhịn được nuốt nước miếng một cái, sợ mình sẽ trở thành người luyện quyền của bối lặc gia. Bằng vào thân hình bé nhỏ của nàng, nếu như bị cứng rắn ném ra khỏi phòng, không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng.
“Chủ tử, ta tên là tiểu Nhã, tới hầu hạ. . . . . . Hầu hạ ——”
Lời nói còn chưa nói xong, tiểu Nhã liền thấy mình đón nhận một đôi mắt lạnh như băng, làm người ta phát run lạnh lẻo thẳng từ lòng bàn chân vọt lên. Thật là một ánh mắt đáng sợ, giống như muốn giết người. . . . . .
“Ta. . . . . . Ta muốn. . . . . . Muốn hỏi. . . . . . Chủ. . . . . . Chủ. . . . . .” Nàng sợ đến ngay cả lời đều nói không ra được.
Mà lúc này, tiểu Nhã mở to mắt, vẫn không rõ Đức Long muốn làm cái gì, chỉ thấy hắn từ từ cầm lên một vật gì đó, tiếp theo không báo trước ném vào người nàng.
“A ——” Tiểu Nhã thét thê lương chói tai hoảng hốt chạy ra khỏi phòng.
Bốn phía chỉ còn một mình Đức Long cô đơn. Mặt hắn mặt không chút thay đổi nhìn trời, đắm chìm trong thế giới của mình, bất đồng duy nhất chính là, đáy mắt hắn xóa sạch nụ cười ác ý, phảng phất như là thấy người khác hoảng hốt luống cuống là một loại khoái cảm được trả thù.
Hắn lại ngửa đầu lẳng lặng nhìn những ngôi sao trong đêm đen, làm người ta có loại cảm như mộng như thực, mà ở lúc này, hắn nhìn thấy một chấm nhỏ càng ngày càng sáng. Nhưng tới gần, hắn mới hiểu, tỏa sáng là không là sao, mà là một hỏa cầu nhanh chóng đang rơi xuống.
Hỏa cầu? Sao lại có hỏa cầu?
Hỏa cầu còn bao vây lấy một vật, giống như là. . . . . .
Vốn là gương mặt không chút thay đổi của nam nhân lúc này bị vật được hỏa cầu vây quanh thì ánh mắt đột nhiên trợn to, ngay cả miệng cũng kinh ngạc không khép lại được.
Là người! Một nữ nhân! Phát hiện muốn né tránh thì hắn căn bản là không cách nào tránh! Đã không kịp, hỏa cầu rơi vào người hắn, mắt thấy sẽ phải đụng vào. . . . . .
“Đại ca?” Đức Chiêu sợ hãi nương theo tiếng va chạm cực lớn ở cửa đại môn vang lên.
“A! Chuyện gì xảy ra? Đại ca!”
Vốn là đến nhìn xem huynh trưởng, Đức Chiêu thế nào cũng không nghĩ ra, vừa mới đi tới cửa liền thấy đến hỏa cầu khổng lồ rơi xuống người Đức Long. Khói mù tràn ngập, tia lửa văng khắp nơi, phòng bốn phía lập tức phát hỏa, tình huống khiến cho tất cả mọi người luống cuống tay chân, vừa cứu người vừa cứu hỏa.
“Đại ca?”
Đức Chiêu muốn xông lên phía trước, lại bị người chung quanh kéo.
“Nhị bối lặc, đừng đi! Va chạm này nếu không chết, đại bối lặc cũng sẽ bị lửa thiêu chết, người cũng không thể cứu.”
“Không! Người đâu! Mau tắt lửa, nhanh.” Đức Chiêu lớn tiếng ra lệnh, cuối cùng cầm thùng gỗ giúp một tay cứu hỏa. Trong lòng hắn không ngừng cầu ông trời đừng tàn khốc như vậy, cướp đi người thân duy nhất của hắn ở trên đời.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên từ trong ngọn lửa truyền ra một tiếng kêu vang dội của chim phượng, khiến cho tất cả mọi người đều sửng sờ tại chỗ, ánh mắt tập trung vào ngọn lửa.
Chuyện thần kỳ vào lúc này xảy ra, vốn là ngọn lửa hết sức mãnh liệt lại từ từ nhỏ đi, nhìn thấy cảnh tượng này khiến cho mọi người cũng há to miệng. Đức Chiêu cũng không dám tin, thùng gỗ trong tay rơi trên mặt đất không tự giác phát ra tiếng vang.
Ánh mắt của mọi người toàn bộ rơi vào một thân đen sẫm cháy khét của Đức Long, gương mặt tuấn mỹ của hắn bị hun đến đen, y phục bị cháy sạch rách tung toé, dáng vẻ chật vật, buồn cười.
Nhưng là, mọi người giật mình là, hắn. . . . . .Cư nhiên đứng thẳng! Hơn nữa trong ngực còn ôm một nữ tử đang hôn mê bất tỉnh.
“Đại ca, ngươi không sao chứ?” Mặt Đức Long không chút thay đổi, đối với mọi người loại vẻ mặt này vốn là rất bình thường.
Bởi vì, sau khi Đức Long ngoài ý muốn bị thương, hắn vẫn là loại vẻ mặt này, duy nhất mọi người sinh lòng rùng mình ánh mắt của hắn không giống như lúc trước. Chỉ thấy hai mắt của hắn không hề trống rỗng mờ mịt nữa, ngược lại tràn đầy cuồng dã, tà nịnh, như ẩn như hiện của tà ma của màn đêm.
Mọi người nhìn hắn ôm nữ tử từ trên trời giáng xuống chậm rãi đi vào trong phủ, đối mặt với tất cả kỳ quái này, ai cũng giống như đang nằm mộng.
“Đại ca!” Đức Chiêu vọt tới trước mặt hắn, kích động nói: “Ngươi có thể đi, ngươi đã tỉnh, vậy là ngươi sẽ phục hồi như cũ?”
Đức Long không nói gì, chẳng qua là lướt qua hắn tiếp tục đi về phía trước.
“Đại ca, ngươi. . . . . .” Đức Chiêu đau lòng nhìn bóng lưng của huynh trưởng. Chẳng lẽ đại ca như cũ không nhận biết hắn? Không! Nếu xuất hiện kỳ tích để cho hai chân tàn phế của đại ca có thể đi được, vậy hắn nhất định sẽ phục hồi như cũ, nhất định là khỏe mạnh rồi!
Đức Chiêu lần nữa vọt tới trước mặt Đức Long ngăn cản đường đi của hắn.
“Đại ca! Nữ tử này. . . . . .” Hắn mới đưa tay muốn chạm nàng, lại bị Đức Long gầm lên giận dữ cho hù dọa:
“Đại ca, ngươi. . . . . .”
“Nàng —— là —— ta —— !” Trong bóng đêm lạnh lùng, giọng đứt quãng của Đức Long vang vọng như dã thú, tựa hồ thống khổ mà thong thả gầm thét mãnh liệt, ra vẻ hắn không cho bất luận kẻ nào đụng vào nàng tham muốn giữ lấy.
Mãi cho đến hắn biến mất ở trước mắt hồi lâu, Đức Chiêu cũng không có cử động. Hắn rung động nhìn huynh trưởng có thể nói chuyện, có thể đi bộ. Điều này đại biểu cái gì?
Vậy mà, bất kể đại biểu chính là cái gì, có thể tin chắc chính là, kỳ tích đã xảy ra, là do hỏa cầu kia sau khi rơi xuống người Vương huynh rồi xuất hiện một nữ tử xa lạ.
Đức Chiêu quyết định, vô luận như thế nào hắn cũng sẽ đem hết toàn lực cảm tạ ân nhân cứu mạng này.