Trời buổi sáng thấm lạnh. Cái lạnh nhẹ nhẹ theo gió len qua những ô cửa nhỏ làm rung rinh mấy chậu hoa được đặt cạnh cửa sổ. Tùng thích không khí cuối đông những hôm thế này, nhẹ nhàng và thanh thản lắm. Ít khách cũng không muốn bị làm phiền, anh quay tấm biển Close lại nơi cửa quán. Bông Xù có vẻ hiểu chủ nằm im lìm không nhúc nhích cạnh nhà riêng của nó.
Tùng nhìn Bông Xù cười hiền lành rồi đánh mắt sang màu tím man mát của những cánh hoa mong manh. Bất giác khẽ cười! Cô gái của anh từng ngồi đấy, ủ mình trong lạnh lẽo, cắm cúi bên chiếc laptop và nghe nhạc. Không ai hiểu được cô gái ấy nghĩ gì và cần gì ngoài một cốc cacao nóng để tay được ủ ấm. Luôn là áo dài quá mông, rộng thùng thình. Luôn là quần hiphop toàn bao và bao và mũ lưỡi trai che gần hết nửa mặt. Nhưng chỉ cần cô ấy ngước lên nhìn về phía Tùng và cười. Nụ cười ấy sẽ xóa tan đi tất cả. Mọi lạnh lẽo. Mọi khoảng không. Mọi vướng bận… Tùng yêu cô gái ấy, yêu cách cô chăm chú vào từng giai điệu, tay bật nhịp và chân di di. Yêu cách cô ấy sống hết mình với đam mê và chỉ đam mê thôi! Những khoảng như thế anh có thể đứng lặng ở đây cả tiếng đồng hồ chỉ để ngắm nét vui tươi trên gương mặt ấy!
- Anh thích em!
- Còn em thích dance! Chỉ dance thôi!
- Anh cũng thích dance…khi dance có em!
- Oh, yeah. Có vẻ rất lãng mạn.
Tùng vòng tay ôm eo cô từ phía sau. Tựa cằm lên bờ vai thon của Thy. Bản nhạc đổi sang tông nhẹ nhàng đúng lúc, mùi thơm từ tóc Thy khiến Tùng thấy than thương và bình yên quá:
- Thế này mà chưa lãng mạn sao?
- Theo anh thì sao?
Tùng xoay người cô lại, đặt ngón tay lên cằm cô, nâng nhẹ, rồi dịu dàng chạm nhẹ môi vào cánh mũi Thy:
- Em là điều lãng mạn và quyến rũ nhất mà thượng đế ban tặng cho anh đấy! Biết không?
Thy nhìn anh tinh quái, cười cười rồi nhướn chân chạm môi vào môi anh. Nụ hôn trong nhạc, ướt đẫm những xúc cảm không thể nói thành lời. Tiếng nhạc dịu dàng len vào từng ngóc ngách trái tim Tùng, vị ngọt ngào nhẹ nhàng thấm vào môi anh.
….
Tùng nhắm mắt như cố lưu giữ từng khoảnh khắc không còn ở hiện tại ấy. Giấc mơ nào rồi cũng phải tỉnh thôi nhưng cảm giác của nó đôi khi ngay cả lúc tỉnh rồi chúng ta vẫn thấy hiện hữu rất rõ, rất thật và rất gần. Cảm giác về Thy là sức sống là tươi vui là ngọt ngào và tràn đầy năng lượng. Hình ảnh cô khi nhảy, gương mặt lấm mồ hôi mà rạng rỡ cười, mãi mãi anh không thể quên.
Tùng đưa mắt về phía Bông Xù đang ngoe ngẩy đuôi. Một bờ tóc đen đang tựa lên mớ long trắng toát. Cô gái nhỏ đang ôm ngang lấy bụng chú chó khó ưa. Nhìn điệu bộ của Bông Xù đủ để biết cô bé ấy là ai. Tùng không có ý định phá tan phút giây bình yên của Nhã Thư. Cô bé đã phải chịu đựng quá nhiều rồi. Tùng vui vì cuối cùng chỗ anh và Bông Xù lại là nơi cô bé tìm đến. Khi cùng cực và ngạt thở đôi khi người ta trở nên rất khốc liệt, tiêu cực. Ít nhất nơi đây cũng đủ khiến anh an tâm chút ít.
phút, phút rồi phút. Mái tóc vẫn im lìm ở vị trí cũ. Nhã Thư hình như hoàn toàn không nhúc nhích. Cô khụy chân dưới sàn bê tông lạnh toát. Váy hoa xòe rộng lấm bẩn để lộ gót chân đỏ ửng. Vòng tay vẫn ôm ghì lấy Bông Xù. Con chó đứng yên không nhúc nhích, mắt nó thi thoảng đảo đảo, chân co lên đẩy đấy vào chân kia.
Hình như có điều gì bất thường!