Vũ Huy bóp kít phanh trước cửa quán như muốn phi cả vào bên trong. Không bước vào quán cũng không với tay rung chiếc chuông nhỏ nhỏ xinh xinh trước cổng mà đứng dạng chân. Chiếc quần rằn di thùng thình. Tay Huy dang rộng hết cỡ. Hét ầm lên:
-Aaaaaaaaaaaaaa….libaba…. Đón ta!
Một con chó trắng, to sụ xông phi qua kẽ cửa băng qua, nhảy chồm lên người hắn. Hắn cười như nắc nẻ, ôm ngang con chó. Cho đến tận khi cuộc gặp gỡ đã chuyển sang giai đoạn hiền hòa hơn, khi chú chó được thả xuống liếm lấy liếm để vào chân chủ, trong khi chủ của nó hết vò đầu lại bứt tai con vật yêu quý, Dương vẫn có cảm giác cả hai như muốn bấu xé lẫn nhau chứ chẳng phải yêu quý gì nhau sất.
-Ôm ấp nhau xong chưa?
Dương giật mình ngẩng lên. Hóa ra nãy giờ không chỉ cô quan sát mà có đến cả một đám thằng con trai cùng bật cửa bước ra ngay sau chú chó trắng.
Huy cười hì hì, tay vẫn dang rộng. Từng cậu bạn một nhảy vào ôm chầm lấy hắn. Khẽ đập vai.
-Quỷ thật! Bọn mày nhớ tao đến phát điên hết hả?
-Thằng đểu, mày nhắc nhiều, tao hắc xì hơi suốt ngày là sao hả?!
-Ừ, haizz… Đúng đấy, nhớ thì gọi điện. Cứ cái trò đàn bà báo hại anh em.
-Ở nhà, không lo buôn bán làm ăn, tao nhắc cho chúng mày chết!
-Bọn tao mà chết thì em Bông Xù của mày cũng lượn nhé…
-Á, hóa ra một con chó Bông Xù của tao cứu mạng mấy đứa chết dẫm bọn mày đó hả? Giỏi quá à nha!
Ca bọn xông vào, đứa ôm đầu, ôm cổ, chận Vũ Huy ra, công kênh, định đưa vào quán. Đột nhiên:
-Khoan. Tao quên. Có khách. Có khách. Đăt xuống.
Sau lời nói của Huy, cả hội hướng theo ánh mắt hắn, quay hết lại nhìn chằm chằm vào Thụy Dương. Chú chó cũng tập trung điểm nhìn về cô gái kì lạ. Sủa liên hồi từng tiếng, gằn mạnh và khô khốc, có vẻ không nhiều thiện ý. THụy Dương đang đứng ngay trước mặt, chếch một góc quán. Ánh mắt hoàn toàn không đáp lại, nhìn sâu ra mặt hồ trước mắt, không có vẻ vừa mới để tâm đến câu chuyện ban nãy của họ. … Một chân đá đá nhẹ đất dưới sàn… Miếng kẹo cao su đều đều nhai trong miệng… Tay buông lơi trong bao quần rộng… Gương mặt hoàn toàn bình thản như chính mặt hồ lặng thinh.
-Vào đi. … Ơ, bỏ tao xuống, cái bọn này… Thấy gái tít cả mắt. Bỏ xuống đê.
Huy loạng choạng đứng dậy. Cả bọn vẫn im lặng. Một con bé lạ lùng hay ho. Kha khá đứa trong nhóm sẽ nghĩ thế. Tất nhiên rồi.
-Vào nào…
Nói rồi, không đợi Dương gật đầu, Huy nhanh chóng nắm lấy tay cô, kéo vào quán. Họ lướt qua. Chiếc chuông nhỏ kêu khe khẽ. Những người khác lướt qua. Chiếc chuông nhỏ lại kêu, khe khẽ… Những âm thanh nghe nhí nhảnh, vui tươi đầy lạ lẫm rót vào tai Dương. Nghe và cảm nhận. Lâu lắm rồi, ngay cả việc đơn giản ấy cô cũng không buồn làm. Tại sao phải nghe khi cuộc sống này nhạt nhẽo đến thế,nhưng hình như với những con người này, mọi thứ thật sự rất sinh động. Dẫu giả bộ không nghe không thấy nhưng Dương hoàn toàn không bỏ qua một lời nào của họ, tiếng cười rất tự nhiên của họ như rót vào tim cô những cảm giác rất lạ. Nụ cười tỏa nắng của Huy phải chăng cũng là thứ khiến cô yêu thích và cởi lòng mình hơn. Đôi khi với chúng ta điều đó chỉ là một chút xíu rất đỗi bình thường nhưng với một ai đó chỉ một ấn tượng rất nhẹ thôi lại có sức mạnh lớn lao vô cùng. Giống như người mệt nhoài về đích, lẫn trong một tiếng reo hò cố lên là lời động viên thủ thỉ: Em đợi anh ở cuối con đường. Chỉ vậy thôi.
-Đây là Thụy Dương, bạn cùng lớp mới!
-Đây là bạn bè tôi, nhóm Bố đời!
-Hóa ra mày về đã làm xong hồ sơ trường mới, đi học và quen được cả bạn gái rồi cơ đấy!
-Ôi dào, ông già lo hết! Trên máy bay đã nghe nói, mai đi học luôn nhé! Xong. Hết ăn chơi.
-Kể ra cũng muốn việc học của mày không gián đoạn đấy mà. Lo cho quý tử đấy!
-Ối dào, lo hão, mới đi được một buổi đã thấy bà chủ nhiệm nhạt như nước lã rồi.
-Ờ hờ, kiếm được cô bạn không nhạt còn gì?
-Biết là có nhạt không đấy?
Dương ngồi trên chiếc ghế , hơi lệch lệch một chút so với chiếc bàn, chăm chú nhìn một trong cậu bạn mới, có vẻ là chủ quán đang hì hục pha đồ uống phía sau chiếc bục . Ly nước cam đặt sang một bên. Mặc định dành cho cô. Dương hơi liếm môi. Đang thèm lên tiếng, muốn đổi sang một chút cocktail như mấy ly bên cạnh. Hôm nay là một ngày đáng uống lắm chứ! Đột nhiên, thấy Vũ Huy và cậu bạn cùng quay sang nhìn mình. Khẽ nhếch mắt sang. Nhíu mày. Hơi bất ngờ. Nhưng gương mặt vẫn giữ nét bình thản, lại quay lại dán mắt vào những chiếc ly thủy tinh ban nãy. Chú chó Bông Xù lại khảnh khạch mấy tiếng sủa không nhiều thiện chí! Huy cuối xuống, đưa một tay cho nó liếm. Một tay nâng ly cocktail chạm môi.
-Chà trình độ của chú em có vẻ lên level đó. Duyệt.
Rồi quay sang Thụy Dương:
-Làm một chút không? NƯớc cam có vẻ không hợp với cậu đâu!
Dương cầm ly rượu Huy vừa đưa. Uống một ngụm lớn. Chất men làm cô thích thú. Liếm môi. Ngọt thật. Thấy cuộc đời đáng sống hơn chút rồi đấy. Dương khẽ mỉm cười. Huy cũng kịp nở một nụ cười rạng rỡ quen thuộc. Cốc nước cam được thay bằng một ly rượu khác. Và không khí quanh cô không còn quá nặng nề. Những người bạn mới, cười nói liên tục khiến Dương thấy dễ chịu hơn.
-Lạnh không?
Huy hét to, chiếc Exiter vẫn vút đi như đạp cả vào gió. Tay Huy thụt vào trong tay áo, nắm chặt tay gas. Dù gió vù qua bên tai, sức hét của Huy vẫn khiến mấy người xung quanh giật mình quay lại. Cậu đáp lại bằng một nụ cười vô tội.
-Sao thế, lạnh không?
-Ừ, có!
Chiếc xe phanh gấp, tạt vào lề đường. Đang đi với tốc độ chóng mặt đột nhiên dừng phựt. Cách đi xe của Huy khiến Dương thấy như diều đang bay mà đứt dây phựt vậy.
-Xuống xe, xuống xe…
Dương nhíu mày, rồi nhanh chóng, nhảy xuống .
Huy chìa cho Dương chiếc áo mưa vừa moi từ cốp.
-Mặc vào!
-Không! Trời đâu có mưa!
-Ai bảo trời mưa mới được mặc áo mưa? Mặc đê!
-Không!
-Ôi dào mặc đi, không ai nói cậu hâm đâu. Mặc cho ấm. Việc mình mình làm. Sợ gì ai nói. Huy đoán ý Dương.
Dương không trả lời, cô im lặng. Cơn gió mang vị đầu đông lướt qua. Dương khẽ rùng mình. Nắm chặt tay trong bao quần. Kẹo cao su nhai liên hồi trong miệng.
-Thôi, không mặc thì tớ mặc.
Huy quờ tay qua eo Dương. Đẩy cô sát lại mình. Rất tự nhiên.
-Ngồi gần lại, chui đầu vào đi. Cậu có biết tớ đang đi với tốc độ nào không hả? Lạnh chết giờ?
Ánh sáng từ những cột đèn lờ mờ khiến Dương nhìn rõ lưng áo Huy. Cảm giác gần gũi khẽ khiến tim cô giật mạnh. Dù sao ban sáng cô cũng đã hùng hồn tuyên bố với bản thân: Cậu ấy là của mình. Nên sự bối rối lúc này là hoàn toàn có thể hiểu được. Cái nóng bí bách từ chiếc áo mưa khiến cô thấy khó chịu. Nhưng hơi ấm từ cơ thể Huy nhẹ nhàng len lỏi vào lớp áo trắng mỏng, chạm nhẹ vào da thịt lại khiến cô không khỏi bồi hồi… Dương khẽ lúc lắc mớ tóc rối, cố xua đi cảm giác lạ lẫm, mới mẻ này.
Ánh đèn tầng vẫn bật.Thư dùng lưỡi đưa miếng kẹo cao su đi một vòng trong miệng, như để có thêm chút bất cần.
-Xong! Tớ ở đây rồi!Cậu về đi!
Huy giả bộ căng mắt, chếch cái nhìn về phía ngôi nhà năm tầng nguy nga nhưng có phần khép kín ở riêng một góc đường. Cây cối xung quanh đã che chắn hết ánh sáng từ bên ngoài. Tối tăm. Không hiểu sao cậu có cảm giác ấy. Nhà Dương? Vậy cũng là nhà của con bé xinh như nắng đã làm hắn mất phương hướng ở sân bóng chiều nay. Chà, vẫn kịp xin lỗi! Tên gì nhỉ? À, Nhã Thư!
Bóng đèn đường hắt mạnh xuống con đường bê tông, những hạt sỏi lấp lánh, đôi giày màu đen của Thụy Dương chỉ khẽ nhúc nhích, không dịch chuyển.
-Ơ, cậu vào nhà đi!
-Cậu quay xe về trước đi!
-Sao phải vậy?
-Sao không vậy?
Huy đưa tay lên vẫy nhẹ, ý bảo Thụy Dương lại gần. Hắn cẩn thận tháo chiếc mũ bảo hiểm trên đầu Dương, ngoắc vào xe:
-Vì tớ còn phải đòi cái mũ bảo hiểm yêu quý của tớ nữa! Bye nhé! Ngủ ngon!
Rồi lại rồ gas. Mấy giây sau đã mất hút khỏi con đường dài trước mặt. Mọi thứ tĩnh lặng như chưa từng tồn tại. Những bóng sáng nhâp nhòe của cột đèn cao áp lại lặng lẽ in mình trên mặt đường bóng loáng. Thư dợm chân, xoay một góc độ. Bước như đếm về phía cánh cổng cao. Lách tay mở cửa. Không chút rón rén, cô biết có người vẫn đợi cô: Mẹ. Và con bé Nhã Thư chắc cũng chưa dám ngủ. Nghĩ đến đó, Dương khẽ cười, hay đơn giản chỉ là cái nhếch mép thật nhạt. Cô thở hắt trước khi bước vào.
Căn phòng khách được trang trí khá đơn giản bằng bộ ghế sofa màu tro xám. Một vài chậu hoa cắt tỉa khéo léo được ba cô đặt từ trước khi mất. Một vài con gấu bông được Nhã Thư đặt bên cạnh. Và những bức ảnh gia đình chụp chung.Trong bức ảnh nét cười của họ tươi vui thấy rõ. Khi ấy, gia đình họ còn tận người. Đôi khi chỉ là một mắt xích nhưng bạn lại là tất cả trong cỗ máy ấy. Mất đi rồi, cỗ máy chỉ còn là đống phế liệu vứt đi, tồn tại mà không sống. Gia đình này cũng vậy. Và mắt xích ấy đã bị định mệnh cướp đi khỏi bàn tay họ rồi. Dương cúi xuống, vừa lách chân khỏi đôi giày to sụ, đã nghe giọng trầm trầm của mẹ:
-Nhã Thư, lên phòng!
Con bé giật mình, ấn nút tắt ti vi, quay lại nhìn chị, đầy xót xa rồi quay lại nhìn mẹ, đang đứng quay lưng lại trong ngăn bếp:
-Mẹ à!
Im lặng.
-Mẹ ơi! Là…
-Lên phòng ngay!
Dương cười khẩy nhìn những bước chân sợ sệt của Thư, đang nhón chậm lên từng bậc cầu thang, mắt hết nhìn chị lại nhìn mẹ. “ Sự phản đối của nó, lúc nào cũng yếu ớt đến vậy thôi. Trông mong gì? Lần nào cũng đúng cái bộ dạng phát ngán ấy. Mà thật ra có trông mong thì mẹ vẫn chả bao giờ thay dổi.” Lại nhếch mép. Cười nhạt.
-Mấy giờ rồi? Tại sao đầu cái Thư bị đau?
Dương vẫn đứng im, tay buông thõng trong túi quần, không có ý định trả lời.
-Đi đâu về?
Cô thở dài chầm chậm lên tiếng:
- Mẹ đánh nhanh lên! Con cần ngủ?
Bốp. Cái tát đầu tiên mở màn cho hàng loạt roi da quật lên người Dương.
-Tao bảo mày bỏ cái mặt cấc láo ấy đi bao nhiêu lần rồi. Nhớ không?
Mỗi từ “nhớ không” bật ra. Chiếc roi lại vụt xuống, Chiếc quần rộng thùng thình không giúp cô chống lại được cơn đau thét ruột. Dương cắn chặt môi. Máu không chảy nhưng cô nghe dưới lớp da kia mọi thứ òa vỡ, không còn cảm giác. Dương không khóc, cô có cảm giác nước mắt không thể chảy. Chiếc roi vụt mạnh lên tà áo trắng. Vải voan mỏng bám luôn vào vết hẳn nơi da thịt. Dương khuỵa xuống. Vẫn chưa xong:
-Tao bảo mày phải bảo vệ Nhã Thư như mạng sống của mày, mày biết không hả? Bao nhiêu lần rồi! Nhớ không hả? Hả? Hả?
Mẹ cô vẫn gào lên cùng với chiếc roi da điên cuồng. Dương dùng một tay che đi vết thương phía sau lưng. Chiếc roi lại vụt lên, tay cô tê dại như rách thịt. Cô mím môi chặt hơn. Màu môi bên ngoài đã bợt đi, dồn máu dưới vết răng cắn siết.
Tiếng khóc của Thư át đi tiếng roi. Mẹ cô buông chiếc roi xuống đất. Từ từ, đi lên cầu thang, đóng chặt cửa phòng. Không một lần quay laij. Bao nhiêu năm nay vẫn vậy. Vô tình đến đáng sợ.
Thư lồm cồm bò lại chỗ chị cô đang quỳ gối, một tay chống xuống đất, tay còn lại vẫn giữ nguyên tại vị trí ban nãy bị chiếc roi quật mạnh. Gương mặt cúi gằm, mồ hôi rơi như tắm, gương mặt nhợt nhạt. Trong những giọt mồ hôi ấy xen lẫn vị nước mắt mặn chát lắm. Thứ nước loang loáng trên gương mặt kia, mấy phần là mồ hôi, mấy phần là nước mắt, Thư không phân biệt được. Nhưng tim cô nhói lên, đau đớn lắm.
Không gian vẫn lặng thinh trừ tiếng khóc nức nở của Nhã Thư. Tuyệt nhiên không phải Thụy Dương. Năm phút, mười phút… phút, Dương giữ nguyên tư thê,,dùng toàn bộ ý chí tự chịu đựng cơn đau đang nứt máu từ bên trong. Cái lạnh từ những cơn gió luồn qua những khe cửa sổ khiến vết roi quật thêm xót buốt, nhức nhói đến tận tim.
-Chị ơi, em… em xin lỗi. Chị ơi….
Dương không trả lời, cô gạt cánh tay Nhã Thư, loạng choạng đứng dậy. Khẽ kéo áo. Miếng vải bị kẹt dính nơi vết thương bung ra… vết thương động cựa… toàn thân lại đau đớn đến tê liệt.Dương nhấc người lên từng bậc cầu thang. Hơn lúc nào hết, Dương muốn một mình,sau cánh cửa đóng kín trên phòng cô, được tự mình an ủi chính cơ thể đang quằn quại của mình. Không cần ai khác.
Dương đẩy công tắc của chiếc bình nóng lạnh sang nút nóng . Rồi nghĩ thế nào lại gạt tay sang nút Lạnh. Cô chầm chậm lột chiếc áo trắng ra khỏi cơ thể. Tự xoay người, ngắm mình trong gương. TRong gương là hình ảnh tấm lưng đầy những vết roi da, mới có, cũ có, nhưng vết nào cũng sâu hõm xuống. Làn da trắng nõn trên ngực hay bụng được thay thế bằng lớp lưng nham nhở đến phát sợ. Cô sờ tay chạm vào những phần đùi bị thương. Tay cô lạnh quá! Dương mân mê những vết hằn đỏ au như muốn bứt máu, cười nhạt nhẽo: “Búng tay một cái là chảy máu luôn thôi mà”.