Edit: Mèo Híp
Ở chỗ Giang Noãn hai ngày, Lê Cảnh Trí chuẩn bị tâm lí sẵn sàng, mang theo đơn xin ly hôn về nhà họ Lê nói rõ mọi chuyện.
Trốn tránh mãi cũng không phải là cách, nếu như chỉ mình cô muốn ly hôn chắc chắn nhà họ Lê sẽ không đồng ý nhưng lần này là do Lăng Ý yêu cầu ly hôn do vậy không thể trách cô được.
Cầm đơn xin ly hôn trong tay, Lê Cảnh Trí cảm thấy an tâm không ít.
Vào thời gian ăn cơm tối, nhà họ Lê rất náo nhiệt, mọi người đều cười nói vui vẻ.
Nhìn thấy Lê Cảnh Trí một thân một mình mang theo hành lí trở về, Lê Khải Thiên nhìn về phía sau cô một chút, “Con làm sao lại bỗng nhiên trở về đây, Lăng tổng đâu?”
Tuy nói rằng Lăng Ý là con rể ông ta nhưng Lê Khải Thiên vẫn gọi hắn là Lăng tổng. Không phải vì cái gì khác, chỉ vì tiền đầu tư vào Lê thị chủ yếu là của hắn.
Người hầu nhận hành lí trên tay Lê Cảnh Trí sang một bên kêu một tiếng “Đại tiểu thư”.
“Con cũng không biết” Kết hôn đã ba năm nhưng cô cũng chỉ gặp hắn có ba lần, thậm chí còn không biết cách liên lạc thì làm sao mà biết hắn đang ở đâu được.
“Bất kể thế nào thì Lăng tổng cũng là chồng của con, sao có thể không biết được?” Lê Khải Thiên hận không thể rèn sắt thành thép được nhìn con gái,”Trước đây đang ở nước ngoài thì không sao, bây giờ con đã trở về, phải quan tâm đến chồng và gia đình của mình nhiều một chút.”
Những câu nói liên tục như vậy khiến cho cô không thể nào giải thích được, Lê phu nhân vẫn là đau lòng cho con gái, kéo cô sang bên cạnh ngồi xuống, “Được rồi, con gái thật vất vả mới có thể về nhà một chuyến, nói nhiều như vậy làm gì chứ.”
“Con bé không chỉ là con gái nhà chúng ta mà còn là con dâu nhà họ Lăng. Nó cứ thế mà đi về đây thử hỏi Lăng gia sẽ nghĩ nó thế nào chứ, nghĩ Lê gia chúng ta như thế nào.” Lê thị vẫn còn phải dựa vào Lăng gia mới có thể phát triển được.
Lê phu nhân để cho chồng mình bình tĩnh lại cũng nói “Cảnh Trí, bây giờ không giống như trước kia, con vẫn nên chăm lo cho gia đình một chút”.
Lê Nhã Trí tiến đến bên người Lê Cảnh Trí nhìn về phía cô, hỏi ‘Chị à anh rể đâu? Sao chị không về cùng anh rể?”
Chị cùng anh rể kết hôn đã được 3 năm nhưng mà cô còn chưa gặp mặt bao giờ.Nghe ở trong trường học nói, anh rể quả thực là người đàn ông hoàng kim nha, có rất nhiều người muốn được gặp mặt một lần nhưng mà bao giờ cô mới được thấy đây.
Lê Nhã Trí năm nay vừa tròn 18 tuổi, mới thi lên đại học, còn là một tiểu nha đầu chưa hiểu chuyện, đang ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất.
Mọi cha mẹ hình như đều rất yêu chiều đứa con nhỏ hơn, Lê Cảnh Trí biết, cha mẹ cô rất thương yêu đứa em gái nhỏ này, không nỡ nói nặng lời, tất cả đều theo ý của nó, muốn đem đến cho nó một thế giới hoàn mĩ nhất, tốt đẹp nhất. Tuy cha mẹ cũng chưa bao giờ quá khắt khe với cô nhưng cô luôn cảm thấy vẫn có sự chênh lệch.
Lê Khải Thiên tức giận nói, “Em gái hỏi mà không nghe thấy sao?”
Lê Cảnh Trí dừng một chút, “Hắn không có về cùng.”
“A…….Tại sao lại không về?” Lê Nhã Trí trên mặt hiện rõ sự thất vọng.
Làm gì có cái gì mà tại sao….
Vốn là không muốn thấy nhau nhưng lại bị một tờ giấy chứng nhận kết hôn trói buộc ở cùng một chỗ mà thôi.
Lời này Lê Cảnh Trí chỉ dám nói ở trong lòng không dám nói ra.
“Cảnh Trí, con không còn là trẻ con nữa, chồng của mình, gia đình của mình thì nhất định phải chăm sóc cho thật tốt.” Lê phu nhân – Viên Vũ thở dài.
Lê Cảnh Trí cảm thấy cực kì ngột ngạt, vừa muốn cười vừa muốn khóc.
Cô ở nước ngoài 3 năm thật vất vả mới có thể trở về nước, có thể gặp lại cha mẹ cùng em gái của mình vậy mà trong miệng bọn họ lại luôn nhắc đến Lăng Ý cùng Lăng gia.
Tuy rằng cô cùng người chồng trên danh nghĩa kia rất ít gặp nhau nhưng mà cô nhận ra rằng cuộc sống của chính mình đã bị hắn lấp đầy.
Ban đầu cô vẫn còn muốn tìm cơ hội thích hợp để nói chuyện cùng người trong gia đình nhưng mà cô đã không còn cách nào để chờ đợi nữa rồi. Giải quyết nhanh chóng đi thôi.
Lê Cảnh Trí trực tiếp lấy đơn xin ly hôn trong túi ra, đặt lên bàn, “Khiến cho mọi người phải thất vọng rồi, cuộc hôn nhân này đã chấm dứt rồi. Đây là thứ mà Lăng Ý đưa cho con.”
Ở chỗ Giang Noãn hai ngày, Lê Cảnh Trí chuẩn bị tâm lí sẵn sàng, mang theo đơn xin ly hôn về nhà họ Lê nói rõ mọi chuyện.
Trốn tránh mãi cũng không phải là cách, nếu như chỉ mình cô muốn ly hôn chắc chắn nhà họ Lê sẽ không đồng ý nhưng lần này là do Lăng Ý yêu cầu ly hôn do vậy không thể trách cô được.
Cầm đơn xin ly hôn trong tay, Lê Cảnh Trí cảm thấy an tâm không ít.
Vào thời gian ăn cơm tối, nhà họ Lê rất náo nhiệt, mọi người đều cười nói vui vẻ.
Nhìn thấy Lê Cảnh Trí một thân một mình mang theo hành lí trở về, Lê Khải Thiên nhìn về phía sau cô một chút, “Con làm sao lại bỗng nhiên trở về đây, Lăng tổng đâu?”
Tuy nói rằng Lăng Ý là con rể ông ta nhưng Lê Khải Thiên vẫn gọi hắn là Lăng tổng. Không phải vì cái gì khác, chỉ vì tiền đầu tư vào Lê thị chủ yếu là của hắn.
Người hầu nhận hành lí trên tay Lê Cảnh Trí sang một bên kêu một tiếng “Đại tiểu thư”.
“Con cũng không biết” Kết hôn đã ba năm nhưng cô cũng chỉ gặp hắn có ba lần, thậm chí còn không biết cách liên lạc thì làm sao mà biết hắn đang ở đâu được.
“Bất kể thế nào thì Lăng tổng cũng là chồng của con, sao có thể không biết được?” Lê Khải Thiên hận không thể rèn sắt thành thép được nhìn con gái,”Trước đây đang ở nước ngoài thì không sao, bây giờ con đã trở về, phải quan tâm đến chồng và gia đình của mình nhiều một chút.”
Những câu nói liên tục như vậy khiến cho cô không thể nào giải thích được, Lê phu nhân vẫn là đau lòng cho con gái, kéo cô sang bên cạnh ngồi xuống, “Được rồi, con gái thật vất vả mới có thể về nhà một chuyến, nói nhiều như vậy làm gì chứ.”
“Con bé không chỉ là con gái nhà chúng ta mà còn là con dâu nhà họ Lăng. Nó cứ thế mà đi về đây thử hỏi Lăng gia sẽ nghĩ nó thế nào chứ, nghĩ Lê gia chúng ta như thế nào.” Lê thị vẫn còn phải dựa vào Lăng gia mới có thể phát triển được.
Lê phu nhân để cho chồng mình bình tĩnh lại cũng nói “Cảnh Trí, bây giờ không giống như trước kia, con vẫn nên chăm lo cho gia đình một chút”.
Lê Nhã Trí tiến đến bên người Lê Cảnh Trí nhìn về phía cô, hỏi ‘Chị à anh rể đâu? Sao chị không về cùng anh rể?”
Chị cùng anh rể kết hôn đã được 3 năm nhưng mà cô còn chưa gặp mặt bao giờ.Nghe ở trong trường học nói, anh rể quả thực là người đàn ông hoàng kim nha, có rất nhiều người muốn được gặp mặt một lần nhưng mà bao giờ cô mới được thấy đây.
Lê Nhã Trí năm nay vừa tròn 18 tuổi, mới thi lên đại học, còn là một tiểu nha đầu chưa hiểu chuyện, đang ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất.
Mọi cha mẹ hình như đều rất yêu chiều đứa con nhỏ hơn, Lê Cảnh Trí biết, cha mẹ cô rất thương yêu đứa em gái nhỏ này, không nỡ nói nặng lời, tất cả đều theo ý của nó, muốn đem đến cho nó một thế giới hoàn mĩ nhất, tốt đẹp nhất. Tuy cha mẹ cũng chưa bao giờ quá khắt khe với cô nhưng cô luôn cảm thấy vẫn có sự chênh lệch.
Lê Khải Thiên tức giận nói, “Em gái hỏi mà không nghe thấy sao?”
Lê Cảnh Trí dừng một chút, “Hắn không có về cùng.”
“A…….Tại sao lại không về?” Lê Nhã Trí trên mặt hiện rõ sự thất vọng.
Làm gì có cái gì mà tại sao….
Vốn là không muốn thấy nhau nhưng lại bị một tờ giấy chứng nhận kết hôn trói buộc ở cùng một chỗ mà thôi.
Lời này Lê Cảnh Trí chỉ dám nói ở trong lòng không dám nói ra.
“Cảnh Trí, con không còn là trẻ con nữa, chồng của mình, gia đình của mình thì nhất định phải chăm sóc cho thật tốt.” Lê phu nhân – Viên Vũ thở dài.
Lê Cảnh Trí cảm thấy cực kì ngột ngạt, vừa muốn cười vừa muốn khóc.
Cô ở nước ngoài 3 năm thật vất vả mới có thể trở về nước, có thể gặp lại cha mẹ cùng em gái của mình vậy mà trong miệng bọn họ lại luôn nhắc đến Lăng Ý cùng Lăng gia.
Tuy rằng cô cùng người chồng trên danh nghĩa kia rất ít gặp nhau nhưng mà cô nhận ra rằng cuộc sống của chính mình đã bị hắn lấp đầy.
Ban đầu cô vẫn còn muốn tìm cơ hội thích hợp để nói chuyện cùng người trong gia đình nhưng mà cô đã không còn cách nào để chờ đợi nữa rồi. Giải quyết nhanh chóng đi thôi.
Lê Cảnh Trí trực tiếp lấy đơn xin ly hôn trong túi ra, đặt lên bàn, “Khiến cho mọi người phải thất vọng rồi, cuộc hôn nhân này đã chấm dứt rồi. Đây là thứ mà Lăng Ý đưa cho con.”