Lê Cảnh Trí rất sợ chuyện đàm phán tại nước M vì Lăng Ý về sớm mà bị thất bại.
Cô cho rằng hắn chỉ ở cùng cô từ ba đến năm ngày là cùng, không ngờ hắn vẫn luôn theo cô ở lại bệnh viện đến khi về nhà mới thôi.
Người nhà họ Lê mấy lần trước chỉ vội vã đến thăm hỏi cô được một hai lần, từ ngày hắn về thì ngày nào cũng tới, hỏi thăm, chăm sóc.
Mẹ cô ngồi bên giường, lau nước mắt nhìn cô, cũng chỉ hỏi xem cô có ăn được cái gì hay không, có chỗ nào đau nữa không, cha cô thì lại ngồi nói chuyện với Lăng Ý, muốn tranh thủ tìm được chút lợi ích từ phía hắn, Lê Nhã Trí đứng sau lưng cha mình, nhìn chằm chằm Lăng Ý, thỉnh thoảng nói thêm vào một hai câu.
Lần đầu tiên ba người nhà họ Lê còn ngồi chơi được nửa giờ. Đến những lần sau, Lăng Ý cảm thấy phiền phức, chỉ cùng bọn họ trò chuyện được năm ba phút, kiếm cớ là cô cần nghỉ ngơi, tiễn khách. Người nhà họ Lê không muốn đi nhưng Lăng Ý đã nói vậy rồi nên đành phải quay về.
Nhiều khi lí trí quá cũng là một cái tội. Cô biết cha cô đến thăm cô chỉ là một cái cớ để cho ông tiếp cận Lăng Ý. Cô là con người cô không phải đồ vật không có tình cảm, sao cha cô có thể đối xử lạnh lùng với cô như thế chứ? Rõ ràng là ông rất yêu thương, cưng chiều Nhã Trí mà.
Lăng Ý nhìn thấy được sự đau khổ, cô đơn trong ánh mắt của cô, cũng nhìn thấy được bản chất thực sự của mấy người nhà họ Lê. Sau đó, mấy người họ luôn bị chặn ở ngoài cửa với nhiều lí do khác nhau.
Lúc xuất viện, chân cô vẫn chưa khỏi hắn, Lăng Ý sai người mua cho cô một chiếc xe lăn.
Hắn ôm ngang cô, đặt trên xe lăn, tự mình đẩy cô ra ngoài.
Bọn họ có xe đón về Lăng trạch, Lăng Ý cúi thấp người, bế cô vào ghế ngồi phía sau, thắt dây an toàn cẩn thận, lúc này mới đi sang phía đối diện mở cửa, ngồi ngay bên cạnh cô.
Trong lúc cửa xe đóng lại, Lê Cảnh Trí bỗng thấy có một ánh đèn lóe lên một cái rất giống với đèn nháy của máy ảnh, cô nhìn xung quanh nhưng không phát hiện có người nào khả nghi.
Thấy cô dụi mắt, Lăng Ý lại gần,”Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Chắc là do cô quá đa nghi thôi, làm gì có ai rảnh đi chụp một bệnh nhân gãy chân chứ?
Lê gia không hề nhắc đến chuyện muốn đưa Lê Cảnh Trí về nhà tĩnh dưỡng mấy hôm, ngay cả một câu khách sáo cũng không. Hách Ánh đau lòng, bắt Lăng Ý đưa cô về Lăng trạch tự mình chăm sóc, ở đây có nhiều người hầu lại có bác sĩ gia đình luôn túc trực, rất thích hợp cho cô dưỡng bệnh.
Lê Khải Thiên đối với việc này cũng không có ý kiến gì, ông ta chỉ ước con gái ông ta lúc nào cũng ở đây, như vậy ông ta mới có thể giả vờ thăm bệnh, chạy tới, thiết lập quan hệ.
Tính tình Hách Ánh rất tốt, mấy ngày đầu khi thấy Lê Khải Thiên đến, bà vẫn tươi cười đón tiếp. Nhưng hết lần này đến lần khác, bà cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Làm gì có ai đến thăm con gái mà hết nói chuyện với mẹ chồng, nhất định chờ con rể về nói chuyện, nếu nó chưa kịp về lại đi tìm cha chồng con gái để nói chuyện như vậy. Mỗi lần mang đồ đến chẳng phải thứ dinh dưỡng gì mà toàn là vòng ngọc, bình gốm đời Thanh,…
Nào giống với đi thăm bệnh chứ? Rõ ràng là lấy con gái làm cái ván để giậm nhảy mà.
Dù cho tính tình tốt đến đâu cũng không thể nhìn nổi như vậy, nhưng bà cũng không thể quá thẳng thắn dù gì đó cũng là nhà thông gia.
Cô cho rằng hắn chỉ ở cùng cô từ ba đến năm ngày là cùng, không ngờ hắn vẫn luôn theo cô ở lại bệnh viện đến khi về nhà mới thôi.
Người nhà họ Lê mấy lần trước chỉ vội vã đến thăm hỏi cô được một hai lần, từ ngày hắn về thì ngày nào cũng tới, hỏi thăm, chăm sóc.
Mẹ cô ngồi bên giường, lau nước mắt nhìn cô, cũng chỉ hỏi xem cô có ăn được cái gì hay không, có chỗ nào đau nữa không, cha cô thì lại ngồi nói chuyện với Lăng Ý, muốn tranh thủ tìm được chút lợi ích từ phía hắn, Lê Nhã Trí đứng sau lưng cha mình, nhìn chằm chằm Lăng Ý, thỉnh thoảng nói thêm vào một hai câu.
Lần đầu tiên ba người nhà họ Lê còn ngồi chơi được nửa giờ. Đến những lần sau, Lăng Ý cảm thấy phiền phức, chỉ cùng bọn họ trò chuyện được năm ba phút, kiếm cớ là cô cần nghỉ ngơi, tiễn khách. Người nhà họ Lê không muốn đi nhưng Lăng Ý đã nói vậy rồi nên đành phải quay về.
Nhiều khi lí trí quá cũng là một cái tội. Cô biết cha cô đến thăm cô chỉ là một cái cớ để cho ông tiếp cận Lăng Ý. Cô là con người cô không phải đồ vật không có tình cảm, sao cha cô có thể đối xử lạnh lùng với cô như thế chứ? Rõ ràng là ông rất yêu thương, cưng chiều Nhã Trí mà.
Lăng Ý nhìn thấy được sự đau khổ, cô đơn trong ánh mắt của cô, cũng nhìn thấy được bản chất thực sự của mấy người nhà họ Lê. Sau đó, mấy người họ luôn bị chặn ở ngoài cửa với nhiều lí do khác nhau.
Lúc xuất viện, chân cô vẫn chưa khỏi hắn, Lăng Ý sai người mua cho cô một chiếc xe lăn.
Hắn ôm ngang cô, đặt trên xe lăn, tự mình đẩy cô ra ngoài.
Bọn họ có xe đón về Lăng trạch, Lăng Ý cúi thấp người, bế cô vào ghế ngồi phía sau, thắt dây an toàn cẩn thận, lúc này mới đi sang phía đối diện mở cửa, ngồi ngay bên cạnh cô.
Trong lúc cửa xe đóng lại, Lê Cảnh Trí bỗng thấy có một ánh đèn lóe lên một cái rất giống với đèn nháy của máy ảnh, cô nhìn xung quanh nhưng không phát hiện có người nào khả nghi.
Thấy cô dụi mắt, Lăng Ý lại gần,”Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Chắc là do cô quá đa nghi thôi, làm gì có ai rảnh đi chụp một bệnh nhân gãy chân chứ?
Lê gia không hề nhắc đến chuyện muốn đưa Lê Cảnh Trí về nhà tĩnh dưỡng mấy hôm, ngay cả một câu khách sáo cũng không. Hách Ánh đau lòng, bắt Lăng Ý đưa cô về Lăng trạch tự mình chăm sóc, ở đây có nhiều người hầu lại có bác sĩ gia đình luôn túc trực, rất thích hợp cho cô dưỡng bệnh.
Lê Khải Thiên đối với việc này cũng không có ý kiến gì, ông ta chỉ ước con gái ông ta lúc nào cũng ở đây, như vậy ông ta mới có thể giả vờ thăm bệnh, chạy tới, thiết lập quan hệ.
Tính tình Hách Ánh rất tốt, mấy ngày đầu khi thấy Lê Khải Thiên đến, bà vẫn tươi cười đón tiếp. Nhưng hết lần này đến lần khác, bà cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Làm gì có ai đến thăm con gái mà hết nói chuyện với mẹ chồng, nhất định chờ con rể về nói chuyện, nếu nó chưa kịp về lại đi tìm cha chồng con gái để nói chuyện như vậy. Mỗi lần mang đồ đến chẳng phải thứ dinh dưỡng gì mà toàn là vòng ngọc, bình gốm đời Thanh,…
Nào giống với đi thăm bệnh chứ? Rõ ràng là lấy con gái làm cái ván để giậm nhảy mà.
Dù cho tính tình tốt đến đâu cũng không thể nhìn nổi như vậy, nhưng bà cũng không thể quá thẳng thắn dù gì đó cũng là nhà thông gia.