Khí tức *** mĩ tràn đầy trong căn phòng, Liễu Ức Vân toàn thân trần trụi, thân trên ghé vào trên bàn trong gian phòng, hai đùi mở đến lớn nhất tiếp nhận phía sau Trầm Lạc Phong mãnh liệt va chạm. “Ngô......” Trầm Lạc Phong mỗi lần mãnh lực va chạm đều phảng phất là muốn đem hắn chọc thủng, hắn dùng tay bắt lấy mép bàn, dùng sức cắn môi, chính là không để mình phát ra rên rỉ thống khổ. Cảm nhận được hắn kiềm chế, Trầm Lạc Phong càng thêm dùng sức va chạm hậu huyệt đã nứt ra. Máu tươi cùng dịch thể theo Trầm Lạc Phong trừu sáp từ nơi mập hợp chảy ra thành dòng. “A......” Thống khổ bị xé rách làm Liễu Ức Vân rên rỉ ra tiếng, nhưng hắn lại lập tức cắn chặt môi không phát ra âm thanh. Phía sau trừng phạt không ngừng kéo dài, không có một chút vui sướng, chỉ có vô tận thống khổ. Tiểu huyệt sớm chết lặng, cả người đau đớn như bị nghiền nát, liều mạng áp chế đau đớn làm hắn mất đi gần như toàn bộ sức lực, Liễu Ức Vân cảm thấy hai đùi không cách nào chống đỡ sức nặng trên thể, nếu không phải hai bàn tay Trầm Lạc Phong giữ chặt thắt lưng hắn chỉ sợ hắn đã té xuống đất. Không biết đã qua bao lâu, Trầm Lạc Phong cuối cùng trong cơ thể hắn phun ra dục vọng, mà đồng thời ngay khi y phóng ra, Liễu Ức Vân cũng vô lực té trên mặt đất hôn mê.
Nhìn Liễu Ức Vân té xỉu trên mặt đất, Trầm Lạc Phong nhăn lại lông mày, khuôn mặt anh tuấn thần sắc phức tạp. Cuối cùng y ôm Liễu Ức Vân trở lại giường. “Ngô.....” Trong nháy mắt hạ thân chạm vào giường, Liễu Ức Vân nhẹ rên rỉ ra tiếng, trong nháy mắt Trầm Lạc Phong tưởng hắn tỉnh, y nhìn hắn hô hấp vững vàng, y biết đó chính là trong mê man hắn cảm thấy đau đớn mà rên rỉ không ý thức. Nhìn người tiều tụy trên giường, Trầm Lạc Phong đầu lông mày nhăn càng chặt. Nguyên bản thân thể khỏe mạnh ngắn ngủi trong một đêm liền gầy yếu đến có thể ẩn ẩn thấy được xương cốt. Làm da màu mật ong mất đi vẻ sáng ngời khỏe mạnh, thay thế là xanh tím hôn ngân tràn ngập. Trong đùi hỗn hợp lẫn lộn máu và dịch thể phá lệ chói mắt, này hết thảy đều là y tạo thành, là cái y gọi là báo thù, làm Liễu Ức Vân thống khổ chính là mục đích của y, y phải cảm thấy cao hứng mới đúng. Chính là y lại không dậy nổi cao hứng, nhìn Liễu Ức Vân như vậy y chỉ cảm thấy đau lòng, y biết y không nên đau lòng, nhưng y chính là đau lòng mới đáng chết! Y muốn chặt chẽ ôm hắn trong lòng, vỗ về mi tâm hắn dù trong mê man đều là thống khổ mà nhăn lại, hôn lên đôi môi vì mạnh mẽ ngăn lại rên rỉ mà cắn nát. Cảm giác như vậy của y từ lúc bắt đầu thực thi báo thù liền bắt đầu sinh trưởng, ngày càng ngày trở nên cường liệt, thâm chí có lúc y muốn bỏ cuộc, nhưng tưởng tượng đến cái chết của mẫu thân y lại cắn răng làm trầm trọng thêm tra tấn hắn. Nhưng mà y làm như vậy không những không ngừng làm hắn tổn thương mà cũng làm mình thập phần thống khổ.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng phủ lên đôi môi sưng lên do bị cắn nát của Liễu Ức Vân, “Vì cái gì không phát ra âm thanh?” Trầm Lạc Phong thì thào hỏi. Đã bao lâu không nghe thanh âm khàn khàn khêu gợi của hắn? Từ lúc bắt đầu cầm tù hắn, trừ bỏ “là”, “tốt”, “đã biết”...... Thanh âm đáp ứng như vậy, y gần như không nghe thêm thanh âm gì khác. Cho dù khi bọn hắn mập hợp, hắn cũng kiên quyết không phát ra một tiếng rên rỉ. Y bỗng nhiên hoài niệm hắn hồi đó, ôn nhu đối với y nói chuyện, đối với y cười, thật sự muốn nhìn lại sắc mặt đôn hậu cùng mỉm cười ôn nhu của hắn. “Ngươi khi nào mới chịu cười đâu?” Y hỏi hắn càng giống hỏi chính mình. Lúc này y cảm giác được đầu môi nhẹ nhàng chuyển động một chút, Trầm Lạc Phong nhìn về phía khuôn mặt hắn, mặc dù ánh mắt hắn chưa mở nhưng lông mi hắn hơi động y biết hắn đã tỉnh lại. Trầm Lạc Phong bỏ tay xuống, xoay người xuống một bên mặc quần áo, liền hướng phía bên ngoài bước đi, sắp tới cửa thì hắn dừng lại, không quay đầu chỉ thản nhiên nói “Ngày mai để Hắc Ảnh mang ngươi đi nhìn nương ngươi.” Rồi mới nhanh chóng rời khỏi.
Xác định y đã đi, Liễu Ức Vân từ từ mở hai mắt, chuyện phát sinh sau khi hắn tỉnh lại làm hắn cảm thấy kỳ quái. Kể từ ngày bị Trầm Lạc Phong nhốt ở biệt viện ngoại ô tới nay, mỗi ngày chỉ cần y xuất hiện liền điên cuồng đối với hắn chiếm đoạt, không có một chút ôn nhu, chỉ có tàn bạo cùng xuyên xỏ, cùng lời nói tràn ngập lạnh lùng. Như vậy tra tấn tới khi hắn duy trì không được mà mất ý thức mới kết thúc. Có lúc thậm chí hôn mê cũng không cách nào làm y đình chỉ, nhớ kỹ có vài lần hắn đau đớn mà từ trong hôn mê tỉnh lại, lại vì đau đớn mà lâm vào hắc ám. Mà mỗi lần đến khi tỉnh lại thì y đều đã rời khỏi, chỉ còn chính mình thân thể rách nát thu thập tàn cục. Có thể nói một tháng này trong kí ức chỉ có vô tận khuất nhục cùng đau đớn. Kỳ thật bất luận y như thế nào tra tấn hắn, hắn đều tùy ý y bài bố, bất luận y bắt hắn làm ra tư thế *** đãng hạ tiện như thế nào hắn đều nghe theo, trừ bỏ việc phát ra âm thanh *** đãng, đó là chút tự tôn làm người cuối cùng của hắn, hắn tựa như một bù nhìn thuận theo ý người ta, hoàn toàn nghe theo hết thảy yêu cầu của chủ nhân. Nhưng cho dù vậy, Trầm Lạc Phong như cũ không hài lòng, sự tàn bạo đối với hắn ngày một tăng, gần như hiện tại mỗi lần mập hợp đều làm hắn bị thương. Nhưng mới rồi Trầm Lạc Phong ôn nhu vỗ về đôi môi hắn là có chuyện gì, hắn giống như nhớ y nói muốn nhìn mình cười, đây là chuyện gì? Còn có y thế nào đồng ý cho hắn đi kiếm nương, vì sao thái độ đối với hắn đột nhiên chuyển tốt, có thể nào là âm mưu gì đó của y? Giáo huấn trong dĩ vãng làm Liễu Ức Vân không cách nào tin tưởng Trầm Lạc Phong. Nhưng cho dù là âm mưu thì thế nào? Hắn hiện tại đã không còn tâm không có tôn nghiêm, chỉ còn lại thân mình dơ bẩn bị tàn phá, còn sợ cái gì đâu? Chỉ cần y không làm hại nương hắn, việc gì cũng không cách nào làm hắn cảm thấy thống khổ.
Nhìn Liễu Ức Vân té xỉu trên mặt đất, Trầm Lạc Phong nhăn lại lông mày, khuôn mặt anh tuấn thần sắc phức tạp. Cuối cùng y ôm Liễu Ức Vân trở lại giường. “Ngô.....” Trong nháy mắt hạ thân chạm vào giường, Liễu Ức Vân nhẹ rên rỉ ra tiếng, trong nháy mắt Trầm Lạc Phong tưởng hắn tỉnh, y nhìn hắn hô hấp vững vàng, y biết đó chính là trong mê man hắn cảm thấy đau đớn mà rên rỉ không ý thức. Nhìn người tiều tụy trên giường, Trầm Lạc Phong đầu lông mày nhăn càng chặt. Nguyên bản thân thể khỏe mạnh ngắn ngủi trong một đêm liền gầy yếu đến có thể ẩn ẩn thấy được xương cốt. Làm da màu mật ong mất đi vẻ sáng ngời khỏe mạnh, thay thế là xanh tím hôn ngân tràn ngập. Trong đùi hỗn hợp lẫn lộn máu và dịch thể phá lệ chói mắt, này hết thảy đều là y tạo thành, là cái y gọi là báo thù, làm Liễu Ức Vân thống khổ chính là mục đích của y, y phải cảm thấy cao hứng mới đúng. Chính là y lại không dậy nổi cao hứng, nhìn Liễu Ức Vân như vậy y chỉ cảm thấy đau lòng, y biết y không nên đau lòng, nhưng y chính là đau lòng mới đáng chết! Y muốn chặt chẽ ôm hắn trong lòng, vỗ về mi tâm hắn dù trong mê man đều là thống khổ mà nhăn lại, hôn lên đôi môi vì mạnh mẽ ngăn lại rên rỉ mà cắn nát. Cảm giác như vậy của y từ lúc bắt đầu thực thi báo thù liền bắt đầu sinh trưởng, ngày càng ngày trở nên cường liệt, thâm chí có lúc y muốn bỏ cuộc, nhưng tưởng tượng đến cái chết của mẫu thân y lại cắn răng làm trầm trọng thêm tra tấn hắn. Nhưng mà y làm như vậy không những không ngừng làm hắn tổn thương mà cũng làm mình thập phần thống khổ.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng phủ lên đôi môi sưng lên do bị cắn nát của Liễu Ức Vân, “Vì cái gì không phát ra âm thanh?” Trầm Lạc Phong thì thào hỏi. Đã bao lâu không nghe thanh âm khàn khàn khêu gợi của hắn? Từ lúc bắt đầu cầm tù hắn, trừ bỏ “là”, “tốt”, “đã biết”...... Thanh âm đáp ứng như vậy, y gần như không nghe thêm thanh âm gì khác. Cho dù khi bọn hắn mập hợp, hắn cũng kiên quyết không phát ra một tiếng rên rỉ. Y bỗng nhiên hoài niệm hắn hồi đó, ôn nhu đối với y nói chuyện, đối với y cười, thật sự muốn nhìn lại sắc mặt đôn hậu cùng mỉm cười ôn nhu của hắn. “Ngươi khi nào mới chịu cười đâu?” Y hỏi hắn càng giống hỏi chính mình. Lúc này y cảm giác được đầu môi nhẹ nhàng chuyển động một chút, Trầm Lạc Phong nhìn về phía khuôn mặt hắn, mặc dù ánh mắt hắn chưa mở nhưng lông mi hắn hơi động y biết hắn đã tỉnh lại. Trầm Lạc Phong bỏ tay xuống, xoay người xuống một bên mặc quần áo, liền hướng phía bên ngoài bước đi, sắp tới cửa thì hắn dừng lại, không quay đầu chỉ thản nhiên nói “Ngày mai để Hắc Ảnh mang ngươi đi nhìn nương ngươi.” Rồi mới nhanh chóng rời khỏi.
Xác định y đã đi, Liễu Ức Vân từ từ mở hai mắt, chuyện phát sinh sau khi hắn tỉnh lại làm hắn cảm thấy kỳ quái. Kể từ ngày bị Trầm Lạc Phong nhốt ở biệt viện ngoại ô tới nay, mỗi ngày chỉ cần y xuất hiện liền điên cuồng đối với hắn chiếm đoạt, không có một chút ôn nhu, chỉ có tàn bạo cùng xuyên xỏ, cùng lời nói tràn ngập lạnh lùng. Như vậy tra tấn tới khi hắn duy trì không được mà mất ý thức mới kết thúc. Có lúc thậm chí hôn mê cũng không cách nào làm y đình chỉ, nhớ kỹ có vài lần hắn đau đớn mà từ trong hôn mê tỉnh lại, lại vì đau đớn mà lâm vào hắc ám. Mà mỗi lần đến khi tỉnh lại thì y đều đã rời khỏi, chỉ còn chính mình thân thể rách nát thu thập tàn cục. Có thể nói một tháng này trong kí ức chỉ có vô tận khuất nhục cùng đau đớn. Kỳ thật bất luận y như thế nào tra tấn hắn, hắn đều tùy ý y bài bố, bất luận y bắt hắn làm ra tư thế *** đãng hạ tiện như thế nào hắn đều nghe theo, trừ bỏ việc phát ra âm thanh *** đãng, đó là chút tự tôn làm người cuối cùng của hắn, hắn tựa như một bù nhìn thuận theo ý người ta, hoàn toàn nghe theo hết thảy yêu cầu của chủ nhân. Nhưng cho dù vậy, Trầm Lạc Phong như cũ không hài lòng, sự tàn bạo đối với hắn ngày một tăng, gần như hiện tại mỗi lần mập hợp đều làm hắn bị thương. Nhưng mới rồi Trầm Lạc Phong ôn nhu vỗ về đôi môi hắn là có chuyện gì, hắn giống như nhớ y nói muốn nhìn mình cười, đây là chuyện gì? Còn có y thế nào đồng ý cho hắn đi kiếm nương, vì sao thái độ đối với hắn đột nhiên chuyển tốt, có thể nào là âm mưu gì đó của y? Giáo huấn trong dĩ vãng làm Liễu Ức Vân không cách nào tin tưởng Trầm Lạc Phong. Nhưng cho dù là âm mưu thì thế nào? Hắn hiện tại đã không còn tâm không có tôn nghiêm, chỉ còn lại thân mình dơ bẩn bị tàn phá, còn sợ cái gì đâu? Chỉ cần y không làm hại nương hắn, việc gì cũng không cách nào làm hắn cảm thấy thống khổ.