Qủy Ẩn giết Tử Vân? Không phải hai người là đồng bọn à? Tôi cảm thấy không kịp thích ứng.
Huyền Kỳ biết tôi đang khó hiểu, nên mới chậm rãi kể mọi chuyện ra.
Khi Vu Dương bị bắn ra xa, rơi xuống mặt đất không cách nào nhúc nhích, Đại Hình Quan đang từ từ bước đến, Quỷ Ẩn bỗng nhiên lên tiếng.
“Vân phi, không thể giết cô ta.” Cô ta nói.
Tử Vân liếc cô ta một cái: “Giết thì sao? Cô cứ mang thi thể của cô ta về mà báo cáo kết quả.”
“Đại nhân từng dặn riêng, cho dù muốn giết cũng phải giết lúc hồn phách cô ta còn trong thân thể, thân xác này không thể làm được gì cả.”
“Đại nhân? Đại nhân nào chứ?” Tử Vân ngạo mạn hất cằm.
Sắc mặt Quỷ Ẩn không tốt lắm, nhưng vẫn cố nhịn: “Đại Hình Quan đại nhân.”
Tử Vân ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ờ, tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là hắn à.”
Dừng một chút, vẻ mặt cô ta trở nên lạnh lẽo nghiêm nghị: “Quỷ Ẩn, nghe cho rõ đây, cô là nô tài của hắn, nhưng tôi không phải, chưa kể, hắn cũng chẳng là cái thá gì, chẳng qua chỉ là một nô tài của bệ hạ, không có bệ hạ, hắn ta có ngày hôm nay à? Cho nên, hắn có dặn dò cái gì, không liên quan đến tôi, đứa con gái kia, tôi muốn giết thì giết, không tới phiên cô xen vào.”
Quỷ Ẩn không nói, vẻ mặt lộ sự âm trầm, trong mắt hiện lên sát khí mà ai cũng có thể nhìn rõ.
Lúc này, Ảm Hỏa trong tay Vu Dương bay ra, Quỷ Ẩn thấy tình cảnh này, dùng tốc độ không ai ngờ tấn công.
Tử Vân còn đang đắm chìm trong sự khiếp sợ khi trận bị phá, không ngờ Quỷ Ẩn sẽ làm như thế, lập tức bị đánh trúng, mãi cho đến khi gai Thanh Thương xuyên qua rồi rời khỏi cơ thể, mắt cô ta vẫn trừng lớn, vẻ mặt khó tin.
Quỷ Ẩn sau khi đắc thủ, lập tức biến mất không còn bóng dáng.
Cùng lúc đó, trần nhà khôi phục lại hình dáng ban đầu, Vu Dương rơi từ trên đó xuống, sau khi hiện ra trước mặt mọi người, đưa hồn phách của tôi vào lại bên trong thân thể, rồi mới xem xét tình trạng của mọi người.
Diệu Diệu, Thẩm Thiên Huy và Lưu Hà chỉ bị phong kín mạch máu, sau khi giải xong thì không có đáng ngại. Lưu Hà sau khi có thể hoạt động trở lại thì giải độc trong cơ thể mọi người, sau đó mới đi kiểm tra vết thương của Tử Vân.
Vết thương của Tử Vân vô cùng sâu, nằm trong vũng máu, chi còn một hơi thở cuối cùng.
Đối với người đang hấp hối, Lưu Hà cũng không bỏ đá xuống giếng, đút một viên thuốc vào miệng cô ta, quay đầu lại nói: “Quỷ Ẩn ra tay thật độc ác, tôi không có cách nào cả. Có điều gì muốn nói thì nói đi, thuốc của tôi chỉ có thể giảm cơn đau đớn, nhưng không thể cứu mạng, duy trì không được bao lâu đâu.”
Tử Vân run rẩy, đưa tay về phía Thẩm Thiên Huy.
Ánh mắt Thẩm Thiên Huy phức tạp nhìn cô ta, không hề do dự nắm chặt cái tay kia.
“Kể từ khi em rời khỏi nhà họ Thẩm, bên cạnh vẫn luôn có người của bác anh, ông ta vì phòng ngừa anh tìm em, cứ mấy ngày lại cho người tới bắt em dọn nhà, cứ trốn đông trốn tây như thế, phiêu bạc không ngừng, thật sự đã khiến em vô cùng phiền chán.” Tử Vân thở hổn hển một lúc lâu mới mở miệng “Em học uống rượu, hầu như mỗi tối đều say mèm. Vào rạng sáng một ngày năm năm trước, sau khi từ quán rượu đi ra, lúc đi qua một cái hẻm, em vô tình nhìn thấy một người đàn ông trung niên, dùng tay cắt đầu một người khác.”
Nói rồi, cô ta trông có vẻ mỏi mệt, từ từ nhắm hai mắt lại.
Không ai nói chuyện, tất cả mọi người đều đợi cô ta nói tiếp.
Sau khi nghỉ ngơi chừng ba bốn phút, Tử Vân mới lại mở mắt ra: “Em lập tức tỉnh rượu, ngay cả việc hét lên cũng quên mất, chỉ biết ngờ nghệch đứng đó, nhìn người đàn ông trung niên kia từ từ đi tới. Khi ông ta dùng bàn tay đầy máu chạm vào cổ em, em vì sợ hãi cái chết mà không tự chủ được, quỳ xuống, dập đầu liên tục, bảo rằng chỉ cần giữ lại mạng sống, muốn em làm gì em cũng đồng ý. Cuối cùng, ông ta không giết em, mà đánh em ngất xỉu. Lúc tỉnh lại, đã là trời sáng, em đã đến một nơi xa lạ, hóa ra tối đó, em và ông ta đã có quan hệ vợ chồng. Năm đầu tiên, ông ta chưa bao giờ để em ra khỏi căn phòng đó, phái mấy người hầu hạ đều là những kẻ không câm thì điếc, nhưng em hiểu rõ, ông ta không phải người.”
“Đó là Lang Vương à?” Người hỏi, như mọi khi vẫn là Huyền Kỳ.
Tử Vân khẽ gật đầu, hơi thở hơi gấp gáp, ánh mắt dại ra nhìn trần nhà: “Bởi vì em đã lớn lên ở nhà họ Thẩm, nên đối với mấy thứ không phải con người cũng không quá sợ hoặc bài xích, huống chi ông ta đối xử với em cũng không tệ. Năm tiếp theo, em tìm cơ hội nói những điều này cho ông ta biết, ông ấy hơi kinh ngạc, lúc này mới nói cho em biết mình là vua của Lang tộc.”
Nói đến đây, cô ta bỗng nhiên ho khan kịch liệt, phun ra vài ngụm máu, nước mắt chảy xuống: “Thiên Huy, anh hận em à? Em biết em không đúng, em chỉ là một đứa con gái, cái gì cũng không biết, cho dù có đi cùng anh, nhà họ Thẩm cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta, cuộc sống sẽ khó khăn gấp bội, em không muốn trở thành gánh nặng của anh, anh hiểu không?”
Thẩm Thiên Huy khẽ thở dài, không đáp.
“Mê Hồn trận là Lang Vương dạy cô à?” Vu Dương ở bên cạnh hỏi.
“Không, là Đại Hình Quan, Khâm Nguyên cũng là do hắn ta cho tôi.” Tử Vân lắc đầu. “Hắn nói cho tôi biết đến sự tồn tại của Lưu Hà, nói Vu Dương là người cô ta yêu, nói muốn tiêu diệt Vu Dương, thay Lang Vương lấy Di Thiên châu và Cửu Biện Huyết Liên, nhưng khổ nỗi ngôi nhà này có kết giới bao bọc, không thể đi vào, hỏi tôi có phải có quen với Thiên Huy hay không.”
Nói rồi, cô ta lại nhìn Thẩm Thiên Huy một cái, nói tiếp: “Lúc đầu tôi vẫn không tin là Thiên Huy sẽ bị dính líu vào chuyện này, cho đến khi tìm ra “nước mắt tình nhân”, mới phát hiện anh ấy thật sự ở đây. Tôi nghĩ, mặc dù đã lâu không gặp, nhưng nếu tôi đã đi tìm anh, anh chắc chắn sẽ không từ chối không cho tôi vào, nếu lần này thành công, không những báo được mối thù cướp chồng, mà còn có thể khiến Lang Vương tín tưởng và sủng ái tôi hơn, huống chi đi cùng còn có cao thủ như Quỷ Ẩn, thoạt nhìn có thể nói là không hề có sơ hở, không ngờ….”
“Không ngờ hóa ra cô cũng là chỉ bị lợi dụng.” Lưu Hà lạnh lùng tiếp lời.
Hai mắt Tử Vân đẫm lệ miễn cưỡng cười cười: “Đúng vậy, tôi chỉ bị lợi dụng. Cô nói không sai, tôi dùng thuốc, thuốc này có tác dụng phụ, tôi cũng có biết. Tuy rằng loài người sinh sống trong giới yêu quái cũng không được đối đãi quá tốt, nhưng trong Lang tộc, là phi tử của Lang Vương, tôi cũng không cần trốn đông trốn tay. Tôi cho là cuộc sống như thế cứ tiếp tục, không ngờ, cô xuất hiện, Lang Vương bắt đầu không còn quan tâm đến tôi, thậm chí, còn ra tay đánh tôi, cho nên, tôi mới xung phong nhận việc này, đi cùng Quỷ Ẩn.”
Nói một hơi những điều này xong, Tử Vân cũng không nhịn được nữa, thân thể run dữ dội, sắc mặt tái xanh, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, cầm chặt tay Thẩm Thiên Huy, dường như đang cầu khẩn: “Thiên Huy, Thiên Huy, anh đừng hận em, đừng hận em, em từng yêu anh đến vậy, em không có cách nào khác, không có cách nào….”
Nói tới đây, giọng nói càng lúc càng nhẹ, cuối cùng thì yên hẳn.
Khi tay cô ta mềm rũ xuống, một linh hồn màu trắng mờ từ từ bay khỏi đỉnh đầu Tử Vân, thoạt nhìn không được trọn vẹn lắm, một lúc lâu sau đã không còn thấy đâu nữa. Còn thân thể của cô ta, chỉ trong vài giây đã dần teo nhỏ lại, cuối cùng biến thành một đống cát bụi, trên sàn nhà, chỉ có bộ quần áo là có thể chứng thật cô ta đã từng tồn tại.
“Sau đó, Diệu Diệu đi gọi Tham Lang.” Huyền Kỳ nói “Cuối cùng, em đánh thức chị dậy.”
Nghe xong cả câu chuyện, tôi đột nhiên cảm thấy thương hại Tử Vân.
“Thật là gieo gió gặt bão.” Lưu Hà bôi thuốc lên mặt mình, đau đến hít mấy hơi, nói chuyện cũng không hề khách khí “Một con người, trở thành phi tử của một vị vua đứng đầu một tộc yêu quái, vậy mà còn chưa biết dừng. Tôi nghĩ, thuốc đó tám phần là do Đại Hình Quan cho cô ta, cô ta biết tác dụng phụ của nó, vậy mà còn dám ăn.”
“Thuốc gì?” Huyền Kỳ nhất định đã muốn hỏi câu này lâu rồi.
“Tha Thai hoàn.” Lưu Hà đáp “Mới đầu là do một người chế ra, nhưng sau này, lại phát hiện tác dụng phụ của nó quá lợi hại, nên mới phá hủy chúng, nhưng vì phương thuốc là thành quả cực khổ nghiên cứu mà thành, không nỡ bỏ, nên mới niêm phong lại. Sau này, không biết vì sao, nhưng loại thuốc này thật sự đã bắt đầu xuất hiện.”
Huyền Kỳ cảm thấy thật kì diệu, không kiềm được “ồ” lên, lại hỏi: “Vậy làm sao cô biết là cô ta uống loại thuốc này?”
Lưu Hà bôi thuốc xong, lấy ra gương nhỏ soi soi, nhìn mặt mình bị đánh thành như thế, không khỏi muốn nguyền rủa mấy tiếng, nhưng ngại mặt mũi của Thẩm Thiên Huy, lại không dám nói quá, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ cần nhìn cô ta dở dở ương ương, dáng vẻ như cái xác chết biết đi là biết ngay.”
Sau đó, cô ta suy nghĩ một chút, lại giải thích: “Tha Thai hoàn có tác dụng với con người, có thể tăng thêm sức mạnh, giữ vững dung nhan không già, khá mạnh, có thể tạo ra nội đan nữa đấy. Thế nhưng, nó lại không thể làm hồn phách gắn kết với nội đan, ngược lại, độc của thuốc sẽ ăn mòn hồn phách, khoảng chừng ba năm trăm năm, người đó sẽ trong một đêm thay đổi hoàn toàn, quá mười mấy năm nữa sẽ chết, mà trong mười mấy năm này, cơ thể sẽ hoặc nóng hoặc lạnh, hoặc đau nhứt hoặc ngứa ngáy, tóm lại là chết vô cùng đau đớn, bởi vì hồn phách đã bị đâm thành nhiều lỗ nhỏ, khi chết khó tránh khỏi hồn phi phách tán.”
“Ghê như vậy, thế mà cô ta còn dám uống thuốc này?” Huyền Kỳ nghe thấy thế thì sợ hãi, không khỏi rụt cổ.
“Vậy mà vẫn có người dám đó, chẳng những có, còn rất nhiều nữa là!” Lưu Hà chẳng buồn để ý “Ba trăm năm, đối với loài người mà nói, thật sự là rất lâu đó.”
Tham Lang cũng chậc chậc tiếp lời: “Thật đó, loài người là vậy đó, vì vinh hoa phú quý, cái gì cũng không quan tâm, dũng cảm đáng khen.”
“Mọi người bớt lời đi.” Tôi sợ Thẩm Thiên Huy đau lòng, khẽ ngăn cản họ nói loài người thế này loài người thế kia.
Không ngờ, câu nói này lại càng khiến Lưu Hà xem thường: “Tôi càng thích nói nhiều đấy, cô làm gì tôi?”
Tôi rất bất đắc dĩ, cũng không biết đắc tội cô ta lúc nào, đành làm như không nghe thấy.
“Tiên tử đã khiến đối phương chú ý, phải cẩn thận đó.” Thẩm Thiên Huy chuyển đề tài, vẻ mặt bình tĩnh, dường như không hề đau lòng chút nào.
“Không sao.” Lưu Hà phất phất tay, dáng vẻ không sao cả “Tôi có thể ứng phó, yên tâm đi.”
Trong hai ngày sau đó, Huyền Kỳ càng lúc càng hưng phấn. Lúc đầu thì cứ quấn lấy Thẩm Thiên Huy, sống chết muốn học pháp thuật, quấn đến mức anh ta phải nói thẳng rằng mình rất bận, ngay cả cửa nhà tôi cũng không dám bước vào nữa. Sau đó, cậu bắt đầu lên mạng tra mấy thứ tài liệu kì quái, tra rồi sẽ đến nói với tôi, mỗi lần nói là nói mãi không ngừng, khiến tôi nhức đầu vô cùng. Mãi cho đến buổi tối ngày thứ hai khi nhận được vé máy bay, cậu phải về phòng thu dọn đồ đạc, tôi mới được yên tĩnh một lúc.
“Đi khoảng bao lâu?” Nhìn nơi đến trên vé máy bay, cũng không phải là nơi chúng tôi muốn đi lúc này.
“Khoảng hai tiếng.” Thẩm Thiên Huy nói, “Đến rồi thì tiếp tục ngồi thuyền.”
“Sao vậy?” Tôi cứ nghĩ, Âm Phủ không phải là một nơi cố định nào cả.
Thẩm Thiên Huy nhún nhún vai, nhìn về phía Vu Dương đang tựa trên khung cửa.
“Đến rồi hãy nói.” Vu Dương miễn cưỡng nhìn tôi một cái, thong thả đi về phía cửa sổ, ngồi lên bệ cửa.
Kể từ khi thấy dấu vết của đá Nguyệt Sắc trên nhánh cây của cây hòe tinh, anh ta lúc nào cũng có vẻ đang suy nghĩ điều gì, nói cũng ít hơn nhiều, nếu nhất định phải nói, cũng chỉ nói mấy chữ đơn giản, có khi cả ngày cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, có khi lại ngồi ngẩn người cả ngày dưới ánh mặt trời hoặc ánh trăng.
Tôi cũng len lén hỏi Thẩm Thiên Huy, đá Nguyệt Sắc kia rốt cuộc là thứ gì, sao Vu Dương lại coi trọng nó đến thế.
“Ngay cả việc anh ta là yêu quái gì tôi còn chẳng biết, đừng nói là chuyện như thế.” Thẩm Thiên Huy trả lời tôi như thế.
Tay phải mặc dù không khó chịu lắm, nhưng càng lúc càng trở nên tái xanh. Thay vì đi tò mò bí mật của người khác, tôi nên lo lắng cho bản thân mình thì hơn. Nghĩ như vậy, tôi cũng dần không để ý nữa. Tôi cảm thấy, bí mật sẽ không là bí mật vĩnh viễn, tất sẽ có một ngày bị người khác biết.
So với Vu Dương, Thẩm Thiên Huy cũng không quá thần bí. Đêm đó, trên đường về nhà, tôi có hỏi rõ quan hệ của anh ta và ông nội.
“Quan hệ hả, cũng được coi là thầy trò.” Anh ta nói thế “Nhưng cũng chẳng có nghi thức bái sư nào cả, chỉ là khi tôi bốn, năm tuổi, ông đã cứu tôi một lần, sau đó, bắt đầu truyền thụ cho tôi một chút pháp thuật Ngũ Hành.”
“Đó là thầy trò chứ sao.” tôi gật đầu khẳng định.
“Nhưng, ông chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của tôi.” Anh ta nói “Có muốn học hay không, có học được hay không, học được như thế nào. Ông chưa bao giờ hỏi tới, chỉ đơn giản là dạy tôi thôi.”
“Vậy mà anh cũng học được hết!” Tôi kinh ngạc trước sự thông minh của anh ta.
Anh ta ngại ngùng, liên tục lắc tay: “Không không, tôi chỉ biết mấy pháp thuật đơn giản thôi. Tạo lửa nè, tạo lá chắn nè, ẩn thân nữa…đủ cho tôi không thể chết quá dễ dàng thôi.”
Dừng một chút, anh ta còn nói: “Thật ra thì, tôi cũng giống hai người. Từ nhỏ có thể nhìn thấy thứ đó.”
Tôi không ngờ hóa ra là thế, nhất thời không biết nói gì.
Anh ta nghĩ một lúc, lại nói tiếp: “Từ ngày mà ông cụ cứu tôi, Vu Dương đã luôn theo cạnh ông rồi. Tính đến nay, cũng đã ba mươi năm rồi.”
Tôi sửng sốt, không tin tưởng lắm: “Thế nhưng….trông anh cũng không lớn hơn bọn tôi nhiều lắm.”
Anh ta nhìn tôi một cái, đắc ý cười nói: “Thanh Loan, thật ra tôi lớn hơn cô tưởng nhiều. Ha ha, xem ra, quả thật tôi đã luyện được Thuật trú nhan rồi.”
(Thuật trú nhan: thuật giữ cho sắc đẹp trẻ mãi không già)
Cứ như thế, chủ đề câu chuyện liền bị chuyển dời.
Chỉ là, lần nói chuyện này lại khiến tôi lại có thêm một nghi vấn khác — Vu Dương rốt cuộc bao nhiêu tuổi.
Đang suy nghĩ, tôi lại bị mấy tiếng lẩm bẩm làm gián đoạn suy nghĩ —- buổi tối một ngày trước, Huyền Kỳ hưng phấn đến không ngủ được, hơn nữa, ngay cả ban ngày cũng không lúc nào nghỉ ngơi. Lúc này, khi đã yên vị trên máy bay, cậu lại ngủ ngon đến như thế, ngay cả khi bị Thẩm Thiên Huy bóp mũi đùa giỡn, cậu cũng chẳng tỉnh.
Khi máy bay hơi lắc lư hạ cánh, cậu mới mở mắt, nhưng thoạt nhìn cũng không phải là đã tỉnh ngủ hoàn toàn. Mãi cho đến khi hành khách trên máy bay gần xuống hết, cậu mới xoa mắt, duỗi lưng hết cỡ, hỏi tôi có phải đã đến rồi không.
“Phải, đến rồi, đi nhanh thôi.” Tôi ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, nếu cậu không đứng lên, tôi cũng chẳng ra được.
Mà lúc này, nữ tiếp viên hàng không lại nở nụ cười ngọt ngào nhìn chúng tôi, hỏi có gì cần giúp đỡ không.
Huyền Kỳ lúc này mới mờ mịt nhìn xung quanh, rốt cuộc hiểu rõ vấn đề, cậu đỏ mặt lên, nhanh chóng đi ra ngoài.
Chúng tôi bay chuyến bay đêm, đoạn đường từ sân bay ra đến bến tàu vô cùng nhanh chóng. Mười giờ tối thuyền mới chạy, mà lúc chúng tôi mua vé, vẫn chưa đến chín giờ. Huyền Kỳ muốn đi dạo, Thẩm Thiên Huy liền bảo cậu chú ý thời gian, cuối cùng cũng đi luôn. Tôi không có hứng thú với việc này, ngồi trên ghế trong phòng chờ của bến tàu, tôi ngẩn người nhìn tay phải.
Đột nhiên, có một luồng hơi lạnh thấu xương bỗng ập tới, tôi rùng mình, không cần ngẩng đầu, cũng biết tiếp theo là cái gì.
Quả nhiên, một tà váy liền bỗng xuất hiện trước mặt tôi, trên váy không ngừng nhỏ nước, rơi xuống đất thành một vũng nước nhỏ, phát ra mấy âm thanh “tách tách”. Dưới váy lộ ra đôi chân rất đẹp, đầu gối xinh xắn và hai bắp chân dài nhỏ, trêm bắp chân có quấn mấy sợi rong rêu, còn có dính nước bùn, nhưng nhìn xuống nữa, dưới phần mắt cá chân lại không thấy gì nữa.
Gáy tôi lạnh lẽo, nhất định là nó đang nhìn chằm chằm tôi. Tốt nhất là không ngẩng đầu, coi như không nhìn thấy. Tôi tự nói với mình.
Cứ cầm cự như thế một lúc, tôi cảm thấy có thứ gì đó ươn ướt trượt lên cổ mình, sau đó, trước mắt liền xuất hiện một lọn tóc đang nhỏ nước.
“Đừng lên thuyền, dưới nước có quỷ.” Nó kề sát bên tai tôi, nhẹ nhàng nói.
Tôi không ngờ nó có thể nói, hoảng hốt, theo bản năng ngẩng đầu.
Đó là gương mặt một cô gái đã thối rữa, một số nơi trên mặt đã lộ ra phần xương trắng hếu, nhưng mái tóc dài kia vẫn mang một màu đen nhánh. Có lẽ nó cũng biết dáng vẻ của mình rất đáng sợ, thấy tôi ngẩng đầu, liền cuống quýt lấy tay che mặt, sau đó, từ từ biến mất.
“Chuyện gì vậy?” Thẩm Thiên Huy vừa trở lại bên cạnh hỏi.
“Không có gì.” tôi lắc đầu.
Bất kể nó nói thật hay giả, một chuyến này, tôi cũng không thể không đi.
Lúc tôi thả lỏng cổ, vừa lúc nhìn thấy Vu Dương đang nhìn tôi, mang theo vẻ mặt như đang nói “đừng tưởng tôi không biết.”
Lúc bắt đầu soát vé, Huyền Kỳ liền thở hồng hộc từ ngoài chạy vào, khẽ nói nơi này có nhiều vong linh bị chết chìm lắm. Tôi cười cười, cũng không định nói cho cậu biết chuyện vừa rồi.
Lên thuyền mới biết Thẩm Thiên Huy đã mua được chỗ tốt nhất. Cả gian phòng chỉ có bốn người chúng tôi. Điều này khiến tôi không khỏi thắc mắc về nghề nghiệp của anh ta. Anh ta giống như quản gia, rất giỏi nấu ăn, nhưng mỗi lần cần chi tiền cũng không hề do dự, thoạt nhìn, anh ta cũng không phải là người thiếu tiền.
Vu Dương như mọi lần không biết đi đâu, hai người kia thì đang xem tivi, trên tivi đang chiếu một bộ phim võ hiệp nhàm chán. Tôi miễn cưỡng xem một lát, cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, dần mơ mơ màng màng, dưới ánh trăng mờ, tôi nghe Huyền Kỳ nói gì đó, tôi “ừm” một tiếng coi như trả lời, sau đó liền chìm vào mộng đẹp.
Trong mơ, tôi cảm thấy bên hông có thứ đang đâm vào, lúc đầu tôi cũng chẳng để ý, nhưng lực đâm càng lúc càng mạnh, tôi giật mình, chợt tỉnh lại, có trộm à? Trong phòng rất yên tĩnh, bên tai chỉ nghe được mấy tiếng sóng vỗ, tôi sờ sờ trên người, cũng không phát hiện mình bị mất thứ gì, chỉ là khi sờ đến phần giường bên hông mình, phát hiện nơi đó bị thấm ướt.
Đồng hồ trên điện thoại di động cho thấy lúc này là rạng sáng. Tôi hơi khát nước, đứng lên muốn đi uống nước, nhưng đưa tay lên tường mò mẫm mãi lại không thấy công tắc, tôi liền dùng ánh sáng từ màn hình điện thoại di động, chiếu vào mọi nơi trong phòng. Khi ánh sáng yếu ớt rọi qua một góc nhỏ trong phòng, tôi đột nhiên thấy có thứ gì đó bỗng nhúc nhích.
Tôi khẩn trương, do dự cả buổi, mới quyết định nhìn cho kĩ. Tôi cầm chặt chủy thủ, cẩn thận đi đến.
Khoang thuyền cũng không lớn, đi chừng mấy bước là đến, cái góc kia ở giữa bàn và giường, nếu như muốn nhìn rõ, tôi phải cúi người xuống, sau đó đưa đầu vào xem. Lúc tôi vừa ngồi xuống, bóng đen kia liền xông đến, tôi lui một bước né tránh, ngồi bệt lên đất.
Trong bóng tối, tôi cũng không thấy rõ đó là cái gì, chỉ thấy hai luồng ánh sáng màu lục mờ mờ, tôi muốn đưa tay bắt lấy, nhưng nó lại không cho tôi có cơ hội đó, lập tức nhào về phía trước. Ngay lập tức, tôi cảm thấy tay mình hơi ẩm dính, như chạm phải thứ gì đó nhớp nhúa, điện thoại di động cũng bị văng đến dưới gầm giường, một lúc sau thì ánh sáng trên điện thoại tắt.
“Thẩm Thiên Huy? Huyền Kỳ?” Thật kì quái, mới nãy rõ ràng tôi thấy bọn họ ngủ trên giường mà, sao giờ một chút tiếng động cũng không có.
Bóng đen kia lại nhảy lên lần nữa, lần này, hình như nó hướng về phía tay phải của tôi.
Đúng lúc lắm, tôi nghĩ, cầm chủy thủ vung lên.
Vậy mà nó cũng không hề định tránh né, cũng không hề sợ hãi, tốc độ không giảm, cắn chặt lấy chủy thủ, tôi có vung vẩy thế nào nó cũng không nhả ra.
Sau một lúc hoảng hốt, tôi mới nhìn rõ, đây chỉ là một con chuột lớn, lớn như một con mèo trưởng thành vậy. Lông mao ướt nhẹp dính sát trên người, nó trợn đôi mắt to như hạt đậu nành, dữ dằn nhìn tôi.
Cả người tôi liền nổi da gà, cũng bởi vì tay phải không thật linh hoạt, một lúc ngây người kia, lại đủ cho nó tha thanh chủy thủ đi. Tôi bối rối, lòng như lửa đốt nhào về phía trước, lại không bắt được nó, ngược lại còn bị va vào cằm, suýt nữa tự cắn đứt lưỡi mình.
Con chuột lớn kia nhìn tôi một cái, ngậm chủy thủ, nhảy hai ba cái, biến mất trong bóng tối.
Tôi hoàn toàn choáng váng, ngồi dưới đất, không biết làm sao.
“Xảy ra chuyện gì?” Không biết qua bao lâu, bỗng có người ngồi xổm xuống cạnh tôi, hỏi.
Quay đầu lại, tôi liền thấy đôi mắt vàng óng ánh của Vu Dương, lại sợ đến hết hồn.
“Cô còn muốn hoảng sợ đến chừng nào?” Anh ta cau mày nói “Chuyện gì vậy?”
“Chủy thủ…con chuột…” tôi vẫn chưa tỉnh táo lại, lời nói không được mạch lạc lắm.
Lúc này, mấy người còn lại cũng tỉnh dậy. Thẩm Thiên Huy mở đèn, đỡ tôi lại giường, cũng hỏi có chuyện gì.
Tôi cố nhịn không cho nước mắt rơi xuống, vấp váp kể lại chuyện vừa nãy.
“Chuột nước.” Không đợi tôi kể hết, Vu Dương đã biết là cái gì rồi.
“Nhưng đây là ở trên thuyền mà…” Huyền Kỳ không tin lắm.
“Bình thường nó cũng chẳng đến được nơi này.” Thẩm Thiên Huy nói “Chỉ là, nếu nó không phải chỉ là một con chuột nước bình thường….thì khó nói”
Vu Dương đi đến cửa khoang thuyền, nhìn bên ngoài một chút “Có lẽ bị thứ gì đó thao túng, nhằm vào thanh chủy thủ.”
Đầu óc tôi hỗn loạn, không thể suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ muốn biết nên làm thế nào để tìm chủy thủ về, không chỉ vì nó có thể bảo hộ tôi, quan trọng hơn, đây là vật ông nội để lại.
Lẽ nào, quỷ mà ma nữ kia đã nói trước khi lên thuyền, là chỉ thứ này sao?