Thẩm Thiên Huy nghe vậy lúc này mới dừng tay nhìn anh, nhướn mày nghi ngờ.
“Cỏ Bất Hủ bị mất một ít.” Vu Dương ngồi xuống bên bệ cửa sổ.
“Thật sao? Có phải tiên tử nhớ lầm không, hay là đặt ở nơi khác?” Thẩm Thiên Huy hơi khó tin.
Vu Dương gật đầu: “Cô ấy nói, quả thật là mất đi một ít.”
“Hay là có người thừa dịp chúng ta đến Hổ Sơn thì lẻn vào ăn trộm?” Tôi đoán.
“Có lẽ không phải.” Vu Dương nói “Lần này Lưu Hà cất rất cẩn thận, tôi cũng nhìn thấy, không chỉ có tủ bảo hiểm của loài người, còn có mấy lớp cơ quan, tạo kết giới, trừ khi là người trong tộc của Diệu Diệu, nếu không khó mà mở ra. Cô ấy nói, có lẽ lúc lấy lại được cỏ Bất Hủ đã ít đi rồi, chỉ là do vội làm thuốc giải, không nhìn kĩ, sau đó lại không dùng đến nên mới không phát hiện ra.”
“Như vậy, là do Quỷ Ẩn lấy đi.” Thẩm Thiên Huy vỗ vỗ cằm “Có lẽ là giao cho kẻ kia rồi, chỉ là, dùng để làm gì chứ?”
“Lưu Hà cũng không rõ, cô ấy nói cỏ Bất Hủ có rất nhiều cách dùng, từ lúc Quỷ Ẩn lấy đi đến giờ, thời gian đã khá lâu, thuốc gì cũng đều làm xong rồi. Chúng ta cũng không cần phí sức suy nghĩ, cứ chờ thôi, chẳng biết lần này lại là thứ gì nữa đây.” Nói rồi anh nhắm hai mắt, không nói nữa.
Ngày hôm sau, khoảng bảy giờ tôi đã thức dậy, không ngờ Thẩm Thiên Huy còn dậy sớm hơn tôi, đã làm xong cả bữa sáng. Anh ta nói Vu Dương vừa mới đi không lâu, nếu như thuận lợi, có lẽ trưa nay sẽ về.
Đúng như lời anh ta nói, đến trưa, sau khi ăn cơm xong thì Vu Dương về, hơn nữa, còn dẫn theo Bạch Hổ. Mọi người tụ tập trong phòng khách, muốn biết khi đó đã có chuyện gì xảy ra.
“Sau khi mấy người đi, Phệ Hồn trận vẫn nuốt thêm mấy hồn phách vong linh nữa.” Bạch Hổ nói, “Cho đến một đêm đầu tháng giêng, tôi chợt phát hiện trận pháp đã ngừng, trước đó cũng không thấy bất cứ dấu hiệu nào.”
“Có người nào đến không?” Thẩm Thiên Huy hỏi anh ta.
Bạch Hổ suy nghĩ một lúc: “Trước lúc trận ngừng thì không, nhưng khoảng hai tháng sau thì có một tên Khâm Phi.”
“Hề Nang cũng đến à?” Huyền Kỳ lại gần hỏi.
“Có đến, đúng là thứ tiểu súc sinh.” Bạch Hổ cắn răng nói “Lần trước nó bị Vu Dương làm bị thương thì không thấy đâu nữa, lần này đến lại tỏ vẻ thân thiện muốn làm thân, thừa dịp tôi chưa chuẩn bị thì quăng Vô Ưu tán vào mặt tôi, sau đó thì tôi không biết gì nữa, đến khi tỉnh lại thì vẫn trong trạng thái mơ mơ màng màng, ông lão kia không biết chuyện gì xảy ra, tôi cũng không biết.”
Dừng lại một chút, anh ta lại nói: “Lần này tôi đến là muốn biết mọi người có cần giúp gì không, tôi nghe nói cái răng trên đầu con chó kia có phong ấn hồn phách của Thiên Cẩu à?”
Tôi đang định nói chuyện, đã nghe thấy mấy tiếng gõ vang bên ngoài cửa.
“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.” Huyền Kỳ cười cười, chạy nhanh ra mở cửa.
Quả nhiên là Tham Lang, anh ta vừa vào nhà đã nhìn chằm chằm Bạch Hổ: “Tôi còn nghĩ sao hôm nay nhà mọi người có mùi lạ, hóa ra là có khách đến, vị này là…”
Bạch Hổ chắp tay: “Tôi là Bạch Hổ, vậy anh chính là Thiên Cẩu Tham Lang nổi tiếng gần xa đấy ư?”
Câu “Nổi tiếng gần xa” này khiến Tham Lang vô cùng hưởng thụ, anh ta cúi đầu đáp lễ, cũng chẳng khiêm tốn: “Đúng, chính là tôi, sao anh có được đầu của tôi?”
“Nói ra thật xấu hổ, cha tôi cũng từng là một trong mấy yêu quái năm đó.” Bạch Hổ nói rồi lại bắt đầu chà xát đôi bàn tay to như cái quạt hương bồ của mình “Tu vi của ông không cao, bản lĩnh cũng không tốt, nhưng có chút tay nghề, vì vậy mới đi giúp đỡ sửa chữa binh khí.”
(quạt hương bồ: )
“Anh là Xảo Tượng?” Nghe nói là một thành viên trong số mấy kẻ đã từng bao vây mình năm đó, thái độ Tham Lang trở nên hơi ngạo mạn: “Cha anh chẳng lẽ là Thiết Tượng?”
(Thiết Tượng: có nghĩa là thợ rèn)
Bạch Hổ đường hoàng gật đầu: “Đúng vậy, cha tôi đúng là Thiết Tượng. Sau khi Thiên Khu tự sát, nhảy xuống vách đá, thi thể của anh bị một bầy yêu tranh đoạt, vì muốn giành được đầu của anh, bọn họ xung đột không ít, tử thương vô số. Cha tôi trước kia từng vì tìm chút vật liệu mà đi xuống dưới vách núi, cơ duyên xảo hợp gặp được Thiên Khu đang hấp hối trong một hang động.”
“Lúc ấy vẫn chưa chết à?” Tham Lang hơi bất ngờ “Nếu không phải vì anh ấy mất ý thức, sao tôi lại không nhìn thấy chuyện kế tiếp?”
Bạch Hổ lắc đầu: “Chưa chết nhưng cũng sắp rồi, vết thương trên cổ rất sâu, nhưng cũng không đánh trúng chỗ nguy hiểm. Tuy vậy, trên người anh ta có nhiều chỗ bị thương, gân mạch đứt đoạn, chỉ kịp nhìn cha tôi một cái rồi trút hơi thở cuối cùng. Cha tôi coi trọng sự khí khái anh hùng của anh ta, không đành lòng để anh ta phơi thây nơi hoang dã nên kéo anh ta vào sâu trong hang động, đào một cái hố, chôn cùng với thân thể của anh, rồi thừa dịp loạn lạc trộm được cái đầu của anh.”
“Vậy cái động đó ở đâu, anh có biết không?” Tham Lang căng thẳng bắt lấy cổ tay Bạch Hổ.
“Không biết.” Vẻ mặt Bạch Hổ tiếc nuối “Cha tôi nói, cứ để anh ta yên nghỉ ở nơi đó, đừng đi quấy rầy. Những chuyện này, đều là do cha tôi kể lại trước khi chết, chỉ nói trong động có một hẻm núi, vị trí vô cùng bí mật, địa điểm cụ thể thì đến chết vẫn không nói.”
Tham Lang nhìn Bạch Hổ, thấy anh ta không giống như đang nói dối, từ từ buông tay anh ta ra: “Đúng đúng, cha anh nói đúng lắm, không nên đi quấy rầy anh ấy.”
Sau đó, Tham Lang ngồi trên ghê sô pha, ngơ ngác không nói tiếng nào.
Thấy anh ta như vậy, mọi người đều không lên tiếng, một lúc lâu sau, Huyền Kỳ bỗng nhiên thúc cùi chỏ đụng đụng tôi, hình như muốn tôi an ủi vài câu.
Nhưng tôi vừa định lên tiếng, Tham Lang lại dường như nhớ ra điều gì, đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào Bạch Hổ nói: “Cha của anh chôn chúng tôi cùng nhau, sao lại còn lấy đầu của tôi, có phải là tham cái đầu của tôi không hả?”
Bạch Hổ nghe vậy thì sửng sốt, mặt đỏ lên, lại bắt đầu chà xát hai bàn tay: “Cha tôi nghĩ thế nào thì tôi không biết, nhưng ông ấy cất giữ đầu của anh vô cùng cẩn thận trong rương đặt ở mật thất, hiển nhiên là cực kì yêu quý, mãi đến khi sắp chết mới lặng lẽ ghé vào tai tôi nói, cũng bảo tôi không được tùy tiện dùng.”
“Nhưng anh vẫn dùng đấy thôi.” Tham Lang vẫn không chịu thôi.
“Đó là bởi vì… Bởi vì….” Mặt Bạch Hổ càng lúc càng đỏ “Tôi bị kẻ gian lừa gạt, suýt nữa làm hai chị em nhà họ bị thương, sau khi hiểu lầm sáng tỏ, Thanh Loan muốn nhờ tôi sửa lại chủy thủ, tôi tất nhiên vui vẻ ra sức làm, chỉ là vì không có nguyên liệu nên lúc này mới nhớ đến răng của anh.”
“Xảo Tượng Bạch Hổ cũng đâu có dùng bừa, cũng đâu có dùng răng của anh đi đổi lợi ích gì, cha anh ta để cho Thiên Khu yên nghỉ dưới lòng đất, cũng coi như có công mà.” Thẩm Thiên Huy trấn an Tham Lang “Hơn nữa, nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải ngày đó anh ta gắn răng của anh lên chủy thủ của Thanh Loan, không biết ngày nào anh mới lại có thể nhìn thấy ánh mặt trời đâu.”
Tham Lang thử nghĩ thấy cũng đúng, sau khi bĩu môi thì dần bình tĩnh trở lại.
Bạch Hổ lại chắp tay với chúng tôi, nói: “Cha tôi là một nghệ nhân, thấy nguyên liệu tốt thì có ý muốn cất giữ, tôi cũng giống như ông ấy vậy, có thể hiểu được vì sao ông lại cất giữ đầu của anh. Lúc ấy cũng không biết là hồn phách của anh nhập vào trong, có gì mạo phạm xin hãy bỏ qua cho.”
Tham Lang khẽ hừ, cũng không nói gì thêm.
Sau đó, Bạch Hổ lại nói chuyện với chúng tôi một lúc, thấy không còn gì cần giúp mới thôi.
Bởi vì thiếu mất cỏ Bất Hủ, cả mùa hè chúng tôi đều phải lo lắng đề phòng, Vu Dương và Thẩm Thiên Huy dù phải đi cũng không dám đi quá lâu, tôi và Huyền Kỳ lúc nào cũng căng thẳng. Cuộc sống như thế kéo dài mãi đến khi nhập học, thấy vẫn chưa có quái vật nào xuất hiện, lúc đi học thấy dáng vẻ chẳng hề để ý chút nào của Lưu Hà thì chúng tôi cũng dần bình tĩnh lại.
Hôm nay, lúc đang nghỉ trưa, có mấy bạn học nữ đi vào lớp, líu ríu thảo luận cái gì đó, mơ hồ nghe được “Quẻ bói”, “Đúng như thần” gì đó.
“Thanh Loan, sau trường học có mở một gian hàng nhỏ, đặc biệt coi bói cho người ta.” Một cô gái đi đến, dùng hết can đảm nói với tôi… Có lẽ chỉ khi nào nói đến mấy chuyện kì lạ thần bí này, mấy cô ấy mới nghĩ đến tôi.
Tôi “À” một tiếng, nhìn cô ấy, đợi cô ấy nói tiếp.
“Bạn… Bạn… Có muốn đi thử không?” Cô ấy thấy tôi nhìn thì dần hơi mất tự nhiên.
“Có phải muốn mình đi xem thử, xem coi bói có đúng không, có lừa gạt không hả?” Tôi cố gắng khiến giọng mình có vẻ bình tĩnh.
Cô ấy sững sờ, lắp bắp cả buổi trời cũng không nói thành câu hoàn chỉnh.
“Mình không có hứng thú.” Xem ra tôi đoán trúng rồi.
Bạn nữ kia có vẻ rất quẫn bách, xoay người trở lại chỗ mấy bạn của mình, lại bắt đầu nói chuyện xôn xao.
“Chị cần gì từ chối thẳng thừng dữ vậy?” Huyền Kỳ đang xem một cuốn tiểu thuyết võ hiệp, cách nói chuyện cũng hơi thay đổi.
“Mấy cô ấy chỉ muốn xem hai bà đồng so đấu với nhau thôi, rất nhàm chán.” Tôi lườm cậu.
“Hai bà đồng so đấu? Quả thật rất thú vị.” Cậu cười “Sau khi tan học chúng ta đi thử xem, sợ gì?”
“Em nói dễ quá nhỉ.” Tôi khẽ vỗ sau đầu cậu một cái “Muốn đi thì em tự đi đi. Lộn xộn cái gì, rút quẻ bói, chơi với cầu thủy tinh, làm mấy tờ bài Tarot, còn tự nhận mình là mấy cô gái đến từ Gypsy nữa chứ.”
Huyền Kỳ cười cười, nhìn quanh phòng học: “Hình như mấy quẻ bói này rất nổi, chị nhìn mấy cô nàng kia đi, đều vô cùng hưng phấn, hay hôm nào em cũng hóa trang, đeo kính, chống gậy trúc, bên trên có gắn tấm vải viết “Bán tiên tại thế, thiết khẩu trực đoạn”, người nào đến thì tự bấm chỉ tay, nói chuyện lập lờ nước đôi, nói không chừng còn có thể nổi tiếng đó. Sao hả, chị có muốn nhập cổ phần không? Kiếm được tiền sẽ chia hoa hồng với chị.”
“Em nằm mơ à? Toàn ý nghĩ kì lạ. Chị chỉ sợ, muốn em nói mấy câu nước đôi em cũng chả nói được.” Tôi cười khẩy khinh thường với cái đề nghị không đâu này, tự đọc sách của mình.
“Em đi hỏi Thẩm Thiên Huy, chắc anh ấy cũng biết đó.” Huyền Kỳ “Hứ’ một tiếng, cúi đầu đọc sách tiếp.
Chỉ là, nghe cậu ấy nhắc, tôi mới chú ý, gần đây cả lớp thậm chí là cả trường đều đang bàn chuyện gian hàng bói toán đó, hình như mở cách trường học không xa, trong khu vực mà lần trước Hương Phấn bà bà ngồi.
Trong lòng tôi đột nhiên có dự cảm bất thường, quả thật muốn đi xem, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.