Bạch Hổ nói cho chúng tôi biết, vào khoảng mười năm trước, có một đêm tất cả vong linh trong thôn đột nhiên đều tập trung lên núi, anh ta liền đi theo nhìn thử thì mới thấy, vốn là nơi bố trí Phược Hổ trận không biết đã bị ai dùng măng lập thành Khốn Long trận. Thoạt nhìn pháp lực của người dàn trận còn thấp, trận cũng chẳng có uy lực gì. Lúc ấy anh ta cũng cho rằng, có lẽ là pháp sư trẻ nào đó dàn trận để luyện tập, do niệm chú nên mới dẫn đến nhiều vong linh như thế, anh ta sợ đến mức chạy trối chết, không để ý đến nữa.
Khốn Long trận cũng giống như Phược Hổ trận, đều là loại trận pháp phong ấn. Ngày ngày anh ta đều đi lại trên núi, thỉnh thoảng đi ngang qua quả thật trong lòng rất không thoải mái; hơn nữa nhìn thấy mấy vong linh có vào mà không có ra như thế, nên mới giải mắt trận.
Không ngờ, mắt trận vừa giải xong, trong trận lại như có sức mạnh tỏa ra từ bên trong trận pháp, hơn nữa mấy vong linh bị hút vào trong cũng chẳng thể thoát ra. Anh ta nghiên cứu thật lâu, lại không tìm ra được chỗ nào khác lạ, chỉ phát hiện ra rằng, một trận pháp tầm thường như thế, lại không vì bị mất mắt trận mà bị phá, ngược lại càng trở thành một loại trạng thái vô cùng kì quái.
Anh ta không yên lòng, vẫn canh giữ bên trận không dám bỏ đi. Chỉ là, đêm càng lúc càng khuya, anh ta cũng dần mất kiên nhẫn. Lúc anh ta định bỏ đi thì từ trong trận lại truyền một luồng sức mạnh, cứ như sóng biển, truyền ra từng lớp một.
Khi đó trong thôn xảy ra biến cố, tất nhiên anh ta không biết, chỉ là là lúc sức mạnh này truyền ra là lúc mười hai giờ đúng, kéo dài khoảng mười lăm phút thì sức mạnh sẽ yếu dần rồi biến mất.
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện, dù hơi lảo đảo nhưng lại di chuyển rất nhanh, chỉ một lát sau đã đến bên cạnh trận.
Bạch Hổ thấy anh ta, nhận ra là thôn dân trong thôn dưới núi, thấy rõ hồn phách trên người anh ta đã mất một nửa, cảm thấy chuyện này không ổn, cuống quýt muốn đưa tay cứu nhưng vẫn chậm. Một hồn một phách của người nọ cứ như bị một cái máy hút bụi hút vào trong trận, không còn đường ra.
Anh ta từng thử tìm về hồn phách đã mất, nhưng dù thử bao nhiêu cách cũng không thành công. Bất đắc dĩ, anh ta đành phải để cho người kia mất một hồn một phách, như kẻ điên mà trở về.
Sau đó, mỗi đêm, trận này sẽ lại truyền ra một luồng sức mạnh, kéo dài khoảng mười lăm phút, sau đó sẽ dần biến mất, cứ thế tuần hoàn cho đến ba giờ sáng.
Nghe đến đây, Thẩm Thiên Huy ngẩng đầu nhìn ra ngoài theo bản năng: “Đã bốn giờ rồi, xem ra chúng ta đã gặp phải lần truyền sức mạnh cuối cùng.”
“Tôi biết dưới núi có một ông lão có chút bản lĩnh. Thế nhưng, dù ông ấy có đề phòng ra sao cũng sẽ có lúc sơ suất. Những người đã đi lên đây, nếu tôi vừa kịp chạy đến thì còn có thể nhặt lại một mạng, chỉ mất một hồn một phách, còn nếu tôi không chạy đến kịp…” Bạch Hổ dường như không đành lòng nói tiếp.
“Thì sao?” Huyền Kỳ vội hỏi.
Bạch Hổ thở dài: “Sống không thấy người, chết không thấy xác, hồn phách cũng chẳng còn, biến mất triệt để.”
Nhất thời mọi người đều yên lặng.
Mọi người trong phòng đang yên lặng, đột nhiên Diệu Diệu lại kêu to một tiếng, rồi nhảy lên người Vu Dương.
Vu Dương đang suy nghĩ điều gì đó, hoàn toàn không ngờ cô ấy lại như thế, bất ngờ không kịp phòng bị. Sắc mặt anh thay đổi, thoạt nhìn có vẻ là do bị giật mình.
“Cút!” Anh dùng hai ngón tay túm cổ Diệu Diệu rồi quẳng xuống đất.
Diệu Diệu có vẻ vô cùng gấp, ngửa đầu kêu mấy tiếng với Vu Dương, sau đó nhảy lên người tôi.
“Chị, cho em mượn quần áo.” Giọng nói của cô ấy lập tức vang lên trong đầu tôi.
Tôi nghĩ, Diệu Diệu có lẽ đã nghĩ đến điều gì đó rất có giá trị với chúng tôi, liền nhờ Bạch Hổ cho mượn áo.
Bạch Hổ thường có thói quen trần truồng, nghe nói cần áo liền chạy đến chỗ cái rương bên cửa sổ lật tung cả lên, mới lôi ra một bộ quần áo nhăn nhúm.
Diệu Diệu cũng không nề hà, ngậm quần áo chạy ra ngoài, mấy phút sau, cô ấy hóa thành hình người, mặc đồ rộng thùng thình, cái áo dài như váy đi đến.
“Cái trận mà mấy người nói, tôi đã từng nghe nói.” Câu đầu tiên cô ấy nói, lại khiến chúng tôi bất ngờ vô cùng.
Chân mày của Vu Dương nhíu chặt từ nãy giờ vẫn chưa hề giãn ra, nghe vậy lại càng nhíu chặt hơn: “Đừng có làm càn!”
Diệu Diệu ngồi cạnh Huyền Kỳ, quả quyết nói: “Tôi từng nghe nói qua thật mà, mẹ tôi nói đó.”
Vu Dương không nói gì, Thẩm Thiên Huy thì ý bảo cô ấy nói tiếp.
Diệu Diệu đảo đôi mắt tròn xoe như trân châu, suy nghĩ thật lâu.
Vu Dương bắt đầu không nhịn được: “Cô có biết hay không vậy?”
“Để tôi suy nghĩ kĩ đã.” Diệu Diệu liếc anh một cái “Đây là lúc tôi còn bé, khi mẹ dạy trận pháp đã kể cho tôi nghe.”
Sau đó, cô ấy hắng giọng nói: “Trận này là một loại trận pháp rất xa xưa rồi, rốt cuộc do ai tạo ra thì không thể kiểm chứng nổi. Từ bề ngoài nhìn vào, quả thật vô cùng giống Khốn Long trận, nhưng tác dụng của hai thứ lại một trời một vực, khác nhau hoàn toàn….”
“Nói ý chính.” Vu Dương cảm thấy cô ấy nói quá dài dòng liền xen ngang.
Diệu Diệu lườm anh một cái mới nói: “Đặc điểm của trận này chính là thứ mà nãy giờ vị Xảo Tượng này đã nói, nửa đêm mười hai giờ khởi động, sau mười lăm phút sẽ tạm dừng, sau đó cứ cách một tiếng lại khởi động lại một lần, tổng cộng khoảng từ ba đến bốn lần, nhưng đến tột cùng là ba lần hay bốn lần, phải tùy vào pháp lực của người bày trận.”
“Nói vậy, người bày trận ở đây, là một cao thủ à.” Huyền Kỳ hỏi.
Diệu Diệu gật đầu: “Ừ, đạo hạnh của người đó ít nhất phải ngàn năm.”
“Trận này dùng để làm gì?” Thẩm Thiên Huy hỏi.
“Công dụng của trận này à…” Diệu Diệu thấy ánh mắt mọi người đều tập trung trên người mình, liền ra vẻ như mấy ông lão hay kể chuyện thời xưa, dài dòng, dừng ngay ở chỗ quan trọng.
“Nói mau!” Vu Dương không nhịn được gầm khẽ một tiếng, khiến mọi người sợ hết hồn.
Diệu Diệu rụt cổ, nhanh chóng nói khẽ: “Phệ Hồn.”
“Cái gì?” Tôi không nghe rõ, nhìn những người khác, hình như cũng không ai nghe được.
“Phệ Hồn.” Diệu Diệu gằn từng chữ “Chỉ cần trong phạm vi có sức mạnh của trận này, chỉ cần là con người, bất kể là sinh hồn hay là vong linh, đều bị trận này thu hút, sau đó bị nuốt chửng — Thế nhưng, cũng không phải là gặp ai cũng nuốt mà là tùy theo mục đích của người dàn trận.”
“Khoan đã, cô mèo yêu ơi.” Bạch Hổ yên lặng ngồi đó một lúc lâu mới mở miệng; “Cô nói, cái trận này rất giống Khốn Long trận, thế nhưng trận ở trên núi kia quả thật là Khốn Long trận mà, tôi không thể nhìn lầm được.”
“Không, Diệu Diệu nói không sai.” Tôi nhớ lại lúc trước khi sức mạnh truyền ra, mấy nhánh măng đã thay đổi vị trí: “Lúc ba giờ, tôi đã thấy mấy cây măng đó chuyển động.”
Bạch Hổ trợn to mắt nhìn tôi, khó tin nói: “Không thể nào, tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm cái trận kia, mấy cây măng không hề bị ai đụng đến, cũng không hề chuyển động!”
“Tốt nhất là anh nên tin cô ấy đi.” Vu Dương bình tĩnh nói “Cô ấy chính là Thanh Loan mà sứ giả Lang tộc đã nhắc đến đó.”
Bạch Hổ sửng sốt, có vẻ không tin: “Cô ấy chỉ là một cô gái trẻ thôi, sao lại có bảo vật gì gì đó chứ.”
“Xảo Tượng, thật đó.” Thẩm Thiên Huy nở nụ cười: “Anh còn nhớ lúc ông cụ nhờ anh làm thanh chủy thủ kia không? Là đặc biệt làm cho cô ấy dùng đó.”
Lời của anh ta đã nhắc nhở tôi, tôi vội lấy trong túi áo bên hông ra thanh chủy thủ bị gãy, cầm trong tay, đưa cho Bạch Hổ xem. Anh ta vừa nhìn thấy nó liền hơi giật mình, cầm lấy rồi nhìn chăm chú.
“Có thể sửa lại không?” Tôi hỏi anh ta.
“Ừm…” Anh ta khẽ gật đầu, “Nhưng không có nguyên liệu, tôi gắn thêm cho nó một vài chi tiết được không?”
Tôi dĩ nhiên đồng ý: “Toàn bộ đều nghe theo anh, chỉ cần có thể sửa lại là được.”
“Để tôi xem thử nên gắn cái gì…” Anh ta lẩm bẩm, sau đó đi ra ngoài.
Tôi cũng muốn đi cùng lại bị Thẩm Thiên Huy kéo lại.
“Để anh ta đi đi.” Anh ta nói “Mỗi khi anh ta nghĩ đến vật liệu này nọ đều hết sức chăm chú, không quan tâm đến xung quanh. Nếu lúc này có người muốn giết anh ta, quả thật là dễ như trở bàn tay.”
Lúc tôi xoay người lại, Vu Dương đang cúi đầu lầm bầm: “Phệ Hồn… sinh hồn…. vong linh…cần nhiều hồn phách như thế làm gì chứ…”
“Để ăn chứ sao.” Huyền Kỳ chồm qua, nói đùa.
Vu Dương liếc cậu: “Tu hành đến ngàn năm, có ăn thêm hồn phách của loài người cũng vô dụng, lúc này, thuốc bổ tốt nhất là nội đan của mấy yêu quái khác.”
“Ăn đồng loại của mình? Không phải giống y như người ăn thịt người sao?” Huyền Kỳ không tin lắm.
“Đây vốn là thế giới cá lớn nuốt cá bé.” Vu Dương lạnh nhạt nói “Cho nên, người kia cần mấy hồn phách này không phải để ăn.”
Sau đó, chúng tôi suy đoán đủ loại khả năng nhưng đều bị bác bỏ, mãi đến lúc trời sáng hẳn cũng chẳng có kết luận gì.
“Cô Thanh Loan, cô xem thế này có được không?” Đột nhiên Bạch Hổ hưng phấn xông vào.
Trong tay anh ta cầm một cái đầu của con vật gì đó, trông giống con báo nhưng lông lại màu trắng.
“Đây là cái gì?” Tôi chưa từng thấy con này.
“Thiên Cẩu!” Thẩm Thiên Huy thở dài nói “Xảo Tượng, anh định dùng Thiên Cẩu hả?”
Bạch Hổ cười hắc hắc: “Răng Thiên Cẩu rất chắc, là hàng trừ tà cao cấp đó nha. Hơn nữa, trước đó là do tôi không tốt, suýt làm mấy người bị thương, tôi muốn bồi thường thì chỉ có cái này là tốt nhất rồi.”
Huyền Kỳ tò mò nhìn sang, hỏi Thiên Cẩu là gì.
“Thiên Cẩu hả, giống Hề Nang đó, đều là yêu quái từ xa xưa rồi.” Thẩm Thiên Huy giải thích: “Nó chính là Hao Thiên Khuyển của Nhị Lang thần trong truyền thuyết đó. Có người dùng chúng như một loại trang sức, vũ khí, là thứ mà các pháp sư trừ ma cả đời mơ ước đó.”
Sau đó, Huyền Kỳ lại nói một câu khiến mọi người liếc mắt xem thường: “Vậy nhất định là bán được rất nhiều tiền.”
Thẩm Thiên Huy cười rộ lên: “Tôi cho cậu tiền, nhiều ít không thành vấn đề, cậu đi mua cho tôi xem — Không cần nguyên con, một miếng thịt của Thiên Cẩu cũng được.”
Rồi lại quay sang nói với Bạch Hổ: “Vật này được xem là bảo bối của anh, quà như thế quá quý trọng rồi.”
“Đồ tốt hơn nữa mà không thể phát huy giá trị thì cũng không khác đồ bỏ đi là bao đâu.” Bạch Hổ không đồng ý nói “Sở dĩ vẫn không dùng nó không phải vì không nỡ mà vì không tìm được chỗ dùng thích hợp.”
Tôi cảm kích từ tận đáy lòng, không biết nên nói gì.
Sau đó, Bạch Hổ lấy chút máu trên ngón tay tôi, bảo cho anh ta ba ngày, chủy thủ sẽ được khôi phục như mới.
Huyền Kỳ nói muốn xem thử thai nhi đã xuất hiện trong mộng của tôi rốt cuộc là thần thánh phương nào, liền bắt đầu gác đêm, thế nhưng, trông liên tiếp ba buổi tối lại chẳng xảy ra chuyện gì.
“Tại sao cứ đến tìm chị hoài vậy nhỉ?” Cậu xoa xoa đôi mắt đầy tia máu nói “Chẳng lẽ…đói bụng? Chị nên nói cho nó biết là chị không biết cách nào để giúp, chị không….”
Tôi vỗ đầu cậu một cái, chấm dứt tràng nói nhảm của cậu.
“Chị quả thật không mơ thấy nữa sao?” Cậu vẫn không chịu thôi.
Tôi lắc đầu, không chỉ không mơ thấy, giấc ngủ càng tốt hơn, thế nhưng, dường như quá…bình lặng rồi, trong lòng tôi mơ hồ hơi bất an.
“Có phải chị cảm giác được gì không?” Cậu bỗng nhiên nhìn sắc mặt của tôi hỏi —- giác quan thứ sáu của tôi rất mạnh, mỗi khi gặp chuyện không may đều có cảm giác tương tự như một loại ám hiệu.
“Không có gì cụ thể. Chỉ là…” Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một cảnh tượng, liền khoa tay múa chân, “Nó từng nói với chị, chém.”
Huyền Kỳ nhìn chăm chú động tác của tôi, bỗng nhiên bừng tỉnh nói: “Cuống rốn! Nó muốn chị giúp nó chém đứt cuống rốn! Xem ra là một linh hồn con nít không thể ra đời.”
“Thế nhưng….” Tôi cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như thế, “Trên mu bàn tay nó luôn xuất hiện cùng một hoa văn.”
Huyền Kỳ tỏ vẻ xem thường: “Có lẽ là do chấp niệm của nó tạo thành hoa văn kỳ quái gì đó. Aiz, em muốn ngủ một lát, mệt mỏi quá, mệt chết đi được.”
Nhìn cậu vặn eo bẻ cổ, tôi vẫn cảm thấy bất an, cảm giác đó mặc dù không mãnh liệt, nhưng lại không hề tan biến, cũng không cách nào quên. Tôi tin rằng, đây cũng không phải là một linh hồn con nít bình thường, nhưng vì sao tôi lại có thể thấy? Rốt cuộc nó muốn gì? Hoa sen trên mu bàn tay nó có ý nghĩa gì?
Tôi cứ suy đi nghĩ lại mấy vấn đề không có đáp án đó mãi. Tôi chậm rãi đi đến phòng sách, chọn vài cuốn sách giết thời gian. Không biết đã qua bao lâu, ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân. Tôi nghĩ là Huyền Kỳ đã dậy, liền không để ý đến nữa. Nhưng ngay sau đó, một tiếng “thình thịch” chợt vang lên, cứ như có thứ gì đó đụng vào cửa, dù cửa không hề nhúc nhích.
Tôi theo bản năng nhanh chóng lui ra sau, mãi cho đến khi dán chặt lưng vào giá sách, đầu óc trống rỗng của tôi mới hoạt động trở lại. Là gì vậy? Chuyện gì xảy ra?
Tiếp đó, một tiếng “thình thịch” khác lại vang lên.
Tôi đột nhiên nghĩ đến Huyền Kỳ còn ở trong phòng ngủ, liền chộp lấy thanh chủy thủ bằng gỗ đào, chỉa dao về phía trước, từ từ đi đến cửa.
Được rồi. Bất kể bên ngoài là thứ gì, đâm trước rồi hãy nói. Nghĩ vậy, tôi liền kéo mạnh cửa ra, nhắm chặt hai mắt vung tay về phía trước.
“Sao chị lại ở đây?!” một giọng nói chợt vang lên.
Mở mắt ra, tôi lại phát hiện chung quanh chẳng có gì cả, Huyền Kỳ vẻ mặt buồn ngủ đang đứng trước mặt tôi.
“Em có nghe thấy gì không?” Tôi hỏi
Cậu lắc đầu: “Không có. Em dậy đi vệ sinh, lại thấy chị….”
“Không có gì cả?” Tôi không tin, âm thanh vang như thế, chẳng lẽ chỉ mình tôi nghe thấy sao?
Cậu lắc đầu: “Chị nghe được cái gì sao?”
“Có thứ gì đó đụng mạnh vào cửa phòng sách.” tôi nói. “Nhưng cửa lại không bị mở ra.”
“Đụng vào cửa phòng sách? Nhưng cửa lại không mở?” Vẻ mặt cậu tỏ vẻ khó tin, cũng khó trách, cái cửa kia vốn chẳng hề có khóa.
Quay đầu lại, phía sau cánh cửa cũng không hề có dấu vết gì. Tôi liền ngây ngẩn cả người, không ngừng hồi tưởng tình cảnh vừa rồi, càng nghĩ, lại càng không thể xác định được là sự thật hay ảo giác.
“Thả lỏng đi.” Huyền Kỳ vỗ vỗ vai tôi, đi vào phòng vệ sinh.
Tôi cuối cùng cũng cảm thấy xung quanh hơi khác thường, cũng không cách nào bình tĩnh lại, chỉ hơi nới lỏng tay cầm chủy thủ, phát hiện đốt ngón tay vì quá dùng sức mà hơi đau đớn, trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
Bỗng nhiên bên tai tôi vang lên tiếng thở dốc, rất nhẹ nhưng rất rõ ràng, thậm chí, còn có thể cảm giác được tóc tôi được thổi bay lất phất, da đầu tôi như căng ra, bất chấp tất cả, đâm về phương hướng kia, vẫn là không có gì cả, chỉ là tiếng thở dốc kia đã ngừng, đồng thời trong lòng bỗng dưng thả lỏng, lúc này mới cảm giác được đầu và mặt thấm đầy mồ hôi, sau lưng của ấm ướt, chân còn hơi phát run.
Tôi dựa vào khung cửa từ từ trượt xuống, sau đó ngồi bệt trên đất, Huyền Kỳ đi vệ sinh ra ngoài, thấy tôi liền sửng sốt: “Sao đổ nhiều mồ hôi vậy? Lại có gì sao?”
Tôi lắc đầu, không muốn nói chuyện, dù có nói cậu cũng chẳng cảm giác được, nói hay không cũng thế thôi.
“Kỳ quái thật.” Cậu nói, “Rốt cuộc là thứ quỷ gì, chỉ nhằm vào chị thôi.”
Tôi vẫn lắc đầu. Thứ lần này, tựa hồ khác với những thứ mà từ nhỏ đến lần tôi từng thấy, cảm giác vô cùng xa lạ, không đáng sợ, nhưng lại khiến người ta khẩn trương, thậm chí, là nguy hiểm.
“Đến chỗ nào thoải mái ngồi một lát.” Cậu kéo tay tôi.
Lúc đứng lên, tôi thoáng nhìn thấy trên khung cửa sổ có thứ gì đó, nhìn kỹ, trên đó có dấu vết nhàn nhạt như chữ viết, nếu như không đúng góc độ, rất khó phát hiện.
“Là gì vậy?” Huyền Kỳ cũng nhìn sang “Ồ, là phù chú! Phù chú đó!”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, liền thấy cậu hưng phấn kêu lên “Thanh Loan, đây là phù chú đó, phù chú! Nói không chừng ông nội là đạo sĩ Mao Sơn, kiếm gỗ đào vừa vung ra, Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân lệnh, linh hồn tà ác đều tan biến!”
“Có phải em chê mấy thứ chúng ta nhìn thấy còn quá ít không?” Tôi khịt mũi khinh bỉ.
Cậu hơi nhụt chí, nhưng lập tức lấy lại tinh thần: “Trong cái túi kia, có phải là bảo bối để lại cho chúng ta không nhỉ?”
Tôi tặng cậu một cái liếc mắt khinh thường, không thèm để ý tới.
“A! Ông nội chẳng lẽ đã đắc đạo thành tiên rồi?” cậu càng nói càng thái quá “Thanh Loan, ông nội của chúng ta là thần tiên!”
“Vậy em nói cho chị biết, là ai, lại muốn đến tìm đời sau của thần tiên để gây phiền phức hả?” tôi hỏi.
Cậu sửng sốt, dần bình tĩnh lại.
Tôi nghĩ nghĩ, liền quyết định mở cái túi kia ra xem, bất kể có cảm giác gì không ổn đi nữa, có lẽ đồ vật bên trong có thể cho chúng tôi một manh mối cũng không chừng. Đối với chuyện này, Huyền Kỳ không tỏ thái độ, chỉ nhìn tôi lấy túi đặt lên bàn trà. Tôi nhìn cậu một cái, phát hiện cậu hơi khẩn trương, có lẽ là đang âm thầm sợ hãi.
Túi này trông như bao cái du lịch bình thường khác, không có cơ quan gì, sau khi mở ra, liền thấy một cái đầu động vật, khiến chúng tôi giật nảy mình, sau đó, sự hoảng sợ liền bị sự kinh ngạc thay thế —- dưới cái đầu kia là một bộ da lông lóng lánh ánh bạc.
“Chó?” Một lúc lâu sau, Huyền Kỳ nhìn cái mũi và cái tai trên cái đầu kia, hỏi.
“Mũi chó mà nhọn vậy à….” Tôi không xác định được, bởi thoạt nhìn cũng hơi giống chó thật.
“Lấy ra xem thử?” cậu hỏi ý tôi.
Tôi lắc đầu: “Hay là thôi đi, ai biết lấy ra sẽ có chuyện gì chứ.”
Nói xong, tôi liền lục hết mấy ngăn khác bên trong túi, cũng trống không, không hề có thứ gì, xem ra, không tìm thấy manh mối gì rồi.
“Chẳng lẽ là đồ gia truyền?” Cậu lại bắt đầu đoán.
“Không biết” tôi hơi không nhịn được, kéo túi lại, thả về chỗ cũ, sau đó nằm dài trên salon, không muốn làm gì, cũng không muốn nói gì, trong lòng ngổn ngang, lúc nghĩ cái này, lúc nhớ cái kia, hoàn toàn không có manh mối.
Chờ lúc tôi phục hồi tinh thần, ngoài cửa sổ đã là một mảng trời chiều hồng rực rỡ, tôi thở dài, đứng lên hoạt động các đốt ngón tay cứng ngắc, Huyền Kỳ đã sớm về phòng, cửa phòng đang đóng, có lẽ đang vọc máy tính.
“Thanh Loan Thanh Loan mau giúp ta!” lại là âm thanh nho nhỏ này, xuất hiện không báo trước, tiếp theo, thai nhi nho nhỏ liền xuất hiện trước mặt tôi, nhưng lần này, nó nói chuyện không còn đứt quãng mà tương đối dồn dập.
“Rốt cuộc ngươi có tâm nguyện gì chưa dứt, nói mau, ta mới có thể giúp ngươi.” Tôi cảm thấy hơi bất đắc dĩ rồi.
“Chém! Chém!” Nó chỉ vào cuống rốn nói.
Tôi giơ chủy thủ lên, nhưng lại do dự, không dám tùy tiện ra tay, ai biết cuống rốn có thể giống hai lần trước lại quấn cổ nó không, cũng không biết sau khi chém cuống rốn sẽ xảy ra chuyện gì.
“Chém!” giọng nói của thai nhi đột nhiên bén nhọn, ánh mắt mở to đến mức ngay cả khóe mắt cũng rạn nứt, rỉ ra máu, con ngươi màu đen chiếm cả hốc mắt kia không nhúc nhích nhìm chằm chằm tôi. Cùng lúc đó, trời đất rung chuyển, đau đớn không ngừng tăng lên, đầu như muốn nứt ra. Lúc tôi sắp bất tỉnh, bỗng có một ngón tay đặt lên đỉnh đầu tôi, sau đó một cảm giác ấm áp liền lan ra, tất cả khó chịu đều như được giải trong chớp mắt, thị giác thính giác cũng dần khôi phục.
Xung quanh rất yên tĩnh, trước mặt tôi là một đôi chân mặc quần jean.
“Sao hả, đứng lên được không?” Chủ nhân của đôi chân kia hỏi.
Tôi cuộn lại dưới ghế salon, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cả người không còn sức lực.
“Thanh Loan….” Thai nhi khàn giọng kêu tôi, kêu đột ngột khiến tôi hoảng sợ vô cùng, suýt cắn trúng miệng mình, sau đó bốn phía liền yên tĩnh lại.
Ngay sau đó, Huyền Kỳ chạy như điên từ phòng bên lao ra, bắt lấy tay tôi xem thử “Chị có sao không? Không sao chứ? Cửa phòng em mở mãi cũng mở không ra, bên ngoài lại chẳng có âm thanh gì, em cứ tưởng….”
“Không sao.” Tôi từ từ ngồi lên ghế salon, bắt đầu đánh giá người trước mắt.
Là một người đàn ông tuổi xấp xỉ chúng tôi, trông bình thường, trang phục bình thường, nhưng ánh mắt lại là màu vàng kim.
Tôi sợ hết hồn, giọng nói run rẩy hỏi anh ta là ai.
“Tôi tên Vu Dương.” Anh ta nói, “Chúng ta đã gặp mặt, không phải sao?”
À, đúng rồi, là trong phòng làm việc của chú, người đàn ông hơi thấp hơn.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Sau đó, Huyền Kỳ dường như mở miệng cùng lúc với tôi.
Vu Dương cười cười nói “Con đó là hồ ly, bộ da kia là da hồ ly.”
Tôi liếc mắt nhìn Huyền Kỳ, bỗng nhiên hiểu, hóa ra đỉnh đầu trông như chó kia, hóa ra là một con hồ ly, hơn nữa, vừa hay lại là một con hồ ly màu bạc.
Khi chúng tôi đang định hỏi tiếp, chuông cửa bỗng vang lên.