Tôi cảm thấy điều này cũng không phải là điều gì quá đáng mấy: “Cũng không khó thực hiện nhỉ.”
Vu Dương gật đầu: “Đúng vậy, cô ấy cũng nói rất thật tình, cũng chỉ muốn tôi ở lại đó một thời gian thôi, nên tôi chỉ do dự một lúc rồi đồng ý.”
“Vậy anh ở lại đó bao lâu?” Tôi hỏi.
“Khoảng hơn hai trăm năm.” Anh nói ” Ở đó, tôi được xem như khác quý của tộc Cửu Vĩ hồ, được quyền đi khắp cả nước Thanh Khâu, còn kết nghĩa anh em với ba vị trưởng lão, trong đó, tôi thân với trưởng lão Bạch nhất.”
“Trưởng lão Bạch?” Tôi hơi khó hiểu.
“Trưởng lão của tộc Ngân Hồ, chính là bộ da đã giấu cái hoa sen kia.” Vu Dương cười cười: “Ông ấy thích người ta gọi mình là trưởng lão Bạch, ông ấy giúp tôi rất nhiều, tôi cũng giúp đỡ tộc Cửu Vĩ hồ, bắt mấy tên thám tử của Xà tộc.”
“Vậy hai người định giết anh thì sao?” Chắc là không quá tốt rồi.
“À, bị đày đọa rất thảm.” Chuyện đã mấy trăm năm trước rồi mà bây giờ mặt anh vẫn không thể che dấu vẻ hả hê kia: “Thuốc bổ, thuốc độc các loại thay phiên nhau, có lúc tốn hết sức lực kêu gào cả đêm, có lúc thất khiếu chảy máu, bụng đau như xoắn lại, dù sao thì cũng không chết được.”
(thất khiết: bảy lỗ trên mặt gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng)
Sống không bằng chết chính là như thế.
Vu Dương dừng một chút, thở dài: “Cuối cùng, Lưu Hà vẫn không lấy mạng bọn họ. Hai người họ trở thành thứ bỏ đi, lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác, không nghe được, cũng không nói được, cả ngày chỉ biết ngồi trong vườn hoa của Thần Nông ngẩn người.”
“Quả là một dược sư lợi hại.” Tôi cảm thán.
Có lẽ bởi vì nói nhiều đến chuyện trước đây khiến Vu Dương nghĩ đến nhiều chuyện: “Cô ấy chấp nhất với mọi thứ, kể cả chế thuốc lẫn luyện kiếm. Trong thời gian hơn hai trăm năm đó, chúng tôi cũng từng đấu nhau. Mới đầu, chúng tôi đều không phân thắng bại, có lẽ bởi vì việc điều chế thuốc đã khiến cô ấy bớt đi một phần tập trung, số lần thắng của tôi cũng dần nhiều lên, cuối cùng, sự chênh lệch của chúng tôi càng lúc càng lớn, sau này, cô ấy không còn thắng tôi được nữa.”
Tôi mơ hồ cảm thấy sau đó sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay.
Quả nhiên, Vu Dương nói tiếp: “Tuy nói chúng tôi chỉ là rèn luyện nhưng vẫn đấu vô cùng hết mình. Thấy không cách nào đánh bại được tôi, cô ấy vô cùng lo lắng, mà càng như thế, cô ấy càng gặp nhiều cản trở, cũng càng khó có sự đột phá. Chính vì vậy, cô ấy chìm sâu vào một vòng tuần hoàn ác tính. Khi đó, chỉ vì muốn đuổi kịp và vượt qua tôi, cô ấy lại đi học một loại cấm thuật bí mật của tộc Cửu Vĩ hồ.”
“Nếu là bí mật thì sao cô ấy biết?” Tôi không hiểu.
Vu Dương liếc tôi một cái: “Mẹ của cô ấy là em ruột của Xích Hồ vương, như vậy, cô ấy cũng được xem như thành viên hoàng tộc, bí mật này tất nhiên cũng dễ dàng biết được hơn người khác.”
Tôi bỗng nghĩ đến, Vu Dương từng đi mượn sừng của thú Thủy Ngưng, mà sừng này là dùng để chữa trị tẩu hỏa nhập ma, Lưu Hà lại luyện cấm thuật, không chừng….
“Cuối cùng cô ấy tẩu hỏa nhập ma à?” Tôi hỏi những gì mình nghĩ “Cho nên mới đi Băng Nguyên để mượn sừng thú giúp cô ấy?”
Vu Dương gật đầu: “Chuyện sau đó thì hẳn cô cũng biết rồi.”
Tôi được nghe kể toàn bộ mọi chuyện, nhưng vẫn có chuyện chưa hiểu lắm: “Như vậy, từ đó về sau anh chưa từng gặp lại cô ấy à? Vậy sao cô ấy lại biết?”
Vu Dương suy nghĩ một lúc, rồi thản nhiên nói: “Có lẽ là nghe kể lại, khi đó, quan hệ của tôi và cô ấy, mọi người đều biết.”
Nghe anh nói thế, tình cảnh trong phòng làm việc hôm đó lại hiện lên trong đầu tôi, rốt cuộc có nên nói không, tôi cũng không chắc nữa.
Một lúc sau, anh thấy tôi không nói gì, nghiêng đầu hỏi: “Cô nghĩ gì vậy?”
“À…chuyện này…” Không nói, giấu mãi trong lòng rất khó chịu, mà nói rồi, chỉ sợ lại nghe anh đáp “Không liên quan đến cô.”
“Nói đi, không sao đâu.” Anh hôm nay dường như quyết tâm muốn kể cho tôi nghe mọi chuyện, thái độ vô cùng tốt.
“Lúc tôi và Lưu Hà gặp nhau trong văn phòng, cô ấy vẫn hỏi tôi, anh có từng nhắc đến cô ấy hay chưa.” cuối cùng tôi vẫn nói “Tôi cảm thấy, cô ấy vô cùng thích anh, cô ấy còn nói, trong lòng cô ấy, anh là người đẹp trai nhất.”
Vu Dương “à” một tiếng, không hề có vẻ bất ngờ: “Cô ấy biết người kia chết đi, nhất định rất vui vẻ.”
Lời này vừa nói ra thì đến lượt tôi bất ngờ, sao anh biết?
“Tôi biết cô ấy thích tôi.” Vu Dương nói “Một khoảng thời gian dài như thế, công khai có, ám hiệu cũng có, đã rất nhiều lần rồi, nhưng cô ấy là người hoàng tộc, lại xinh đẹp, từ nhỏ được nuông chiều, được nâng lên cao nên ít nhiều vẫn rất kiêu căng, đã muốn thứ gì, thì nói một không nói hai, mọi chuyện đều nhất định phải theo ý cô ấy. Cho nên, dù chúng tôi bên nhau một khoảng thời gian dài, quan hệ cũng không tệ, nhưng tôi luôn chỉ xem cô ấy là bạn bình thường, chưa từng có ý nghĩ gì không tốt.”
Tôi hiểu rõ gật đầu, nếu như là tôi, gặp một cô gái ngang ngược như thế, chắc cũng chẳng muốn cô ta làm bạn gái mình.
Vu Dương yên lặng một lát lại nói: “Lưu Hà là người yêu ghét rõ ràng, tình cảm cũng rất nồng đậm. Vừa rồi tôi có nói, cô ấy vô cùng chấp nhất với những gì mình thích, đối với người xung quanh cũn thế, thấy tôi không hề phản ứng với mọi sự công khai lẫn ám hiệu của mình, cô ấy thậm chí còn dùng Mị Tâm Thuật với tôi cơ.”
“Định khiến gạo sống nấu thành cơm à.” Tôi khẽ cắn môi nói.
Vu Dương cười cười, tỏ vẻ không nghe thấy: “Sau khi mượn sừng thú giúp cô ấy, cô ấy liền muốn kết hôn với tôi ngay lập tức.”
Tôi không nhịn được cười: “Nói như vậy, anh rời khỏi Thanh Khâu là vì trốn cô ấy à?”
Vu Dương thản nhiên nói: “Đã hơn hai trăm năm rồi, có đợi ở một chỗ cũng không có ý nghĩa gì. Tôi ra ngoài là để du lịch, mở rộng kiến thức, tăng tu vi, cuộc sống quá yên ổn, đối với tôi cũng không phải chuyện tốt.”
“Nhưng sau đó anh lại đến Băng Nguyên.” Lẽ nào cuộc sống ở đó không yên bình à.
“Đúng vậy.” Anh nói “Vào được thì dễ, ra mới là khó. Tôi sống trong sự yên bình này đã lâu, cả người cũng trở nên lười biếng rồi. Chỉ là, tôi ở lại Băng Nguyên cũng không bao lâu.”
“Chuyện gì xảy ra?” Tôi thuận miệng hỏi.
Không ngờ, lời vừa dứt, mặt Vu Dương lại hơi trầm xuống, cau mày, cúi đầu như đang suy nghĩ.
Tôi nói sai gì à? Trong lòng tôi thầm nghĩ, không dám mở miệng nữa.
Một lúc sau, anh tựa hồ cảm thấy mình hơi thất thố, liền lúng túng cười với tôi, đứng lên, nói bâng quơ một câu: “Tối nay ánh trăng thật đẹp.”
Tôi không ngờ anh lại nói thế, hơi sững sờ, sau đó, tôi đột nhiên cảm thấy mũi hơi ngứa nên liền hắt hơi một cái. Lúc này, tôi mới nhận ra đêm đã khuya, quần áo trên người không đủ ấm để ngăn cản khí lạnh, tôi định đi về phòng.
Không ngờ, vừa xoay người đã bị kéo lại.
“Rất lạnh à?” Vu Dương hỏi, đồng thời cầm lấy tay tôi.
Bàn tay của anh vừa ấm vừa khô ráo, ngón tay dài nhỏ, tôi còn cảm nhận được mấy vết chai trên lòng bàn tay anh khẽ đâm vào da hơi ngứa.
Mặt tôi như bị thiêu cháy, đầu “oanh” một tiếng trống rỗng, tôi theo bản năng đặt tay lên ngực, sợ bị nghe thấy tiếng tim đập càng lúc càng nhanh của mình.
Một giây sau, một cái tay khác của anh lại đặt lên chỗ xương quai xanh của tôi, đột nhiên, một dòng nước ấm tràn vào, sau đó, thân thể lạnh lẽo cũng dần ấm hơn.
“Có đỡ hơn không?” Tay vẫn đang bị nắm.
Tôi gật gật đầu, dùng giọng nói khẽ đến mức chính mình cũng chẳng nghe thấy, nói cám ơn.
Anh vẫn giữ nguyên tư thế, lẳng lặng nhìn tôi.
Tôi cảm thấy hơi khó hiểu, lại cảm thấy hơi bối rối: “Sao vậy? Trên mặt tôi có gì à?”
Nói rồi tôi liền đưa tay lên muốn sờ mặt mình.
“Không có gì cả.” Anh kéo tay tôi xuống, vẫn cứ cầm “Tôi chỉ đang nghĩ đến lần đầu tiên tôi gặp cô, ở trong bệnh viện, lúc ấy, rõ ràng khắp nơi đều là hồn ma, cô lại cứ phải vờ như không thấy gì cả, lúc đó tôi cảm thấy, con người thật biết tự lừa mình dối người, thật đúng là thú vị.”
“Anh biết bọn tôi sẽ đến à?” Chuyện này, đáp án dĩ nhiên đã vô cùng rõ ràng, tôi hỏi vậy chỉ đơn thuần là tìm chủ đề để nói thôi.
“Ừm.” Anh lại vẫn rất kiên nhẫn trả lời: “Khi đó, tôi quả thật không muốn quan tâm mấy chuyện này, khi đó tôi chỉ muốn đi xem thử bảo vật trong truyền thuyết và hai người xui xẻo là hai chị em cô.”
Tôi bất đắc dĩ cười.
“Thanh Loan.” Anh đột nhiên gọi khẽ, tay xoa mặt tôi.
Cả người tôi cứng đờ, không dám nhúc nhích, định lên tiếng nhưng giọng nói như bị kẹt trong cổ họng, sau đó, thân thể liền bị kéo vào lòng anh.
Tôi hoảng hốt, theo bản năng định đẩy ra.
“Đừng nhúc nhích, thả lỏng.” Tôi lại nghe thấy giọng nói khe khẽ của anh bên tai.
Không nhúc nhích thì được, nhưng thả lỏng thì hơi khó.
Chóp mũi như ngửi được mùi thơm của ánh mặt trời, trong đêm đông lạnh lẽo, mùi hương đó khiến người ta thật ấm áp và yên bình. Mặt tôi dán sát lồng ngực anh, lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ như thế, mặt tôi hơi nóng lên.
“Quả là một đôi uyên ương ân ái.” Lúc này, một giọng nói mềm nhẹ vang lên, kéo tôi thoát khỏi mấy suy nghĩ lung tung về lại thực tế.
Tôi nhìn thấy Lưu Hà mặc một bộ trang phục màu đen, từ chỗ tối trong sân chậm rãi đi ra, trên gương mặt như bao phủ một tầng sương lạnh lẽo,
Vu Dương dường như đã đoán ra, không hề hoang mang cháo: “Đã lâu không gặp, khỏe chứ?”
Lưu Hà “hừ” một tiếng; “Anh còn nhận ra tôi à, còn biết là đã lâu không gặp cơ đấy.”
“Bao lâu rồi?” Vu Dương nói rồi lại tiếp tục đè lại người đang cố giãy ra là tôi đây “Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đây mà đã mấy trăm rồi à? Trông cô vẫn không hề thay đổi nhỉ.”
Lưu Hà cười lạnh; “Không thay đổi à? Không thể nào. Mấy chục năm là đã có thể thay đổi rất nhiều việc, chứ đừng nói là mấy trăm năm.”
“Vậy à.” Vu Dương cuối cùng cũng không ôm tôi nữa, chỉ choàng tay lên vai tôi, để tôi đứng cạnh anh.
“Dáng vẻ của anh hình như đã thay đổi hoàn toàn rồi.” Lưu Hà nhìn anh từ trên xuống dưới “Sao lại biến thành như vậy, sao lại không cần đến dáng vẻ trước đây nữa? Vì trốn tôi à?”
“Không.” Vu Dương khẽ lắc đầu “Hình dáng kia trong thế giới con người quá bắt mắt rồi.”
Lưu Hà nghe vậy lại cười thành tiếng: “Ha ha, trong thế giới con người? Từ lúc nào mà anh đã gần gũi với con người đến vậy rồi? Giờ thậm chí còn thay đổi hình dáng để bọn họ tiếp nhận anh nữa? Trước kia, anh không phải luôn cảm thấy bọn họ là một tộc người vô cùng ngu ngốc, hèn yếu à?”
Vu Dương khẽ trả lời: “Giống như cô đã nói, thời gian có thể làm thay đổi nhiều việc.”
Thấy hai người kia một hỏi một đáp, tôi đột nhiên hiểu vì sao Vu Dương lại đột nhiên có mấy hành động lạ thường như thế.
) { content.eq(midLength).after(''); } ]]>