“Có thể hiểu vậy là tốt rồi.” Thẩm Thiên Huy cười cười “Hề Nang thì không thể bỏ qua được, cậu có thể giúp chúng tôi tìm nó không?”
Tần Long khẽ lắc đầu: “Là do nó chủ động đến tìm tôi, sau khi nói xong thì biến mất.”
“Vậy cậu có bao giờ nghe nó nhắc đến Lang tộc không?” Thẩm Thiên Huy vẫn chưa hết hi vọng.
Tần Long lắc đầu: “Chưa từng, miệng nó kín nhu bưng, cái gì cũng không nói, chỉ bảo tôi làm theo những gì nó nói thôi. Lúc đầu tôi cũng nghỉ, chỉ cần tôi có được vật tôi muốn thôi, quan tâm nhiều như thế làm gì.”
“Gia đình kia thì không nói đi, vì sao lại hại thêm một người nữa?” Tôi nhớ đến người đàn ông say rượu bị giết kia.
Vẻ mặt Tần Long hơi hối hận: “Sau khi chứng minh được công dụng của Khôi Lỗi hương, Hề Nang lập tức muốn tìm chị. Vốn tưởng rằng lần này đã nắm chắc phần thắng, bởi vì nó nói, nói đã dụ được người lợi hại nhất đi rồi, những người còn lại đều rất dễ đối phó. Ai ngờ, nửa đường lại xuất hiện một kẻ xen ngang, không ngờ Thiên Cẩu lại có thể nhập vào người chị. Sau khi thất bại, nó trút giận lên tôi, tôi cũng khó chịu, người kia, chỉ là vì tôi muốn bắt nạt vậy thôi.”
“Thận đâu? Cũng ăn mất rồi à?” Tôi thật sự cảm thấy oan uổng cho người kia, đang yên đang lành đột nhiên lại thành vật hi sinh.
Tần Long “ừm” một tiếng, vẩy trên người dần biến mất, sắc mặt lại càng tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Thẩm Thiên Huy nhìn dáng vẻ của cậu ta, biết cậu ta bị mất máu quá nhiều: “Tham Lang, rút cái này ra, tôi cầm máu cho cậu ta.”
Tham Lang bĩu môi, có vẻ không vui, đang định nói gì đó thì đột nhiên sững sờ nhìn chằm chằm vai tôi, như phát hiện điều gì.
“Gì vậy?” Tôi bị nhìn thì hơi khó hiểu.
Anh ta không nói tiếng nào, từ từ đi đến gần tôi, ánh mắt vẫn nhìn lên vai tôi: “Pháp sư, anh nhìn xem, đây là cái gì?”
Thẩm Thiên Huy nghe thấy thế cũng đến gần, nhìn kĩ trên vai tôi, một lúc sau thì kinh ngạc “A” lên một tiếng.
“Khó trách tôi không thể nhập vào cơ thể cô, hóa ra là vì thứ này.” Tham Lang phủi phủi vai tôi, sau đó mở tay ra đưa đến trước mặt tôi— ở đó. có một thứ gì đó nho nhỏ màu xanh biếc.
“Gai Thoái Linh.” Anh ta nói “Có tác dụng với tất cả các linh thể, người ta thường xuyên dùng vật này để bảo vệ mình không bị ác linh nhập vào.”
“Vừa này Hề Nang nói đến, chắc là thứ này.” Thẩm Thiên Huy nhìn kĩ cái gai kia “Không biết xuất hiện từ lúc nào nữa.”
“Lúc anh lấy tờ giấy vàng ra đó.” Nói đến đây, tôi mới nhớ ra, vừa rồi quả thật có cảm giác như bị chạm vào “Có người khẽ gõ vai tôi, lúc đầu tôi nghĩ là Huyền Kỳ, sau đó lại tưởng là nước mưa rơi từ mái hiên rơi xuống.”
Nhớ đến tình cảnh lúc ấy, tôi quả thật hơi sợ, nếu như Hề Nang thừa dịp đó đánh lén, chúng tôi nhất định sẽ bị thương.
“Nó có thể đánh lén mà…” Thẩm Thiên Huy cũng nghĩ giống tôi, hơi khó hiểu.
“Đánh lén? Nó không dám mạo hiểm như thế đâu.” Tham Lang khinh thường nói. “Dù nó tấn công ai thì nhất định cũng sẽ có người khác hỗ trợ, Vu Dương sẽ lập tức đến ngay, nó chỉ vừa ló đầu đã bị túm rồi. Tôi nghĩ nó vẫn còn muốn giữ mạng để hưởng dụng Di Thiên châu.”
“Ai? Là ai?” Giọng nói của Lưu Hà bỗng dưng vang lên “Là ai khiến Vu Dương thành ra thế này hả?”
Cô ta thả Diệu Diệu đang bị xách cổ qua một bên, không ngừng nhìn quanh, cứ như chỉ cần tìm được kẻ kia sẽ lập tức băm kẻ đó thành trăm đoạn.
“Hồ ly nhỏ, mau đến nhìn thử xem, hình như anh ta trúng độc của Xà tộc.” Tham Lang lại khụt khịt mũi, “Mùi nhạt lắm, gần như không ngửi ra.”
Lưu Hà ngồi xổm xuống, đưa tay bắt mạch cho Vu Dương, cau mày: “Quả là vậy, xem ra không dễ giải quyết đâu.”
Nghe cô ta nói thế, tôi không khỏi lo lắng: “Thử nghĩ cách xem.”
Lưu Hà liếc tôi một cái: “Còn đợi cô nói chắc? Giờ chỉ có hai cách, một là đến Xà tộc đòi thuốc giải, hai là tìm cỏ Bất Hủ thì mới có thể chế thuốc được.”
Tham Lang vừa nghe thấy thế, không khỏi bật cười: “Nói đùa à? Xà tộc với cỏ Bất Hủ, cô kêu mấy người họ tìm ở đâu đây?”
“Cỏ Bất Hủ là gì?” Tôi hỏi.
“Một loại thảo dược.” Tham Lang nói “Trước kia cũng có không ít, nhưng dần dần bị loài người mấy người đào hết rồi, muốn lưu lại một chút cũng không còn, từ lâu đã không thấy nữa rồi.
Thẩm Thiên Huy nghĩ một lúc: “Có phải là cỏ Bất Hủ có thể bảo vệ thi thể trong một vạn năm không?”
Tham Lang gật đầu.
Nếu như nó có công dụng chống phân hủy thì việc bị đào hết cũng dễ hiểu.
“Loài người mấy người vì muốn thi thể của mình không bị mục rửa, một cái rể cỏ cũng tranh đến người chết ta sống, khiến cho một loài thảo dược phải tuyệt chủng mới chịu thôi.” Nói đến đây, Lưu Hà lộ ra sắc mặt khinh bỉ “Cỏ Bất Hủ không chỉ có thể bức ra mọi loại độc, còn có thể cơ thể phục hồi, đừng nói là độc của Xà tộc, dù là để làm người chết sống lại cũng vẫn có thể.”
“Loài cỏ này bình thường sinh trưởng ở đâu?” Tôi không để ý đến mấy lời than vãn của cô ta, chỉ quan tâm phải làm thế nào để tim được nó.
Lưu Hà thở dài: “Quên đi, nghĩ cách khác đi. Lúc này, khiến Vu Dương tỉnh lại vẫn có thể, độc cũng có thể khống chế.
Chớp mắt mấy cái, cô ta mới phát hiện ra người khác đang ngồi trên đất: “Ủa, đây không phải bạn trai nhỏ của Thanh Loan à?”
Thẩm Thiên Huy vừa định giải thích, cúi đầu đã thấy Tần Long bất tỉnh nhân sự: “Nói sau đi, mau rút cái này ra đã.”
“Anh chuẩn bị cho tốt, máu sẽ phun ra đó.” Tham Lang cầm chuôi của đinh ba nói.
Thẩm Thiên Huy lấy giấy vàng ra, gật đầu.
“Phí sức như vậy làm gì, để tôi.” Lưu Hà đẩy Thẩm Thiên Huy qua một bên, mở trong bao vải ra một mớ bông băng, đổ chút thuốc bột ra. sau đó mới nói: “Rút ra đi.”
Tham Lang không dơ dự nữa, cố sức rút đinh ba ra, cùng lúc đó, máu đỏ tươi như một loạt tên bắn phun ra, Lưu Hà vội ấn bông băng lên, bông băng lập tức ướt máu, cô ta cũng không quan tâm, chỉ ấn mạnh vào, một lúc sau, sau khi lấy bông băng ra, vết thương đã không còn chảy máu, chỉ là nhìn mấy lỗ vết thương sâu hoắm trông mà giật mình.
“Không sao chứ? Tôi ra đây.” Tham Lang nói xong, sau đó nhảy ra khỏi người Huyền Kỳ.
Huyền Kỳ thở phào nhẹ nhõm, co quắp nằm trên đất.
“Sao rồi?” Tôi lại đỡ cậu.
“Cảm giác cứ như xương đều nát ra hết.” Cậu yếu ớt nói.
“Mau vào nhà đi.” Thẩm Thiên Huy nhìn chúng tôi đều đã ướt mưa, liền cõng Vu Dương rồi đi vào nhà trước.
Tần Long cũng được kéo lên, hơi tựa vào người Lưu Hà, miễn cưỡng có thể đi được, tôi thì đỡ Huyền Kỳ theo sau.
Vào nhà, trời đã dần sáng, điều hòa vẫn còn mở, cả phòng đều vô cùng ấm áp, khô ráo, Thẩm Thiên Huy vừa vào nhà liền vội vã đỡ Vu Dương vào giường trong phòng mình, giúp anh thay quần áo ướt, đút thuốc Lưu Hà đưa cho, rồi mới ra ngoài phòng khác.
Lưu Hà đặt Tần Long xuống, cũng không vội xem xét vết thương của cậu ta mà quay đầu hỏi chuyện Thẩm Thiên Huy, sau khi nghe xong, đột nhiên giơ tay tát một phát vào mặt Tần Long.
Tần Lan đã tỉnh sau khi mọi người vào, kinh ngạc nhìn cả đám người ướt nhẹp, tiếp theo thấy Tần Long bị thương ngay đùi, liên tục muốn gọi xe cứu thương, nhưng tay lại run rẩy, điện thoại cầm cũng không xong, lúc này, thấy con mình bị đánh thì mới quẳng điện thoại sang một bên, xông về phía cậu ta.
“Cô làm gì vậy, sao lại đánh Tiểu Long?” Bà đau lòng hỏi.
“Tại sao à? Vì cậu ta đã khiến Vu Dương thành ra như vầy!” Lưu Hà liếc hai người “Nếu là trước kia, chắc mấy người chết mấy trăm lần cũng không đủ. Người mười mấy tuổi rồi, còn không hiểu chuyện như thế!”
Thẩm Thiên Huy thấy thế thì lại khuyên nhủ: “Tiên tử, bớt giận đi, Tham Lang đã dạy dỗ cậu ta rồi. Việc cấp bách bây giờ là tìm được thuốc giải.”
Lưu Hà nghe thấy có người gọi mình là “Tiên tử” thì cơn giận cũng tan đi một nửa, lại nhìn thấy vết thương trên đùi Tần Long, nghĩ lại mấy lời Thẩm Thiên Huy nói mới “hừ” một tiếng, không nói nữa.
Trong lòng tôi rất không thoải mái, lần này, vì Tần Long mà đã chết đến năm người, Vu Dương trúng độc, Huyền Kỳ lại ngã bệnh, mà nghe ý của Thẩm Thiên Huy, cũng không định trừng phạt cậu ta, điều này khiến tôi khó có thể chấp nhận. Nhưng nghĩ lại, có thể trừng phạt cậu ta thế nào đây? Báo cảnh sát à? Vậy giải thích với cảnh sát thế nào? Nếu nói thật, chắc cậu ta sẽ bị xem thành người bệnh tinh thần rồi bị hạn chế tự do, như vậy, Tần Lan làm thế nào đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi không khỏi cảm thấy Thẩm Thiên Huy nói cũng đúng, việc đã đến nước này, người chết không thể sống lại, Tham Lang cũng đã trừng trị Tần Long, quả thật, chuyện gấp nhất bây giờ là tìm được thuốc giải.
Tần Lan thấy mọi người không nói, run lẩy bẩy định gọi điện thoại.
“Tôi chính là bác sĩ, đừng lo lắng.” Lưu Hà giật lấy điện thoại di động của bà, nói ngắn gọn, sau đó bắt đầu xử lý vết thương của Tần Long.
Huyền Kỳ có vẻ đã kiệt sức, tựa vào ghế ngủ mất, tôi đặt tay lên trán cậu, hình như hơi sốt.
“Bệnh rồi à?” Tham Lang vẫn chưa vào lại chủy thủ, thấy tôi như thế thì đến gần hỏi.
Tôi gật gật đầu: “Chắc là cảm lạnh rồi, uống thuốc sẽ khỏi.”
“Thân thể của cậu ta không chịu nổi.” Tham Lang nói ” Giống như loài người mấy người khi ghép nội tạng vào cơ thể gì đó….gọi là phản ứng gì ấy nhỉ?”
Tôi sửng sốt, sau đó hiểu ra: “Phản ứng bài trừ à?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Tham Lang gật mạnh đầu nói “Nếu hôm nay gặp phải kẻ mạnh, tôi sẽ không dám tùy tiện nhập vào đâu, làm không tốt thì cả hai chúng tôi sẽ mất mạng.”
“Vậy bây giờ cậu ấy không sao chứ?” Nghe anh ta nói thế, tôi cũng hơi lo.
Tham Lang đến gần nhìn Huyền Kỳ một lúc: “Không sao, chỉ là bệnh thì không tránh được rồi.”
Vừa dứt lời, tôi lại nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của Tần Long, quay đầu lại nhìn, hóa ra Lưu Hà đang vá vết thương.
Cô ta ra tay không nhẹ chút nào, Tần Lan thấy vậy thì hít một hơi, chậm rãi hỏi: “Cô thật sự là bác sĩ à?”
Lưu Hà liếc bà một cái, ném dụng cụ trong tay: “Bà nhìn tôi không giống bác sĩ à? Được rồi, vậy đem cậu ta đi bệnh viện đi, thật là làm ơn mắc oán!”
Vết thương đã vá được một nửa, nếu lại đưa đi bệnh viện, chắc vết thương lại bị rách ra, Tần Lan cũng không muốn con mình phải chịu đau nữa, lại nhìn thấy vết vá chỉnh tề xinh đẹp của Lưu Hà, động tác cũng rất thành thạo, bà cũng không nói thêm gì nữa.
“Thẩm Thiên Huy! Vu Dương!” Tôi cảm thấy rất sợ, không nhịn được kêu lên “Hai người ở đâu?”
Dĩ nhiên, không có hồi âm, đồng thời, bài đồng dao cũng dần nhỏ dần, rồi biến mất.
“Chị ơi, chị muốn tìm hai anh trai kia sao?” Một giọng nói non nớt từ đầu truyền ra, là một cô bé, đang đứng ngay cạnh đầu tôi, cười hì hì cúi người hỏi.
“Em giúp chị tìm họ, chị cho em cái này được không?” Nó thấy thanh chủy thủ bên tay tôi, có vẻ rất thích.
“Đừng đụng vào!” Tôi vùng vẫy, cảm thấy thân thể dần hồi phục, nhưng vẫn không thể nhúc nhích, chỉ hơi động đậy được một chút, ngón tay cũng không thể cầm nắm, đành trơ mắt nhìn nó lấy chủy thủ đi.
Thế nhưng, cảnh tượng trong dự đoán lại không xuất hiện. Cánh tay tái nhợt lại không hề chạm đến thanh chủy thủ, mà bắt vào khoảng không.
Nó hoảng hốt, nghi ngờ nhìn nhìn tôi, lại nhìn thanh chủy thủ, rồi nhìn lại tay mình.
Tôi cũng trợn tròn mắt, mấy yêu ma quỷ quái trước đây đều rất sợ thanh chủy thủ này, thường tự động tránh né, nếu bị đánh trúng, liền hóa khói rồi tan biến, thế nhưng đứa bé này lại không sợ, muốn cầm lấy, lại không thể cầm được, thanh chủy thủ cứ như đã trở thành một đồ vật bình thường. Lẽ nào, chủy thủ đã không còn hiệu lực? Bùa hộ mệnh cũng có hạn sử dụng sao?
Đang suy nghĩ, tôi chợt phát hiện thân thể đã dần có thể tự do hoạt động, mặc dù các đốt ngón tay còn cứng ngắc, nhưng cũng còn hơn nằm cứng đờ trên đất. Tôi ngồi dậy, nhìn thấy thân thể Huyền Kỳ đang nằm cách đó không xa, lòng không khỏi căng thẳng, không biết Thẩm Thiên Huy và Vu Dương thế nào rồi, có bị tìm được hay không. Tôi cất chủy thủ vào lại bên hông, cố xoa xoa chân, dõi mắt trông ra xa, lớp sương mù rất mỏng, không ảnh hưởng đến sức quan sát của mắt, nhưng cũng không thấy hai người kia ở đâu.
Cô bé kia hình như hơi sợ hãi, nhỏ giọng khóc, nức nở muốn về nhà.
“Nhà em ở đâu?” nhìn dáng vẻ nó thật sự đáng thương, tôi liền không nhịn được hỏi.
Nó dừng lại một lúc để suy nghĩ, sau đó lại gào khóc lên: “Không biết….”
Tôi cũng không biết cách dỗ dành trẻ nhỏ, muốn an ủi, lại không biết phải nói gì. Đang lúc tay chân tôi luống cuống, Huyền Kỳ bỗng nhiên nhúc nhích.
Lông mi cậu run rẩy mấy cái, sau đó mở mắt. Cậu thở một hơi dài, sau đó từ từ quay sang đối diện tôi, suy yếu nói: “Thanh Loan, đỡ em đứng lên được không?”
Tôi ngẩn người. Trò chơi kết thúc rồi sao? Nếu như đã kết thúc, vậy Thẩm Thiên Huy đâu? Vu Dương đâu?
“Cả người em không còn sức lực nữa. Chị đến đỡ em đi.” Cậu thấy tôi không nhúc nhích, liền nói.
Tôi bừng tỉnh, đi về phía cậu.
Lúc này, cô bé kia đã dần nín khóc, gương mặt còn đầy nước mắt, nhìn thẳng về phía Huyền Kỳ, đờ đẫn nói: “Chị ơi, người đó biết nhà em ở đâu….”
“Hả?” tôi hết hồn xoay đầu lại nhìn nó, cho là mình nghe lầm.
“Chị đang nói chuyện với ai vậy?” giọng nói Huyền Kỳ bỗng vang lên, tôi không khỏi quay sang nhìn cậu một cái.
“Thì là….” quay đầu lại lần nữa, cô bé đã biến mất, tôi trợn mắt há mồm một lúc lâu “Hồi nãy có linh hồn của một bé gái….vừa nãy….”
“Em chả thấy đâu.” Cậu vươn tay với tôi.
Khi cầm lấy cánh tay kia, tôi không nhịn được khẽ run rẩy —- lạnh quá, lạnh như băng ấy.
“Hai người kia đâu?” cậu khó khăn ngồi dậy, hỏi.
“Không biết.” tôi lắc đầu, đồng thời vắt nước trong quần áo ra, muốn khiến mình khô ráo hơn một chút.
Khắp nơi đều là cánh đồng hoa cải dầu kéo dài, mặc dù khác với ánh mặt trời rạng rỡ trong mộng, bầu trời nơi này chỉ mang một màu xám xịt, nhưng tôi cảm thấy đây chính là nơi mà tôi đã mơ thấy, khắp nơi đều là một màu vàng tiên diễm của hoa cải dầu — thật sự hơi kì dị.
Một cơn gió thổi qua, tôi lạnh đến ôm chặt lấy bả vai, bỗng nhiên ngửi được một mùi thơm nhè nhẹ trong không khí.
“Huyền Kỳ, em có ngửi được mùi gì không?” tôi hít hít mũi.
Huyền Kỳ cũng khụt khịt, lắc đầu.
Lại một cơn gió thổi qua, mùi thơm càng nồng hơn, ngọt ngào như mùi hoa quế, còn hơi có mùi tanh. Tôi hít hít mũ, bỗng nhiên bị sặc, cổ họng liền đau rát, tôi ho khan một lúc, đầu càng lúc càng choáng váng.
Lúc ngã xuống, tai tôi vang lên mấy tiếng ong ong, thấy Huyền Kỳ đột nhiên đi đến nói gì đó, nhưng tôi không nghe thấy.
Trời đất quay cuồng, trên người như có kim châm, bắt đầu đau đớn, lúc đầu chỉ như bị kim may quần áo chích một cái, dần dần, toàn thân đều như có vô số cây kim không ngừng ghim xuống, đau tận tim gan.
“Đưa hồn của mày cho tao đi.” Lần này, Huyền Kỳ đi đến nói bên tai tôi.
Đây không phải Huyền Kỳ, vậy là ai? Tôi không còn sức lực nhìn nữa, nằm nghiêng, cuộn thân thể, cắn chặt môi, một lúc sau liền cảm thấy trong miệng tràn ra vị mặn.
Vu Dương đâu? Vu Dương ở đâu? Đang suy nghĩ, tôi đột nhiên nghe một tiếng hét thảm, có thứ gì ngã cạnh tôi, sau đó, tôi cảm giác có người đang vỗ lưng tôi, từ nơi đó tràn vào một dòng nước ấm, lan tràn khắp toàn thân, rét lạnh dần được xua tan, đau đớn cũng mất.
“Đỡ hơn chưa?” Là Thẩm Thiên Huy.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, nhìn bên cạnh, Huyền Kỳ đang nằm đó không nhúc nhích.
“Là cái thứ trên cây kia dùng thân thể của Huyền Kỳ.” Thẩm Thiên Huy vừa đỡ tôi ngồi dậy vừa nói “Bị tôi đánh một cái, lui về trên cây rồi.”
“Vu Dương đâu?” tôi hỏi.
“Không rõ nữa.” anh ta nói, đánh giá tôi một lúc “Sao toàn thân cô ướt nhẹp vậy?”
“Mưa to mà.” tôi cúi đầu nhìn xuống, may là áo thun sẫm màu, không đến mức lộ thân thể.
“Mưa to sao?” vẻ mặt anh ta tỏ vẻ nghi ngờ, “Nơi này sao? Lúc nào?”
Tôi sửng sốt, kể lại chuyện trước khi gặp anh ta kể lại một lần, cũng hỏi anh ta núp ở đâu.
Anh ta phẩy phẩy giấy vàng trong tay: “Độn ảnh, tức là ẩn thân đó. Tôi chạy một đoạn, không tìm được nơi để trốn, liền cảm thấy cái cây này là mấu chốt, liền ẩn thân chạy về đây, luôn luôn ở dưới gốc cây này, không hề thấy trời mưa.”
Giấy vàng hình chữ nhật, có vẽ mấy hình vẽ màu đỏ, tựa như tranh lại tựa như chữ, từ từ biến thành tro bụi trong lúc anh ta nói chuyện.
“Trên cây là thứ gì vậy?” tôi hỏi.
Anh ta suy nghĩ một lúc nói: “Tốc độ nhanh quá, không thấy rõ, nhưng tám chín phần là thứ trong cái động đó. Tôi cũng không hiểu sao nó lại có thể núp vào thân thể Huyền Kỳ, mãi đến lúc cô ngã xuống, tôi mới thấy chuyện không ổn, vừa nãy là sao vậy?”
“Lúc nãy tôi nghe một mùi thơm, sau đó đầu choáng váng, cả người đều đau. Anh có ngửi thấy không?” Tôi tiếp tục vắt nước trong quần áo, cảm giác ẩm ướt thật khó chịu.
“Không nghe thấy gì cả.” anh ta lại lấy ra một tờ giấy vàng, quơ quơ, tờ giấy liền bén lửa “Hơ lửa sưởi ấm nào.”
Nói rồi, ném giấy xuống đất, ở đó lập tức xuất hiện một đống lửa.
Lửa bốc lên làm tôi sợ hết hồn, cũng không băn khoăn tại sao mưa to và hương thơm kia đều nhằm vào tôi, chỉ cảm thấy thật thần kỳ: “Sao biến ra hay vậy? Ma thuật sao?”
Anh ta cười cười: “Là pháp thuật nhập môn phù chú Ngũ Hành.”
“Xin hỏi lệnh sư là ai vậy?” tôi nói đùa, còn học phim võ hiệp ôm quyền.
Anh ta không cười, nhìn tôi vài giây “Là cụ ông, ông nội của hai người.”
Mấy lời này khiến tôi ngừng cười, yên lặng một lúc lâu, không biết nên nói gì. Đang lúc lúng túng, bỗng nhiên gió lớn nổi lên, xen lẫn là mấy hạt cát làm mặt tôi đau rát.
Đống lửa trên đất nhanh chóng bị thổi tắt, tôi nhắm mắt lại, cảm thấy hô hấp dần khó khăn.
Gió càng lúc càng lớn, trên đầu bỗng dưng đau nhói, tôi hơi mở mắt ra, chỉ thấy trong gió không phải là hạt cát nữa, mà là mấy tảng đá lớn nhỏ trong suốt như pha lê, nhìn sang Thẩm Thiên Huy, cũng đã bị va đập đến mức thái dương sưng thành xanh tím. Anh ta lôi tôi ra phía sau, lấy ra hai tờ giấy vàng, đứng thẳng trong gió, vươn tay làm thành hình chữ đại.
“Tường đồng vách sắt, phòng thủ kiên cố, đi!” anh ta quát to một tiếng, gió liền ngừng lại.
Nhìn kĩ, cũng không phải là gió ngừng thổi, mà là hai tay anh ta đã khởi động một tấm chắn màu trắng, mấy viên đá bắn tới đều bị dội ra thật xa. Đang định sợ hãi than thở, nhưng thấy trên trán anh ta đổ đầy mồ hôi, hai tay khẽ run, không khỏi cảm thấy, tình huống lúc này không khả quan mấy, cũng không dám nói gì nữa.
“Còn một người nữa đâu? Còn một người nữa đâu?” trong trận gió mạnh, đứa bé mà chúng tôi đã nhìn thấy trong động kia đang bay lơ lửng, vây quanh nó là vô số viên đá, nó cất giọng khàn khàn hỏi.
“Con quái vật này….” Thẩm Thiên Huy rít lên mấy chữ.
Làm sao đây? Cứ như thế cũng không phải cách, tôi nhận ra, anh ta đang cố hết sức.
“Nói mau, ở đâu rồi!” đứa bé kia gào lên, mấy viên đá bắn về phía này rào rào như mưa.
Tay Thẩm Thiên Huy run càng dữ đội, thậm chí còn lui về sau một bước. Ngay lúc đó, tôi thấy có một bóng dáng dần hiện ra sau lưng đứa bé kia.
Là Vu Dương! Cả hai chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm.
“Ta ở đây, vẫn luôn theo sau mày.” Anh ta lơ lửng trong gió, quần áo và đầu tóc lại không hề nhúc nhích.
Đứa bé hoảng hốt, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, âm trầm nói: “Ồ, hóa ra là ở đây.”
Sau đó, nó xoay người, trong tay xuất hiện một dây thừng tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, đầu khác đang trói hồn phách của Huyền Kỳ.
Gió dần yếu đi, cũng không còn đá bay đến nữa, Thẩm Thiên Huy người đầy mồ hôi, thở hồng hộc ngã trên đất: “Anh mà đến chậm một bước, sẽ phải nhặt xác thay chúng tôi rồi.”
Vu Dương liếc nhìn chúng tôi một cái, biết không có gì đáng ngại, liền nói với đứa bé kia “Ly Hồn hương thì không nói đi, chủ nhân của mày còn rất chịu khó trút hết vốn liếng, ngay cả Ky Hồn tác cũng đưa cho mày.”
(Ky Hồn tác: dây thừng bắt hồn)
“Bớt nói nhảm đi!” Đứa bé kia kéo hồn phách Huyền Kỳ đến bên cạnh “Đưa huyết liên cho tao, nếu không tao ăn nó.”
“Ăn đi.” Vu Dương đáp xuống đất, chẳng buồn để ý nói “Mày có bản lĩnh thì ăn hết đi, dù sao tên nhóc này cũng vô dụng với tao.”
Đứa bé kia cười hắc hắc: “Được, tao đây sẽ không khách khí, giết chúng mày rồi đoạt huyết liên.”
Vừa nói xong, thì một thứ gì đó màu đen nhánh liền cuộn vào sợi dây nó đang nắm trên tay, nó kêu thảm, sợi dây liền rơi xuống.
“Tao nói, nếu mày có bản lĩnh này.” Vu Dương cũng đang cầm một thứ như thế trong tay, nhìn kĩ, hóa ra là một ngọn lửa đen.
“Mày…mày là ai?” đứa bé kia nhanh chóng lùi về sau, dùng cái tay khác dập tắt ngọn lửa, mấy tảng đá bay quanh người càng dày đặc.
Động tác đó hiển nhiên không có tác dụng, lửa không bị dập tắt, mặc dù chỉ nhỏ cỡ một trái banh, nhưng vài giây sau, tay đã bị cháy sém thành màu đen. Bên tai đều là mấy tiếng kêu thảm thiết thê lương, mấy tảng đá xung quanh nó rơi xuống, mà nó cũng không thể bay lơ lửng trên không trung được nữa, mà là lăn lộn trên mặt đất.
Tôi nghĩ, không bao lâu nữa, nó sẽ bị đốt thành tro.