Sở Lâm Phong bận rộn nửa ngày, thu hoạch cũng khá, toàn bộ mười viên Lam Diệu thạch đã tới tay, ma tinh bên trong nhiều nhất cũng có năm viên, tinh thạch cũng có không ít, còn có một chút linh dược và đồ dùng hằng ngày.
- Dương Nhị, cho ngươi năm Lam Diệu thạch, mỗi người một nửa, không nghĩ tới lần này chúng ta lại biết được âm mưu của Hải Long học viện, sau này nên làm sao bây giờ?
Dương Nhị cúi đầu suy tư không lên tiếng, một lúc lâu sau nàng nói:
- Nếu đã bị chúng ta gặp được, như vậy nhất định phải ngăn cản, lấy thực lực của ngươi đương nhiên là tới một người giết một người, ta cũng không tin Hải Long học viện bọn họ sẽ đưa toàn bộ học viên ban loại ưu vào trong giới phổ thông này.
- Ha ha, ta không nhìn ra ngươi lại là nữ khủng long bạo chúa như vậy! Không sai, nhìn thấy một người giết một người, phân tích rất có đạo lý.
Sở Lâm Phong cười nói, chỉ là nụ cười trên mặt lập tức biến mất, Dương Nhị lại nổi giận đùng đùng nhìn hắn.
- Ai là nữ khủng long bạo chúa? Sở Lâm Phong khi ngươi nói chuyện tốt nhất nên khách khí một chút đối với bổn cô nương, nếu không ta sẽ để ngươi nếm thử sự lợi hại của Lưu Tinh Hỏa Vũ!
Dương Nhị nói xong lập tức giơ tay lên làm ra động tác phóng ra ám khí.
Sở Lâm Phong nhìn thấy động tác của Dương Nhị, cười nói:
- Không phải ta chỉ đùa một chút thôi sao, không cần thiết coi là thật! Lưu Tinh Hỏa Vũ của ngươi nên dành cho người của Hải Long học viện thử nghiệm là được rồi, ta vô phúc tiêu thụ nó nhé.
- Coi như ngươi thức thời, nên cẩn thận một chút! Lần sau nói chuyện tốt nhất nên chú ý một chút!
Hai ngày sau đó hai người đều tìm kiếm học viên của Hải Long học viện, phàm là người gặp phải đều bị Sở Lâm Phong chém giết. Cũng để cho Dương Nhị một lần nữa nhìn thấy thực lực bất phàm của hắn, thu hoạch cũng không nhỏ, đi vào bốn ngày thì đã gần như kiếm được hai mươi viên ma tinh.
Trên đường đi cũng gặp phải một chút học viên Thiên Long học viện, hai người cố gắng tránh ra, để những người này đi theo ở phía sau không thể nghi ngờ là trói buộc. Chỉ là Sở Lâm Phong vẫn nói tin tức Hải Long học viện mang học viên ban loại ưu truyền tống vào trong này nói cho bọn họ, để bọn họ cảm thấy sợ hãi mà cẩn thận hơn.
Một đường xuyên qua, đi hai ngày ở trong rừng rậm hoàn cảnh ác liệt mới đi ra được ngoài.
Sau khi ra khỏi rừng rậm là một mảnh bình nguyên vô tận, tầm nhìn trống trải, phóng tầm mắt ra, phạm vi nhìn được ước chừng mười dặm, tất cảnh vật đều được thu hết vào trong đáy mắt.
Dương Nhị thở ra một hơi thật dài, đưa mắt nhìn về phương xa, lẩm bẩm nói:
- Rốt cục đã đi ra khỏi nơi quỷ quái kia, ta còn tưởng rằng toàn bộ giới này đều là rừng rậm kia đấy.
Ở bên trong rừng rậm nguyên thủy hoàn cảnh ác liệt kia hai ngày, mặt mày của hai người Sở Lâm Phong và Dương Nhị cũng đã biến thành xám xịt, mà y phục trên người cũng bụi gai phá rách, có vẻ khá là chật vật.
Không lâu sau một dòng sông nhỏ xuất hiện ở trước mặt của bọn họ:
- Rốt cục đã có thể tắm, ngươi có muốn tắm cùng hay không?
Sở Lâm Phong cười nói.
- Ai muốn tắm cùng ngươi chứ? Ách! Hạ lưu! Vô liêm sỉ!
Mặt của Dương Nhị lập tức đỏ lên, không nghĩ tới tên này lại nói lời như vậy.
- Ha ha, đừng nóng giận, ta chỉ đùa một chút mà thôi. Nếu không ta tắm trước, sau đó ngươi mới tắm, được chứ?
Sở Lâm Phong biết mình đã nói sai, cho nên hắn đành lấy lòng nói.
- Ngươi đi tắm trước đi, ta sẽ tắm sau!
Dương Nhị rất không vui nói.
Sở Lâm Phong trực tiếp mặc y phục nhảy vào trong sông:
- Này, ngươi sẽ không nhìn lén đó chứ?
- Ngươi, ngươi đi chết đi!
Từ xa xa truyền tới âm thanh nổi giận của Dương Nhị.
Không lâu sau Sở Lâm Phong lên bờ, trên người đã mặc một bộ y phục trắng như tuyết. Hắn nhìn thấy Dương Nhị ngồi ở cách đó không xa cho nên mới đi tới, nói:
- Đi tắm đi, ngươi xem trên người ngươi đã bẩn đến độ sắp biến ăn mày rồi!
Hai mắt Dương Nhị như điện nhìn Sở Lâm Phong nói:
- Ngươi có nhìn lén hay không?
- Sẽ không, ta không phải là người như vậy!
Sở Lâm Phong miễn cưỡng cười cười nói, nữ tử này đúng là không yên lòng về mình.
- Ta thấy ngươi chính là người như vậy, dựa vào cái gì ta phải tin tưởng ngươi chứ?
Ánh mắt của Dương Nhị trước sau nhìn vào hai mắt của Sở Lâm Phong, có người nói khi con người nói dối thì con mắt sẽ không ngừng chuyển động, nàng muốn nhìn một chút xem lúc Sở Lâm Phong nói chuyện con ngươi có chuyển động hay không.
- Ta nói là không thì sẽ không, trừ phi chính ngươi đồng ý, ta dùng nhân cách của ta ra để bảo đảm sẽ không. Ngươi đi đi, tốt nhất nhanh lên một chút, nơi này bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đến!
Sở Lâm Phong cũng không biết nên nói như thế nào, khi gặp phải Dương Nhị lần thứ nhất thì hắn đã cảm thấy nữ nhân thực sự là người khó chơi. Nhưng vì sao Lâm Nhược Hi và Nhạc Linh San lại ở chung rất tốt với nàng, cho nên làm cho hắn trong khoảng thời gian ngắn có chút mê man.
Dương Nhị bán tín bán nghi liếc mắt nhìn Sở Lâm Phong, sau đó nói:
- Ngươi đi xa thêm một chút, ta rất không yên tâm về ngươi!
- Được! Được! Được! Ta lùi là được chứ gì!
Sở Lâm Phong lại đi mấy trăm thước mới dừng lại, đối với Dương Nhị hắn cũng không có biện pháp nào cả.
Dương Nhị đi tới bờ sông, nhìn thấy nước sông trước mặt trong suốt thấy đáy, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy không ít cá nhỏ nô đùa ở trong nước. Nếu như nơi này không có Sở Lâm Phong ở đây thì thật là tốt biết mấy.
Để cho an toàn cho nên nàng chỉ thoát y phục bên ngoài, mặc cái yếm và khố nhảy xuống nước, chậm rãi tắm rửa.
Qua mấy chung trà, đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của Dương Nhị.
- A! A...
Nghe thấy âm thanh của Dương Nhị, Sở Lâm Phong lập tức kinh hoảng, nơi này là nơi vô cùng nguy hiểm, ma thú ở khắp mọi nơi, có chút ma thú trong nước cũng rất là hung mãnh, lẽ nào nàng đã gặp phải nguy hiểm rồi hay sao?
Hiện tại Dương Nhị đang tắm, nhất định trên người sẽ trần như nhộng, nếu như mình cứ tùy tiện xông tới như thế thì nhất định sẽ làm cho nàng hiểu lầm. Nhưng nếu như không đi ngộ nhỡ thật sự có nguy hiểm gì thì phải làm sao bây giờ?
Hai loại suy nghĩ khác biệt tranh đấu ở trong đầu của Sở Lâm Phong, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn cái sau.
- Mặc kệ, chết thì chết đi, đây là thời kỳ không bình thường. Có lẽ nàng có thể hiểu được cho ta.
Sau đó hắn thi triển Di hình hoán ảnh mang theo một đạo tàn ảnh vọt tới bờ sông.
Thế nhưng hình ảnh trước mắt lại khiến cho Sở Lâm Phong dở khóc dở cười, mình lấy dũng khí lớn như vậy để tới cứu nàng, nàng vẫn đang tắm rửa ở trong nước như cũ.
Một hình ảnh mỹ nữ tắm rửa hiện lên ở trước mắt Sở Lâm Phong, da thịt vô cùng mịn màng lại thêm mái tóc dài như là thác nước đen kịt, khuôn mặt vốn bình thản không có gì lạ đã biến mất không còn tăm hơi, Sở Lâm Phong biết đây là do nàng đã lấy mặt nạ xuống.
Thay vào đó chính là một dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, mà phía dưới có hai nơi mềm mại làm cho Sở Lâm Phong chảy máu mũi, hơi kiên cường ở trước ngực, tuy rằng trên mặt có một tầng ràng buộc mỏng manh, thế nhưng không làm giảm vẻ đẹp của nàng một chút nào.
Dưới eo thon là cái bụng dưới bằng phẳng, xuống dưới nữa là cái thung lũng thần bí kia, mặc dù không có cách nào thấy rõ được dáng vẻ của thung lũng, nhưng có mấy sợi cỏ nhỏ màu đen lộ ra…
Lúc này có thể nói nhịp tim của Sở Lâm Phong so với lúc đại chiến với người ta còn nhanh hơn, nhìn chằm chằm không chớp mắt về phía trước, không nhúc nhích, trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác khiến cho người ta buồn bực, đây là hiện tượng Thuần Dương chi khí xuất hiện.
Lần thứ nhất nhìn thấy nữ nhân tắm rửa khiến cho cả đời hắn không thể quên được.
- A!
Một tiếng rít lên truyền vào trong tai của Sở Lâm Phong, hắn lập tức phản ứng lại, có vẻ cực kỳ lúng túng.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi mau quay mặt ra chỗ khác đi, nhanh!
Dương Nhị có chút nổi giận nói.
Sau đó nàng lấy ra y phục ở bên trong đai lưng trữ vật mặc vào rồi lên bờ, ngay cả cái yếm và nội khố ướt đẫm cũng không kịp đổi, trên mặt vẫn còn đang đỏ mặt.
Dương Nhị có chút kích động nói:
- Ngươi... Ngươi... tại sao ngươi có thể như vậy, không phải ta bảo ngươi không được nhìn sao, ngươi quá, quá khiến cho ta thất vọng rồi! Ta, ta muốn giết ngươi!
- Dương Nhị, cho ngươi năm Lam Diệu thạch, mỗi người một nửa, không nghĩ tới lần này chúng ta lại biết được âm mưu của Hải Long học viện, sau này nên làm sao bây giờ?
Dương Nhị cúi đầu suy tư không lên tiếng, một lúc lâu sau nàng nói:
- Nếu đã bị chúng ta gặp được, như vậy nhất định phải ngăn cản, lấy thực lực của ngươi đương nhiên là tới một người giết một người, ta cũng không tin Hải Long học viện bọn họ sẽ đưa toàn bộ học viên ban loại ưu vào trong giới phổ thông này.
- Ha ha, ta không nhìn ra ngươi lại là nữ khủng long bạo chúa như vậy! Không sai, nhìn thấy một người giết một người, phân tích rất có đạo lý.
Sở Lâm Phong cười nói, chỉ là nụ cười trên mặt lập tức biến mất, Dương Nhị lại nổi giận đùng đùng nhìn hắn.
- Ai là nữ khủng long bạo chúa? Sở Lâm Phong khi ngươi nói chuyện tốt nhất nên khách khí một chút đối với bổn cô nương, nếu không ta sẽ để ngươi nếm thử sự lợi hại của Lưu Tinh Hỏa Vũ!
Dương Nhị nói xong lập tức giơ tay lên làm ra động tác phóng ra ám khí.
Sở Lâm Phong nhìn thấy động tác của Dương Nhị, cười nói:
- Không phải ta chỉ đùa một chút thôi sao, không cần thiết coi là thật! Lưu Tinh Hỏa Vũ của ngươi nên dành cho người của Hải Long học viện thử nghiệm là được rồi, ta vô phúc tiêu thụ nó nhé.
- Coi như ngươi thức thời, nên cẩn thận một chút! Lần sau nói chuyện tốt nhất nên chú ý một chút!
Hai ngày sau đó hai người đều tìm kiếm học viên của Hải Long học viện, phàm là người gặp phải đều bị Sở Lâm Phong chém giết. Cũng để cho Dương Nhị một lần nữa nhìn thấy thực lực bất phàm của hắn, thu hoạch cũng không nhỏ, đi vào bốn ngày thì đã gần như kiếm được hai mươi viên ma tinh.
Trên đường đi cũng gặp phải một chút học viên Thiên Long học viện, hai người cố gắng tránh ra, để những người này đi theo ở phía sau không thể nghi ngờ là trói buộc. Chỉ là Sở Lâm Phong vẫn nói tin tức Hải Long học viện mang học viên ban loại ưu truyền tống vào trong này nói cho bọn họ, để bọn họ cảm thấy sợ hãi mà cẩn thận hơn.
Một đường xuyên qua, đi hai ngày ở trong rừng rậm hoàn cảnh ác liệt mới đi ra được ngoài.
Sau khi ra khỏi rừng rậm là một mảnh bình nguyên vô tận, tầm nhìn trống trải, phóng tầm mắt ra, phạm vi nhìn được ước chừng mười dặm, tất cảnh vật đều được thu hết vào trong đáy mắt.
Dương Nhị thở ra một hơi thật dài, đưa mắt nhìn về phương xa, lẩm bẩm nói:
- Rốt cục đã đi ra khỏi nơi quỷ quái kia, ta còn tưởng rằng toàn bộ giới này đều là rừng rậm kia đấy.
Ở bên trong rừng rậm nguyên thủy hoàn cảnh ác liệt kia hai ngày, mặt mày của hai người Sở Lâm Phong và Dương Nhị cũng đã biến thành xám xịt, mà y phục trên người cũng bụi gai phá rách, có vẻ khá là chật vật.
Không lâu sau một dòng sông nhỏ xuất hiện ở trước mặt của bọn họ:
- Rốt cục đã có thể tắm, ngươi có muốn tắm cùng hay không?
Sở Lâm Phong cười nói.
- Ai muốn tắm cùng ngươi chứ? Ách! Hạ lưu! Vô liêm sỉ!
Mặt của Dương Nhị lập tức đỏ lên, không nghĩ tới tên này lại nói lời như vậy.
- Ha ha, đừng nóng giận, ta chỉ đùa một chút mà thôi. Nếu không ta tắm trước, sau đó ngươi mới tắm, được chứ?
Sở Lâm Phong biết mình đã nói sai, cho nên hắn đành lấy lòng nói.
- Ngươi đi tắm trước đi, ta sẽ tắm sau!
Dương Nhị rất không vui nói.
Sở Lâm Phong trực tiếp mặc y phục nhảy vào trong sông:
- Này, ngươi sẽ không nhìn lén đó chứ?
- Ngươi, ngươi đi chết đi!
Từ xa xa truyền tới âm thanh nổi giận của Dương Nhị.
Không lâu sau Sở Lâm Phong lên bờ, trên người đã mặc một bộ y phục trắng như tuyết. Hắn nhìn thấy Dương Nhị ngồi ở cách đó không xa cho nên mới đi tới, nói:
- Đi tắm đi, ngươi xem trên người ngươi đã bẩn đến độ sắp biến ăn mày rồi!
Hai mắt Dương Nhị như điện nhìn Sở Lâm Phong nói:
- Ngươi có nhìn lén hay không?
- Sẽ không, ta không phải là người như vậy!
Sở Lâm Phong miễn cưỡng cười cười nói, nữ tử này đúng là không yên lòng về mình.
- Ta thấy ngươi chính là người như vậy, dựa vào cái gì ta phải tin tưởng ngươi chứ?
Ánh mắt của Dương Nhị trước sau nhìn vào hai mắt của Sở Lâm Phong, có người nói khi con người nói dối thì con mắt sẽ không ngừng chuyển động, nàng muốn nhìn một chút xem lúc Sở Lâm Phong nói chuyện con ngươi có chuyển động hay không.
- Ta nói là không thì sẽ không, trừ phi chính ngươi đồng ý, ta dùng nhân cách của ta ra để bảo đảm sẽ không. Ngươi đi đi, tốt nhất nhanh lên một chút, nơi này bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đến!
Sở Lâm Phong cũng không biết nên nói như thế nào, khi gặp phải Dương Nhị lần thứ nhất thì hắn đã cảm thấy nữ nhân thực sự là người khó chơi. Nhưng vì sao Lâm Nhược Hi và Nhạc Linh San lại ở chung rất tốt với nàng, cho nên làm cho hắn trong khoảng thời gian ngắn có chút mê man.
Dương Nhị bán tín bán nghi liếc mắt nhìn Sở Lâm Phong, sau đó nói:
- Ngươi đi xa thêm một chút, ta rất không yên tâm về ngươi!
- Được! Được! Được! Ta lùi là được chứ gì!
Sở Lâm Phong lại đi mấy trăm thước mới dừng lại, đối với Dương Nhị hắn cũng không có biện pháp nào cả.
Dương Nhị đi tới bờ sông, nhìn thấy nước sông trước mặt trong suốt thấy đáy, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy không ít cá nhỏ nô đùa ở trong nước. Nếu như nơi này không có Sở Lâm Phong ở đây thì thật là tốt biết mấy.
Để cho an toàn cho nên nàng chỉ thoát y phục bên ngoài, mặc cái yếm và khố nhảy xuống nước, chậm rãi tắm rửa.
Qua mấy chung trà, đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của Dương Nhị.
- A! A...
Nghe thấy âm thanh của Dương Nhị, Sở Lâm Phong lập tức kinh hoảng, nơi này là nơi vô cùng nguy hiểm, ma thú ở khắp mọi nơi, có chút ma thú trong nước cũng rất là hung mãnh, lẽ nào nàng đã gặp phải nguy hiểm rồi hay sao?
Hiện tại Dương Nhị đang tắm, nhất định trên người sẽ trần như nhộng, nếu như mình cứ tùy tiện xông tới như thế thì nhất định sẽ làm cho nàng hiểu lầm. Nhưng nếu như không đi ngộ nhỡ thật sự có nguy hiểm gì thì phải làm sao bây giờ?
Hai loại suy nghĩ khác biệt tranh đấu ở trong đầu của Sở Lâm Phong, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn cái sau.
- Mặc kệ, chết thì chết đi, đây là thời kỳ không bình thường. Có lẽ nàng có thể hiểu được cho ta.
Sau đó hắn thi triển Di hình hoán ảnh mang theo một đạo tàn ảnh vọt tới bờ sông.
Thế nhưng hình ảnh trước mắt lại khiến cho Sở Lâm Phong dở khóc dở cười, mình lấy dũng khí lớn như vậy để tới cứu nàng, nàng vẫn đang tắm rửa ở trong nước như cũ.
Một hình ảnh mỹ nữ tắm rửa hiện lên ở trước mắt Sở Lâm Phong, da thịt vô cùng mịn màng lại thêm mái tóc dài như là thác nước đen kịt, khuôn mặt vốn bình thản không có gì lạ đã biến mất không còn tăm hơi, Sở Lâm Phong biết đây là do nàng đã lấy mặt nạ xuống.
Thay vào đó chính là một dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, mà phía dưới có hai nơi mềm mại làm cho Sở Lâm Phong chảy máu mũi, hơi kiên cường ở trước ngực, tuy rằng trên mặt có một tầng ràng buộc mỏng manh, thế nhưng không làm giảm vẻ đẹp của nàng một chút nào.
Dưới eo thon là cái bụng dưới bằng phẳng, xuống dưới nữa là cái thung lũng thần bí kia, mặc dù không có cách nào thấy rõ được dáng vẻ của thung lũng, nhưng có mấy sợi cỏ nhỏ màu đen lộ ra…
Lúc này có thể nói nhịp tim của Sở Lâm Phong so với lúc đại chiến với người ta còn nhanh hơn, nhìn chằm chằm không chớp mắt về phía trước, không nhúc nhích, trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác khiến cho người ta buồn bực, đây là hiện tượng Thuần Dương chi khí xuất hiện.
Lần thứ nhất nhìn thấy nữ nhân tắm rửa khiến cho cả đời hắn không thể quên được.
- A!
Một tiếng rít lên truyền vào trong tai của Sở Lâm Phong, hắn lập tức phản ứng lại, có vẻ cực kỳ lúng túng.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi mau quay mặt ra chỗ khác đi, nhanh!
Dương Nhị có chút nổi giận nói.
Sau đó nàng lấy ra y phục ở bên trong đai lưng trữ vật mặc vào rồi lên bờ, ngay cả cái yếm và nội khố ướt đẫm cũng không kịp đổi, trên mặt vẫn còn đang đỏ mặt.
Dương Nhị có chút kích động nói:
- Ngươi... Ngươi... tại sao ngươi có thể như vậy, không phải ta bảo ngươi không được nhìn sao, ngươi quá, quá khiến cho ta thất vọng rồi! Ta, ta muốn giết ngươi!