Công kích của Dương Nhị đối với cự xà rất giống như gãi ngứa vậy, chỉ một vết thương nhợt nhạt để ở trên người, cự xà này như có linh trí, cho nên hoàn toàn hờ hững đối với công kích của Dương Nhị. Đôi mắt to của nó trước sau nhìn kỹ Sở Lâm Phong, bởi vì trong mắt nó Sở Lâm Phong mới là mục tiêu thực sự.
Khi Dương Nhị công kích thì cái đuôi của cự xà đột nhiên quét về phía sau, nặng nề đánh vào trên người nàng, tốc độ nhanh chóng tới mức khó có thể nói nên lời, Dương Nhị cũng không có thời gian né tránh, trực tiếp bị quét trúng. Thân thể lập tức bay lên, người ở không trung phun ra máu, hiển nhiên đã bị thương rất nặng.
Ngã xuống mặt đất, Dương Nhị muốn đứng lên, thế nhưng lại có tâm mà không có lực, có thể là do bị thương quá nặng cho nên nàng lập tức ngất đi.
Lúc này Sở Lâm Phong không có thời gian để xem thương thế của Dương Nhị, một kiếm bình thản không có gì lạ kia đã được hắn chuẩn bị xong. Hắn chỉ có thể đặt mọi hi vọng vào một kích này, hi vọng chiêu kiếm này có thể đánh cho cự xà trọng thương.
Nắm Thanh Sương kiếm trong tay thật chặt, sau đó Hỗn Độn khí bên trong tinh đan truyền vào trong thân kiếm. Kế đó hắn lập tức hời hợt vung ra một kiếm này, dường như một kiếm này hắn không dùng một chút lực đạo nào. Thế nhưng lúc này Sở Lâm Phong lại có cảm giác cả người có chút hư thoát, một kiếm này hầu như đã tiêu hao hơn nửa Hỗn Độn khí trong cơ thể của hắn.
Tuy rằng cự xà kia nhìn thấy chiêu kiếm này của Sở Lâm Phong khá là quái dị, nhưng dường như nó rất tin tưởng về cái sừng trên đầu mình, vì vậy trực tiếp dùng nó để nghênh đón.
Thanh Sương kiếm và cái sừng kia lại một lần nữa đụng nhau, phát ra một tiếng nổ đùng đoàng to lớn, Hỗn Độn khí tạo thành kiếm khí vô hình rơi xuống trên người cự xà, chỉ là lực phản chấn cũng lại một lần nữa đánh bay Sở Lâm Phong ra mấy thước.
Chỉ là lần này cự xà đã không còn may mắn như vậy nữa, Sở Lâm Phong tiêu hao hơn nửa Hỗn Độn khí trong cơ thể để thi triển chiêu kiếm này, cho nên uy lực có thể tưởng tượng ra được, Thanh Sương kiếm giống như chém sắt như chém bùn, trực tiếp chém cái sừng kia thành hai đoạn.
Sở Lâm Phong bò lên từ trên mặt đất, không quan tâm tới khóe miệng đang có máu chảy ra, hắn chịu đựng thống khổ kịch liệt trên người, nhìn chăm chú vào vị trí màu trắng trên người cự xà, lại lấy tâm ngự kiếm công kích vào đó.
Thanh Sương kiếm như lưu tinh trong trời đêm, trong nháy mắt đã đâm vào vị trí màu trắng dưới cằm của cự xà, nhưng cũng không có như trong tưởng tượng của Sở Lâm Phong, làm cho nó trực tiếp đi đời nhà ma, mà là máu của cự xà lại giống như một cơn lũ quét đột nhiên phun ra.
Thân rắn to lớn không ngừng lăn lộn, vô số tảng đá và cây cối chung quanh bị nhấc lên, cát bay đá chạy, lại thêm mùi máu tươi nồng nặc kia, rất là khủng bố.
Sau khi Sở Lâm Phong sử dụng tới Tâm kiếm, tâm thần cực kỳ đau đớn, hàm răng cắn chặt đến mức vang lên tiếng ken két. Cơ thịt trên mặt như dúm lại, thêm vào trong miệng có máu chảy ra cho nên có vẻ rất là dữ tợn:
- Rốt cuộc tên này là ma thú đẳng cấp nào, sao lại lợi hại như vậy chứ.
Trong lòng thầm nghĩ, dùng một kiếm bình thản không có gì lạ của chính mình, coi như là cao thủ Địa Vũ Cảnh thất trọng thiên thì cũng có thể đánh cho trọng thương, thế nhưng cự xà này vẫn không ngã xuống, chuyện này khiến cho Sở Lâm Phong âm thầm lo lắng.
Xem ra chỉ có thể thi triển Sư Linh Quyền, thế nhưng Sư Linh Quyền này tổng cộng chỉ có thể thi triển ra ba lần, dùng một lần sẽ ít đi một lần. Quả thực không được sử dụng quá nhiều, chỉ là trước khác nay khác, lúc này không dùng thì cái mạng nhỏ của hắn sẽ coi như xong. Khi đó muốn dùng cũng không được nữa.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tay của hắn lại không nhàn rỗi, trong đầu nghĩ lại phương pháp sử dụng Sư Linh Quyền mà lúc trước Huyết Ảnh Cuồng Sư kia đã truyền thụ cho hắn.
Sau khi dựa theo phương pháp kia thi triển, khí thể năng lượng thần bí trong đan điền của Sở Lâm Phong đã tối đi mấy phần, chỉ là giờ phút này tay phải của hắn lại đang phát ra hồng quang chói mắt.
Nếu như không phải là gân mạch của hắn đã trải qua hai lần Tinh Thần luyện thể thì lúc này cánh tay này đã bị phế bỏ, bởi vì lực lượng thi triển ra quá lớn, dù tâm trí của Sở Lâm Phong kiên định thì cũng có chút không chống đỡ được.
Lúc này cự xà bởi vì một kiếm bình thản không có gì lạ kia và Tâm kiếm của Sở Lâm Phong làm cho trọng thương, không ngờ lại không có cuồng bạo mà động tác cũng trở nên chậm rãi hơn rất nhiều, nhưng trong mắt lại để lộ ra hung quang khiến cho người ta không rét mà run.
Sở Lâm Phong cảm giác giờ phút này một phần ba năng lượng của khí thể kia đều tập trung ở trên nắm tay của mình, trong miệng hắn hét lớn một tiếng:
- Con mẹ nó, chết cho lão tử!
Tức thì có một luồng khí thế hủy thiên diệt địa xuất hiện ở trên người của Sở Lâm Phong.
Nếu như lúc này Dương Nhị tỉnh, nhìn thấy biểu hiện của Sở Lâm Phong lúc này thì nhất định sẽ cho rằng mình đang nằm mơ. Khí thế mà hắn thể hiện ra lúc này đã vượt qua tưởng tượng của nàng, có lẽ nàng sẽ coi hắn là một quái vật mà đối xử.
Lúc này dường như cự xà kia cũng cảm giác được khí thế Sở Lâm Phong toả ra, cùng với ánh sáng quỷ dị trên nắm tay, nó vội vàng quay đầu muốn dùng thân thể khổng lồ để chống lại một kích cực kỳ có uy lực này.
Sở Lâm Phong ra sức đánh ra một quyền này, một cái bóng sư tử cực lớn xuất hiện ở trước người Sở Lâm Phong, đồng thời truyền đến một trận tiếng gào đinh tai nhức óc, sau đó trực tiếp đánh về phía cự xà kia.
- Phanh!
Một tiếng nổ vang như núi lở đất nứt lấy nơi Sở Lâm Phong đứng làm trung tâm truyền ra bốn phía, sóng khí va chạm cũng truyền đi về bốn phương tám hướng, hình thành một cơn lốc to lớn quét qua chung quanh.
Tức thì cát bay đá chạy, rất nhiều cây cối bị bẻ gẫy cũng đồng thời bị cuốn vào trên không trung, sương mù dày đặc cũng bị thổi cho không còn thấy bóng dáng tăm hơi, lần này Sở Lâm Phong không bị phản chấn cho bay ra ngoài. Mà uy lực của Sư Linh Quyền không phải là thứ mà cự xà này có thể chịu đựng được, thân thể to lớn bị cắt thành mấy đoạn rơi xuống đất, máu tươi văng lên trên người Sở Lâm Phong, khiến cho hắn lập tức trở thành một người máu.
Sở Lâm Phong co quắp ngồi xuống dưới đất, trong miệng thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, nếu như lúc này có người nào tới thì cũng có thể dễ dàng giết chết được hắn. Giờ phút này hắn đã sức cùng lực kiệt, hơn nữa còn bị thương nhẹ, tuy rằng năng lực hồi phục của bản thân rất mạnh, nhưng thương thế do cự xà này mang đến cũng không phải trong thời gian ngắn là có thể khỏi hẳn được.
Sau khi chém giết cự xà, trong lòng Sở Lâm Phong vẫn còn sợ hãi nhìn thi thể đã bị cắt thành mấy đoạn của nó. Chỉ là hắn cũng không có tâm tư quản ma tinh ở trên người nó, vì việc cấp bách hiện tại là phải khôi phục thể lực và Hỗn Độn khí, ngộ nhỡ gặp phải người của Hải Long học viện thì sẽ rất phiền phức.
Hắn lấy ra một viên tinh thạch ở trong nhẫn trữ vật bắt đầu chậm rãi hấp thu, sau khoảng chừng quá mấy chục phút, trong đầu hắn truyền đến âm thanh của Huyết Ảnh Cuồng Sư Tiểu Ảnh:
- Chủ nhân, ta muốn đi ra ngoài!
Sở Lâm Phong lập tức mở mắt ra, hiện tại Huyết Ảnh Cuồng Sư Tiểu Ảnh này ở bên trên cánh tay của hắn, bởi vì nguyên nhân bí pháp cho nên Tiểu Ảnh không thể tự mình đi ra được, nhất định phải thông qua Sở Lâm Phong đồng ý mới được.
Lúc này Sở Lâm Phong mới nhớ tới, từ khi tiến vào Ma Thú sâm lâm đến hiện tại đã qua gần như năm ngày, nhất định tên tiểu tử này đã đói bụng rồi, không ngờ hắn lại quên đi chuyện quan trọng như vậy.
Để Huyết Ảnh Cuồng Sư Tiểu Ảnh đi ra kỳ thực rất đơn giản, giống như lấy đồ ra từ nhẫn trữ vật vậy, chỉ cần dùng thần thức nghĩ tới việc để nó đi ra là được.
Tiểu Ảnh lập tức xuất hiện, sau khi nhìn dáng vẻ hiện tại của Sở Lâm Phong một chút, ở trong đầu của Sở Lâm Phong truyền đến âm thanh của nó:
- Chủ nhân, ngươi yên tâm, chờ ta lớn thì nhất định sẽ bảo vệ ngươi.
Lời còn chưa nói hết thì hắn đã nhìn thấy tên này trực tiếp đánh về phía thi thể của cự xà, bắt đầu gặm nhấm, khiến cho Sở Lâm Phong ở bên cạnh kinh ngạc đến mức nói không ra lời...
Khi Dương Nhị công kích thì cái đuôi của cự xà đột nhiên quét về phía sau, nặng nề đánh vào trên người nàng, tốc độ nhanh chóng tới mức khó có thể nói nên lời, Dương Nhị cũng không có thời gian né tránh, trực tiếp bị quét trúng. Thân thể lập tức bay lên, người ở không trung phun ra máu, hiển nhiên đã bị thương rất nặng.
Ngã xuống mặt đất, Dương Nhị muốn đứng lên, thế nhưng lại có tâm mà không có lực, có thể là do bị thương quá nặng cho nên nàng lập tức ngất đi.
Lúc này Sở Lâm Phong không có thời gian để xem thương thế của Dương Nhị, một kiếm bình thản không có gì lạ kia đã được hắn chuẩn bị xong. Hắn chỉ có thể đặt mọi hi vọng vào một kích này, hi vọng chiêu kiếm này có thể đánh cho cự xà trọng thương.
Nắm Thanh Sương kiếm trong tay thật chặt, sau đó Hỗn Độn khí bên trong tinh đan truyền vào trong thân kiếm. Kế đó hắn lập tức hời hợt vung ra một kiếm này, dường như một kiếm này hắn không dùng một chút lực đạo nào. Thế nhưng lúc này Sở Lâm Phong lại có cảm giác cả người có chút hư thoát, một kiếm này hầu như đã tiêu hao hơn nửa Hỗn Độn khí trong cơ thể của hắn.
Tuy rằng cự xà kia nhìn thấy chiêu kiếm này của Sở Lâm Phong khá là quái dị, nhưng dường như nó rất tin tưởng về cái sừng trên đầu mình, vì vậy trực tiếp dùng nó để nghênh đón.
Thanh Sương kiếm và cái sừng kia lại một lần nữa đụng nhau, phát ra một tiếng nổ đùng đoàng to lớn, Hỗn Độn khí tạo thành kiếm khí vô hình rơi xuống trên người cự xà, chỉ là lực phản chấn cũng lại một lần nữa đánh bay Sở Lâm Phong ra mấy thước.
Chỉ là lần này cự xà đã không còn may mắn như vậy nữa, Sở Lâm Phong tiêu hao hơn nửa Hỗn Độn khí trong cơ thể để thi triển chiêu kiếm này, cho nên uy lực có thể tưởng tượng ra được, Thanh Sương kiếm giống như chém sắt như chém bùn, trực tiếp chém cái sừng kia thành hai đoạn.
Sở Lâm Phong bò lên từ trên mặt đất, không quan tâm tới khóe miệng đang có máu chảy ra, hắn chịu đựng thống khổ kịch liệt trên người, nhìn chăm chú vào vị trí màu trắng trên người cự xà, lại lấy tâm ngự kiếm công kích vào đó.
Thanh Sương kiếm như lưu tinh trong trời đêm, trong nháy mắt đã đâm vào vị trí màu trắng dưới cằm của cự xà, nhưng cũng không có như trong tưởng tượng của Sở Lâm Phong, làm cho nó trực tiếp đi đời nhà ma, mà là máu của cự xà lại giống như một cơn lũ quét đột nhiên phun ra.
Thân rắn to lớn không ngừng lăn lộn, vô số tảng đá và cây cối chung quanh bị nhấc lên, cát bay đá chạy, lại thêm mùi máu tươi nồng nặc kia, rất là khủng bố.
Sau khi Sở Lâm Phong sử dụng tới Tâm kiếm, tâm thần cực kỳ đau đớn, hàm răng cắn chặt đến mức vang lên tiếng ken két. Cơ thịt trên mặt như dúm lại, thêm vào trong miệng có máu chảy ra cho nên có vẻ rất là dữ tợn:
- Rốt cuộc tên này là ma thú đẳng cấp nào, sao lại lợi hại như vậy chứ.
Trong lòng thầm nghĩ, dùng một kiếm bình thản không có gì lạ của chính mình, coi như là cao thủ Địa Vũ Cảnh thất trọng thiên thì cũng có thể đánh cho trọng thương, thế nhưng cự xà này vẫn không ngã xuống, chuyện này khiến cho Sở Lâm Phong âm thầm lo lắng.
Xem ra chỉ có thể thi triển Sư Linh Quyền, thế nhưng Sư Linh Quyền này tổng cộng chỉ có thể thi triển ra ba lần, dùng một lần sẽ ít đi một lần. Quả thực không được sử dụng quá nhiều, chỉ là trước khác nay khác, lúc này không dùng thì cái mạng nhỏ của hắn sẽ coi như xong. Khi đó muốn dùng cũng không được nữa.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tay của hắn lại không nhàn rỗi, trong đầu nghĩ lại phương pháp sử dụng Sư Linh Quyền mà lúc trước Huyết Ảnh Cuồng Sư kia đã truyền thụ cho hắn.
Sau khi dựa theo phương pháp kia thi triển, khí thể năng lượng thần bí trong đan điền của Sở Lâm Phong đã tối đi mấy phần, chỉ là giờ phút này tay phải của hắn lại đang phát ra hồng quang chói mắt.
Nếu như không phải là gân mạch của hắn đã trải qua hai lần Tinh Thần luyện thể thì lúc này cánh tay này đã bị phế bỏ, bởi vì lực lượng thi triển ra quá lớn, dù tâm trí của Sở Lâm Phong kiên định thì cũng có chút không chống đỡ được.
Lúc này cự xà bởi vì một kiếm bình thản không có gì lạ kia và Tâm kiếm của Sở Lâm Phong làm cho trọng thương, không ngờ lại không có cuồng bạo mà động tác cũng trở nên chậm rãi hơn rất nhiều, nhưng trong mắt lại để lộ ra hung quang khiến cho người ta không rét mà run.
Sở Lâm Phong cảm giác giờ phút này một phần ba năng lượng của khí thể kia đều tập trung ở trên nắm tay của mình, trong miệng hắn hét lớn một tiếng:
- Con mẹ nó, chết cho lão tử!
Tức thì có một luồng khí thế hủy thiên diệt địa xuất hiện ở trên người của Sở Lâm Phong.
Nếu như lúc này Dương Nhị tỉnh, nhìn thấy biểu hiện của Sở Lâm Phong lúc này thì nhất định sẽ cho rằng mình đang nằm mơ. Khí thế mà hắn thể hiện ra lúc này đã vượt qua tưởng tượng của nàng, có lẽ nàng sẽ coi hắn là một quái vật mà đối xử.
Lúc này dường như cự xà kia cũng cảm giác được khí thế Sở Lâm Phong toả ra, cùng với ánh sáng quỷ dị trên nắm tay, nó vội vàng quay đầu muốn dùng thân thể khổng lồ để chống lại một kích cực kỳ có uy lực này.
Sở Lâm Phong ra sức đánh ra một quyền này, một cái bóng sư tử cực lớn xuất hiện ở trước người Sở Lâm Phong, đồng thời truyền đến một trận tiếng gào đinh tai nhức óc, sau đó trực tiếp đánh về phía cự xà kia.
- Phanh!
Một tiếng nổ vang như núi lở đất nứt lấy nơi Sở Lâm Phong đứng làm trung tâm truyền ra bốn phía, sóng khí va chạm cũng truyền đi về bốn phương tám hướng, hình thành một cơn lốc to lớn quét qua chung quanh.
Tức thì cát bay đá chạy, rất nhiều cây cối bị bẻ gẫy cũng đồng thời bị cuốn vào trên không trung, sương mù dày đặc cũng bị thổi cho không còn thấy bóng dáng tăm hơi, lần này Sở Lâm Phong không bị phản chấn cho bay ra ngoài. Mà uy lực của Sư Linh Quyền không phải là thứ mà cự xà này có thể chịu đựng được, thân thể to lớn bị cắt thành mấy đoạn rơi xuống đất, máu tươi văng lên trên người Sở Lâm Phong, khiến cho hắn lập tức trở thành một người máu.
Sở Lâm Phong co quắp ngồi xuống dưới đất, trong miệng thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, nếu như lúc này có người nào tới thì cũng có thể dễ dàng giết chết được hắn. Giờ phút này hắn đã sức cùng lực kiệt, hơn nữa còn bị thương nhẹ, tuy rằng năng lực hồi phục của bản thân rất mạnh, nhưng thương thế do cự xà này mang đến cũng không phải trong thời gian ngắn là có thể khỏi hẳn được.
Sau khi chém giết cự xà, trong lòng Sở Lâm Phong vẫn còn sợ hãi nhìn thi thể đã bị cắt thành mấy đoạn của nó. Chỉ là hắn cũng không có tâm tư quản ma tinh ở trên người nó, vì việc cấp bách hiện tại là phải khôi phục thể lực và Hỗn Độn khí, ngộ nhỡ gặp phải người của Hải Long học viện thì sẽ rất phiền phức.
Hắn lấy ra một viên tinh thạch ở trong nhẫn trữ vật bắt đầu chậm rãi hấp thu, sau khoảng chừng quá mấy chục phút, trong đầu hắn truyền đến âm thanh của Huyết Ảnh Cuồng Sư Tiểu Ảnh:
- Chủ nhân, ta muốn đi ra ngoài!
Sở Lâm Phong lập tức mở mắt ra, hiện tại Huyết Ảnh Cuồng Sư Tiểu Ảnh này ở bên trên cánh tay của hắn, bởi vì nguyên nhân bí pháp cho nên Tiểu Ảnh không thể tự mình đi ra được, nhất định phải thông qua Sở Lâm Phong đồng ý mới được.
Lúc này Sở Lâm Phong mới nhớ tới, từ khi tiến vào Ma Thú sâm lâm đến hiện tại đã qua gần như năm ngày, nhất định tên tiểu tử này đã đói bụng rồi, không ngờ hắn lại quên đi chuyện quan trọng như vậy.
Để Huyết Ảnh Cuồng Sư Tiểu Ảnh đi ra kỳ thực rất đơn giản, giống như lấy đồ ra từ nhẫn trữ vật vậy, chỉ cần dùng thần thức nghĩ tới việc để nó đi ra là được.
Tiểu Ảnh lập tức xuất hiện, sau khi nhìn dáng vẻ hiện tại của Sở Lâm Phong một chút, ở trong đầu của Sở Lâm Phong truyền đến âm thanh của nó:
- Chủ nhân, ngươi yên tâm, chờ ta lớn thì nhất định sẽ bảo vệ ngươi.
Lời còn chưa nói hết thì hắn đã nhìn thấy tên này trực tiếp đánh về phía thi thể của cự xà, bắt đầu gặm nhấm, khiến cho Sở Lâm Phong ở bên cạnh kinh ngạc đến mức nói không ra lời...