Sở Lâm Phong và Đường Lỵ cùng với mấy người Tiết Kim Sơn cùng nhau chạy đi. Đương nhiên Diệp Tinh Thần cũng ở trong đó, đối với việc có thể nhìn thấy Tiết Kim Sơn, Sở Lâm Phong rất là cao hứng, chỉ là tình huống bây giờ rất nguy cấp, không phải là lúc để ôn chuyện.
Sở Lâm Phong thi triển Lăng Ba vi bộ, tốc độ rất là nhanh, kỳ thực hắn cũng không lo lắng bản thân mình gặp nguy hiểm. Chỉ cần thi triển Di Hình hoán ảnh thoả đáng hẳn là có thể tự vệ được, nhưng những người này thì lại khó nói, duy trì một khoảng cách nhất định với bọn họ thì mới có thể giải cứu được trong lúc nguy cấp.
Rất nhanh, Sở Lâm Phong đã đuổi kịp thiếu niên lúc trước có ý tốt nhắc nhở mình, tuổi xấp xỉ như hắn, cũng có một phần tuấn lãng, bởi vì vừa rồi thanh niên này nhắc nhở mình cho nên hảo cảm của Sở Lâm Phong đối với hắn cũng nhiều hơn một chút.
Sau đó hắn hỏi:
- Sao các ngươi lại chọc đến ma thú cấp sáu vậy, đây rốt cuộc là ma thú gì chứ?
- Hống.
Sở Lâm Phong vừa mới nói xong thì chỉ thấy giữa bầu trời như có một đám mây đen đột nhiên xuất hiện, một con chim lớn màu vàng lao ra khỏi rừng cây, không, hẳn là bay ra rừng cây, con chim lớn màu vàng này có thân thể dài hơn mười thước, cánh giang rộng ra được hơn hai mươi thước.
Sau khi con chim lớn này vừa bay ra rừng cây thi cái vuốt chim to lớn đã bắt lấy mấy học viên chạy trốn chậm, phía sau thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu cứu rất lớn.
Ở trước mặt ma thú cấp sáu, đặc biệt là ma thú loại chim, những học viên thực lực bình quân chỉ có Huyền Vũ Cảnh cửu trọng thiên đến Địa Vũ Cảnh nhất trọng thiên này căn bản không có bất kỳ sức phản kháng nào cả, chỉ có kết cục tử vong mà thôi.
- Ma thú này rất lớn, con bà nó, làm sao đều gặp phải quái vật khổng lồ cơ chứ? Đầu cự xà kia đã lớn rồi mà tên này lại còn lớn hơn, ma thú hơn cấp sáu? Ta thấy cấp bảy cũng chỉ như vậy mà thôi.
Sở Lâm Phong nhìn đầu chim lớn kia, tức thì cả kinh, nếu như đúng là như vậy thì đám người bọn hắn sẽ phải chết hết.
Xem biểu hiện của đầu chim lớn lúc này, dường như đang chuẩn bị xé nát mọi người, trong miệng phát ra tiếng kêu to chói tai, suýt chút nữa đã phá vỡ màng nhĩ.
- Huynh đệ, ngươi còn nghĩ cái gì đó, chạy mau.
Thiếu niên lúc trước nói với Sở Lâm Phong, hiện tại cũng chỉ có hắn và Sở Lâm Phong là có tốc độ nhanh nhất, hai người chạy ở phía trước mọi người, theo sau là Dương Nhị, Đường Lỵ và Diệp Tinh Thần cùng Tiết Kim Sơn.
Phía sau bọn họ là tiểu đệ mới quen, mà phía sau các tiểu đệ là mấy chục người trốn ra được từ trong rừng rậm, chỉ là đã chết mấy người.
Trong chốc lát lại có hai người bị con chim lớn màu vàng này nuốt vào trong cái mỏ to lớn, bỏ cả người vào, giống như là chim ăn con sâu nhỏ vậy, rất là khủng bố.
- Sao các ngươi lại trêu vào nó chứ?
Sở Lâm Phong hỏi thiếu niên ở bên cạnh, ma thú loài chim cấp bảy bình thường sẽ không công kích nhân loại, trừ phi gặp phải tình huống đặc biệt.
- Mười mấy người chúng ta phát hiện ra một cái sơn động thần bí, cảm thấy nhất định bên trong sẽ có bảo vật gì đó, ai biết còn chưa tiến vào thì đã có quái vật này từ trên không trung bay tới.
Thiếu niên này đáp lại, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, một đường liều mạng chạy trốn đã khiến cho hắn tiêu hao không ít Tinh Thần chi lực.
Phía sau lần nữa truyền đến một tiếng kêu to chói tai, học viên cuối cùng chạy ra khỏi rừng cây cũng đã trở thành đồ ăn của con chim lớn này, Sở Lâm Phong biết chẳng mấy chốc sẽ đến phiên tiểu đệ mà hắn mới vừa thu, tốc độ của nó thực sự là quá nhanh, chiếu theo tốc độ như vậy, có lẽ tất cả mọi người sẽ không sống được.
Sở Lâm Phong vừa chạy trốn vừa thầm nghĩ vận may của mình cũng quá kém, lại đụng phải một con ma thú cấp cao, lại là ma thú loại chim khó dây vào nhất. Trước đây không lâu suýt chút nữa đầu cự xà kia đã lấy mạng của hắn rồi.
- A, lão đại cứu ta.
Phía sau Sở Lâm Phong truyền đến một tiếng hét thảm, trong nháy mắt một huynh đệ mới quen đã tiến vào trong miệng của con chim lớn màu vàng này.
- Nhân loại đáng chết, tất cả các ngươi phải chết! Ta muốn khiến cho các ngươi trả giá nặng nề.
Thanh âm đinh tai nhức óc của con chim lớn màu vàng vang vọng ở giữa không trung, bóng người lập tức lần nữa đánh về phía một học viên, ở trong mắt nó những nhân loại này nhỏ bé như là kiến hôi vậy.
- Con bà nó! Thứ này lại còn biết nói, quá khủng bố!
Sở Lâm Phong kinh hô.
- Ma thú cấp cao đã mở ra linh trí, chuyện nói chuyện cũng không phải là không thể, chỉ là thứ này nói thông thạo như vậy nhất định đã mở ra linh trí từ lâu, ma thú như vậy sẽ càng mạnh mẽ hơn bình thường.
Thiếu niên kia thở hổn hển nói.
Trong lòng Sở Lâm Phong thoáng hiện ra rất nhiều phương pháp để chạy trốn, nhưng đều không có tác dụng, tốc độ đối với ma thú loài chim mà nói, là sở trường của chúng nó. Chỉ là rất nhanh Sở Lâm Phong đã phát hiện một biện pháp có thể thoát khỏi con chim khổng lồ này.
- Mọi người chạy mau, cách đó phía trước không xa có một cái hẻm núi, địa hình bên trong cốc có thể có cơ hội thoát khỏi thứ này.
Ngay khi con chim lớn khổng lồ chỉ còn cách phía sau đám người Sở Lâm Phong không đủ hai trăm thước, mấy người Tiết Kim Sơn cũng dùng hết toàn lực chạy về phương hướng hẻm núi, mà lúc này lại có hai học viên chết ở dưới móng vuốt của con chim khổng lồ này.
- Nhân loại đáng chết, các ngươi không chạy thoát được đâu.
Con chim màu vàng khổng lồ dùng ánh mắt giận dữ nhìn nhân loại trốn vào hẻm núi một chút, cũng lập tức đuổi theo.
- Không được, nó đã đuổi theo. Làm sao bây giờ?
Sau khi tiến vào hẻm núi Diệp Tinh Thần sợ hãi nói với Sở Lâm Phong, kết cục của mấy đồng bạn đã khiến cho trong lòng hắn tràn ngập sợ hãi.
Sở Lâm Phong cũng nhìn thấy con chim khổng lồ kia theo tới, hắn cũng không biết nên làm gì cho phải. Bỗng dưng lúc này hắn nhìn thấy phía trước có một mảnh bãi đá rất lớn, hắn không chút suy nghĩ tiến vào bên trong bãi đá, Tiết Kim Sơn và mấy người kia thấy thế cũng đi theo phía sau lưng Sở Lâm Phong tiến vào bên trong bãi đá.
Nói là bãi đá kỳ thực là một mảnh núi đá to lớn, bên trong có vô số con đường nhỏ đan xen vào nhau, người đứng ở bên trong trên cơ bản sẽ không dễ dàng bị phát hiện ra được.
- Hống!
Con chim màu vàng khổng lồ phát hiện ra mấy nhân loại còn lại trốn vào trong núi đá, nó hơi rít gào một tiếng, sau đó cũng lập tức đáp xuống bên cạnh núi đá.
Thân thể to lớn đứng ở bên cạnh núi đá, cao như là núi đá, nhưng thân thể to lớn của nó căn bản không tiến vào được bên trong núi đá.
Ngay khi Sở Lâm Phong và Tiết Kim Sơn cho rằng con chim màu vàng khổng lồ này không vào núi đá được, chỉ thấy thân thể khổng lồ của con chim màu vàng to lớn tỏa ra một trận ánh sáng màu vàng óng, thân thể lập tức lập tức thu nhỏ lại, biến thành một con diều hâu thông thường, sau đó bóng chim như điện bay vào trong núi đá.
- Đáng chết, tại sao lại như vậy chứ?
Trong lòng Sở Lâm Phong cả kinh, con chim màu vàng khổng lồ này còn có thiên phú như thế, xem ra lần này đúng là phiền phức lớn rồi.
- Huynh đệ, chúng ta chết chắc rồi.
Vẻ mặt của thiếu niên đồng thời chạy trốn cùng Sở Lâm Phong đã từ sợ hãi biến thành chán chường, ở trước mặt ma thú cấp cao, ngay cả dũng khí phản kháng hắn cũng không có.
- Sở Lâm Phong, tên khốn nhà ngươi. Rốt cuộc ngươi đã làm gì, không ngờ lại chọc vào linh thú kinh khủng như vậy, thực lực của con linh thú này so với con cự xà kia còn lợi hại hơn đó.
Đúng lúc này âm thanh kinh ngạc của Kiếm linh Nguyệt nhi từ trong đầu của Sở Lâm Phong truyền đến.
- Ta sao biết được, sau khi tiến vào rừng rậm đã trực tiếp gặp phải, Nguyệt Nhi tỷ tỷ, ta biết nhất định tỷ sẽ có biện pháp mà, nói nhanh để ta xem một chút đí.
Sở Lâm Phong cũng rất buồn bực nói.
- Thực lực của con Kim Ma điêu này không tệ, đã sắp đột phá cấp tám. Thứ duy nhất hiện tại có thể dựa vào chính là Huyết Ảnh cuồng sư Tiểu Ảnh của ngươi, tuy rằng nó cũng không đánh lại được Kim Ma điêu này. Thế nhưng trên người nó có huyết mạch của Thượng Cổ thánh thú, chỉ cần nó tỏa ra uy nghiêm huyết thống thì có lẽ sẽ có thể chuyển nguy thành an, thậm chí còn có thể biến thứ này thành tiểu đệ của nó.
Kiếm linh lập tức nói.
- Còn có chuyện như vậy sao? Vạn nhất thứ này không mắc bẫy thì làm sao bây giờ? Lại nói hiện tại Tiểu Ảnh cũng không thể nói chuyện, mà chỉ cần xuất hiện thì đối phương sẽ nhìn ra thực lực của nó.
Sở Lâm Phong vẫn rất là lo lắng, phương pháp như vậy là lần đầu tiên hắn nghe nói, cảm giác có chút vô căn cứ.
Sở Lâm Phong thi triển Lăng Ba vi bộ, tốc độ rất là nhanh, kỳ thực hắn cũng không lo lắng bản thân mình gặp nguy hiểm. Chỉ cần thi triển Di Hình hoán ảnh thoả đáng hẳn là có thể tự vệ được, nhưng những người này thì lại khó nói, duy trì một khoảng cách nhất định với bọn họ thì mới có thể giải cứu được trong lúc nguy cấp.
Rất nhanh, Sở Lâm Phong đã đuổi kịp thiếu niên lúc trước có ý tốt nhắc nhở mình, tuổi xấp xỉ như hắn, cũng có một phần tuấn lãng, bởi vì vừa rồi thanh niên này nhắc nhở mình cho nên hảo cảm của Sở Lâm Phong đối với hắn cũng nhiều hơn một chút.
Sau đó hắn hỏi:
- Sao các ngươi lại chọc đến ma thú cấp sáu vậy, đây rốt cuộc là ma thú gì chứ?
- Hống.
Sở Lâm Phong vừa mới nói xong thì chỉ thấy giữa bầu trời như có một đám mây đen đột nhiên xuất hiện, một con chim lớn màu vàng lao ra khỏi rừng cây, không, hẳn là bay ra rừng cây, con chim lớn màu vàng này có thân thể dài hơn mười thước, cánh giang rộng ra được hơn hai mươi thước.
Sau khi con chim lớn này vừa bay ra rừng cây thi cái vuốt chim to lớn đã bắt lấy mấy học viên chạy trốn chậm, phía sau thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu cứu rất lớn.
Ở trước mặt ma thú cấp sáu, đặc biệt là ma thú loại chim, những học viên thực lực bình quân chỉ có Huyền Vũ Cảnh cửu trọng thiên đến Địa Vũ Cảnh nhất trọng thiên này căn bản không có bất kỳ sức phản kháng nào cả, chỉ có kết cục tử vong mà thôi.
- Ma thú này rất lớn, con bà nó, làm sao đều gặp phải quái vật khổng lồ cơ chứ? Đầu cự xà kia đã lớn rồi mà tên này lại còn lớn hơn, ma thú hơn cấp sáu? Ta thấy cấp bảy cũng chỉ như vậy mà thôi.
Sở Lâm Phong nhìn đầu chim lớn kia, tức thì cả kinh, nếu như đúng là như vậy thì đám người bọn hắn sẽ phải chết hết.
Xem biểu hiện của đầu chim lớn lúc này, dường như đang chuẩn bị xé nát mọi người, trong miệng phát ra tiếng kêu to chói tai, suýt chút nữa đã phá vỡ màng nhĩ.
- Huynh đệ, ngươi còn nghĩ cái gì đó, chạy mau.
Thiếu niên lúc trước nói với Sở Lâm Phong, hiện tại cũng chỉ có hắn và Sở Lâm Phong là có tốc độ nhanh nhất, hai người chạy ở phía trước mọi người, theo sau là Dương Nhị, Đường Lỵ và Diệp Tinh Thần cùng Tiết Kim Sơn.
Phía sau bọn họ là tiểu đệ mới quen, mà phía sau các tiểu đệ là mấy chục người trốn ra được từ trong rừng rậm, chỉ là đã chết mấy người.
Trong chốc lát lại có hai người bị con chim lớn màu vàng này nuốt vào trong cái mỏ to lớn, bỏ cả người vào, giống như là chim ăn con sâu nhỏ vậy, rất là khủng bố.
- Sao các ngươi lại trêu vào nó chứ?
Sở Lâm Phong hỏi thiếu niên ở bên cạnh, ma thú loài chim cấp bảy bình thường sẽ không công kích nhân loại, trừ phi gặp phải tình huống đặc biệt.
- Mười mấy người chúng ta phát hiện ra một cái sơn động thần bí, cảm thấy nhất định bên trong sẽ có bảo vật gì đó, ai biết còn chưa tiến vào thì đã có quái vật này từ trên không trung bay tới.
Thiếu niên này đáp lại, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, một đường liều mạng chạy trốn đã khiến cho hắn tiêu hao không ít Tinh Thần chi lực.
Phía sau lần nữa truyền đến một tiếng kêu to chói tai, học viên cuối cùng chạy ra khỏi rừng cây cũng đã trở thành đồ ăn của con chim lớn này, Sở Lâm Phong biết chẳng mấy chốc sẽ đến phiên tiểu đệ mà hắn mới vừa thu, tốc độ của nó thực sự là quá nhanh, chiếu theo tốc độ như vậy, có lẽ tất cả mọi người sẽ không sống được.
Sở Lâm Phong vừa chạy trốn vừa thầm nghĩ vận may của mình cũng quá kém, lại đụng phải một con ma thú cấp cao, lại là ma thú loại chim khó dây vào nhất. Trước đây không lâu suýt chút nữa đầu cự xà kia đã lấy mạng của hắn rồi.
- A, lão đại cứu ta.
Phía sau Sở Lâm Phong truyền đến một tiếng hét thảm, trong nháy mắt một huynh đệ mới quen đã tiến vào trong miệng của con chim lớn màu vàng này.
- Nhân loại đáng chết, tất cả các ngươi phải chết! Ta muốn khiến cho các ngươi trả giá nặng nề.
Thanh âm đinh tai nhức óc của con chim lớn màu vàng vang vọng ở giữa không trung, bóng người lập tức lần nữa đánh về phía một học viên, ở trong mắt nó những nhân loại này nhỏ bé như là kiến hôi vậy.
- Con bà nó! Thứ này lại còn biết nói, quá khủng bố!
Sở Lâm Phong kinh hô.
- Ma thú cấp cao đã mở ra linh trí, chuyện nói chuyện cũng không phải là không thể, chỉ là thứ này nói thông thạo như vậy nhất định đã mở ra linh trí từ lâu, ma thú như vậy sẽ càng mạnh mẽ hơn bình thường.
Thiếu niên kia thở hổn hển nói.
Trong lòng Sở Lâm Phong thoáng hiện ra rất nhiều phương pháp để chạy trốn, nhưng đều không có tác dụng, tốc độ đối với ma thú loài chim mà nói, là sở trường của chúng nó. Chỉ là rất nhanh Sở Lâm Phong đã phát hiện một biện pháp có thể thoát khỏi con chim khổng lồ này.
- Mọi người chạy mau, cách đó phía trước không xa có một cái hẻm núi, địa hình bên trong cốc có thể có cơ hội thoát khỏi thứ này.
Ngay khi con chim lớn khổng lồ chỉ còn cách phía sau đám người Sở Lâm Phong không đủ hai trăm thước, mấy người Tiết Kim Sơn cũng dùng hết toàn lực chạy về phương hướng hẻm núi, mà lúc này lại có hai học viên chết ở dưới móng vuốt của con chim khổng lồ này.
- Nhân loại đáng chết, các ngươi không chạy thoát được đâu.
Con chim màu vàng khổng lồ dùng ánh mắt giận dữ nhìn nhân loại trốn vào hẻm núi một chút, cũng lập tức đuổi theo.
- Không được, nó đã đuổi theo. Làm sao bây giờ?
Sau khi tiến vào hẻm núi Diệp Tinh Thần sợ hãi nói với Sở Lâm Phong, kết cục của mấy đồng bạn đã khiến cho trong lòng hắn tràn ngập sợ hãi.
Sở Lâm Phong cũng nhìn thấy con chim khổng lồ kia theo tới, hắn cũng không biết nên làm gì cho phải. Bỗng dưng lúc này hắn nhìn thấy phía trước có một mảnh bãi đá rất lớn, hắn không chút suy nghĩ tiến vào bên trong bãi đá, Tiết Kim Sơn và mấy người kia thấy thế cũng đi theo phía sau lưng Sở Lâm Phong tiến vào bên trong bãi đá.
Nói là bãi đá kỳ thực là một mảnh núi đá to lớn, bên trong có vô số con đường nhỏ đan xen vào nhau, người đứng ở bên trong trên cơ bản sẽ không dễ dàng bị phát hiện ra được.
- Hống!
Con chim màu vàng khổng lồ phát hiện ra mấy nhân loại còn lại trốn vào trong núi đá, nó hơi rít gào một tiếng, sau đó cũng lập tức đáp xuống bên cạnh núi đá.
Thân thể to lớn đứng ở bên cạnh núi đá, cao như là núi đá, nhưng thân thể to lớn của nó căn bản không tiến vào được bên trong núi đá.
Ngay khi Sở Lâm Phong và Tiết Kim Sơn cho rằng con chim màu vàng khổng lồ này không vào núi đá được, chỉ thấy thân thể khổng lồ của con chim màu vàng to lớn tỏa ra một trận ánh sáng màu vàng óng, thân thể lập tức lập tức thu nhỏ lại, biến thành một con diều hâu thông thường, sau đó bóng chim như điện bay vào trong núi đá.
- Đáng chết, tại sao lại như vậy chứ?
Trong lòng Sở Lâm Phong cả kinh, con chim màu vàng khổng lồ này còn có thiên phú như thế, xem ra lần này đúng là phiền phức lớn rồi.
- Huynh đệ, chúng ta chết chắc rồi.
Vẻ mặt của thiếu niên đồng thời chạy trốn cùng Sở Lâm Phong đã từ sợ hãi biến thành chán chường, ở trước mặt ma thú cấp cao, ngay cả dũng khí phản kháng hắn cũng không có.
- Sở Lâm Phong, tên khốn nhà ngươi. Rốt cuộc ngươi đã làm gì, không ngờ lại chọc vào linh thú kinh khủng như vậy, thực lực của con linh thú này so với con cự xà kia còn lợi hại hơn đó.
Đúng lúc này âm thanh kinh ngạc của Kiếm linh Nguyệt nhi từ trong đầu của Sở Lâm Phong truyền đến.
- Ta sao biết được, sau khi tiến vào rừng rậm đã trực tiếp gặp phải, Nguyệt Nhi tỷ tỷ, ta biết nhất định tỷ sẽ có biện pháp mà, nói nhanh để ta xem một chút đí.
Sở Lâm Phong cũng rất buồn bực nói.
- Thực lực của con Kim Ma điêu này không tệ, đã sắp đột phá cấp tám. Thứ duy nhất hiện tại có thể dựa vào chính là Huyết Ảnh cuồng sư Tiểu Ảnh của ngươi, tuy rằng nó cũng không đánh lại được Kim Ma điêu này. Thế nhưng trên người nó có huyết mạch của Thượng Cổ thánh thú, chỉ cần nó tỏa ra uy nghiêm huyết thống thì có lẽ sẽ có thể chuyển nguy thành an, thậm chí còn có thể biến thứ này thành tiểu đệ của nó.
Kiếm linh lập tức nói.
- Còn có chuyện như vậy sao? Vạn nhất thứ này không mắc bẫy thì làm sao bây giờ? Lại nói hiện tại Tiểu Ảnh cũng không thể nói chuyện, mà chỉ cần xuất hiện thì đối phương sẽ nhìn ra thực lực của nó.
Sở Lâm Phong vẫn rất là lo lắng, phương pháp như vậy là lần đầu tiên hắn nghe nói, cảm giác có chút vô căn cứ.