Sở Lâm Phong hoàn toàn vùi đầu vào trong cảnh giới vong ngã, cảm giác này rất là vi diệu, đột nhiên từng tia gợn sóng một nhẹ nhàng xuất hiện ở trước mặt của hắn.
Vị trí ở trước mặt cách hắn chừng năm thước, phạm vi của gợn sóng không lớn, chỉ có phạm vi chừng một thước, nói là gợn sóng cũng không trọn vẹn lắm, chỉ là có chút phần tử nguyên tố trong không khí nhảy lên khá là lợi hại mà thôi.
Trên mặt Sở Lâm Phong hiện lên vẻ vui vẻ, hắn lập tức mở mắt ra, quay về phía Kim Ma Ngốc Ưng nói:
- Lão Kim, ta biết vị trí chính xác lối vào của kết giới này rồi, ngươi thử công kích vị trí năm thước cách ngươi mà xem, nhớ dùng tới công kích lợi hại nhất đó.
Kim Ma Ngốc Ưng tỏ rõ vẻ nghi hoặc nhìn về phía Sở Lâm Phong, không rõ hắn nói cái gì, nơi trước mặt hắn năm thước căn bản không có bất kỳ vật gì, vị trí vách núi cách mình có ít nhất mười thước, khiến cho hắn hoài nghi có phải đối phương đã nói nhầm rồi hay không.
- Lão đại, nơi này căn bản không thứ gì cả, ngươi bảo ta công kích thế nào đây?
Kim Ma Ngốc Ưng nghi hoặc nói.
- Ngươi cho rằng lối vào của kết giới ở trên vách núi đúng không, lối vào của kết giới này ở ngay trong không khí, ngươi cứ công kích là được rồi, nếu như xuất hiện lực phản chấn thì sẽ không sai.
Sở Lâm Phong nói.
Kim Ma Ngốc Ưng bán tín bán nghi liếc mắt nhìn Sở Lâm Phong một cái sau đó nhanh chóng vung ra một quyền công kích vào vị trí mà Sở Lâm Phong đã nói.
Sở Lâm Phong thấy rõ một tầng ánh sáng màu vàng óng trên nắm tay của Kim Ma Ngốc Ưng, khi vung quyền không gian lại phát ra tiếng đùng đoàng rất nhẹ nhàng, đây là do tốc độ ra quyền quá nhanh, Tinh Thần chi lực trên nắm tay và phần tử nguyên tố trong không gian ma sát sinh ra âm thanh như vậy.
Kim Ma Ngốc Ưng đánh ra một quyền này, cũng không xuất hiện tiếng nổ vang rền như trong tưởng tượng, cũng không có lực phản chấn mà Sở Lâm Phong nói, giống như đá chìm vào biển lớn vậy, một quyền này hoàn toàn không có chỗ dùng sức, giống như là vung lên không, lãng phí khí lực vậy.
- Lão đại, không có phản ứng nha, nếu như một quyền này của ta oanh kích lên trên vách núi này thì chí ít cũng có thể đánh nát một nửa vách núi này. Thế nhưng lần này lại không có chút sức gì cả, có phải ngươi đã tính sai rồi hay không?
Kim Ma Ngốc Ưng buồn bực nói, loại cảm giác tay trắng trở về này quả thực khiến cho người ta khó có thể tiếp thu được.
Trong lòng Sở Lâm Phong cũng rất kỳ quái, tại sao lại không có phản ứng cơ chứ? Chẳng lẽ mình phán đoán sai lầm? Hẳn là không nha, chung quanh cũng chỉ có nơi đó mới xuất hiện gợn sóng nhẹ nhàng mà thôi.
- Ngươi chờ một chút, ta nhìn lại một chút!
Sở Lâm Phong nói, hắn cũng không biết nên giải thích cho Kim Ma Ngốc Ưng như thế nào.
- Nguyệt Nhi tỷ tỷ, sao lại không có phản ứng cơ chứ? Có phải là ta đã tính sai rồi hay không?
Sở Lâm Phong thầm hỏi ở trong lòng, dù sao xưa nay mình chưa bao giờ gặp qua thứ nào quỷ dị như vậy, kết giới vô hình trước đây càng là thứ nghe cũng chưa từng nghe qua.
- Tin tưởng vào phán đoán của mình, tin tưởng vào cảm giác của tâm thì mới không sai. Muốn phá tan kết giới lối vào của kết giới này không phải là một thoáng là có thể loại bỏ được, ngươi bảo con chim kia công kích mấy chục lần nữa thì có lẽ sẽ xuất hiện hiệu quả mà ngươi muốn nhìn thấy.
Kiếm linh Nguyệt nhi nói.
Sau khi có đáp án, vẻ mặt phiền muộn của Sở Lâm Phong biến mất không còn tăm hơi đâu nữa:
- Lão Kim, chính là vị trí này, lối vào của kết giới không phải là lập tức mở ra được, ngươi cứ suy nghĩ một chút xem lúc trước các ngươi đánh bao lâu mới phá tan được chứ? Cho nên lần này còn cần phải tiếp tục cố gắng, ta tin ngươi có thể làm được.
Kim Ma Ngốc Ưng bán tín bán nghi nhìn Sở Lâm Phong nói:
- Thật sao? Vậy ta sẽ công kích nữa thử xem.
- Liên tục công kích, nhất định sẽ xuất hiện biến hóa, tin tưởng ta sẽ không sai!
Sở Lâm Phong cười nói.
Tiếp đó Kim Ma Ngốc Ưng tiếp tục vung nắm đấm lên, mỗi một lần vung lên hắn đều nhìn về phía Sở Lâm Phong, thậm chí còn lắc đầu một cái, là ý nói không có phản ứng, ngươi phán đoán sai rồi, lãng phí Tinh Thần chi lực của ta.
Lúc này Sở Lâm Phong bất đắc dĩ cười cười, giờ phút này hắn cũng đã hết cách rồi, chỉ có thể chờ đợi, chờ công kích đạt tới mức độ nhất định sẽ xuất hiện kỳ tích.
Sau khi Kim Ma Ngốc Ưng công kích quyền thứ hai mươi thì hắn cảm giác Tinh Thần chi lực của mình đã tiêu hao gần như một nửa, hắn buồn bực nói:
- Lão đại, nếu cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, coi như ta dùng hết Tinh Thần chi lực trong cơ thể cũng không có cách nào phá tan được lối vào kết giới mà ngươi nói.
- Ồ, vậy ngươi nghỉ ngơi một chút đi, để cho ta tới công kích thử xem!
Sở Lâm Phong cũng không muốn Kim Ma Ngốc Ưng tiêu hao quá lớn, như vậy trong lòng hắn sẽ băn khoăn.
Công kích mạnh nhất của Sở Lâm Phong chính là một kiếm bình thản không có gì lạ, nhưng đối với Hỗn Độn khí trong cơ thể lại có tiêu hao quá lớn. Thứ duy nhất hiện tại hắn có thể sử dụng cũng chỉ có tâm phân nhị dụng Tâm kiếm mà hắn vừa mới lĩnh ngộ, tiêu hao của Tâm kiếm sẽ nhỏ hơn một chút.
Nếu như có thể làm cho Tâm kiếm này hợp hai làm một, như vậy uy lực hẳn sẽ càng lớn hơn nữa, trong lòng hắn đột nhiên hiện ra suy nghĩ như vậy.
Nhắm mắt lại, hai tay chậm rãi duỗi ra, Hỗn Độn khí trên Địa tinh đan trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, chậm rãi đưa vào trong ngón tay.
Kiếm do tâm sinh, lấy tâm ngự kiếm, tâm phân nhị dụng, Sở Lâm Phong bỗng nhiên mở mắt ra, hai tay đồng thời sử dụng Tâm kiếm, trên đầu ngón tay có hai đạo kiếm khí vô hình công kích về phía vị trí năm thước ở trước mặt hắn.
Sở Lâm Phong có thể cảm giác được rõ ràng hai đạo kiếm khí này cũng không có hợp hai làm một, vẫn còn khoảng cách xa nhau chừng một thước, điều này làm cho hắn có chút ngoài ý muốn. Vốn hắn tưởng rằng chuyện này rất dễ dàng, thế nhưng không nghĩ tới lại khó khăn như thế.
Tâm kiếm của Sở Lâm Phong vẫn như đá chìm vào trong biển lớn, lúc này Kim Ma Ngốc Ưng cười nói:
- Ta không có lừa gạt ngươi chứ, lão đại, nhất định ngươi đã lầm rồi.
- Để ta thử lại lần nữa!
Sự tín nhiệm đối với Kiếm linh, cùng tâm lực của mình nhận biết cho nên Sở Lâm Phong tin tưởng mình tuyệt đối không có phán đoán sai.
Lại một lần nữa lấy tâm ngự kiếm, dùng tâm phân nhị dụng để sử dụng Tâm kiếm, chỉ là lần này Sở Lâm Phong cảm giác được khoảng cách giữa hai đạo kiếm khí lại gần thêm không ít.
Chỉ là lần này Sở Lâm Phong cảm giác công kích về phía trước, tuy rằng không phát ra âm thanh, nhưng lại có một luồng lực phản chấn to lớn truyền đến, đẩy lui hắn mấy bước mới có thể đứng vững được.
- Có hi vọng!
Đây là phản ứng đầu tiên trong lòng của Sở Lâm Phong! Lối vào của kết giới sẽ ở ngay đây.
Kim Ma Ngốc Ưng nhìn thấy Sở Lâm Phong lại vô duyên vô cớ lùi về phía sau mấy bước rồi hỏi:
- Lão đại, ngươi lùi vài bước làm cái gì vậy?
Sở Lâm Phong cười cười nói với hắn:
- Lão Kim, ngươi công kích một lần nữa đi, chỉ công kích một lần nữa thôi, nếu như lần này còn không có phản ứng thì chúng ta sẽ từ bỏ, được chứ?
- Được, đây chính là ngươi nói đó nha.
Kim Ma Ngốc Ưng lập tức nói, hắn lại lập tức vận chuyển Tinh Thần chi lực trong cơ thể, nhanh chóng đánh ra một quyền.
Sở Lâm Phong cảm giác trên ngực có tinh lực bốc lên, nói:
- Muội muội nó! Lực phản chấn này đúng là rất lớn, lần này Lão Kim ngươi cũng sẽ nếm thử một chút, để xem ngươi còn nói lung tung được nữa hay không.
Sở Lâm Phong lùi qua một bên, chuẩn bị xem trò hay đặc sắc của Kim Ma Ngốc Ưng này. Kim Ma Ngốc Ưng vung quyền ra, hắn đang chuẩn bị nói chuyện thì đột nhiên có một đạo lực phản chấn to lớn truyền đến, trực tiếp đẩy lui hắn mấy chục bước mới có thể dừng lại được.
Hắn tỏ rõ vẻ giật mình nhìn vị trí công kích vừa nãy, nói:
- Lão đại, có phản ứng, lực phản chấn này rất mạnh, suýt chút nữa ta đã bị thương tổn!
Sở Lâm Phong nhìn thấy dáng vẻ ăn quả đắng của Kim Ma Ngốc Ưng, hắn cười nói:
- Sao, ta nói nơi này chính là nơi này, ngươi còn chưa tin hay sao? Hiện giờ đã tin chưa! Chỉ là lực phản chấn từ lối vào kết giới này quá lớn, chúng ta nên phá giải như thế nào đây.
- Chuyện này quả thực rất phiền toái, làm không cẩn thận chúng ta sẽ bị thương.
Kim Ma Ngốc Ưng nói.
Sở Lâm Phong cau mày suy nghĩ, âm thanh của Kiếm linh đột nhiên xuất hiện:
- Đưa Hồn Huyết Quả mà Thiên Viên đưa cho ngươi cho ta, ta có biện pháp...
Vị trí ở trước mặt cách hắn chừng năm thước, phạm vi của gợn sóng không lớn, chỉ có phạm vi chừng một thước, nói là gợn sóng cũng không trọn vẹn lắm, chỉ là có chút phần tử nguyên tố trong không khí nhảy lên khá là lợi hại mà thôi.
Trên mặt Sở Lâm Phong hiện lên vẻ vui vẻ, hắn lập tức mở mắt ra, quay về phía Kim Ma Ngốc Ưng nói:
- Lão Kim, ta biết vị trí chính xác lối vào của kết giới này rồi, ngươi thử công kích vị trí năm thước cách ngươi mà xem, nhớ dùng tới công kích lợi hại nhất đó.
Kim Ma Ngốc Ưng tỏ rõ vẻ nghi hoặc nhìn về phía Sở Lâm Phong, không rõ hắn nói cái gì, nơi trước mặt hắn năm thước căn bản không có bất kỳ vật gì, vị trí vách núi cách mình có ít nhất mười thước, khiến cho hắn hoài nghi có phải đối phương đã nói nhầm rồi hay không.
- Lão đại, nơi này căn bản không thứ gì cả, ngươi bảo ta công kích thế nào đây?
Kim Ma Ngốc Ưng nghi hoặc nói.
- Ngươi cho rằng lối vào của kết giới ở trên vách núi đúng không, lối vào của kết giới này ở ngay trong không khí, ngươi cứ công kích là được rồi, nếu như xuất hiện lực phản chấn thì sẽ không sai.
Sở Lâm Phong nói.
Kim Ma Ngốc Ưng bán tín bán nghi liếc mắt nhìn Sở Lâm Phong một cái sau đó nhanh chóng vung ra một quyền công kích vào vị trí mà Sở Lâm Phong đã nói.
Sở Lâm Phong thấy rõ một tầng ánh sáng màu vàng óng trên nắm tay của Kim Ma Ngốc Ưng, khi vung quyền không gian lại phát ra tiếng đùng đoàng rất nhẹ nhàng, đây là do tốc độ ra quyền quá nhanh, Tinh Thần chi lực trên nắm tay và phần tử nguyên tố trong không gian ma sát sinh ra âm thanh như vậy.
Kim Ma Ngốc Ưng đánh ra một quyền này, cũng không xuất hiện tiếng nổ vang rền như trong tưởng tượng, cũng không có lực phản chấn mà Sở Lâm Phong nói, giống như đá chìm vào biển lớn vậy, một quyền này hoàn toàn không có chỗ dùng sức, giống như là vung lên không, lãng phí khí lực vậy.
- Lão đại, không có phản ứng nha, nếu như một quyền này của ta oanh kích lên trên vách núi này thì chí ít cũng có thể đánh nát một nửa vách núi này. Thế nhưng lần này lại không có chút sức gì cả, có phải ngươi đã tính sai rồi hay không?
Kim Ma Ngốc Ưng buồn bực nói, loại cảm giác tay trắng trở về này quả thực khiến cho người ta khó có thể tiếp thu được.
Trong lòng Sở Lâm Phong cũng rất kỳ quái, tại sao lại không có phản ứng cơ chứ? Chẳng lẽ mình phán đoán sai lầm? Hẳn là không nha, chung quanh cũng chỉ có nơi đó mới xuất hiện gợn sóng nhẹ nhàng mà thôi.
- Ngươi chờ một chút, ta nhìn lại một chút!
Sở Lâm Phong nói, hắn cũng không biết nên giải thích cho Kim Ma Ngốc Ưng như thế nào.
- Nguyệt Nhi tỷ tỷ, sao lại không có phản ứng cơ chứ? Có phải là ta đã tính sai rồi hay không?
Sở Lâm Phong thầm hỏi ở trong lòng, dù sao xưa nay mình chưa bao giờ gặp qua thứ nào quỷ dị như vậy, kết giới vô hình trước đây càng là thứ nghe cũng chưa từng nghe qua.
- Tin tưởng vào phán đoán của mình, tin tưởng vào cảm giác của tâm thì mới không sai. Muốn phá tan kết giới lối vào của kết giới này không phải là một thoáng là có thể loại bỏ được, ngươi bảo con chim kia công kích mấy chục lần nữa thì có lẽ sẽ xuất hiện hiệu quả mà ngươi muốn nhìn thấy.
Kiếm linh Nguyệt nhi nói.
Sau khi có đáp án, vẻ mặt phiền muộn của Sở Lâm Phong biến mất không còn tăm hơi đâu nữa:
- Lão Kim, chính là vị trí này, lối vào của kết giới không phải là lập tức mở ra được, ngươi cứ suy nghĩ một chút xem lúc trước các ngươi đánh bao lâu mới phá tan được chứ? Cho nên lần này còn cần phải tiếp tục cố gắng, ta tin ngươi có thể làm được.
Kim Ma Ngốc Ưng bán tín bán nghi nhìn Sở Lâm Phong nói:
- Thật sao? Vậy ta sẽ công kích nữa thử xem.
- Liên tục công kích, nhất định sẽ xuất hiện biến hóa, tin tưởng ta sẽ không sai!
Sở Lâm Phong cười nói.
Tiếp đó Kim Ma Ngốc Ưng tiếp tục vung nắm đấm lên, mỗi một lần vung lên hắn đều nhìn về phía Sở Lâm Phong, thậm chí còn lắc đầu một cái, là ý nói không có phản ứng, ngươi phán đoán sai rồi, lãng phí Tinh Thần chi lực của ta.
Lúc này Sở Lâm Phong bất đắc dĩ cười cười, giờ phút này hắn cũng đã hết cách rồi, chỉ có thể chờ đợi, chờ công kích đạt tới mức độ nhất định sẽ xuất hiện kỳ tích.
Sau khi Kim Ma Ngốc Ưng công kích quyền thứ hai mươi thì hắn cảm giác Tinh Thần chi lực của mình đã tiêu hao gần như một nửa, hắn buồn bực nói:
- Lão đại, nếu cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, coi như ta dùng hết Tinh Thần chi lực trong cơ thể cũng không có cách nào phá tan được lối vào kết giới mà ngươi nói.
- Ồ, vậy ngươi nghỉ ngơi một chút đi, để cho ta tới công kích thử xem!
Sở Lâm Phong cũng không muốn Kim Ma Ngốc Ưng tiêu hao quá lớn, như vậy trong lòng hắn sẽ băn khoăn.
Công kích mạnh nhất của Sở Lâm Phong chính là một kiếm bình thản không có gì lạ, nhưng đối với Hỗn Độn khí trong cơ thể lại có tiêu hao quá lớn. Thứ duy nhất hiện tại hắn có thể sử dụng cũng chỉ có tâm phân nhị dụng Tâm kiếm mà hắn vừa mới lĩnh ngộ, tiêu hao của Tâm kiếm sẽ nhỏ hơn một chút.
Nếu như có thể làm cho Tâm kiếm này hợp hai làm một, như vậy uy lực hẳn sẽ càng lớn hơn nữa, trong lòng hắn đột nhiên hiện ra suy nghĩ như vậy.
Nhắm mắt lại, hai tay chậm rãi duỗi ra, Hỗn Độn khí trên Địa tinh đan trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, chậm rãi đưa vào trong ngón tay.
Kiếm do tâm sinh, lấy tâm ngự kiếm, tâm phân nhị dụng, Sở Lâm Phong bỗng nhiên mở mắt ra, hai tay đồng thời sử dụng Tâm kiếm, trên đầu ngón tay có hai đạo kiếm khí vô hình công kích về phía vị trí năm thước ở trước mặt hắn.
Sở Lâm Phong có thể cảm giác được rõ ràng hai đạo kiếm khí này cũng không có hợp hai làm một, vẫn còn khoảng cách xa nhau chừng một thước, điều này làm cho hắn có chút ngoài ý muốn. Vốn hắn tưởng rằng chuyện này rất dễ dàng, thế nhưng không nghĩ tới lại khó khăn như thế.
Tâm kiếm của Sở Lâm Phong vẫn như đá chìm vào trong biển lớn, lúc này Kim Ma Ngốc Ưng cười nói:
- Ta không có lừa gạt ngươi chứ, lão đại, nhất định ngươi đã lầm rồi.
- Để ta thử lại lần nữa!
Sự tín nhiệm đối với Kiếm linh, cùng tâm lực của mình nhận biết cho nên Sở Lâm Phong tin tưởng mình tuyệt đối không có phán đoán sai.
Lại một lần nữa lấy tâm ngự kiếm, dùng tâm phân nhị dụng để sử dụng Tâm kiếm, chỉ là lần này Sở Lâm Phong cảm giác được khoảng cách giữa hai đạo kiếm khí lại gần thêm không ít.
Chỉ là lần này Sở Lâm Phong cảm giác công kích về phía trước, tuy rằng không phát ra âm thanh, nhưng lại có một luồng lực phản chấn to lớn truyền đến, đẩy lui hắn mấy bước mới có thể đứng vững được.
- Có hi vọng!
Đây là phản ứng đầu tiên trong lòng của Sở Lâm Phong! Lối vào của kết giới sẽ ở ngay đây.
Kim Ma Ngốc Ưng nhìn thấy Sở Lâm Phong lại vô duyên vô cớ lùi về phía sau mấy bước rồi hỏi:
- Lão đại, ngươi lùi vài bước làm cái gì vậy?
Sở Lâm Phong cười cười nói với hắn:
- Lão Kim, ngươi công kích một lần nữa đi, chỉ công kích một lần nữa thôi, nếu như lần này còn không có phản ứng thì chúng ta sẽ từ bỏ, được chứ?
- Được, đây chính là ngươi nói đó nha.
Kim Ma Ngốc Ưng lập tức nói, hắn lại lập tức vận chuyển Tinh Thần chi lực trong cơ thể, nhanh chóng đánh ra một quyền.
Sở Lâm Phong cảm giác trên ngực có tinh lực bốc lên, nói:
- Muội muội nó! Lực phản chấn này đúng là rất lớn, lần này Lão Kim ngươi cũng sẽ nếm thử một chút, để xem ngươi còn nói lung tung được nữa hay không.
Sở Lâm Phong lùi qua một bên, chuẩn bị xem trò hay đặc sắc của Kim Ma Ngốc Ưng này. Kim Ma Ngốc Ưng vung quyền ra, hắn đang chuẩn bị nói chuyện thì đột nhiên có một đạo lực phản chấn to lớn truyền đến, trực tiếp đẩy lui hắn mấy chục bước mới có thể dừng lại được.
Hắn tỏ rõ vẻ giật mình nhìn vị trí công kích vừa nãy, nói:
- Lão đại, có phản ứng, lực phản chấn này rất mạnh, suýt chút nữa ta đã bị thương tổn!
Sở Lâm Phong nhìn thấy dáng vẻ ăn quả đắng của Kim Ma Ngốc Ưng, hắn cười nói:
- Sao, ta nói nơi này chính là nơi này, ngươi còn chưa tin hay sao? Hiện giờ đã tin chưa! Chỉ là lực phản chấn từ lối vào kết giới này quá lớn, chúng ta nên phá giải như thế nào đây.
- Chuyện này quả thực rất phiền toái, làm không cẩn thận chúng ta sẽ bị thương.
Kim Ma Ngốc Ưng nói.
Sở Lâm Phong cau mày suy nghĩ, âm thanh của Kiếm linh đột nhiên xuất hiện:
- Đưa Hồn Huyết Quả mà Thiên Viên đưa cho ngươi cho ta, ta có biện pháp...