- Có phải Thánh Ngọc Tuyết Liên và Thiên Vũ Thần Thủy rất khó thu được hay không? So với Băng diễm chi tinh dùng để giải trừ Chu Tước ấn ký của Lâm Nhược Hi thì thứ nào khó kiếm hơn đây?
Sở Lâm Phong là người khi nhìn thấy hi vọng thì sẽ không bỏ qua, có thể biến thành cường giả, đây là chuyện mà mỗi một võ giả đều tha thiết ước mơ.
- Cũng không khác nhau là mấy a, vì lẽ đó hiện tại ngươi vẫn nên lấy việc tăng cao thực lực làm chủ, không có đủ thực lực, coi như những thứ đồ này có đứng ở trước mặt ngươi thì ngươi cũng không chiếm được chúng! Ta đã thức tỉnh cho nên không cần hấp thu Tinh Thần chi lực bên trong cơ thể ngươi nữa. Vì vậy bây giờ ngươi có thể hoàn toàn hấp thu nó.
Kiếm linh Nguyệt Nhi nói ra sự thực.
Sở Lâm Phong vừa nghe vậy, cuối cùng hắn đã hiểu rõ tại sao hai năm qua mình không có cách nào hấp thu được Tinh Thần chi lực. Hoặc là nói trong cơ thể không có cách nào chứa đựng được Tinh Thần chi lực, hóa ra kẻ cầm đầu lại là Kiếm linh Nguyệt Nhi này.
- Muội muội ngươi, ta nuôi không ngươi hai năm a, ngươi trả Tinh Thần chi lực hai năm qua lại cho ta a!
Suýt chút nữa Sở Lâm Phong đã nổi khùng, mình bị chụp mũ danh xưng rác rươi này, hóa ra là bởi vì nữ tử Kiếm linh này, ngẫm lại hắn có bao nhiêu oan uổng a!
- Quỷ hẹp hòi, không phải chỉ có một chút tinh thần lực thôi sao, sao ngươi lại nổi giận như vậy chứ?
Đối với việc suýt chút nữa Sở Lâm Phong nổi khùng, Kiếm linh Nguyệt Nhi căn bản không để vào trong lòng.
- Ngươi... Ngươi... Quên đi, lần này ta tha thứ cho ngươi!
Sở Lâm Phong chỉ có thể thỏa hiệp, đối với Kiếm linh Nguyệt Nhi hắn không có một chút biện pháp nào cả.
Nghĩ đến Kiếm linh thần thông quảng đại, hắn cảm giác mình vẫn kiếm lời, không phải là hai năm Tinh Thần chi lực có thể bù đắp được. Hiện tại hắn đã có thể hoàn toàn hấp thu, cho nên dựa vào thiên phú của hắn, hẳn là sẽ rất nhanh có thể bù đắp lại khoảng thời gian trước đây.
Nắm thanh kiếm trong tay, Sở Lâm Phong cảm thấy có một loại cảm giác không nói ra lời, hi vọng duy nhất hiện tại của hắn chính là buổi tối nhanh tới một chút...
Mỗi ngày phía sau núi của Lưu Vân thành đều có một thiếu niên không ngừng trường kiếm múa trong tay ở chỗ này.
Cây cối chung quanh đã sớm trở thành những mảnh vụn:
- Rốt cục đã luyện tới thức thứ sáu rồi!
Thiếu niên phun ra một ngụm trọc khí rồi nói.
- Lâm Phong, có thể trong vòng hai tháng luyện được sáu thức đầu, cũng tăng cảnh giới lên tới Huyền vũ cảnh ngũ trọng thiên, ngươi nên thấy mình đã đủ nghịch thế rồi a.
Trong đầu của thiếu niên truyền đến thanh âm của một thiếu nữ.
- Nguyệt Nhi tỷ tỷ, tại sao ta vẫn không thể hình thành tinh đan ở trong người a, không phải khi đó ngươi nói chỉ cần ta song tu ới Nhược Hi thì sau này sẽ nhận được lợi ích khổng lồ hay sao? Tại sao ta lại không có cảm giác được chứ?
Thiếu niên lầm bầm nói, vẻ mặt có vẻ rất tự nhiên, nhưng trong tròng mắt để lộ ra ánh mắt làm cho người ta không rét mà run.
Thiếu niên này chính là Sở Lâm Phong có được võ kỹ Huyền Giai trung phẩm từ Tàng thư các lúc trước, trải qua hai tháng tu luyện không ngày không đêm. Bây giờ hắn đã đột phá đến Huyền vũ cảnh ngũ trọng thiên.
- Chờ tới khi ngươi đột phá tầng thứ sáu thì sẽ có thể kết thành tinh đan. Dùng lực lượng Tinh Thần chi lực bên trong cơ thể ngươi, có lẽ sẽ không có đói thủ ở trong thế hệ trẻ tuổi của Lưu Vân thành này.
Sở Lâm Phong không có đai lưng trữ vật, cho nên chỉ có thể nắm Thanh Sương Kiếm vào trong tay:
- Muốn đột phá tầng thứ sáu còn cần một ít thời gian nữa, tỷ thí trong gia tộc đã ngày càng ngày càng gần.
Rất lâu rồi hắn không đi dạo trong Lưu Vân thành, ngày hôm nay nên đi tới xem một chút, xem liệu còn có thu hoạch như lần trước nữa hay không.
Bên trong Lưu Vân thành vẫn ngựa xe như nước như cũ, người đến người đi, Sở Lâm Phong nhìn Thanh Sương Kiếm trong tay một chút rồi cười cười:
- Không biết Tiết Kim Sơn, Tiết đại ca hiện tại ra sao rồi. Hi vọng lúc vào Thiên Vũ học viện có thể gặp được ngươi.
Lúc này, phía trước Sở Lâm Phong xuất hiện động tĩnh không nhỏ, dường như rất nhiều người đang chạy về phương hướng gây ra động tĩnh.
Yêu thích xem trò vui thật ra là thói quen của đại đa số người, ngay cả Sở Lâm Phong cũng không ngoại lệ, hắn cũng đi theo đoàn người chen vào bên trong.
Vừa nhìn qua, hóa ra là một lão giả đang quỳ trên mặt đất, khổ sở cầu xin một thiếu niên tuổi gần bằng hắn.
Sở Lâm Phong nhận ra được thiếu niên kia, là Lưu gia Nhị công tử Lưu Mang, là một trong các thế gia nổi danh cùng Sở gia.
Đối với Lưu Mang này, Sở Lâm Phong vẫn biết được một ít chuyện của hắn. Người này bình thường yêu thích bắt nạt hoành hành, thường thường sẽ diễu võ dương oai trên đường ở trong Lưu Vân thành, thế nhưng lại không có người nào dám quản.
Bình thường, phía sau hắn đều sẽ có mấy tùy tùng thực lực không tồi đi theo. Một khi gặp phải phiền phức thì những tùy tùng này chính là tiền vốn giúp hắn hắn giáo huấn người khác.
Thêm vào Lưu gia hắn tài thô khí đại, cho nên rất nhiều người đều mắt nhắm mắt mở. Bởi vì nếu làm lớn chuyện lên cũng không chiếm được một chút chỗ tốt nào cả.
Sở Lâm Phong nhìn lão giả kia không ngừng xin tha thứ, trên khóe môi còn có thể nhìn thấy được vết máu, rất rõ ràng là do bị tên này đánh.
- Lưu thiếu gia, van cầu ngươi, trả trứng ma thú lại cho ta đi, ta còn muốn dùng nó để đổi lấy ít tiền mua thuốc cho cháu của ta a, cháu của ta đã nằm ở trên giường ba ngày rồi.
Lão giả này không ngừng dập đầu nói.
- Lão già, thiếu gia nhà ta coi trọng đồ vật của ngươi thì đó là vận khí của ngươi, đừng có tự mình chuốc lấy nhục, bằng không ta sẽ giết chết ngươi!
Một người tùy tùng của Lưu Mang đe dọa.
- Hóa ra tên này đoạt trứng ma thú của lão giả này a, vận may thật sự quá kém, lại gặp phải lưu manh tên vô lại này. Hắn ta nổi danh là ba không a.
Trong đám người có một người lên tiếng.
Đầu óc của Sở Lâm Phong có chút mơ hồ, ba không rốt cuộc là cái gì, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói.
Lúc này bên cạnh hắn có một người cùng đến xem náo nhiệt, cũng nhỏ giọng hỏi câu hỏi như hắn:
- Cái gì gọi là ba không vậy?
Sở Lâm Phong lập tức đưa lỗ tai ra nghe ngóng:
- Cái gọi là ba không chính là, mua đồ không trả tiền, ăn đồ ăn không trả tiền, cướp đồ không quan tâm tới người đó là ai.
Sở Lâm Phong nghe xong trong lòng âm thầm cả kinh, không nghĩ tới hai năm qua tên này lại lăn lộn thành như vậy, hoàn toàn trở thành du côn lưu manh, người như vậy hắn rất là căm hận.
Thậm chí ngay cả đồ mà lão giả kia muốn bán để mua thuốc cho cháu mà tên này còn không ta, trong lòng tên này thật là đen nha.
Lưu Mang và mọi người nhìn thấy người tới vây xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, hắn cảm giác trên mặt vô cùng có mặt mũi, nhiều người vây xem như vậy mà cũng không có một người dám đứng ra. Xem ra tiếng tăm của hắn lại lớn thêm một bậc rồi.
Lão giả kia xem khổ sở cầu xin không có hiệu quả lập tức đứng dậy, vọt thẳng đến trước mặt Lưu Mang, chộp vào y phujcc c hắn rồi nói:
- Hôm nay nếu như ngươi không đưa ta trứng ma thú, ta sẽ không cho ngươi rời khỏi nơi này.
- Thả cái tay bẩn của ngươi ra, y phục trên người thiếu gia ta bằng vào loại người như ngươi mà cũng có thể chạm vào sao?
Một tên tùy tùng nhìn thấy lão giả này lại dám túm y phục của Lưu Mang, hắn không nói lời nào, ném lão giả ra ngoài, rơi xuống vị trí cách đó mấy thước.
Phương hướng lão giả này rơi xuống chính là vị trí Sở Lâm Phong đứng, nhìn thấy lão giả bị vứt ra, mọi người liên tục lùi về sau, mà Sở Lâm Phong thì lại nhanh chóng bước lên phía trước tiếp lấy lão giả này.
Sở Lâm Phong nhìn sắc mặt của lão giả này một chút, dường như rất là thống khổ, hắn nhìn thì thấy xương bả vai của đối phương đã nát, lửa giận trong lòng hắn đột nhiên được sinh ra.
- Lão trượng, ngươi cứ ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, ta sẽ lấy lại công đạo thay cho ngươi!
Sở Lâm Phong nói xong đi về phía tên tùy tùng vừa mới vứt lão giả kia ra.
- Ta còn tưởng là ai dám quản vào chuyện vô bổ của ta, hóa ra là rác rưởi Sở gia a, bằng vào ngươi cũng xứng sao?
Lưu Mang cũng nhận ra Sở Lâm Phong, đối với việc Sở Lâm Phong dám giúp lão giả kia, trong lòng hắn hết sức khó chịu.
- Xứng hay không xứng không phải là do ngươi quyết định!
Sở Lâm Phong vừa dứt lời thì đã lắc người một cái, nắm tay mang theo Tinh Thần chi lực công kích về phía tên tùy tùng gần với Lưu Mang nhất.
Tốc độ nhanh chóng, làm cho tên tùy tùng kia không kịp phản ứng thì nắm tay của Sở Lâm Phong đã đánh vào trên người hắn, nhất thời tiếng như giết lợn vang lên trên đường phố.
Một quyền này của Sở Lâm Phong nhìn như đơn giản, kỳ thực lại là ôm hận mà phát, trực tiếp đánh gãy ba cái xương sườn của tên tùy tùng kia, muốn không kêu đau cũng khó khăn.
- Sở Lâm Phong, ngươi ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám động vào người của ta. Hôm nay coi như thiên vương lão tử đến đây cũng không cứu được ngươi a!
Lưu Mang nhìn thấy người của mình bị Sở Lâm Phong làm tổn thương, hắn nhất thời cả giận nói.
Ở trong trí nhớ của hắn, còn chưa có người nào dám làm như vậy, làm cho hắn đã quên cái gọi là rác rưởi trong miệng hắn cũng có thể dùng một quyền đánh cho tùy tùng tu vi Huyền vũ cảnh tứ trọng thiên của hắn không đứng dậy được.
- Lưu manh, cái tên này của ngươi quả thực là danh xứng với thực a, ta thật không biết sao phụ thân ngươi lại nghĩ ra được. Lẽ nào hắn cảm thấy ngươi trời sinh chính là lưu manh, vì vậy mới gọi là lưu manh hay sao?
Vẻ mặt Sở Lâm Phong rất tự nhiên nói.
Đối với mấy tên tùy tùng này của Lưu Mang, hắn cũng không có để ở trong mắt, còn tên Lưu Mang này thì lại không cần phải nói. Ngay cả ngưỡng cửa Huyền vũ cảnh cũng không có bước vào được.
- Lên hết cho ta, ngày hôm nay nhất định phải giết chết hắn, ai là người giết chết hắn trước tiên ta sẽ khen thưởng một trăm linh thạch.
Lưu Mang gầm lên một tiếng.
Sở Lâm Phong là người khi nhìn thấy hi vọng thì sẽ không bỏ qua, có thể biến thành cường giả, đây là chuyện mà mỗi một võ giả đều tha thiết ước mơ.
- Cũng không khác nhau là mấy a, vì lẽ đó hiện tại ngươi vẫn nên lấy việc tăng cao thực lực làm chủ, không có đủ thực lực, coi như những thứ đồ này có đứng ở trước mặt ngươi thì ngươi cũng không chiếm được chúng! Ta đã thức tỉnh cho nên không cần hấp thu Tinh Thần chi lực bên trong cơ thể ngươi nữa. Vì vậy bây giờ ngươi có thể hoàn toàn hấp thu nó.
Kiếm linh Nguyệt Nhi nói ra sự thực.
Sở Lâm Phong vừa nghe vậy, cuối cùng hắn đã hiểu rõ tại sao hai năm qua mình không có cách nào hấp thu được Tinh Thần chi lực. Hoặc là nói trong cơ thể không có cách nào chứa đựng được Tinh Thần chi lực, hóa ra kẻ cầm đầu lại là Kiếm linh Nguyệt Nhi này.
- Muội muội ngươi, ta nuôi không ngươi hai năm a, ngươi trả Tinh Thần chi lực hai năm qua lại cho ta a!
Suýt chút nữa Sở Lâm Phong đã nổi khùng, mình bị chụp mũ danh xưng rác rươi này, hóa ra là bởi vì nữ tử Kiếm linh này, ngẫm lại hắn có bao nhiêu oan uổng a!
- Quỷ hẹp hòi, không phải chỉ có một chút tinh thần lực thôi sao, sao ngươi lại nổi giận như vậy chứ?
Đối với việc suýt chút nữa Sở Lâm Phong nổi khùng, Kiếm linh Nguyệt Nhi căn bản không để vào trong lòng.
- Ngươi... Ngươi... Quên đi, lần này ta tha thứ cho ngươi!
Sở Lâm Phong chỉ có thể thỏa hiệp, đối với Kiếm linh Nguyệt Nhi hắn không có một chút biện pháp nào cả.
Nghĩ đến Kiếm linh thần thông quảng đại, hắn cảm giác mình vẫn kiếm lời, không phải là hai năm Tinh Thần chi lực có thể bù đắp được. Hiện tại hắn đã có thể hoàn toàn hấp thu, cho nên dựa vào thiên phú của hắn, hẳn là sẽ rất nhanh có thể bù đắp lại khoảng thời gian trước đây.
Nắm thanh kiếm trong tay, Sở Lâm Phong cảm thấy có một loại cảm giác không nói ra lời, hi vọng duy nhất hiện tại của hắn chính là buổi tối nhanh tới một chút...
Mỗi ngày phía sau núi của Lưu Vân thành đều có một thiếu niên không ngừng trường kiếm múa trong tay ở chỗ này.
Cây cối chung quanh đã sớm trở thành những mảnh vụn:
- Rốt cục đã luyện tới thức thứ sáu rồi!
Thiếu niên phun ra một ngụm trọc khí rồi nói.
- Lâm Phong, có thể trong vòng hai tháng luyện được sáu thức đầu, cũng tăng cảnh giới lên tới Huyền vũ cảnh ngũ trọng thiên, ngươi nên thấy mình đã đủ nghịch thế rồi a.
Trong đầu của thiếu niên truyền đến thanh âm của một thiếu nữ.
- Nguyệt Nhi tỷ tỷ, tại sao ta vẫn không thể hình thành tinh đan ở trong người a, không phải khi đó ngươi nói chỉ cần ta song tu ới Nhược Hi thì sau này sẽ nhận được lợi ích khổng lồ hay sao? Tại sao ta lại không có cảm giác được chứ?
Thiếu niên lầm bầm nói, vẻ mặt có vẻ rất tự nhiên, nhưng trong tròng mắt để lộ ra ánh mắt làm cho người ta không rét mà run.
Thiếu niên này chính là Sở Lâm Phong có được võ kỹ Huyền Giai trung phẩm từ Tàng thư các lúc trước, trải qua hai tháng tu luyện không ngày không đêm. Bây giờ hắn đã đột phá đến Huyền vũ cảnh ngũ trọng thiên.
- Chờ tới khi ngươi đột phá tầng thứ sáu thì sẽ có thể kết thành tinh đan. Dùng lực lượng Tinh Thần chi lực bên trong cơ thể ngươi, có lẽ sẽ không có đói thủ ở trong thế hệ trẻ tuổi của Lưu Vân thành này.
Sở Lâm Phong không có đai lưng trữ vật, cho nên chỉ có thể nắm Thanh Sương Kiếm vào trong tay:
- Muốn đột phá tầng thứ sáu còn cần một ít thời gian nữa, tỷ thí trong gia tộc đã ngày càng ngày càng gần.
Rất lâu rồi hắn không đi dạo trong Lưu Vân thành, ngày hôm nay nên đi tới xem một chút, xem liệu còn có thu hoạch như lần trước nữa hay không.
Bên trong Lưu Vân thành vẫn ngựa xe như nước như cũ, người đến người đi, Sở Lâm Phong nhìn Thanh Sương Kiếm trong tay một chút rồi cười cười:
- Không biết Tiết Kim Sơn, Tiết đại ca hiện tại ra sao rồi. Hi vọng lúc vào Thiên Vũ học viện có thể gặp được ngươi.
Lúc này, phía trước Sở Lâm Phong xuất hiện động tĩnh không nhỏ, dường như rất nhiều người đang chạy về phương hướng gây ra động tĩnh.
Yêu thích xem trò vui thật ra là thói quen của đại đa số người, ngay cả Sở Lâm Phong cũng không ngoại lệ, hắn cũng đi theo đoàn người chen vào bên trong.
Vừa nhìn qua, hóa ra là một lão giả đang quỳ trên mặt đất, khổ sở cầu xin một thiếu niên tuổi gần bằng hắn.
Sở Lâm Phong nhận ra được thiếu niên kia, là Lưu gia Nhị công tử Lưu Mang, là một trong các thế gia nổi danh cùng Sở gia.
Đối với Lưu Mang này, Sở Lâm Phong vẫn biết được một ít chuyện của hắn. Người này bình thường yêu thích bắt nạt hoành hành, thường thường sẽ diễu võ dương oai trên đường ở trong Lưu Vân thành, thế nhưng lại không có người nào dám quản.
Bình thường, phía sau hắn đều sẽ có mấy tùy tùng thực lực không tồi đi theo. Một khi gặp phải phiền phức thì những tùy tùng này chính là tiền vốn giúp hắn hắn giáo huấn người khác.
Thêm vào Lưu gia hắn tài thô khí đại, cho nên rất nhiều người đều mắt nhắm mắt mở. Bởi vì nếu làm lớn chuyện lên cũng không chiếm được một chút chỗ tốt nào cả.
Sở Lâm Phong nhìn lão giả kia không ngừng xin tha thứ, trên khóe môi còn có thể nhìn thấy được vết máu, rất rõ ràng là do bị tên này đánh.
- Lưu thiếu gia, van cầu ngươi, trả trứng ma thú lại cho ta đi, ta còn muốn dùng nó để đổi lấy ít tiền mua thuốc cho cháu của ta a, cháu của ta đã nằm ở trên giường ba ngày rồi.
Lão giả này không ngừng dập đầu nói.
- Lão già, thiếu gia nhà ta coi trọng đồ vật của ngươi thì đó là vận khí của ngươi, đừng có tự mình chuốc lấy nhục, bằng không ta sẽ giết chết ngươi!
Một người tùy tùng của Lưu Mang đe dọa.
- Hóa ra tên này đoạt trứng ma thú của lão giả này a, vận may thật sự quá kém, lại gặp phải lưu manh tên vô lại này. Hắn ta nổi danh là ba không a.
Trong đám người có một người lên tiếng.
Đầu óc của Sở Lâm Phong có chút mơ hồ, ba không rốt cuộc là cái gì, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói.
Lúc này bên cạnh hắn có một người cùng đến xem náo nhiệt, cũng nhỏ giọng hỏi câu hỏi như hắn:
- Cái gì gọi là ba không vậy?
Sở Lâm Phong lập tức đưa lỗ tai ra nghe ngóng:
- Cái gọi là ba không chính là, mua đồ không trả tiền, ăn đồ ăn không trả tiền, cướp đồ không quan tâm tới người đó là ai.
Sở Lâm Phong nghe xong trong lòng âm thầm cả kinh, không nghĩ tới hai năm qua tên này lại lăn lộn thành như vậy, hoàn toàn trở thành du côn lưu manh, người như vậy hắn rất là căm hận.
Thậm chí ngay cả đồ mà lão giả kia muốn bán để mua thuốc cho cháu mà tên này còn không ta, trong lòng tên này thật là đen nha.
Lưu Mang và mọi người nhìn thấy người tới vây xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, hắn cảm giác trên mặt vô cùng có mặt mũi, nhiều người vây xem như vậy mà cũng không có một người dám đứng ra. Xem ra tiếng tăm của hắn lại lớn thêm một bậc rồi.
Lão giả kia xem khổ sở cầu xin không có hiệu quả lập tức đứng dậy, vọt thẳng đến trước mặt Lưu Mang, chộp vào y phujcc c hắn rồi nói:
- Hôm nay nếu như ngươi không đưa ta trứng ma thú, ta sẽ không cho ngươi rời khỏi nơi này.
- Thả cái tay bẩn của ngươi ra, y phục trên người thiếu gia ta bằng vào loại người như ngươi mà cũng có thể chạm vào sao?
Một tên tùy tùng nhìn thấy lão giả này lại dám túm y phục của Lưu Mang, hắn không nói lời nào, ném lão giả ra ngoài, rơi xuống vị trí cách đó mấy thước.
Phương hướng lão giả này rơi xuống chính là vị trí Sở Lâm Phong đứng, nhìn thấy lão giả bị vứt ra, mọi người liên tục lùi về sau, mà Sở Lâm Phong thì lại nhanh chóng bước lên phía trước tiếp lấy lão giả này.
Sở Lâm Phong nhìn sắc mặt của lão giả này một chút, dường như rất là thống khổ, hắn nhìn thì thấy xương bả vai của đối phương đã nát, lửa giận trong lòng hắn đột nhiên được sinh ra.
- Lão trượng, ngươi cứ ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, ta sẽ lấy lại công đạo thay cho ngươi!
Sở Lâm Phong nói xong đi về phía tên tùy tùng vừa mới vứt lão giả kia ra.
- Ta còn tưởng là ai dám quản vào chuyện vô bổ của ta, hóa ra là rác rưởi Sở gia a, bằng vào ngươi cũng xứng sao?
Lưu Mang cũng nhận ra Sở Lâm Phong, đối với việc Sở Lâm Phong dám giúp lão giả kia, trong lòng hắn hết sức khó chịu.
- Xứng hay không xứng không phải là do ngươi quyết định!
Sở Lâm Phong vừa dứt lời thì đã lắc người một cái, nắm tay mang theo Tinh Thần chi lực công kích về phía tên tùy tùng gần với Lưu Mang nhất.
Tốc độ nhanh chóng, làm cho tên tùy tùng kia không kịp phản ứng thì nắm tay của Sở Lâm Phong đã đánh vào trên người hắn, nhất thời tiếng như giết lợn vang lên trên đường phố.
Một quyền này của Sở Lâm Phong nhìn như đơn giản, kỳ thực lại là ôm hận mà phát, trực tiếp đánh gãy ba cái xương sườn của tên tùy tùng kia, muốn không kêu đau cũng khó khăn.
- Sở Lâm Phong, ngươi ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám động vào người của ta. Hôm nay coi như thiên vương lão tử đến đây cũng không cứu được ngươi a!
Lưu Mang nhìn thấy người của mình bị Sở Lâm Phong làm tổn thương, hắn nhất thời cả giận nói.
Ở trong trí nhớ của hắn, còn chưa có người nào dám làm như vậy, làm cho hắn đã quên cái gọi là rác rưởi trong miệng hắn cũng có thể dùng một quyền đánh cho tùy tùng tu vi Huyền vũ cảnh tứ trọng thiên của hắn không đứng dậy được.
- Lưu manh, cái tên này của ngươi quả thực là danh xứng với thực a, ta thật không biết sao phụ thân ngươi lại nghĩ ra được. Lẽ nào hắn cảm thấy ngươi trời sinh chính là lưu manh, vì vậy mới gọi là lưu manh hay sao?
Vẻ mặt Sở Lâm Phong rất tự nhiên nói.
Đối với mấy tên tùy tùng này của Lưu Mang, hắn cũng không có để ở trong mắt, còn tên Lưu Mang này thì lại không cần phải nói. Ngay cả ngưỡng cửa Huyền vũ cảnh cũng không có bước vào được.
- Lên hết cho ta, ngày hôm nay nhất định phải giết chết hắn, ai là người giết chết hắn trước tiên ta sẽ khen thưởng một trăm linh thạch.
Lưu Mang gầm lên một tiếng.