Thấy Sở Lâm Phong cười khúc khích đối với mình, học viên kia lập tức có một loại cảm giác vô lực, hắn run rẩy nói:
- Ngươi... Không ngờ ngươi lại không có việc gì?
Sở Lâm Phong vô cùng thoả mãn đối với lực phòng ngự của thân thể hiện tại, nếu như sau này hắn có thể đột phá Tinh Thần thân thể tầng thứ tư, không biết thân thể sẽ cường hãn tới mức độ nào. Chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy chờ mong.
- Nếu như ngươi dùng thêm chút lực thì ta sẽ có chuyện, người của Hải Long học viện quá kém, như vậy có sống ở trên đời này thì cũng là dư thừa, tiểu gia ta sẽ làm chuyện tốt, để cho ngươi kết thúc thống khổ sớm hơn một chút nha.
Sở Lâm Phong cười nói.
Trong tay hắn tức thì xuất hiện một thanh trường kiếm loang lổ, lập tức dùng tốc độ nhanh như tia chớp bổ về phía đối phương, thậm chí người học viên kia còn không kịp phản ứng đã bị chém thành hai nửa.
- Đúng là, ngay cả một kiếm cũng không đỡ được!
Sở Lâm Phong nói.
Lúc này Sở Lâm Phong như là một ác ma giết người, thực lực cường hãn không gì sánh được, khiến cho người của Hải Long học viện đều cảm thấy sợ hãi, bởi vì chuyện này đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?
Học viên được gọi là Hải ca đã bắt đầu nói lắp, rất rõ ràng hắn cũng bị một màn vừa rồi của Sở Lâm Phong làm cho sợ vỡ mật.
- Muốn biết? Rất đơn giản! Mang mạng của ngươi để đổi!
Sở Lâm Phong nói xong trực tiếp khởi xướng công kích về phía mọi người. Đối với những người này hắn không cần thiết phải lãng phí quá nhiều thời gian, ra vẻ cũng ra vẻ đủ rồi, đây là lúc nên kết thúc tất cả.
Thanh Sương kiếm trong tay hắn mang theo kiếm khí có uy lực vô cùng không ngừng xuyên qua đám người Hải Long học viện, rất nhiều học viên cũng không địch nổi một chiêu của Sở Lâm Phong.
Mỗi một lần công kích vào trên người của hắn thì sẽ bị phản chấn ra, mà lúc này trường kiếm loang lổ thì lại trực tiếp bổ tới, ngay cả cơ hội ngăn cản cũng không có, trong mấy hơi thở bên bọn họ chỉ còn lại ba người mà thôi.
Đám người Triệu Phi thấy tốc độ và thủ đoạn chém giết người Hải Long học viện của Sở Lâm Phong đã cảm thấy chết lặng, chấn động mà Sở Lâm Phong tạo ra cho mọi người vượt ra xa khỏi tưởng tượng của bọn họ. Người như vậy giống như không nên tồn tại trên thế giới này, quá là nghịch thiên.
Trong lòng bọn họ đã sớm coi Sở Lâm Phong trở thành thần nhân bách chiến bách thắng, danh hiệu đệ nhất nhân Thiên Long học viện không cần phải tranh giành nữa.
Ba người còn lại cũng không dám đi công kích Sở Lâm Phong, tất cả đều nghĩ xem phải làm sao mới có thể chạy trốn được, đối với điểm này, đương nhiên Sở Lâm Phong hiểu rõ, mà hắn cũng không có đặt điều này ở trong lòng.
Ba người này là người có thực lực lợi hại nhất trong những người kia, thế nhưng khi đối mặt với Sở Lâm Phong cũng không có một chút phần thắng nào cả.
Lúc này dường như ba người đã có ăn ý vậy, đồng loạt thi triển ra vũ kỹ lợi hại nhất cùng đánh về phía Sở Lâm Phong.
Đối với công kích như vậy, tuy rằng Sở Lâm Phong không để ý, nhưng trên người sẽ rất đau đớn, vì vậy thân thể hắn mang theo một đạo tàn ảnh tránh ra ngoài.
Kỳ thực ba người muốn hắn né tránh sau đó bản thân họ sẽ chạy trốn, phương hướng chạy trốn đều phân tán ra, khiến cho Sở Lâm Phong không biết nên đuổi theo người nào.
- Ha ha, không ngờ lại biết phân tán chạy trốn, các ngươi cho rằng làm như vậy thì lão tử sẽ không làm gì được các ngươi sao?
Khóe miệng Sở Lâm Phong hơi nhếch lên, Thanh Sương kiếm trong tay lập tức biến mất.
Hai tay ngón tay của hắn điểm về hai phương hướng có người chạy trống, kiếm khí vô hình trực tiếp đánh về phía đối phương.
- A! A!
Hai tiếng kêu thảm thiết truyền đến, hai người chạy trốn trực tiếp ngã xuống mặt đất, trên lưng xuất hiện một lỗ thủng lớn chừng miệng chén.
Hiện tại chỉ còn lại có một người, cũng chính là tên Hải ca kia, hắn chạy ra được hơn trăm thước. Vốn Sở Lâm Phong định chém giết hắn, thế nhưng trong đầu lại truyền đến thanh âm của Kiếm linh Nguyệt nhi.
- Lâm Phong, tạm thời buông tha người này đi. Kế tiếp không phải giữa các ngươi còn có một lần tranh tài giữa hai học viện hay sao? Để cho hắn mang tin tức của ngươi về, cho đối phương một niềm vui. Khiến cho trong lòng bọn họ sinh ra áp lực, chuyện này đối với ngươi có rất nhiều chỗ tốt.
Sở Lâm Phong vừa nghe thấy vậy ngón tay đang giơ lên cũng hạ xuống, sau đó hắn nói:
- Nguyệt Nhi tỷ tỷ, không nghĩ tới ngươi cũng có mặt âm hiểm như vậy, ha ha!
- Dám nói bản tiểu thư âm hiểm sao? Ta làm vậy là vì muốn tốt cho ngươi! Phải biết rằng tuy rằng thực lực bây giờ của ngươi rất mạnh, nhưng cũng chỉ là ở chỗ này mà thôi, thiếu niên lợi hại hơn ngươi ở chỗ nào cũng có.
Giống như lúc các ngươi ở Lưu Vân thành vậy, ở đó cao thủ Địa Vũ cảnh đã là tồn tại vô cùng trâu bò rồi. Nhưng đến đây vậy, cao thủ Địa Vũ cảnh ngay cả rắm cũng không bằng, mọi chuyện ngươi phải thật cẩn thận, rất nhiều người cũng không phải chỉ có vũ kỹ lợi hại mà sẽ có người thạo độc dược, hỏa khí vân vân.
Sở Lâm Phong tỉ mỉ nghe Kiếm linh Nguyệt nhi nói, quả thực rất có đạo lý, bây giờ hắn mới có chút thực lực mà đã đắc chí. Sau này rời khỏi nơi này, quả thực ngay cả cái gì cũng không phải cả.
Thiên Vũ cảnh, Thần Vũ cảnh, còn có Thánh Vũ cảnh, người có cảnh giới này mới có thể nói là cao thủ, xem ra mình thực sự nên thu người lại, chỉ có khiêm tốn hành sự thì mới có thể không làm cho người ta chú ý. Dù sao cây to đón gió, rất có thể người khác sẽ vì nguyên nhân thiên phú của mình mà bỏ qua hắn nha.
- Cám ơn Nguyệt Nhi tỷ tỷ, ta biết rồi. Yên tâm sau này loại chuyện ra vẻ trâu bò này sẽ không xuất hiện nữa! Mau sớm đề thăng thực lực của mình mới là chủ yếu.
Sở Lâm Phong nói rất chân thành.
- Đi qua đó đi, tất cả mọi người đang chờ ngươi đó. Sau đó lại đưa Hồn Tuyết thảo cho ta, vì giúp ngươi phá vỡ cấm chế kết giới cho nên dược hiệu của Hồn Tuyết quả đã bị ta dùng hết toàn bộ. Ta phải bổ sung Hồn lực, không thì sẽ rất nguy hiểm.
- Biết rồi, đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi, thuận tiện hỏi lão xem Kim và Mị Tiêu Tiêu xem bọn họ còn có linh dược như vậy nữa hay không. Dù sao bọn họ đã sinh sống ở chỗ này mấy trăm năm, sẽ có không ít thứ tốt.
Sở Lâm Phong nhìn học viên đào tẩu, sau đó lập tức trở về chỗ cũ.
- Lâm Phong, ngươi thực sự thật là lợi hại! Ta quả nhiên không nhìn lầm người!
Tư Mã Tĩnh Di là người thứ nhất chạy tới, nàng nói.
Sở Lâm Phong cũng không tị hiềm mà trực tiếp ôm lấy bờ eo thon thả của nàng rồi nói:
- Nếu như nam nhân của nàng không lợi hại thì làm sao có thể xứng với Tĩnh Di xinh đẹp cơ chứ?
Bị Sở Lâm Phong ôm chặt, mặt Tư Mã Tĩnh Di tức thì đỏ lên, nàng rất muốn bảo hắn bỏ ra, nhưng trong lòng lại có chút không nỡ. Loại cảm giác này không biết đã xuất hiện qua bao nhiêu lần ở trong mơ, rốt cuộc hôm nay đã được thực hiện.
Nghe thấy Sở Lâm Phong nói vậy trong lòng nàng cảm thấy vô cùng ngọt, cuộc đời này có nam nhân như vậy quả thực đã đủ rồi.
Lúc này địa vị của Sở Lâm Phong trong lòng mọi người tăng lên, ngay cả Triệu Phi đối với hắn cũng rất là tôn kính và sùng bái.
Sở Lâm Phong buông tay khỏi eo của Tư Mã Tĩnh Di, sau đó nói với Triệu Phi:
- Hiện giờ là lúc chúng ta thu hoạch chiến lợi phẩm, Triệu Phi, sắp xếp vài người đi thu ma tinh và tinh thạch tới đây, đợi chúng ta phân phối cho tất cả mọi người.
- Được! Ta lập tức đi sắp xếp!
Lập tức có mấy học viên bắt đầu quét dọn chiến trường.
Lúc này Tử Ma Lôi Hồ đã đi tới, nàng nói với Sở Lâm Phong:
- Đại ca, thực lực của ngươi không tệ nha, đây chưa hẳn đã là thực lực chân chính của ngươi đúng không? Nếu như chri có thực lực như vậy thì ngươi cũng sẽ không có cách nào chém giết được ma hổ.
Sở Lâm Phong trừng mắt nhìn Tử Ma Lôi Hồ một cái, nói:
- Tiêu Tiêu, lời của ngươi là có ý gì, đối với những người này cần dùng tuyệt chiêu của ta sao? Không phải ngươi định tỷ thí với ta đó chứ?
Sở Lâm Phong thấy vẻ mặt của Tử Ma Lôi Hồ đã thấy có chút không đúng, nếu như cô gái nhỏ này thực sự có loại suy nghĩ này, như vậy hắn sẽ phải chết.
- Ha ha, ngươi nói xem...
- Ngươi... Không ngờ ngươi lại không có việc gì?
Sở Lâm Phong vô cùng thoả mãn đối với lực phòng ngự của thân thể hiện tại, nếu như sau này hắn có thể đột phá Tinh Thần thân thể tầng thứ tư, không biết thân thể sẽ cường hãn tới mức độ nào. Chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy chờ mong.
- Nếu như ngươi dùng thêm chút lực thì ta sẽ có chuyện, người của Hải Long học viện quá kém, như vậy có sống ở trên đời này thì cũng là dư thừa, tiểu gia ta sẽ làm chuyện tốt, để cho ngươi kết thúc thống khổ sớm hơn một chút nha.
Sở Lâm Phong cười nói.
Trong tay hắn tức thì xuất hiện một thanh trường kiếm loang lổ, lập tức dùng tốc độ nhanh như tia chớp bổ về phía đối phương, thậm chí người học viên kia còn không kịp phản ứng đã bị chém thành hai nửa.
- Đúng là, ngay cả một kiếm cũng không đỡ được!
Sở Lâm Phong nói.
Lúc này Sở Lâm Phong như là một ác ma giết người, thực lực cường hãn không gì sánh được, khiến cho người của Hải Long học viện đều cảm thấy sợ hãi, bởi vì chuyện này đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?
Học viên được gọi là Hải ca đã bắt đầu nói lắp, rất rõ ràng hắn cũng bị một màn vừa rồi của Sở Lâm Phong làm cho sợ vỡ mật.
- Muốn biết? Rất đơn giản! Mang mạng của ngươi để đổi!
Sở Lâm Phong nói xong trực tiếp khởi xướng công kích về phía mọi người. Đối với những người này hắn không cần thiết phải lãng phí quá nhiều thời gian, ra vẻ cũng ra vẻ đủ rồi, đây là lúc nên kết thúc tất cả.
Thanh Sương kiếm trong tay hắn mang theo kiếm khí có uy lực vô cùng không ngừng xuyên qua đám người Hải Long học viện, rất nhiều học viên cũng không địch nổi một chiêu của Sở Lâm Phong.
Mỗi một lần công kích vào trên người của hắn thì sẽ bị phản chấn ra, mà lúc này trường kiếm loang lổ thì lại trực tiếp bổ tới, ngay cả cơ hội ngăn cản cũng không có, trong mấy hơi thở bên bọn họ chỉ còn lại ba người mà thôi.
Đám người Triệu Phi thấy tốc độ và thủ đoạn chém giết người Hải Long học viện của Sở Lâm Phong đã cảm thấy chết lặng, chấn động mà Sở Lâm Phong tạo ra cho mọi người vượt ra xa khỏi tưởng tượng của bọn họ. Người như vậy giống như không nên tồn tại trên thế giới này, quá là nghịch thiên.
Trong lòng bọn họ đã sớm coi Sở Lâm Phong trở thành thần nhân bách chiến bách thắng, danh hiệu đệ nhất nhân Thiên Long học viện không cần phải tranh giành nữa.
Ba người còn lại cũng không dám đi công kích Sở Lâm Phong, tất cả đều nghĩ xem phải làm sao mới có thể chạy trốn được, đối với điểm này, đương nhiên Sở Lâm Phong hiểu rõ, mà hắn cũng không có đặt điều này ở trong lòng.
Ba người này là người có thực lực lợi hại nhất trong những người kia, thế nhưng khi đối mặt với Sở Lâm Phong cũng không có một chút phần thắng nào cả.
Lúc này dường như ba người đã có ăn ý vậy, đồng loạt thi triển ra vũ kỹ lợi hại nhất cùng đánh về phía Sở Lâm Phong.
Đối với công kích như vậy, tuy rằng Sở Lâm Phong không để ý, nhưng trên người sẽ rất đau đớn, vì vậy thân thể hắn mang theo một đạo tàn ảnh tránh ra ngoài.
Kỳ thực ba người muốn hắn né tránh sau đó bản thân họ sẽ chạy trốn, phương hướng chạy trốn đều phân tán ra, khiến cho Sở Lâm Phong không biết nên đuổi theo người nào.
- Ha ha, không ngờ lại biết phân tán chạy trốn, các ngươi cho rằng làm như vậy thì lão tử sẽ không làm gì được các ngươi sao?
Khóe miệng Sở Lâm Phong hơi nhếch lên, Thanh Sương kiếm trong tay lập tức biến mất.
Hai tay ngón tay của hắn điểm về hai phương hướng có người chạy trống, kiếm khí vô hình trực tiếp đánh về phía đối phương.
- A! A!
Hai tiếng kêu thảm thiết truyền đến, hai người chạy trốn trực tiếp ngã xuống mặt đất, trên lưng xuất hiện một lỗ thủng lớn chừng miệng chén.
Hiện tại chỉ còn lại có một người, cũng chính là tên Hải ca kia, hắn chạy ra được hơn trăm thước. Vốn Sở Lâm Phong định chém giết hắn, thế nhưng trong đầu lại truyền đến thanh âm của Kiếm linh Nguyệt nhi.
- Lâm Phong, tạm thời buông tha người này đi. Kế tiếp không phải giữa các ngươi còn có một lần tranh tài giữa hai học viện hay sao? Để cho hắn mang tin tức của ngươi về, cho đối phương một niềm vui. Khiến cho trong lòng bọn họ sinh ra áp lực, chuyện này đối với ngươi có rất nhiều chỗ tốt.
Sở Lâm Phong vừa nghe thấy vậy ngón tay đang giơ lên cũng hạ xuống, sau đó hắn nói:
- Nguyệt Nhi tỷ tỷ, không nghĩ tới ngươi cũng có mặt âm hiểm như vậy, ha ha!
- Dám nói bản tiểu thư âm hiểm sao? Ta làm vậy là vì muốn tốt cho ngươi! Phải biết rằng tuy rằng thực lực bây giờ của ngươi rất mạnh, nhưng cũng chỉ là ở chỗ này mà thôi, thiếu niên lợi hại hơn ngươi ở chỗ nào cũng có.
Giống như lúc các ngươi ở Lưu Vân thành vậy, ở đó cao thủ Địa Vũ cảnh đã là tồn tại vô cùng trâu bò rồi. Nhưng đến đây vậy, cao thủ Địa Vũ cảnh ngay cả rắm cũng không bằng, mọi chuyện ngươi phải thật cẩn thận, rất nhiều người cũng không phải chỉ có vũ kỹ lợi hại mà sẽ có người thạo độc dược, hỏa khí vân vân.
Sở Lâm Phong tỉ mỉ nghe Kiếm linh Nguyệt nhi nói, quả thực rất có đạo lý, bây giờ hắn mới có chút thực lực mà đã đắc chí. Sau này rời khỏi nơi này, quả thực ngay cả cái gì cũng không phải cả.
Thiên Vũ cảnh, Thần Vũ cảnh, còn có Thánh Vũ cảnh, người có cảnh giới này mới có thể nói là cao thủ, xem ra mình thực sự nên thu người lại, chỉ có khiêm tốn hành sự thì mới có thể không làm cho người ta chú ý. Dù sao cây to đón gió, rất có thể người khác sẽ vì nguyên nhân thiên phú của mình mà bỏ qua hắn nha.
- Cám ơn Nguyệt Nhi tỷ tỷ, ta biết rồi. Yên tâm sau này loại chuyện ra vẻ trâu bò này sẽ không xuất hiện nữa! Mau sớm đề thăng thực lực của mình mới là chủ yếu.
Sở Lâm Phong nói rất chân thành.
- Đi qua đó đi, tất cả mọi người đang chờ ngươi đó. Sau đó lại đưa Hồn Tuyết thảo cho ta, vì giúp ngươi phá vỡ cấm chế kết giới cho nên dược hiệu của Hồn Tuyết quả đã bị ta dùng hết toàn bộ. Ta phải bổ sung Hồn lực, không thì sẽ rất nguy hiểm.
- Biết rồi, đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi, thuận tiện hỏi lão xem Kim và Mị Tiêu Tiêu xem bọn họ còn có linh dược như vậy nữa hay không. Dù sao bọn họ đã sinh sống ở chỗ này mấy trăm năm, sẽ có không ít thứ tốt.
Sở Lâm Phong nhìn học viên đào tẩu, sau đó lập tức trở về chỗ cũ.
- Lâm Phong, ngươi thực sự thật là lợi hại! Ta quả nhiên không nhìn lầm người!
Tư Mã Tĩnh Di là người thứ nhất chạy tới, nàng nói.
Sở Lâm Phong cũng không tị hiềm mà trực tiếp ôm lấy bờ eo thon thả của nàng rồi nói:
- Nếu như nam nhân của nàng không lợi hại thì làm sao có thể xứng với Tĩnh Di xinh đẹp cơ chứ?
Bị Sở Lâm Phong ôm chặt, mặt Tư Mã Tĩnh Di tức thì đỏ lên, nàng rất muốn bảo hắn bỏ ra, nhưng trong lòng lại có chút không nỡ. Loại cảm giác này không biết đã xuất hiện qua bao nhiêu lần ở trong mơ, rốt cuộc hôm nay đã được thực hiện.
Nghe thấy Sở Lâm Phong nói vậy trong lòng nàng cảm thấy vô cùng ngọt, cuộc đời này có nam nhân như vậy quả thực đã đủ rồi.
Lúc này địa vị của Sở Lâm Phong trong lòng mọi người tăng lên, ngay cả Triệu Phi đối với hắn cũng rất là tôn kính và sùng bái.
Sở Lâm Phong buông tay khỏi eo của Tư Mã Tĩnh Di, sau đó nói với Triệu Phi:
- Hiện giờ là lúc chúng ta thu hoạch chiến lợi phẩm, Triệu Phi, sắp xếp vài người đi thu ma tinh và tinh thạch tới đây, đợi chúng ta phân phối cho tất cả mọi người.
- Được! Ta lập tức đi sắp xếp!
Lập tức có mấy học viên bắt đầu quét dọn chiến trường.
Lúc này Tử Ma Lôi Hồ đã đi tới, nàng nói với Sở Lâm Phong:
- Đại ca, thực lực của ngươi không tệ nha, đây chưa hẳn đã là thực lực chân chính của ngươi đúng không? Nếu như chri có thực lực như vậy thì ngươi cũng sẽ không có cách nào chém giết được ma hổ.
Sở Lâm Phong trừng mắt nhìn Tử Ma Lôi Hồ một cái, nói:
- Tiêu Tiêu, lời của ngươi là có ý gì, đối với những người này cần dùng tuyệt chiêu của ta sao? Không phải ngươi định tỷ thí với ta đó chứ?
Sở Lâm Phong thấy vẻ mặt của Tử Ma Lôi Hồ đã thấy có chút không đúng, nếu như cô gái nhỏ này thực sự có loại suy nghĩ này, như vậy hắn sẽ phải chết.
- Ha ha, ngươi nói xem...