Ngay khi kiếm của Lưu Lang cách Sở Lâm Phong còn có nửa thước thì thân thể của Sở Lâm Phong giống như biến mất không còn tăm hơi vậy, lập tức vọt đến khoảng cách hơn năm thước.
Đây là bộ pháp thức thứ ba bên trong Truy Phong Kiếm Quyết mà Sở Lâm Phong thi triển ra, cũng là một thức lợi hại nhất di hình hoán vị. Khi thi triển này một chiêu cần tiêu hao Tinh Thần chi lực rất lớn.
Sở Lâm Phong có thể cảm giác được rõ ràng Tinh Thần chi lực trong đan điền đã giảm thiểu đi mấy phần:
- Xem ra sau này vẫn nên ít dùng chiêu này thì hơn, tiêu hao Tinh Thần chi lực quá lớn.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, thế nhưng trên tay hắn cũng không hề nhàn rỗi, võ kỹ Hoàng giai Huyễn Ảnh Chỉ trong nháy mắt đã được thi triển ra, vài đạo chỉ kình mang theo Tinh Thần chi lực công kích về phía Lưu Lang.
Mà lúc này trong lòng Lưu Lang đang khiếp sợ còn lớn hơn so với bất kỳ người nào. Cuồng sát thập quyết trảm của hắn là võ kỹ Hoàng giai thượng phẩm, khi hắn toàn lực thi triển mà ngay cả y phục của đối phương cũng không động tới được.
Đây là sự thực mà hắn khó có thể tiếp nhận được. Đúng lúc này hắn đột nhiên cảm giác được có một loại cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có xuất hiện, hắn biết đây là thứ mà Sở Lâm Phong mang lại cho hắn.
Có thể đột phá Huyền vũ cảnh lục trọng thiên, đương nhiên Lưu Lang cũng là một thiếu niên vô cùng kiệt xuất có thiên phú tốt. Sau khi một chiêu vồ hụt hắn nhìn thấy động tác Sở Lâm Phong thi triển thì đã biết chắc chắn là một loại võ kỹ vô hình rất là lợi hại.
Hắn vội vàng xẹt qua một bên, phản ứng nhanh chóng khiến cho Sở Lâm Phong cũng cảm thấy khó mà tin nổi:
- Không nghĩ tới Lưu Lang này lại có phản ứng nhanh như vậy, xem ra quả thực là một kình địch.
Hắn có chút hối hận đối với hành động không cần Thanh Sương Kiếm của mình, chỉ là giờ phút này lại không có thời gian cho hắn suy nghĩ nhiều.
Phản ứng của Lưu Lang rất đúng lúc, Huyễn Ảnh Chỉ của Sở Lâm Phong không thể chân chính làm thương tổn được hắn. Chỉ là lực công kích của chỉ kình vẫn đụng tới y phục của hắn, để lại một cái lỗ nhỏ bên trên.
- Sở Lâm Phong, không nghĩ tới lúc trước ta đã quá coi thường ngươi a! Chỉ là, bằng vào võ kỹ hạ phẩm như vậy mà ngươi cũng muốn đả thương ta sao?
Đương nhiên Lưu Lang có thể phát hiện ra lỗ nhỏ trên y phục của hắn.
Đối với việc mình nhanh chóng né tránh ra khỏi công kích của Sở Lâm Phong, hắn cảm thấy rất vui mừng, nếu như chậm một giây thì mình sẽ bị thương.
Giờ phút này Sở Lâm Phong đã mang đến cho hắn một loại cảm giác rất là cảm giác thần bí, thân pháp lúc trước hắn né tránh Cuồng sát thập quyết trảm của hắn khiến cho hắn không ngừng hâm mộ, nếu như hắn có thể tu luyện, nhất định thực lực sẽ nâng cao thêm một bước.
- Có thể đả thương được hay không không phải là thứ mà ngươi định đoạt được. Lần này coi như số ngươi may, lần sau sẽ không may mắn như vậy nữa rồi!
Trong lòng Sở Lâm Phong đã có quyết định, nếu không dùng Thanh Sương Kiếm thì dùng thân pháp phối hợp với Huyễn Ảnh Chỉ để công kích hắn ta vậy.
Mặc dù tốc độ của Lưu Lang nhanh, thế nhưng so với hắn lại chậm hơn nhiều. Chỉ cần nắm lấy cơ hội, nhất định Huyễn Ảnh Chỉ này có thể làm cho đối phương trọng thương.
Sắc mặt của Lưu Lang khẽ thay đổi, theo hắn thấy, rõ ràng việc Sở Lâm Phong quăng kiếm không phải là xem thường mình, dùng tay không đối chiến với mình, quả thực không biết hắn ngốc hay là hắn cố ý như vậy.
Công kích lợi hại nhất của hắn chính là lúc sử dụng kiếm, đương nhiên không thể dùng tay không như đối phương, sau khi trong lòng có chủ ý, Lưu Lang cười nói:
- Ngươi quăng kiếm không dùng, có lẽ võ kỹ quyền cước lợi hại hơn a! Vậy ta sẽ dùng trường kiếm trong tay này để lãnh giáo một chút, sau đó đừng nói ta dùng binh khí, ngươi tay không mà ngươi không phục a.
- Đê tiện! Dùng binh khí mà còn nói đàng hoàng như thế, muội muội ngươi! Xem lão tử chỉnh ngươi thế nào!
Trong lòng Sở Lâm Phong âm thầm mắng một câu.
Nghe xong lời này, trên mặt Sở Lâm Phong nở một nụ cười cổ quái:
- Vậy ta sẽ nhìn trình độ trên kiếm đạo của ngươi mạnh bao nhiêu!
Nói xong hắn lập tức thi triển Lăng Ba Vi Bộ, thân thể nhanh chóng phóng về phía trước, khi đi tới trước người Lưu Lang thì trong nháy mắt Tinh Thần chi lực trong cơ thể Sở Lâm Phong đã che kín nắm tay, dùng hết toàn lực nhanh chóng đánh ra, mục tiêu chính là đầu của Lưu Lang.
Nếu như Lưu Lang bị một quyền này của Sở Lâm Phong đánh trúng, coi như không chết thì cũng sẽ bị trọng thương, vậy mà lúc này trên mặt Lưu Lang lại mang theo vẻ mặt xem thường.
Nhìn thấy công kích của Sở Lâm Phong, khóe miệng hắn hơi cười cợt:
- So Tinh Thần chi lực với ta, quả thực là không biết tự lượng sức mình, châu chấu đá xe.
Hắn không chút suy nghĩ mà trực tiếp đánh ra một quyền, tuy rằng một quyền này nhìn như đơn giản, thế nhưng kỳ thực cũng có Tinh Thần chi lực che kín.
Vốn Lưu Lang muốn chém ra một kiếm để ngăn cản một quyền này của Sở Lâm Phong, nhưng hắn cảm giác như vậy quả thực có chút thắng mà không vẻ vang gì. Đồng thời hắn còn có dự định muốn thể hiện ra thực lực của mình ở trước mặt mọi người.
Cũng bởi vì hắn có ý nghĩ này cho nên đã khiến cho hắn hối hận không thôi, quyền của Lưu Lang cứng rắn va chạm với quyền của Sở Lâm Phong.
Trên quyền đều được Tinh Thần che kín, mơ hồ có tinh mang màu xanh nhạt đang lưu chuyển, không khí chung quanh dường như bởi vì Tinh Thần chi lực của hai người làm ảnh hưởng, cho nên trở nên ầm ầm vang vọng.
- Phanh!
Một tiếng vang rất lớn vang vọng! Dưới ảnh hưởng của quyền kình to lớn và Tinh Thần chi lực, mặt đất dưới chân hai người bắt đầu chậm rãi nứt ra, tạo thành mạng nhện lan tràn ra chung quanh.
Không khí chung quanh cũng không chịu nổi uy lực va chạm to lớn của hai người, cho nên nhất thời tạo thành một vòng xoáy cuốn mặt đất vỡ vụn lên trên trời cao.
Trong lúc nhất thời bụi mù tràn ngập, khiến cho mọi người không nhìn thấy rõ kết quả lần công kích này của hai người.
Khi quyền của Sở Lâm Phong vừa đụng vào quyền của Lưu Lang, trong chớp mắt này, một cái tay khác của hắn đã có động tác.
Đây là kết quả của việc nhất tâm nhị dụng, trải qua hai tháng khắc khổ luyện tập, Sở Lâm Phong đã học được loại bản lĩnh nhất tâm nhị dụng này, có thể hai tay đồng thời thi triển ra võ kỹ không giống nhau để công kích đối thủ.
Tại thời khắc này, Huyễn Ảnh Chỉ nhanh chóng được thi triển ra. Ở khoảng cách gần như vậy, coi như thực lực của Lưu Lang mạnh đến đâu, phản ứng nhanh tới đâu thì cũng không có cách nào tránh ra được.
Vài đạo chỉ kình mang theo Tinh Thần chi lực rơi xuống trên người Lưu Lang.
Mà khi quyền của Lưu Lang và Sở Lâm Phong đụng vào nhau. Hắn cũng cảm giác được cường độ hung mãnh của đối phương, cường độ so với mình chỉ có hơn chứ không có kém.
Quyền của Sở Lâm Phong giống như một khối sắt thép, cực kỳ cứng rắn. Trong nháy mắt, khi nắm đấm va chạm hắn đã biết kết quả rồi, chỉ là đây là một kết quả khiến cho hắn không dám tưởng tượng.
Ảnh hưởng từ Tinh Thần chi lực của Sở Lâm Phong còn lợi hại hơn hắn, nói cách khác Tinh Thần chi lực trong cơ thể đối phương so với mình còn cường đại hơn.
Điểm này đã chứng minh chí ít cảnh giới của Sở Lâm Phong cao hơn mình, chỉ có người có cảnh giới cao hơn mình thì mới có Tinh Thần chi lực mạnh mẽ như vậy.
Nếu như hắn biết hiện tại Sở Lâm Phong chỉ là Huyền vũ cảnh ngũ trọng thiên, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì.
- Răng rắc!
Một tiếng xương vỡ truyền đến, quyền của Sở Lâm Phong trực tiếp đánh vỡ tan xương ở vị trí then chốt trên quyền của Lưu Lang.
Lực phản chấn rất lớn khiến cho Lưu Lang liên tục lùi về phía sau, mỗi khi lùi một bước, mặt đất dưới chân hắn đã xuất hiện một dấu chân thật sâu.
Mãi đến khi lui hơn mười bước thì hắn mới dừng lại, mà lúc này trên người hắn đã là một mảnh máu, đây là kết quả Huyễn Ảnh Chỉ công kích lên trên người hắn.
Lưu Lang không nhịn được phát ra một tiếng kêu rên thống khổ, trên cánh tay và trên người truyền đến đau đớn kịch liệt khiến cho sắc mặt hắn không tự chủ được biến thành màu trắng.
Tính cách cứng cỏi khiến cho hắn không ngã xuống, vẻ khó có thể tin trong mắt nhìn chằm chằm vào Sở Lâm Phong, hắn không thể tin tưởng được đây là sự thật. Nhưng đau đớn trên người cũng đã nói cho hắn biết đây là sự thật.
Một sự thật khiến cho hắn khó có thể tiếp nhận được, mình lại thất bại, bại ở trong tay một người được gọi là rác rưởi, thời khắc này hắn đã hiểu rõ. Cái gọi là rác rưởi căn bản không phải là rác rưởi như hắn nghĩ.
Mà là một thiên tài, một thiên tài ở trong hoàn cảnh cười nhạo và khinh bỉ của mọi người mà vẫn ẩn nhẫn.
Kỳ thực Sở Lâm Phong cũng không dễ chịu, dù sao Lưu Lang có thực lực Huyền vũ cảnh lục trọng thiên, Tinh Thần chi lực cũng rất là mạnh mẽ. Tuy rằng quyền của hắn không có vỡ nát, nhưng toàn bộ cánh tay cũng đã mất đi cảm giác.
Muốn giơ lên cũng không làm được, nhìn tám vết chân trên mặt đất khi mình lùi lại thì hắn đã biết rõ cường độ Tinh Thần chi lực ở trong người hắn hiện tại hẳn là Huyền vũ cảnh thất trọng thiên.
Dần dần bụi mù tản đi, mọi người đã nghe thấy rõ ràng tiếng kêu đau đớn của Lưu Lang, lúc này mọi người mới nhìn rõ dáng vẻ của hai người.
- Tiểu Lang!
Một tiếng kêu tan nát cõi lòng từ trong miệng Lưu Nguyên Khải bắn ra, sau đó mang theo một đạo tàn ảnh bắn về phía Lưu Lang.
- Dám đả thương Tiểu Lang nhà ta, ta muốn ngươi chết!
Sau khi Lưu Nguyên Khải nhìn thấy thương thế của nhi tử nhà mình, hắn tức thì nổi giận, một đạo công kích khiến cho người ta nghẹt thở bắn về phía Sở Lâm Phong...
Đây là bộ pháp thức thứ ba bên trong Truy Phong Kiếm Quyết mà Sở Lâm Phong thi triển ra, cũng là một thức lợi hại nhất di hình hoán vị. Khi thi triển này một chiêu cần tiêu hao Tinh Thần chi lực rất lớn.
Sở Lâm Phong có thể cảm giác được rõ ràng Tinh Thần chi lực trong đan điền đã giảm thiểu đi mấy phần:
- Xem ra sau này vẫn nên ít dùng chiêu này thì hơn, tiêu hao Tinh Thần chi lực quá lớn.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, thế nhưng trên tay hắn cũng không hề nhàn rỗi, võ kỹ Hoàng giai Huyễn Ảnh Chỉ trong nháy mắt đã được thi triển ra, vài đạo chỉ kình mang theo Tinh Thần chi lực công kích về phía Lưu Lang.
Mà lúc này trong lòng Lưu Lang đang khiếp sợ còn lớn hơn so với bất kỳ người nào. Cuồng sát thập quyết trảm của hắn là võ kỹ Hoàng giai thượng phẩm, khi hắn toàn lực thi triển mà ngay cả y phục của đối phương cũng không động tới được.
Đây là sự thực mà hắn khó có thể tiếp nhận được. Đúng lúc này hắn đột nhiên cảm giác được có một loại cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có xuất hiện, hắn biết đây là thứ mà Sở Lâm Phong mang lại cho hắn.
Có thể đột phá Huyền vũ cảnh lục trọng thiên, đương nhiên Lưu Lang cũng là một thiếu niên vô cùng kiệt xuất có thiên phú tốt. Sau khi một chiêu vồ hụt hắn nhìn thấy động tác Sở Lâm Phong thi triển thì đã biết chắc chắn là một loại võ kỹ vô hình rất là lợi hại.
Hắn vội vàng xẹt qua một bên, phản ứng nhanh chóng khiến cho Sở Lâm Phong cũng cảm thấy khó mà tin nổi:
- Không nghĩ tới Lưu Lang này lại có phản ứng nhanh như vậy, xem ra quả thực là một kình địch.
Hắn có chút hối hận đối với hành động không cần Thanh Sương Kiếm của mình, chỉ là giờ phút này lại không có thời gian cho hắn suy nghĩ nhiều.
Phản ứng của Lưu Lang rất đúng lúc, Huyễn Ảnh Chỉ của Sở Lâm Phong không thể chân chính làm thương tổn được hắn. Chỉ là lực công kích của chỉ kình vẫn đụng tới y phục của hắn, để lại một cái lỗ nhỏ bên trên.
- Sở Lâm Phong, không nghĩ tới lúc trước ta đã quá coi thường ngươi a! Chỉ là, bằng vào võ kỹ hạ phẩm như vậy mà ngươi cũng muốn đả thương ta sao?
Đương nhiên Lưu Lang có thể phát hiện ra lỗ nhỏ trên y phục của hắn.
Đối với việc mình nhanh chóng né tránh ra khỏi công kích của Sở Lâm Phong, hắn cảm thấy rất vui mừng, nếu như chậm một giây thì mình sẽ bị thương.
Giờ phút này Sở Lâm Phong đã mang đến cho hắn một loại cảm giác rất là cảm giác thần bí, thân pháp lúc trước hắn né tránh Cuồng sát thập quyết trảm của hắn khiến cho hắn không ngừng hâm mộ, nếu như hắn có thể tu luyện, nhất định thực lực sẽ nâng cao thêm một bước.
- Có thể đả thương được hay không không phải là thứ mà ngươi định đoạt được. Lần này coi như số ngươi may, lần sau sẽ không may mắn như vậy nữa rồi!
Trong lòng Sở Lâm Phong đã có quyết định, nếu không dùng Thanh Sương Kiếm thì dùng thân pháp phối hợp với Huyễn Ảnh Chỉ để công kích hắn ta vậy.
Mặc dù tốc độ của Lưu Lang nhanh, thế nhưng so với hắn lại chậm hơn nhiều. Chỉ cần nắm lấy cơ hội, nhất định Huyễn Ảnh Chỉ này có thể làm cho đối phương trọng thương.
Sắc mặt của Lưu Lang khẽ thay đổi, theo hắn thấy, rõ ràng việc Sở Lâm Phong quăng kiếm không phải là xem thường mình, dùng tay không đối chiến với mình, quả thực không biết hắn ngốc hay là hắn cố ý như vậy.
Công kích lợi hại nhất của hắn chính là lúc sử dụng kiếm, đương nhiên không thể dùng tay không như đối phương, sau khi trong lòng có chủ ý, Lưu Lang cười nói:
- Ngươi quăng kiếm không dùng, có lẽ võ kỹ quyền cước lợi hại hơn a! Vậy ta sẽ dùng trường kiếm trong tay này để lãnh giáo một chút, sau đó đừng nói ta dùng binh khí, ngươi tay không mà ngươi không phục a.
- Đê tiện! Dùng binh khí mà còn nói đàng hoàng như thế, muội muội ngươi! Xem lão tử chỉnh ngươi thế nào!
Trong lòng Sở Lâm Phong âm thầm mắng một câu.
Nghe xong lời này, trên mặt Sở Lâm Phong nở một nụ cười cổ quái:
- Vậy ta sẽ nhìn trình độ trên kiếm đạo của ngươi mạnh bao nhiêu!
Nói xong hắn lập tức thi triển Lăng Ba Vi Bộ, thân thể nhanh chóng phóng về phía trước, khi đi tới trước người Lưu Lang thì trong nháy mắt Tinh Thần chi lực trong cơ thể Sở Lâm Phong đã che kín nắm tay, dùng hết toàn lực nhanh chóng đánh ra, mục tiêu chính là đầu của Lưu Lang.
Nếu như Lưu Lang bị một quyền này của Sở Lâm Phong đánh trúng, coi như không chết thì cũng sẽ bị trọng thương, vậy mà lúc này trên mặt Lưu Lang lại mang theo vẻ mặt xem thường.
Nhìn thấy công kích của Sở Lâm Phong, khóe miệng hắn hơi cười cợt:
- So Tinh Thần chi lực với ta, quả thực là không biết tự lượng sức mình, châu chấu đá xe.
Hắn không chút suy nghĩ mà trực tiếp đánh ra một quyền, tuy rằng một quyền này nhìn như đơn giản, thế nhưng kỳ thực cũng có Tinh Thần chi lực che kín.
Vốn Lưu Lang muốn chém ra một kiếm để ngăn cản một quyền này của Sở Lâm Phong, nhưng hắn cảm giác như vậy quả thực có chút thắng mà không vẻ vang gì. Đồng thời hắn còn có dự định muốn thể hiện ra thực lực của mình ở trước mặt mọi người.
Cũng bởi vì hắn có ý nghĩ này cho nên đã khiến cho hắn hối hận không thôi, quyền của Lưu Lang cứng rắn va chạm với quyền của Sở Lâm Phong.
Trên quyền đều được Tinh Thần che kín, mơ hồ có tinh mang màu xanh nhạt đang lưu chuyển, không khí chung quanh dường như bởi vì Tinh Thần chi lực của hai người làm ảnh hưởng, cho nên trở nên ầm ầm vang vọng.
- Phanh!
Một tiếng vang rất lớn vang vọng! Dưới ảnh hưởng của quyền kình to lớn và Tinh Thần chi lực, mặt đất dưới chân hai người bắt đầu chậm rãi nứt ra, tạo thành mạng nhện lan tràn ra chung quanh.
Không khí chung quanh cũng không chịu nổi uy lực va chạm to lớn của hai người, cho nên nhất thời tạo thành một vòng xoáy cuốn mặt đất vỡ vụn lên trên trời cao.
Trong lúc nhất thời bụi mù tràn ngập, khiến cho mọi người không nhìn thấy rõ kết quả lần công kích này của hai người.
Khi quyền của Sở Lâm Phong vừa đụng vào quyền của Lưu Lang, trong chớp mắt này, một cái tay khác của hắn đã có động tác.
Đây là kết quả của việc nhất tâm nhị dụng, trải qua hai tháng khắc khổ luyện tập, Sở Lâm Phong đã học được loại bản lĩnh nhất tâm nhị dụng này, có thể hai tay đồng thời thi triển ra võ kỹ không giống nhau để công kích đối thủ.
Tại thời khắc này, Huyễn Ảnh Chỉ nhanh chóng được thi triển ra. Ở khoảng cách gần như vậy, coi như thực lực của Lưu Lang mạnh đến đâu, phản ứng nhanh tới đâu thì cũng không có cách nào tránh ra được.
Vài đạo chỉ kình mang theo Tinh Thần chi lực rơi xuống trên người Lưu Lang.
Mà khi quyền của Lưu Lang và Sở Lâm Phong đụng vào nhau. Hắn cũng cảm giác được cường độ hung mãnh của đối phương, cường độ so với mình chỉ có hơn chứ không có kém.
Quyền của Sở Lâm Phong giống như một khối sắt thép, cực kỳ cứng rắn. Trong nháy mắt, khi nắm đấm va chạm hắn đã biết kết quả rồi, chỉ là đây là một kết quả khiến cho hắn không dám tưởng tượng.
Ảnh hưởng từ Tinh Thần chi lực của Sở Lâm Phong còn lợi hại hơn hắn, nói cách khác Tinh Thần chi lực trong cơ thể đối phương so với mình còn cường đại hơn.
Điểm này đã chứng minh chí ít cảnh giới của Sở Lâm Phong cao hơn mình, chỉ có người có cảnh giới cao hơn mình thì mới có Tinh Thần chi lực mạnh mẽ như vậy.
Nếu như hắn biết hiện tại Sở Lâm Phong chỉ là Huyền vũ cảnh ngũ trọng thiên, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì.
- Răng rắc!
Một tiếng xương vỡ truyền đến, quyền của Sở Lâm Phong trực tiếp đánh vỡ tan xương ở vị trí then chốt trên quyền của Lưu Lang.
Lực phản chấn rất lớn khiến cho Lưu Lang liên tục lùi về phía sau, mỗi khi lùi một bước, mặt đất dưới chân hắn đã xuất hiện một dấu chân thật sâu.
Mãi đến khi lui hơn mười bước thì hắn mới dừng lại, mà lúc này trên người hắn đã là một mảnh máu, đây là kết quả Huyễn Ảnh Chỉ công kích lên trên người hắn.
Lưu Lang không nhịn được phát ra một tiếng kêu rên thống khổ, trên cánh tay và trên người truyền đến đau đớn kịch liệt khiến cho sắc mặt hắn không tự chủ được biến thành màu trắng.
Tính cách cứng cỏi khiến cho hắn không ngã xuống, vẻ khó có thể tin trong mắt nhìn chằm chằm vào Sở Lâm Phong, hắn không thể tin tưởng được đây là sự thật. Nhưng đau đớn trên người cũng đã nói cho hắn biết đây là sự thật.
Một sự thật khiến cho hắn khó có thể tiếp nhận được, mình lại thất bại, bại ở trong tay một người được gọi là rác rưởi, thời khắc này hắn đã hiểu rõ. Cái gọi là rác rưởi căn bản không phải là rác rưởi như hắn nghĩ.
Mà là một thiên tài, một thiên tài ở trong hoàn cảnh cười nhạo và khinh bỉ của mọi người mà vẫn ẩn nhẫn.
Kỳ thực Sở Lâm Phong cũng không dễ chịu, dù sao Lưu Lang có thực lực Huyền vũ cảnh lục trọng thiên, Tinh Thần chi lực cũng rất là mạnh mẽ. Tuy rằng quyền của hắn không có vỡ nát, nhưng toàn bộ cánh tay cũng đã mất đi cảm giác.
Muốn giơ lên cũng không làm được, nhìn tám vết chân trên mặt đất khi mình lùi lại thì hắn đã biết rõ cường độ Tinh Thần chi lực ở trong người hắn hiện tại hẳn là Huyền vũ cảnh thất trọng thiên.
Dần dần bụi mù tản đi, mọi người đã nghe thấy rõ ràng tiếng kêu đau đớn của Lưu Lang, lúc này mọi người mới nhìn rõ dáng vẻ của hai người.
- Tiểu Lang!
Một tiếng kêu tan nát cõi lòng từ trong miệng Lưu Nguyên Khải bắn ra, sau đó mang theo một đạo tàn ảnh bắn về phía Lưu Lang.
- Dám đả thương Tiểu Lang nhà ta, ta muốn ngươi chết!
Sau khi Lưu Nguyên Khải nhìn thấy thương thế của nhi tử nhà mình, hắn tức thì nổi giận, một đạo công kích khiến cho người ta nghẹt thở bắn về phía Sở Lâm Phong...