Khi thiếu niên mặc y sam màu đen vung vẩy trường kiếm bổ về phía Sở Lâm Phong. Lúc này bảy người kia cũng không nhàn rỗi, đều lấy ra binh khí của mình, trước sau từ các phương hướng công kích về phía Sở Lâm Phong.
- Muội muội các ngươi! Thật sự là để mắt tới ta a! Lão tử dùng tay trần a!
Sở Lâm Phong kinh hô.
Chỉ là, bộ pháp dưới chân hắn cũng không hề dừng lại, nhiều người như vậy công kích cũng không phải là chuyện đùa. Binh khí của bất kỳ người nào bổ lên trên người mình đều sẽ làm cho mình bị thương.
Dùng tốc độ của Lăng ba vi bộ đã không có cách nào để né tránh được, mà Di hình hoán ảnh lại quá tiêu hao tinh thần lực:
- Thử xem bộ pháp thức thứ hai vậy, Phù quang lược ảnh!
Bộ pháp của thức này từ sau khi Sở Lâm Phong luyện thành hắn cũng chưa có chân chính thi triển ra. Chỉ là, nếu đã có thể được coi là chiêu thức vũ kỹ Huyền Giai trung phẩm, như vậy cũng không kém a.
Trên lôi đài, cảnh lúc này tám người đồng thời công kích một người đã dẫn tới ánh mắt của vô số người, tỷ thí biến thành quần ẩu. Trong mấy năm trở lại đây, đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy.
- Tuy rằng thực lực của Sở Lâm Phong mạnh, thế nhưng trong tám người này cũng có hai người thực lực không sai biệt. Đều có thực lực Huyền vũ cảnh ngũ trọng thiên. Rất có thể hắn sẽ bị đào thải a!
Trong đám người, có một người quan sát lo lắng nói.
- Nếu như hắn có thể thắng lợi, như vậy quả thực là một thiên tài. Chỉ là ta dám khẳng định, hắn không kiên trì được quá năm phút đồng hồ.
- Bớt rắm thối đi, nhị ca của ta sẽ thua sao? Thực lực của nhị ca là thứ mà các ngươi có thể tưởng tượng được sao?
Trong đám người, Sở Lâm Hải rất là bất mãn nói.
Hiện tại thái độ của hắn đối với Sở Lâm Phong đã hoàn toàn thay đổi. Từ sau lần Sở Lâm Phong giao chiến cùng Lưu Lang, biết khi được thực lực chân chính của Sở Lâm Phong, hắn lại trở về hình dạng theo đuôi giống như là trước đây.
Lúc này có người nói bậy về Sở Lâm Phong, đương nhiên hắn sẽ không phục, tỷ thí lần này hắn cũng tham gia. Chỉ là con số ở đuôi là chín, cho nên còn cách tỷ thí ất sớm. Vì vậy hắn mới tới xem Sở Lâm Phong tỷ thí một chút.
- Tiểu tử ngươi là người của Sở gia sao?
Một người trong đó có chút nghi hoặc nhìn Sở Lâm Hải.
- Mắc mớ gì tới ngươi, không tới thời khắc cuối cùng không thể vội vã kết luận như vậy!
Sở Lâm Hải cũng không thèm nhìn đối phương, ánh mắt vẫn rơi vào trên lôi đài như trước.
Mà lúc này trên khán đài khách quý, vẻ mặt của Sở Nguyên Phách lập tức trở nên có chút lo lắng.
Tuy rằng gần đây Sở Lâm Phong đột phá rất nhanh. Thế nhưng đối phương cũng có tám người, hơn nữa đều cầm binh khí, mà Sở Lâm Phong lại dùng bàn tay không, chuyện này làm cho hắn có chút nghi hoặc.
- Lẽ nào vũ kỹ của Phong Nhi là các loại quyền chưởng, không thì thì tại sao lại không dùng vũ khí như vậy chứ?
Hắn nhớ kỹ lần kia, khi Sở Lâm Phong giao thủ cùng Lưu Lang thì đã trực tiếp ném binh khí xuống dưới đất.
- Sở lão, có phải ngươi đang lo lắng cho hắn hay không?
Lúc này Tư Mã Tĩnh Di lên tiếng nói chuyện.
- Có một chút, không ngờ lại gặp phải tình huống vây công như vậy, quả thực khiến cho người ta chuẩn bị không kịp a!
- Ta dám khẳng định hắn có thể thắng, hơn nữa còn thắng rất là hoàn mỹ!
Trên mặt của Tư Mã Tĩnh Di không nhìn ra bất kỳ biểu hiện nào. Đôi mắt đẹp thủy chung vẫn nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Sở Lâm Phong ở trên lôi đài.
- Ti Mã tiểu thư khẳng định như vậy sao?
Sở Nguyên Phách có chút giật mình hỏi, hắn lại không hiểu nhi tử của mình bằng một người ngoài sao? Hoặc nguyên nhân là bởi vì nàng đã là Địa Vũ Cảnh nhất trọng thiên, thực lực so với mình còn cao hơn?
- Đây là trực giác của ta, phải biết rằng trực giác của ta luôn rất chuẩn.
Mà lúc này tỷ thí ở trên lôi đài đã đến thời điểm gay cấn. Sở Lâm Phong nhiều lần thi triển Phù quang lược ảnh, thỉnh thoảng tay cũng điểm ra Huyễn ảnh chỉ.
Tốc độ của Phù quang lược ảnh rõ ràng còn nhanh hơn Lăng ba vi bộ rất nhiều. Ở trên lôi đài, thân Sở Lâm Phong thể mang theo tàn ảnh không ngừng di chuyển ở trong đao quang kiếm ảnh của tám người.
Công kích của tám người này ngay cả chéo áo của hắn cũng không đụng được. Khiến cho trong lòng mọi người càng hiểu rõ thêm về chỗ đáng sợ của Sở Lâm Phong.
Huyễn ảnh chỉ công kích vô thanh vô tức, trên người mấy người đã bị trúng chiêu, rõ ràng tốc độ công kích đã giảm xuống đi không ít. Chuyện này đối với Sở Lâm Phong là chuyện rất có lợi.
Không ngừng thi triển Phù quang lược ảnh, tinh thần lực tiêu hao cũng rất lớn. Trên mặt Sở Lâm Phong phát lạnh, sau khi tránh khỏi kiếm chiêu của một đệ tử bổ tới lại nhanh chóng lấy ra Thanh Sương kiếm từ trong đai lưng trữ vật.
Hiện giờ hắn phải tốc chiến tốc thắng, phải bảo toàn tinh thần lực, không thì rất có thể lúc tỷ thí kế tiếp sẽ bởi vì tinh thần lực không đủ mà bị đào thải.
- Mau nhìn xem. Sở Lâm Phong đã lấy ra binh khí, lúc chắc chắn là lúc hắn thể hiện ra thực lực chân chính rồi!
Dưới đài, một người cả kinh kêu lên.
- Sao binh khí của hắn lại có chút giống như sắt vụn vậy? Trên mặt có dấu tích loang lổ, nhìn qua là biết hàng vỉa hè!
Sở Lâm Phong xuất ra Thanh Sương kiếm, đám người trên lôi đài đã cảm thấy không thích hợp. Từ trong ánh mắt sắc bén của hắn là có thể thấy được thực lực chân chính của hắn là khi được sử dụng kiếm.
- Mọi người dùng vũ kỹ mạnh nhất để công kích hắn, nếu như không thể đánh bại hắn. Như vậy bất kỳ kẻ nào trong chúng ta cũng không có khả năng tấn cấp.
Trên lôi đài, một thiếu niên mặc y phục màu tím quát.
Ý tứ của hắn ra sao, tất cả mọi người đều hiểu rõ, nhất thời các loại vũ kỹ ùn ùn xuất hiện, được thi triển ra từ trong tay của những người này.
Công kích lúc này và công kích lúc trước có thể nói là khác biệt một trời một vực. Dù sao lúc trước tất cả mọi người đều có chút giữ lại, dù sao cũng phải giữ thực lực đến sau cùng thì mới có hi vọng đánh bại đối thủ được.
Thế nhưng tình huống hiện tại lại khác biệt, thân pháp quỷ dị kia đã của Sở Lâm Phong đã khiến cho bọn họ không thể làm gì được. Mà lúc này hắn lại lấy ra binh khí, như vậy sẽ càng lợi hại hơn nữa.
Khóe miệng của Sở Lâm Phong hơi mỉm cười, cười nói với thiếu niên mặc y phục màu tím kia:
- Nếu như ngươi đã thích cổ vũ mọi người như vậy, vậy ta sẽ bắt đầu từ ngươi, cho ngươi thành bóng đen ở trong lòng bọn họ.
Rất rõ ràng, lúc này Sở Lâm Phong đã động sát cơ. Khi trên lôi đài, bình thường sẽ không cho phép giết người. Chỉ là lúc này hắn không cố kỵ được nhiều như vậy.
Nếu chín người vây công mọi người mặc kệ thì coi như giết người thì cũng là tình thế bắt buộc. Nhìn các công kích tới từ các vũ kỹ khác nhau, trong nháy mắt hắn đã chém Thanh Sương kiếm trong tay ra ngoài.
Truy Phong Kiếm Quyết thức thứ tư Vân Đạm Phong Khinh phối hợp với Phù quang lược ảnh đi thẳng tới trước mặt đệ tử mặc y phục màu tím kia.
Vũ kỹ Huyền Giai trung phẩm dưới tinh thần lực cường đại của Sở Lâm Phong, lại cộng thêm tốc độ quỷ dị kia của hắn khiến cho tên đệ tử kia còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm giác được ngực mình truyền đến cảm giác đau nhức.
Cúi đầu vừa nhìn, một thanh trường kiếm loang lổ đã cắm ở trên lồng ngực của hắn. Một giây kế tiếp trường kiếm rời khỏi ngực hắn, mà hắn thì lại tự mình ngã xuống mặt đất.
Hai mắt hắn trở nên vô thần, đã không có khí tức sinh mạng. Đến chết hắn cũng không hiểu được vì sao đối phương có thể phá vỡ vũ kỹ của mình, hời hợt đã chém giết bản thân mình.
Sau khi Sở Lâm Phong chém giết tên đệ tử mặc y phục màu tím này, Thanh Sương kiếm trong tay cũng không có nhàn rỗi.
Xảo diệu tránh được vũ kỹ công kích của hai tên đệ tử, sau đó hắn nhanh chóng đâm ra hai kiếm, tốc độ nhanh tới mức hầu như dùng mắt thường khó có thể nhìn thấy được. Mà hai tên đệ tử này rất may mắn đã làm bạn với tên đệ tử mặc áo tím kia.
Thời gian Sở Lâm Phong chém giết ba người này thực sự quá nhanh, trọng tài trên lôi đài cũng không kịp ngăn cản, mà lúc này có binh khí của hai tên đệ tử đã tới gần thân thể của Sở Lâm Phong.
Nhưng lúc này trên mặt của Sở Lâm Phong lại không có chút hốt hoảng nào. Vẻ mặt vẫn bình tĩnh như nước, sau đó lập tức rút ra Thanh Sương kiếm từ trong thân thể của một người đệ tử trong đó.
Trong nháy mắt Phù quang lược ảnh lại được thi triển, thân thể như quỷ mỵ lướt ngang sang, tránh công kích của hai tên đệ tử cách đó hai thước.
Lúc tránh người, đồng thời Thanh Sương kiếm loang lổ trong tay cũng dùng tốc độ mà mắt thường không có cách nào bắt nắm bắt để công kích về phía một đệ tử. Kiếm đâm tới, mục tiêu chính là cổ họng của đối phương.
Thanh Sương kiếm không có gặp phải một chút trở ngại nào mà dễ dàng đâm vào trong cổ họng của đối phương. Sau đó lại được rút ra, mấy động tác hầu như hành văn vậy, liền mạch mà lưu loát, không dừng lại một chút nào. Có thể nói là phối hợp vô cùng hoàn mỹ.
Mà lúc này, thanh âm của trọng tài mới truyền đến:
- Dừng tay!
Thanh âm vừa vang lên thì thân thể cũng theo đến.
Thoáng cái Sở Lâm Phong đã chém giết được bốn người, đây là chuyện mà hắn không kịp chuẩn bị.
- Vì sao ngươi phải hạ sát thủ? Ngươi đã làm trái với quy tắc tỷ thí, ta sẽ thủ tiêu tư cách tỷ thí của ngươi. Ngươi cứ chờ nghiêm phạt của Phủ thành chủ đi!
Sở Lâm Phong không nghĩ tới tên này không hỏi phải trái đúng sai. Vừa mới mở miệng đã phán quyết như vậy thứ, trong lòng hắn nhất thời giận dữ:
- Muội muội ngươi! Lão tử không phục!
- Dám coi rẻ lời của ta, ta có thể trực tiếp lấy cái mạng chó của ngươi!
Tên trọng tài kia không nghĩ tới Sở Lâm Phong lại dám chửi mình, hắn phẫn nộ quát.
- Chó cái muội muội ngươi! Dám phán xử ta, ngươi còn không có tư cách đó!
Trong khoảng thời gian ngắn Sở Lâm Phong cũng không cố kỵ được nhiều như vậy. Trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, đó chính là hung hăng giáo huấn gia hỏa phách lối này một chút.
- Muội muội các ngươi! Thật sự là để mắt tới ta a! Lão tử dùng tay trần a!
Sở Lâm Phong kinh hô.
Chỉ là, bộ pháp dưới chân hắn cũng không hề dừng lại, nhiều người như vậy công kích cũng không phải là chuyện đùa. Binh khí của bất kỳ người nào bổ lên trên người mình đều sẽ làm cho mình bị thương.
Dùng tốc độ của Lăng ba vi bộ đã không có cách nào để né tránh được, mà Di hình hoán ảnh lại quá tiêu hao tinh thần lực:
- Thử xem bộ pháp thức thứ hai vậy, Phù quang lược ảnh!
Bộ pháp của thức này từ sau khi Sở Lâm Phong luyện thành hắn cũng chưa có chân chính thi triển ra. Chỉ là, nếu đã có thể được coi là chiêu thức vũ kỹ Huyền Giai trung phẩm, như vậy cũng không kém a.
Trên lôi đài, cảnh lúc này tám người đồng thời công kích một người đã dẫn tới ánh mắt của vô số người, tỷ thí biến thành quần ẩu. Trong mấy năm trở lại đây, đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy.
- Tuy rằng thực lực của Sở Lâm Phong mạnh, thế nhưng trong tám người này cũng có hai người thực lực không sai biệt. Đều có thực lực Huyền vũ cảnh ngũ trọng thiên. Rất có thể hắn sẽ bị đào thải a!
Trong đám người, có một người quan sát lo lắng nói.
- Nếu như hắn có thể thắng lợi, như vậy quả thực là một thiên tài. Chỉ là ta dám khẳng định, hắn không kiên trì được quá năm phút đồng hồ.
- Bớt rắm thối đi, nhị ca của ta sẽ thua sao? Thực lực của nhị ca là thứ mà các ngươi có thể tưởng tượng được sao?
Trong đám người, Sở Lâm Hải rất là bất mãn nói.
Hiện tại thái độ của hắn đối với Sở Lâm Phong đã hoàn toàn thay đổi. Từ sau lần Sở Lâm Phong giao chiến cùng Lưu Lang, biết khi được thực lực chân chính của Sở Lâm Phong, hắn lại trở về hình dạng theo đuôi giống như là trước đây.
Lúc này có người nói bậy về Sở Lâm Phong, đương nhiên hắn sẽ không phục, tỷ thí lần này hắn cũng tham gia. Chỉ là con số ở đuôi là chín, cho nên còn cách tỷ thí ất sớm. Vì vậy hắn mới tới xem Sở Lâm Phong tỷ thí một chút.
- Tiểu tử ngươi là người của Sở gia sao?
Một người trong đó có chút nghi hoặc nhìn Sở Lâm Hải.
- Mắc mớ gì tới ngươi, không tới thời khắc cuối cùng không thể vội vã kết luận như vậy!
Sở Lâm Hải cũng không thèm nhìn đối phương, ánh mắt vẫn rơi vào trên lôi đài như trước.
Mà lúc này trên khán đài khách quý, vẻ mặt của Sở Nguyên Phách lập tức trở nên có chút lo lắng.
Tuy rằng gần đây Sở Lâm Phong đột phá rất nhanh. Thế nhưng đối phương cũng có tám người, hơn nữa đều cầm binh khí, mà Sở Lâm Phong lại dùng bàn tay không, chuyện này làm cho hắn có chút nghi hoặc.
- Lẽ nào vũ kỹ của Phong Nhi là các loại quyền chưởng, không thì thì tại sao lại không dùng vũ khí như vậy chứ?
Hắn nhớ kỹ lần kia, khi Sở Lâm Phong giao thủ cùng Lưu Lang thì đã trực tiếp ném binh khí xuống dưới đất.
- Sở lão, có phải ngươi đang lo lắng cho hắn hay không?
Lúc này Tư Mã Tĩnh Di lên tiếng nói chuyện.
- Có một chút, không ngờ lại gặp phải tình huống vây công như vậy, quả thực khiến cho người ta chuẩn bị không kịp a!
- Ta dám khẳng định hắn có thể thắng, hơn nữa còn thắng rất là hoàn mỹ!
Trên mặt của Tư Mã Tĩnh Di không nhìn ra bất kỳ biểu hiện nào. Đôi mắt đẹp thủy chung vẫn nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Sở Lâm Phong ở trên lôi đài.
- Ti Mã tiểu thư khẳng định như vậy sao?
Sở Nguyên Phách có chút giật mình hỏi, hắn lại không hiểu nhi tử của mình bằng một người ngoài sao? Hoặc nguyên nhân là bởi vì nàng đã là Địa Vũ Cảnh nhất trọng thiên, thực lực so với mình còn cao hơn?
- Đây là trực giác của ta, phải biết rằng trực giác của ta luôn rất chuẩn.
Mà lúc này tỷ thí ở trên lôi đài đã đến thời điểm gay cấn. Sở Lâm Phong nhiều lần thi triển Phù quang lược ảnh, thỉnh thoảng tay cũng điểm ra Huyễn ảnh chỉ.
Tốc độ của Phù quang lược ảnh rõ ràng còn nhanh hơn Lăng ba vi bộ rất nhiều. Ở trên lôi đài, thân Sở Lâm Phong thể mang theo tàn ảnh không ngừng di chuyển ở trong đao quang kiếm ảnh của tám người.
Công kích của tám người này ngay cả chéo áo của hắn cũng không đụng được. Khiến cho trong lòng mọi người càng hiểu rõ thêm về chỗ đáng sợ của Sở Lâm Phong.
Huyễn ảnh chỉ công kích vô thanh vô tức, trên người mấy người đã bị trúng chiêu, rõ ràng tốc độ công kích đã giảm xuống đi không ít. Chuyện này đối với Sở Lâm Phong là chuyện rất có lợi.
Không ngừng thi triển Phù quang lược ảnh, tinh thần lực tiêu hao cũng rất lớn. Trên mặt Sở Lâm Phong phát lạnh, sau khi tránh khỏi kiếm chiêu của một đệ tử bổ tới lại nhanh chóng lấy ra Thanh Sương kiếm từ trong đai lưng trữ vật.
Hiện giờ hắn phải tốc chiến tốc thắng, phải bảo toàn tinh thần lực, không thì rất có thể lúc tỷ thí kế tiếp sẽ bởi vì tinh thần lực không đủ mà bị đào thải.
- Mau nhìn xem. Sở Lâm Phong đã lấy ra binh khí, lúc chắc chắn là lúc hắn thể hiện ra thực lực chân chính rồi!
Dưới đài, một người cả kinh kêu lên.
- Sao binh khí của hắn lại có chút giống như sắt vụn vậy? Trên mặt có dấu tích loang lổ, nhìn qua là biết hàng vỉa hè!
Sở Lâm Phong xuất ra Thanh Sương kiếm, đám người trên lôi đài đã cảm thấy không thích hợp. Từ trong ánh mắt sắc bén của hắn là có thể thấy được thực lực chân chính của hắn là khi được sử dụng kiếm.
- Mọi người dùng vũ kỹ mạnh nhất để công kích hắn, nếu như không thể đánh bại hắn. Như vậy bất kỳ kẻ nào trong chúng ta cũng không có khả năng tấn cấp.
Trên lôi đài, một thiếu niên mặc y phục màu tím quát.
Ý tứ của hắn ra sao, tất cả mọi người đều hiểu rõ, nhất thời các loại vũ kỹ ùn ùn xuất hiện, được thi triển ra từ trong tay của những người này.
Công kích lúc này và công kích lúc trước có thể nói là khác biệt một trời một vực. Dù sao lúc trước tất cả mọi người đều có chút giữ lại, dù sao cũng phải giữ thực lực đến sau cùng thì mới có hi vọng đánh bại đối thủ được.
Thế nhưng tình huống hiện tại lại khác biệt, thân pháp quỷ dị kia đã của Sở Lâm Phong đã khiến cho bọn họ không thể làm gì được. Mà lúc này hắn lại lấy ra binh khí, như vậy sẽ càng lợi hại hơn nữa.
Khóe miệng của Sở Lâm Phong hơi mỉm cười, cười nói với thiếu niên mặc y phục màu tím kia:
- Nếu như ngươi đã thích cổ vũ mọi người như vậy, vậy ta sẽ bắt đầu từ ngươi, cho ngươi thành bóng đen ở trong lòng bọn họ.
Rất rõ ràng, lúc này Sở Lâm Phong đã động sát cơ. Khi trên lôi đài, bình thường sẽ không cho phép giết người. Chỉ là lúc này hắn không cố kỵ được nhiều như vậy.
Nếu chín người vây công mọi người mặc kệ thì coi như giết người thì cũng là tình thế bắt buộc. Nhìn các công kích tới từ các vũ kỹ khác nhau, trong nháy mắt hắn đã chém Thanh Sương kiếm trong tay ra ngoài.
Truy Phong Kiếm Quyết thức thứ tư Vân Đạm Phong Khinh phối hợp với Phù quang lược ảnh đi thẳng tới trước mặt đệ tử mặc y phục màu tím kia.
Vũ kỹ Huyền Giai trung phẩm dưới tinh thần lực cường đại của Sở Lâm Phong, lại cộng thêm tốc độ quỷ dị kia của hắn khiến cho tên đệ tử kia còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm giác được ngực mình truyền đến cảm giác đau nhức.
Cúi đầu vừa nhìn, một thanh trường kiếm loang lổ đã cắm ở trên lồng ngực của hắn. Một giây kế tiếp trường kiếm rời khỏi ngực hắn, mà hắn thì lại tự mình ngã xuống mặt đất.
Hai mắt hắn trở nên vô thần, đã không có khí tức sinh mạng. Đến chết hắn cũng không hiểu được vì sao đối phương có thể phá vỡ vũ kỹ của mình, hời hợt đã chém giết bản thân mình.
Sau khi Sở Lâm Phong chém giết tên đệ tử mặc y phục màu tím này, Thanh Sương kiếm trong tay cũng không có nhàn rỗi.
Xảo diệu tránh được vũ kỹ công kích của hai tên đệ tử, sau đó hắn nhanh chóng đâm ra hai kiếm, tốc độ nhanh tới mức hầu như dùng mắt thường khó có thể nhìn thấy được. Mà hai tên đệ tử này rất may mắn đã làm bạn với tên đệ tử mặc áo tím kia.
Thời gian Sở Lâm Phong chém giết ba người này thực sự quá nhanh, trọng tài trên lôi đài cũng không kịp ngăn cản, mà lúc này có binh khí của hai tên đệ tử đã tới gần thân thể của Sở Lâm Phong.
Nhưng lúc này trên mặt của Sở Lâm Phong lại không có chút hốt hoảng nào. Vẻ mặt vẫn bình tĩnh như nước, sau đó lập tức rút ra Thanh Sương kiếm từ trong thân thể của một người đệ tử trong đó.
Trong nháy mắt Phù quang lược ảnh lại được thi triển, thân thể như quỷ mỵ lướt ngang sang, tránh công kích của hai tên đệ tử cách đó hai thước.
Lúc tránh người, đồng thời Thanh Sương kiếm loang lổ trong tay cũng dùng tốc độ mà mắt thường không có cách nào bắt nắm bắt để công kích về phía một đệ tử. Kiếm đâm tới, mục tiêu chính là cổ họng của đối phương.
Thanh Sương kiếm không có gặp phải một chút trở ngại nào mà dễ dàng đâm vào trong cổ họng của đối phương. Sau đó lại được rút ra, mấy động tác hầu như hành văn vậy, liền mạch mà lưu loát, không dừng lại một chút nào. Có thể nói là phối hợp vô cùng hoàn mỹ.
Mà lúc này, thanh âm của trọng tài mới truyền đến:
- Dừng tay!
Thanh âm vừa vang lên thì thân thể cũng theo đến.
Thoáng cái Sở Lâm Phong đã chém giết được bốn người, đây là chuyện mà hắn không kịp chuẩn bị.
- Vì sao ngươi phải hạ sát thủ? Ngươi đã làm trái với quy tắc tỷ thí, ta sẽ thủ tiêu tư cách tỷ thí của ngươi. Ngươi cứ chờ nghiêm phạt của Phủ thành chủ đi!
Sở Lâm Phong không nghĩ tới tên này không hỏi phải trái đúng sai. Vừa mới mở miệng đã phán quyết như vậy thứ, trong lòng hắn nhất thời giận dữ:
- Muội muội ngươi! Lão tử không phục!
- Dám coi rẻ lời của ta, ta có thể trực tiếp lấy cái mạng chó của ngươi!
Tên trọng tài kia không nghĩ tới Sở Lâm Phong lại dám chửi mình, hắn phẫn nộ quát.
- Chó cái muội muội ngươi! Dám phán xử ta, ngươi còn không có tư cách đó!
Trong khoảng thời gian ngắn Sở Lâm Phong cũng không cố kỵ được nhiều như vậy. Trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, đó chính là hung hăng giáo huấn gia hỏa phách lối này một chút.