Nói thật, Tư Mã Tĩnh Di giống như một quả bom ở trong lòng của mọi người vậy.
Nhất định trận này cũng sẽ rất đặc sắc, dùng thực lực có thể chém giết cao thủ Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên của Sở Lâm Phong, như vậy Lưu Lang này không cần phải mơ mộng gì nữa.
Ở trong lòng của mọi người đã phán tử hình cho Lưu Lang, trừ khi là xuất hiện kỳ tích, chỉ là cũng không có loại khả năng này.
Kỳ thực người lo lắng chân chính cũng chỉ có một mình Sở Lâm Phong mà thôi. Bởi lúc trước vì Lâm Nhược Hi cho nên hắn đã giận dữ thi triển một chiêu Phong quyển tàn vân.
Hiện tại tinh thần lực ở trong người đã không còn ba phần như trước nữa. Nếu muốn đánh bại đối phương căn bản không có khả năng.
Lại nói lần trước đánh bại đối phương đã được hơn hai tháng, đối phương có đột phá đến Huyền vũ cảnh thất trọng thiên hay không cũng là một ẩn số.
Nếu quả thật là như vậy, không chừng cái mạng nhỏ của mình sẽ để lại ở chỗ này a.
Với cừu hận của Lưu Lang đối với mình, đối phương nhất định sẽ không bỏ qua cho mình. Chỉ là tên đã lên dây không bắn không được, không tới thời khắc cuối cùng ai chết vào tay ai còn chưa biết được.
Trên mặt Sở Lâm Phong không hề thể hiện ra một chút lo âu nào, trái lại còn ra vẻ vô cùng hưng phấn đi tới giữa lôi đài.
Trong lòng Lưu Lang cũng rất là buồn bực, nếu sớm muộn cũng phải đối mặt, như vậy hôm nay cứ đánh tới thống khoái đi. Lúc này trong lòng hắn đã ôm tâm tư cá chết thì lưới rách.
- Ngươi muốn chết thế nào?
Sở Lâm Phong cười nói, cố ý đả kích phòng tuyến tâm lý của đối phương như vậy.
Nụ cười kia có một loại cảm giác khiến cho người ta có cảm giác da đầu tê dại, rất khó xem, rất quỷ dị.
- Muốn ta chết, ngươi còn chưa đủ tư cách, hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi biết được sự lợi hại của ta, sỉ nhục ngày ấy ta phải rửa sạch sẽ!
Vẻ mặt của Lưu Lang tràn ngập sát khí, sau khi nghe Sở Lâm Phong nói, một chút sợ hãi trong lòng lúc trước kia biến mất, thay vào đó là cừu hận vô hạn.
- Nguyệt Nhi tỷ tỷ, lần này rất có thể ta sẽ để mạng lại ở đây. Đều tại ta quá manh động, không có cố kỵ đến an nguy của tỷ.
Lúc này trong lòng Sở Lâm Phong có chút tự trách nói.
- Hiện tại mới biết sao? Ta đã bị ngươi hại rất thảm! Sau này nhớ kỹ, lúc hấp thu tinh thần lực phân cho ta một phần ba, không thì ta sẽ không để yên cho ngươi.
Thanh âm của Kiếm linh Nguyệt Nhi vô cùng tức giận, Sở Lâm Phong nghe thấy vậy lập tức cảm thấy da đầu tê dại.
Rất nhanh, dường như hắn đã nghĩ tới điều gì đó, lập tức nhất thời cười nói:
- Nhất định ta sẽ làm được, cám ơn Nguyệt Nhi tỷ tỷ, có ngươi ở bên cạnh ta thật là tốt!
- Bớt rắm thối đi! Tiểu tử này đã đột phá đến Huyền vũ cảnh thất trọng thiên, dùng tinh thần lực bây giờ của ngươi không thể cứng rắn ngạnh kháng. Cứ dùng thân pháp cuốn lấy hắn, tiêu hao tinh thần lực của hắn. Tốt nhất là làm cho hắn tức giận, khiến cho hắn thi triển ra đại chiêu, ta tự có biện pháp để đối phó với hắn. Cơ hội chỉ có một lần, ngươi phải nắm thật chặt!
Lời này lọt vào trong tai Sở Lâm Phong giống như thuốc an thần vậy, lúc này hắn đã không có chút lo lắng nào nữa.
Lưu Lang thấy Sở Lâm Phong vẫn không nhúc nhích mà vẫn đứng ở nơi đó, trong lòng nghĩ mà sợ hãi.
- Tiểu tử này lại đang giở trò quỷ gì vậy? Chẳng lẽ là chờ ta công kích sau đó mới đánh lén sao? Lần này nhất định ta sẽ không bị ngươi lừa nữa đâu, ngươi bất động ta cũng không động.
Không phải là Sở Lâm Phong không muốn động, mà hắn cũng không có lực lượng chủ động công kích, ngay sau đó hai người tựa như cọc gỗ, cứ vậy đứng ở trên lôi đài, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rất là buồn cười.
Tỷ thí so thành như vậy là chuyện mọi người mới nghe thấy lần đầu, người vây xem dưới đài cũng bắt đầu oán trách.
- Các ngươi là cương thi hết hay sao, nhanh công kích đi, đứng ở đó có ích lợi gì cơ chứ?
- Mau bắt đầu đi! Sở Lâm Phong mau dùng một chiêu đánh bại hắn đi!
- Có phải hai người này trúng tà hay không, đây là tỷ thí. Ai mượn các ngươi đứng chứ? Đang so dáng người sao?
Trong lúc nhất thời các loại thanh âm ùn ùn kéo đến, nhục mạ là nhiều nhất, làm cho mặt hai người đều cảm thấy nóng ran.
- Không quản được nhiều như vậy, không phải người này có ý định đánh lén hay không. Loại cảm giác bị người ta nhục mạ này quả thực là khó chịu, nhưng chỉ cần mình cẩn thận là được.
Trong lòng Lưu Lang thầm nghĩ, ngay sau đó đã nhanh chóng di chuyển chân tiến lên, dùng sức bổ ra một kiếm.
Một kiếm này chỉ là thăm dò, cách Sở Lâm Phong chừng ba thước, căn bản không thể tạo thành được bao nhiêu uy hiếp đối với hắn.
Đương nhiên Sở Lâm Phong cũng nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của Lưu Lang, thấy một kiếm này của hắn không thể tạo thành uy hiếp đối với mình, cho nên hắn nhắm mắt lại, cúi đầu xuống giống như đang ngủ vậy.
Không nhìn, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của đối phương, điều này làm cho trong lòng Lưu Lang càng thêm phẫn nộ. Cho dù ngươi có lợi hại hơn ta thì cũng không có thể nhục nhã ta như vậy ở trước mặt mọi người được.
- Muội muội ngươi! Lão tử cho ngươi bất động!
Lưu Lang nổi giận, trường kiếm trong tay nổi lên màu lam nhàn nhạt, đây là kết quả của việc rót tinh thần lực vào trong đó.
Hắn nhanh chóng đâm tới trước ngực Sở Lâm Phong, nếu như Sở Lâm Phong còn bất động thì rất có thể hắn sẽ bị một kiếm này đâm thủng ngực, đến lúc đó, kết quả thế nào không cần nghĩ cũng biết là gì.
Trong lòng Sở Lâm Phong cũng hết sức căng thẳng, bước đầu tiên đã hoàn thành, đã khơi mào lửa giận của Lưu Lang, kế tiếp chính là tưới thêm dầu vào lửa.
Khi kiếm của Lưu Lang còn cách Sở Lâm Phong có nửa thước, Sở Lâm Phong mở mắt, trong ánh mắt hiện lên vẻ khác thường.
Lập tức Phù Quang lược ảnh được thi triển ra, mang theo một đạo tàn ảnh lướt ngang qua khoảng cách chừng ba thước.
Kiếm của Lưu Lang chỉ đâm tới tàn ảnh của Sở Lâm Phong, chỉ là hắn cũng không kinh ngạc, ngược lại còn nhanh chóng xoay người, sau đó vội vàng lao đi về phía sau.
Hắn sợ Sở Lâm Phong dùng phương pháp lần trước để đối phó với mình, cho nên hắn còn chưa thèm nhìn xem Sở Lâm Phong có động tác gì hay không mà đã bắt đầu né tránh. Chuyện này khiến cho rất nhiều người không rõ vì sao hắn phải làm như vậy.
- Lưu Lang, ngươi sợ sao? Chỉ bằng vào chút tốc độ như vậy của ngươi mà cũng xứng để ta xuất thủ? Nên thi triển thực lực Huyền vũ cảnh thất trọng thiên chân chính của ngươi ra đi. Ta cũng không muốn lãng phí thời gian ở trên người ngươi.
Sở Lâm Phong kiêu ngạo khiến cho tất cả mọi người cảm thấy có chút hơi quá. Chỉ là dùng thực lực có thể chém giết cao thủ Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên của hắn, quả thực là có thực lực để như vậy.
- Tiểu tử này đang làm cái gì vậy? Hắn không biết vì một chiêu vũ kỹ vừa rồi đã khiến cho tinh thần lực của hắn tiêu hao rất nhiều hay sao? Hắn làm vậy là đang trì hoãn thời gian mà!
Trong lòng Tư Mã Tĩnh Di âm thầm suy đoán.
Lâm Nhược Hi cũng hơi cau mày, với tính cách của Sở Lâm Phong cũng không phải là người yếu đuối như thế, lẽ nào là bởi vì mình.
Nghĩ đến việc hắn vừa mới thi triển một chiêu, sau đó trên mặt xuất hiện vẻ tái nhợt, trong lòng nàng mơ hồ có chút lo lắng.
Lời nói của Sở Lâm Phong rơi vào trong tai Lưu Lang lại giống như một thanh lợi kiếm đâm vào trái tim, đau đến mức làm hắn không thể chịu đựng được.
- Ngươi đi chết đi cho ta!
Lúc này xem như lửa giận của Lưu Lang đã hoàn toàn bị Sở Lâm Phong thiêu đốt lên, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, giết đối phương.
Một kích của Huyền vũ cảnh thất trọng thiên đối với Sở Lâm Phong mà nói, đã đủ để tạo thành uy hiếp, không thể cứng rắn va chạm, chỉ có thể né tránh.
Phù Quang lược ảnh lại một lần nữa được thi triển, đáp xuống nơi cách đó hơn ba thước, chỉ là lúc này lại có một chuyện làm cho Sở Lâm Phong không nghĩ tới.
Ở trước mặt của hắn, mũi kiếm của Lưu Lang đang chỉ về phía hắn, thiếu chút nữa đã đâm tới thân thể của hắn.
- Sở Lâm Phong, ngươi không nghĩ tới ta sẽ biết chỗ đặt chân của ngươi sao? Chuyện này cũng chỉ có thể trách chính ngươi quá ngu ngốc.
Lúc này Lưu Lang đã nắm chắc phần thắng, hắn cười đắc ý nói.
Trong lòng Sở Lâm Phong cũng có chút nghi ngờ, tại sao đối phương lại biết, vì vậy hắn hỏi:
- Làm sao ngươi biết?
- Lão tử đoán, ngươi có tin không?
- Ta tin cái muội muội ngươi!
- Mỗi lần ngươi thi triển một chiêu kia đều di chuyển về hướng bên phải. Coi như là kẻ ngu si cũng hiểu, chỉ có ngươi còn tưởng rằng chiêu này né tránh rất lợi hại, quả thật là ngu ngốc!
Coi như Sở Lâm Phong đã hiểu, tinh thần lực còn thừa lại trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, lúc này chỉ có thể dùng Di hình hoán ảnh để tránh ra. Hắn cũng không có nghĩ tới tên này lại có khả năng suy đoán lợi hại như vậy.
- Muốn chạy? Nạp mạng đi!
Lưu Lang thấy tinh thần lực trên người Sở Lâm Phong ba động, lập tức cả giận nói.
Đồng thời trường kiếm trong tay của hắn cũng nhanh chóng đâm về phía Sở Lâm Phong.
- Không!
- Không được!
Tư Mã Tĩnh Di và Lâm Nhược Hi hầu như đồng thời rống lên, tình huống xảy ra ở chỗ hai người Sở Lâm Phong quá đột nhiên, khiến cho người ta không kịp phản ứng nữa.
Tốc độ của Di hình hoán ảnh không làm cho Sở Lâm Phong thất vọng, ngay khi kiếm của Lưu Lang mới vừa xé rách y phục của Sở Lâm Phong thì hắn đã xuất hiện vị trí bên ngoài năm thước.
Chỉ là lúc này hắn đã có chút chật vật, tinh thần lực hầu như tiêu hao không còn, nếu như Lưu Lang công kích tới một lần nữa, khi đó hắn sẽ phải chết chắc không thể nghi ngờ.
- Ha ha ha ha! Ta đang nghĩ vì sao từ lúc bắt đầu ngươi lại không chịu ra tay đối phó với ta, hóa ra là tinh thần lực bên trong cơ thể ngươi đã tiêu hao quá nhiều. Sở Lâm Phong hôm nay ai cũng không cứu được ngươi!
- Cuồng Sát Thập Quyết Trảm.
Trong miệng Lưu Lang quát lớn một câu, đây là vũ kỹ công kích lợi hại nhất của hắn.
- Dừng tay!
Tư Mã Tĩnh Di lập tức lên tiếng ngăn cản, chỉ là lúc này Lưu Lang sao có thể nghe lọt tai chứ? Trước mắt là thời cơ tốt nhất để chém giết Sở Lâm Phong, hắn ngàn vạn lần không thể bỏ qua.
Thấy Lưu Lang cũng không có ý dừng lại, sắc mặt Tư Mã Tĩnh Di lập tức sợ đến mức tái nhợt, cả người nhanh chóng vọt tới.
Sở Lâm Phong không thể chết được, đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng nàng.
Đáng tiếc khoảng cách của nàng quá xa, cho dù có đến cũng không thể cứu được Sở Lâm Phong, mà lúc này Tinh Thần kiếm khí của Lưu Lang đã đi tới trước mặt của Sở Lâm Phong.
- Nguyệt Nhi tỷ tỷ, mau hỗ trợ ta đi!
Mắt thấy công kích của Lưu Lang tới, Sở Lâm Phong không khỏi hô nhỏ một tiếng ở trong lòng.
Thế nhưng dường như Kiếm linh Nguyệt Nhi căn bản không nghe thấy vậy, không có một chút phản ứng nào cả.
Sở Lâm Phong phải giơ Thanh Sương kiếm đang cầm trong tay lên, chuẩn bị ngăn chặn một chiêu này.
Trong lòng đã mắng Kiếm linh vô số lần:
- Nguyệt Nhi đáng chết, sau này khi ngươi khôi phục thân thể, nhất định ta sẽ đẩy ngươi xuống giường!
Đúng lúc này Sở Lâm Phong đột nhiên cảm giác được trong tay truyền đến một cỗ lực lượng vô cùng cường đại. Loại lực lượng này rất giống tinh thần lực, chỉ là so với tinh thần lực lại càng cường đại hơn.
Thanh Sương kiếm không tự chủ được vung lên, lập tức trên thân kiếm xuất hiện kiếm mang dài đến hai thước, trong nháy mắt đã bổ tới kiếm khí đang bổ tới của Lưu Lang...
Nhất định trận này cũng sẽ rất đặc sắc, dùng thực lực có thể chém giết cao thủ Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên của Sở Lâm Phong, như vậy Lưu Lang này không cần phải mơ mộng gì nữa.
Ở trong lòng của mọi người đã phán tử hình cho Lưu Lang, trừ khi là xuất hiện kỳ tích, chỉ là cũng không có loại khả năng này.
Kỳ thực người lo lắng chân chính cũng chỉ có một mình Sở Lâm Phong mà thôi. Bởi lúc trước vì Lâm Nhược Hi cho nên hắn đã giận dữ thi triển một chiêu Phong quyển tàn vân.
Hiện tại tinh thần lực ở trong người đã không còn ba phần như trước nữa. Nếu muốn đánh bại đối phương căn bản không có khả năng.
Lại nói lần trước đánh bại đối phương đã được hơn hai tháng, đối phương có đột phá đến Huyền vũ cảnh thất trọng thiên hay không cũng là một ẩn số.
Nếu quả thật là như vậy, không chừng cái mạng nhỏ của mình sẽ để lại ở chỗ này a.
Với cừu hận của Lưu Lang đối với mình, đối phương nhất định sẽ không bỏ qua cho mình. Chỉ là tên đã lên dây không bắn không được, không tới thời khắc cuối cùng ai chết vào tay ai còn chưa biết được.
Trên mặt Sở Lâm Phong không hề thể hiện ra một chút lo âu nào, trái lại còn ra vẻ vô cùng hưng phấn đi tới giữa lôi đài.
Trong lòng Lưu Lang cũng rất là buồn bực, nếu sớm muộn cũng phải đối mặt, như vậy hôm nay cứ đánh tới thống khoái đi. Lúc này trong lòng hắn đã ôm tâm tư cá chết thì lưới rách.
- Ngươi muốn chết thế nào?
Sở Lâm Phong cười nói, cố ý đả kích phòng tuyến tâm lý của đối phương như vậy.
Nụ cười kia có một loại cảm giác khiến cho người ta có cảm giác da đầu tê dại, rất khó xem, rất quỷ dị.
- Muốn ta chết, ngươi còn chưa đủ tư cách, hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi biết được sự lợi hại của ta, sỉ nhục ngày ấy ta phải rửa sạch sẽ!
Vẻ mặt của Lưu Lang tràn ngập sát khí, sau khi nghe Sở Lâm Phong nói, một chút sợ hãi trong lòng lúc trước kia biến mất, thay vào đó là cừu hận vô hạn.
- Nguyệt Nhi tỷ tỷ, lần này rất có thể ta sẽ để mạng lại ở đây. Đều tại ta quá manh động, không có cố kỵ đến an nguy của tỷ.
Lúc này trong lòng Sở Lâm Phong có chút tự trách nói.
- Hiện tại mới biết sao? Ta đã bị ngươi hại rất thảm! Sau này nhớ kỹ, lúc hấp thu tinh thần lực phân cho ta một phần ba, không thì ta sẽ không để yên cho ngươi.
Thanh âm của Kiếm linh Nguyệt Nhi vô cùng tức giận, Sở Lâm Phong nghe thấy vậy lập tức cảm thấy da đầu tê dại.
Rất nhanh, dường như hắn đã nghĩ tới điều gì đó, lập tức nhất thời cười nói:
- Nhất định ta sẽ làm được, cám ơn Nguyệt Nhi tỷ tỷ, có ngươi ở bên cạnh ta thật là tốt!
- Bớt rắm thối đi! Tiểu tử này đã đột phá đến Huyền vũ cảnh thất trọng thiên, dùng tinh thần lực bây giờ của ngươi không thể cứng rắn ngạnh kháng. Cứ dùng thân pháp cuốn lấy hắn, tiêu hao tinh thần lực của hắn. Tốt nhất là làm cho hắn tức giận, khiến cho hắn thi triển ra đại chiêu, ta tự có biện pháp để đối phó với hắn. Cơ hội chỉ có một lần, ngươi phải nắm thật chặt!
Lời này lọt vào trong tai Sở Lâm Phong giống như thuốc an thần vậy, lúc này hắn đã không có chút lo lắng nào nữa.
Lưu Lang thấy Sở Lâm Phong vẫn không nhúc nhích mà vẫn đứng ở nơi đó, trong lòng nghĩ mà sợ hãi.
- Tiểu tử này lại đang giở trò quỷ gì vậy? Chẳng lẽ là chờ ta công kích sau đó mới đánh lén sao? Lần này nhất định ta sẽ không bị ngươi lừa nữa đâu, ngươi bất động ta cũng không động.
Không phải là Sở Lâm Phong không muốn động, mà hắn cũng không có lực lượng chủ động công kích, ngay sau đó hai người tựa như cọc gỗ, cứ vậy đứng ở trên lôi đài, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rất là buồn cười.
Tỷ thí so thành như vậy là chuyện mọi người mới nghe thấy lần đầu, người vây xem dưới đài cũng bắt đầu oán trách.
- Các ngươi là cương thi hết hay sao, nhanh công kích đi, đứng ở đó có ích lợi gì cơ chứ?
- Mau bắt đầu đi! Sở Lâm Phong mau dùng một chiêu đánh bại hắn đi!
- Có phải hai người này trúng tà hay không, đây là tỷ thí. Ai mượn các ngươi đứng chứ? Đang so dáng người sao?
Trong lúc nhất thời các loại thanh âm ùn ùn kéo đến, nhục mạ là nhiều nhất, làm cho mặt hai người đều cảm thấy nóng ran.
- Không quản được nhiều như vậy, không phải người này có ý định đánh lén hay không. Loại cảm giác bị người ta nhục mạ này quả thực là khó chịu, nhưng chỉ cần mình cẩn thận là được.
Trong lòng Lưu Lang thầm nghĩ, ngay sau đó đã nhanh chóng di chuyển chân tiến lên, dùng sức bổ ra một kiếm.
Một kiếm này chỉ là thăm dò, cách Sở Lâm Phong chừng ba thước, căn bản không thể tạo thành được bao nhiêu uy hiếp đối với hắn.
Đương nhiên Sở Lâm Phong cũng nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của Lưu Lang, thấy một kiếm này của hắn không thể tạo thành uy hiếp đối với mình, cho nên hắn nhắm mắt lại, cúi đầu xuống giống như đang ngủ vậy.
Không nhìn, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của đối phương, điều này làm cho trong lòng Lưu Lang càng thêm phẫn nộ. Cho dù ngươi có lợi hại hơn ta thì cũng không có thể nhục nhã ta như vậy ở trước mặt mọi người được.
- Muội muội ngươi! Lão tử cho ngươi bất động!
Lưu Lang nổi giận, trường kiếm trong tay nổi lên màu lam nhàn nhạt, đây là kết quả của việc rót tinh thần lực vào trong đó.
Hắn nhanh chóng đâm tới trước ngực Sở Lâm Phong, nếu như Sở Lâm Phong còn bất động thì rất có thể hắn sẽ bị một kiếm này đâm thủng ngực, đến lúc đó, kết quả thế nào không cần nghĩ cũng biết là gì.
Trong lòng Sở Lâm Phong cũng hết sức căng thẳng, bước đầu tiên đã hoàn thành, đã khơi mào lửa giận của Lưu Lang, kế tiếp chính là tưới thêm dầu vào lửa.
Khi kiếm của Lưu Lang còn cách Sở Lâm Phong có nửa thước, Sở Lâm Phong mở mắt, trong ánh mắt hiện lên vẻ khác thường.
Lập tức Phù Quang lược ảnh được thi triển ra, mang theo một đạo tàn ảnh lướt ngang qua khoảng cách chừng ba thước.
Kiếm của Lưu Lang chỉ đâm tới tàn ảnh của Sở Lâm Phong, chỉ là hắn cũng không kinh ngạc, ngược lại còn nhanh chóng xoay người, sau đó vội vàng lao đi về phía sau.
Hắn sợ Sở Lâm Phong dùng phương pháp lần trước để đối phó với mình, cho nên hắn còn chưa thèm nhìn xem Sở Lâm Phong có động tác gì hay không mà đã bắt đầu né tránh. Chuyện này khiến cho rất nhiều người không rõ vì sao hắn phải làm như vậy.
- Lưu Lang, ngươi sợ sao? Chỉ bằng vào chút tốc độ như vậy của ngươi mà cũng xứng để ta xuất thủ? Nên thi triển thực lực Huyền vũ cảnh thất trọng thiên chân chính của ngươi ra đi. Ta cũng không muốn lãng phí thời gian ở trên người ngươi.
Sở Lâm Phong kiêu ngạo khiến cho tất cả mọi người cảm thấy có chút hơi quá. Chỉ là dùng thực lực có thể chém giết cao thủ Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên của hắn, quả thực là có thực lực để như vậy.
- Tiểu tử này đang làm cái gì vậy? Hắn không biết vì một chiêu vũ kỹ vừa rồi đã khiến cho tinh thần lực của hắn tiêu hao rất nhiều hay sao? Hắn làm vậy là đang trì hoãn thời gian mà!
Trong lòng Tư Mã Tĩnh Di âm thầm suy đoán.
Lâm Nhược Hi cũng hơi cau mày, với tính cách của Sở Lâm Phong cũng không phải là người yếu đuối như thế, lẽ nào là bởi vì mình.
Nghĩ đến việc hắn vừa mới thi triển một chiêu, sau đó trên mặt xuất hiện vẻ tái nhợt, trong lòng nàng mơ hồ có chút lo lắng.
Lời nói của Sở Lâm Phong rơi vào trong tai Lưu Lang lại giống như một thanh lợi kiếm đâm vào trái tim, đau đến mức làm hắn không thể chịu đựng được.
- Ngươi đi chết đi cho ta!
Lúc này xem như lửa giận của Lưu Lang đã hoàn toàn bị Sở Lâm Phong thiêu đốt lên, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, giết đối phương.
Một kích của Huyền vũ cảnh thất trọng thiên đối với Sở Lâm Phong mà nói, đã đủ để tạo thành uy hiếp, không thể cứng rắn va chạm, chỉ có thể né tránh.
Phù Quang lược ảnh lại một lần nữa được thi triển, đáp xuống nơi cách đó hơn ba thước, chỉ là lúc này lại có một chuyện làm cho Sở Lâm Phong không nghĩ tới.
Ở trước mặt của hắn, mũi kiếm của Lưu Lang đang chỉ về phía hắn, thiếu chút nữa đã đâm tới thân thể của hắn.
- Sở Lâm Phong, ngươi không nghĩ tới ta sẽ biết chỗ đặt chân của ngươi sao? Chuyện này cũng chỉ có thể trách chính ngươi quá ngu ngốc.
Lúc này Lưu Lang đã nắm chắc phần thắng, hắn cười đắc ý nói.
Trong lòng Sở Lâm Phong cũng có chút nghi ngờ, tại sao đối phương lại biết, vì vậy hắn hỏi:
- Làm sao ngươi biết?
- Lão tử đoán, ngươi có tin không?
- Ta tin cái muội muội ngươi!
- Mỗi lần ngươi thi triển một chiêu kia đều di chuyển về hướng bên phải. Coi như là kẻ ngu si cũng hiểu, chỉ có ngươi còn tưởng rằng chiêu này né tránh rất lợi hại, quả thật là ngu ngốc!
Coi như Sở Lâm Phong đã hiểu, tinh thần lực còn thừa lại trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, lúc này chỉ có thể dùng Di hình hoán ảnh để tránh ra. Hắn cũng không có nghĩ tới tên này lại có khả năng suy đoán lợi hại như vậy.
- Muốn chạy? Nạp mạng đi!
Lưu Lang thấy tinh thần lực trên người Sở Lâm Phong ba động, lập tức cả giận nói.
Đồng thời trường kiếm trong tay của hắn cũng nhanh chóng đâm về phía Sở Lâm Phong.
- Không!
- Không được!
Tư Mã Tĩnh Di và Lâm Nhược Hi hầu như đồng thời rống lên, tình huống xảy ra ở chỗ hai người Sở Lâm Phong quá đột nhiên, khiến cho người ta không kịp phản ứng nữa.
Tốc độ của Di hình hoán ảnh không làm cho Sở Lâm Phong thất vọng, ngay khi kiếm của Lưu Lang mới vừa xé rách y phục của Sở Lâm Phong thì hắn đã xuất hiện vị trí bên ngoài năm thước.
Chỉ là lúc này hắn đã có chút chật vật, tinh thần lực hầu như tiêu hao không còn, nếu như Lưu Lang công kích tới một lần nữa, khi đó hắn sẽ phải chết chắc không thể nghi ngờ.
- Ha ha ha ha! Ta đang nghĩ vì sao từ lúc bắt đầu ngươi lại không chịu ra tay đối phó với ta, hóa ra là tinh thần lực bên trong cơ thể ngươi đã tiêu hao quá nhiều. Sở Lâm Phong hôm nay ai cũng không cứu được ngươi!
- Cuồng Sát Thập Quyết Trảm.
Trong miệng Lưu Lang quát lớn một câu, đây là vũ kỹ công kích lợi hại nhất của hắn.
- Dừng tay!
Tư Mã Tĩnh Di lập tức lên tiếng ngăn cản, chỉ là lúc này Lưu Lang sao có thể nghe lọt tai chứ? Trước mắt là thời cơ tốt nhất để chém giết Sở Lâm Phong, hắn ngàn vạn lần không thể bỏ qua.
Thấy Lưu Lang cũng không có ý dừng lại, sắc mặt Tư Mã Tĩnh Di lập tức sợ đến mức tái nhợt, cả người nhanh chóng vọt tới.
Sở Lâm Phong không thể chết được, đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng nàng.
Đáng tiếc khoảng cách của nàng quá xa, cho dù có đến cũng không thể cứu được Sở Lâm Phong, mà lúc này Tinh Thần kiếm khí của Lưu Lang đã đi tới trước mặt của Sở Lâm Phong.
- Nguyệt Nhi tỷ tỷ, mau hỗ trợ ta đi!
Mắt thấy công kích của Lưu Lang tới, Sở Lâm Phong không khỏi hô nhỏ một tiếng ở trong lòng.
Thế nhưng dường như Kiếm linh Nguyệt Nhi căn bản không nghe thấy vậy, không có một chút phản ứng nào cả.
Sở Lâm Phong phải giơ Thanh Sương kiếm đang cầm trong tay lên, chuẩn bị ngăn chặn một chiêu này.
Trong lòng đã mắng Kiếm linh vô số lần:
- Nguyệt Nhi đáng chết, sau này khi ngươi khôi phục thân thể, nhất định ta sẽ đẩy ngươi xuống giường!
Đúng lúc này Sở Lâm Phong đột nhiên cảm giác được trong tay truyền đến một cỗ lực lượng vô cùng cường đại. Loại lực lượng này rất giống tinh thần lực, chỉ là so với tinh thần lực lại càng cường đại hơn.
Thanh Sương kiếm không tự chủ được vung lên, lập tức trên thân kiếm xuất hiện kiếm mang dài đến hai thước, trong nháy mắt đã bổ tới kiếm khí đang bổ tới của Lưu Lang...